Chương 20: Giang hồ (phần 1)

Chùa chiền yên ổn qua ngày

Vừa khi rời khỏi mới hay giang hồ

Phong ba hung hiểm không ngờ

Duyên cơ trong chỗ ngặt nghèo trời gieo.

Phần 1:

Khi Ngô Bình ra đến cổng, thấy chỉ còn mỗi mình Kỷ Lục Nương với vẻ mặt cau có bực dọc đang đứng ở đấy, liền cảm thấy có chút ngạc nhiên và lo ngại trước sự vắng mặt đột ngột của cô gái áo trắng. Tuy nhiên, chàng còn chưa kịp mở miệng hỏi han, Lục Nương đã lên tiếng than vãn:

–       Ta thật không biết dạy đệ tử, mới khuyên răn nó vài câu, đã để nó chạy mất!

Ngô Bình nói:

–       Tiểu thư ấy … Có cần con giúp cô cô đi tìm không? Chắc cũng chưa chạy đi xa đâu!

Kỷ Lục Nương thở dài:

–       Như Như từ nhỏ đã được nuông chiều. Con tiểu nữ ấy thông minh cơ trí có thừa nhưng lại rất ngông cuồng ngạo mạn, bắt nó lại rồi nó cũng sẽ tìm cách bỏ đi, ngươi khỏi cất công tìm giúp ta làm gì! Chỉ mong nó giữ cho ta chút thể diện, không đi phá Diệu Hạnh sư thái nữa.

Thiếu nữ áo trắng ấy tên là Như Như. Ngô Bình thấy Kỷ Lục Nương không có ý đuổi theo, bèn lo lắng nói:

–       Nhưng tiểu thư ấy đi một mình, trước đã bị người của Linh Cung bắt giữ một lần, nhỡ sau này gặp phải chuyện tương tự thì biết làm sao?

Kỷ Lục Nương đột nhiên bật cười khiến Ngô Bình không khỏi giật mình. Bà nói:

–       Ngươi ngây ngô không nhìn ra, chứ ta là sư phụ nó, lẽ nào lại còn không hiểu. Ban nãy ngươi tỉ thí võ công, cùng lắm chỉ thấy nó giở vài miếng cước bộ Thuồng Luồng Vượt Sóng của Hải Đông phái, vài chiêu trảo thủ của Tản Viên Sơn phái, vốn những thứ đó nó chỉ dùng để lòe người, còn nói đến Kim Yên Trận, nó thật sự rất rành rẽ, chỉ vì thời gian luyện tập chưa nhiều, phóng ám khí còn chưa thành thạo như bọn ta, chứ về trận pháp thì ta dám cam đoan, so với Như Ý thua kém không nhiều đâu. Nếu chỉ dựa vào võ công của Đào tiểu thư và đám thuộc hạ, sẽ chẳng đụng đến nổi một cọng tóc của nó, đừng nói là bắt giữ. Ta thấy Như Như sở dĩ bị bắt, tám chín phần đều do nó tự ý để người ta bắt, hẳn nhiên trước đó đã có ý nghi ngờ Yến Lan muốn tìm Hắc Diện phu nhân rồi.

Ngô Bình tỏ vẻ khó hiểu, nói:

–       Con lại nghe kể rằng sở dĩ nàng ấy bị bắt đều là do lúc sau Yến Lan có thêm Công Quý và Công Lục trợ lực, nàng ấy đánh không lại. Mà cứ cho rằng nàng ấy cố ý để bị bắt, không lẽ lại mạo hiểm đến mức để cho người ta dùng Mê Dược Hương Hồn Tán hạ độc, lại còn suýt bị Yến Lan rạch mặt tại quả đồi nữa. Khi ấy con chứng kiến từ đầu đến cuối, sắc mặt nàng ấy rõ ràng là trúng độc thật, sức lực thật không còn bao nhiêu, khi Yến Lan cầm dao đâm đến, nếu không có Công Lục và Công Quý can thiệp, chỉ e…

Kỷ Lục Nương ung dung xen ngang:

–       Thạch Hà phái mất đi một đệ tử giỏi giang như Mạc Thị Hậu cũng chỉ vì Mê Dược Hương Hồn Tán, sao lại có thể không đề phòng? Từ sau chuyện của Mạc Thị, người trong phái ai ai cũng đều thủ sẵn thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán, đem giấu thật kín trong người, kẻ thì giấu trong tóc, người lại giấu trong ủng, đồ đệ của ta hiển nhiên cũng thế. Lúc ngươi đến, sức lực nó chưa hồi phục, sắc mặt trắng bệch, càng chứng tỏ nó cố ý để bọn họ bắt đi nên chưa vội tự giải độc bỏ trốn. Hơn nữa, dẫu cho đã trúng độc rồi, Đào tiểu thư chưa chắc đã làm gì được Như Như. Tiểu nữ ấy, sáu tuổi đã học Thạch Ngọc Trảo, chín tuổi mới nhận ta làm sư phụ, nhưng vẫn luyện Thạch Ngọc Trảo rất chăm chỉ. Vốn Thạch Ngọc Trảo là môn võ công cương mãnh, thế nhưng ngươi ban nãy đấu qua, chắc cũng nhìn ra trảo pháp của Như Như uyển chuyển nhẹ nhàng, ôn nhu chuẩn xác, so với Thạch Ngọc Trảo, đã khác nhau đến quá nửa rồi. Tuy vậy, chiêu thức nhìn vào lại khiến người ta phải nghĩ ngay đến Thạch Ngọc Trảo. Ấy là vì nó đã luyện loại Nhu Trảo mới được sáng tạo ra cách đây chỉ vài năm. Bộ trảo thủ mới ấy, căn bản vẫn dựa vào các chiêu thức của Thạch Ngọc Trảo, nhưng cách vận nội lực lại không giống nhau. Vị cao thủ sáng tạo Nhu trảo đã dốc công tìm ra các tư thế tấn công sao cho không cần phải vận nội lực quá nhiều nhưng vẫn đạt hiệu quả. Nguyên tắc cốt lõi chính là tấn công vào những yếu huyệt trên người đối thủ, chọn lựa tư thế sao cho có thể mượn lực từ đòn tấn công của đối thủ để đánh trả ngược lại. Vậy nên Nhu trảo, tưởng là công như thực chất lại là thủ, so với Thạch Ngọc Trảo, khó nói bên nào lợi hại hơn; nhưng rõ ràng, nếu trúng phải Mê Dược Hương Hồn Tán, mất đi khả năng vận nội lực rồi, người luyện Nhu trảo vẫn có thể mượn lực xuất chiêu chống đỡ, xem như giải pháp tình thế, nhằm kéo dài thời gian và gây bất ngờ cho đối phương. Ngươi nghĩ đi, cục diện lúc đó dù có thế nào, Như Như quá lắm cũng chỉ cần đẩy Yến Lan một cái để hai vị công tử kia có thêm thời gian can thiệp, hoặc giả như nước xa không cứu được lửa gần, Như Như chỉ cần lựa thế tóm gọn Yến Lan, sau đó hù dọa dàn cảnh, dùng cô ta uy hiếp đám người còn lại, đồng thời tự dùng thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán, đợi khi độc chất tan rã là đã có thể thoát thân. Chỉ e nếu hai vị công tử kia không can thiệp thì người bị thất thế sẽ là Đào tiểu thư chứ không phải Như Như.

Ngô Bình càng nghe càng cảm thấy kinh dị, bèn ngẫm lại toàn bộ sự việc với những tình tiết mới trong lời dự đoán của Lục Nương. Sau cùng không tránh khỏi bần thần nhận ra điều bất thường, chàng thầm nghĩ:

“Mình còn không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt, tiểu thư ấy đã có thể đả thương Công Lục rồi bỏ chạy, thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán mà Công Lục cố tình đưa cho không thể nào lại ngấm nhanh thế được. Giờ mới hiểu, có lẽ ngay từ lúc cùng mình ngồi trên lưng ngựa, nàng đã đề phòng, tự dùng thuốc giải có sẵn rồi cũng nên.”

Ngô Bình dợm chân bước đi, đầu vẫn còn nhập nhằng những chuyện xung quanh tiểu thư áo trắng. Kỷ Lục Nương chỉ lặng lẽ dắt ngựa đi bên cạnh chàng. Một lúc sau, chợt nhớ đến lời dặn dò của ni cô Diệu Hạnh, Ngô Bình lại lên tiếng hỏi:

–       Kỷ cô cô, có chuyện này con vẫn chưa rõ. Không phải con nhiều chuyện, chỉ là trong lòng còn chưa an tâm nên đành hỏi thẳng. Hắc Diện phu nhân xuống tóc tu hành tại am Thanh Tịnh, trước sau chỉ có vài người biết, ngoài sư phụ và sư huynh ra, còn lại đều là những người không hề rời khỏi Cổ Pháp nửa bước, làm sao Như Như biết mà tìm đến?

Kỷ Lục Nương trầm giọng, đáp:

–       Chuyện này ta đã muốn giải thích lúc còn ở trong am, nhưng vì khi ấy có người của Linh Cung nên không tiện. Thật ra Như Như nghe được chuyện này từ thiền sư Vạn Hạnh đấy!

Ngô Bình không giấu nổi vẻ sửng sốt, lắp bắp nói:

–       Là sư phụ ư? Sao lại có thể…

Kỷ Lục Nương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ trấn an, điềm tĩnh đáp:

–       Như Như mồ côi mẹ từ nhỏ, năm nó lên sáu, cha vào Nhân Trí vương phủ làm nô bộc, nó cũng theo vào, làm một thị nữ. Vì cùng trang lứa với vương tử nhà ấy nên vương gia để nó hầu hạ chơi đùa cùng vương tử. Như Như tỏ ra thông minh lanh lợi, lại hay cười, cả vương tử và vương gia đều rất thích, nó được hậu đãi hơn hẳn so với những thị nữ khác. Người ngoài nhìn vào, khó có thể nhận ra Như Như vốn chỉ là thị nữ, vì vương tử và vương gia cho nàng ăn mặc phục sức hệt như một tiểu thư, lại để nàng được cùng học tập với vương tử. Nhân Trí vương vốn là một cao thủ đệ nhất của Tản Viên Sơn phái, sau này thời giờ nhàn rỗi, ông đã sáng tạo ra Nhu trảo, thấy Như Như thông tuệ siêng năng, bèn nhận luôn làm đệ tử, dạy cho trảo thủ ấy. Cách đây bảy năm, ta vâng lệnh chưởng môn đến Hoa Lư dạy trận pháp cho vương tử, lần ấy đã cùng đi một đoạn đường với hai ông cháu ngươi đấy. Khi đến đó, ta nhận thấy Như Như rất có tố chất, nó lại cũng muốn học Kim Yên Trận, ta bèn mạo muội xin vương gia cho ta nhận nó làm đệ tử. Từ ấy, ta thỉnh thoảng lại ghé sang vương phủ, dạy trận pháp cho vương tử và Như Như. Mới đây thôi, hoàng đế bị ốm, thiền sư Vạn Hạnh được triệu về kinh, ông ấy có ghé sang Nhân Trí Vương phủ. Khi thiền sư còn ở chùa Nhất Trụ, đã có giao tình rất tốt với vương gia và vương phi, lần này về Hoa Lư, trước là thăm bằng hữu, sau lại là vì chuyện của sư huynh ngươi, Công Uẩn. Ngươi hẳn cũng đã biết chuyện nhiều năm trước, vương gia có một thứ phi bị Hắc Diện phu nhân giết hại?

Ngô Bình gật đầu, Kỷ Lục Nương nói tiếp:

–       Vương tử nhà ấy chính là con của thứ phi nọ. Vương gia vì chuyện này mà truy lùng Hắc Diện phu nhân suốt mười mấy năm qua. Thiền sư Vạn Hạnh dù biết thân phận của Công Uẩn, vẫn không hé môi nửa lời, mãi đến khi Hắc Diện phu nhân xuống tóc xuất gia, trong lần hoàng đế về Cổ Pháp săn bắn, vì e sợ tung tích sư thái bại lộ, thiền sư đành phải nói thật mọi chuyện với Nhân Trí Vương, cầu ông ấy bỏ qua chuyện cũ. Nhân Trí Vương là người khoan hòa rộng lượng, lại không muốn làm chuyện bất lợi cho thầy trò thiền sư Vạn Hạnh, bèn chấp nhận sẽ không truy cứu nữa. Nhưng bà ấy là trọng phạm triều đình, không thể nói ngừng lùng bắt là sẽ ngừng một cách đột ngột, vương gia bèn sai người tung tin Hắc Diện phu nhân đang ở châu Vi Long để đánh lạc hướng sự truy lùng của quan binh. Nhiều năm trôi qua, lần này nhân lúc về kinh, thiền sư bèn đến chỗ vương gia, bày tỏ ý muốn nhờ ông ấy dàn xếp giả như Hắc Diện phu nhân đã chết để mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống, tránh phiền phức về sau. Lần ấy ta cũng có mặt ở vương phủ, họ bàn chuyện với nhau, ta cũng dự phần. Bọn ta sơ suất, không thể ý đám trẻ, vương tử và Như Như chơi đùa thế nào, lại trốn ở trong phòng của vương gia từ trước. Chúng ta không hề hay biết, cứ thản nhiên nói chuyện, vương tử và Như Như vô tình nghe thấy cả. Vương tử từ nhỏ đã biết chuyện mẫu thân bị người ta hại chết, nay nghe thấy phụ thân lại muốn tha cho kẻ thù thì trong lòng bất mãn, liền nhảy ra khỏi chỗ nấp, giận dữ trách móc rồi kéo Như Như vùng chạy. Chúng ta kinh hãi đuổi theo, đến khi bắt kịp thì chỉ thấy vương tử, không thấy Như Như đâu cả. Sau nhiều ngày tra hỏi và cả dọa dẫm đủ điều rằng một mình Như Như ra ngoài, nhỡ gặp kẻ xấu thì hậu quả khôn lường, vương tử mới chịu nói cho bọn ta biết Như Như đã đi đến Cổ Pháp tìm bắt Hắc Diện phu nhân về Hoa Lư chịu tội trước phần mộ của vương phi. Khi ấy không thể làm lớn chuyện, hoàng thượng lại đang bệnh nên cả vương gia và thiền sư đều không thể rời khỏi kinh thành, ta bèn một mình đuổi theo Như Như đến đây.

Nói rồi Lục Nương thở dài, phiền não nói tiếp:

–       Xem ra ta đã đến muộn, Như Như gặp ai không gặp, lại gặp người của Linh Cung. Phen này, không biết phải giải quyết thế nào cho ổn, nếu chẳng may người của Linh Cung làm lộ chuyện này ra ngoài, thật khó xử cho thiền sư Vạn Hạnh.

Ngô Bình nghe kể đầu đuôi, trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, kí ức cũ lại vô thức tìm về. Chàng bao nhiêu năm ở mãi xứ Cổ Pháp, không bước chân ra ngoài, vậy mà hai lần gặp người châu khác tìm đến, đều là người nhà Nhân Trí Vương cả. Lại nhớ đến mối nhân duyên của cha mẹ mình năm xưa cũng có liên quan ít nhiều đến vị vương gia ấy, chàng bèn nhoẻn miệng cười nhẹ một cái rồi bâng quơ hỏi:

–       Kỷ cô cô, cô cô nói Như Như là bạn của vương tử nhà Nhân Trí vương phủ, có phải là Ngọc Minh vương tử không?

Lục Nương ngạc nhiên xoay người nhìn Ngô Bình, hỏi:

–       Sao ngươi biết?

Chàng cười nói:

–       Năm ấy vương tử theo hoàng đế xuống Cổ Pháp săn bắn, vì một tên trộm mà đụng độ với con ở bìa rừng, con có động thủ với vương tử vài chiêu. Khi ấy lòng còn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao vương tử lại biết phóng Kim Yên Châm. Hóa ra là do cô cô dạy.

Kỷ Lục Nương chau mắt nhìn Ngô Bình, nhưng rất nhanh chóng, chân mày bà lại giãn ra, bật cười vui vẻ:

–        Ngươi thật có duyên với người nhà Nhân Trí Vương.

Ngô Bình gượng gạo cười một lúc rồi lại quay về nói chuyện của Diệu Hạnh:

–       Kỷ cô cô, Diệu Hạnh sư thái vốn không lo sợ người của Linh Cung. Dù sao họ cũng không biết chuyện của sư thái và Lý sư huynh, sư thái chỉ thắc mắc tiểu thư Như Như vì sao lại tìm đến, sợ Lý sư huynh ở Hoa Lư đã bị phát giác thân phận nên mới nhờ con hỏi han cô cô cặn kẽ như vậy. Chuyện của Linh Cung, xin cô cô chớ có lo, sư thái ắt biết phải làm gì, nhưng còn chuyện ở Hoa Lư…

Nói đến đấy, không biết phải tiếp tục như thế nào, Ngô Bình đành bỏ lửng, âu lo nhìn Kỷ Lục Nương. Lục Nương chậm rãi bước, vầng trán nhăn lại:

–       Chỉ cần Như Như về đến Hoa Lư, có lẽ mọi chuyện sẽ yên ổn. Nhân Trí Vương chắc chắn sẽ không để bọn trẻ làm điều gì bất lợi cho Công Uẩn. Ta chỉ lo nó không về Hoa Lư mà chạy sang Đằng châu thôi.

Ngô Bình ngơ ngác nhìn, Lục Nương bèn vội xua tay:

–       Chắc là không đâu, Như Như tuy ngang bướng nhưng một khi ta đã chính miệng nói ra thì nó chưa từng dám làm trái ý. Ban nãy ta có giận dữ nhắc đi nhắc lại là nó phải quay về Hoa Lư ngay lập tức, chắc nó sẽ không dám cãi lời.

Ngô Bình toan hỏi vì sao nàng ấy lại đến Đằng châu, nhưng cảm thấy Lục Nương vốn dĩ là không muốn đề cập đến nên mới xua tay, bèn thôi không hỏi nữa. Hai người cứ chầm chậm bước đi, chẳng mấy chốc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Kỷ Lục Nương ở lại nhà Nhật Lão một đêm, sáng sớm hôm sau liền lên đường về Thạch Hà. Ngô Bình nhận lời ủy thác của ni cô Diệu Hạnh, chờ tiễn Lục Nương xong cũng vội vàng thu xếp hành lý. Nhật Lão đã biết chuyện từ đêm hôm qua nhưng không lên tiếng, cứ để mặc Ngô Bình lo thu xếp; đến lúc chàng chào từ biệt, ông mới trầm ngâm, bảo:

–       Hai ông cháu mình nhiều năm qua chưa một ngày xa nhau, lần này cháu đi Hoa Lư, đường sá tuy không quá xa xôi nhưng lại là lần đầu tiên ra ngoài, ông thật không an tâm. Giang hồ hiểm ác, dọc đường không chừng lại có cướp cạn. Thôi chờ ông một chút, ông xếp vài bộ quần áo rồi cùng đi với cháu.

Ngô Bình vội can ngăn:

–       Một mình cháu đi được mà, năm nay nhãn đang được mùa, ông đi rồi, ai trông vườn đây?

Nhật Lão kiên quyết lắc đầu:

–       Ông nếu vì tiếc vài trái nhãn mà để cháu xảy ra chuyện thì làm sao ông sống nổi. Lòng người khó lường, cháu lại lương thiện. Để cháu đi một mình, ông ở nhà lo lắng thôi cũng khổ tâm lắm.

Nhật Lão nhăn nhó nhìn Ngô Bình một lúc, thấy chàng ấp úng muốn cản thì bèn gượng cười nói:

–       Hơn nữa, nhiều năm nay ông chưa ra ngoài, lần này coi như là đi chơi vậy! Cháu nỡ bắt ông ở nhà sao?

Ngô Bình đắn đo mãi, nửa muốn gật đầu đồng ý, nửa lại muốn thôi. Nhật Lão vội vàng đi thu dọn hành lý, vừa bận tay xếp áo, vừa ôn tồn nói:

–       Ông biết cháu lo sợ ông ra ngoài, thân phận bại lộ, bị đám người của Tộc Khau Phạ, Sơn Tây võ phái và Trần gia bang truy đuổi, lại phải chạy đôn chạy đáo như nhiều năm trước. Nhưng ông quy ẩn đã lâu, kẻ muốn truy tìm cũng đã nản lòng, ông thấy chỉ cần thận trọng là mọi chuyện đều không đáng lo. Nhưng nếu chẳng may cháu xảy ra chuyện, ông lo lắng đi khắp nơi tìm cháu, chắc chắn không thể để tâm thận trọng như bây giờ, không chừng lại càng nguy hiểm hơn.

Ngô Bình khổ sở nhìn Nhật Lão, xem chừng có thuyết phục được thì ông ấy ở nhà cũng ngày đêm lo lắng, biết đâu lại sinh bệnh; hoặc là không chừng, ông sẽ âm thầm theo sau giám sát, lúc ấy nhỡ có chuyện xảy ra với ông, chàng cũng không sao biết được. Nghĩ vậy, Ngô Bình đành thở dài, miễn cưỡng gật đầu:

–       Vậy cũng được, hai ông cháu mình cùng đi vậy!

Nhật Lão mừng rỡ quay sang nhìn điệu bộ bất đắc dĩ của chàng, mỉm cười vui vẻ, ánh mắt đầy ắp sự quan tâm vô hạn.

Đường đi đến Hoa Lư vốn không xa, nhưng vì Nhật Lão thận trọng, vừa đi vừa dò xét trước sau rất kĩ lưỡng, thành thử đến chiều tối ngày thứ nhất, hai ông cháu chỉ mới đến được Đằng châu.

Đất Đằng châu ruộng đồng bát ngát, bốn bề bằng phẳng, có thể phóng tầm mắt đến tận chân trời tít xa mà không bị núi đồi cản trở. Làng mạc nơi đây cũng rất trù phú, so với xứ Cổ Pháp thì chỉ có hơn chứ không kém. Trời đã nhờ nhờ tối, Ngô Bình cứ thúc ngựa theo Nhật Lão đi qua hết ngôi làng này đến ngôi làng khác. Xem chừng Nhật Lão không có ý vào làng nào mà cứ đi thẳng một mạch trên đường cái quan, trời thì càng lúc càng tối, chàng bèn sốt ruột nói:

–       Ông ngoại, chúng ta không thể đi suốt đêm được, hay là mình tìm chỗ nghỉ tạm, sáng sớm đi tiếp vậy.

Nhật Lão đáp:

–       Ông biết chứ, nhưng chúng ta không nên vào những làng mạc gần đây. Cháu chịu khó đi thêm một chút nữa nhé!

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi:

–       Tại sao chúng ta lại không nên vào những làng này?

Nhật Lão vẫn thúc ngựa, điềm nhiên đáp:

–       Đừng hỏi nhiều, cứ theo ông.

Ngô Bình thôi không hỏi nữa, chàng lặng lẽ đi theo Nhật Lão. Con đường cái quan càng lúc càng mờ nhạt dần, cả hai tiếp tục đốt đuốc chạy luôn trong đêm. Đi thêm chừng một canh giờ thì gặp một cánh rừng, Nhật Lão tiếp tục ruổi ngựa chạy men theo bìa rừng. Trời càng tối càng lạnh, chẳng mấy chốc, sương đêm đã thấm ướt vạt khăn trên đầu Ngô Bình. Chàng trong lòng lo sợ khí trời không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe Nhật Lão, đang nghĩ xem phải nói thế nào để ông chịu dừng lại nghỉ ngơi ở ngôi làng kế tiếp thì Nhật Lão bất ngờ ghìm cương. Ngô Bình hấp tấp dừng lại, nhìn thấy phía trước mặt là một cái miếu nhỏ nằm chơ vơ ngay bìa rừng. Nhật Lão vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, hạ giọng nói:

–       Gần đây, ông nghe thiền sư Vạn Hạnh căn dặn, hoàng tử thứ năm của hoàng đế là Khai Minh Vương rất có hứng thú với những chuyện lưu truyền trên giang hồ, y đặc biệt quan tâm đến vụ thảm sát sáu mươi hai người ở Hoàng Liên Sơn. Đã nhiều năm ông biệt tích giang hồ, vì vậy mà khắp nơi ai cũng cho rằng ông chắc chắn có liên quan đến Man Thiện Bí Kíp và vụ thảm sát đó, Khai Minh Vương cũng không ngoại lệ. Đất Đằng châu này vốn là thực ấp của y, trong khắp các làng mạc hiển nhiên đều có tai mắt. Ông vốn không biết y là người thế nào, đám thuộc hạ của y ra sao, nhưng nhất thiết không được đánh động đến, cẩn thận vẫn hơn. Ở đây rừng thiêng nước độc, tự nhiên lại có ngôi miếu kia, ông đoán chắc hẳn là dân chúng dựng lên để thờ cúng bọn dã thú chuyên bắt người. Phàm đã là rừng có dã thú, đêm hôm khuya khoắt chắc chắn sẽ chẳng ai dám mò đến. Hai ông cháu mình cứ vào cái miếu đó. Ông làm thổ phỉ bao nhiêu năm, dã thú vốn là không sợ nữa, cũng đều biết cách phát hiện và tránh né chúng. Nếu dã thú mò đến, ông cháu ta cùng nhau đánh đuổi, sẽ không quá khó khăn.

Ngô Bình ngập ngừng một lúc rồi đành gật đầu vâng dạ. Nhật Lão bèn trấn an:

–       Cháu cố chịu khổ một đêm thôi, đợi khi rời khỏi Đằng châu, đến châu Đại Hoàng, ông cháu mình sẽ vào làng mạc mà ở.

Nói rồi hai người bèn thúc ngựa đến chỗ ngôi miếu. Đúng như lời Nhật Lão nói, ngôi miếu ấy dựng lên là để thờ cúng một con cọp xanh hung hãn, chuyên đến các làng lân cận bắt người. Hai ông cháu bèn dắt luôn ngựa vào miếu, cẩn thận lợp đầy lá khô ở phía ngoài để nếu có dã thú tìm đến thì sẽ nghe thấy tiếng bước chân của chúng. Sắp xếp đâu đó xong xuôi, hai người khép chặt cửa miếu, tắt đuốc đi nghỉ.

Ngô Bình lạ chỗ, ngủ không quen, thỉnh thoảng lại trở mình. Nhật Lão nghe thấy, bèn phì cười:

–       Không lo ngủ đi, còn nghĩ ngợi gì vậy?

Ngô Bình trầm tư một lúc, mắt nhìn chăm chăm những khe nhỏ trên mái ngói đang được lấp đầy bằng ánh sáng sao trời bên ngoài, nhẹ giọng đáp:

–       Năm xưa ông chịu để yên cho bọn người của Trần gia bang vu khống, nhất định không tìm đến Khau Phạ để nói rõ sự tình với Hà tù trưởng, chung quy cũng là vì muốn để cha mẹ cháu được yên ổn ở bên nhau. Nay họ đều đã mất cả rồi, ông cứ tiếp tục chịu oan thế này là vì điều gì?

Nhật Lão yên lặng một lúc thật lâu, trong bóng tối thăm thẳm, Ngô Bình nghe thấy tiếng thở dài não nề của ông:

–       Không như cháu nghĩ đâu, ngay từ đầu ông đã muốn đưa mẹ cháu về Khau Phạ. Nếu ông đưa Ý Phương về Khau Phạ, bà ấy sẽ không bao giờ gặp cha cháu, những chuyện sau này cũng sẽ không có. Nhưng tình hình khi ấy, Trần gia bang thì đông, bọn ông lại chỉ có hai người, trốn chạy được đã rất khó, quay về lại càng khó hơn. Huống chi mẹ cháu bị Trần gia bang bắt giữ trọn một đêm, kim bài cầu thân lại bị đoạt mất, quay về Khau Phạ, hôn sự với Nhân Trí Vương không những phải hủy bỏ mà còn khó tránh khỏi điều tiếng. Đó là chưa kể mối giao hảo vốn không bền vững giữa tộc Khau Phạ và triều đình sẽ lại càng lỏng lẻo hơn. Những điều ấy với bên ngoại của cháu là hoàn toàn bất lợi. Tình hình bây giờ tuy có khác đi một chút, nhưng vốn là hai chúng ta không nên mạo hiểm tìm đến Khau Phạ, chỉ e đám thuộc hạ của Trần gia bang nhiều năm nay luôn luôn để mắt đến khu vực ấy. Tung tích của mẹ cháu, bọn chúng chắc chắn đã lần ra được, còn tung tích của ông, với chúng vẫn là một điều uẩn khúc, nên không thể không phòng bị.

Ngô Bình quay sang phía Nhật Lão, lòng bồi hồi một nỗi niềm khó tả. Trong bóng đêm, vốn là không thể nhìn thấy gì, nhưng chàng cứ tưởng như trước mắt mình là gương mặt hằn đầy những vết nhăn của Nhật Lão đang chau lại khi nghĩ về những chuyện đã qua. Ngô Bình lặng yên một lúc, sau cùng thở nhẹ ra một hơi rồi nói:

–       Cháu vẫn còn giữ thẻ bài quý tộc của mẹ cháu. Đợi xong việc của anh Công Uẩn, ông cháu mình cùng về Mộc Châu tìm anh Tòng Phương, lại nhờ đến các cô cô ở Thạch Hà phái, chắc chắn sẽ có cách để hai chúng ta đến Khau Phạ bình an vô sự. Nhìn thấy thẻ bài này, Hà tù trưởng sẽ tin lời ông. Dù ông mãi mãi không thể minh oan với tất cả các môn phái trong thiên hạ, nhưng ít nhất, người của tộc Khau Phạ sẽ không làm khó dễ ông nữa.

Nhật Lão nói, giọng run run xúc động:

–       Ông biết cháu muốn tốt cho ông, nhưng việc ấy rất khó. Ở Khau Phạ có bao nhiêu kẻ là nội gián, ngay cả bản thân ông cũng không biết. Trần gia bang có thể cài nội gián, không lẽ triều đình lại không thể. Nếu chẳng may để chuyện tráo vương phi năm xưa đến tai hoàng đế, nhà ngoại cháu và cả Mộc Hương sơn trang sẽ khó tránh khỏi bị liên lụy. Khi ấy với cháu lại càng bất lợi hơn. Ông nghĩ chúng ta không việc gì phải gấp cả, cứ chờ đến khi thời cơ thuận lợi, ông tin trời không đọa đày người ngay đến tận cùng đâu. Khi có cơ hội, nhất định ông sẽ cho cháu nhận họ ngoại.

Ngô Bình nghe đến đây, vội vàng nói:

–       Ông ơi, cháu không phải có ý đó, cháu chỉ là muốn…

Nhật Lão không đợi Ngô Bình nói hết câu, bèn nói tiếp:

–       Ông biết cháu thực lòng muốn tốt cho ông. Ông sống với cháu nhiều năm nay, tâm tính cháu ra sao chẳng lẽ lại còn không hiểu. Nhưng cháu bứt rứt chuyện ông phải chịu oan nhiều thế nào, thì bản thân ông cũng bứt rứt chuyện cháu không thể nhận họ ngoại nhiều thế ấy. Chỉ cần cả hai chúng ta đều kiên trì có lòng với nhau như bây giờ, ông tin rồi cũng đến lúc mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Có điều không phải là bây giờ, cháu có hiểu không?

Trong bóng tối, Ngô Bình khẽ gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói:

–       Cháu hiểu rồi, thuận theo tự nhiên.

Nhật Lão mỉm cười, Ngô Bình cũng mỉm cười. Cả hai không ai nhìn thấy nụ cười của nhau nhưng trong lòng đều cảm thấy rất ấm áp; cái lạnh của sương đêm, của sơn lam chướng khí nơi hoang vu cũng vì thế mà bớt đi vài phần khắc nghiệt.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này