Chương 9: Phụ tử tương tàn (phần 2)

Warning: chương này hơi bị loạn! Tình hình là nên vừa đọc vừa ngó xuống cái chú thích! (Tốt nhất là cứ xem chú thích trước đi =)) )

Từ cuối hành lang, đoàn người dẫn đầu bởi một gã đàn ông ngạo mạn ngang nhiên tiến vào trang viện. Hắn chính là Đào Khanh – cung chủ Linh Cung Thập Nhị Giáp. Bọn thuộc hạ cùng đi với hắn ăn mặc hết sức sặc sỡ, tuân theo mười hai sắc áo của các Chi cung: người của Tí cung mặc y phục xám, Sửu cung mặc màu lục, Thân cung mặc màu vàng; đứng đầu Tí cung, Sửu cung và Thân cung là ba người phụ nữ trẻ tuổi, có lẽ từng là thuộc cấp của Lý Thị Hàm, Nguyễn Thị Yến và Mạc Thị Hậu. Dần cung Lê Thị Ngọc cùng thuộc cấp mặc y phục màu cam, chị em Mẹo cung và Hợi cung Trần Thị thì mặc màu lam, Tị cung Văn Thị Sa mặc màu hồng, Ngọ cung Bùi Thị Đào vận sắc tím, Dậu cung Vũ Thị Bích mặc màu đỏ, Tuất Cung Đàm Túy Dung mặc toàn màu đen. Trong đoàn lần này còn có hai phu nhân khác mà Ngô Dư chưa từng gặp qua, hẳn là Thìn cung và Mùi cung phu nhân. Trong hai phu nhân ấy, có một người so với các phu nhân khác thì trẻ tuổi hơn cả, nhan sắc tuy không quá ấn tượng nhưng lại toát lên vẻ ôn nhu lạ thường, phong thái cử chỉ cũng chẳng giống người luyện võ; nàng chỉ chừng hai mươi tuổi, mặc áo xanh đậm màu biển cả, chính là Thìn cung phu nhân, người mà Đào Khanh cưới làm vợ cách đây ba năm. Vị phu nhân còn lại thì ăn vận hết sức kỳ quặc, dùng vải sa che kín nửa khuôn mặt dưới, mình vận y phục nâu, vóc dáng tuy mảnh mai nhưng chẳng ai dám dám đứng gần, chính là Mùi cung phu nhân. Thoắt cái, phía hành lang bên kia đã choán rực rỡ sắc màu, thuộc hạ hai bên chỉ còn cách nhau khoảng sân rộng ở giữa.

Đào cung chủ phong thái đã đổi khác rất nhiều. Năm xưa y nóng vội trả thù, cư xử tùy tiện bao nhiêu, thì nay lại khoan thai điềm tĩnh bấy nhiêu. Tướng mạo y so với vẻ tráng kiện ngày nào đã tăng thêm vài phần uy lực, khuôn mặt vẫn rất đỗi tuấn tú nhưng có pha thêm chút phong trần. Chỉ sau bốn năm không gặp, Đào Khanh đã tỏ ra ngang ngược hơn, ngạo mạn hơn, mà cũng khó lường hơn hẳn.

Đợi cho đám thuộc hạ của mười hai Chi cung tề tựu đông đủ, Đào Khanh chẳng nói chẳng rằng, chỉ phất tay một cái, hơn năm mươi thuộc hạ đã tản ra, dàn đều khắp các ngả dẫn từ  hành lang vào sân. Thân phận chủ khách chỉ trong nháy mắt đã bị xóa bỏ, đám người Mộc Hương sơn trang hoàn toàn rơi vào thế bị động. Tuy vẫn còn hoang mang trước hàng loạt hành động khó hiểu của Đào Khanh, Ngô Dư vẫn cố trấn tĩnh, đường hoàng bước lên trước, chắp tay thi lễ, cung kính khom người, ôn tồn chào hỏi:

  • Chúng tôi chậm trễ nghênh đón, mong anh và các chị lượng thứ! Đào sư huynh lần này cất công đem theo thuộc hạ mười hai Chi cung đến sơn trang, hẳn là có điều muốn chỉ giáo! Tôi xin cung kính lắng nghe!

Đào Khanh thản nhiên đáp:

  • Sư đệ! Đã lâu không gặp! Ngươi cũng biết làm bộ làm tịch nhiều hơn rồi! Ta lần này đến không dám chỉ giáo, chỉ là muốn giải quyết cho xong chuyện cũ. Để dây dưa lâu quá, ta mệt mỏi mà Mộc Hương sơn trang các người cũng thấy nhàm chán!

Y nói xong thì lớn tiếng cười, thanh âm uy lực trấn áp từng ngóc ngách trong trang viện. Mẹ con Ý Phương, Vân Hương và Như Ý ngồi yên trong phòng nghe rõ lời của Đào Khanh, bất giác cảm nhận cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cùng khiếp vía  đưa mắt nhìn nhau. Đứa bé Ý Phương bồng trên tay vì kinh động mà khóc ré lên, nàng mới hoảng hốt ấp nó vào lòng, cố dỗ cho nó nín, nhưng nó vẫn không nín!

Tiếng khóc của Ngô Bình vừa vang lên, giọng cười của Đào Khanh lập tức nín bặt. Ngô Bình chỉ ré lên một lúc rồi cũng im thin thít, không gian bỗng chốc trở nên nặng nề. Một lúc sau, Đào Khanh mới hỏi, giọng vẫn đều đều vô cảm:

  • Sư đệ! Ta nghe nói ngươi thành gia lập thất đã được hai năm nay, phải chăng cũng đã có con nối dõi? Vừa rồi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhất định không lẫn vào đâu được! Ngươi tính qua mặt sư huynh, không để vợ con ra chào ta một tiếng à?

Vẻ mặt bình thản của Đào Khanh khiến Ngô Dư càng thêm lo lắng. Chàng đắn đo suy tính một lúc, sau cùng đành đáp:

  • Tôi nào dám qua mặt anh! Ban nãy không kịp chuẩn bị nên chưa đưa gia quyến cùng đến chào anh chị đó thôi. Tôi sẽ gọi họ ra ngay!

Rồi chàng quay về phía dãy phòng sau đại sảnh, nói lớn:

  • Vân Hương, đưa ba người họ ra đây!

Đào Khanh nhíu mày, nhếch mép cười hỏi:

  • Ngươi có hai phu nhân hay hai đứa nhỏ vậy? Phúc đức họ Ngô tích cũng dày nhỉ!

Ngô Dư không vội trả lời, chỉ nghe lòng rối như tơ vò. Bình thường chàng vốn không sợ Đào Khanh, nhưng lần này hắn cố ý dồn hết lực lượng lên Mộc Châu, đám phu nhân của hắn chính tà lẫn lộn, kẻ tốt người xấu không biết đâu mà lần, mà vợ chàng lại không biết võ, đứa con trai cũng còn quá nhỏ, chàng lo sợ vợ con bị liên lụy nên chỉ mong mỏi để họ tạm lánh đi, giờ có muốn tránh cũng không xong.

Khi Vân Hương đã dẫn cả mẹ con Ý Phương và Như Ý ra hành lang trước đại sảnh, đứng khuất sau hàng thuộc hạ của Mộc Hương trang, Ngô Dư mới đích thân đi vào dắt vợ con ra ngoài, nói:

  • Đây là vợ con tôi! Đứa nhỏ này tên là Bình!

Ý Phương khẽ cúi đầu chào Đào Khanh rồi lại ôm con nép vào sau lưng Ngô Dư. Đào Khanh chẳng hề chú tâm đến Ý Phương, chỉ chăm chăm nhìn đứa trẻ trên tay nàng. Trong đám phu nhân của Đào Khanh bỗng có kẻ lên tiếng, giọng điệu mỉa mai:

  • Hóa ra trang chủ phu nhân lại là cô! Chả trách trên giang hồ người ta đồn đại Mộc Hương sơn trang câu kết với Nhật Nguyệt sơn tặc núi Khau Phạ. Không chừng các người lại còn đang chứa chấp cả lão tặc Cao Nhật Trung cũng nên!

Người vừa nói chính là Tị cung Văn Thị Sa. Ngô Dư nghe lời lẽ ngang ngược bất kính của Văn Thị, biết ngay ả muốn gắp lửa bỏ tay người, đem vụ án mạng năm xưa có liên quan đến Nhật Lão đổ hết cho Mộc Hương sơn trang. Trên giang hồ lâu nay không ai biết trang chủ phu nhân của Mộc Hương trang là nghĩa nữ của Nhật Lão, năm đó chàng cũng đã bịa ra thân thế Ý Phương để gạt bọn Văn Thị, Bùi Thị và Đàm Túy Dung; nhưng Văn Thị Sa dù quả thật không dễ qua mặt, thì mấy chữ “giang hồ đồn đại” cũng chỉ do ả tùy tiện thêm vào. Ngô Dư hắng giọng, bình tĩnh đáp:

  • Sa phu nhân! Đã lâu không gặp, phu nhân vẫn còn quá hồ đồ! Người vợ này của tôi chẳng liên quan gì đến Nhật Lão, sao phu nhân cứ phải nói không thành có thì mới vừa lòng?

Văn Thị Sa cười nhạt, nói:

  • Có hay không tự ngươi biết lấy! Năm đó rõ ràng ta và Bùi Thị Đào nhìn thấy vợ ngươi đi cùng Nhật Lão, vài lời nói vô căn cứ của ngươi với ta không có giá trị!

Văn Thị vừa dứt lời, Ngô Dư chưa kịp phản ứng, Đào Khanh đã lên tiếng trước:

  • Sa Sa! Người ta đã cho rằng nàng hồ đồ, còn nói nhiều làm gì!

Văn Thị Sa trừng mắt lườm một nhát sắc lạnh về phía vợ chồng Ngô Dư rồi không nói thêm gì nữa. Đào Khanh tiếp lời, giọng vẫn rất bình thản:

  • Sư đệ! Ta nghe ngươi bảo Vân Hương dẫn ra những ba người, sao giờ lại chỉ có hai? Người thứ ba đâu rồi?

Ngô Dư vừa liếc sang phía Văn Thị, vừa đáp:

  • Tôi thật lòng rất muốn để anh gặp một người, ngặt nỗi còn lo sợ có người không được vui mà làm càn!

Rồi chàng nói vọng vào trong:

  • Vân Hương, dắt Như Ý ra đây!

Như Ý nãy giờ đứng tuốt phía trong, nghe hai bên đối đáp với nhau, liền nhận ra giọng của Văn Thị Sa. Nó vẫn còn nhớ năm xưa Văn Thị rắp tâm chưởng vào người nó như thế nào, nếu không nhờ có Ngô Dư đỡ cho và Nhật Lão kịp thời can thiệp, thì tính mạng của nó khó mà bảo toàn. Vốn vừa sợ vừa ghét Văn Thị, nó theo Vân Hương đi ra nhưng vẫn dè dặt núp sau lưng cô, thỉnh thoảng lại hé đầu nhìn bọn người ăn mặc sặc sỡ của Linh Cung. Chờ cho Vân Hương dẫn Như Ý đến nơi, Ngô Dư bèn kéo nó ra ngoài, nói khẽ:

  • Con đừng sợ! Có ta ở đây, không sao cả!

Rồi chàng hướng về phía đám người của Linh cung, hỏi to:

  • Ngọ cung Đào phu nhân! Phu nhân còn nhớ đứa bé này không?

Bùi Thị Đào vốn rất ít nói, từ đầu đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát, nay vừa nhìn thấy Như Ý liền mỉm cười mừng rỡ, vội tách mình khỏi đám người của Linh cung, tiến ra vẫy gọi:

  • Như Ý, con mau qua đây!

Trong lúc Đào Khanh còn đang ngạc nhiên định hỏi, Như Ý đã đáp lời Bùi Thị Đào, giọng lảnh lót:

  • Con không sang bên đó đâu! Phu nhân áo hồng lại đánh chết con mất thôi!

Văn Thị Sa mặt mày sa sầm, nổi giận chỉ vào Như Ý, quát:

  • Ngươi nói càn rỡ gì thế hả?

Ngô Dư bèn nói:

  • Sa phu nhân! Chẳng phải năm đó chính phu nhân đã tung chưởng toan giết hại đứa con gái này của Thân cung Hậu phu nhân sao?

Mấy tiếng “Thân cung Hậu phu nhân” khiến Đào Khanh tức thì giật bắn người, hết xoay qua giận dữ nhìn Văn Thị Sa lại hoài nghi nhìn Như Ý và Ngô Dư. Văn Thị Sa bắt được tia nhìn tóe lửa của Đào Khanh, đành nén giận hậm hực quay mặt đi. Đào Khanh vội hỏi:

  • Ngô Dư! Ngươi nói lại xem, đứa bé này là con ai?

Ngô Dư dõng dạc đáp:

  • Là con gái của anh và Thân cung Mạc Thị Hậu! Nếu anh vẫn còn chưa tin, hãy hỏi Ngọ cung Đào phu nhân và Tị cung Sa phu nhân đi!

Đào Khanh lại đưa mắt nhìn Văn Thị Sa rồi đảo sang Bùi Thị Đào. Văn Thị Sa vẫn đang hậm hực, mím môi quay đi, còn Bùi Thị Đào thì lấm lét nhìn chồng, rồi cũng cúi mặt xuống. Đào Khanh tỏ ý bực dọc, hối thúc:

  • Sa Sa! Đào Đào! các ngươi nói gì đi chứ!

Bùi Thị Đào lén nhìn Văn Thị Sa một chốc, sau cùng cũng đáp, giọng dè dặt:

  • Sự tình hai năm trước, bọn thiếp và Đinh Tứ Nương của Thạch Hà phái cùng Ngô trang chủ có động thủ với nhau ra sao thì tướng công đã rõ cả. Nhưng còn chuyện Đinh Tứ Nương khi ấy có dắt theo bé gái này đi tìm tướng công thì chị Sa không cho thiếp nói ra.

Đào Khanh bước đến chỗ Văn Thị, giằng mạnh cánh tay phải của ả, lôi ả quay sang đối diện với mình. Văn Thị giật tay lại, giận dữ nhìn Đào Khanh, nói:

  • Nó là con ai, chúng ta còn chưa biết! Cớ sao chỉ vì vài lời nói của Ngô Dư mà tướng công cả tin rồi nổi giận với bọn thiếp?

Đào Khanh nói như quát:

  • Thế nhưng các ngươi cũng phải bẩm báo với ta một tiếng chứ!

Rồi y quay sang Bùi Thị Đào, nạt nộ:

  • Ngươi cũng thật nhu nhược! Tị cung bảo gì ngươi cũng nghe à? Ngươi xem ta không bằng ả sao?

Bùi Thị Đào cúi mặt im lặng, không nói gì thêm. Đào Khanh hừ một tiếng rõ to rồi cũng tiến đến giữa sân, đưa tay vẫy gọi Như Ý:

  • Bé con, lại gần đây nào!

Như Ý khẽ lùi lại, nép mình phía sau Ngô Dư. Ngô Dư vội đẩy nó ra phía trước, nói:

  • Con đừng sợ! Mau đến đó đi! Đào cung chủ không làm hại con đâu!

Như Ý phân vân, hết nhìn Ngô Dư rồi lại nhìn Đào Khanh, sau cùng cũng thận trọng tiến ra giữa sân. Nó vừa đến, Đào Khanh liền ngồi thấp xuống, đặt hai tay lên vai nó, quan sát thật kĩ. Mạc Thị Hậu bỏ Linh cung về Thạch Hà cách đây bốn năm, khi đó Như Ý chỉ mới ba tuổi. Đào Khanh đã lâu không nhìn thấy con gái, nay nhận ra vài chi tiết quen thuộc trên gương mặt Như Ý, lại thấy nó có nét hao hao Mạc Thị Hậu, trong lòng lập tức nảy sinh xúc động. Y đưa ngón tay xoa xoa nốt ruồi nhỏ trên chân mày Như Ý, nhẹ giọng hỏi:

  • Này bé con, tên họ của con là gì?

Như Ý đáp:

  • Con họ Đào, tên Như Ý.

Y gật gù tỏ vẻ hài lòng, hỏi:

  • Con mấy tuổi rồi?

Như Ý đáp:

  • Con bảy tuổi.

Đào Khanh nhẩm tính tuổi của đứa trẻ, thấy khớp với lúc Mạc Thị bỏ đi, bèn gật gù nói tiếp:

  • Con ngoan lắm! Thế mẹ con đâu rồi?

Đào Khanh vốn chưa hề biết Mạc Thị Hậu đã bị người ta hại chết. Linh cung và Thạch Hà phái trước giờ không qua lại với nhau. Khi Mạc Thị Hậu bỏ đi, y cũng không đến Thạch Hà tìm Mạc Thị vì lo ngại đánh không lại các cao thủ của Thạch Hà phái. Y vẫn đinh ninh ở Thạch Hà, Mạc Thị vẫn đang sống tốt, đợi khi hết giận sẽ tự về Linh Cung. Bẵng đi một thời gian dài, y dần dần không lưu tâm đến mẹ con Mạc Thị nữa. Giờ gặp lại Như Ý, vừa hỏi đến Mạc Thị đã thấy sắc mặt nó đượm buồn, hai mắt ngấn nước, khiến y không khỏi nóng ruột ngờ vực.

Như Ý nhớ mẹ, sụt sịt vài tiếng rồi nói:

  • Mẹ con bị người ta hại chết ba năm trước rồi!

Đào Khanh nghe như sét đánh ngang tai, sững sờ lay vai Như Ý, hỏi dồn dập:

  • Là kẻ nào? Môn phái bang hội nào? Vì sao lại giết nàng ấy? Nàng ấy chết như thế nào?

Như Ý nghe Đào Khanh hỏi thì càng nhớ mẹ hơn, òa khóc mếu máo, nói:

  • Con cũng không biết nữa!

Bùi Thị Đào đứng gần đó, chợt lên tiếng:

  • Tướng công! Thiếp nghe Đinh Tứ Nương nói chị Hậu trúng phải Mê Dược Hương Hồn Tán rồi sau đó bị người ta đánh lén nên mất mạng.

Đào Khanh vừa nghe năm chữ “Mê Dược Hương Hồn Tán”, lập tức bỏ Như Ý ra, bật dậy quay phắt về phía Văn Thị Sa, trừng mắt nhìn ả. Ả cũng lườm y một cái, nhếch mép cười nhạt, nói:

  • Tướng công nghi ngờ thiếp ám hại Mạc Thị thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải trừng mắt giận dữ thế kia? Mê Dược Hương Hồn Tán là của người Chiêm, không lẽ trong khắp cõi Đại Cồ Việt này chỉ có mỗi mình thiếp là người Chiêm? Mà cứ cho là vậy, chẳng lẽ người khác không có cách mua Mê Dược từ Chiêm Thành về à?

Đào Khanh hậm hực quay đi, lại đến chỗ Như Y, nói:

  • Từ nay ta sẽ chăm sóc cho con, con theo ta về Linh Cung!

Nói rồi, y nắm tay Như Ý kéo đi. Như Ý giật vội tay lại, quay đầu nhìn Ngô Dư, chần chừ không bước. Ngô Dư thấy vậy, liền gật đầu khích lệ:

  • Đào cung chủ là cha ruột con đó! Con theo ông ấy về Linh cung đi!

Như Ý lại quay nhìn khắp lượt các phu nhân của Đào Khanh, sau cùng chạy đến chỗ Bùi Thị Đào, níu lấy tà áo nàng, hỏi:

  • Đào phu nhân! Phu nhân tốt với mẹ con nhất! Phu nhân cũng sẽ tốt với con, phải không ạ?

Bùi Thị Đào mỉm cười hiền dịu, gật đầu xác nhận rồi dắt Như Ý về chỗ các thuộc hạ của Linh Cung. Văn Thị Sa thấy vậy, lập tức lên tiếng mỉa mai:

  • Mạc Thị Hậu về Linh cung cách đây chưa được sáu năm, thế mà đứa trẻ này đã bảy tuổi rồi đấy!

Đào Khanh nghe thấy, cơn nóng giận tức khắc trào lên. Y nghiến răng lao đến chỗ Văn Thị, dụng công giáng cho ả một cái tát vào má trái. Văn Thị Sa không kịp phòng bị, chỉ nghe chát một tiếng đã thấy mặt mình nóng rát hẳn lên. Rồi Đào Khanh chỉ thẳng vào mặt ả, nói:

  • Năm đó ta đưa mẹ con Mạc Thị về Linh cung, công bố cho tất cả các người biết Như Ý là con của ta, sao lúc đó ngươi không có ý kiến? Bây giờ xương cốt Mạc Thị lạnh rồi, ngươi lại còn xúc phạm đến nàng! Nhân đây ta nói với tất cả các người, từ nay về sau, ai dám gièm pha Thân cung Mạc Thị và Như Ý con gái ta thì đừng nói là một cái tát, tới cái lưỡi của các người ta cũng xẻo!

Văn Thị Sa bị chồng làm cho bẽ mặt thì uất ức lắm, đưa tay ôm lấy bên mặt vừa bị tát, mắt tóe lửa ghìm thẳng vào Đào Khanh, đoạn gằn giọng nói hai tiếng “Được lắm!” rồi quay lưng toan vụt chạy khỏi Mộc Hương sơn trang. Nào ngờ, ả chỉ mới đi được ba bốn bước, từ phía hàng ngũ các phu nhân có một bóng áo nâu vụt lướt qua, chỉ trong chớp nhoáng đã nhẹ nhàng dừng lại ngay phía sau lưng Văn Thị. Thiếu phụ áo nâu che mặt níu tay áo Văn Thị lại, nói nhỏ gì đấy vào tai ả rồi cả hai cùng quay lại chỗ cũ. Văn Thị tuy còn khá hằn học nhưng bước theo phu nhân áo nâu, thôi không bỏ đi nữa.

Đám người của Mộc Hương sơn trang sau khi chứng kiến màn di chuyển nhẹ tựa cơn gió, vụt qua chớp nhoáng như một bóng ma của phu nhân áo nâu, ai cũng thầm lấy làm kinh hãi. Ngô Dư chau mày ngạc nhiên trước cước bộ lạ kỳ của người mà chàng đoán là Mùi cung phu nhân kia, thầm nghĩ trong đám phu nhân quái lạ của Đào Khanh ắt không phải chỉ mỗi mình Sửu cung Nguyễn Thị Yến là lợi hại vượt bậc, các phu nhân còn lại danh tính càng ít người biết đến không chừng lại là bậc cao thủ. Càng suy đoán, chàng càng thêm lo lắng chồng chất, chỉ dựa vào vài chiêu thức của đám người Linh Cung, chàng đã thấy những thuộc hạ lương thiện học võ chỉ để rèn luyện sức khỏe của chàng đều không phải là đối thủ của các phu nhân Linh Cung.

Sau khi đã giải quyết xong chuyện nội bộ với Bùi Thị Đào và Văn Thị Sa, Đào Khanh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, bước qua bước lại giữa khoảng sân, mắt lướt nhìn một lượt đám người của Mộc Hương trang, sau cùng nhìn thẳng vào Ngô Dư, lạnh lùng nói:

  • Chuyện của ta và ngươi kéo dài nhiều năm rồi! Hôm nay nhất định phải tính cho xong! Ta với ngươi, chỉ có một kẻ được sống!

Đào Khanh nói chuyện sống chết mà sắc mặt hết sức tự nhiên, khiến tất thảy mọi người phía Mộc Hương trang đều phải phẫn nộ. Ngô Dư cố giữ bình tĩnh, nói:

  • Chúng ta kẻ ở miền núi, người ở đồng bằng, không ai va chạm với ai, sao cứ phải làm khó nhau như vậy? Tôi không muốn có đổ máu, người xưa cũng không phải do tôi mà chết, cớ gì anh cứ phải oán thù không nguôi?

Ánh mắt Đào Khanh tức thì toát ra thù hằn cùng hung tợn, giọng liền trở sang giễu cợt:

  • Ngươi nói thật dễ nghe! Em Hàm nếu không vì ngươi mà chết thì là vì ai? Nàng về làm vợ ta nhưng lòng dạ nào có thuộc về ta, suốt ngày ủ rũ u sầu. Đến khi nàng tươi tỉnh hơn một chút, ta đã thầm cảm tạ trời đất cho nàng hồi tâm nghĩ đến ta, thì đó lại chỉ là niềm vui trước khi nàng tự kết liễu, bảo toàn tình cảm dành cho ngươi. Ta năm thê bảy thiếp mà chẳng giữ nổi người ta yêu quý nhất, không giết ngươi trả thù thì ta sống trên đời này làm gì nữa?

Các phu nhân nghe Đào Khanh nói tới đoạn năm thê bảy thiếp mà chẳng giữ nổi người yêu quý nhất, kẻ trên mặt liền lộ bất mãn, người lại tỏ thói độ xót xa. Đúng lúc đó, phu nhân mặc y phục màu xanh biển, người nhỏ tuổi nhất trong các phu nhân, đột ngột từ tốn lên tiếng, ánh mắt nhìn Đào Khanh toát lên thương cảm:

  • Tướng công đừng quá đau lòng! Chị Hàm mất cũng đã lâu, cớ gì phải gây thêm cảnh đổ máu nữa?

Nghe được lời ấy, Ngô Dư cảm kích chưa hết, thì một phu nhân khác cũng lên tiếng, giọng đầy mỉa mai cay độc:

  • Thìn cung nhà ngươi được tướng công yêu thương chiều chuộng đến độ bọn ta phải ghen tị! Sao không tự lấy đó làm diễm phúc? Lại còn mở miệng bênh vực kẻ tử thù của Linh Cung?

Ngô Dư nhận ra người vừa buông lời độc địa là Dần cung Lê Thị Ngọc, sư muội của chưởng môn phái Tản Viên Phan Diễm Sơn. Lê Thị vừa dứt lời, Đào Khanh liền mắng mỏ:

  • Ngọc Ngọc! Ngươi bớt vài lời tị nạnh với Vy Vy thì chịu không nổi à? Vy Vy lời lẽ nhân từ độ lượng, có đâu như ngươi lòng dạ nhỏ nhen, còn học đòi theo Văn Thị phơi bày ra cho người ngoài biết, làm mất mặt Linh Cung!

Rồi y lại quay sang Thìn cung phu nhân, chẳng những không trách nàng mà còn từ tốn nói, quả thật đúng như lời Lê Thị Ngọc, y có phần yêu thương Thìn cung hơn hẳn những phu nhân khác:

  • Nàng lòng dạ nhân từ, mới về Linh Cung chưa lâu, năm đó em Hàm chết thảm ra sao cũng không thấy tận mắt. Ta không thể bỏ qua mối thù này, nàng có can ngăn ta trăm lần vạn lần cũng vô ích thôi!

Thìn cung nghe chồng nói vậy, lặng lẽ bất nhẫn quay đi. Còn Dần cung chỉ như tự chuốc thêm bực bội, bẽ bàng cúi gằm mặt xuống. Đào Khanh lại nói với Ngô Dư:

  • Trước đây ta đấu với ngươi hai lần đều thất bại. Lần này ta muốn đánh kiểu khác. Nếu cứ đánh theo kiểu cũ, giả như ta thắng, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, nhưng nếu ta thua, không chừng ngươi lại đánh ta bất tỉnh rồi giao ta cho các phu nhân đem về châu Ái. Thế thì những năm sau ta lại phải cất công lên đây tìm ngươi, thật phiền phức! Chi bằng lần này, ta cùng tất cả các chi cung chủ của mười hai cung hợp sức thanh toán ngươi, thế cho gọn!

Ngô Dư sững sờ kinh ngạc, Ý Phương cũng vội xiết chặt tay chàng, cả hai lòng bàn tay áp vào nhau đều cùng lạnh lẽo. Ngô Dư toan lên tiếng phải bác thì Vân Hương đứng gần đó đã ngang nhiên nói:

  • Đào cung chủ! Thuộc hạ của sơn trang chẳng lẽ đứng yên nhìn các người ỷ đông hiếp yếu? Hơn nữa, chỉ cần một lời của Ngô trang chủ, các đệ tử của Mộc Hương võ quán nhất định sẽ cùng liều mạng với Linh Cung!

Đào Khanh cười lớn, nói:

  • Vân Hương! Lâu năm không gặp, ngươi đã lớn gan hơn rồi! Bọn môn sinh dưới võ quán cùng đứa sư đệ họ Lê của ngươi giờ này vẫn còn đang mộng đẹp đấy! Mê dược của bọn ta, một khi đã trúng phải thì sẽ ngủ say như chết, sợ rằng khi đó bọn chúng lên đây, chỉ kịp thu gom xác các người thôi!

Đào Khanh nói xong lại ha hả cười đắc ý. Ngô Dư, Vân Hương cùng các thuộc hạ khác mặt mày lập tức tái nhợt. Hóa ra, bọn Lê Tòng Phương dưới võ quán đã bị Đào Khanh phục thuốc cả rồi. Ngô Dư vừa lo sợ, vừa giận dữ, nghiến răng nói:

  • Đào Khanh! Chuyện của ta và ngươi, cớ gì phải lôi cả thuộc hạ của ta vào? Ta trước giờ vẫn một lòng kính trọng ngươi, có ngờ đâu ngươi lòng dạ nhỏ nhen, đem oán thù trút hết lên người ta, lại bắt cả thuộc hạ của Ngô gia phải chịu khổ. Ngươi thật không đáng mặt trượng phu!

Đào Khanh lần đầu nghe lời lẽ nặng nề từ phía Ngô Dư thì không nén nổi bừng bừng nổi giận,  quát:

  • Đừng nhiều lời! Đã thế, hôm nay ta nhất quyết không tha mạng cho bất kì người nào của Mộc Hương sơn trang!

Thần trí Ngô Dư lập tức hỗn loạn, Đào Khanh trước đây dù ôm thù hận trong lòng, nhưng trả oán hết sức rạch ròi, có đâu lại nổi tính cuồng sát thế này! Nếu nói là để giết người diệt khẩu thì thật vô lý, chuyện hận thù giữa hắn và Ngô Dư, người người đều biết thì bịt miệng thế nào được? Còn nếu nói hắn sợ bọn người của Mộc Hương trang sau này sẽ trả thù thì lẽ ra đã phải hạ độc giết chết cả nhóm người ở võ quán nữa, cớ sao lại chỉ cho họ uống thuốc ngủ? Ngô Dư ngổn ngang trăm mối, không chỉ lo cho thuộc hạ mà còn nghĩ đến vợ con, sợ mình dù có ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ chu toàn được. Chàng đắn đo suy tính một lúc rồi hạ giọng:

  • Đào Khanh! Ngươi thù hận ta, quyết giết ta cũng được. Chỉ mong ngươi nghĩ cho thấu đáo. Vợ con ta vô can, lại không thể chống cự, người học võ không động thủ với kẻ chân yếu tay mềm…

Ngô Dư chưa nói xong, Đào Khanh đã thô bạo ngắt lời:

  • Ngươi đừng có phí lời! Ta đã nói rồi, hoặc là hôm nay ngươi giết được bọn ta, hoặc là bọn ta không tha mạng cho ai cả, bất kể già trẻ lớn bé, biết hay không biết võ công cũng như nhau cả thôi!

Đào Khanh giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô lương. Ý Phương bèn run rẩy ôm con sát vào lòng, khẽ lùi lại vài bước về phía đám thuộc hạ, ánh mắt lại thiết tha nhìn Ngô Dư không dứt. Ngô Dư nhắm mắt thở dài một hơi, lớn tiếng ra lệnh cho các thuộc hạ:

  • Tất cả nghe lệnh! Bảo vệ phu nhân và thiếu trang chủ!

Chàng vừa dứt lời, đám thuộc hạ chưa kịp di chuyển đến chỗ mẹ con Ý Phương, Mùi cung phu nhân bỗng dưng bật cười cười ha hả mấy tiếng rợn người, nhún chân nhẹ nhàng lướt tới, nói:

  • Muốn thí mạng để vợ con chạy thoát à? Không dễ đâu!

Ngô Dư chưa kịp phản ứng, Mùi cung đã tiến đến rất gần mẹ con Ý Phương, cánh tay vươn ra chụp lấy đứa nhỏ Ngô Bình trên tay nàng. Cùng lúc đó, cả thân hình Ý Phương đột nhiên bị kéo lùi lại, khiến bàn tay Mùi cung chụp hụt vào không khí. Trong đám thuộc hạ của Mộc Hương trang có kẻ đã kịp xông ra can thiệp, thân thủ nhanh nhẹn đã đành, cước bộ không hiểu sao cũng cùng một loại với Mùi cung phu nhân, lả lướt như gió thoảng mây bay, khiến Ngô Dư tạm thời chưa thể nhìn rõ diện mạo thuộc hạ ấy.

Mùi cung sau khi chụp hụt đã kịp ghìm lại, hoang mang nhìn kẻ đang sử dụng cùng một loại võ công với mình, ánh mắt toát lên sợ hãi. Thuộc hạ kia lùi lại một khoảng khá xa rồi dừng lại, các thuộc hạ khác liền kéo đến tạo thành vòng vây bao bọc mẹ con Ý Phương. Đến lúc này, mọi người mới nhìn ra thuộc hạ vừa kịp thời giải nguy, chính là thầy thuốc trang viện Trịnh Hưng Thịnh. Đào Khanh cũng tự thấy quái lạ, liền hỏi Mùi cung phu nhân:

  • Đoan Đoan! Hắn là ai?

Mùi cung hốt nhiên đứng chết trân tại chỗ, miệng nói không nên lời. Ông Thịnh rẽ vòng vây tiến về phía Mùi cung, thị liền sợ hãi giật lùi lại giữa sân. Khi đi ngang Ngô Dư, ông Thịnh quay sang nói với chàng, vẻ mặt chất chứa thống khổ:

  • Trang chủ! Tôi làm khổ trang chủ rồi!

Ngô Dư càng lúc càng khó hiểu, chỉ băn khoăn nhìn ông Thịnh. Ông Thịnh bước vài bước nữa về phía Mùi cung, dừng lại cách ả một trượng, xúc động nói:

  • Con gái! Sao con lại thành ra thế này?

Khúc mắt đến đây vỡ lẽ, Mùi cung chính là con gái của ông Thịnh, tên là Trịnh Thị Đoan. Mấy năm trước, Trịnh Thị đã nhẫn tâm giết hại sư nương – vợ của dược sư Phạm Nhân Hào vùng sông Bạch Đằng – Lục Châu, lấy cắp bí kiếp gia truyền của họ Phạm. Trịnh Hưng Thịnh là sư huynh của Phạm Nhân Hào, vì tội lỗi con gái gây ra mà nhục nhã rời khỏi Phạm gia trang tìm đến Mộc Châu ẩn cư. Loại cước bộ Trịnh Thị Đoan dùng khi nãy cũng chính là môn khinh công của Phạm gia, thường chỉ truyền lại cho một số ít đệ tử có học qua môn võ công Tây Âu Độc Thủ. Ban nãy, khi nhìn thấy cước bộ của Trịnh Thị lúc đuổi theo Văn Thị, ông Thịnh đã sinh nghi nhưng chưa dám chắc; đến khi Trịnh Thị cất giọng đe dọa Ngô Dư, nhận ra đúng là giọng con gái, lại biết Trịnh Thị dùng Tây Âu Độc Thủ, chỉ cần bàn tay chụp vào da thịt Ngô Bình thì độc tố trên người thị sẽ ngấm vào người đứa bé, ông đành phải ra mặt can thiệp.

Trịnh Thị Đoan sau một hồi đứng chết điếng mới cất giọng nghẹn ngào:

  • Cha! Con không giết Phạm sư nương! Người khác không tin con, nhưng xin cha hãy tin con!

Ông Thịnh không khỏi ngỡ ngàng, bao năm xa cách khiến ông nhớ con không để đâu cho hết, nào có ý muốn lôi chuyện cũ ra nói lúc này; ấy thế mà vừa gặp lại ông, Trịnh Thị đã nhắc đến sư nương, chứng tỏ nàng chưa bao giờ yên lòng về cái chết của bà. Ông Thịnh băn khoăn nhìn con gái, ngập ngừng mãi cũng nói:

  • Cha tin con! Nhưng sao con không trở về Lục Châu, lại đi theo họ Đào lòng dạ độc ác đó?

Trịnh Thị Đoan đưa tay tháo mạng che mặt, để lộ khuôn mặt xương xương ướt đẫm nước mắt.  Ông Thịnh lâu ngày không được nhìn mặt con, giờ trông thấy cũng không kiềm nổi xúc động, hai hàng nước mắt bật tuôn rơi. Trịnh Thị Đoan sở dĩ phải che kín mặt mày, bọn người của Linh cung không ai dám đến gần, là vì môn Tây Âu Độc Thủ nàng luyện thông qua tiếp xúc da thịt để truyền độc chất vào cơ thể đối phương. Trịnh Thị Đoan dùng Tây Âu Độc Thủ chưa thành thạo, không thể kiểm soát độc chất đã tẩm trên da, thành thử chẳng ai dám liều mạng đến gần. Để giữ an toàn cho mọi người, nàng buộc phải che chắn thật kín thân thể mình, kể cả vùng da mặt; nay vì gặp lại cha, xa cách nhớ nhung quá nhiều, Trịnh Thị mới tháo bỏ mạng che. Đoạn, Trịnh Thị khẽ lắc đầu, gạt nước mắt nhìn ông Thịnh lần nữa rồi chạy gấp về chỗ đám thuộc hạ của Linh Cung. Bọn thuộc hạ thấy nàng quay lại thì nhất tề hoảng sợ né sang hai bên. Khi đã đến nơi, Trịnh Thị che mạng lại, hắng giọng tuyên bố:

  • Tướng công! Hôm nay thiếp không thể ra tay! Xin tướng công tha cho cha thiếp!

Đào Khanh không nhìn Trịnh Thị, lạnh lùng đáp:

  • Nàng không đánh cũng không sao, nhưng người thì ta không thể tha!

Trịnh Thị bất lực đứng tại chỗ, thân hình khẽ run rẩy. Có lẽ bên trong tấm mạng che mặt kia, nàng ta đang khóc. Đào Khanh vẫn bình thản như chưa hề có gì xảy ra, quay sang nói với hai chị em Mẹo cung và Hợi cung:

  • Dương Dương! Đình Đình! Các người trông chừng Đoan Đoan, đừng để hỏng việc lớn của ta. Các phu nhân còn lại cứ theo kế hoạch mà hành động! Không tha cho ai cả!

Đột nhiên, một giọng bất bình vang lên, lại là Thìn cung phu nhân:

  • Tướng công! Thiếp không thể ra tay với kẻ chân yếu tay mềm! Cũng không thể ngang nhiên giết hại bấy nhiêu người vô liên can được! Chuyện hôm nay thiếp nhất định không thuận theo chàng!

Đào Khanh nhíu mày trừng mắt nhìn Thìn cung, gọi đích danh nàng đe dọa:

  • Lã Thị Vy! Ngươi muốn chống lại ta?

Thìn cung Lã Thị Vy chẳng những không sợ hãi mà còn bước hẳn ra khỏi đám người của Linh cung, hai tay giơ chéo một bộ móc câu lớn bằng bạc sáng choang lên trước ngực, thủ thế nói:

  • Môn hạ đệ tử Hải Đông phái xưa nay chưa từng dùng võ công ức hiếp phụ nữ trẻ con! Chuyện tư thù của tướng công và Ngô trang chủ, thiếp không quan tâm, nhưng mẹ con Ngô phu nhân là vô can, cớ sao lại đang tâm giết cả nhà người ta thì mới vừa lòng?

Ngô Dư nghe những lời lẽ đanh thép của Lã Thị thì cảm kích vô cùng, tuy vậy cũng không khỏi vạn phần kinh ngạc. Thì ra, phu nhân trẻ tuổi ấy lại là đệ tử của Hải Đông phái vùng Vịnh Hoa Phong (6).

Cùng với Tản Viên Sơn phái, Hải Đông phái là một trong hai võ phái lớn thuộc hàng lâu đời nhất ở Đại Cồ Việt. Tương truyền tổ sư sáng lập Tản Viên Sơn phái và Hải Đông Phái chính là hai vị thần Sơn Tinh và Thủy Tinh. Mối hận tình trong truyền thuyết của hai vị thần hẳn nhiên có nhiều chi tiết hoang đường, nhưng hiềm khích truyền đời của hai môn phái là có thật.

Tản Viên và Hải Đông chẳng bên nào ưa bên nào, thế mà trong đám thê thiếp của Đào Khanh lại có cả đệ tử Tản Viên sơn phái là Lê Thị Ngọc và đệ tử Hải Đông phái là Lã Thị Vy, chẳng trách ban nãy Lã Thị vừa lên tiếng thì Lê Thị đã nhảy ngay vào mỉa mai. Thế nhưng, điều khiến Ngô Dư ngạc nhiên hơn cả, lại là hai chiếc móc câu bạc trong tay Lã Thị. Khi xưa, chàng từng nghe cha kể, đứng đầu Hải Đông phái là Ngũ Đại Mãnh Long, tức năm con rồng dũng mãnh nhất, gồm Hoàng Long, Thanh Long, Tử Long, Bạch Long và Hắc Long. Cấp bậc của Ngũ Đại Mãnh Long còn lớn hơn cả chưởng môn, nên năm vị trí ấy chỉ được giao cho năm trưởng lão võ học cao cường uyên thâm bậc nhất trong phái. Mỗi khi cần lập chưởng môn mới, Ngũ Đại Mãnh Long sẽ được quyền họp bàn chỉ định người kế nhiệm. Tuy vậy, nếu trong nhóm Ngũ Đại Mãnh Long có người qua đời, các đệ tử của vị cao thủ ấy sẽ tỉ thí với nhau, kẻ lần lượt đánh bại tất cả đệ tử khác sẽ được kế nhiệm. Người trên giang hồ nhận dạng Ngũ Đại Mãnh Long nhờ vào vũ khí của họ, không rõ con rồng màu nào thì sẽ sử dụng món binh khí nào, chỉ biết tất cả binh khí ấy đều được đúc bằng bạc, các đệ tử khác trong phái, ngay cả chưởng môn cũng không được dùng binh khí bạc như Ngũ Đại Mãnh Long. Lã Thị Vy là người của Hải Đông Phái, bộ móc câu bạc sáng lấp loáng trong tay nàng ta rõ ràng là bằng chứng cho thấy nàng chính là một trong năm con rồng dũng mãnh nhất. Với tuổi tác chỉ trên dưới hai mươi, thật khó mà tin được Lã Thị Vy lại nằm trong nhóm Ngũ Đại Mãnh Long danh trấn thiên hạ.

Ngô Dư còn đang rối trí suy nghĩ, bỗng lại có thêm một phu nhân khác tiến về phía Thìn cung Lã Thị Vy, dừng lại ngay sát bên cạnh nàng ta, giương cặp mắt đầy căm phẫn về phía Đào Khanh, chính là Tuất cung Đàm Túy Dung. Tuất cung lặng lẽ không nói lời nào, là do nàng ta bị câm, thế nhưng từ cử chỉ đến ánh mắt cũng đủ để người ta nhận ra nàng đứng về phe Lã Thị. Đào Khanh nổi cơn tam bành, không ngờ chỉ vì một người phụ nữ không biết võ công và một đứa nhỏ mà hai trong số mười hai chi cung chủ lại dám đứng ra chống lại y, y nhìn hai người họ như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng chưa kịp làm gì thì một giọng nói khác nữa lại vang lên, lần này là giọng của một bé gái, chính là con gái y – Đào Như Ý:

  • Đào phu nhân! Hay là phu nhân và con cũng sang đó với Vy phu nhân và phu nhân áo đen kia đi! Con không muốn ông ấy sát hại gia đình sư phụ của con đâu!

Như Ý vừa nài nỉ, vừa lay tay áo Bùi Thị Đào. Bùi Thị còn đang lưỡng lự chưa dứt thì Đào Khanh đã thật sự phát rồ khi nghe hai tiếng “sư phụ” thốt ra từ miệng Như Ý, y thét lớn:

  • Đào Như Ý! Sao ngươi dám nhận tặc tử họ Ngô kia làm sư phụ?

Như Ý ngơ ngác nhìn bộ dạng hung bạo của Đào Khanh, òa khóc nép người vào sau lưng Bùi Thị Đào. Đào Khanh lại quát tiếp, lần này là nhằm vào Bùi Thị:

  • Bùi Thị Đào! Ngươi che chở cho nó thì đừng nhìn mặt ta nữa!

Bùi Thị Đào còn đang lưỡng lự, Lã Thị đã lên tiếng gọi, giọng đầy thách thức:

  • Như Ý! Con sang đây! Vy phu nhân che chở cho con!

Như Ý được lời của Lã Thị như người sắp đuối giữa biển vớ được khúc gỗ trôi, bèn không chần chừ bỏ ngay chỗ Bùi Thị chạy đến với Lã Thị. Đàm Túy Dung đứng cạnh Lã Thị Vy bèn ngồi thấp xuống ôm Như Ý vào lòng, hai tay vỗ về trấn an nó. Đào Khanh càng lúc càng cáu tiết, ‘bức bình phong’ điềm tĩnh lúc đầu bị đạp đổ, nạt nộ khắp lượt các phu nhân:

  • Các người còn ai muốn qua bên đó nữa không? Được lắm! Ba người các ngươi cứ chờ đó, đợi đến khi về Linh cung rồi sẽ tính chuyện hôm nay sau!

Y quay phắt về phía Ngô Dư, nhìn chàng đầy căm phẫn, lạnh lùng nói với đám thê thiếp của mình ở phía sau:

  • Văn Thị Sa! Lê Thị Ngọc! Các người giải quyết bọn Lã Thị Vy và Đàm Túy Dung rồi kết liễu luôn hai kẻ mà bọn chúng muốn bảo vệ. Tuyệt đối không được làm tổn thương con gái ta, cũng không được để hai ả phản trắc kia chết ở Mộc Hương sơn trang.

Dứt lời, Văn Thị Sa và Lê Thị Ngọc liền quay sang Lã Thị Vy và Đàm Túy Dung, kẻ giơ kiếm ra trước, người đưa trảo thủ lên, chỉ chờ lệnh sẽ nhảy xổ vào tấn công.

Ngô Dư thấy vậy liền rút kiếm khỏi bao, tay nắm chặt cán kiếm, quay về phía Thìn cung và Tuất cung, cảm kích nói:

  • Xin cảm tạ hai chị! Nếu mạng số tôi vẫn chưa dứt, ắt sẽ có ngày báo đáp!

Đàm Túy Dung và Lã Thị Vy cùng gật đầu rồi quay sang đề phòng bọn Văn Thị Sa và Lê Thị Ngọc.

Đào Khanh tiến lên vài bước, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ đồng loạt rút vũ khí, tiếng kim loại liên tiếp cọ vào bao vang lên rợn người. Đào Khanh đanh mặt trừng mắt nhìn nhóm người của Mộc Hương trang, lạnh lùng nói:

  • Tất cả nghe lệnh! Giết sạch, không chừa một ai!

Chú thích:

(6)  Vịnh Hoa Phong: Tên cổ của Vịnh Hạ Long vào khoảng thế kỷ thứ X. Khu vực này còn có một tên gọi khác là Hải Đông mà tác giả đã dùng để gọi tên một võ phái hư cấu là Hải Đông phái.

(7)  Để độc giả không bị loạn, đây là danh sách 12 Chi cung phu nhân:

  • Tí cung Lý Thị Hàm (đã mất)
  • Sửu cung Nguyễn Thị Yến (đã bỏ đi)
  • Dần cung Lê Thị Ngọc (Tản Viên Sơn Phái)
  • Mẹo cung Trần Thị Dương
  • Thìn cung Lã Thị Vy (Hải Đông Phái)
  • Tị cung Văn Thị Sa (Người Chiêm Thành, thuộc bang hội Amaravati)
  • Ngọ cung Bùi Thị Đào (Sơn Tây Võ Phái)
  • Mùi cung Trịnh Thị Đoan (đệ tử Phạm gia Bạch Đằng Giang)
  • Thân cung Mạc Thị Hậu (Thạch Hà Nữ Phái, đã mất)
  • Dậu cung Vũ Thị Bích
  • Tuất cung Đàm Túy Dung (người Ai Lao)
  • Hợi cung Trần Thị Đình (em gái Mẹo cung Trần Thị Dương)
Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này