Chương 5: Quá khứ (phần 3)

  • Cao tiểu thư! Cao tiểu thư! Cô tỉnh lại đi!

Nghe tiếng ai đó rối rít gọi, Ý Phương giật mình thoát khỏi cơn mê. Nàng khẽ cử động, cảm thấy êm ái bao bọc xung quanh, không còn những giọt mưa bắn rát mặt, không còn cơn lạnh lẽo thấu xương, cũng không còn thanh âm hỗn loạn của rừng chiều, chỉ còn lại cơn đau âm ỉ khiến nàng mệt mỏi rã rời. Rồi Ý Phương nhận ra mình đang nằm trong đệm êm chăn ấm, trán đắp khăn ướt. Nàng khẽ nhích tay, giật mình phát hiện Ngô Dư đã không còn nằm trong vòng tay mình nữa, bèn vội vàng hé mắt, miệng thì thào gọi:

  • Ngô công tử!

Bỗng chốc, xung quanh nàng vang lên nhiều giọng cười nói, nam có, nữ có, già có, trẻ có, đều cùng xôn xao: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”. Nàng chớp mắt vài cái, định thần nhìn rõ xung quanh, thấy có khoảng năm sáu người, tất cả đều mặc y phục trắng, chính là màu áo của Mộc Hương sơn trang. Nàng mừng rỡ nhận ra trong số đó có thầy thuốc của trang viện, lại có cả Tô Vân Hương, biết rằng mình đã được cứu, nàng mới thở ra nhẹ nhõm, gượng ngồi dậy.

Vân Hương vừa cười vừa đỡ Ý Phương, nói:

  • Cao tiểu thư cứ nằm nghỉ ngơi đã! Cô bị sốt, lại mê sảng, chúng tôi sợ cô hôn mê sâu nên mới gọi cô dậy. Cô đừng lo, trang chủ đã có người chăm sóc rồi!

Nói xong, Vân Hương lại đỡ Ý Phương nằm xuống. Ý Phương gật đầu cảm ơn, cố sức hỏi thêm:

  • Tiểu thư Vân Hương! Trang chủ đã hết lạnh chưa?

Vân Hương nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của Ý Phương rồi lắc đầu, trầm giọng hỏi:

  • Là kẻ nào đã làm cho trang chủ ra nông nỗi này vậy?

Ý Phương chau mày lo lắng, đem mọi chuyện kể lại cho Vân Hương. Vân Hương nghe xong, vẻ mặt càng ra chiều đăm chiêu. Ý Phương thấy vậy bèn hỏi dò:

  • Sao vậy? Có chuyện gì không hay sao?

Vân Hương không trả lời, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, dường như vẫn còn suy nghĩ rất lung. Ý Phương không tiện hỏi tiếp, lại chợt nhớ đến lọ thuốc của Đàm Túy Dung, nên quay sang ông thầy thuốc, nhã nhặn hỏi:

  • Lão ông! Cháu phải xưng hô với ông thế nào ạ?

Ông già ấy tuổi đã gần sáu mươi, tóc bạc quá nửa, khuôn mặt phúc hậu, chính là người mới hôm trước chữa trị thương thế cho Đinh Tứ Nương. Nghe Ý Phương hỏi chuyện xưng hô, ông từ tốn đáp:

  • Tiểu thư cứ gọi tôi là ông Thịnh!
  • Cháu có chuyện này muốn nói với ông, ông đợi cháu một chút nhé!

Rồi nàng quay sang hỏi Vân Hương:

  • Tô tiểu thư, lúc đưa tôi về đây, cô có thấy một cái lọ sứ nhỏ màu trắng không?

Vân Hương đáp:

  • Tôi để lại vào trong túi hành lý cho tiểu thư rồi!
  • Cô giúp tôi lấy nó ra nhé!

Vân Hương liền đi lấy lọ thuốc đưa cho Ý Phương, Ý Phương không cầm mà đẩy qua luôn cho ông Thịnh, nói:

  • Phiền ông xem giúp cháu lọ thuốc này, là của Dung phu nhân đưa cho cháu. Lúc nãy, cháu có cho trang chủ uống, cháu cũng uống một viên. Trang chủ uống xong thì không thấy đau nữa, chỉ còn thấy lạnh. Cháu uống xong lại thấy âm ỉ đau ở bụng, càng lúc càng đau hơn, đến giờ vẫn chưa dứt.

Ông Thịnh đón lấy lọ sứ từ tay Vân Hương, dốc ra một viên thuốc, chăm chú quan sát rồi đưa lên mũi ngửi. Xem xét một hồi, ông bảo:

  • May là tiểu thư chỉ uống một viên, cô mà uống nhiều hơn, có khi đã mất mạng rồi! Viên thuốc này được luyện thành từ nhựa của một loài thảo mộc cực độc bên Ai Lao, người học thuốc ở Đại Cồ Việt thường gọi là cỏ Hắc Băng. Tuy vậy, thực vật trong thiên hạ, là cây thuốc bổ hay cây thuốc độc, chỉ khác nhau ở liều lượng và cách dùng. Cũng như viên thuốc này, nếu uống một viên thì sẽ đau đớn âm ỉ không dứt, uống hai viên thì sẽ đau đớn dữ dội đến chết. Nhưng đó chỉ là với người bình thường không trúng phải Hàn Độc Chỉ như tiểu thư. Lão tuy chưa từng thấy qua Hàn Độc Chỉ, nhưng nhìn triệu chứng của trang chủ, rồi lại thấy viên thuốc này, cũng đoán được vài phần. Lão từng nghe một đồng môn nói rằng, người luyện Hàn Độc Chỉ thường tẩm sẵn độc chất trong móng tay, loại độc ấy kỵ với độc tính của cỏ Hắc Băng, vì vậy mà viên thuốc này khi uống vào sẽ làm mất hết công lực của độc tính trong Hàn Độc Chỉ. Chính thế mà trang chủ dùng thuốc thì thấy thuyên giảm, còn tiểu thư uống xong lại thấy đau đớn.

Vân Hương liền tỏ ra bức xúc, nói:

  • Dung phu nhân sao không tốt cho trót, nếu cô ta chỉ đưa một viên thì có phải sẽ êm chuyện không?

Ông Thịnh lắc đầu phân trần:

  • Cô nói vậy cũng không hẳn là đúng. Nếu phu nhân ấy chỉ đưa một viên, lão chỉ nghe Cao tiểu thư kể lại thì làm sao biết trang chủ đã trúng phải loại độc gì. Lão học nghề thuốc chứ không chú trọng võ công, khi xưa có học biết độc tính của cỏ Hắc Băng, lại nghe đồng môn kể về Hàn Độc Chỉ của người Ai Lao, chứ thật ra không hề biết hai loại độc ấy kỵ nhau. Giờ nghe Cao tiểu thư kể triệu chứng, lại được xem tận mắt viên thuốc này, mới đoán ra cỏ Hắc Băng là thuốc giải độc tính của Hàn Độc Chỉ. Từ đó, lão có thể phối thuốc để trang chủ qua cơn lạnh. Dung phu nhân cho Cao tiểu thư cả lọ thuốc như vậy, thực vô cùng hào phóng!

Rồi ông Thịnh cầm viên thuốc ấy, đứng dậy cúi chào Ý Phương, nói:

  • Cao tiểu thư cho lão viên thuốc này, lão sẽ tìm cách phối thuốc cho trang chủ và tiểu thư. Có viên thuốc này rồi, hi vọng thương thế của hai người sẽ nhanh chóng thuyên giảm.

Ý Phương nhẹ gật đầu, ánh mắt đầy ắp hi vọng. Ông Thịnh rời khỏi phòng, mấy thuộc hạ khác cũng dần cáo lui. Khi chỉ còn lại mình Vân Hương bên cạnh, Ý Phương mới khẽ nói:

  • Hiểu biết của ông Thịnh về dược liệu thật đáng ngưỡng mộ, chỉ xem qua một chút đã đoán ra gốc tích của viên thuốc ấy!

Vân Hương vẻ mặt đượm buồn, chậm rãi kể:

  • Ông ấy tên thật là Trịnh Hưng Thịnh, là sư huynh của dược sư Phạm Nhân Hào. Nhà họ Phạm ở Lục châu (1) nổi tiếng truyền đời là có y thuật hơn người. Dược sư và bà vợ ông ấy kế nghiệp của tổ tiên, cả Đại Cồ Việt hầu như ai cũng biết đến tiếng tăm. Ít năm trước, nhà họ Phạm xảy ra án mạng, một nữ đệ tử họ Trịnh không hiểu vì sao lại ra tay giết hại Phạm phu nhân rồi lấy cắp bản thảo độc dược của Phạm gia trốn đi biệt tích. Nữ đệ tử đó lại là con gái độc nhất của ông Thịnh. Con gái mắc tội tày đình khiến ông Thịnh quá thương tâm day dứt, đành rời nhà họ Phạm đến vùng Mộc Châu này.

Ý Phương nghe xong liền nảy sinh thương cảm, trở giọng buồn bã:

  • Ông ấy thật đáng thương!

Rồi chợt nhớ ra chuyện cũ, nàng hỏi tiếp:

  • Nhà họ Phạm ấy có phải ở vùng sông Bạch Đằng không?

Vân Hương ngạc nhiên kêu lên:

  • Đúng là ở đấy! Cô là người Khau Phạ, cũng biết đến họ ư?

 Ý Phương đáp:

  • Hôm gặp Ngô công tử và Đinh Tứ Nương, tôi có nghe họ nói cách đây vài năm Ngô Định cố trang chủ mắc phải bạo bệnh. Ngô công tử có cho người xuống vùng Bạch Đằng mời dược sư họ Phạm đến nhưng không kịp.

Vân Hương thở dài, ngậm ngùi đáp:

  • Bệnh tình của cố trang chủ năm đó, chính ông Thịnh cũng bó tay. Ông ấy nói, nếu mời được Phạm dược sư lên đây một chuyến, may ra Ngô Định cố trang chủ sẽ có cơ phục hồi. Chỉ tiếc là không kịp!

Vân Hương trầm tư một lúc rồi lại nói:

  • Có chuyện này, đợi khi trang chủ khỏe hẳn rồi, tôi sẽ hỏi cho rõ ràng. Bây giờ tôi hỏi cô trước vậy! Chiều nay, sau khi chúng tôi tìm thấy cô và trang chủ ở trong rừng, Tòng Phương đỡ trang chủ lên ngựa mà không khỏi giật mình kinh hãi, phần vì thân nhiệt trang chủ lúc ấy quá lạnh, nhưng đa phần lại vì cách đây bốn năm cố trang chủ cũng phát lạnh toàn thân mà mất. Khi chúng tôi đưa trang chủ về sơn trang, ông Thịnh xem qua cũng vô cùng kinh ngạc. Ông ấy khẳng định trang chủ mắc cùng một chứng bệnh với cố trang chủ. Chúng tôi lo lắng quá, biết lành ít dữ nhiều nên mới phải gọi cô dậy để hỏi sự tình, nhờ vậy mà biết được trang chủ trúng phải Hàn Độc Chỉ của Ai Lao. Tôi biết nghi ngờ thế này thật không phải với Dung phu nhân, nhưng có khi nào cô ta có liên quan đến cái chết của cố trang chủ chúng tôi không?

Ý Phương vội lắc đầu, nói:

  • Tôi thấy Dung phu nhân từ đầu đến cuối đều có ý muốn giữ hòa khí, lại nghe Đào phu nhân giải thích rằng vì muốn giúp Ngô công tử tránh khỏi bị Sa phu nhân tổn hại đến tính mạng nên mới điểm chỉ. Người chừng mực như vậy, làm sao có thể sát hại cố trang chủ được!

Vân Hương thở dài, nói:

  • Cao tiểu thư! Cô tuy hơn tôi một hai tuổi, nhưng chuyện giang hồ vẫn còn quá ngây ngô. Đàm Túy Dung đã từng là một nữ tặc người Ai Lao, hay cùng đồng bọn sang Mộc châu giết người cướp của. Cha của cô Hàm cũng là do nhóm cướp của Dung phu nhân giết chết đó.

Ý Phương lộ rõ kinh ngạc, lắp bắp hỏi lại:

  • Dung phu nhân…thật là như vậy sao? Còn cô Hàm là ai?

Vân Hương gật đầu, đáp:

  • Cô ấy tên là Lý Thị Hàm, là sư muội của trang chủ. Nếu không vì duyên số của trang chủ không tốt, thì cô Hàm đã là trang chủ phu nhân của chúng tôi được sáu năm rồi.

Rồi Vân Hương đem chuyện của anh em Đào Khánh và Lý Thị Hàm ra kể, Ý Phương mới biết Lý Thị Hàm và người sư muội bạc mệnh mà Ngô Dư từng nhắc đến khi đang trên đò vượt sông Đà là một người. Chuyện buồn càng tỏ lại càng buồn, Ý Phương nghe kể lại mà lệ nóng chực tràn, rưng rưng nơi khóe mắt. Vân Hương thấy biểu cảm của Ý Phương không đơn thuần chỉ là thương tâm thay người đã khuất, bỗng sinh ra nông nổi mà bạo gan mở lời:

  • Cô Ý Phương! Trang chủ mấy năm qua cũng vì chuyện này mà đau lòng không dứt. Đợi khi trang chủ khỏe lại, hay là tôi và chị cùng sang thăm trang chủ. Sơn trang này không mấy khi có khách, quanh năm tịch mịch vô cùng, trang chủ cũng vì vậy mà mãi không quên được chuyện cũ. May mà giờ đã có chị, lại có tiểu thư Như Ý! Trang chủ chúng tôi với chị trước là bạn bè, mong rằng sau này có thể là tri kỷ, trang chủ cũng nhờ vậy mà nguôi ngoai chuyện cũ. Bọn chúng tôi ở đây đều là thuộc hạ, đôi lúc cũng không dám quá phận nhiều lời.

Sắc mặt Ý Phương bất giác đỏ bừng, nàng bối rối nói thật khẽ:

  • Tôi chỉ mới gặp công tử ấy, làm sao vội xem như bạn bè hay tri kỷ được!

 Vân Hương biết mình thất thố, cũng muôn phần bối rối, lập tức nói lảng sang chuyện khác:

  • Trời cũng tối rồi! Tôi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi vậy. Đợi ông Thịnh sắc thuốc xong, tôi sẽ đem vào cho cô.

Vân Hương vừa nói vừa kéo chăn đắp cho Ý Phương rồi vội vàng rời khỏi phòng. Ý Phương yên lặng trông theo, lòng băn khoăn lo nghĩ liệu mình có biểu hiện gì quá mức với Ngô Dư mà lại khiến Tô Vân Hương nói ra những lời như vừa rồi. Càng nghĩ nàng lại càng thấy nặng đầu, vừa may đang lúc định thiếp ngủ cho xong thì Đinh Tứ Nương dẫn theo Như Ý cùng đi vào.

Như Ý vừa lúc nãy đến thăm Ngô Dư, thấy chàng nằm run bần bật, giờ đến thăm Ý Phương lại thấy nàng nằm dài mệt mỏi, bèn lo sợ bấu chặt vào tay Đinh Tứ Nương. Tứ Nương từ tốn trấn an Như Ý vài câu, xong mới quay sang hỏi chuyện Ý Phương, giúp nàng uống thuốc. Tứ Nương và Như Ý ở lại trò chuyện hồi lâu mới rời khỏi, Ý Phương nhờ vậy mà không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều đến lời nói của Vân Hương.

Mấy viên thuốc của Đàm Túy Dung ngoài nhựa cỏ Hắc Băng còn chứa một liều lượng cực nhỏ vài dược liệu làm giảm hàn tính. Ông Thịnh hành nghề thuốc đã lâu, chỉ xem xét độ một canh giờ đã có thể nhận ra phần dược liệu ấy, từ đó phối được phương thuốc giải trừ hàn tính của Hàn Độc Chỉ và độc tính của cỏ Hắc Băng. Nhờ thuốc của ông Thịnh, chỉ sau ba ngày, chứng đau bụng của Ý Phương đã dứt hẳn. Còn với Ngô Dư, vì trực tiếp trúng phải Hàn Độc Chỉ, phải mất hơn một tuần dùng thuốc, cơn lạnh mới dần thuyên giảm. Sang đến ngày thứ mười lăm, Ngô Dư đã có thể đi lại bình thường; tuy vậy, chàng vẫn phải mặc áo ấm để tránh bị nhiễm lạnh.

Đinh Tứ Nương thấy gia chủ bị bệnh, bèn nán lại sơn trang để tiện thăm hỏi, lại vì tiện chăm sóc cho Như Ý. Hằng ngày, Tứ Nương vẫn cùng Như Ý sang thăm Ngô Dư, đến khi Ý Phương khỏe hẳn thì có thêm nàng cùng đi. Về sau, biết Ý Phương muốn giúp sức chăm lo cho thương thế của Ngô Dư, lại cũng biết Vân Hương hay cố ý tạo hoàn cảnh để Ý Phương đến trò chuyện với Ngô Dư, Đinh Tứ Nương mới ý nhị để Như Ý thường xuyên chơi cùng Ý Phương, cùng nàng đến thăm Ngô Dư để nàng không phải khó xử trước ẩn ý của Vân Hương. Ý Phương tuy không nói ra nhưng trong lòng rất cảm kích trước sự thấu hiểu của Đinh Tứ Nương, vì vậy mà càng thêm quan tâm và cảm mến bé Như Ý. Dần dà, không cần Tứ Nương phải mở lời, Ý Phương cũng tự mình nhận chăm sóc Như Ý khi Tứ Nương rời sơn trang; ngày ngày, ngoài việc phụ ông Thịnh nấu thuốc cho Ngô Dư, còn lại nàng dành cả thời gian cho Đinh Tứ Nương và Như Ý.

Một tháng sau, Ngô Dư hoàn toàn hồi phục. Đinh Tứ Nương ở lại sơn trang đã lâu, giờ có thể an tâm cáo từ. Sáng sớm ngày Tứ Nương lên đường, Ngô Dư, Vân Hương, Tòng Phương và Ý Phương cùng tiễn bà đến tận cổng sơn trang. Như Ý biết bà sắp bỏ mình ở lại, cứ một mực níu lấy tay bà, lưu luyến không dứt, mắt đỏ hoe chực khóc. Tứ Nương thấy vậy, bèn ngồi xuống vuốt tóc Như Ý; đoạn, bà lấy một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho nó, cẩn thận căn dặn:

  • Như Ý ngoan! Mẹ con bất hạnh mất sớm, con rất cần sự chăm sóc của cha. Chờ khi cha con biết tin, ông ấy sẽ đến Mộc Hương sơn trang đón con về. Con gắng ở lại chờ cha, phải ngoan ngoãn nghe lời Ngô trang chủ, sau này thì nghe lời cha con, không được tự ý bỏ về Thạch Hà. Trong cái hộp này có mấy cây kim châm và vài cuộn chỉ thêu của mẹ con, lại có các ghi chép của mẹ con về Kim Yên Trận của Thạch Hà phái. Con phải cất giữ thật kỹ! Trước khi đi, các cô cô đã dạy con cách tự luyện Kim Yên Trận, con cứ theo đó mà học. Sau này về Linh cung, con phải cẩn thận, đừng gây sự với các phu nhân. Mẹ con khi còn sống rất thân thiết với Ngọ Cung phu nhân Bùi Thị Đào, con có gì uất ức cứ đến chỗ Đào phu nhân, cô ấy sẽ che chở con. Còn nữa, con phải luôn ghi nhớ, đối với các phu nhân, dù họ không thích con, ghét con, thậm chí nếu có mắng con, đánh con, con hãy cứ nhẫn nhịn mà tránh mặt họ, nhất định không được vô lễ với họ. Sau này khi con trưởng thành, nếu nhớ các cô cô và Đỗ chưởng môn thì hãy quay về Thạch Hà phái, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra chân tướng kẻ đã giết hại mẹ con. Con đã ghi nhớ hết chưa?

Như Ý bật khóc, gật đầu liên hồi, nói:

  • Con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ nghe lời cô cô!

Đinh Tứ Nương ôm chặt Như Ý vào lòng, khóe mắt cũng chực rơi lệ, lại ôn tồn hỏi Như Ý lần nữa:

  • Vậy con có nhớ trước khi rời Thạch Hà, chưởng môn đã dặn con những gì không?

Như Ý lau vội nước mắt, gật đầu nói:

  • Con nhớ! Con nhớ! Đỗ nương nương dặn, con là đệ tử Thạch Hà nữ phái, phải luyện võ để bênh vực kẻ yếu, không được dùng Kim Yên Trận để làm điều xấu. Nương nương còn dặn con, ở Linh cung nhưng phải giữ khí chất của Thạch Hà phái, không để kẻ xấu học lén Kim Yên Trận.

Tứ Nương tự hào mỉm cười, nói:

  • Giỏi lắm Như Ý! Con là đứa sáng dạ, nhất định sẽ không phụ lòng Đỗ nương nương, các cô cô và mẹ con. Giờ cô phải đi, con đừng quá đau buồn, cô cô nhớ con nhiều lắm!
  • Con cũng nhớ các cô cô!

Nói rồi, Như Ý mếu máo khóc òa. Đinh Tứ Nương vội giao nó lại cho Ý Phương rồi quay sang nói với Ngô Dư:

  • Ngô Trang chủ! Xin giúp chúng tôi chăm sóc Như Ý cho đến khi nó gặp lại cha nó. Tôi sẽ về Thạch Hà báo lại với Đỗ chưởng môn những biến cố vừa qua. Cái chết của cố trang chủ bên trong còn nhiều uẩn khúc, Thạch Hà phái chúng tôi sẽ cùng Mộc Hương trang các vị cùng tìm ra chân tướng, nhất định không đứng ngoài cuộc! Nếu có biến, mong trang chủ cho người báo với Thạch Hà phái, chị em chúng tôi sẽ gắng sức tương trợ!

Ngô Dư bèn cúi đầu cung kính, nói:

  • Cô cô cứ an tâm!
  • Vậy tôi xin cáo từ!

Dứt lời, Tứ Nương lần lượt chào ba người còn lại rồi dứt khoát lên ngựa, chạy thẳng về phía đông nam. Như Ý buồn bã trông theo, một lúc sau mới đưa tay lau nước mắt, kéo tay Ý Phương nói chắc như đinh đóng cột:

  • Sau này lớn rồi, em nhất định sẽ về Thạch Hà!

Ý Phương dịu dàng mỉm cười, hết trìu mến nhìn Như Ý lại dõi theo bóng dáng Tứ Nương đang khuất dần nơi con dốc phía xa.

Chú thích:

(1)  Lục Châu: Thuộc khu vực Vịnh Hạ Long. Tên gọi Hạ Long đã thay đổi qua nhiều thời kỳ lịch sử, thời Bắc thuộc khu vực này được gọi là Lục Châu, Lục Hải. Các thời Lý, Trần, Lê, vịnh mang các tên Hoa Phong, Hải Đông, An Bang, Vân Đồn, Ngọc Sơn hay Lục Thủy. Tên Hạ Long mới xuất hiện trong một số thư tịch và các bản đồ hàng hải của Pháp từ cuối thế kỷ 19.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này