Chương 5: Quá khứ (phần 1)

Bao năm vật đổi sao dời

Người xưa đã bạc một đời hồng nhan

Thuở nào tình ái mênh mang

Đến đây xin dứt, cùng nàng nên duyên.

Ngô Dư ngồi suy tư rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngoài kia, mặt trời đã lên cao, một mình chàng yên vị trong đại sảnh tĩnh lặng bốn bề cửa đóng màn treo, lạc vào cơn mộng mị chập chờn về một người con gái. Đã hơn bốn năm qua đi, chưa ngày nào chàng thôi day dứt, chưa đêm nào chàng ngừng thương tưởng, những giấc mộng có nàng cứ mãi mơ hồ không điểm dừng. Ngày ngày trôi qua, tháng tháng trôi qua, rồi nhiều năm trôi qua, nụ cười của nàng vẫn không ngừng ám ảnh.

Nàng, Lý Thị Hàm, từ nhỏ đã là một cô bé xinh xắn đáng yêu. Năm lên tám, nàng theo cha là thương nhân từ vùng Phong châu (1) lên Mộc Châu buôn bán. Lần đó, đoàn xe của thương nhân họ Lý trên đường trở về ngang biên giới thì gặp phải một nhóm thổ phỉ người Ai Lao (2), bao nhiêu hàng hóa đều bị chúng cướp sạch, gia nhân trong đoàn kẻ thì mất mạng, người thì tàn phế, cũng có kẻ bỏ chạy thoát thân. Thương nhân họ Lý nằm trong số những người bỏ mạng tại đất Mộc Châu. Trong đoàn gia nhân có hai anh em họ Đào, người anh tên Khánh, người em tên Khanh, sau này là cung chủ Linh Cung Thập Nhị Giáp ở châu Ái. Người anh khi ấy đã trưởng thành, hết sức chống cự lại bọn cướp; còn người em chỉ chừng mười hai tuổi, không dám đánh nhau mà cùng Lý Thị trốn ở sau xe. Khi thấy chủ bị đánh chết, anh trai bị trọng thương, người em tuyệt nhiên không hề la hét, chỉ cố bịt miệng Lý Thị, ngăn không cho cô bé gào khóc. Lý Thị Hàm bị bịt miệng một lúc thì ngất đi, người em bèn tìm cách cõng cô bé bỏ trốn. Hai người khi ấy hãy còn thấp bé nên dễ dàng luồn lách vào đoàn xe hàng. Đào Khanh cõng Lý Thị chạy một lúc thì gặp phải năm người của Mộc Hương sơn trang. Hóa ra, trong đám gia nhân trốn thoát, có kẻ đã chạy tới Mộc Hương sơn trang cầu cứu. Trang chủ bấy giờ là Ngô Định, lập tức dẫn theo mấy đệ tử đến can thiệp, giữa đường thì gặp Đào Khanh và Lý Thị Hàm. Thương hai đứa trẻ không nơi nương tựa, Ngô Định đưa chúng về Mộc Hương võ quán cưu mang và nhận làm đệ tử. Từ đó, Lý Thị Hàm và Đào Khanh trở thành đồng môn với đứa con trai mười tuổi của Ngô Định là Ngô Dư. Ngày tháng trôi qua, cả Ngô Dư và Đào Khanh đều có tình cảm với Lý Thị, nhưng nàng trước sau chỉ kính trọng Đào Khanh, còn bao nhiêu yêu thương đều dành cả cho Ngô Dư. Từ đó, Đào Khanh sinh ra đố kị. Đến năm Lý Thị mười tám tuổi, Ngô Dư cầu hôn, nàng dĩ nhiên ưng thuận. Đào Khanh vì vậy mà ấm ức cực độ, cho rằng Lý Thị sở dĩ chịu gả cho Ngô Dư là do sớm muộn gì chàng cũng trở thành trang chủ của Mộc Hương sơn trang, lại nghĩ sư phụ thiên vị con trai nên mình phải chịu thiệt thòi. Đào Khanh trong cơn điên loạn đã giở thủ đoạn cưỡng bức sư muội. Lý Thị Hàm tuy vô cùng đau khổ, nhưng vì ơn cứu mạng năm xưa nên ngậm ngùi hủy hôn ước với Ngô Dư, về làm vợ Đào Khanh. Từ đó, nàng theo Đào Khanh đến châu Ái, tránh gặp mặt người tình cũ.

Nào ngờ hai năm sau, Lý Thị đột ngột tự vẫn bằng một loại độc dược lạ lùng, dung mạo bị hủy hoại rất khủng khiếp. Nàng để lại di thư, nói rằng không thể quên được Ngô Dư, lại không muốn có lỗi với Đào Khanh, đành tìm đến cái chết. Đào Khanh vì vậy mà sinh hận, Lý Thị Hàm mất chưa được một tháng, hắn đã kéo lên Mộc Hương sơn trang tìm Ngô Dư báo thù. Ngô Dư gặp lại sư huynh, chưa kịp hỏi han thì nghe tin Lý Thị đã mất; chàng đau khổ tận cùng, đem bao nhiêu uất hận trút hết vào quyền cước đấu với Đào Khanh. Trận ấy, Đào Khanh đại bại, phải chạy về châu Ái. Từ đó, hắn quyết tâm phục thù, dùng mọi thủ đoạn để học thật nhiều các chiêu thức võ công trong thiên hạ. Rồi cứ hai năm một lần, hắn lại lên Mộc Châu giao đấu với Ngô Dư.

Ngô Dư từ khi bị Lý Thị hủy hôn, trong lòng trở nên nguội lạnh, đến khi Lý Thị chết không minh bạch thì tuyệt nhiên không còn một chút lưu tâm tới nhi nữ, chỉ một lòng mong mỏi sớm tìm ra sự thật về cái chết của nàng. Sau bốn năm, mọi kí ức vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chân tướng vụ tự sát hoang đường vẫn chưa được phơi bày. Ngô Dư ngày ngày bất an, đêm đêm ám ảnh, cứ hễ nhắm mắt là lại thấy bóng dáng Lý Thị tìm về.

Khi giấc mộng quá khứ chưa tan, một tia nắng đã rọi thẳng vào mắt chàng. Chàng giật mình tỉnh giấc, dụi mắt nhìn lại, thấy người vừa mở cửa đi vào là Tô Vân Hương. Vân Hương cúi chào chàng, giọng lo âu:

  • Trang chủ mệt rồi, sao không vào phòng nghỉ ngơi?

Ngô Dư ngồi thẳng dậy, hỏi:

  • Cô tìm ta có việc gì không?

Vân Hương khẽ lắc đầu:

  • Chuyện không gấp đâu, chỉ là bọn người Khau Phạ kia chẳng những không quay về mà bây giờ lại còn đi chung với mấy vị phu nhân của Đào cung chủ.

Ngô Dư ngạc nhiên hỏi:

  • Phu nhân của Đào cung chủ? Ta tưởng bọn họ lẽ ra đang trên đường đến Hoàng Liên Sơn chứ?
  • Thuộc hạ cũng không biết nữa!

Vân Hương thật thà trả lời rồi im lặng chờ đợi, thấy chủ vẫn không lên tiếng, nàng bèn hạ giọng:

  • Trang chủ nghỉ ngơi đi! Nếu có muốn sắp xếp gì cho Đinh Tứ Nương và cha con ông Cao thì cứ giao cho thuộc hạ.

Vân Hương từ lúc rời sơn trang theo dõi đám người Khau Phạ đến giờ vẫn chưa biết gì về chuyện của Ý Phương, chỉ biết Cao Nhật Trung với Nhật Lão mà bọn người kia tìm là một. Cha con Nhật Lão đã đi khỏi sơn trang từ tờ mờ sáng, mãi đến giờ Vân Hương mới trở về nên vẫn nghĩ rằng họ còn ở sơn trang. Ngô Dư mới thở dài nói:

  • Cha con Cao Nhật Trung đã đi rồi!

Đoạn, chàng đem chuyện thân phận của Ý Phương thuật lại cho Vân Hương nghe, cả chuyện mình đã vô tình trách cứ Ý Phương không về Khau Phạ, khiến nàng giận dỗi bỏ đi. Kể xong, Ngô Dư không nén được uất ức, hỏi thẳng:

  • Vân Hương, ta thật sự không hiểu, cả tiểu thư ý Phương và Đinh Tứ Nương đều trách ta vô tâm. Tốt cuộc ta đã vô tâm thế nào vậy?

Vân Hương nghe xong, chỉ nhoẻn cười thích thú, nói:

  • Người ta có để ý trang chủ nên mới trách móc trang chủ vô tâm.

Ngô Dư liền bực dọc xua tay, nói:

  • Cô đừng có nói bậy!
  • Thuộc hạ nói có căn cứ đấy chứ!_Vân Hương vẫn không ngừng tủm tỉm cười_Từ lúc Cao tiểu thư vào trang viện, thuộc hạ để ý thấy cô ấy hay nhìn trộm trang chủ, ánh mắt rất trìu mến.

Ngô Dư bất giác đỏ mặt. Đã lâu rồi, chàng không còn để tâm đến những người con gái khác, càng không rõ lời nói của Vân Hương liệu có đúng sự thật. Chàng chỉ khẽ lắc đầu, nói:

  • Cô không trả lời câu hỏi của ta thì thôi, sao lại châm chọc ta?

Vân Hương ngừng cười, trở giọng nghiêm túc:

  • Nếu là thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ giận trang chủ. Trang chủ thử nghĩ xem, Cao tiểu thư bị một người đàn ông khác bắt giữ, lại còn giao kim bài cầu thân cho hắn ta. Nếu cô ấy quay về Khau Phạ, Hà tù trưởng không thể không sai người đuổi theo đoàn rước dâu để nói rõ mọi sự, nhưng khi chuyện đã vỡ lẽ rồi thì chẳng những Cao tiểu thư phải chịu tai tiếng ô nhục mà ngay cả người Khau Phạ cũng khó thoát tội làm mất kim bài cầu thân. Đó là chưa kể anh trai cô ấy bị người ta giết chết, hơn sáu chục mạng người kia cũng vì cô ấy mà chết, làm sao cô ấy còn có thể bình thản quay về đối diện với thân nhân của họ được? Tiểu thư ấy, một là chết luôn cho rồi, hai là đừng bao giờ trở về, nếu đã về mà còn toàn mạng thì khó tránh khỏi bị nghi oan là tư thông với Trần bang chủ. Triều đình đâu cần quan tâm tới tiểu tiết bên trong, chắc chắn sẽ giáng tội phản nghịch xuống đầu Hà tù trưởng, tộc người Khau Phạ vì vậy cũng không được yên. Mà cho dù mọi chuyện có lẽ sẽ khác, thì chưa chắc Cao tiểu thư đã về được đến Khau Phạ. Trần bang chủ chắc chắn sẽ cho người mai phục sẵn chung quanh, chờ cô ấy về sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Trang chủ xem, cô ấy đường nào cũng không về được, chỉ còn cách bỏ chạy cùng Nhật Lão. Nỗi khổ tâm của Cao tiểu thư, an nguy của tộc người Khau Phạ, trang chủ không để ý đến, lại đi lo chuyện ở tận Hoa Lư Nhân Trí Vương chứa chấp gian tế, khiến Cao tiểu thư khó tránh khỏi bị hụt hẫng!

Ngô Dư bất giác trầm lặng, cặp chân mày chau lại ưu tư. Một lúc sau, chàng bật cười nhạt, nói:

  • Ta để cô gọi ta hai tiếng sư phụ, đôi lúc cũng thấy tự xấu hổ với bản thân.

Vân Hương bâng khuâng nói:

  • Không phải là trang chủ không nghĩ tới, chỉ là trang chủ không muốn nghĩ! Người sợ cái cảm giác lo lắng và cảm thông quá nhiều cho một nhi nữ xa lạ…

Ngô Dư nhanh chóng ngắt lời:

  • Đừng nói chuyện này nữa! Nếu đám người Khau Phạ và hai phu nhân của Linh Cung vẫn còn ở vùng sông Đà thì cô cứ việc cử người theo dõi động tĩnh, ta đi nghỉ một chút!

Chàng đứng vụt dậy, toan rời khỏi đại sảnh thì liền bị Vân Hương gọi giật lại, giọng đầy hoài nghi:

  • Trang chủ khoan đã, người còn nhớ cách đây gần sáu năm, sau khi Đào cung chủ bỏ đi không lâu, anh trai ông ấy là Đào Khánh có dắt theo một phu nhân người Ai Lao đến tìm không?

Ngô Dư ngoái đầu lại, nói:

  • Dĩ nhiên là nhớ, có gì không?
  • Vị phu nhân ấy có phải lấy tên Việt là Túy Dung không?_Vân Hương nheo mắt, cố lục lọi trí nhớ. Khi người đàn bà ấy cùng Đào Khánh lên Mộc Hương sơn trang, nàng chỉ mới hơn mười tuổi.

Ngô Dư gật gù, chậm rãi nói:

  • Đúng vậy, chị ấy tự xưng là Đàm Túy Dung. Khi Đào Khanh dắt em Hàm đến sơn trang, anh ấy cho rằng anh trai mình đã bị bọn cướp người Ai Lao giết chết. Không ngờ trong đám thổ phỉ có một cô gái đã phản lại đồng bọn để cứu Đào Khánh, cô ấy vì vậy mà phải bỏ trốn cùng với y. Sau nhiều năm ẩn cư ở Ai Lao, cả hai bị đám thổ phỉ phát giác, đành phải chạy về Đại Cồ Việt. Cô gái ấy khi đó đã là vợ của Đào Khánh, đổi tên thành Đàm Túy Dung để dễ bề tránh né đồng bọn cũ. Khi họ đến Mộc Châu, nghe tin Đào Khanh vẫn còn sống, bèn đến sơn trang để tìm. Thật không may là Đào Khanh đã bỏ đi, không ai biết anh ấy và em Hàm đi đâu. Hai vợ chồng Đào Khánh vì vậy mà vài ngày sau cũng cáo từ. Từ đó đến nay, ta không nghe thêm tin tức gì về họ nữa.

Vân Hương trở giọng băn khoăn:

  • Trang chủ! Thuộc hạ càng nghe càng thấy rối. Hôm qua đi dò la tin tức, chính mắt thuộc hạ nhìn thấy vị Túy Dung phu nhân đó đi cùng hai vị Tị Ngọ cung phu nhân. Ba người họ nhập bọn với đám người Khau Phạ. Thuộc hạ đứng xa quan sát, không tiện đến gần nên chỉ nghe hai vị Tị Ngọ cung phu nhân gọi Túy Dung phu nhân là Tuất cung phu nhân, còn Túy Dung phu nhân trước sau im lặng không nói gì, chỉ ra hiệu cho hai vị Tị Ngọ cung kia. Mấy năm nay ai ai cũng biết, đứng đầu mười hai chi cung chính là mười hai phu nhân của Đào cung chủ, vậy thì vị Túy Dung phu nhân kia rốt cuộc là vợ của ai?

Ngô Dư nghe đến đây, thấy mọi chuyện đúng là rối cả lên. Chàng những tưởng chỉ có hai vị Tị Ngọ cung phu nhân đang ở Mộc Châu, nay lại thêm Tuất cung phu nhân, dung mạo theo như Vân Hương nói thì giống hệt vợ của Đào Khánh. Đột nhiên, một ý nghĩ đầy đe dọa lướt qua tâm trí Ngô Dư, chàng lập tức biến sắc, vội vàng bật dậy, la lên hai tiếng “Nguy rồi!”. Vân Hương thấy chủ đột ngột thay đổi thái độ thì vừa lạ lùng vừa kinh hãi, bèn lắp bắp hỏi:

  • Trang chủ, chuyện gì vậy?

Ngô Dư gấp gáp rời khỏi đại sảnh, Vân Hương cũng hấp tấp đuổi theo. Ngô Dư không muốn mất thời gian, vừa chạy vừa nói:

  • Ta không dự liệu trước chuyện này. Nếu Tuất cung phu nhân đúng là Đàm Túy Dung thì cha con Nhật Lão gặp nguy rồi. Ta sắp xếp cho họ theo đường rừng sau sơn trang xuống phía nam, người lạ sẽ không biết, nhưng Đàm Túy Dung trước đây thường theo nhóm thổ phỉ băng rừng từ Ai Lao sang Mộc Châu để cướp bóc, hẳn nhiên đoạn đường rừng đó cô ta nắm trong lòng bàn tay. Bọn họ lại đi chung với đám người Khau Phạ, không chừng bây giờ đã phát hiện tung tích của hai cha con họ Cao rồi!

Vân Hương sa sầm nét mặt, nói vội:

  • Thuộc hạ đi lấy ngựa. Thuộc hạ sẽ đi với trang chủ!

Ngô Dư không đáp, vẫn cố sức chạy thật nhanh theo hành lang đá về phía chuồng ngựa. Hai người lấy hai con ngựa khỏe nhất rồi lặng lẽ phi nước đại, phóng ra khỏi cửa sau sơn trang.

Ngô Dư quất roi cho ngựa chạy điên cuồng, lòng lo sợ mình đã chậm trễ, chỉ còn biết cố gắng chạy thật nhanh. Phía sau, Vân Hương cố sức đuổi theo. Họ chạy liên tục hơn hai canh giờ. Khi mặt trời đã lên đến đỉnh, chợt nghe phía trước có tiếng vó ngựa liên hồi vọng lại, Ngô Dư mới thúc ngựa chạy chậm dần để không bị nhóm người phía trên phát giác. Chàng đoán nhóm người ngựa ấy chừng khoảng hơn mười người, hẳn là bọn người Khau Phạ cùng ba phu nhân đang đuổi theo cha con Cao Nhật Trung.

Ngô Dư đợi Vân Hương bắt kịp mình rồi ném dây cương lại cho nàng. Chàng từ trên lưng ngựa, rướn người với tay bám vào một cành cây, lựa thế đu mình phóng lên. Đoạn rừng này cây mọc san sát, tán lại phủ rộng, Ngô Dư bèn dùng môn bước bộ trên cây, còn gọi là Liên Thụ Bộ, để di chuyển từ tán cây này sang tán cây khác. Nói về Liên Thụ Bộ, địa thế Mộc Châu rừng xanh núi biếc, khi còn nhỏ Ngô Dư ưa vào rừng nghịch ngợm leo trèo, đã tự mình tìm được cách thức bước bộ uyển chuyển trên cành cây, đặt tên là Liên Thụ Bộ.

Chàng vừa lách mình qua những tán cây để nhảy lên cao hơn, vừa nói vọng xuống phía dưới:

  • Vân Hương, cô cứ cho ngựa từ từ đi lên. Ta đến đó trước, sẽ tìm cách cầm chân người Khau Phạ.

Nói rồi, bóng chàng cũng nhanh chóng khuất dần sau những tán cây. Cước bộ của Ngô Dư nhẹ nhàng thuần thục, chàng cứ thế lao đi từ tán cây này sang tán cây khác, âm thanh nghe chỉ như tiếng gió rít qua. Khúc rừng này nếu vẫn tiếp tục đi, cây cối càng lúc càng sát nhau hơn, ngựa sẽ khó mà chạy nhanh được. Nay Ngô Dư đã bỏ ngựa lại phía sau, nhẹ nhàng phi thân trên những tán cây, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp nhóm người đi trước.

Đúng như chàng dự đoán, chính là bọn người Khau Phạ và ba phu nhân của Linh Cung. Ngô Dư từ trên cao nhìn xuống, trông kỹ diện mạo của phu nhân thứ ba, quả nhiên có nét hao hao Đàm Túy Dung. Đã mấy năm rồi chàng không gặp lại vợ chồng Đào Khánh, dung mạo của Đàm Túy Dung trong trí nhớ vì vậy mà cũng bị hao hụt vài phần; tuy nhiên, do người Khau Phạ đang đuổi theo đúng hướng, nếu Tuất cung phu nhân kia không phải là Đàm Túy Dung, sao lại có thể dẫn cả bọn đi theo con đường này được. Càng nghĩ, Ngô Dư càng tin chắc người phụ nữ kia chính là Đàm Túy Dung. Chàng cứ lẳng lặng bám theo, được một lúc thì bọn người kia đột ngột đi chậm lại.

Ngô Dư nghi ngờ họ đã phát hiện ra hành tung của cha con Cao Nhật Trung, bèn phóng lên trước, bỏ đám người ấy lại phía sau. Chàng thận trọng bước đi, cố gắng không gây ra tiếng động, khi đã cách một khoảng an toàn, chàng mới dốc toàn lực phi thân vun vút. Chạy được một đoạn, Ngô Dư thấy phía dưới cách nhóm người kia chừng sáu dặm, hai cha con Cao Nhật Trung đang thúc ngựa chạy. Có lẽ không thông thuộc địa hình, lại thêm Ý Phương không quen với việc cưỡi ngựa, nên hai cha con đi rất chậm. Ngô Dư bèn thả mình, bám vào tán của một cái cây to cao cách đó chục trượng rồi hạ độ cao.

Thấy phía trước có người từ trên cây nhảy xuống, Nhật Lão và Ý Phương hốt hoảng ghìm cương. Ngô Dư vội lên tiếng trấn an:

  • Ông Cao! Là tôi, Ngô Dư đây!

Nhật Lão và Ý Phương cùng ngạc nhiên thúc ngựa tiến lại gần, đến khi nhìn rõ người trước mặt chính là Ngô Dư mới dám xuống ngựa. Ngô Dư vừa thở hổn hển vừa nói:

  • Kẻ địch đang đuổi theo phía sau, sợ rằng chỉ một khắc nữa thôi họ sẽ bắt kịp hai người.

Biết không thể chậm trễ, Nhật Lão vội dắt ngựa theo Ngô Dư rẽ sang một nhánh rừng, đi sâu vào trong nhằm tìm đường quay lại Mộc Hương sơn trang. Ngô Dư tiếp tục dùng Liên Thụ Bộ chạy trên cây, dẫn đường cho hai cha con Nhật Lão cưỡi ngựa đuổi theo phía dưới. Chạy được một lúc, bỗng Nhật Lão ghìm cương, nghiêm giọng gọi Ngô Dư:

  • Ngô trang chủ, tôi và trang chủ nên từ biệt ở đây thôi!

Ngô Dư ngạc nhiên phóng xuống đất, Nhật Lão nói tiếp:

  • Bọn người ấy chỉ cần tôi, tôi đi theo trang chủ về Mộc Hương sơn trang, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Lúc ấy, lại phiền trang chủ giúp tôi tìm đường trốn chạy. Chi bằng tôi không quay lại, cứ theo đường rừng chạy xuống đồng bằng. Tôi sống trong rừng nhiều năm, tuy không rành địa hình vùng này nhưng vẫn có thể tự mình dò tìm phương hướng, nếu đi một mình, sẽ tự tin không ai đuổi kịp…

Nhật Lão nói đến đây thì ngập ngừng đưa mắt nhìn sang Ý Phương. Ý Phương linh cảm có chuyện không hay, toan lên tiếng thì liền bị Nhật Lão điểm vào khẩu huyệt. Nàng không nói nên lời, bất lực lắc đầu liên tục, mắt ngân ngấn nước. Nhật Lão lại nói với Ngô Dư:

  • Mẹ của Ý Phương có ơn với tôi, tôi không thể để nó bị người ta ám hại. Nay nó không thể quay về Hoàng Liên Sơn, cũng không thể theo tôi lang bạt nay đây mai đó. Tôi bây giờ oán thù chồng chất, dắt nó theo chỉ càng hại đến nó. Nếu trang chủ đã có ý tốt, chi bằng… cho Ý Phương một chỗ tá túc ở Mộc Hương sơn trang. Đợi khi tôi tránh được kiếp nạn, sẽ quay lại đền đáp ơn cưu mang của trang chủ. Tôi đường đột nói ra những lời này thật là bất đắc dĩ lắm, những mong trang chủ đã làm ơn xin làm ơn cho trót, cha con tôi cảm kích vô cùng!

Ngô Dư băn khoăn nói:

  • Cùng đi với người Khau Phạ có một thiếu phụ người Ai Lao, xuất thân từ một trại thổ phỉ. Rừng núi vùng biên cương Đại Cồ Việt – Ai Lao, bà ấy rành rẽ từng cành cây ngọn cỏ. Tôi không thể mạo hiểm để ông chạy một mình, nhỡ bị họ bắt được thì sao?

Nhật Lão gượng cười, đáp:

  • Trang chủ đừng xem thường tôi, bắt được tôi không dễ đâu. Hơn nữa, từ đây xuống đồng bằng có nhiều đường, đâu nhất thiết phải cặp dọc biên giới. Nếu tôi đi một mình, cơ hội thoát thân sẽ cao hơn hẳn so với việc quay lại sơn trang. Thời gian không còn nhiều, Ngô trang chủ, trang chủ có nhận lời giúp cha con tôi không?

Thời gian quả thật chẳng còn nhiều, dấu chân ngựa trên đường mòn dẫn đến ngả rẽ vào rừng thì đột ngột biến mất, với một người dày dạn kinh nghiệm như Đàm Túy Dung, hẳn sẽ biết phải đuổi theo ngả nào. Ngô Dư thở dài, lo âu nhìn Nhật Lão, sau cùng cũng gật đầu đồng ý. Nhật Lão xúc động, hai tay nắm chặt tay Ngô Dư, nói:

  • Cha con tôi mang ơn trang chủ, Cao Nhật Trung tôi nguyện ghi thác trong lòng. Sau này nếu trang chủ cần đến tôi, tôi quyết không từ nan!

Ý Phương sợ cảnh chia ly, khóc không thành tiếng. Nhật Lão không nỡ bỏ nàng lại Mộc Hương sơn trang, cũng không nỡ bắt nàng cùng chịu khổ, đành rưng rưng nhìn nàng, ủi an:

  • Ý Phương, con đừng buồn cha! Cha để con ở lại là vì muốn tốt cho con, cha không muốn con phải theo cha chịu khổ. Con gắng ở lại Mộc Châu một thời gian, đợi khi phong ba tạm lắng, cha nhất định sẽ quay lại tìm con.

Nhật Lão gạt nước mắt, giải huyệt đạo cho Ý Phương, đoạn cúi chào từ biệt Ngô Dư rồi vội vã lên lưng ngựa, phóng vút vào cánh rừng thu ảm đạm. Ý Phương thất thần ngồi bệt xuống đất, òa khóc nức nở như trẻ nhỏ, mắt trông theo đến khi bóng Nhật Lão khuất hẳn, tâm tư cũng dần hoang mang. Cuộc sống mới của nàng, từ nay sẽ chẳng còn núi Khau Phạ ngập mây, chẳng còn hàng dặm đường rừng sương giá rét buốt, chẳng còn người thân, chẳng còn Nhật Lão.

Chú thích:

(1)  Phong Châu: Kinh đô cũ thời Hùng Vương, nằm giữa khoảng từ thành phố Việt Trì ngày nay tới khu vực Đền Hùng thuộc huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ.

(2)  Ai Lao: Tên của nhà nước phong kiến Lào. Trong thời điểm diễn ra câu chuyện này thì Ai Lao vẫn còn đang chịu sự thống trị của nước Nam Chiếu (Vân Nam, Trung Quốc).

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này