Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 2)

quang cảnh chùa Nhất Trụ hiện nay với cột kinh cổ nhất Việt Nam

Mới sáng sớm, Chùa Nhất Trụ đã vắng vẻ hơn thường ngày, cả hai vị thiền sư là Vạn Hạnh và Khuông Việt đều được triệu vào cung bàn luận việc đón tiếp sứ giả phương Bắc, không có buổi thuyết pháp sớm nên khách vãng lai cũng ít hẳn, ngoài sân chỉ có vài ba nhà sư già đang quét lá khô, số còn lại đều đang dự buổi tụng kinh sáng ở mái điện bên bờ hồ sen. Trân phi chẳng muốn phiền đến việc dọn sân của các nhà sư, bèn lặng lẽ tiến thẳng vào điện Tam Bảo tìm Ngọc phi.

Ban sớm, nàng đã sai người sang bên Ngọc phi báo sẽ cùng viếng chùa, chẳng ngờ nàng ấy đã đi trước từ lâu, nàng đành tự mình đến chùa Nhất Trụ. Khi còn cách chùa một khoảng, nàng đã trông thấy mấy tên thị vệ của Ngọc phi đứng đợi ở ngoài, bèn mừng thầm cho rằng mình đến vẫn chưa quá muộn. Nào ngờ, vào đến điện Tam Bảo rồi, nàng vẫn chẳng thấy Ngọc phi đâu. Nghĩ rằng nàng ấy lần đầu đến chùa, hẳn là đang dạo chơi đâu đó, Trân phi bèn thong thả thắp hương cầu an. Bái lạy xong xuôi, nàng nhân lúc trời còn sớm, bèn tản bộ ra phía sân sau chùa Nhất Trụ, vừa thăm thú vườn tược, vừa đi tìm Ngọc phi.

Nàng đi khắp lượt hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng Ngọc phi. Nhẩm tính mình vào chùa đã lâu, biết đâu Ngọc phi đã rời khỏi trong lúc nàng còn ở Phật điện, nàng bèn đi trở ngược ra cổng. Đang khi thong dong băng ngang hồ sen, chợt nghe thấy tiếng tụng kinh vọng đến từ ngôi điện lớn bên kia hồ, lại không phải tiếng Phạn mà hình như là tiếng Hán, nàng liền tò mò dừng bước lắng nghe, thì ra các nhà sư đang đọc một bài kệ. Tông giọng trầm đều của mười mấy nhà sư âm vang trong không gian chùa chiền tĩnh mịch, bài kệ thi bốn câu cứ thế truyền sang phía bên kia hồ:

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô,

Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô.

Nhậm vận thịnh suy vô bố úy,

Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.

 

(Thân người như ánh chớp có rồi không,

Cây cỏ tiết xuân tươi, tiết thu lại héo.

Đã tu đến trình độ nhậm vận thì không sợ hãi trước thịnh suy dời đổi.

Thịnh suy như giọt sương đọng trên đầu ngọn cỏ) (8)”

Trân phi lẩm nhẩm đọc theo bốn câu kệ, bất giác trỗi lên nỗi lòng hoài cố nhân, bèn trầm mặc nói:

  • Nhậm vận thịnh suy vô bố úy. Bài kệ này ta chưa từng nghe qua, giá như trước đây đã có thì hẳn vị ni cô ấy không đến nỗi mất mạng.

Nàng nói xong thì thở dài một hơi não nùng, thị nữ theo hầu liền hỏi:

  • Vương phi lại nhớ đến công chúa Phất Kim chăng?

Nàng đưa mắt nhìn xa xăm, tiếng các nhà sư đọc bài kệ vẫn còn vang vọng bên tai, quả thật nàng đang nghĩ đến công chúa.

Công chúa Phất Kim là vợ của sứ quân Ngô Nhật Khánh (9). Khi Đinh Tiên Hoàng còn tại thế, Nhật Khánh vì không chịu thần phục, đã đưa Phất Kim sang Chiêm Thành cầu viện ngoại bang. Công chúa không thuận theo, Nhật Khánh bèn mắng nhiếc rồi dùng dao xẻo mặt nàng, sau đó bỏ nàng lại cửa biển Nam Giới. Công chúa đau đớn tột cùng, sau khi về đến Hoa Lư liền xuất gia làm ni cô. Mọi bi kịch với nàng công chúa bạc mệnh tưởng đến đó là dứt, nào ngờ chỉ một thời gian sau, cả vua cha và huynh trưởng đều trúng độc mà chết. Bọn công thần triều Đinh là Nguyễn Bặc, Đinh Điền vì một lòng trung thành, không muốn để Lê Hoàn thao túng quyền hành nên đã khởi loạn, sau đều bị Lê Hoàn giết cả. Cùng lúc đó, Nhật Khánh và vua Chiêm Thành lại dẫn cả ngàn chiến thuyền tiến vào cửa biển Đại Ác, Thần Phù, bị giông tố nhấn chìm mà chết đuối. Công chúa Phất Kim đau buồn phẫn uất cực độ, đã nhảy giếng tự vẫn.

Trân phi đắm chìm vào dòng suy tư hồi lâu, bất giác nghe cay cay nơi khóe mắt, bèn quyết tâm đến cái giếng nơi lầu Vọng Nguyệt để viếng hương hồn công chúa Phất Kim. Hai thị nữ thấy nàng đi ra phía cổng sau chùa Nhất Trụ, dù lấy làm lạ nhưng cũng lẳng lặng đi theo, rời khỏi chùa một lúc mới đoán biết chủ nhân định đến lầu Vọng Nguyệt, sắc mặt liền biến chuyển sợ hãi, chân cũng hốt nhiên chùng lại. Trân phi thấy hai thị nữ có vẻ chậm trễ, bèn quay lại nhìn thần sắc của họ, song lại mỉm cười cảm thông, nói:

  • Trước mặt đã là lầu Vọng Nguyệt, nếu các ngươi sợ thì cứ đứng ngoài chờ ta, hoặc là đến cổng trước của chùa Nhất Trụ bảo bọn thị vệ đến đây cùng chờ. Đợi ta viếng công chúa xong sẽ về phủ ngay.

Nói rồi, nàng dứt khoát bước vào lầu Vọng Nguyệt, bỏ mặc hai thị nữ bồn chồn đứng ngoài.

Quang cảnh sân vườn sau cánh cửa dẫn vào lầu Vọng Nguyệt thật thê lương! Lâu ngày không có người dọn dẹp, cỏ dại mọc đầy lối đi, cao đến ngang cẳng chân. Giữa sân có một giếng nước, cỏ dại dây leo đã chồm qua cả bờ gạch tròn; chính ở nơi ấy, công chúa Phất Kim đã gieo mình xuống. Trân phi lặng lẽ giẫm lên cỏ, bỗng nghe dưới chân có vật cứng cạ vào, bèn dừng lại tìm xem. Lẫn trong những cọng cỏ bị giẫm dưới chân, nàng nhìn thấy một cây trâm hình dáng quen thuộc, liền ngạc nhiên cúi xuống nhặt lên. Nàng không khỏi giật mình nhận ra chính là cây trâm bạc đã tặng cho Ngọc phi cách đây vài tháng. Cầm cây trâm trên tay, nàng băn khoăn đưa mắt nhìn quanh quất. Lúc đã để tâm đến, nàng mới nhận ra trên bãi cỏ có rất nhiều chỗ bị giẫm nát; có vẻ như chỉ vừa mới đây, ai đó đã băng ngang qua khoảng sân rộng để vào bên trong lầu Vọng Nguyệt. Sau một lúc đắn đo, nàng dè dặt bước về phía cái lầu, lòng thầm nghĩ có thể Ngọc phi cũng như nàng, để bọn thị vệ chờ ở trước cổng chùa rồi theo cửa sau đến lầu Vọng Nguyệt. Có điều nàng vẫn không hiểu, chuyện của Phất Kim xảy ra đã lâu, Ngọc phi chỉ mới đến Hoa Lư hơn một năm nay, sao lại cũng muốn đi viếng công chúa. Song, nàng tạm gác những khúc mắc ấy lại, khẽ đẩy cửa tiến vào bên trong tòa lầu.

Hai cánh cửa vừa hé ra, những tia sáng từ bên ngoài lập tức theo khe luồn vào. Nỗi băn khoăn trong nàng nhanh chóng chuyển thành hoang mang sửng sốt, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện từ trên gác râm ran vọng xuống, liền thận trọng tiến đến bậc thang gỗ, tay nắm chặt cây trâm của Ngọc phi, cắn môi hạ quyết tâm bước lên gần hơn để nghe cho rõ. Phía trên có ba người đang trao đổi với nhau, gồm một người đàn ông và hai người phụ nữ, một trong số đó chính là Ngọc phi, chất giọng vẫn trong trẻo nhưng sắc thái cực kì lạnh lẽo. Lời lẽ họ trao đổi với nhau càng lúc càng rõ hơn theo từng bước chân nàng vượt lên từng bậc thang, khiến nàng vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, không ngờ Ngọc phi lại lấy cớ đi chùa để lén lút gặp gỡ đàn ông. Khi còn cách phía trên độ bảy bậc thang, nàng dừng lại chú tâm lắng nghe, vừa đúng lúc người đàn ông bực bội trách cứ:

  • Ta đã bảo có chuyện quan trọng, em lại cứ lần khân không chịu gặp ta! Hôm nay em mới xuất hiện, làm chậm trễ việc của ta!

Ngọc Trúc phá ra cười, âm vực giòn giã vang vọng khắp căn gác:

  • Chậm trễ gì chứ! Cô ta đã bảo sẽ không quay về Khau Phạ, cũng không đến Hoa Lư, nay cô ta đã thành gia lập thất, tôi nghĩ anh nên vui mừng chứ sao lại lo lắng?

Người đàn ông nói:

  • Ta dò la tin tức của cô ta và Nhật Lão cả năm nay, những tưởng cô ta trốn đi đâu xa, nào ngờ lại ở ngay Mộc Hương sơn trang của Ngô gia. Thế nhưng, nếu chỉ có vậy thì ta còn cằn nhằn làm gì! Cô ta giờ đã là trang chủ phu nhân, họ Ngô dù biết chuyện cũng chẳng dại gì làm rùm beng lên. Ngặt nỗi, Nhật Lão lại mất tăm mất tích, chẳng biết sống chết thế nào. Ngộ nhỡ lão ta đến Hoa Lư, hoặc quay về Sơn Tây võ phái, thì đến mười cái mạng của em ta cũng không giữ nổi. Ta vì lo lắng cho em nên mới báo trước để em tìm cách ứng phó.

Ngọc Trúc lại cười, giọng đầy mỉa mai:

  • Hôm nay anh lại muốn tốt cho tôi? Tốt cho tôi hay cho anh đây? Tôi có loại huynh trưởng như anh thật là bạc phúc!

Ngọc Trúc vừa dứt lời, người đàn ông nọ liền tát ba cái thật mạnh vào mặt nàng. Ba tiếng chan chát vang lên đầy nội lực khiến Trân phi nghe thấy mà lạnh cả gáy. Người thứ ba vội lên tiếng khuyên can, là giọng của Tiểu Hoa:

  • Bang chủ xin nương tay! Tiểu thư đang mang thai!

Người đàn ông đó chính là Trần Linh, biết được Ngọc Trúc có thai bèn đổi giọng ân cần:

  • Em có thai với Nhân Trí Vương rồi à? Anh xin lỗi nhé! Chuyện mừng thế này sao em không nói sớm! Đã được mấy tháng rồi?

Ngọc Trúc nghẹn ngào, giọng chất chứa uất ức:

  • Chuyện mừng ư? Anh mừng cái gì vậy? Mừng vì tôi có thai rồi thì cho dù sau này có bị bại lộ thân thế, vương gia cũng sẽ vì thương con mà không xuống tay giết tôi, lúc đó anh sẽ khỏi phải bận tâm đến đứa em gái trói gà không chặt này nữa chứ gì?

Trần Linh hạ giọng dỗ dành:

  • Ta vạn bất đắc dĩ mới phải phế bỏ võ công của em. Ngay từ đầu em cũng đồng ý giả mạo Mỵ Nương để trà trộn vào vương phủ còn gì?

Trân phi nghe đến đây, vầng trán bất giác toát đầy mồ hôi lạnh, phải cố gắng gồng cứng toàn thân, nàng mới có thể trấn tĩnh bản thân để nghe tiếp. Tiểu Hoa lại nói:

  • Bang chủ! Từ ngày vào vương phủ đến giờ, cả tiểu thư và nô tì đều bị quản thúc rất chặt. Chuyện quốc gia đại sự hay chuyện trên giang hồ, vương gia tuyệt đối không để đến tai tiểu thư. Nếu năm trước không nhờ Hắc Diện phu nhân quấy nhiễu, thì có lẽ đến giờ tiểu thư vẫn chưa thấy mặt vương gia. Chúng ta dày công tráo phi ở Hoàng Liên Sơn, giờ lại chẳng được việc gì!

Trần Linh thở dài, nói:

  • Ít ra thì ta cũng biết được hiện nay Linh cung, Tản Viên và Hắc Diện phu nhân đều đã ra mặt muốn tranh đoạt Man Thiện bí kíp. Có ngươi và em gái ta ở vương phủ, nếu chẳng may bí kíp rơi vào tay Lê Thám, các người hẳn sẽ có cách cướp về, ta cũng bớt đi một mối lo lớn.

Ngọc Trúc lạnh lùng đáp:

  • Tôi đang mang cốt nhục của vương gia, anh đừng bắt tôi phải nghĩ đến gian trá nữa! Sáu mươi hai tráng sĩ và thị nữ người Khau Phạ chết thảm dưới tay tôi, đêm nào cũng tìm tôi đòi mạng. Nay anh lại bắt tôi phải tính đến chuyện phản chồng khi con tôi còn chưa ra đời, thật là uất ức cho mẹ con tôi quá!

Trần Linh giận giữ quát:

  • Cái gì mà phản chồng! Thân phận của mày ngay từ đầu đã là mạo nhận rồi, nếu hắn phát hiện ra sự thật, liệu có còn yêu thương mày nữa không? Chỉ sợ lúc đó, mày lại phải nếm mùi Thạch Ngọc Trảo lần nữa. Họ Trần chúng ta trước đây giao tình với hoàng tộc nhà Đinh không phải tầm thường. Nay họ Lê cướp ngôi họ Đinh, mày là người họ Trần, sao lại có thể đứng về phe họ Lê được?

Ngọc Trúc lạnh giọng đáp:

  • Là nhờ anh mà tôi được gả cho họ Lê đấy chứ! Tôi có ít học đến đâu thì tam tòng tứ đức lẽ nào lại không biết? Anh đừng có giả vờ trung hiếu hiếu trung! Tôi nghe thật thấy nực cười! Dẫu họ Đinh vẫn còn đang trị vì, kẻ dã tâm như anh rồi cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để tìm cho ra Man Thiện bí kíp, làm gì có lòng đi thờ kẻ khác! Tôi thấy anh thực đang rắp tâm xưng hùng xưng bá, dòm ngó đến ngôi báu thì đúng hơn!

Trần Linh tức đến đỏ mặt tía tai, hai bàn tay nắm gồng lại để kiềm chế khỏi động thủ với Ngọc Trúc, gằn giọng nói:

  • Tao không quan tâm mày nói gì! Bất luận thế nào, mày vẫn phải nhớ cho rõ! Nhiệm vụ của mày là làm mật thám ở vương phủ. Chỉ cần mày làm điều gì bất lợi cho Trần Gia Bang, đừng trách tao ra tay tàn độc!

Không gian bỗng chốc lặng thinh.

Trân phi dù không mấy quan tâm đến các bang hội trong nước, nhưng theo lời lẽ của gã bang chủ họ Trần về mối giao tình với họ Đinh, nàng biết ngay anh em Ngọc phi chính là hậu duệ của Trần Minh Công Trần Lãm, một trong mười hai sứ quân năm xưa. Chỉ hiềm, mọi việc trước mắt nàng vẫn còn quá rối ren, anh em Ngọc phi làm cách nào giả mạo con gái của tù trưởng tộc Khau Phạ, rồi Man Thiện bí kíp mà họ nhắc tới là gì, nàng càng nghĩ càng thấy mịt mù cùng bất an. Biết không thể nán lại quá lâu, nàng bèn thận trọng xoay người bước xuống, định âm thầm rời khỏi lầu Vọng Nguyệt, về đến vương phủ sẽ nói hết mọi chuyện với Lê Thám.

Ba kẻ trên kia vẫn tiếp tục trao đổi với nhau, âm vực nhỏ dần theo từng bước chân nàng.

Đột nhiên, khi chỉ còn cách đất không xa, bậc thang gỗ dưới chân nàng bị mối mọt lâu ngày, đến lúc đánh rắc một cái, gãy vỡ cả một mảng lớn. Chân nàng bước hụt vào không trung, cả thân hình theo đà ngã thẳng xuống đất. Cú trượt ngã ấy khá nặng, âm thanh gây ra lập tức đánh động ba kẻ mờ ám trên gác. Trần Linh liền nhớn nhác chạy đến chỗ bậc thang, quát:

  • Có kẻ nghe trộm! Không được để nó thoát!

Trân phi hoang mang cực độ, vội vàng nén đau đứng dậy nhích đi từng bước. Biết mình không có đủ thời giờ trốn chạy, nàng liếc nhìn cánh cửa vẫn đang hé mở rồi ném mạnh cây trâm bạc của Ngọc phi ra ngoài một cách có chủ ý, sau đó vội vã quay vào sâu bên trong tòa nhà, nép mình vào một góc khuất ngay dưới gầm cầu thang.

Tiểu Hoa xuống đất đầu tiên, tiếp theo đó là Trần Linh, cả hai cùng nghe thấy tiếng leng keng rơi bên ngoài, nghĩ rằng kẻ nghe trộm đã chạy thoát thân, bèn tung cửa đuổi theo. Hai người kia đi rồi, Ngọc Trúc mới thong thả bước xuống, chân vừa chạm đất liền rảo bước luôn ra cửa không chút nghĩ ngợi.

Đột nhiên, một tia sáng rọi thẳng vào mắt khiến nàng bị chói, phải quay mặt tránh đi. Đoạn, nàng theo thói quen nhìn quanh quất, chợt giật mình trông thấy một hạt ngọc nằm trơ trọi ngay trước cửa, chính là vật thể đã hắt nắng vào mắt nàng. Hạt ngọc rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến độ làm tim nàng đập mạnh từng nhịp cảnh báo, nàng vội đưa tay lục tìm trên búi tóc trống trải, điếng hồn nhận ra viên ngọc ấy chính là viên bạch ngọc được đính vào cây trâm bạc mà Trân phi tặng, tức thì mặt nàng đanh lại tái nhợt. Nàng hít mạnh một hơi rồi quay trở ngược vào trong, lục tung kĩ càng mọi ngóc ngách.

Trân phi đứng yên tại chỗ nấp, thấy Ngọc phi chẳng những không rời khỏi mà còn lục soát tìm kiếm, tim lại càng đập mạnh hơn. Nàng lo sợ đến cứng đờ cả người, môi không ngừng mấp máy cầu trời khấn phật giúp nàng qua cơn nguy khốn. Nhưng rồi bất chấp mọi lời cầu khẩn, Ngọc phi cũng tiến đến gần gầm cầu thang, nàng ta căng tròn đôi mắt, phải mất một lúc sau mới dần quen với bóng tối. Khi chỉ còn cách gầm cầu thang một trượng, Ngọc phi chợt trông thấy một góc tà váy nằm lộ ra ngoài, bèn rút dao găm giấu trong ủng ra, tay nắm chặt cán, từ từ tiến vào gần hơn. Trân phi tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi. Bỗng dưng ngay lúc đó, từ ngoài cửa có tiếng Tiểu Hoa gấp gáp nói vọng vào:

  • Tiểu thư! Nô tì và bang chủ chạy được một dặm thì phát hiện hai thị nữ của Trân phi dẫn theo một toán thị vệ đang đi theo hướng ngược lại. Bang chủ lệnh cho nô tì quay lại đây với tiểu thư, bảo chúng ta phải rời khỏi đây ngay!

Ngọc Trúc sững sờ nghĩ đến từng chi tiết một, từ cây trâm, góc váy lộ ra dưới gầm cầu thang, rồi hai thị nữ của Trân phi, tất cả đều rất ăn khớp nhau. Tiểu Hoa thấy Ngọc Trúc tay nắm chặt cán dao, sắc mặt tái xanh, mồ hôi lấm tấm, liền phát hoảng chạy đến gần, hỏi:

  • Tiểu thư! Chuyện gì vậy?

Ngọc Trúc thất thần lặng thinh, mắt hoang mang hướng vô định. Tiểu Hoa bèn lách qua người nàng nhìn vào trong, thấy góc váy lộ ra ngoài gầm cầu thang, bèn rút dao lao đến toan tấn công. Ngay lúc ấy, Ngọc Trúc đột nhiên giật mình bừng tỉnh, hốt hoảng la lớn:

  • Dừng lại!
  • Tại sao?

Tiểu Hoa không muốn phí thời gian, chỉ hỏi ngắn gọn hai tiếng rồi tiếp tục xông vào. Ngọc Trúc vội nhoài người đến nắm chặt cổ tay Tiểu Hoa, nói:

  • Là Trân phi! Chính là cô ta!

Chú thích:

(8) Bài kệ “Thị đệ tử”: Gồm bốn câu thơ tiếng Hán được làm theo thể thất ngôn tứ tuyệt Đường luật. Tác giả bài kệ nổi tiếng này chính là nhà sư Vạn Hạnh. Tục truyền trước khi viên tịch vào năm 1025, nhà sư đã đọc bài kệ này như một lời dặn dò cuối cùng dành cho các đệ tử. Ở đây, tác giả đã lấy bài kệ này làm cảm hứng sáng tác vì nội dung bài kệ phù hợp với một số nhân vật, mặc dù xét trên tương quan thời gian thì bài kệ xuất hiện trong giai đoạn này là không phù hợp (chương này xảy ra vào khoảng năm 986).

(9) Ngô Nhật Khánh: Một số tài liệu cho rằng, Nhật Khánh là cháu nội Ngô Quyền, con trai Nam Tấn Vương Ngô Xương Văn. Khi Đinh Bộ Lĩnh được sứ quân Trần Lãm giao quyền chỉ huy lực lượng cát cứ vùng Bố Hải Khẩu, ông đã đánh dẹp các sứ quân khác. Tuy vậy, có hai sứ quân thuộc dòng họ nhà Ngô là Ngô Nhật Khánh và Ngô Xương Xí thì Đinh Bộ Lĩnh dùng kế chiêu hàng. Sau khi Ngô Xương Xí và Ngô Nhật Khánh về hàng Đinh Bộ Lĩnh, ông đã tạo ra hàng loạt các cuộc hôn nhân phức tạp để giữ chân sứ quân Ngô Nhật Khánh: Đinh Tiên Hoàng lấy mẹ của Nhật Khánh là Dương Thị làm hoàng hậu (một số tài liệu còn cho rằng mẹ Nhật Khánh chính là Dương Vân Nga, tuy nhiên các sử gia hiện đại đã bác bỏ điều này vì một số chi tiết không hợp lý, mẹ của Nhật Khánh chỉ là một trong 5 hoàng hậu của Đinh Tiên Hoàng và vì trùng hợp mà cũng có họ Dương như hoàng hậu Dương Vân Nga), ông lại gả con gái là công chúa Phất Kim cho Nhật Khánh rồi sau cùng lấy em gái Nhật Khánh cho con trai trưởng của mình là Đinh Khuông Liễn. Thế nhưng mối quan hệ phức tạp đó vẫn chưa đủ để chiêu an Nhật Khánh. Nhật Khánh đã đem theo Phất Kim cùng chạy sang Chiêm Thành, tuy nhiên đến cửa biển Nam Giới thì rút dao rạch mặt vợ, mắng chửi rồi bỏ nàng lại. Năm 979, sau khi cha con Đinh Tiên Hoàng bị giết hại, Nhật Khánh đã cùng vua Chiêm Thành dẫn hơn một ngàn chiến thuyền tiến vào Đại Cồ Việt. Nào ngờ đến cửa Thần Phù thì gặp bão, thuyền bị đắm chìm gần hết, Nhật Khánh cũng nằm trong số người bị chết đuối. Vua Chiêm Thành may mắn thoát nạn đành thu dọn tàn binh về nước.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

3 bình luận về “Chương 7: Mưu sự bại lộ (phần 2)”

  1. EM MUỐN COI TIẾP !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
    Tại sao chị cứ cắt đúng vào khúc hày thế này =)) không chịu, không chịu =))
    Hờm…..xem cuộc-đua này đúng là hấp dẫn 😕
    Mà sao em thấy mọi chuyện có vẻ “tình cờ” quá nhỉ ;)) mà cũng tại bà Trân Phi ăn mặc quá cầu kì (đi chùa mà còn vậy =))) [-(, ko thì bà kia cũng chưa chắc đã biết ;))
    8->
    Ơ, em muốn coi tiếp =))

      1. Hơ, không có nút like =)) Thôi, mốt em post đây rồi qua FB post lại cho chị em ta dễ tám =))

Bình luận về bài viết này