Chương 6: Tương kế tựu kế (phần 2)

Thấy Ngọc Trúc bất ngờ bị bắt, Tiểu Hoa vội lao theo, nhưng liền bị một vật văng mạnh vào mặt. Một cây trâm vừa va vào trán Tiểu Hoa rồi rơi xuống đất gãy làm đôi, chính là do Ngọc Trúc nhanh tay ném lại. Tiểu Hoa bèn nhớ ra lời dặn của chủ, lập tức la toáng lên: “Có thích khách!” rồi chạy theo Hắc Diện phu nhân; cước bộ của cô không bằng ả, chỉ trong phút chốc đã bị bỏ lại phía sau. Tiểu Hoa guồng chân cố sức chạy về phía đông vương phủ, cứ vài trượng lại la lên báo động. Những nơi cô vừa băng qua, bọn gia nhân nghe thấy bèn lần lượt thắp đuốc sáng rực cả vương phủ. Bọn thị vệ cũng nhanh chóng nghe thấy động tĩnh, bèn vội vàng cầm giáo ứng chiến.

Khi Hắc Diện phu nhân đến gần sân Đại Điện, đã có một toán thị vệ gươm giáo chờ sẵn ở cuối hành lang. Ả ta vung tay quạt nhẹ một cái, hơn chục ngọn giáo liền bị gạt ra. Đoạn, ả đẩy Ngọc Trúc ra trước, lớn tiếng đe nẹt:

  • Các người cứ đâm chém thỏa thích! Hại chết Ngọc phi rồi nhớ lựa lời nói chuyện với Lê Thám!

Quân binh thấy ả dám gọi thẳng tên vương gia, lại còn đem Ngọc phi ra làm lá chắn, bèn thận trọng lùi lại bao vây. Ả bèn thả Ngọc Trúc xuống, mạnh bạo nắm lấy bắp tay nàng lôi ra giữa sân trước Đại Điện. Ngọc Trúc chỉ mới chạy theo ả vài chục bước đã thấm mệt, chỗ bắp tay bị kéo và cả chỗ hông bị xốc lên khi nãy bắt đầu nhức mỏi, nàng hằn học đứng yên tại chỗ, ả lại nhìn nàng cười giễu cợt.

Hành lang bao bọc xung quanh Đại Điện sáng rực ánh đuốc. Gia nhân, thị vệ từ khắp các phía ập đến bao vây kín mít, đề phòng kẻ đột nhập tính đường bỏ chạy. Tiểu Hoa cũng vừa chạy tới, thấy Hắc Diện không còn giữ tay Ngọc Trúc nữa thì ngầm bảo hai thị vệ đến cướp nàng về. Nào ngờ, hai tên lính vừa cầm kiếm giáo tiến lại, đã bị Hắc Diện nhảy đến tấn công, tay trái tát mạnh vào mặt tên kia, tay phải tước kiếm của tên nọ, xoạc chân tung cước đá vào hạ bộ khiến chúng bật ngã, rồi điềm nhiên vụt nhảy về lại bên cạnh Ngọc Trúc. Ai nấy chứng kiến ả ra tay nhanh gọn chuẩn xác đều phải khiếp sợ, mấy tên chỉ huy quân thị vệ lập tức ra lệnh tăng cường phòng bị, khiến Hắc Diện phu nhân càng thêm đắc ý. Thế nhưng, ả chưa kịp bật cười ha hả, một giọng trầm ổn từ trong Đại Điện đã vọng ra đến giữa sân:

  • Giữa đêm đường đột xông vào tệ phủ, không biết nên xưng hô thế nào?

Hắc Diện nhíu máy ngoái đầu nhìn rồi từ từ xoay người hẳn về hướng Đại Điện. Từ trong nội điện, có hai người đang dắt tay nhau cùng bước ra, thị vệ trông thấy liền tránh sang hai bên, đồng loạt cung kính cúi chào. Hai người vừa xuất hiện gồm một nam một nữ, người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thân hình tráng kiện, tướng mạo uy nghi, còn người phụ nữ cũng trạc tuổi ấy, dáng dấp mảnh mai, bước đi yểu điệu, cả hai dường như chỉ kịp khoác thêm áo dài vào, ra đến đầu bậc thang dẫn xuống sân thì cùng dừng lại.

Hắc Diện phu nhân bật cười ra vẻ hứng thú, nói:

  • Hôm nay có dịp diện kiến Nhân Trí Vương và cả hai vương phi, thật là vinh hạnh cho ta!

Người đàn ông nọ chính là Nhân Trí Vương Lê Thám, còn người phụ nữ cạnh y là Trân vương phi Dương Thị Hoa. Lê Thám nghe nhắc đến cả hai vương phi, bèn nhìn sang cô gái đang đứng cạnh Hắc Diện phu nhân, song lại điềm đạm hỏi Hắc Diện:

  • Đến tìm ta có việc gì không?

Ả tỏ vẻ hơi chưng hửng, khinh khỉnh nói:

  • Ta muốn hủy dung vương phi của ngài!

Gương mặt Lê Thám tuyệt nhiên không chút biến sắc, y bình thản cởi áo khoác dài trao cho Trân phi, nói:

  • Chỉ e ngày nào ta còn ở vương phủ thì đến một tì nữ cô cũng không làm gì được!

Dứt lời, Lê Thám nhanh như chớp phóng đến chỗ Hắc Diện phu nhân. Ả nhất thời hoảng hốt, vươn tay toan lôi Ngọc phi đi, nào ngờ bàn tay chỉ chụp hụt vào khoảng không, trái lại để Lê Thám giằng lại được Ngọc phi. Y chỉ bằng một tay ôm thốc thân hình vương phi của mình, an nhiên thu người về sát bậc thềm Đại Điện. Hắc Diện phu nhân bất lực nhoài người với theo, còn Ngọc Trúc thì ngỡ ngàng đến đỏ bừng cả mặt.

Lê Thám đặt Ngọc Trúc xuống cạnh Trân phi, hạ lệnh cho thuộc hạ đóng kín vòng vây rồi tiến đến cách Hắc Diện khoảng bảy trượng. Sau một lúc bực bội lẫn kinh ngạc, Hắc Diện phu nhân bỗng nổi tính hiếu kỳ, mắt ánh lên trừng trừng nhìn Lê Thám, nói:

  • Nghe danh đại vương đã lâu, hôm nay không thể không động thủ để mở rộng tầm mắt!

Nói rồi, ả cầm chắc thanh kiếm mới tước được từ thị vệ khi nãy, nhún chân bật khỏi mặt đất, chồm người về phía Lê Thám. Lê Thám tay không vũ khí, mười ngón lập tức co lại thành trảo thủ, vươn rộng sải tay chực chờ nhả đòn. Hắc Diện phu nhân chân chưa tiếp đất đã vung kiếm chém xuống, Lê Thám ngả người trượt tới trước tránh đi, khiến Hắc Diện phu nhân phải thầm hối tiếc vì đã bật người quá cao. Ả chỉ vừa mới xoay người lại, đã thấy trảo thủ của Lê Thám tiến đến sát tầm mắt. Kể từ sau chiêu mào đầu ấy, những người xung quanh đều không tài nào kịp nhận ra Lê Thám và Hắc Diện phu nhân đang dụng chiêu ra sao nữa, chỉ nhác thấy lưỡi kiếm trong tay Hắc Diện vung tán loạn, còn trảo thủ của Lê Thám thì đổi hướng liên hồi. Tuy vậy, có một điều mà hầu hết mọi người đều nhận ra, là thân thủ của Hắc Diện phu nhân quả thật rất lợi hại. Thông thường khi buộc phải đấu tay đôi, Lê Thám chỉ cần trên dưới ba chiêu đã có thể tước vũ khí đối phương, nay đấu với Hắc Diện đã quá mười chiêu, thanh kiếm vẫn còn nằm chắc chắn trong tay ả. Đang lúc giao đấu quyết liệt, Lê Thám đột nhiên lên tiếng nhận xét, tay vẫn không ngừng tung trảo thủ:

  • Ta thấy kiếm pháp của cô lúc chính lúc tà, chiêu thức lúc u lúc minh. Tuy vậy, chưa có cái nào đến nơi đến chốn! Sở học về kiếm pháp của cô tuy có rộng nhưng không sâu, cô lại thích hủy dung nhan người khác, xem ra hôm nay ta được ngắm nhìn diện mạo thật của Hắc Diện phu nhân rồi!

Hắc Diện phu nhân dù không bôi than đen lên mặt nhưng vẫn bị gọi đích danh liền lập tức đanh mặt nổi giận, thanh kiếm trong tay càng vung lên điên cuồng hơn. Đám người trong vương phủ lại lấy đó làm hả hê, kẻ thì cười ồ, người thì chỉ trỏ. Chỉ riêng Trân phi Dương Thị Hoa vốn không rành chuyện giang hồ, cũng không mấy hứng thú trước việc Lê Thám có thể đoán ra thân thế đối thủ, nên vẫn bình thản như không, lại lệnh cho thuộc hạ trong phủ không được gây nhiễu hoặc tỏ ra bất kính với đối thủ của chủ nhân.

Về phần Ngọc Trúc, từ lúc Lê Thám bắt đầu xuất chiêu, cả người nàng đã tê cứng đi vì sợ, cơn đau bị phế võ công cách đây bảy tháng lập tức ùa về trong tâm tưởng. Nàng vừa nhìn đã nhận ra ngay trảo thủ mà Lê Thám dùng để đấu với Hắc Diện chính là Thạch Ngọc Trảo của Tản Viên sơn phái, cùng một loại võ công mà Trần Linh đã dùng để đánh vào xương cốt nàng. Nỗi đau ấy, có lẽ cả đời nàng cũng không sao quên được, chỉ cầu không phải nhìn thấy Thạch Ngọc Trảo thêm lần nào nữa, nhưng lại quên mất Lê Thám nổi tiếng là bậc thầy về Thạch Ngọc Trảo, bất giác nàng thấy vô cùng hối hận vì đã tính kế để gặp được y. Trong cơn hoang mang quẫn trí, tay nàng lảo đảo thế nào lại chạm phải bàn tay Trân phi. Trân phi tưởng nàng hoảng sợ, bèn trở tay nắm chặt tay nàng, nhìn nàng ngụ ý trấn an, nhưng nàng vẫn biến sắc nhìn thẳng về phía hai người đang đánh nhau giữa sân.

Đột nhiên ngay lúc ấy, Hắc Diện phu nhân bất ngờ đổi hướng, vung kiếm lao thẳng về phía hai vương phi. Lê Thám không kịp nghĩ ngợi, gấp rút đuổi theo, lại thét gọi thị vệ thắt chặt vòng vây. Khi còn cách dàn quân binh chừng một trượng, Hắc Diện lấy đà bật người lên cao, vụt nhảy ra ngoài vòng vây. Đám thị vệ chưa hết luống cuống lại thấy Lê Thám phóng đến, liền tùy ý tránh đường nhưng vì không kịp quan sát nên càng gây cản trở cho chủ. Lúc này, mũi kiếm của Hắc Diện đã cách mặt Ngọc Trúc chỉ vài tấc, Trân phi mới hoảng sợ kéo Ngọc Trúc lùi lại. Nhưng Ngọc Trúc vì đã từng học võ nên phản xạ vẫn còn nhanh nhạy, cơ thể nàng tự động phát sinh phản lực chống lại sự lôi kéo yếu ớt của Trân Phi, chân không hề bị xê dịch đi một li. Trân Phi kéo người bất thành, lòng vừa nghi ngờ vừa hoảng hốt, chưa kịp tác động đẩy Ngọc Trúc đi thì thanh kiếm của Hắc Diện đã đưa đến sát mặt Ngọc Trúc, nhẹ nhàng xẻ ngang một đường. Lê Thám đến chậm một bước, lập tức chộp vào thắt lưng kéo giật ả lại khiến ả không thể đưa kiếm vào sâu hơn. Biết mình không được chần chừ, Hắc Diện ném luôn thanh kiếm ra sau, buộc Lê Thám phải buông tay nghiêng người tránh. Chỉ chờ có thế, ả chớp thời cơ vụt chạy về phía đông rồi vượt tường nhảy ra ngoài. Đám thị vệ phút chốc trở nên hỗn loạn, mạnh ai nấy nháo nhào đuổi theo, Lê Thám gằn giọng quát lớn một tiếng, cả bọn mới giật mình quay lại hàng ngũ. Đoạn, y lo lắng quay sang toan trấn an Trân Phi, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn Ngọc phi không ngớt, y mới chột dạ nhìn thấy trên trán Ngọc phi có một vết xước ngang rỉ máu.

Ngọc Trúc sau khi bị chém đã giật mình bừng tỉnh, nghe đau rát nơi trán liền với tay chạm nhẹ vào vết thương. Tuy vậy, khi Tiểu Hoa hớt hải chạy đến, Ngọc Trúc chỉ quay sang bình thản cười nói:

  • Mụ cũng phải rạch cho bằng được mặt ta rồi mới chịu bỏ chạy!_Nói rồi, nàng lấy khăn tay lau vết máu trên trán

Thái độ thản nhiên ấy của nàng khiến Lê Thám nheo mắt ngờ vực, song y lại quay sang Trân Phi, nhẹ giọng trấn an:

  • Không sao cả! Cô ta sẽ không dám quay lại đâu!

Trân phi gật đầu thở nhẹ một hơi, khoác áo vào cho Lê Thám, toan dìu y vào trong. Lê Thám không vội đi, kéo tay giữ Trân phi lại, nói:

  • Nàng vào nghỉ ngơi trước, để ta đưa Ngọc phi về Tây Điện rồi sẽ quay lại.

Thật ra, Trân phi không phải người duy nhất phát hiện Ngọc phi có điều bất thường, Lê Thám từ sớm cũng đã nhận thấy phản xạ của người học võ ở Ngọc phi. Lúc y đến cướp nàng về từ chỗ Hắc Diện phu nhân, nàng vẫn đang chăm chú quan sát động thái của ả, ấy vậy mà khi y còn chưa kịp giơ tay ra chộp lấy nàng, nàng đã quay phắt lại nhìn xuống hông. Phản xạ nhanh nhẹn như vậy, lại đoán trước chính xác vị trí mà y sẽ chộp vào, người chưa học võ khó có thể làm được. Nếu nàng có võ công mà vẫn cố tình để Hắc Diện phu nhân bắt đem đến Đại Điện, chỉ có thể là do nàng muốn buộc y phải xuất hiện trước mặt nàng; nếu nàng đã muốn gặp y, y sẽ cho nàng toại nguyện.

Trân Phi do dự nhìn Lê Thám. Trong khoảnh khắc, ánh mắt đầy ắp lo lắng của nàng đột nhiên chuyển sang thấu hiểu. Nàng cúi người chào y rồi lẳng lặng quay vào Đại Điện. Trân phi đi rồi, Ngọc Trúc liền chớp thời cơ, cung kính quỳ xuống hành lễ:

  • Thần thiếp bái kiến vương gia!

Lê Thám đỡ nàng đứng dậy, nói:

  • Lần sau không cần hành lễ, cứ cúi chào ta là được! Mấy tháng nay việc công bộn bề, không có dịp sang Tây Điện thăm nàng, đêm nay lại để nàng phải chịu uất ức. Để ta đưa nàng về Tây Điện, đề phòng Hắc Diện phu nhân quay lại làm phiền nàng.

Ngọc Trúc cúi mặt, khẽ đáp:

  • Tạ vương gia chiếu cố!

Lê Thám bèn dẫn theo mười thị vệ, cùng Ngọc Trúc đi về phía tây vương phủ, chẳng mấy chốc đã đến trước sân Tây Điện, y lệnh cho mười thị vệ đứng canh ngoài hành lang rồi đích thân đưa Ngọc Trúc vào trong. Sợ rằng y vào rồi sẽ vội trở ra, nàng cố ý dặn Tiểu Hoa để y nghe thấy:

  • Ngươi mau ra ngoài pha trà cho vương gia!

Nhưng Lê Thám lập tức ngăn lại, nói:

  • Không cần đâu! Giờ ta sẽ về Đại Điện. Ta đã cho thị vệ tăng cường canh gác, nàng cứ an tâm!

Y nói xong liền bước ra ngoài, Ngọc Trúc bèn liều lĩnh níu kéo:

  • Vương gia đã đến sao còn quay về? Thiếp tự hỏi mình đã làm gì sai mà bị khinh khi như vậy?

Nàng cố nói bằng giọng chua chát pha chút tủi thân, lại ngầm nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hoa lui ra ngoài. Tiểu Hoa đi rồi, Lê Thám vẫn còn do dự ngay ngưỡng cửa. Ngọc Trúc biết nếu để vuột mất cơ hội lần này sẽ khó có dịp tiếp cận, bèn thu hết can đảm tiến đến gần y, từ phía sau vòng tay ôm lấy y, tựa đầu vào lưng y, thỏ thẻ:

  • Ngài nhẫn tâm bỏ về thật sao?

Lời nói ra rồi, nàng mới kịp hoảng hồn nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nếu y chịu ở lại với nàng, mắt nàng bất giác cay xè, răng cắn chặt vào môi để ngăn mình không nói ra lời thoái thác, thân hình nàng run lên bần bật.

Lê Thám nhìn thấy hai cánh tay nàng vòng ra trước ôm ngang người y, cổ tay trắng ngần như ngọc, mấy ngón tay thon đan vào nhau run rẩy, y động tâm thở dài. Đoạn, y gỡ hai cánh tay nàng ra, nàng cũng thẹn thùng rút tay lại, thôi không tựa vào người y nữa. Nàng đứng thẳng lên, mặt cúi gằm xuống, thầm nghĩ: “Nếu không vì bị huynh trưởng tàn nhẫn đẩy vào vương phủ, không vì đại sự của gia tộc, ta sao lại có thể chịu nhục như vậy!”. Nước mắt chực trào ra, nhưng nàng nhanh chóng kiềm lại.

Song, Lê Thám lại không nỡ đi, y quay lại nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn cúi đầu buồn bã. Bỗng nhiên, y đưa tay chạm vào cằm nàng, từ từ nâng lên. Nàng biết y muốn xem diện mạo của mình, bất giác tim đập liên hồi. Lúc này, mặt nàng đã ở rất gần mặt y, nàng không dám nhìn thẳng vào y, lập tức đảo mắt sang hướng khác. Lê Thám vừa ngắm nhìn Ngọc Trúc, vừa sửng sốt nhận ra từng đường nét mỹ lệ trên khuôn mặt nàng, đến ngay cả vết thương trên trán còn chưa kịp khô thuốc cũng toát ra vẻ duyên dáng hiếm có, nhưng thu hút hết thảy vẫn là cặp mắt nàng ngân ngấn lệ long lanh dưới ánh nến. Nhan sắc của nàng, thần thái của nàng, u sầu của nàng, chợt khiến lòng y mềm ra như nước.

Ngọc Trúc cảm thấy tay Lê Thám nơi cằm mình càng lúc càng ghì vào, tim nàng cũng đập càng lúc càng nhanh, bèn để mặc bản thân mình nhìn thẳng vào y. Lần này, đến lượt nàng bị y làm cho ngỡ ngàng. Ban nãy, nàng chỉ nhìn thấy y từ xa, khiếp sợ trước trảo thủ của y, chẳng còn tâm trí để ý đến diện mạo y nữa. Bây giờ, gương mặt y lại đang ở rất gần, từng đường nét hiện ra rõ ràng ngay trước mắt nàng, gương mặt khôi ngô, thần sắc tinh anh, ánh nhìn đường hoàng, khiến nàng vừa nhìn đã nể sợ cùng mê say. Rồi chợt nhớ ra thân phận giả mạo của mình, sợ mình trót mê mẩn y rồi sẽ quên mất đề phòng, nàng lập tức nhìn tránh đi, nhưng vẫn không ngăn được sắc mặt ửng hồng lên

Lê Thám sau một hồi ngắm nhìn Ngọc phi, thấy nàng hết đỏ mặt lại đảo mắt né tránh, liền sực tỉnh rút tay về, quay người bước khỏi Tây Điện. Ngọc Trúc thất vọng nhìn theo, những tưởng y đã quyết tâm bỏ đi. Nào ngờ, Lê Thám ra ngoài hành lang dặn dò thị vệ xong lại quay trở vào, khiến Ngọc Trúc bỗng thấy trong lòng rộn ràng khó tả. Thế nhưng, kèm theo đó, một nỗi lo sợ mạnh mẽ giáng vào tâm trí nàng: nàng chưa từng gần gũi đàn ông, càng chưa từng nghĩ rằng có ngày sẽ phải chiều chuộng một người đàn ông. Khi y trở lại bên nàng, cầm lấy tay nàng, nàng đã hoảng hốt đến độ toan giằng tay lại, song phải cố tự nhắc nhở rằng dù sao y cũng là phu quân của nàng, dù sao nàng và y cũng phải có đêm tân hôn, rồi chỉ kịp nghĩ đến hai chữ “tân hôn”, lòng nàng lại ngổn ngang trăm mối. Lê Thám thấy nàng cứ đứng trơ ra, mặt cúi gằm xuống, bèn hắng giọng nói:

  • Còn đứng đây làm gì nữa! Vào trong thôi!

Bao nhiêu năm theo anh trai đi lại trên giang hồ, gặp cảnh hiểm nguy sinh tử cũng nhiều, nhưng nàng chưa từng biết thế nào là chùng bước. Vậy mà hôm nay, chỉ bằng một cái nắm tay và ba tiếng “vào trong thôi”, Nhân Trí Vương lại khiến chân nàng trĩu nặng. Nàng chầm chậm bước đi phía sau, cố kiềm nén cơn run rẩy nhưng thất bại. Lê Thám cảm nhận được bàn tay nàng đang run càng lúc càng mạnh, liền dừng lại hỏi:

  • Sao vậy?

Ngọc Trúc giật mình ngước nhìn y, môi khẽ lay động như muốn nói, kỳ thực cũng chẳng biết phải nói gì. Thấy nàng căng thẳng, Lê Thám mới nheo mắt hỏi:

  • Nàng sợ Hắc Diện phu nhân quay lại sao?

Ngọc Trúc lắc đầu, gượng cười đáp:

  • Có vương gia ở đây, thiếp không sợ!

Lê Thám chau mày dò xét, bỗng siết tay kéo mạnh một cái, khiến Ngọc Trúc bất ngờ loạng choạng đổ vào người y. Y lại thản nhiên dang tay ôm nàng vào lòng, nàng đành cắn răng đứng yên bất động. Trước giờ, chưa từng có người đàn ông nào dám ôm ấp nàng, lần này chẳng những nàng đã nằm gọn trong tay Lê Thám, mà còn không cách gì chống cự lại, nàng đột nhiên cảm thấy khó thở, nhưng hơi thở càng gấp, mùi đàn ông xông vào mũi càng khiến nàng bối rối gấp bội. Tim nàng loạn nhịp, cả người nóng bừng, thân hình run rẩy mạnh hơn. Lê Thám cảm nhận được, chỉ mỉm cười thầm nghĩ:

“Khi nãy bị người ta chém vào trán, cô thậm chí không có lấy một chút kinh động. Bây giờ ta chỉ ôm một cái, đã sợ đến phát run lên rồi. Xem ra hôm nay, không phải Hắc Diện phu nhân mà chính ta mới làm cho cô phải sợ chết khiếp. Ta vẫn chưa hỏi cô làm thế nào Hắc Diện phu nhân lại tìm đến Đại Điện mà không tặng cho cô vài vết rạch ngay tại đây cho đỡ phiền phức. Bọn người dòm ngó Man Thiện bí kíp chỉ có mỗi Hắc Diện phu nhân mò được vào đây quấy phá cô, xem ra bản lĩnh cô cũng không nhỏ. Chờ đến sáng mai ta sẽ tính chuyện với cô sau, đêm nay hù dọa cô thế này cũng đủ rồi!”

Đoạn, Lê Thám hạ giọng, ra chiều ân cần:

  • Có lẽ nàng ở ngoài trời đêm lâu nên bị nhiễm lạnh. Mau vào trong nghỉ ngơi, đừng để bị cảm lạnh!

Nói rồi, y bỏ nàng ra, nắm tay nàng, dắt đi. Ngọc Trúc thở nhẹ một hơi, bước theo y vào trong. Y dìu nàng lên giường, đặt nàng nằm xuống, lấy chăn đắp cho nàng. Xong, y tự mình cởi áo khoác rồi tắt nến, nằm yên bên cạnh nàng. Lát sau, hơi thở của y đều đặn dần, có lẽ là đã ngủ, nhưng nhịp thở ấy chỉ khiến Ngọc Trúc thêm rối trí, không cách nào chợp mắt được. Nàng thầm trách mình tỏ ra quá sợ hãi, thầm trách mình đã giữ được y ở lại mà không thể làm gì hơn là nằm bất động bên cạnh y, sợ rằng sau đêm hôm nay y sẽ chẳng quay lại nữa, mọi mưu tính lừa gạt Hắc Diện phu nhân, cả vết chém trên trán nàng, đều trở thành công cốc!

Đêm càng khuya, nàng càng trăn trở nhiều hơn, bỗng chốc thấy chạnh lòng phiền não. Trước đây, nàng đã quá xem thường sinh mạng con người, gần nhất là sáu mươi hai tráng sĩ và thị nữ người Khau Phạ bị nàng giết hại, ác nghiệp đó do chính nàng chủ tâm tạo ra, có lẽ quả báo đã đến hồi ứng nghiệm lên nàng! Nàng khẽ trở mình, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh. Trong bóng tối chập chờn, gương mặt y thật mờ nhạt. Nàng lại hồi tưởng khuôn mặt anh tuấn của y, cả lúc y dũng mãnh dùng Thạch Ngọc Trảo đấu với Hắc Diện phu nhân, rồi hốt nhiên nàng không ngăn được mình mỉm cười, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt. Cố kiềm nén tiếng nấc, nàng thầm nghĩ:

“Y không ngó ngàng đến ta! Thật đáng đời ta! Ta sẽ hoài phí cả tuổi xuân ở cái nơi tẻ nhạt này. Nhưng như thế cũng còn hay hơn là để y phát hiện sự gian trá của ta, đến lúc ấy làm sao tránh khỏi táng mạng trong tay y!”

Đột nhiên, Lê Thám lên tiếng hỏi:

  • Sao lại khóc?

Hóa ra, y cũng chỉ giả vờ ngủ! Bẵng đi một lúc kinh ngạc, nàng mới khẽ đáp:

  • Thiếp sợ sau này ngài sẽ không đến nữa!

Lê Thám thở dài trở mình, vòng tay ra sau gáy nàng, đỡ nàng nằm tựa vào lòng y, tay còn lại mơn nhẹ lên cánh tay nàng, nói:

  • Ta vốn không muốn cưới thêm vợ, chuyện chính sự ở vùng biên cương Tây Bắc cũng không muốn liên can đến, nhưng lệnh vua ban ta không thể kháng cự. Hôm nay ta nói thật với nàng, lấy nàng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Ta biết ta nhẫn tâm nói ra sẽ khiến nàng đau lòng, nhưng nàng đã là vợ ta, ta không muốn lừa dối nàng. Thời gian qua ta lạnh nhạt với nàng, không đến thăm nàng, bây giờ nghĩ lại vô cùng áy náy. Là ta có lỗi với nàng! Sau này chỉ cần nàng đối với ta thật lòng thật dạ, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi!

Ngọc Trúc gục mặt vào lồng ngực Lê Thám, lệ tuôn thấm ướt lớp áo mỏng trên người y. Nàng nghe thấy tim mình đau thắt, tự nghĩ kể từ khi đặt chân vào vương phủ, nàng đã không thật lòng thật dạ với y rồi. Nhưng nàng chẳng được lựa chọn, nếu được lựa chọn, nàng chỉ muốn mình có thể lặng lẽ nằm yên trong lòng y như thế này, mãi mãi ngủ thiếp đi, quên đi thân phận của nàng, quên luôn cả họ tộc.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này