Khoảng sân rộng trước đại sảnh thường ngày tĩnh mặc yên bình, nay tràn ngập tiếng binh khí sắc lạnh hòa lẫn vào tiếng la hét rên rỉ của những kẻ bị đánh gục. Lúc này chỉ còn lại mười tám thuộc hạ Mộc Hương trang cùng Ngô Dư giao đấu với Linh cung, khoảng năm sáu người trong số đó đã bị bọn Đào Khanh đả thương từ lúc còn ở ngoài cổng sơn trang, đó là chưa kể mười tám người ấy mặc dù biết võ công nhưng nếu so với bảy chi cung chủ của Linh cung thì thật như lấy trứng chọi đá. Đào Khanh và bảy chi cung chủ cùng khoảng mười mấy thuộc hạ Linh cung số lượng áp đảo, tuy võ công chính tà lẫn lộn nhưng không đánh riêng lẻ theo kiểu một chọi một mà lại dàn trận pháp để đối phó với mười chín người của Mộc Hương sơn trang.
Kiểu trận pháp của Linh Cung biến chuyển rất linh hoạt. Sau vài chiêu thức, bảy chi cung chủ và Đào Khanh lại luân phiên hoán đổi vị trí cho nhau theo một quy luật bí ẩn. Võ công của tám người tuy khác nhau, lúc chính lúc tà, lúc cương lúc nhu, thoạt nhìn thì thấy không thể cùng đánh theo kiểu hỗ trợ, nhưng khi đưa vào trong trận pháp phức tạp mà bọn họ đang dùng, thì các môn võ công ấy lại hợp nhau một cách lạ kì, chiêu thức này bổ trợ lấp đầy khuyết điểm của chiêu thức kia, khiến cho đối phương khó tìm được sơ hở để đánh vào.
Trận pháp của Linh Cung chẳng mấy chốc đã làm Ngô Dư trở nên rối trí. Chàng vừa đánh vừa chú ý quan sát phương vị của Đào Khanh và bảy chi cung chủ, càng quan sát, đầu óc Ngô Dư lại càng hỗn loạn. Tám người của Linh Cung cứ thay nhau từng cặp một tấn công chàng, họ chỉ đấu với chàng chưa quá năm chiêu là lại dịch chuyển. Võ công của bảy chi cung chủ vốn khác nhau hoàn toàn, một số chiêu thức thậm chí Ngô Dư lần đầu nhìn thấy, chưa kịp nhận diện thì họ đã đến lượt đổi người, khiến chàng càng khó đối phó hơn. Ngô Dư cùng thuộc hạ của mình rơi vào thế bị động, vô cùng hoang mang trước cách dàn trận kì lạ của Linh Cung. Trận pháp ấy, lúc thì hình cánh cung, khi lại hình mũi nhọn, có khi cánh cung lại cong hẳn thành hình bán nguyệt bọc sát vào hai mạn trái phải của nhóm người Mộc Hương trang.
Đánh trận vốn không phải là sở trường trong võ công Ngô gia. Năm xưa, ông nội Ngô Dư chán ghét chuyện tranh giành quyền lực chốn cung đình, bỏ lên miền cao sông Đà ở ẩn. Về sau, do chứng kiến người dân quanh vùng bị sơn tặc quấy phá, lại thêm bọn cường hào chức sắc vùng núi cậy thế làm càn, ông không cam tâm nhìn dân chịu khổ, đã lập ra Mộc Hương võ quán, truyền thụ lại võ công cho dân chúng quanh vùng, trước là để họ tự vệ, sau là để rèn luyện sức khỏe. Võ công của Mộc Hương võ quán trải qua ba đời vì vậy mà chỉ tập trung phát triển theo lối đánh cá nhân, các kiểu dàn trận cũng chỉ dùng cho nhóm nhỏ dưới mười người. Nay phải đối phó với kiểu trận pháp biến hóa khôn lường của Linh Cung, Ngô Dư và các thuộc hạ khó lòng tránh khỏi hoang mang. Trong khi các thuộc hạ của chàng đã dần dần cạn sức, thì có vẻ như bọn người Linh Cung không hề biết mệt, mười mấy bóng áo sặc sỡ lả lướt cứ thế vừa đánh vừa di chuyển như đang múa. Ngô Dư thầm lấy làm lạ, rõ ràng đám người của Linh Cung, tất cả bảy chi cung chủ đang giao đấu đều là nữ, bọn thuộc hạ quá nửa cũng là nữ, về lý mà nói, nữ giới xưa nay không mạnh bằng nam giới, vậy mà trong khi bọn trai tráng của Mộc Hương trang đều đã thấm mệt, thì những người phụ nữ của Linh Cung vẫn điềm nhiên công thủ, kình lực đánh vào không hề suy giảm.
Thuộc hạ hai bên có kẻ đã ngã xuống, Ngô Dư không thể dừng lại xem họ còn sống hay đã chết, chỉ thoáng thấy vài thân người nằm dài trên sân, tiếng rên rỉ xung quanh càng lúc càng não nề. Số người bị đánh gục mỗi lúc một nhiều, Ngô Dư chạnh lòng khi bên cạnh chàng giờ đây chỉ còn lại bảy thuộc hạ, họ đều đã mang trên mình một vài vết thương, nhưng tay vẫn không rời vũ khí, quyết chống cự tới cùng. Không kiềm nổi cảm xúc trước thảm cảnh của những thuộc hạ trung thành, Ngô Dư vung kiếm mà lệ tràn khóe mắt, những giọt nước mắt hòa lẫn vào những giọt mồ hôi đang tuôn đầm đìa khắp mặt chàng. Vị mặn của nước mắt, của mồ hôi, và của cả máu đang khiến đầu lưỡi chàng tê đi. Đột nhiên, chàng cảm nhận được trong hai kẻ đang tấn công có một người cố ý giảm kình lực lại, chàng định thần nhìn cho thật kỹ nhân dạng hai người đang thi triển võ công với mình, thì ra là Ngọ cung Bùi Thị Đào và Dậu cung Vũ Thị Bích, hai bóng áo đỏ và tím của hai nàng phất phơ lay động theo từng đường đao mũi kiếm.
Kẻ nương tay chính là Bùi Thị Đào. Vẫn là những chiêu thức quen thuộc trong Phong Vân Cầm Đao cách đây hai năm chàng đã có dịp tỉ thí, nhưng kình lực dồn vào đao pháp đã giảm đi đáng kể. Dậu cung Vũ Thị Bích lại khác, loại kiếm pháp nàng ta đang dùng lúc quen lúc lạ, kình lực dồi dào, do cùng tạo thế song chiêu với Bùi Thị Đào, nội lực lại không như nhau nên không thể hòa hợp, từ đó bộc lộ khá nhiều sơ hở. Ngô Dư tận dụng ngay những sơ hở đó, khéo léo nương theo đường đao nhẹ tênh của Bùi Thị mà lách kiếm vào giữa rồi mạnh tay gạt phắt thanh kiếm của Vũ Thị Bích. Thanh kiếm trên tay Vũ Thị bất ngờ bị hất mạnh ngoài dự kiến, khiến nàng loạng choạng nghiêng ra ngoài. Vũ Thị Bích hóa ra là một người vô cùng tinh ý, chỉ trong tích tắc, đã nhận ra ngay nguyên nhân của sơ hở vừa rồi, nàng không đánh nữa mà nhanh nhẹn thu mình lùi lại phía sau, hằn học nói lớn:
- Bùi Thị Đào! Sao ngươi lại phá hỏng trận pháp của ta?
Đào Khanh đứng gần đó, nghe thấy vậy bèn thu kiếm, ra lệnh:
- Lui về!
Lập tức, các chi cung chủ khác cũng dừng đánh. Bọn người Linh cung nhanh chóng lùi về vài trượng rồi dàn thành hình vòng cung, tay vẫn nắm chặt vũ khí, đứng thủ thế đợi lệnh. Riêng Bùi Thị Đào vẫn còn hoang mang đứng giữa sân, hết sợ hãi nhìn Vũ Thị Bích lại nhìn sang dò xét thái độ của Đào Khanh. Linh cung đột nhiên ngừng đánh chỉ vì một phu nhân làm rơi kiếm, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ngô Dư, lại thêm câu chỉ trích của Vũ Thị Bích nhằm vào Bùi Thị Đào: “…sao ngươi lại phá hỏng trận pháp của ta…” khiến cho Ngô Dư càng thêm phần khó hiểu.
Ban nãy, chàng đã lần lượt đấu với các vị phu nhân và Đào Khanh, tuy mỗi lần không quá năm chiêu nhưng cũng đủ để biết mức độ lợi hại của từng người. Thật ra trong số bảy chi cung chủ, võ công của tất cả bọn họ đều không lợi hại bằng Đào Khanh. Ba vị Tí, Sửu, Thân chi cung chủ võ công hiển nhiên không thể sánh bằng Lý Thị Hàm, Nguyễn Thị Yến và Mạc Thị Hậu năm xưa, chị em Mẹo cung và Hợi cung mặc dù sử dụng thương pháp gia truyền nổi tiếng của Trần gia châu Hoan nhưng mức độ tinh vi thuần thục cũng chỉ thường thường bậc trung, võ công của Bùi Thị Đào xem ra là khá hơn cả, còn công phu của Vũ Thị Bích mặc dù chân tướng vẫn chưa rõ ràng nhưng nếu đem so sánh thì chỉ hơn được ba chi cung chủ và là kém nhất trong số bốn phu nhân. Ấy vậy mà Vũ Thị lại dám tuyên bố bốn chữ “trận pháp của ta” thì thật khiến cho người ta phải lấy làm ngạc nhiên. Ngô Dư thoạt đầu còn giật mình bán tín bán nghi, sau lại thấy Đào Khanh chỉ vì lời nói của Vũ Thị mà lập tức hạ lệnh ngừng đánh thì không thể không tin rằng trận pháp vi diệu ấy quả thật là của nàng ta.
Khi tất cả thuộc hạ Linh cung đều đã lùi về, Ngô Dư thôi không bận tâm đến những tiểu tiết ấy nữa, chàng chạy đến chỗ thuộc hạ của mình đang nằm trên sân, hấp tấp thăm dò kinh mạch từng người một, bảy người còn lại cũng thay nhau đến đỡ những kẻ ấy vào. Trong số mười một kẻ nằm la liệt trên đất, có năm người đã tắt thở, sáu người còn lại nếu không phải đang thoi thóp chờ chết thì cũng là bị đánh cho thành tàn phế. Ngô Dư và bảy thuộc hạ còn lại ôm lấy thân hình những người đã gục ngã, mắt rưng rưng lệ, lặng lẽ vuốt mắt cho người đã chết rồi lại lau máu cho người còn sống, biểu tình trên mặt trông thật bi thảm.
Ở phía bên kia, giọng Đào Khanh vang lên đắc ý:
- Các người cứ thương khóc lẫn nhau rồi nhìn mặt nhau lần cuối đi!
Ngô Dư và các thuộc hạ đồng loạt ném về phía Đào Khanh tia nhìn đầy ắp căm phẫn. Chàng nghiến răng, gằn giọng:
- Ác giả ác báo! Hôm nay ngươi hại chết bọn ta, ngày sau ắt sẽ có kẻ khác khiến cho ngươi phải thê thảm!
Đào Khanh nhếch mép cười nhạt, hờ hững quay sang điềm nhiên nói với Bùi Thị Đào lúc này vẫn còn đang đứng ở giữa sân:
- Đào Đào! Ngươi theo bên nào thì dứt khoát đi! Đừng có lôi thôi! Không có dũng khí chạy theo bọn Lã Thị Vy và Đàm Túy Dung, cũng không nỡ ra tay Mộc Hương trang thì cứ lui ra kia mà đứng với Đoan Đoan. Ta có ép ngươi phải đánh đâu!
Bùi Thị Đào lấm lét nhìn về phía mép sân xa xa, nơi Trịnh Thị nãy giờ vẫn đứng cùng bọn thuộc hạ áo nâu của mình, bỗng giật mình nhận ra chỉ còn lại ba thuộc hạ của Mùi cung, bóng dáng Trịnh Thị đã không thấy đâu nữa, bèn hoảng hốt nói:
- Tướng công! Chị Đoan đi đâu mất rồi!
Câu nói của Bùi Thị Đào khiến ít nhất hai người nữa phải kinh động, chính là Đào Khanh và Ngô Dư. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba thuộc hạ của Mùi cung, một nữ thuộc hạ run run lên tiếng trước tia nhìn dò xét của Đào Khanh:
- Cung chủ! Đoan phu nhân chạy theo bốn vị phu nhân kia được một lúc rồi. Phu nhân không cho bọn thuộc hạ lên tiếng…
Đào Khanh bực mình hừ một tiếng, những tưởng Trịnh Thị quyết định đứng về phía Lã Thị, toan quay đi thì nữ thuộc hạ đó lại nói:
- Đoan phu nhân có bảo là phu nhân đi theo hỗ trợ cho Sa phu nhân.
Đào Khanh lập tức đổi thái độ, cười mãn nguyện nói:
- Đoan Đoan chưa bao giờ khiến ta phải thất vọng!
Nói rồi y đến bên cạnh Vũ Thị Bích, bàn luận tính toán lại trận pháp, nhằm tìm người thay chỗ Bùi Thị Đào. Ngược với thái độ hài lòng của Đào Khanh, lời nói của nữ thuộc hạ kia chẳng khác nào nhát dao đâm vào tim Ngô Dư, tính mạng vợ con chàng đành phải phó thác cả vào tay Vân Hương và hai vị Lã Thị, Đàm Thị phu nhân. Chàng bị bọn Đào Khanh cầm chân trên khoảng sân này cũng đã lâu, càng không thể bỏ lại thuộc hạ để chạy đi lo cho gia quyến, lòng chàng nóng như lửa đốt, lại đau như bị dao đâm. Lã Thị Vy và Đàm Túy Dung mặc dù đều là cao thủ, cứ cho rằng có thể đánh lại Văn Thị Sa và Lê Thị Ngọc, nhưng nếu phải đối phó với cả Trịnh Thị Đoan, thì nhiều khả năng sẽ đấu không lại. Ban nãy, khi nhìn thấy cha con Trịnh Hưng Thịnh nhận nhau, căn cứ vào cách ăn mặc của Trịnh Thị Đoan, chàng nhận ra ngay Trịnh Thị đã luyện tới mức cao nhất của Tây Âu Độc Thủ. Với một kẻ có thể giết người chỉ bằng một cái chạm nhẹ như Trịnh Thị, tính mạng vợ con chàng rõ ràng mười phần hung hiểm.
Bọn thuộc hạ nhìn thấy chàng nhăn mặt đau xót, đều đoán ra nguyên do bên trong. Một người đàn ông trung niên trong số đó hạ giọng nói:
- Trang chủ! Nhân lúc Đào Khanh còn chưa động thủ, bảy người chúng tôi sẽ xông lên thí mạng với hắn. Trang chủ ngay bây giờ hãy đi bảo vệ cho phu nhân và thiếu trang chủ. Chúng tôi sẽ cố gắng giữ chân bọn người này.
Người đàn ông ấy họ Phan, là người trông coi chuồng ngựa cho Ngô gia đã hơn mười năm nay. Ngô Dư lắc đầu nói:
- Chú Phan! Những anh em ở đây đều đã sống lâu năm trong trang viện, thậm chí có người đã tận tụy từ thời ông nội cháu. Cháu thật lòng xem mọi người như người thân trong gia đình, chú bảo làm sao cháu có thể bỏ mặc mọi người mà đi được!
Một thanh niên khác bị thương nặng nằm gần đó cũng cố thều thào:
- Chúng tôi ở đây, phần lớn đều chịu ơn của ba đời trang chủ Mộc Hương trang. Nếu không có các vị, vài người thậm chí đâu còn sống đến bây giờ! Nay hơn phân nửa đều đã bị đánh cho chết hoặc thành tàn phế, bảy anh em còn lại kia cũng đã sức cùng lực kiệt, cho dù trang chủ có ở lại, chưa chắc tính mạng chúng tôi được bảo toàn! Có ai mà không phải chết, bọn chúng tôi chết vì Mộc Hương sơn trang vẫn thấy đáng lắm! Nếu hôm nay trang chủ cứ khăng khăng ở lại sống chết với mọi người, phu nhân và thiếu trang chủ có bề gì thì làm sao chúng tôi còn mặt mũi gặp vong hồn cố trang chủ được? Chúng tôi đâu thể đứng nhìn Ngô gia bị họa tuyệt tôn tuyệt tự! Xin trang chủ đừng chần chừ, hãy đi ngay đi!
Ngô Dư đưa tay gạt lệ, nhìn khắp lượt những thuộc hạ trung thành, càng nghe họ nói càng không nỡ bỏ họ ở lại, bèn thở sâu một hơi, nói:
- Các anh em! Chúng ta sống chết có nhau! Một số người trong anh em thậm chí vẫn chưa có gia đình. Hôm nay nếu chúng ta cùng táng mạng tại đây, đâu phải chỉ một mình Ngô Dư tôi chịu họa tuyệt tôn tuyệt tự. Hơn nữa, vợ con của tôi đã có Vy phu nhân và Dung phu nhân bảo vệ, lại còn Vân Hương và sáu người khác hộ tống, họ không phải là đã hết đường sống. Nay nếu tôi bỏ mọi người ở lại, dẫu có đưa được vợ con thoát khỏi đây, cũng không cách nào sống thanh thản được! Tôi quyết không thể nào dùng tính mạng của mọi người đổi lấy tính mạng của vợ con tôi được!
Một thanh niên khác nữa trong nhóm bảy người cương quyết nói:
- Trang chủ làm vậy là có tội với tổ tông họ Ngô! Bọn chúng tôi còn có anh em khác lo chuyện nối dõi, còn trang chủ lại là con trai độc nhất của cố trang chủ, làm sao đem so với nhau được!
Ngô Dư liền đáp:
- Tôi bỏ mọi người mà đi thì mới là có tội với tổ tông nhà họ Ngô! Cha tôi nếu còn sống, quyết không bao giờ để tôi làm chuyện bất nghĩa này! Nếu giả sử mọi người ở vào vị trí của tôi, mọi người cũng sẽ làm như tôi thôi!
Các thuộc hạ cùng đồng thanh nói:
- Không đâu! Chúng tôi sẽ chọn bảo vệ cho vợ con mình!
Rồi họ toan nói ra vài lời tàn nhẫn nữa nhưng không thể, những giọt nước mắt nam nhi cứ thi nhau rơi xuống, hòa lẫn vào mồ hôi và máu lấm lem trên khuôn mặt. Đột nhiên, giọng cười thô thiển của Đào Khanh lại vang lên, nhóm người Mộc Hương trang vội lấy tay áo lau mặt rồi nhìn về phía nhóm người Linh cung. Bên kia sân, Đào Khanh cùng các chi cung chủ khác đã dàn thành hình vòng cung, hắn lớn tiếng nói:
- Giờ tàn của các người đến rồi!
Người đàn ông họ Phan khi nãy đứng dậy đầu tiên, đưa tay đỡ thêm một người khác nữa gượng đứng dậy. Ngô Dư và năm người còn lại bèn đặt những người đã bị thương sang nằm một bên rồi cũng cầm vũ khí đứng lên. Người đàn ông họ Phan nói:
- Các anh em! Trang chủ đã quyết như vậy, chúng ta cũng đừng làm khó trang chủ! Kiếp này bọn tôi được làm thuộc hạ của Ngô gia, được gặp một người trọng tình trọng nghĩa như Ngô trang chủ, đã thấy mãn nguyện lắm rồi! Hôm nay lại còn được cùng sát cánh với trang chủ, chúng tôi chết không hối tiếc!
Những người còn lại nghe lời ấy thì tinh thần phấn chấn quên cả mệt mỏi, chuyện sống chết bỗng trở nên nhẹ tựa gió thoảng mây bay. Trận chiến không cân sức lại tiếp tục diễn ra, tám người của Mộc Hương trang cùng lao vào đấu với hơn hai mươi lăm người của Linh cung, cảm thấy sức lực dần cạn kiệt, họ vung thanh kiếm trong tay liên tục, không có lấy một khắc nghỉ tay. Bọn người Linh cung chia nhau từng nhóm ba người đánh với một người của Mộc Hương trang khiến cho các thuộc hạ của Ngô Dư chống cự vô cùng mệt mỏi.
Trong khi đó, Ngô Dư vẫn đang đau đầu hoa mắt với kiểu trận pháp quái lạ của Linh Cung. Chàng phát hiện ra bọn Đào Khanh chỉ còn dùng trận pháp để đối phó với một mình chàng, muốn tách chàng ra khỏi bảy thuộc hạ kia. Đào Khanh và sáu chi cung chủ còn lại áp dụng kiểu đánh bảy chọi một, đồng loạt tấn công chàng, tìm cách bao vây chàng. Còn lại hơn mười mấy thuộc hạ của Linh cung đã rời trận pháp, tập trung tiêu diệt bảy người của Mộc Hương trang. Các thuộc hạ khác của chàng cũng dần nhận thấy bất thường, bèn di chuyển đến gần chàng rồi cố gắng tìm cách đánh chọc vào trận pháp tám người của Linh cung. Thế nhưng mọi nỗ lực của bảy kẻ trung thành đều thất bại, họ đã sức cùng lực kiệt, vết thương trên người càng lúc càng nặng, đối phó với ba người của Linh cung đã là rất khó khăn, nói gì đến chuyện tấn công các chi cung chủ võ công cao cường. Đám thuộc hạ của Mộc Hương trang vung kiếm chém trong vô vọng. Lại có thêm người ngã xuống, con số bảy người cứ thế rơi rụng dần. Vòng vây các chi cung chủ quanh Ngô Dư càng lúc càng thắt chặt, từ chỗ cánh cung ban đầu giờ đã chuyển thành một vòng vây thắt chặt, khiến chàng trở nên tách biệt hẳn với các thuộc hạ của mình.
Ngô Dư vừa chống cự bên trong vòng vây, lại vừa cố gắng lắng tai nghe diễn biến bên ngoài. Tiếng binh khí chạm nhau ngoài vòng vây mỗi lúc một thưa thớt dần rồi dứt hẳn, bảy thuộc hạ trung thành đều đã bị đánh gục. Ngô Dư lòng đau như cắt, giờ chỉ còn lại một mình chàng đơn độc chống cự lại bọn người của Linh Cung. Khoảng sân rộng tràn ngập ánh bình minh hôm nay lại lạnh lẽo đến dị thường, không gian đậm một màu tang thương chết chóc. Hương thơm hoa Mộc Hương ngào ngạt từ mọi phía trong trang viện hòa lẫn với mùi máu tanh nồng và mùi kim loại sắc lạnh của binh khí. Ngô Dư đứng giữa vòng vây, liên tục hứng chịu những mũi giáo, nhát kiếm đâm tới từ mọi phía. Vòng tròn sặc sỡ quanh chàng cứ thế lướt đi vòng vèo đến nhức mắt, rồi chàng không còn nhận ra đâu là nhát chém của ai nữa. Giọng cười lạnh lùng của Đào Khanh bất chợt vang lên:
- Không ngờ chỉ sau mấy năm mà võ công của ngươi đã tiến đến mức này! Ta không tin bảy người chúng ta không thể chém nổi một nhát nào trên người ngươi!
Kỳ thực trên người chàng từ lúc giao đấu đến giờ chưa hề trúng phải một vết chém. Kiểu trận pháp của Linh cung tuy vô cùng lợi hại nhưng võ công của các chi cung chủ chỉ đủ để tiêu hao dần nội lực của chàng, hoàn toàn chưa đủ để phá vỡ những chiêu thức tinh vi của Mộc Hương Kiếm. Thêm vào đó, dường như Đào Khanh vẫn chưa ra tay triệt để, có vẻ y chỉ dự phần vào trận pháp để lấp đầy những chỗ trống mà bọn Lã Thị, Đàm Thị, Văn Thị, Lê Thị và Trịnh Thị để lại mà thôi. Ban đầu khi ra tay, Đào Khanh đã cố ý né tránh, không giao đấu trực tiếp với Ngô Dư, y để mặc cho bảy chi cung chủ đánh nhau với chàng, còn mình thì tận lực đả thương lần lượt mười mấy thuộc hạ của Mộc Hương trang. Mãi cho đến khi hành động nương tay của Bùi Thị Đào bị phát giác, Đào Khanh mới thay đổi thế trận, y cùng sáu chi cung chủ còn lại dàn trận đánh Ngô Dư, nhưng vẫn không đánh hết sức. Nếu xét về nội lực, Đào Khanh hẳn phải trội hơn hẳn so với các phu nhân và nữ thuộc hạ của mình, vậy mà khi bảy người đó cùng nhau tấn công Ngô Dư, chàng không hề cảm thấy sự khác biệt nào về kình lực dồn vào binh khí của họ. Ngô Dư vừa chống cự, vừa cảm thấy băn khoăn, thầm nghĩ nếu Đào Khanh sử dụng hết nội lực và công phu, có lẽ chàng cũng đã bị trúng vài nhát kiếm của y rồi.
Đột nhiên, Đào Khanh lại ra lệnh ngừng đánh. Giọng y vừa vang lên, lập tức sáu chi cung chủ thu hồi vũ khí rồi cùng nhảy lùi lại khiến vòng vây được nới rộng ra tới vài trượng.
Ngô Dư kinh ngạc quan sát thái độ của Đào Khanh. Rồi chàng cũng đảo mắt ra ngoài vòng vây, thấy các thuộc hạ của mình đều đã nằm la liệt dưới đất, đa số đã chết, một số ít còn tỉnh táo khi bắt gặp ánh mắt cảm thương của chàng thì khẽ mấp máy mấy tiếng chia ly, âm vực yếu ớt đến độ chàng chẳng thể nghe ra. Chàng nhìn khẩu hình của đám thuộc hạ, bần thần gật đầu, lòng chất chứa bao nỗi niềm cay đắng. Tất cả những kẻ nằm trên khoảng sân này chung quy cũng chỉ vì mối thù của Đào Khanh và chàng mà bị liên lụy. Trong khoảnh khắc thinh lặng đáng sợ ấy, chàng nhận ra số mình đã tận, cục diện ngày hôm nay khó có thể đổi khác, càng chạnh lòng nghĩ đến những đệ tử vẫn còn đang say ngủ ở Mộc Hương võ quán, nghĩ đến chị em Vân Hương – Tòng Phương, lại nghĩ đến vợ con mình. Chàng đứng thất thần đứng giữa vòng vây, mắt nhìn vào khoảng không vô định, hai tay để thõng, bàn tay phải hờ hững nắm lấy cán kiếm, nói bằng giọng nhẹ tênh:
- Đào Khanh! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng lằng nhằng lôi thôi nữa!
Đào Khanh lại nhếch mép cười khô khốc, đáp:
- Ta e rằng cứ đánh thế này chỉ khiến cho Linh Cung thêm mất mặt! Bọn ta bảy người đánh mãi mà không đụng tới được một cọng tóc của ngươi. Cứ cho rằng Linh Cung chúng ta đã thiếu mất sáu chi cung chủ, sáu kẻ tầm thường có mặt ở đây không thể nào hạ gục nổi ngươi. Thế nhưng ta cũng có dự phần vào, chẳng lẽ đường đường là cung chủ Linh Cung Thập Nhị Giáp mà không thể thắng được ngươi sao? Ta quyết định rồi, không lấy số đông mà đánh nữa, chỉ ta và ngươi tỉ thí với nhau!
Ngô Dư đột nhiên cười lớn, giọng điệu mỉa mai, nói:
- Đánh thì đánh đi, cần gì phải biện minh dài dòng! Ngươi giết ta rồi, còn ai biết nữa đâu mà cứ phải giải thích này nọ!
Lời lẽ của Ngô Dư chọc vào đúng tim đen Đào Khanh. Chỉ cần nghe vài lời biện bạch, chàng đã nhận ra ngay mục đích thâm độc của hắn. Thì ra Đào Khanh cố tình để cho các nữ nhân của Linh Cung dàn trận, từ từ tiêu hao nội lực của Ngô Dư, đợi đến khi chàng đã sức cùng lực kiệt, lại chịu chấn động trước cảnh các thuộc hạ đều vì mình mà chết, lúc đó hắn mới trực tiếp ra tay. Đấu với Ngô Dư lúc này, một mình Đào Khanh có thể dễ dàng đường đường chính chính hạ sát chàng. Một công đôi việc, làm vậy tuy có kéo dài thời gian sống của Ngô Dư thêm một chút, nhưng ít ra cũng đem lại cho Đào Khanh cái cảm giác thỏa mãn khi được tự tay kết liễu kẻ mà hắn đã căm hận suốt tám năm nay.
Đào Khanh khinh khỉnh đáp:
- Thôi được! Để ta tiễn ngươi một đoạn!
Nói rồi, hắn nhún chân nhảy đến trước mặt Ngô Dư, tay phải vung đẩy mũi kiếm. Thân thủ y nhanh nhẹn, nhát kiếm đâm dứt khoát, lại không thể khiến Ngô Dư bị kinh động. Chàng chỉ khẽ nhích người sang phải, mũi kiếm của Đào Khanh liền đâm hụt vào không khí, y cũng vì thế mà đổ người ra trước. Đào Khanh vội ghìm người lại, lia luôn lưỡi kiếm sang trái. Ngô Dư lần này vẫn không chống trả, nhẹ nhàng tung người xoay liên tiếp ba vòng về sau, né tránh nhát chém của Đào Khanh. Thấy Ngô Dư chỉ né mà không đánh, Đào Khanh giận giữ giậm chân đẩy thân hình lên cao, bổ nhào về phía Ngô Dư, thanh kiếm chém thật mạnh từ trên xuống. Ngô Dư vội nâng kiếm đỡ nhát chém chí mạng của Đào Khanh, khéo léo gạt thanh kiếm của Đào Khanh ra ngoài rồi lại lùi về vài bước. Đào Khanh lúc này đã thật sự nổi điên trước kiểu đánh chỉ thủ không công của Ngô Dư, bèn dùng hết sức đẩy mũi kiếm về phía trước. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một nụ cười lạnh toát hiện trên khuôn mặt chàng, kinh ngạc nhận ra bàn tay phải của chàng đã nới lỏng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Mũi kiếm của Đào Khanh đã tiến đến rất gần thân người Ngô Dư, trong khi Ngô Dư không hề có ý né tránh hay chống đỡ. Y động tâm đẩy chệch kiếm qua, nhưng đã quá muộn. Thanh kiếm đâm thẳng vào vai trái Ngô Dư, máu từ từ tuôn ra thấm ướt cả dải áo trắng, lưỡi kiếm của Đào Khanh ngập sâu vào da thịt Ngô Dư, y tròn mắt há hốc mồm nhìn nụ cười lạnh lẽo vẫn chưa tắt trên môi người mà y từng gọi là sư đệ. Đào Khanh hỏi, giọng run run:
- Sao ngươi không đánh trả?
Ngô Dư thều thào:
- Ngươi nghĩ ngươi tận diệt hết tất cả thuộc hạ của ta thì ta còn muốn sống sao? Tuy nhiên, nếu đứng yên cho ngươi chém giết ngay từ đầu, quá bằng ta đã xem thường ngươi! Ngươi dù sao cũng là chồng của em Hàm, ta vì em Hàm mà chống đỡ ba nhát chém của ngươi. Nhát chém thứ tư này, là ta đồng cam cộng khổ với những anh em trung thành vì ta mà chết. Bất luận hôm nay thế nào, ta sẽ không đánh thêm một chiêu nào nữa! Muốn giết thì cứ giết!
Đào Khanh trợn trừng mắt nhìn Ngô Dư, gằn giọng:
- Được lắm! Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?
Nói rồi Đào Khanh rút mạnh thanh kiếm ra, lại dồn hết sức đâm một lần nữa, lần này nhắm thẳng vào tim Ngô Dư. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi lưỡi kiếm ấy đâm thủng, cứa nát trái tim chàng, Ngô Dư thầm gọi tên Ý Phương, chàng nghĩ đến nàng, nghĩ đến đứa con chỉ mới hơn một tuổi, rồi những suy nghĩ ấy như lời giãi bày thống thiết dành cho người mà chàng yêu thương tha thiết:
“Ta nợ nàng, nợ con của chúng ta! Mong nàng tha thứ cho người chồng vô dụng này, đã không thể tiếp tục sống để bảo vệ mẹ con nàng. Chỉ mong khi ta chết đi rồi, Đào Khanh sẽ nguôi hận thù mà tha cho những đệ tử còn đang say ngủ ở Mộc Hương võ quán. Ta còn sống ngày nào, sẽ còn liên lụy đến họ ngày đó. Cục diện hôm nay thế này, chỉ còn biết cầu xin trời phật mở cho mẹ con nàng một con đường sống. Nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ lại được cùng nàng nên duyên chồng vợ!”
Thanh kiếm sắc bén của Đào Khanh cắm phập vào lồng ngực Ngô Dư, máu loang ra đỏ thẫm vạt áo trắng. Đào Khanh rút mạnh thanh kiếm, thân hình Ngô Dư từ từ đổ sụp xuống trước ánh nhìn ướt đẫm của những thuộc hạ đang nằm bất lực trên nền đất. Đào Khanh ném mạnh thanh kiếm, sắc mặt hốt nhiên trở nên khó coi, song rất nhanh lại trở về bình thản. Hắn ra lệnh cho các thuộc hạ, không một chút thương xót:
- Giết hết bọn chúng!
Vài tiếng đâm chém sắc lạnh vang lên, trên khoảng sân rộng chỉ còn mười chín xác người nằm ngổn ngang, y phục trắng toát đều đã nhuộm đỏ sắc máu. Đào Khanh lặng thinh bước vội về phía hành lang, các phu nhân của y cũng lục tục kéo theo. Bùi Thị Đào chần chừ đứng nhìn mười chín cái xác trên sân rồi lại nhìn theo Đào Khanh và các phu nhân khác, đột nhiên nàng lên tiếng, giọng dè dặt:
- Tướng công! Thiếp có thể chôn cất bọn họ không?
Đào Khanh dừng bước, quay nhìn Bùi Thị, có vẻ như nàng đang hối hận vì đã nói ra câu ấy. Nhưng Đào Khanh không hề nổi giận, chỉ cười nhạt, đáp:
- Danh môn chính phái các người thật biết cách cư xử! Đã có một Lã Thị Vy của Hải Đông phái cả gan chống đối ta, nay lại còn thêm Bùi Thị Đào của Sơn Tây võ phái năm lần bảy lượt ngăn cản ta trả thù! Nếu các người không phục thì cứ việc bỏ đi như những kẻ khác, việc gì phải ở lại rồi nuôi ấm ức trong lòng? Hôm nay ngươi muốn chôn cất bọn đó thì cứ việc, nhưng đừng về Linh Cung nữa!
Bùi Thị buồn bã gục mặt, khẽ xoay nhìn quang cảnh thê lương trên sân lần nữa rồi ngậm ngùi bước theo Đào Khanh.

