Hành lang lát đá in vàng bóng nắng, cả bọn cứ thế im lặng bước đi. Được một lúc, Dậu cung Vũ Thị Bích nói:
- Tướng công! Đã là đầu giờ thìn rồi! Chúng ta phải sắp xếp cho bọn người đang ở dưới chân đồi nữa!
Đào Khanh không dừng bước, nói:
- Không việc gì phải vội! Trúng phải mê dược của Đoan Đoan, ít nhất phải đến ngày mai bọn chúng mới tỉnh dậy. Ban đầu ta những tưởng sẽ ra tay nhanh gọn, ngờ đâu bọn chúng lại đang giữ Như Ý khiến cho mọi việc chậm trễ. Chúng ta chờ đến tối hãy hành động, giờ cũng đã trễ, vác bằng đó người từ chân đồi lên đây rất dễ bị người lạ phát giác.
Ba phu nhân còn lại là Bùi Thị Đào, Trần Thị Dương và Trần Thị Đình nghe Đào Khanh và Vũ Thị Bích trao đổi với nhau thì không khỏi ngạc nhiên. Trần Thị Đình đánh liều hỏi:
- Tướng công! Chúng ta đến đây chẳng phải chỉ để trả thù thôi sao? Sao lại còn phải cất công vác bọn người ấy lên làm gì?
Đào Khanh đáp:
- Lát nữa sẽ rõ! Giờ thì nhanh chân lên, ta muốn xem bọn Vy Vy chạy được đến đâu rồi!
Đào Khanh bước đi gấp gáp trên dãy hành lang dài hun hút, lòng không khỏi băn khoăn lo lắng. Đám thê thiếp kia đánh nhau đã đành, nhưng trong đó lại còn có cả con gái thất lạc lâu ngày của y. Năm phu nhân võ công cao cường, kẻ đáng ngại nhất chính là Trịnh Thị Đoan, người đàn bà độc chất đầy mình, thủ đoạn tàn độc mà ngay cả y đôi khi còn phải dè chừng. Y bước càng lúc càng vội, bọn phu nhân và thuộc hạ phía sau gấp rút đuổi theo, không ai dám lên tiếng. Chẳng mấy chốc, Đào Khanh đã nhìn thấy bóng dáng các phu nhân ở phía xa. Tuy vậy, y vô cùng ngạc nhiên vì dường như họ chỉ đứng yên mà không hề động thủ, y càng gấp rút đi đến gần, tai loáng thoáng nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc.
Bọn thuộc hạ của Văn Thị Sa và Lê Thị Ngọc vừa nhác thấy bóng dáng Đào Khanh cùng các phu nhân từ xa liền dạt qua hai bên, cung kính cúi người, đồng thanh chào. Năm phu nhân đang đứng trên dãy hành lang cũng quay lại, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt. Lã Thị Vy vẫn chưa hết bàng hoàng trước cái chết của Ngô phu nhân, mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Đàm Túy Dung tay phải ôm chặt đứa trẻ một tuổi đang khóc ré, tay trái nắm lấy cổ tay Như Ý. Văn Thị Sa vừa thấy Đào Khanh đi đến đã nhoẻn miệng cười thâm độc, còn Lê Thị Ngọc chỉ đơn giản cúi đầu nhìn xuống, không để lộ bất kì cảm xúc gì. Trịnh Thị Đoan vẫn đứng trong tư thế hai tay buông thõng, ngọn roi da ban nãy được phóng lên nóc hành lang giờ đã ngừng dao động qua lại, cán roi thòng xuống ngay trước mặt, ả chẳng buồn nhìn đến, chỉ chăm chăm nhìn Đào Khanh.
Đào Khanh đi đến thật gần, hờ hững nhìn một lượt những xác người nằm la liệt trên hành lang. Chỉ cần lướt thoáng qua, y đã biết những kẻ ấy đều chết bởi Tây Âu Độc Thủ của Trịnh Thị. Đột nhiên, y dừng ánh nhìn ở xác chết được phủ kín bằng một tấm vải màu nâu, chính là chiếc áo khoác dài mà Trịnh Thị vẫn hay mặc, chau mày hỏi:
- Đoan Đoan! Sao áo nàng lại nằm ở đó?
Trịnh Thị lạnh lùng đáp:
- Là cha của thiếp!
Đào Khanh hờ hững đáp lại:
- Nàng chôn cất ông ta đi! Nhưng phải đem ra khỏi sơn trang!
Trịnh Thị đáp, giọng vẫn sắc lạnh:
- Tướng công an tâm, thiếp đã vì tướng công mà phạm đại tội bất hiếu, còn giả nhân giả nghĩa chôn cất ông ấy làm gì nữa? Bọn người còn lại của Mộc Hương trang không tìm thấy xác ông ấy, ắt sẽ sinh nghi mà làm hỏng hết mọi chuyện!
Đào Khanh vừa ý gật gù, nói:
- Nàng lo thật chu toàn!
Rồi y quay sang Đàm Túy Dung, nhìn đứa trẻ nàng ta đang bế trên tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi giữ nó làm gì? Cha mẹ nó đều đã chết cả rồi…
Y chưa nói xong, Lã Thị Vy đã cắt ngang:
- Tướng công cứ phải giết chết cả nhà người ta thì mới vừa lòng sao? Đứa trẻ này vô can, thiếp không để tướng công hại nó đâu!
Mặc kệ lời của Lã Thị, Đào Khanh vẫn không rời mắt khỏi đứa trẻ trên tay Túy Dung. Đàm Túy Dung liền thận trọng lùi lại, tay trái vẫn không buông Như Ý ra. Như Ý nghe Đào Khanh nói thì biết cả sư phụ của mình cũng đã bị y hại chết, bèn sợ hãi nép vào phía sau người Đàm Túy Dung, mặt ướt đẫm nước mắt. Đào Khanh điềm nhiên nói tiếp:
- Thế các ngươi muốn gì? Tha chết cho nó để sau này nó thay cha mẹ báo thù à?
Lã Thị Vy đáp:
- Sự việc ngày hôm nay vốn không ai khác biết ngoài những kẻ có mặt ở đây. Bọn thiếp chẳng lẽ lại bán đứng tướng công sao? Đám thuộc hạ thì đều đã uống mấy viên độc dược của Mùi cung phu nhân cả rồi, bọn nó muốn có giải dược hiển nhiên cũng sẽ im lặng. Tướng công còn sợ gì đứa nhỏ này biết chuyện mà trả thù được nữa!
Đào Khanh cười ha hả, nói:
- Ngươi nói nghe hay lắm! Thế còn bọn đang say ngủ dưới chân đồi thì sao?
Lã Thị Vy tái mặt, hạ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ tướng công muốn giết cả bọn ấy thì mới chịu tha cho đứa trẻ này sao?
Đào Khanh nói:
- Dĩ nhiên là ta sẽ không giết bọn ấy, chúng vẫn còn có thể lợi dụng, sao lại phải giết?
Các phu nhân nghe tới đây đều tỏ ra kinh ngạc, ngầm dò xét thái độ lẫn nhau, ngờ rằng bên trong vụ chém giết này có chuyện gì khác mà mình không được biết. Mùi cung Trịnh Thị Đoan và Dậu cung Vũ Thị Bích là hai kẻ không hề tỏ ra ngạc nhiên, Mùi cung vẫn đứng yên tại chỗ, gương mặt giá lạnh; còn Dậu cung thì ngẫu hứng rảo bước đến chỗ những xác chết, điềm nhiên lướt ngang qua Lã Thị Vy và Đàm Túy Dung, tỏ vẻ không quan tâm đến mọi chuyện đang xảy ra.
Đào Khanh sau một hồi nhìn biểu cảm của các phu nhân mới chậm rãi nói:
- Cũng đã tới lúc làm rõ mọi chuyện! Ngoại trừ chín phu nhân, kẻ khác lui ra xa hết đi!
Bọn thuộc hạ và ba chi cung chủ Tý, Sửu, Thân cung cùng lục tục kéo nhau đến đứng ở đoạn hành lang cách đó thật xa. Đợi chúng đi cả rồi, Đào Khanh hạ giọng nói:
- Ta theo dõi hành tung của người Khau Phạ đã lâu! Hai năm trước chỉ vì tính sai thời điểm mà không bắt được con gái của Hà tù trưởng, lại để cho bọn Nhật Nguyệt sơn trại xen vào. Sáu mươi hai đứa người Khau Phạ ấy không phải tự nhiên mà chết, Nhật Lão Cao Nhật Trung giết hại nhiêu đó người rồi cũng đột nhiên bặt tăm bặt tích, ắt là có liên can đến tin đồn Man Thiện bí kíp. Ngô Dư lại vô tình chứa chấp Nhật Lão, thoạt đầu ta còn nghi ngờ hắn câu kết với Nhật Nguyệt sơn trại, nhưng xem ra không phải. Ngô Dư xưa nay chưa từng có hứng thú với Man Thiện bí kíp, lại là người trọng nghĩa khí, ắt sẽ không vô duyên vô cớ chứa chấp kẻ đã ra tay giết hại quá nhiều người như Nhật Lão. Ta ngờ rằng bên trong vụ thảm sát tại Hoàng Liên Sơn còn có điều uẩn khúc, muốn tìm ra tung tích Man Thiện bí kíp, chỉ còn cách tìm cho ra Nhật Lão. Tuy nhiên, ta không phải là kẻ duy nhất muốn tìm lão già ấy. Bọn người Khau Phạ vì muốn trả thù đã liên kết với Sơn Tây võ phái, hiện chúng đang đóng trại bên bờ sông Đà, có lẽ là tìm ngày thích hợp kéo lên đây sinh sự. Ta theo dõi bọn người Sơn Tây võ phái hơn mấy tháng nay, từ lúc đám người Khau Phạ đến tìm. Vừa phát hiện ra bọn chúng kéo đến Mộc Châu, ta cũng dắt theo các người lên đây. Sau khi suy tính kĩ càng, ta quyết định dựng nên một cái bẫy để dẫn dụ Nhật Lão tự xuất đầu lộ diện. Trước hết, ta sai Đoan Đoan ngầm hạ thuốc mê đám người ở Mộc Hương võ quán, sau đó cũng thuốc cả bọn đang đóng trại tại sông Đà, rồi đem bọn chúng đến võ quán dưới chân đồi, tạm thời giam giữ ở đó. Bây giờ, sau khi đã trả thù xong, ta sẽ lại đem bọn người Khau Phạ và Sơn Tây võ phái lên đây, tặng cho chúng vài vết thương nhẹ, dàn xếp như là đám người Mộc Hương trang đã bị bọn người Khau Phạ và Sơn Tây võ phái hạ độc rồi giết chết. Ta đã bảo Đoan Đoan tính toán thời gian sao cho thật trùng khớp, bọn người trên này vừa tỉnh lại thì cũng là lúc đám người dưới võ quán kéo lên. Chúng đụng độ nhau, hiển nhiên sẽ hiểu nhầm mọi chuyện, từ đó sinh ra oán thù. Đám người Khau Phạ và Sơn Tây võ phái tự nhiên bị hàm oan, hiển nhiên sẽ nghi ngờ một kẻ duy nhất, đó chính là Nhật Lão. Bọn Tòng Phương vì mối thù này, nếu tra đến tận cùng, chung quy cũng chỉ vì Nhật Lão, thế nên cũng sẽ chẳng ưa gì lão ta. Với tính khí của Tòng Phương, tám chín phần sẽ đi tìm Cao Nhật Trung tính sổ. Một mình ta tìm không ra Cao Nhật Trung, ta không tin là cả người của Mộc Hương võ quán, người Khau Phạ và Sơn Tây võ phái cùng tìm mà không được! Đó là chưa kể, Nhật Lão mang ơn cứu mạng của Ngô Dư, nghe tin cả nhà hắn vì mình mà chết thảm, không chừng sẽ tự tìm về. Vậy nên, mọi việc ta cần làm bây giờ chỉ là lặng lẽ rút về Linh Cung, ngày ngày cử người dõi theo hành tung của Mộc Hương võ quán, tộc Khau Phạ và Sơn Tây võ phái. Sự thật về vụ thảm sát ngày hôm nay, mãi mãi sẽ chẳng ai nghi ngờ là do Linh Cung gây ra, sẽ chẳng có ai đề phòng ta cả.
Đào Khanh vừa dứt lời, Lã Thị Vy lập tức phẫn nộ nói:
- Man Thiện bí kíp là cái gì chứ! Thoạt đầu ta còn tưởng chàng thực tâm trả thù cho Hàm phu nhân, hóa ra lại là vì Man Thiện bí kíp! Trò bỉ ổi giá họa này ta nhất định không dự phần vào!
Bùi Thị Đào lấm lét nhìn Đào Khanh rồi cũng đánh liều bước sang chỗ Lã Thị Vy, ngập ngừng nói:
- Tướng công…thiếp…thiếp cũng không tham gia vào! Thiếp không muốn phản lại môn quy của Sơn Tây võ phái!
Đào Khanh điềm nhiên hỏi:
- Còn ai nữa không?
Các phu nhân còn lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn y rồi lại khẽ quay sang dò xét thái độ lẫn nhau. Lát sau, lại có thêm hai người nữa đứng về phía Lã Thị Vy, là Dần cung Lê Thị Ngọc và Mẹo cung Trần Thị Dương. Đào Khanh phá ra cười lớn, nói:
- Danh môn chính phái các người cuối cùng cũng về phe với nhau! Thôi được, ta trước giờ không ép buộc các người làm điều gì! Các người cứ lặng lẽ về Linh Cung trước đi!
Đào Khanh vừa dứt lời, bốn phu nhân của y liền quay gót bước đi, Đàm Túy Dung cũng bế Ngô Bình và dắt theo Như Ý cùng đi. Đào Khanh thấy vậy liền gằn giọng đe dọa:
- Túy Dung! Ngươi để đứa nhỏ kia lại!
Nói rồi y bất ngờ tung mình, tay phải chụp vào cán kiếm của Văn Thị Sa đang đứng bên cạnh, hướng kiếm tấn công Đàm Túy Dung. Túy Dung quá kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng phản chiếu từ bộ móc câu bạc của Lã Thị đã rọi vào mắt, nàng vội quay mặt tránh tia sáng chói ấy rồi cũng định thần lùi lại phía sau.
Lã Thị Vy nhanh nhẹn chồm người lên ngăn cản Đào Khanh, cặp móc câu bạc liên tiếp bổ ngang bổ dọc vào thanh kiếm trên tay y. Có vẻ như Lã Thị Vy không hề có ý nương tay với chồng, nàng ta liên tục tung ra những đòn sát thương khiến Đào Khanh phải né tránh hết sức vất vả. Về phần Đàm Túy Dung, vừa lùi lại chưa được bao lâu thì ở phía sau, bọn Trịnh Thị Đoan và Lê Thị Ngọc đã đánh tới. Túy Dung trong lúc cấp bách bèn giao đứa trẻ lại cho Như Ý rồi tiến vội lên chắn ngang. Hai bàn tay của Túy Dung xòe rộng ra, cánh tay nàng vươn lên trông như hai nhánh cây khẳng khiu quái dị, nàng vận nội công dồn vào mười đầu ngón tay, sẵn sàng dùng Hàn Độc Chỉ chống đỡ bọn Lê Thị Ngọc và Trịnh Thị Đoan. Năm người đánh nhau náo động cả một góc sơn trang, bọn thuộc hạ từ xa kinh hãi đứng nhìn nhưng không tên nào dám đến gần. Bùi Thị Đào vội lách người giữa hai đám hỗn chiến, tiến đến chỗ Như Ý và Ngô Bình, cúi xuống che chở hai đứa trẻ.
Trong lúc bốn phu nhân và Đào Khanh đánh nhau, Dậu cung Vũ Thị Bích chỉ điềm nhiên đứng ngoài quan sát. Cảnh hỗn chiến giữa Đào Khanh và các phu nhân, nàng ta đã quá quen thuộc đến độ nhàm chán. Vũ Thị Bích tự lượng sức mình, công phu của nàng còn lâu mới theo kịp Lã Thị Vy, Đàm Túy Dung và Trịnh Thị Đoan, để tránh phiền phức, tốt nhất đừng đánh nhau với bọn họ.
Nàng đứng nhìn một lúc thì bỗng thấy nực cười, năm người kia đánh nhau vẫn chưa biết mệt. Họ sống cùng nhau đã lâu, những chiêu thức không biết đã đấu qua bao nhiêu lần, vì vậy mà rất khó hạ gục nhau. Nghĩ rằng thế trận còn lâu mới dứt, Vũ Thị chán nản bâng quơ nhìn quanh quất. Bất chợt, tia sáng phản chiếu từ cặp song câu của Lã Thị Vy vô tình quét qua vạt áo của Ý Phương, một vật thể gì đó nằm bên dưới hắt ngược tia sáng vào mắt Vũ Thị Bích. Vũ Thị định thần nhìn thật kĩ, vẻ tò mò lóe lên trong mắt. Nàng từ từ tiến đến gần xác Ý Phương, khẽ đưa mũi chân lật vạt áo. Bên dưới vạt áo ấy là một thẻ bài bằng bạc, chính là vật bất ly thân của quý tộc người Khau Phạ. Vũ Thị Bích thần sắc lập tức biến chuyển, bao nhiêu ý niệm lướt qua đầu. Nàng căng thẳng tột độ, cố căng mắt nhìn cho rõ tấm thẻ bài, không dám cúi người xuống vì sợ các phu nhân khác phát hiện. Trên tấm thẻ bài có vài dòng ký tự tiếng Khau Phạ. Nàng ta ngừng thở trong chốc lát, rồi xem như chẳng có gì xảy ra, lại khéo léo dùng mũi chân hất góc vạt áo về vị trí ban đầu. Tấm thẻ bài lại khuất dạng sau góc áo của Ý Phương. Vũ Thị Bích cố tỏ ra điềm tĩnh, từ từ tiến về phía năm người đang đánh nhau, mạnh dạn lên tiếng:
- Dừng tay đi!
Năm người thấy Vũ Thị đột nhiên ngăn cản, bèn ngạc nhiên ngừng đánh, nhưng tay vẫn cầm chặt vũ khí, trừng mắt nhìn nhau đầy cảnh giác. Vũ Thị nói tiếp:
- Chúng ta không thể cứ đánh nhau thế này mãi! Mọi chuyện còn có thể thỏa thuận mà!
Đào Khanh hậm hực hỏi:
- Nàng đang định đứng về phía nào đây?
Vũ Thị đáp:
- Thiếp chỉ nghĩ cách có lợi cho cả hai bên thôi! Chàng xem, thiên kim Như Ý của chàng ôm chặt đứa trẻ thế kia, dù chàng có đánh bại được Vy phu nhân thì có dám động đến Như Ý không?
Đào Khanh mải lo đánh nhau với Lã Thị, không hay biết Như Ý đã bồng Ngô Bình trên tay được một lúc lâu. Y lia mắt qua chỗ Như Ý, con bé cố nén nỗi sợ hãi, giương mắt nhìn lại y, lắp bắp nói:
- Ông xấu lắm… ông muốn đụng đến em Bình thì…thì phải giết tôi trước đã!
Đào Khanh đành thở dài, đứng thẳng người lên, đưa trả thanh kiếm cho Văn Thị Sa. Bốn phu nhân kia cũng thu người về, thôi không thủ thế nữa mà hậm hức ném những tia nhìn khó chịu về phía nhau. Đào Khanh lau vội mồ hôi trên trán, hỏi Vũ Thị Bích:
- Nàng nói xem, nàng sẽ dàn xếp vụ này thế nào?
Vũ Thị Bích nhìn hết một lượt các phu nhân, cố tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt bất chợt dừng lại ở Đàm Túy Dung, ôn tồn hỏi:
- Dung phu nhân, chị với cung chủ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Trước đây cung chủ không ép chị, là vì anh trai chàng vừa mất. Nay mãn tang anh Khánh đã lâu, chẳng lẽ chị cứ thủ tiết mãi sao? Chị đã hứa với cung chủ, sau khi mãn tang anh Khánh, sẽ chính thức trở thành vợ chàng, đem Hàn Độc Chỉ truyền lại cho chàng. Đã quá thời hạn, em không phải có ý muốn thay tướng công ép buộc chị, chỉ là sự thể ngày hôm nay phải giải quyết đến cùng. Nay em đề nghị thế này, nếu chị thuận theo thì hãy gật đầu. Chuyện chị một mực thủ tiết, em không dám can thiệp, nhưng nếu hôm nay cung chủ tha mạng cho đứa trẻ kia, chị có đồng ý truyền lại Hàn Độc Chỉ cho chàng không?
Đàm Túy Dung hết giận dữ nhìn Vũ Thị Bích rồi lại chau mày cân nhắc, sau cùng cũng gật đầu đồng ý. Lã Thị Vy đứng bên cạnh tỏ vẻ sốt ruột, vừa trông thấy cái gật đầu của Túy Dung, liền thở phào nhẹ nhõm. Vũ Thị Bích bèn mỉm cười, quay sang nói với Đào Khanh:
- Tướng công! Chúng ta tha cho đứa trẻ ấy đi. Chẳng phải lâu nay tướng công vẫn luôn muốn luyện Hàn Độc Chỉ sao?
Đào Khanh trợn mắt, gạt phăng đi:
- Không được! Nhất định không được! Ta đã dàn cảnh thế này, nếu đứa trẻ này còn sống, bọn chúng sẽ nghi ngờ!
Vũ Thị đáp:
- Thế tướng công không nghĩ đến chuyện bọn chúng không tìm thấy Như Ý thì sẽ càng nghi ngờ nhiều hơn sao? Khi đó chân tướng mọi chuyện sẽ nhanh chóng bị bại lộ!
Lời nói của Vũ Thị quả nhiên đã vạch ra sơ hở lớn nhất trong kế hoạch. Đào Khanh băn khoăn tính toán, chi tiết liên quan đến Như Y hẳn sẽ rất khó qua mặt bọn Tòng Phương.
Mặc cho Đào Khanh nghĩ ngợi không dứt, Vũ Thị Bích chỉ mỉm cười quay sang Như Ý, từ từ tiến đến gần nó. Như Ý sợ hãi lùi lại, tay vẫn ôm chặt Ngô Bình, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào Vũ Thị. Đoạn, Vũ Thị ngồi thấp xuống, chuyển giọng ân cần:
- Bé con đừng sợ! Chỉ cần con hứa với ta một chuyện, ta sẽ không làm hại đến em Bình của con!
Như Ý không rời mắt khỏi Vũ Thị, tia nhìn long lanh ướt đẫm. Rồi nó khẽ gật đầu, Vũ Thị Bích lại nói tiếp:
- Từ nay về sau, con không được quay về Thạch Hà nữa. Giả như sau này có gặp người của Thạch Hà phái, cũng không được nhận mặt. Hơn nữa, nếu có ai hỏi về cha mẹ của con, con phải ghi nhớ thật rõ, cha con là Đào Khanh, mẹ con là Bùi Thị Đào. Con mà trả lời khác đi, ta sẽ không đảm bảo tính mạng em Bình của con đâu!
Như Ý nghe Vũ Thị Bích không cho mình nhận mẹ, liền bật òa khóc. Bùi Thị Đào đứng bên cạnh vội kéo nó sát vào người mình, vừa ôm vừa vỗ về nó. Như Ý thút thít hỏi:
- Đào phu nhân! Sao bà ấy bắt con nói dối? Mẹ con là Mạc Thị Hậu mà! Sao bà ấy lại không cho con nhận mặt các cô cô Thạch Hà phái?
Bùi Thị Đào lau nước mắt cho Như Ý, khẽ nói vào tai nó:
- Con nghe theo Bích phu nhân đi, bà ấy chỉ muốn tốt cho con và em Bình thôi!
Vũ Thị Bích hỏi lại lần nữa:
- Như Ý! Con có thuận theo sắp xếp của ta không?
Như Ý chần chừ gạt nước mắt rồi cũng đành gật đầu. Vũ Thị Bích cười dịu dàng, hỏi:
- Vậy thì con sẽ gọi Đào phu nhân là gì?
Như Ý khẽ đáp:
- Con sẽ gọi là mẹ Đào!
Vũ Thị Bích hài lòng nói:
- Giỏi lắm!
Đoạn, nàng đứng dậy, bước về phía Đào Khanh, nhỏ nhẹ nói:
- Tướng công! Từ ngày gả cho chàng, thiếp chưa từng cầu xin điều gì. Lần này thiếp mạo muội khẩn cầu, lại là chuyện có lợi cho tướng công, mong chàng chấp thuận!
Đào Khanh nói vội:
- Nàng toan tính điều gì thì cứ nói rõ ra đi!
Vũ Thị đáp:
- Tất cả người của Mộc Hương sơn trang đều đã chết cả, duy chỉ có Như Ý là mất tích, bọn người dưới võ quán chắc chắn sẽ nghi ngờ Linh Cung. Chi bằng chúng ta tha mạng cho đứa trẻ này, nhưng đừng để nó ở lại đây. Lại đem xác của Ngô phu nhân cùng bảy thuộc hạ Mộc Hương trang đi thiêu hủy. Vậy nếu tính cả Như Ý và đứa trẻ này, sẽ có đến mười người mất tích mà không để lại dấu vết, bọn Tòng Phương về sau tuy tìm không ra manh mối, nhưng cũng không thể nghi ngờ một mình chúng ta được. Hơn nữa, Đinh Tứ Nương của Thạch Hà phái đã tin tưởng để Như Ý ở lại Mộc Hương trang, chẳng may cớ sự thế này, Lê Tòng Phương chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi với Thạch Hà phái và tướng công vì đã không bảo vệ chu toàn cho Như Ý, từ đó sẽ không dám gây sự với chúng ta. Sau này, để bọn chúng đừng nghi ngờ, tướng công hãy giả vờ đến Thạch Hà tìm mẹ con Hậu phu nhân, chưởng môn Thạch Hà phái chắc chắn sẽ bảo chúng ta đến Mộc Châu tìm người, tướng công cũng hãy lên Mộc Hương sơn trang một chuyến. Đợi cho bọn Tòng Phương nói ra chuyện Như Ý đã mất tích cùng với phu nhân và thiếu trang chủ của họ rồi, tướng công hãy vờ tỏ ra giận dữ, trách móc chúng vài câu. Sau đó, tướng công viện cớ Ngô Dư đã mất, oán thù hai bên nên xóa bỏ, lại vì Như Ý mất tích nên sẽ cùng bọn Tòng Phương hợp lực truy tìm cho ra Như Ý và thiếu trang chủ của họ. Như vậy, bọn Tòng Phương từ đó sẽ xem chúng ta là đồng minh, lẽ nào lại còn dám nghi kỵ tướng công.
Đào Khanh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Đúng là diệu kế! Nàng thật túc trí đa mưu! Thế nhưng, đâu nhất thiết ta phải tha cho con trai Ngô Dư thì kế hoạch của nàng mới…
Vũ Thị Bích không đợi Đào Khanh nói xong, liền xen vào:
- Thế nên thiếp mới thỉnh cầu tướng công một chuyện! Thuở nhỏ thiếp mắc phải một chứng bệnh lạ. Thầy lang sau khi chữa khỏi cho thiếp, có nói sau này thiếp sẽ không thể sinh con được nữa. Chuyện này thiếp đã nói với tướng công rồi, tướng công có còn nhớ chăng?
Đào Khanh gật đầu, Vũ Thị Bích lại nói tiếp:
- Tướng công đã không chê thiếp vô dụng, vẫn chấp nhận thiếp, ân tình đó thiếp vô cùng cảm kích! Thế nhưng, thiếp sống ở Linh cung đã được gần năm năm, Sa phu nhân, Hậu phu nhân và Vy phu nhân đều lần lượt sinh con cho chàng, thiếp không nén được tủi thân. Nay đứa trẻ kia không cha không mẹ, thật đáng thương quá! Thiếp muốn nhận nó làm con, khi nó lớn lên, nó sẽ nghĩ thiếp là mẹ nó, chàng là cha nó, chuyện hôm nay chúng ta gây ra cho gia đình nó, nó sẽ chẳng bao giờ biết đến. Nếu tướng công nhất quyết giết nó, Vy phu nhân, Dung phu nhân và cả Như Ý sẽ rất hận tướng công, với tướng công hoàn toàn không có lợi. Ngược lại, nếu chàng chịu để cho thiếp nuôi đứa trẻ này, bọn họ sẽ không chống lại chàng, chẳng phải hay hơn rất nhiều sao?
Đào Khanh chau mày cân nhắc, hỏi:
- Hôm nay nàng đưa đứa trẻ đó về Linh Cung, tất cả các thuộc hạ theo ta chuyến này đều đã biết nó là con của Ngô Dư. Bọn chúng vì mấy viên giải dược của Đoan Đoan nên sẽ im lặng, nhưng tin đồn này lan truyền trong nội bộ Linh Cung, nhiều năm sau nếu chẳng may đến tai đứa trẻ này, khi đó mọi việc sẽ lại càng rắc rối hơn.
Vũ Thị Bích chưa biết phải đáp lời thế nào thì Lã Thị Vy đột ngột lên tiếng:
- Chuyện đó có khó gì đâu! Trước khi rời khỏi đây, chàng hãy giả vờ ra lệnh cho thiếp và chị Bích hạ sát đứa trẻ này, sau đó hối thúc bọn thuộc hạ xuống chân đồi vác bọn người Khau Phạ và Sơn Tây võ phái lên đây. Bọn thiếp ở trên này sẽ đi tìm một con thú nhỏ giết đi rồi bọc kín xác trong một tấm chăn trẻ con, giả như đó là xác trẻ con. Sau đó thiếp sẽ bế đứa trẻ rời khỏi trước khi đám thuộc hạ vác bọn người kia lên đây. Rồi thiếp sẽ đi thẳng về châu Ái, bí mật giao nó cho một nhà dân gần đó, nhờ họ chăm sóc hộ một thời gian. Đợi sau một hai năm sau, chúng ta sẽ dàn cảnh cho chị Bích ra ngoài nhận con nuôi, khi đó hãy đem đứa trẻ này về Linh cung. Đám thuộc hạ của chúng ta sẽ không một ai hay biết thân thế thật của nó.
Đào Khanh nghe xong, cứ đắn đo không dứt. Y e ngại nhìn sang đứa trẻ, thấy nó đã say ngủ trên tay Như Ý tự lúc nào, hai cánh tay Như Ý dù rất mỏi nhưng nhất quyết không bỏ đứa nhỏ ra. Bùi Thị Đào đứng cạnh bên nhiều lần có ý muốn bế Ngô Bình hộ nó, nhưng nó một mực không chịu, chỉ hồi hộp chờ đợi quyết định của Đào Khanh, cảm thấy như sắp nghẹt thở đến nơi. Một lúc sau, Đào Khanh cau mày, hỏi Vũ Thị:
- Nàng có thật là muốn nhận đứa trẻ này làm con không?
Vũ Thị gật đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Đào Khanh. Sau cùng, y đành nhượng bộ, nói:
- Thôi được! Nhưng các nàng nhớ hành sự cẩn trọng, đừng để lại sơ hở!
Bọn Lã Thị Vy, Đàm Túy Dung và Vũ Thị Bích cùng thở phào nhẹ nhõm. Đào Khanh không nhìn họ mà quay sang nói với Như Ý:
- Như Ý! Con đưa đứa trẻ đó lại cho Đào phu nhân rồi đến đây với ta!
Như Ý quay nhìn Bùi Thị Đào rồi lại nhìn sang Đào Khanh, ánh mắt hoang mang sợ hãi. Lã Thị Vy liền trấn an nó:
- Con đừng sợ, có Vy phu nhân ở đây, không ai dám làm hại em của con đâu!
Như Ý nhẹ nhàng chuyển đứa bé sang cho Bùi Thị, chậm rãi bước đến chỗ Đào Khanh. Đào Khanh ân cần đặt tay lên vai nó, nói:
- Con vẫn là con gái ta, nhưng kể từ bây giờ, mẹ con là Bùi Thị Đào. Bất cứ ngày nào thân phận đứa nhỏ kia bại lộ, ta sẽ không tha mạng cho nó. Hoặc giả như chỉ cần có ai khác ngoài những người ở đây biết con từng là Đào Như Ý, con gái của Mạc Thị Hậu, ta cũng sẽ không tha mạng cho nó, con rõ chưa?
Lời Đào Khanh thoạt nghe thì ôn tồn nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại mang hàm ý đe dọa. Như Ý nghe xong chỉ biết nén khóc, vội vã gật đầu liên tục. Đào Khanh liền xoa đầu nó, hỏi lại:
- Con nhắc lại cho ta nghe, cha mẹ con là ai?
Như Ý miễn cưỡng gượng đáp:
- Cha con là Đào Khanh, mẹ con là Bùi Thị Đào.
Nói rồi, nó lại òa khóc nức nở. Đào Khanh động tâm ôm nó vào lòng, nói khẽ vào tai nó:
- Ta biết con giận ta, nhưng ta hứa, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ yêu thương con hết mực!
Dứt lời, y buông Như Ý ra, đứng dậy hỏi các phu nhân:
- Còn ai có ý kiến gì nữa không?
Y im lặng chờ đợi một lúc rồi nói tiếp:
- Nếu không thì chúng ta sẽ chờ đến tối rồi bắt đầu làm theo kế hoạch! Bây giờ không ai được rời khỏi sơn trang để tránh hành tung bị phát hiện.
Trịnh Thị Đoan đột nhiên lên tiếng:
- Tướng công! Cha thiếp khi còn sống rất sợ lửa. Thiếp không muốn chàng hỏa thiêu ông ấy chung với bảy người này. Dù sao ông ấy cũng nằm trong nhóm những người phải mất tích, xin chàng cho phép thiếp đem xác ông ấy ra ngoài chôn cất.
Đào Khanh đáp gọn:
- Tùy nàng thôi! Chẳng phải ban đầu ta cũng đã bảo nàng làm thế hay sao?
Trịnh Thị Đoan lặng lẽ đến bên xác ông Thịnh, bằng một động tác hết sức nhẹ nhàng, ả vác xác ông lên lưng rồi bước đi chậm rãi trên dãy hành lang dài, rời khỏi Mộc Hương sơn trang.
Chiều hôm ấy, trời lại đổ mưa. Mưa ngâu tháng bảy từng cơn sụt sùi như tiếng khóc than ai oán. Thảm cảnh tại Mộc Hương sơn trang vì thế mà càng thêm phần thê lương lạnh lẽo.
