Từ bài “Cáo tật thị chúng” của thiền sư Mãn Giác

Lời đề: Thơ làm từ Tết Nguyên Đán, nhân dịp một ngày tĩnh lặng nhưng đầy sóng lòng, bỗng chốc cảm thấy “trên đầu già đến rồi”, nên quyết định đăng.

 

Xuân xanh chẳng bận gì già trẻ,

Chỉ đợi vãn đông lại tái hồi.

Đào tươi, mai thắm còn trông tiết,

Phúc tốt, duyên lành cũng thế thôi!

 

Đêm nay thềm trước mấy nhành mai

Trách xuân chưa tới rụng tơi bời.

Giao thừa đổ xuống làn sương mới

Lạnh gốc hao gầy, lớp lớp hơi.

 

Lại nhớ cửa thiền một đôi câu:

“Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận”.

Ba mươi năm thiếu lòng vương vấn

Vội ngóng nhành mai rực trước sân.

 

Mộc Hân,

Sài Gòn, 15/02/2018

Nhằm ngày 30 tháng chạp năm Đinh Dậu, giao thừa năm Mậu Tuất.

 

Chú thích về bài kệ “Cáo tật thị chúng” của thiền sư Mãn Giác, một vị thiền sư sống vào thời nhà Lý, Đại Việt:

Phiên âm tiếng Hán:

Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

 

Dịch thơ tiếng Việt của Thích Thanh Từ:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Ðêm qua – sân trước – một cành mai.

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này