Chương 5: Quá khứ (phần 4)

Đợi đến khi không còn nhìn thấy Đinh Tứ Nương nữa, năm người còn lại mới cùng nhau trở vào trang viện, băng qua vườn mộc hương bạt ngàn sắc xanh điểm lẫn chấm trắng.

Ý Phương và Như Ý lưu lại Mộc Hương sơn trang đã một tháng nhưng chỉ quanh quẩn trong trang viện, nay mới lại có dịp nhìn thấy vườn mộc hương. Lúc bịn rịn tiễn đưa Tứ Nương, mọi người mải nói với nhau những lời từ biệt, Ý Phương và Như Ý không để tâm quang cảnh xung quanh. Bây giờ cùng nhau đi vào, hai người lập tức bị choáng ngợp trước phong cảnh kỳ vỹ của khu vườn bao quanh trang viện.

Vườn mộc hương hoa trắng ngút ngàn chạm đến tận những dãy đồi xanh che khuất chân trời. Màu xanh lục của cỏ cây, màu xanh lam của nền trời, sắc trắng tinh khôi của từng cụm mây trên cao và của cả những bông hoa mộc hương li ti chen lẫn trong tán lá hòa vào nhau trải rộng. Hoa mộc hương rất nhỏ, dáng hoa lại đơn giản, hình thức có thể không sánh bằng những loài hoa khác, nhưng chỉ cần một cơn gió thoảng nhẹ qua, hương thơm của nó lan tỏa có thể khiến người ta lãng quên hẳn mọi thứ hương thơm khác trên đời. Gió mát cứ mơn man đưa hương thanh thoát xộc vào mũi, ai nấy đều cảm thấy rất dễ chịu.

Như Ý tuổi còn nhỏ, dù vẫn buồn nhớ Đinh Tứ Nương, nhưng nghe hương thơm ngọt dịu của mộc hương, lòng bỗng khởi sắc, bèn reo lên:

  • Lại là hương thơm ấy! Hôm nay em mới biết, mộc hương bé tí ti, vậy mà tỏa hương thơm ngát. Hay quá! Hay quá!

Ngô Dư chợt nhớ đến lời hứa với Như Ý, bèn vui vẻ nói:

  • Anh dắt em vào vườn xem hoa nhé!

Nét mặt Như Ý rạng rỡ hẳn lên, nó nắm lấy tay Ý Phương, vừa lôi đi vừa reo lên:

  • Vậy tất cả cùng đi!

Thấy trang chủ và Như Ý đang có hứng, chị em Vân Hương cũng mỉm cười đi theo. Từ lúc Ngô Dư trúng phải Hàn Độc Chỉ, Vân Hương và Tòng Phương thay phiên nhau chăm sóc chàng. Mỗi sáng, hai chị em cứ thay phiên nhau, người xuống võ quán lo việc tập luyện môn sinh, người ở lại sơn trang chăm nom các thứ; đến tối, cả hai chị em đều ngủ lại trang viện. Họ định tiễn Tứ Nương xong, sẽ lại tiếp tục phân công nhau như vậy, đến khi nào Ngô Dư hoàn toàn hồi phục, mới quay về nề nếp cũ. Hôm nay đến lượt Tòng Phương xuống võ quán, do Tứ Nương đi từ sớm nên y không vội rời sơn trang, cũng vui vẻ theo trang chủ rẽ vào vườn.

Như Ý vào đến nơi thì thôi không nắm tay Ý Phương nữa, nó chạy nhảy tung tăng khắp vườn, hết ngắt hoa nghịch lá lại cười đùa náo nhiệt. Ngô Dư cũng chạy theo chơi đùa cùng Như Ý, ba người Ý Phương và chị em Vân Hương thì lững thững đi phía sau. Mọi người đều tranh thủ tận hưởng khí trời mát mẻ, duy chỉ có Vân Hương tuy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng hốt nhiên lại băn khoăn. Nàng thấy Ngô Dư mải lo đùa vui với Như Ý thì biết chàng cố tránh mặt Ý Phương. Nam nhi nếu thuộc loại lòng dạ sắt đá, hoàn toàn không có tình ý, chắc chắn sẽ rất vô tư, thản nhiên nói cười; nhưng một khi đã để tâm đến chuyện giữ khoảng cách, thi thoảng lại còn nhìn trộm người ta bằng ánh mắt chứa chan cảm xúc, thì đích thị là dấu hiệu của sự mềm lòng. Những điều ấy, Vân Hương đã sớm nhận ra từ khi đưa Ngô Dư trở về từ khu rừng. Ngặt nỗi, Ngô Dư dù có mềm lòng, vẫn không chịu buông bỏ quá khứ, ngày qua ngày cứ chủ tâm tỏ ra vô tình, hại người khác đau lòng thì ít mà bạc đãi bản thân thì nhiều.

Suốt mấy ngày quan sát thái độ khác lạ của Ngô Dư, Vân Hương nảy sinh ý định đẩy hai người Ngô Dư và Ý Phương lại gần nhau hơn, nhưng vì Đinh Tứ Nương ngầm can thiệp, nên vẫn chưa có dịp thuận lợi. Hôm nay quả là thiên thời địa lợi, chỉ hiềm diệu kế mới nảy sinh trong đầu nàng có phần mạo hiểm, sai khác một li có khi gây họa, vì vậy nàng cứ chần chừ không quyết. Đang khi ấy, Vân Hương bỗng thấy Như Ý lay tay áo Ngô Dư, đòi trở vào trang viện, biết ngay trẻ con mau chán, sợ lỡ mất thời cơ ngàn vàng, nàng bèn cắn răng làm liều. Đoạn, nàng lớn tiếng đề xuất với Tòng Phương, cố ý thu hút sự chú ý của Ngô Dư:

  • Tòng Phương! Tiện đây, chúng ta thử luôn những chiêu kiếm pháp mới cải tiến cho trang chủ xem rồi góp ý. Hôm nay trời đẹp, chúng ta vừa đấu kiếm, vừa thưởng hoa, thật đúng bài bản!

Ngô Dư quả nhiên nổi hứng, bèn quay lại nói:

  • Được đó Tòng Phương! Cậu cũng chưa vội xuống võ quán, cứ theo lời chị cậu đi. Ta cả tháng nay rồi chưa được luyện võ, cũng chẳng biết hai người đã tiến bộ thế nào.

Rồi chàng nói với Ý Phương đang đứng cách đó không xa:

  • Cao tiểu thư! Phiền cô chờ bọn tôi một chút nhé!

Hai chị em Vân Hương cùng đi vào khoảng đất trống giữa vườn, bắt đầu xuất chiêu. Như Ý thôi không nghịch phá, cũng không đòi về, chỉ chăm chú đứng quan sát rất nghiêm túc. Từ lúc lên năm, Như Ý đã tỏ ra sáng dạ hơn người, nó đã được các cao thủ Thạch Hà phái dạy võ công, nên thỉnh thoảng có dịp xem tận mắt các chiêu thức mới thì rất hứng thú; hơn nữa nó cũng được các cô cô dạy rằng, khi người ta đang luyện võ thì đừng làm ồn, vì vậy nó cứ lẳng lặng dõi theo, đầu vô thức ghi nhớ kiếm chiêu của chị em Vân Hương – Tòng Phương.

Mộc Hương Kiếm lấy Mộc Hương quyền làm gốc, do mới được sáng tạo nên vẫn chưa hoàn thiện. Mấy năm gần đây, Ngô Dư thường cùng đệ tử khắc phục sơ hở lẫn phát triển thêm chiêu thức cho Mộc Hương Kiếm. Một tháng trước, chàng buộc phải sử dụng Mộc Hương Kiếm để đối phó với Hỏa Công Tâm Pháp của Văn Thị Sa, trong lúc giao đấu thì vô tình tìm ra hướng hóa giải mới nên đã về nói lại với hai đệ tử thân cận. Không ngờ chỉ trong một tháng, Vân Hương và Tòng Phương đã có thể hoàn chỉnh rồi đem ra đánh thử, khiến Ngô Dư rất hài lòng, chàng vừa xem vừa gật gù tâm đắc.

Hai chị em lần lượt ra đòn – trả đòn vô cùng linh hoạt nhịp nhàng, cứ thế sang đến chiêu thứ mười hai thì bất ngờ xảy ra sự cố. Vân Hương đang đánh dưới thấp đột nhiên phóng lên cao, đưa mũi kiếm xuống ngực Tòng Phương khiến y không khỏi lúng túng. Tòng Phương chưa kịp định thần, tay đã theo phản xạ chém ngang sống kiếm của Vân Hương, làm cả người Vân Hương theo đà lệch sang phải. Chân nàng vừa chạm đất, ngay lập tức thuận thế hạ thấp người, theo hướng đánh của Tòng Phương xoay liền một vòng từ phải sang trái. Chiêu đó của nàng nếu theo đúng bài bản Mộc Hương Kiếm, thì sau khi quay về đúng hướng cũ, nàng sẽ nâng kiếm chém ngang thân Tòng Phương. Tòng Phương cứ theo đúng những gì đã học mà đối phó, y ngả nửa thân trên ra sau, xoay người theo chiều lưỡi kiếm sẽ chém tới để tránh thương tổn, kiếm chiêu chém hụt sẽ theo quán tính bị kéo xoay tiếp vòng mới; lúc đó, đối thủ không cách nào ghìm lại được; y sẽ thừa cơ dùng tay trái điểm mạnh vào hông phải của đối thủ.

Nào ngờ, Vân Hương sau khi xoay người được ba phần tư vòng thì quyết định không chém, lại bất ngờ thu kiếm trước ngực rồi phóng ngang thanh kiếm đi vừa kịp lúc Tòng Phương ngả người ra sau. Thanh kiếm sẵn đà lao thẳng đến chỗ Ý Phương đang đứng cách đó vài chục trượng. Tòng Phương sau khi ngả người, thấy lưỡi kiếm bay vèo đi ngay sát tầm mắt, bèn hoảng hốt điểm mạnh vào hông Vân Hương khiến nàng ngã quỵ xuống. Lúc nhận ra cớ sự, Tòng Phương la lên thất thanh:

  • Chị làm gì vậy!

Ngô Dư dù sớm nhìn ra bất thường, thấy thanh kiếm lao đến vẫn vô cùng kinh hãi, bèn hết tốc lực đuổi theo toan đẩy Ý Phương đi. Thế nhưng, chàng đứng cách nàng những mười trượng, biết khó lòng đẩy kịp, bèn lao chệch lên trước, dồn nội lực vào bàn tay trái, chụp mạnh lưỡi kiếm nhằm làm giảm tốc độ của nó, đồng thời bẻ cổ tay đổi chiều thanh kiếm, khiến nó văng xuống đất ngay sát mũi chân Ý Phương.

Sắc mặt Ngô Dư trắng bệch, hoảng hồn nhìn Ý Phương, thấy mắt nàng ngấn nước, chưa kịp hỏi thăm thì đã nghe nàng run giọng nói:

  • Ngô công tử! Tay công tử…

Lúc này, Ngô Dư mới cảm nhận được cơn đau rát nơi vết cắt ở bàn tay trái, cảm nhận được máu đang chảy ra nhỏ lên nền đất. Chàng những tưởng Ý Phương khiếp sợ vì suýt bị tổn thương, hóa ra nàng lại lo sợ vì tay chàng đang rướm máu! Bỗng dưng, Ngô Dư cảm thấy trong lòng ấm áp lạ kì, lại cảm thấy nhẹ nhàng khi nhìn thấy Ý Phương vẫn an toàn nguyên vẹn; nhưng cũng rất vội vàng, lý trí trong chàng trỗi dậy áp chế cảm xúc, chàng gượng miệng nói qua loa mấy tiếng “Tôi không sao!” rồi đi đến chỗ Vân Hương, quát nạt:

  • Ngươi làm gì vậy hả? Sao xuất chiêu bất cẩn thế? Ta đâu có dạy ngươi quái chiêu đó! Nếu ta không kịp ngăn chặn, Cao tiểu thư đã bị ngươi làm tổn thương rồi!

Vân Hương phủ phục dưới đất, vừa khóc vừa nói:

  • Là lỗi ở thuộc hạ, xin trang chủ tùy ý trách phạt!

Vân Hương dù đã dự liệu trước cơn thịnh nộ của Ngô Dư, nhưng sáu năm nay nàng chưa từng bị trách móc nặng lời như vậy, nước mắt cứ thế tuôn ra hết sức tự nhiên. Ngô Dư vẫn chưa nguôi cơn giận, lại tiếp tục quát:

  • Được lắm! Lẽ nào ta không phạt ngươi! Tòng Phương! Ngươi lôi nó vào trang viện, đánh ba chục roi cho ta! Ngươi mà nương tay, đừng trách ta trực tiếp cầm roi, sẽ càng đau đớn cho nó thôi.

Tòng Phương tính mở miệng xin hộ thì nhìn thấy ngay cái lắc đầu của Vân Hương, bèn nín lặng đến đỡ nàng đứng dậy. Ý Phương lần đầu thấy Ngô Dư nổi giận với thuộc hạ, quả tình có hơi khiếp sợ, lại nghe Vân Hương bị phạt ba chục roi thì cầm lòng không đậu, nói:

  • Ngô công tử! Đừng trách phạt cô ấy, cô ấy nhất thời bất cẩn…_Ngập ngừng một hồi, nàng không hiểu sao mình lại buột miệng nói tiếp_ Công tử mau vào trang viện băng bó vết thương đi! Đừng đứng đây trách phạt thuộc hạ nữa!_Rồi lại sợ mình thất thố, nàng mới lí nhí nói thêm_ Như Ý sợ rồi kìa!

Ý Phương vừa dứt lời, Như Ý liền bật khóc thút thít rồi òa lên nức nở. Ngô Dư bối rối thinh lặng, tần ngần đứng nhìn Ý Phương chạy đến dỗ dành Như Ý, chợt thấy áy náy cùng hổ thẹn vô cớ trỗi dậy, chàng vội vàng lầm lũi đi về hướng trang viện.

Đại sảnh rộng lớn bấy giờ chỉ có hai người, Ý Phương lặng lẽ ngồi băng bó vết thương cho Ngô Dư. Ban nãy, nàng có đến chỗ ông Thịnh, nhưng vì ông đang bận rộn chế thuốc, nàng mới nhận lời thay ông băng tay giúp Ngô Dư. Chị em Vân Hương vẫn chưa vào đến nơi, có lẽ cố ý đi chậm lại để chờ Ngô Dư nguôi cơn giận. Còn Như Ý từ lúc về đến trang viện đã vội chạy ngay về phòng, Ý Phương có nói cách mấy nó cũng không chịu cùng ra đại sảnh.

Không gian yên lặng khiến hai người đều thấy ngại ngùng. Ý Phương cố chú tâm băng bó, không hề hay biết Ngô Dư đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt đong đầy tình ý. Năm xưa, trong một lần luyện võ, vì mải mê nhìn ngắm Lý Thị Hàm mà chàng đã sơ ý để nàng chém vào tay một nhát. Lý Thị lỡ tay đả thương chàng, lòng vô cùng áy náy, bèn tự tay băng bó vết thương. Hoàn cảnh ấy không mấy khác với hiện tại, chỉ là người xưa xương cốt đã lạnh, trước mặt chàng bây giờ là một thiếu nữ có cốt cách khác hẳn Lý Thị.

Ngô Dư mãi nhìn Ý Phương, lòng nhớ Lý Thị khôn nguôi, xúc cảm dồn nén được dịp tuôn trào, càng lúc khiến chàng không còn phân biệt được đâu là hiện tại đâu là quá khứ. Vừa khi ấy, Ý Phương băng bó xong bàn tay cho chàng, mới mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn. Ngay lập tức, nàng chạm phải ánh mắt tha thiết của Ngô Dư, thẳng thắn ngắm nhìn, không chút né tránh. Ý Phương ngỡ ngàng, đôi gò má ửng lên e ấp. Ngô Dư càng nhìn càng bị lôi cuốn, càng không có ý định dừng lại. Ý Phương ngại ngùng đỏ mặt, vừa tính chuyện quay tránh đi, đã bị bàn tay Ngô Dư chạm nhẹ vào mặt. Lớp vải vừa băng trên bàn tay trái theo động tác của Ngô Dư nhẹ nhàng lướt từ thái dương xuống đến cằm Ý Phương, tay phải chàng bồn chồn luồn vào tóc nàng vuốt xuống, khiến tim nàng đập rộn lên trong lồng ngực. Chàng giữ cho gương mặt nàng đối diện với mình, nàng cũng nhìn thẳng vào mắt chàng dò xét. Bất giác, chân mày Ngô Dư nhíu lại, khóe mắt long lanh, giọng nghẹn ngào thốt lên:

  • Em Hàm, anh nhớ em nhiều lắm!

Nói xong rồi, chàng mới nhận thức mình vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng!

Ý Phương như người đang si mê trong mộng thì nghe thấy sấm động bên tai. Nàng giật mình bừng tỉnh, cảm nhận tổn thương từ từ thấm vào tim, bao nhiêu ngọt ngào đều bị rút cạn chỉ trong nháy mắt. Nàng vừa thẹn vừa giận, lập tức gạt Ngô Dư ra, giơ tay lên toan giáng xuống một bạt tai, song cuối cùng lại kiềm được, vùng chạy khỏi đại sảnh.

Ngô Dư ân hận nhìn theo, trong đầu chỉ toàn nghe thấy tiếng mình tự chửi rủa mình vô tâm ngu xuẩn. Đang cơn dằn vặt hỗn loạn, chàng thấy Vân Hương từ ngoài cửa dè dặt bước vào, sắc mặt chàng lập tức sa sầm, miệng lắp bắp hỏi:

  • Ngươi…ngươi nghe thấy hết rồi sao?

Vân Hương gật đầu, ấp úng mãi mới tìm ra cớ để nói:

  • Thuộc hạ đến chịu phạt! Tòng Phương không thể tự tay đánh thuộc hạ!

Ngô Dư hối hận không để đâu cho hết, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện trách phạt, cơn giận Vân Hương khi nãy đã chuyển hết thành tự giận mình, chàng cay đắng nói:

  • Sư phụ ngươi không ra gì, còn mặt mũi nào mà trách phạt ngươi! Thanh kiếm đó có phải ngươi cố ý buông ra đâu, cũng chỉ làm ta bị đứt tay sơ sài. Còn ta, không cần đến cả vũ khí, cũng có thể tổn thương người khác!

Vân Hương vội quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:

  • Thuộc hạ trăm ngàn lần có lỗi, mọi chuyện đều từ thuộc hạ mà ra! Nếu biết trước kết cục thế này, thuộc hạ đã không bày ra chuyện đấu kiếm với Tòng Phương.

Ngô Dư toan lắc đầu phủ nhận, chợt nghiệm ra có điều bất thường, bèn nín lặng nhìn xuống Vân Hương, sau một hồi mới hạ giọng căn vặn:

  • Là ngươi cố tình dàn cảnh để ta và tiểu thư ấy…

Nói đến đấy, cảm thấy nói tiếp thế nào cũng không ổn, chàng đành bỏ lửng, trừng mắt nhìn Vân Hương, chờ đợi.

Vân Hương sợ hãi dập đầu, nghẹn ngào thú thật:

  • Thuộc hạ cả nghĩ nông nổi! Từ lúc trang chủ tỉnh dậy cứ thấy người bần thần không yên, lại thấy người đối xử với Cao tiểu thư có chút bất thường. Thuộc hạ không muốn trang chủ cứ mãi buồn phiền day dứt chuyện cũ để bản thân phải chịu thiệt thòi, cho nên mới hành động nông nổi như vừa rồi, chỉ mong trang chủ nhận được sự quan tâm của tiểu thư ấy…

Giọng Vân Hương càng lúc nhỏ dần rồi im bặt, sắc mặt Ngô Dư cũng thôi ưu tư căng thẳng. Thinh lặng bao trùm cả đại sảnh, đến khi Vân Hương không còn cảm giác gì nơi đầu gối đang quỳ nữa, Ngô Dư mới bình thản hỏi:

  • Ngươi làm như vậy, lỡ đâu ta không kịp trở tay, để Cao tiểu thư bị thương thì sao?

Vân Hương len lén đưa mắt dò xét tâm ý Ngô Dư, bấm bụng nói tiếp:

  • Nếu đổi lại là cô ấy bị thương, thì trang chủ sẽ vì lo lắng mà không né tránh cô ấy!

Ngô Dư không phản ứng gì, chỉ ngồi im lặng, đầu bất giác hồi tưởng lại cảm giác được Ý Phương ôm chầm lấy, chắn cho mình khỏi cơn mưa rừng lạnh lẽo. Sau cùng, chàng cúi người đỡ Vân Hương đứng dậy, bình thản nói:

  • Ta không phạt roi cô nữa, nhưng phạt cô xuống chuồng ngựa quét dọn một tháng!

Nghe Ngô Dư đổi cách xưng hô, Vân Hương mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trộm nhìn ánh mắt chàng vẫn còn thất thần, nàng cắn môi đắn đo rồi lại nói:

  • Trang chủ cứ thế này, vong hồn cô Hàm làm sao siêu thoát? Trang chủ…

Ngô Dư khoát tay, lập tức ngắt lời:

  • Tâm ý của cô ta đã hiểu! Giờ cô hãy nói với mọi người trong trang viện, ta sẽ ở hậu viện một thời gian để nghiên cứu thêm Mộc Hương Kiếm. Nếu không có việc gì quá nghiêm trọng thì đừng vào làm phiền ta, cứ dặn nhà bếp mỗi ngày dọn đến sảnh trước hậu viện ba bữa là được.

Nói xong, Ngô Dư chậm rãi đứng dậy, nhấc chân nặng nề bước khỏi đại sảnh.

Hậu viện là nơi các đời trang chủ Mộc Hương trang thường vào bế quan luyện võ, đôi khi còn là nơi răn dạy con cái, bắt chúng vào đó tịnh tâm hối lỗi trong nhiều ngày liền. Thường thì mỗi ngày, trang chủ vẫn đến hậu viện một lần, nhưng hiếm khi dọn vào ở hẳn trong đó. Trước đây, cha của Ngô Dư là Ngô Định cũng chỉ dọn vào hậu viện hai lần. Lần thứ nhất là khi người vợ duy nhất của ông qua đời, vì quá đau lòng, ông đã vào hậu viện ở suốt một năm, lúc đó Ngô Dư chỉ mới lên sáu. Lần thứ hai ông vào hậu viện cải tiến lại Mộc Hương quyền, hết gần năm tháng mới xong. Ngô Dư từ khi thay cha làm trang chủ vẫn chưa có dịp bế quan, thuở nhỏ chàng ít khi phạm lỗi nên chỉ bị nhốt trong hậu viện vỏn vẹn chưa đến mười ngày. Lần này Ngô Dư vào hậu viện, không nói trước khi nào sẽ trở ra, ấy thế mà đã qua ba tháng.

Ý Phương tính tình độ lượng, không hay giận hờn dai dẳng, thấy Ngô Dư đột ngột trốn hẳn ở hậu viện thì đoán nguyên nhân đa phần là ở mình, mấy ngày đầu bèn đến trước sân hậu viện đưa cơm, chỉ vì muốn gặp mặt chàng nói đôi lời hòa giải cho đôi bên thôi áy náy. Thế nhưng mỗi ngày nàng đến, đều thấy cửa đóng then cài, bên ngoài vắng lặng, bên trong yên ắng, kiên nhẫn của nàng kéo dài được mười ngày, rồi nàng không đến nữa.

Đầu tháng chạp, khí trời Mộc Châu trở giá rét. Sáng hôm đó, một đợt khí lạnh tràn vào khắp trang viện, ai nấy lục tục chuẩn bị thêm áo ấm chăn đệm. Ý Phương cũng soạn ra vài ba chiếc áo ấm mới may, lựa lấy chiếc màu đỏ rực mặc vào cho Như Ý. Như Ý thích thú xoay đầu ngắm nghía áo mới, xong lại bất chợt hỏi:

  • Chị Ý Phương! Trời lạnh thế này, không biết trang chủ ở hậu viện có áo ấm không nhỉ?

Ý Phương hơi ngạc nhiên, cười đáp:

  • Chị nghe Vân Hương nói hậu viện ở khuất hướng gió, chắc sẽ không lạnh như ngoài này đâu.

Như Ý đột nhiên chuyển sang đăm chiêu, Ý Phương hỏi:

  • Như Ý sao vậy?

Như Ý gãi đầu, đáp:

  • Sao Ngô trang chủ ở hậu viện lâu vậy ạ? Anh ấy vẫn còn giận chị Vân Hương ạ?

Ý Phương phì cười, định giải thích thì nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn nói vọng ra ngoài:

  • Mời vào!

Vân Hương đẩy cửa bước vào, gật đầu chào Ý Phương rồi đến nắm tay Như Ý, vui vẻ nháy mắt, nói:

  • Tiểu thư ra ngoài chơi với tôi nhé! Dưới nhà bếp, bọn họ đang làm mấy món mứt để ăn Tết, vui lắm!

Như Ý gật đầu cười rộn rã, một tay nắm tay Vân Hương, một tay nắm tay Ý Phương, toan kéo đi. Vân Hương thấy thế, liền giật nắm cả hai bàn tay Như Ý, nói:

  • Tôi với tiểu thư đi thôi! Đừng làm phiền chị Ý Phương!

Ý Phương chợt thấy ngờ vực, nhìn Vân Hương tỏ vẻ thắc mắc. Vân Hương nháy mắt một cái, trông vừa trẻ con, lại vừa ám muội, rồi không để Ý Phương kịp hỏi dò, nàng ta kéo Như Ý cùng chạy ra ngoài, đùa nghịch rộn ràng náo nhiệt. Ý Phương thấp thỏm một hồi, nghe tiếng cười đùa càng lúc càng xa, bèn mỉm cười lắc đầu, tiếp tục ngồi gấp áo ấm cho mình và Như Ý. Khi nàng gấp đến cái áo lông chồn, Vân Hương và Như Ý đã quay trở lại, bọn họ đang chơi rượt đuổi, vừa chạy vòng quanh khắp phòng, vừa khúc khích cười giòn giã. Thấy không khí rộn ràng tươi vui, Ý Phương bỏ dở việc gấp áo, ngẩng đầu nhìn Như Ý và Vân Hương đang tranh nhau một lọ mứt nhỏ. Chạy được vài ba vòng, Như Ý dừng lại bên giường thở hổn hển, le lưỡi trêu chọc Vân Hương. Đột nhiên, Như Ý lấy cái áo lông chồn khỏi tay Ý Phương, nói:

  • Chị Ý Phương! Cái áo này thật đẹp, chị cho em mượn nhé!

Dứt lời, nó lại chạy vụt đi. Vân Hương vội quay sang nói với Ý Phương:

  • Trẻ con bày nhiều trò thật! Để tôi đi lấy lại áo ấm cho tiểu thư.

Nói rồi, Vân Hương bật cười đuổi theo Như Ý, quên cả đóng cửa lại. Khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến Ý Phương chợt nhớ núi Khau Phạ da diết, tiết trời này ở Mộc Châu được xem là giá rét, nhưng so với sương giá núi Khau Phạ thì chẳng thấm vào đâu, nàng bỗng nổi hứng muốn ra ngoài hứng gió, bèn lục tìm áo ấm trong xấp áo vừa mới gấp. Nhìn hai chiếc áo ấm màu sắc nhã nhặn, nàng chưa biết nên chọn cái nào thì cảm thấy phía sau có người đang khoác chiếc áo lông chồn vừa bị Như Ý lấy đi lên người nàng. Thoạt tiên, Ý Phương không khỏi giật mình, nhưng suy ngẫm thêm, linh cảm mách bảo nàng đừng vội quay lại nhìn. Nàng cứ thế ngồi yên, bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ vụt lướt qua đầu. Người đứng phía sau lại đặt hai bàn tay trên vai nàng, khiến nàng hoảng hốt đứng bật dậy, nhưng nàng chưa kịp quay lại, người ấy đã bước lên đối diện nàng. Vừa nhìn thấy đó là Ngô Dư, Ý Phương không khỏi bối rối cụp mắt né tránh, lý trí hối thúc nàng nhích vai khỏi tay chàng, nhưng chính nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình cứ đứng yên bất động.

Ngô Dư ân cần cúi nhìn Ý Phương, thấy nàng một mực không chịu nhìn mình, cũng không giằng ra khỏi mình, bèn do dự thêm một lúc mới dám kéo nàng lại gần hơn, ôm chặt lấy nàng. Ý Phương kinh hãi vùng vẫy, vòng tay Ngô Dư càng thêm siết chặt. Nàng bị ôm đến lý trí rối loạn, cảm xúc mâu thuẫn nửa muốn né tránh nửa muốn buông xuôi khiến nàng cắn môi bật khóc. Sau một hồi lâu mà cả hai người cùng không nhận thức được chính xác là bao lâu, Ngô Dư mới hạ giọng hỏi thật khẽ:

  • Sao tiểu thư không đến hậu viện đưa cơm nữa?

Ý Phương gượng đẩy người Ngô Dư ra nhưng thất bại, bèn khó chịu trách móc:

  • Tại công tử không chịu ra gặp mặt!

Ngô Dư chắc tay tách Ý Phương dịch ra một khoảng nhỏ, cúi xuống nói vào tai nàng:

  • Tôi nhớ tiểu thư đến chết được!

Ý Phương điếng người kinh ngạc, tưởng như tai mình đã bị gió lạnh làm cho lùng bùng, cứ tròn mắt nhìn Ngô Dư không dứt. Ngô Dư bật cười thật nhẹ, lại kéo nàng sát vào lòng, giữ chặt vòng ôm không để nàng vùng thoát, nói:

  • Ta hỏi nàng một chuyện! Nếu nàng không nhận lời, xem như vẫn còn giận ta; nếu nàng nhận lời, xem như đã tha thứ cho ta; còn nếu nàng vẫn một mực im lặng, ta sẽ… không buông nàng ra đâu.

Ý Phương cảm thấy toàn thân nóng ran, mặc dù ngoài trời lại đang lạnh buốt, tim nàng đập dồn dập căng thẳng, nắm tay đánh vào lưng Ngô Dư, miệng bật kêu lên:

  • Công tử thật vô lý quá! Mau bỏ tôi ra!

Ngô Dư lại cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng, giọng chàng êm dịu làm lu mờ mọi thứ âm thanh khác:

  • Nàng có bằng lòng gả cho ta không?

Nước mắt Ý Phương thấm ướt cả vạt áo trước ngực Ngô Dư. Sau một hồi im lặng đánh vào lưng chàng, nàng mới gắng giọng thổn thức, nói:

  • Tôi là người được đích thân hoàng đế Đại Cồ Việt ban hôn, gặp phải bất trắc giữa đường mới đành kháng chỉ. Chàng lấy tôi rồi, không sợ bị liên lụy sao?

Ngô Dư đáp:

  • Nàng đã vì ta mà xem thường chuyện sống chết, không lẽ ta lại không dám cùng nàng chịu tội? Nàng kháng chỉ, ngày sau nếu bị phát giác, ta nhất định không để nàng một mình gánh vác! Ta chỉ sợ nàng không có lòng với ta, chứ nếu chúng ta cùng hết mực yêu thương nhau, thì quãng đời sau này ra sao cứ để trời tính vậy!

Chợt nghe thấy hạnh phúc vỡ òa, bao nhiêu hồ nghi cùng ngần ngại trước sau đều tan biến, Ý Phương thở nhẹ một hơi, run rẩy tựa đầu vào vai Ngô Dư, nhắm mắt khẽ nói:

  • Em chỉ sợ rằng…đây là một giấc mộng!

Ngô Dư hôn nhẹ lên tóc Ý Phương rồi áp đầu nàng vào dưới cằm mình, thì thầm vừa đủ để nàng nghe thấy:

  • Đừng sợ! Nếu đây là mộng, ta sẽ cùng nàng mơ mộng đến cuối đời!

Ngoài kia, khí trời vẫn không ngừng giá rét, gió đông từng cơn nối tiếp nhau lùa vào phòng, nhưng không đủ vùi lấp chân tình ấm áp đang dần nảy nở. Giờ đã là tháng chạp, Tết đang ở trước mắt, năm mới đến, chuyện cũ đi, đôi bên đều vẹn tình, mùa hoa mới lại nở.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này