Rừng mùa thu sắc úa một dải mênh mông, vầng mặt trời bị tán cây dày đặc xẻ thành nhiều mảnh, in hằn bóng nắng lên lớp lá khô khốc rụng dày từng lớp dưới chân. Ý Phương ngồi trên yên ngựa, lặng lẽ nhìn người thanh niên đang cầm cương dắt ngựa cho mình, lòng khắc khoải không yên. Ngô Dư với nàng là người xa lạ, nếu không vì Nhật Lão hết lời phó thác, có lẽ ơn nghĩa duyên nợ với y chỉ dừng lại ở mức ta giúp người – người đền đáp mà thôi. Nhật Lão tương trợ cho y bên bờ sông Đà, y giúp Nhật Lão thoát khỏi sự truy đuổi của người Khau Phạ, duyên nợ ấy tưởng đã dứt nay lại nối dài thêm, đều là vì bình an của nàng. Ở lại Mộc Hương sơn trang, thật lòng nàng chưa từng nghĩ đến; lại có cảm tình với Ngô Dư, càng khiến nàng không yên dạ. Rồi đây, ngày ngày nàng tá túc ở nhà của y, nghĩ đến mình phải nương vào y mà sống tiếp, khoảng thời gian chờ đợi Nhật Lão quay lại bỗng hóa ra chông chênh bất định vô cùng.
Lớp lá khô trải dưới rừng cọ vào chân người lẫn vó ngựa kêu xào xạc, chim chóc côn trùng cũng không ngừng rỉ rả hòa âm. Ngô Dư giữ nhịp chân thong thả ung dung, mặc dù không tỏ ra ngoài nhưng tâm trạng đã đến hồi hỗn loạn. Đây chẳng phải lần đầu tiên Mộc Hương trang có khách, thường khi chàng vẫn cho rằng nơi mình ở quá vắng vẻ, nếu có người chịu đến bầu bạn thì thật hay, nhưng riêng lần này lại rất khác. Ý Phương là phận nữ nhi, lại chẳng phải nữ nhi bình thường, cực chẳng đã mới phải lỡ độ tá túc ở Mộc Châu. Mỵ Nương tộc Khau Phạ hiển nhiên tâm cao khí ngạo, dù có nhẫn nhịn chịu đựng đến đâu cũng có lúc cả giận lạnh lùng như tối hôm qua. Huống chi, chẳng cần nghe Vân Hương bảo rằng Ý Phương có quan tâm đến chàng, thì tự chàng cũng mơ hồ nhận ra cảm xúc xao động trong lòng mình. Chàng tuyệt đối không muốn phụ bạc Lý Thị Hàm, về sau lại phải ngày ngày sống cùng một mái nhà với Ý Phương, nếu thực tâm đối đãi Ý Phương thì ắt chàng sẽ thẹn với lòng, mà nếu phớt lờ qua loa thì sẽ tổn thương đến tự trọng của nàng.
Càng nghĩ, Ngô Dư càng thấy ngột ngạt. Nhất thời, chàng hạ quyết tâm quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt Ý Phương cũng đang nhìn mình. Ngay lập tức, Ý Phương cúi đầu né tránh, sắc mặt nàng ửng hồng trông càng kiều diễm hơn thường lệ. Ngô Dư cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi nói:
- Cao tiểu thư, tôi xin lỗi! Hôm qua tôi vô tâm nói ra những lời khiến cô đau lòng, đến giờ vẫn thấy dằn vặt không yên, chỉ mong cô đừng vì những lời tùy tiện ấy mà nghĩ ngợi.
Ý Phương nhướng mắt nhìn Ngô Dư, hàng mi khẽ lay động bình thản theo nhịp gật đầu rồi lại cụp xuống, nói:
- Trang chủ là người ơn của cha con tôi, tôi nào có nghĩ ngợi gì! Trang chủ cũng đừng áy náy làm chi.
Lời lẽ ấy tuy không mang ý tứ giận hờn, nhưng kiểu cách xưng hô vẫn còn xa lạ, khiến Ngô Dư bối rối không yên. Đột nhiên, từ xa có tiếng vó ngựa vọng lại, Ngô Dư lập tức chau mày dừng bước, Ý Phương cũng ngoái đầu lại nhìn. Từ trong tán rừng thấp thoáng bóng dáng ba người đang cưỡi ngựa phóng đến. Ngô Dư nheo mắt đoán định rồi hạ giọng nói với Ý Phương:
- Là ba phu nhân của Linh Cung, hôm nay không tránh được họ rồi. Thôi thì, chúng ta tùy cơ ứng biến vậy.
Ý Phương gật đầu rồi nhảy xuống đất, đứng lùi ở phía sau Ngô Dư, chờ đợi.
Ba thiếu phụ trông thấy Ngô Dư bèn ghìm cương, chính là ba người Văn Thị Sa, Bùi Thị Đào và Đàm Túy Dung. Bọn họ dung mạo yêu kiều, mỗi người một vẻ, nhưng so với Đàm Túy Dung, Bùi Thị Đào và Văn Thị Sa có phần thua kém, mặc dù xét về tuổi tác, Đàm Túy Dung phải hơn hai người nọ những bốn năm tuổi.
Ba người thúc ngựa đến thật gần rồi mới nhảy xuống, chân vừa chạm đất thì tay cũng đồng loạt tuốt vũ khí. Ngô Dư thận trọng tiến lên vài bước, cung kính chắp tay cúi chào:
- Sa phu nhân! Đào phu nhân! Dung phu nhân! Không biết các chị quay lại, tôi đã chậm trễ tiếp đón!
Đàm Túy Dung liền cúi chào đáp lễ, Bùi Thị Đào đứng cạnh bên bèn nói:
- Trang chủ thông cảm, Tuất cung phu nhân bị câm, không thể đáp lời!
Ngô Dư nghe Bùi Thị nói Túy Dung bị câm thì liền nảy sinh nghi ngờ. Cách đây sáu năm, khi vợ chồng Đào Khánh đến sơn trang, Đàm Túy Dung chẳng những không câm mà còn nói tiếng Kinh rất sành sõi. Ngô Dư chau mày lộ vẻ khó hiểu, Đàm Túy Dung vẫn trước sau im lặng, nét mặt nàng ta càng bình thản càng khiến Ngô Dư bội phần ngờ vực.
Bùi Thị vừa nói xong, Văn Thị lập tức tiếp lời, giọng điệu mỉa mai:
- Cái gì mà thông cảm với không thông cảm! Cô vốn ít nói, sao hôm nay hào phóng giải thích nhiều lời vậy?
Bùi Thị Đào nhẫn nhịn lờ đi, Đàm Túy Dung thì quay phắt sang trừng mắt nhìn Văn Thị Sa. Ả họ Văn mặc dù điêu ngoa nhưng xem ra vẫn phải kiêng dè Túy Dung vài phần, chỉ đáp trả tia nhìn bực dọc ấy bằng một cái nhíu mày bất phục. Túy Dung lại quay sang ra hiệu cho Bùi Thị, Bùi Thị bèn thẳng thắn nói tiếp:
- Ngô trang chủ, nếu trang chủ chịu giao Nhật Lão ra, ba người chúng tôi sẽ không động thủ với trang chủ.
Ngô Dư không khỏi kinh ngạc, lòng thầm lo sợ Đào Khanh đã phát giác chuyện Nhật Lão dắt Mỵ Nương chạy xuống Mộc Châu nên mới cử thêm Đàm Túy Dung đến bắt cha con họ. Tuy vậy, chàng vẫn tỏ ra bình thản, ngờ vực dò hỏi:
- Các chị muốn tìm Nhật Lão, sao không đi chung với người Khau Phạ, lại chạy ngược về đây làm gì?
Văn Thị Sa nhếch mép cười nhạt, nói:
- Thì ra ngươi theo dõi bọn ta từ sáng sớm đến giờ! Cũng may, khi bọn ta mất dấu Nhật Lão thì biết tìm đường rẽ vào rừng, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, đang tự tình với con gái Nhật Lão. Sao rồi, vậy Nhật Lão đang ở đâu?
Văn Thị tuy nói năng chướng tai nhưng lại để lộ sơ hở, Ngô Dư nhờ vậy mà đoán ra họ vẫn chưa phát hiện thân thế của Ý Phương. Có lẽ Đào Khanh chỉ đơn thuần cử Đàm Túy Dung vượt sông Đà tìm tung tích Nhật Lão, là vì hắn đã nghe ngóng được vụ án mạng sáu mươi hai người ở Hoàng Liên Sơn, chứ nếu quả thật hắn phát hiện cả việc vương phi bị tráo, chắc chắn sẽ dắt theo thuộc hạ mười hai cung đến Mộc Châu chứ không để một mình Đàm Túy Dung tự ý hành động.
Ngô Dư dù không để tâm đến mấy lời gió trăng tùy tiện của Văn Thị, nhưng cũng giả vờ bất mãn, tương kế tựu kế:
- Sa phu nhân, tôi và phu nhân tuy có hiềm khích, nhưng tự thấy mình cư xử rất chừng mực. Vậy xin phu nhân nể mặt tôi mà nói chuyện tử tế một chút. Cô gái này là người của Mộc Hương sơn trang, mẹ cô ấy trước đây từng lo việc bếp núc từ thời cha tôi còn làm trang chủ. Chẳng qua, mấy hôm trước cô ấy có việc sang bên kia sông Đà, giữa đường gặp cướp, được Nhật Lão vô tình cứu giúp, vì vậy mà họ mới đi chung với nhau về Mộc Hương sơn trang. Làm sao cô ấy là con gái của Nhật Lão được!
Văn Thị Sa hằn học nghiến răng nhưng không nói gì thêm. Đàm Túy Dung chỉ đơn giản nheo mắt tỏ ý ngờ vực. Bùi Thị Đào thấy vậy, mới hạ giọng nói:
- Dung phu nhân, chúng ta đuổi theo sai hướng mất rồi!
Đàm Túy Dung chăm chú suy tính hồi lâu, sau cùng quyết định không chào mà quay lưng bỏ đi. Bùi Thị Đào cúi chào Ngô Dư rồi cũng chạy theo. Thế nhưng, Văn Thị Sa vẫn còn uất ức chuyện cũ, bèn tuốt kiếm trỏ vào Ngô Dư, giận giữ nạt:
- Đàm Túy Dung, ngươi thích thì cứ đuổi theo lão già kia, hôm nay ta không ăn thua đủ với hắn thì không hết uất ức trong lòng!
Nói rồi, Văn Thị Sa lao đến tấn công Ngô Dư. Đàm Túy Dung và Bùi Thị Đào liền quay trở lại nhưng không can thiệp mà chỉ bình thản quan sát. Chẳng mấy khi có dịp chứng kiến Mộc Hương Quyền đụng độ Hỏa Công Tâm Pháp trực diện thế này, cả Đàm Túy Dung và Bùi Thị Đào đều không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Văn Thị Sa tay trái giơ mũi kiếm ra trước nhưng tay phải lại vận nội công thủ sẵn. Hỏa Công Tâm Pháp cần có thời gian vận khí, nội lực chỉ bắt đầu được khai thông khi cơ thể vận động. Do vậy khi xuất chiêu, Văn Thị luôn phải động thủ bằng kiếm trước. Sau khi múa vài đường kiếm để kéo dài thời gian mà cũng là để dẫn dụ địch thủ, thì nội lực mới tích tụ đủ để xuất chưởng ra ngoài. Kiếm pháp vốn không phải là môn phù hợp nhất để bổ trợ cho Hỏa Công Tâm Pháp, thật ra nên dùng quyền cước để câu giờ, vì sau khi vận nội công xong có thể chuyển từ quyền cước sang chưởng pháp, bất ngờ tấn công đối phương, nhưng vì Văn Thị Sa vẫn chưa luyện Hỏa Công Tâm Pháp đến mức thượng thừa, ả rất sợ khi đang vận khí gia tăng công lực thì bị địch thủ phát hiện mà đánh vào những chỗ đại kị, đành phải dùng kiếm để giữ khoảng cách với đối phương.
Ngô Dư vốn không biết nhiều về Hỏa Công Tâm Pháp, chỉ biết môn công phu ấy biến hóa chiêu thức khôn lường. Lần trước đấu với Văn Thị Sa, chàng có phần kiêng dè, không dám xuất chiêu quá gần. Lần này cũng thế, khi vừa thấy Văn Thị lao đến, chàng lập tức đẩy Ý Phương ra sau rồi mới nhảy tới tiếp chiêu. Do đi vội vàng, không kịp đem theo vũ khí, Ngô Dư bèn thuận tay bẻ một cành cây, dùng Mộc Hương Kiếm chống đỡ kiếm pháp của Văn Thị Sa.
Mộc Hương kiếm thật ra có cùng một nguyên tắc sử chiêu với Mộc Hương quyền, chiêu thức thoạt nhìn thì tưởng như rất thô thiển nhưng lại đầy dụng ý, ra chiêu nào trúng chiêu đó, từng đường kiếm tưởng như rời rạc lại vô cùng tinh vi uyển chuyển, liên kết bổ trợ cho nhau khiến đối phương không thể lường trước. Người không rành về võ học khi đối phó với Mộc Hương quyền sẽ nghĩ rằng đối phương gặp may liên tiếp mười mấy chiêu, thật ra chính mình đã bị hình thức giản đơn bên ngoài của môn công phu ấy đánh lừa.
Văn Thị Sa và Ngô Dư, kẻ ra đòn, người đỡ đòn, nháy mắt đã qua mười ha chiêu. Ngô Dư càng đánh càng biết mình bất lợi, vì càng lúc nội lực của Văn Thị lại càng gia tăng. Chàng thầm nghĩ, cần phải liều lĩnh tìm cách tấn công vào cổ tay phải đang vận công của Văn Thị. Đang lúc tìm kế thì bất chợt cành cây của Ngô Dư bị kiếm của Văn Thị chém đứt, chàng buộc phải lập tức chuyển sang Mộc Hương quyền. Cùng lúc đó, lưỡi kiếm của Văn Thị đâm toạc tới, Ngô Dư hết cách, bèn đánh liều đưa tay trái ra đỡ phía trước để tạo ngụy chiêu. Văn Thị quả nhiên bị kinh ngạc, ả biết một khi lưỡi kiếm đã đâm tới, cánh tay Ngô Dư tám chín phần sẽ bị tổn thương, nhưng ả chưa kịp nghĩ ra đó chỉ là một ngụy chiêu trong Mộc Hương quyền thì Ngô Dư đã đẩy tay phải đến, luồn dưới cánh tay trái đang giơ ngang. Chàng bất ngờ xoay ngược cổ tay lên trên, sau đó vươn cánh tay dọc lưỡi kiếm đang đâm tới để tóm gọn phần cán kiếm của Văn Thị Sa. Chỉ cần chụp được chuôi kiếm, trong lúc Văn Thị còn bất ngờ, Ngô Dư nhanh chóng xoay tay tước kiếm của Văn Thị rồi thuận thế thu ngang thanh kiếm về trước ngực.
Diễn biến ấy xảy ra hết sức chóng vánh, khiến Văn Thị đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Thấy vũ khí đã bị tước, ả liền theo phản xạ đẩy chưởng từ tay phải, nhưng do nhất thời hoảng hốt nên không kịp dồn nội lực vào chưởng ấy. Ngô Dư chỉ chờ có thế, tay trái vẫn đang chắn ngang trước ngực lập tức biến thành trảo thủ tung ra chộp ngang cổ tay phải của Văn Thị, dứt khoát bẻ mạnh. Văn Thị bị đả thương, thét lên kinh hãi, dòng điều hòa nội công từ cổ tay phải theo phản xạ bộc phát ra ngoài. Gần như ngay lập tức, năm đầu ngón tay trái của Ngô Dư nóng bừng lên, chàng cảm thấy cơn đau buốt từ đầu ngón tay kéo lên cổ tay rồi chạy dọc cánh tay. Cơn đau ấy chính là do nội công của Hỏa Công Tâm Pháp theo phản lực đả thương tay trái của chàng. Ngô Dư vội vã thu tay, cánh tay trái càng lúc càng nóng ran, cơn đau buốt cũng từ từ gia tăng.
Văn Thị thấy mình vừa bị tước vũ khí vừa bị bẻ trẹo cổ tay thì giận tím mặt, ả đột ngột chuyển hướng lao đến chỗ Ý Phương, tay trái thủ chưởng sẵn sàng tung vào người nàng. Ngô Dư không kịp trở tay, chỉ biết hết tốc lực lao nhanh theo Văn Thị, thầm mong có thể kịp thời ngăn ả lại.
Khi chỉ còn cách Ý Phương vài bước chân, Văn Thị Sa bỗng chuyển động chậm dần, đắc ý nói lớn:
- Ngươi dùng ngụy chiêu thì ta không biết dùng ngụy kế à?
Dứt lời, ả xoay mình, dồn nội lực vào hai tay, chưởng mạnh về phía Ngô Dư. Ngô Dư đang lao tới, chưa kịp nhận thức tình hình thì hai bàn tay của Văn Thị đã đánh vào giữa ngực chàng, một luồng khí nóng theo đó tràn vào cơ thể. Kỳ lạ thay cùng lúc đó, chàng cũng cảm thấy phía sau có ai đó điểm năm sáu chỉ lên lưng, hàn khí lại theo điểm chỉ ấy xâm nhập vào phổi. Ngô Dư bị tấn công cả hai phía, thân thể tổn thương nặng nề, chàng sụp xuống, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng la thất thanh của Ý Phương.
Văn Thị Sa dùng ngụy kế nhanh nhẹn đã đành, kẻ phía sau điểm chỉ rõ ràng còn nhanh nhẹn hơn. Khi Ngô Dư đã ngã quỵ, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, hai luồng khí nóng lạnh xâm nhập từ hai phía cơ thể cùng một lúc khiến phổi chàng như bị xé toạc, tim đập liên hồi, máu chảy điên cuồng trong huyết quản. Chàng muốn ngất đi nhưng lại không thể ngất, tinh thần cứ ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Sau cùng, chàng chỉ còn bất lực cảm nhận được hai bàn tay nhỏ nhắn liên tục lay mình, bên tai là giọng Ý Phương nức nở: “Ngô công tử, tỉnh lại đi!”. Chàng còn lờ mờ nghe thấy cả tiếng Văn Thị Sa giận dữ quát:
- Đàm Túy Dung, ngươi điểm Hàn Độc Chỉ lên người hắn là có ý gì? Muốn công khai chống đối ta sao?
Rồi ngay sau đó là ba tiếng chan chát liên tục như thể ai đó vừa bị tát vào mặt. Không gian chìm vào im lặng, không ai nói gì nữa, Ngô Dư chỉ còn nghe thấy tiếng nấc đứt đoạn của Ý Phương, sau đó là tiếng vó ngựa. Có lẽ ba phu nhân đều đã rời khỏi.
Ý Phương vừa khóc vừa gắng sức đỡ Ngô Dư ngồi dậy, nàng kê đầu chàng lên cánh tay mình, tay kia liên tục lay lay, giọng nghẹn ngào:
- Ngô công tử, công tử còn tỉnh không?
Ngô Dư hé mắt, khẽ gật đầu, thì thào mấy tiếng rất nhỏ:
- Họ… đi cả rồi sao?
Ý Phương gật đầu, mắt đẫm lệ.
Ban nãy, khi Ngô Dư vừa ngã xuống đất, Văn Thị Sa có tỏ ra hằn học với Đàm Túy Dung thì liền bị Túy Dung tát ba cái vào mặt. Ả biết mình không phải đối thủ của Túy Dung, dù vô cùng căm phẫn vẫn im lặng nhặt lại thanh kiếm từ tay Ngô Dư rồi hậm hực đi lấy ngựa. Bùi Thị Đào thấy thế cũng lặng lẽ đi theo Văn Thị, nhưng Đàm Túy Dung thì không vội đi, nàng lấy từ trong túi ra một cái lọ, dúi vào tay Ý Phương, mắt ánh lên tha thiết khó xử rồi lặng lẽ lắc đầu vài cái, sau cùng mới quay lưng bước đi.
Ý Phương lau vội nước mắt, nói:
- Ngô công tử, Dung phu nhân có đưa cho tôi một cái lọ.
- Cô mở ra xem trong đó có gì.
Ý Phương vội vàng bật nút lọ sứ, thấy bên trong có mấy viên thuốc tròn nhỏ màu đen, bèn lấy ra một viên, băn khoăn nói:
- Ngô công tử, không biết là giải dược hay độc dược nữa!
Ngô Dư cảm thấy toàn thân đau đớn, nhiệt tính của Hỏa công tâm pháp và hàn tính của Hàn Độc Chỉ vẫn còn âm ỉ trong người, bên trên thì cảm thấy nóng ran, bên dưới lại vô cùng lạnh lẽo. Tuy vậy, cái khó chịu của hai tính nóng lạnh vẫn không sánh bằng cơn đau đang thấm dần vào lục phủ ngũ tạng. Nghe Ý Phương nói có thuốc, chàng liền nghĩ thầm trong bụng: “Đến nước này, đành phải tin Đàm Túy Dung một lần! Nếu đó là giải dược thì tốt, còn nếu không phải thì xem như số mình đã tận, chết rồi cũng không còn biết đau đớn nóng lạnh là gì nữa, như thế cũng không hẳn là quá tệ.”. Đoạn, chàng nói với Ý Phương:
- Phiền cô cho tôi uống thử một viên. Sau đó cứ để tôi lại đây rồi chạy theo hướng tây sẽ ra được đường mòn. Cô về Mộc Hương trang báo cho thuộc hạ của tôi để họ đem tôi về.
Ý Phương vừa khóc vừa lắc đầu liên tục:
- Không được đâu! Tôi không thể để công tử liều mạng thử thuốc, càng không thể bỏ công tử ở đây một mình!
Ngô Dư nhìn nàng, cố gượng cười, nói:
- Cô yên tâm, nếu Dung phu nhân muốn giết tôi thì khi nãy đã ra tay rồi, sao lại còn đưa cho cô lọ thuốc này làm gì. Tôi đang đau đến chết được, đằng nào cũng chết cả, tôi không sợ, cô việc gì phải sợ. Cô mà cứ chần chừ, độc tính trong người tôi phát tác, cũng chỉ còn đường chết.
- Nhưng nhỡ đây là độc dược thì chính tay tôi giết công tử mất rồi.
Nàng nức nở, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt Ngô Dư. Ngô Dư tuy thương thế trầm trọng nhưng không khỏi động lòng. Từ trước đến giờ, chàng chưa từng cùng ai trải qua thời khắc sinh tử. Lý Thị Hàm tuy hết mực yêu thương chàng, đến chết cũng không thay đổi, nhưng chưa từng chứng kiến chàng sống dở chết dở. Ngô Dư cố gắng gượng nhấc tay phải lên nắm chặt tay Ý Phương, nói:
- Được chết trong tay cô, tôi không hề oán hận.
Ý Phương nghe lời lẽ ấy, trong lòng vừa dậy lên ngọt ngào, lại vừa thấy đắng vị day dứt. Nàng nén khóc, trìu mến nhìn chàng, băn khoăn thêm chút nữa rồi quyết định lấy ra thêm một viên thuốc nữa. Nàng cho Ngô Dư uống một viên rồi nói:
- Công tử uống, tôi cũng uống. Công tử mà có mệnh hệ nào thì làm sao tôi sống được!
Ngô Dư nghe vậy liền kinh hãi ra sức nắm chặt tay nàng, nhưng sức lực chàng đã sa sút quá nhiều, Ý Phương chỉ cần giằng mạnh một cái rồi bỏ viên thuốc còn lại vào miệng. Ngô Dư bất lực nhìn nàng uống viên thuốc đó, lệ nóng chực trào nơi khóe mắt, chàng ho mạnh mấy tiếng chấn động, trở giọng giận giữ trách móc:
- Cô ngốc thật! Tôi có đáng để cô làm vậy không?
Ý Phương mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt. Trong chỗ đau khổ tận cùng, không ngờ nàng lại tìm thấy sự mãn nguyện. Nàng mạnh dạn nói, giọng không chút ngập ngừng:
- Tôi bây giờ chẳng còn ai thân thích, chỉ biết nương tựa vào công tử. Lòng tốt của công tử, tôi chưa kịp báo đáp thì sự thể đã thành thế này. Suy cho cùng, đều vì tôi mà ra. Hôm nay, bất kể công tử đi đâu, tôi cũng sẽ đi theo. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết. Có như vậy, tôi mới được thanh thản.
Lời Ý Phương rõ ràng hàm chứa tình ý, Ngô Dư nghe xong chỉ biết lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, lòng vừa cảm kích, lại vừa lưu luyến. Ý Phương uống thuốc xong nhưng không cảm thấy có gì lạ, bèn đỡ Ngô Dư nằm hẳn xuống đất. Nàng tìm áo khoác trong túi hành lý, xếp lại để chàng gối đầu lên, còn mình thì ngồi tựa vào một gốc cây gần đó, nói:
- Tôi sẽ đợi, nếu thuốc này thật sự là thuốc giải thì khi nào công tử có thể gượng đứng dậy được, tôi sẽ đỡ công tử lên ngựa, rồi chúng ta cùng về. Còn nếu … nếu không phải…
Nàng nói đến đó thì bỏ lửng. Ngô Dư biết lòng nàng đã quyết, có khuyên nàng bỏ mình lại thì nàng cũng không nghe, chàng đành nằm yên chờ đợi, lòng thầm mong viên thuốc ấy nếu không phải là thuốc giải thì cũng sẽ vô hại với những người không trúng phải Hàn Độc Chỉ như chàng.
Nửa canh giờ trôi qua, Ngô Dư thấy cơn đau trong lục phủ ngũ tạng đang dần thuyên giảm, cơn nóng bức khó chịu của Hỏa công tâm pháp cũng từ từ tan đi; thay vào đó, chàng lại thấy càng lúc càng lạnh, cơn lạnh từ phổi lan ra khắp cơ thể. Ngô Dư định tâm nghĩ lại toàn bộ diễn biến trước đó; sau cùng, mọi khúc mắt cũng dần sáng tỏ. Môn Hỏa Công Tâm Pháp nổi tiếng của người Chiêm Thành (3) lại vô tình tương khắc với Hàn Độc Chỉ của người Ai Lao. Lúc Đàm Túy Dung đứng quan sát, phát hiện Văn Thị Sa chuẩn bị dùng ngụy kế thì liền phóng tới, điểm chỉ kịp thời vào lưng Ngô Dư năm lần, nhằm phần nào hóa giải nhiệt tính của Hỏa Công Tâm Pháp. Nhưng vì Hàn Độc Chỉ vừa mang hàn tính, lại vừa có độc tính, chất độc lan ra theo cơn lạnh, khiến lục phủ ngũ tạng Ngô Dư trở nên đau đớn. Phương thuốc mà Túy Dung đưa cho Ý Phương ắt hẳn là để dùng hóa giải độc tính của Hàn Độc Chỉ, đồng thời tiêu hao hết công lực của Hỏa Công Tâm Pháp. Do vậy, bây giờ Ngô Dư chỉ còn thấy rất lạnh. Chàng thử cựa mình, cái lạnh ăn sâu vào tận xương tủy khiến chàng vừa cử động đã thấy vô cùng khó chịu, bèn khẽ rên lên một tiếng theo phản xạ. Ý Phương nghe thấy, vội vàng quay sang, sắc mặt trông có vẻ nhợt nhạt hơn trước, lo lắng hỏi:
- Công tử thấy sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?
- Tôi nghĩ Dung phu nhân có ý tốt. Tôi thấy đỡ đau nhức nhiều lắm, chỉ là càng lúc càng lạnh.
Ngô Dư đáp lời nàng, chất giọng đã có chuyển biến tốt. Ý Phương nghe qua, biết thực sự chàng có thuyên giảm. Tuy vậy, nàng rất lấy làm lạ, từ khi uống viên thuốc ấy, nàng lại thấy đau âm ỉ trong người. Càng lúc, cơn đau càng thấm, nhưng vì không muốn tỏ ra bi quan, sợ Ngô Dư nhìn thấy sẽ tự trách bản thân, nàng đành cố gắng gượng chịu đựng, không hé môi nửa lời. Sắc diện của nàng vì thế mà nhợt nhạt hẳn đi. Ý Phương không hề hay biết, thực chất viên thuốc của Đàm Túy Dung trừ khử độc tính theo nguyên tắc lấy độc trị độc, người không bị trúng Hàn Độc Chỉ mà uống vào thì vô tình sẽ bị tổn thương ngược lại.
Ngô Dư nhìn thấy thần sắc Ý Phương không tốt, cho rằng vì nàng quá lo lắng, bèn trấn an:
- Tôi nói thật mà, cô đừng quá lo. Ban nãy Vân Hương có đi theo tôi rồi chờ ở ngoài đường mòn. Không thấy tôi quay lại, thể nào cô ấy cũng về sơn trang gọi thêm người đi tìm. Chúng ta sẽ không sao đâu!
Ý Phương nhẹ gật đầu, nàng lấy thêm áo trong túi hành lý ra đắp lên người Ngô Dư.
Quả nhiên, hàn khí càng lúc càng phát tác dữ dội, tuy Ngô Dư đã đắp trên người hai ba lớp áo, vẫn không cảm thấy có gì khác biệt. Ý Phương thấy cơ thể Ngô Dư đã bắt đầu run nhẹ thì liền đi gom củi, đánh lửa sưởi ấm cho chàng. Lúc này trời đã về chiều, không khí càng lúc càng mát rượi, cả hai người lại đang ở trong rừng, bên dưới những tán cây, ánh mặt trời phần nào giảm đi sự gay gắt, chính vì vậy mà hàn tính trong người Ngô Dư lại càng dễ phát tác.
Bỗng nhiên, khí trời trở lạnh, trời đất tối sầm, một cơn mưa to bất thình lình trút xuống. Ý Phương hoảng hốt chạy đến, lấy người chắn mưa cho Ngô Dư. Nước mưa thấm vào đất, thấm qua các lần vải vào da thịt, Ngô Dư rùng mình, cơn lạnh bên trong chưa dứt thì cơn lạnh bên ngoài đã xông vào, hai luồng hàn khí quyện vào nhau khiến chàng cảm thấy rét cắt da cắt thịt, xương cốt nhức lên dữ dội. Cả người Ngô Dư run lên bần bật. Ý Phương vội vàng đỡ Ngô Dư ngồi dậy, không chút câu nệ ôm chặt chàng vào lòng. Nàng cảm nhận thân thể Ngô Dư đang không ngừng run rẩy liên hồi, cái lạnh từ người chàng từ từ xông vào người nàng. Ý Phương vừa khóc nức nở, vừa gào thật to:
- Em hại chết chàng rồi! Có ai không, cứu với!
Ngô Dư vẫn không ngừng run rẩy, chàng đã bất tỉnh nên không còn nghe thấy gì nữa. Ý Phương thấy chàng im lặng, liền lay mạnh thân hình chàng. Mưa càng ngày càng nặng hạt, cả hai người đều ướt hết cả, thân nhiệt của họ cứ thế lạnh đi. Ý Phương vẫn không ngừng gào lên tuyệt vọng. Sở dĩ ban nãy nàng không dám lớn tiếng, là vì sợ kẻ địch vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nay thấy Ngô Dư cận kề cái chết, đành liều lĩnh thét gào. Nhưng cả hai đang ở trong rừng, bốn bề mưa giăng đầy trời, nước mưa đập vào lá rừng thành tiếng rào rào rất to. Cho dù cánh rừng này có người đi qua, cũng khó mà nghe nổi tiếng la hét của Ý Phương. Ý Phương gào thét một lúc thì cổ họng khản đặc, nàng cố mở to mắt nhìn quanh bốn bề, bất chợt thấy con ngựa của mình vẫn đứng cách đó vài chục trượng, bèn để tạm Ngô Dư xuống đất, nén đau đến dắt ngựa.
Nàng dẫn ngựa đi về phía tây một đoạn, thầm nguyện trong lòng:
“Thần Nữ núi Khau Phạ có linh thiêng, xin phù hộ cho Ngô công tử vượt qua kiếp nạn này!”.
Xong, nàng tiếp tục nói nhỏ vào tai con ngựa:
- Mong rằng ngươi hiểu ý ta, tìm đường chạy về Mộc Hương sơn trang. Tính mạng của Ngô trang chủ tùy thuộc vào ngươi cả!
Nói rồi, nàng lấy roi trên yên ngựa xuống, cố sức quất thật mạnh vào nó. Con ngựa bị đánh thì lập tức lồng lên, vụt chạy thẳng về phía tây. Đợi con ngựa đi rồi, Ý Phương mới quay lại đỡ Ngô Dư, ôm chặt chàng vào lòng. Nàng lấy thân mình chắn cho những hạt mưa không bắn vào mặt chàng. Được một lúc sau, chính Ý Phương cũng thấy lạnh lẽo tột cùng, lại thêm cơn đau do thuốc giải Hàn Độc Chỉ gây ra khiến nàng tinh thần hỗn loạn, cơ thể từ chỗ run rẩy đến cứng đờ. Nàng cố gắng giữ cho mình đừng ngất đi. Mưa cứ rơi, rơi mãi. Rồi Ý Phương dần dần hôn mê, không còn đủ sức chống cự lại nữa. Nàng ngã xuống, hai tay vẫn còn ôm chầm lấy Ngô Dư, kéo thân hình chàng cùng đổ dài trên nền đất.
Trong cơn mộng mị điên cuồng giữa khu rừng đầy mưa phủ, gương mặt bê bết máu của Thanh Bình lúc bị tra tấn cùng với tiếng rên la của sáu mươi hai người bỗng hiện về trong tâm trí Ý Phương. Sau đó, nàng thấy Nhật Lão bị nhóm người Khau Phạ bao vây, thấy cả gương mặt đầy căm phẫn của Ngọc Trúc khi bị Trần Linh phế võ công. Sau cùng, nàng thấy chính mình và Ngô Dư đang nằm run rẩy dưới cơn mưa rừng. Ý Phương bất giác thét gào trong cơn hôn mê, nhưng chính nàng cũng không còn nghe thấy tiếng thét của mình nữa. Mọi thứ cứ thế nhạt nhòa dần …
Chú thích
(3) Chiêm Thành: Vương quốc Champa kéo dài từ Quảng Trị đến Bình Thuận ngày nay.
