Giấc ngủ ở nơi xa lạ không dễ dàng gì có được. Hai ông cháu vừa chợp mắt chưa đến một canh giờ đã phải giật mình choàng tỉnh. Bên ngoài, tiếng vó ngựa từ đâu vọng tới dồn dập. Con ngựa chạy đến trước ngôi miếu thì dừng lại, người cưỡi nó nhảy vội xuống đất, giẫm lên đám lá khô tạo thành tiếng xào xạc khá to. Sau đó, y quất roi vào mông ngựa, nó hí ầm lên rồi chạy vụt vào rừng. Hai ông cháu Nhật Lão không ai bảo ai đều cùng nhổm dậy núp vào góc miếu. Kẻ lạ tắt đuốc đẩy cửa bước vào, động tác vội vội vàng vàng, hành tung mờ ám. Y vừa vào miếu, từ xa lại vọng đến mấy tiếng vó ngựa nữa khiến y hoảng hồn khép cửa lùi lại, loạng choạng va phải hai con ngựa của ông cháu Ngô Bình. Kẻ lạ giật mình kinh hãi quát:
– Là ai?
Giọng y vừa cất lên, Ngô Bình liền nhận ra ngay, đầu không khỏi thầm nghĩ: “Quả nhiên là cô đến Đằng châu!”. Đoạn, chàng phóng đến chỗ kẻ lạ, đá mạnh vào chân khiến y quỵ ngã. Kẻ ấy vừa từ bên ngoài tắt đuốc bước vào, mắt còn chưa quen với bóng tối, bị đánh mà không nhìn thấy đối phương nên không sao chống đỡ được. Khi đã ngã ra rồi, chẳng kịp bò dậy, hai cánh tay y lại bị Ngô Bình bẻ quặp ra sau, tóm thật chặt. Y khẽ rên rỉ, vừa định lớn tiếng phản đối, đã nghe thấy giọng Ngô Bình khẽ khàng bên tai:
– Cô Như Như, là tôi đây!
Cô gái giằng nhẹ người, khe khẽ bực dọc hỏi lại:
– Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?
Ngô Bình đáp ngắn gọn:
– Họ Ngô, tên Bình. Hôm kia ở am Thanh Tịnh mới cùng đánh nhau, cô quên rồi sao?
Như Như sững người trong khoảnh khắc, đột nhiên bật cười thích thú:
– Hay thật, sắp có trò vui để xem rồi!
Ngô Bình lấy làm lạ, toan hỏi lại thì Nhật Lão đã lên tiếng nhắc nhở:
– Khẽ thôi, chúng đang đến rất gần rồi đấy!
Như Như thôi không cười nữa, Ngô Bình cũng ngậm miệng lặng thinh. Ba người hồi hộp chờ đợi, cố nép người thật xa hai con ngựa, tránh làm chúng kinh động mà hí ầm lên. Không lâu sau, bên ngoài lại có thêm chừng năm sáu người nữa cưỡi ngựa phóng đến, họ ghìm cương ngay trước ngôi miếu, giọng một người đàn ông vang lên:
– Đến nơi rồi, mau trói nó vào gốc cây đằng kia đi!
Trong bóng đêm, Ngô Bình nghe thấy rõ ràng hơi thở của Nhật Lão đột nhiên trở nên gấp gáp lạ thường, chàng liền cảm thấy bất an, vội nắm lấy bàn tay gân guốc của ông. Nhật Lão cũng đan những ngón tay vào tay Ngô Bình, siết chặt ngược lại, hạ giọng nói thật nhỏ:
– Là hắn, chính là hắn!
Như Như nghe thấy những lời ấy, bèn hỏi lại:
– Ông biết họ ư? Họ là ai vậy?
Nhật Lão lặng thinh không đáp. Bên ngoài ngôi miếu, giọng người đàn ông ấy lại cất lên:
– Cởi dải bịt miệng ra cho nó.
Ngay sau đó, một nữ nhân trẻ tuổi mệt mỏi kêu gào:
– Thả ta ra, các ngươi giở trò gì thế này?
Bọn người bên ngoài phá ra cười ầm ĩ. Người vừa nói hiển nhiên đang bị trói vào gốc cây, giọng nàng ta khản đặc. Như Như đột ngột nhích đến, ghé sát vào tai Ngô Bình, khẽ nói:
– Không nhận ra à? Là tiểu Hắc Diện của ngươi đấy!
Nghe thấy ba chữ “Tiểu Hắc Diện”, Ngô Bình không khỏi ngờ vực hỏi lại:
– Tiểu Hắc Diện? Người ngoài ấy là Yến Lan sao?
Như Như đáp:
– Là tiểu thư của Linh Cung ấy, ta không rõ tên.
Ngô Bình lập tức giật mình kinh hãi. Chàng chưa kịp hỏi thêm điều gì, Nhật Lão đã nói xen vào:
– Đào tiểu thư sao lại bị bọn người của Trần Gia bang bắt trói thế?
Cả Ngô Bình và Như Như đều không hẹn mà cùng khẽ khàng thốt lên:
– Là Trần Gia bang ư?
Nhật Lão đáp:
– Ừ, người ngoài ấy chính là…
Ông còn chưa nói xong, một giọng đàn ông khác trong nhóm người ngoài miếu đã vang lên:
– Bọn ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu không khai ra chỗ ở của Hắc Diện phu nhân, đừng trách bọn ta độc ác. Nói cho ngươi biết, khúc rừng này có một con cọp xanh hung hãn rất thích ăn thịt người, ngươi còn lì lợm, bọn ta sẽ bỏ mặc ngươi ở đây làm mồi cho dã thú.
Yến Lan cố sức nói, giọng khô khốc:
– Bạch Tượng, ngươi dám đắc tội với ta, không sợ Phan chưởng môn tìm ngươi tính sổ sao?
Kẻ kia cười đắc ý, nói:
– Ngươi chết ở nơi rừng thiêng nước độc này, Phan Diễm Sơn có tài thánh mới biết là ai làm.
Nói rồi cả đám người lại phá ra cười. Ba người trong miếu ai nấy lại được phen kinh ngạc khi nghe Yến Lan gọi một kẻ trong bọn là Bạch Tượng. Như Như lập tức khẽ hỏi:
– Ông lão, ông có nhầm không vậy? Bạch Tượng là một trong tứ đại cao thủ của Tản Viên Sơn phái mà? Chẳng lẽ hắn mạo nhận.
Ngô Bình cũng nói thêm vào:
– Yến Lan được Ngọc phu nhân nuôi dạy từ nhỏ, phu nhân lại là sư muội của Phan chưởng môn, không lý nào Yến Lan lại không biết đến tứ đại cao thủ. Bạch Tượng ngoài kia chắc chắn không phải là giả mạo.
Nhật Lão nói:
– Ta chắc chắn không nghe nhầm, kẻ lên tiếng đầu tiên chính là Trần Linh, bang chủ của Trần Gia bang. Ta hận hắn tận xương tủy, giọng nói của hắn, ta có chết ngàn vạn lần cũng nhận ra.
Như Như nói:
– Thật lạ, Tản Viên Sơn Phái và Trần Gia bang liên kết với nhau từ khi nào vậy? Bọn họ tìm Hắc Diện phu nhân để làm gì?
Ngô Bình và Nhật Lão nghe Như Như hỏi thì đều cùng kinh động tâm can, đầu lập tức nghĩ ngay đến kiếm phổ nhà họ Triệu, hay còn gọi là Phật Môn kiếm phổ. Thế nhưng, làm sao đám người ấy lại biết Hắc Diện phu nhân có liên quan đến kiếm phổ, hai ông cháu không tài nào nghĩ ra. Sau một hồi phỏng đoán lung tung, Ngô Bình bèn lắc đầu xua đi ý nghĩ về Phật Môn kiếm phổ, tự nhủ biết đâu bọn họ tìm Hắc Diện phu nhân là vì một nguyên nhân khác. Bên ngoài, Trần Linh có vẻ đã mất kiên nhẫn, bèn lớn tiếng nói:
– Thật vô dụng, ngươi muốn làm mồi cho hổ sao? Ta hỏi lần cuối, có nói hay không?
Yến Lan một mực im lặng, ba người trong miếu thấp thỏm lo lắng. Nhật Lão khẽ nói:
– Tên Bạch Tượng kia ban nãy còn dám gọi thẳng tên chưởng môn Tản Viên Sơn Phái, không chừng là phản đồ. Ta ngờ rằng dẫu cho Yến Lan có khai ra chỗ ở của Hắc Diện phu nhân, bọn chúng cũng sẽ giết người diệt khẩu. Bình nhi, cháu mau nghĩ cách cứu Yến Lan đi.
Nhật Lão ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Ta tính thế này, để ta xông ra trước, tìm cách dẫn dụ Trần Linh đi nơi khác, cháu ở lại đối phó với bọn kia. Chậm trễ sẽ nguy hại đến tính mạng Đào tiểu thư.
Nói rồi Nhật Lão nhổm dậy, toan tông cửa nhảy ra. Ngô Bình kinh hoàng kéo ông lại, nói:
– Không được! Nhất định không được!
Như Như ngồi bên cạnh, nói:
– Sao lại không được. Ta thấy cứ để ông ấy dẫn dụ bọn người của Trần Gia bang, ta và ngươi cùng tìm cách cứu Đào tiểu thư.
Ngô Bình khẽ gằn giọng:
– Ông ngoại ta lao đao chịu khổ bao năm nay, cũng chỉ vì cái tên bang chủ ấy. Giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa…
Chàng vừa nói tới đó, Nhật Lão đã nhanh tay véo nhẹ vào bắp tay chàng rồi nói chen vào:
– Chân ta mấy ngày nay còn đau nhức, hắn lo cho ta nên mới nói vậy. Tiểu thư có lòng giúp hai ông cháu, xin đa tạ. Ta đi trước đây!
Trong lúc Ngô Bình còn ngơ ngác trước lời nói dối của Nhật Lão thì Như Như đã vội nói:
– Khoan đã, ông lão! Chân ông bị thương, bọn chúng đuổi theo làm sao ông chạy kịp? Thôi cứ tạm ở trong này, để chúng cháu thử đánh với bọn chúng xem sao. Khi nào vào thế bất lợi, ông hãy ra mặt sau cũng không muộn.
Nàng vừa dứt lời, từ bên ngoài, giọng Bạch Tượng đã giận dữ vọng đến:
– Được rồi! Trần bang chủ, nó nhất định không chịu khai ra. Mấy anh em ở đây ai nấy lâu ngày xa nhà, nay bắt được một con bé xinh đẹp thế này, không thể để họ chịu thiệt thòi được. Để xem nó còn ngoan cố đến chừng nào.
Lời vừa dứt, vài giọng cười khả ố vang lên. Ba người bên trong miếu chợt lạnh người rùng mình một cái. Như Như hấp tấp nói:
– Ta nhảy ra trước, đánh lạc hướng bọn chúng. Ngươi tìm cách cứu cô ấy. Chậm trễ nữa thì nguy mất!
Nói rồi nàng nhảy thoắt khỏi chỗ nấp, đạp mạnh cửa ngôi miếu đánh rầm một cái. Mấy tiếng cười bên ngoài liền im bặt, giọng Trần Linh nghiêm lại, quát:
– Là kẻ nào?
Từ trong ngôi miếu, Ngô Bình sửng sốt nghe thấy một giọng lạnh lùng vọng vào:
– Là ta!
Bên ngoài đột nhiên yên ắng lạ thường. Như Như đã đổi giọng một cách ngoạn mục. Từ giọng nói vốn trong trẻo của thiếu nữ, giờ đã thành ra một giọng nam nhân lãnh đạm lạ lẫm. Ngô Bình thận trọng bò khỏi chỗ nấp, hé đầu ra cửa. Lúc này chàng mới nhìn rõ, hóa ra Như Như đang cải nam trang, mặc một bộ y phục đen, đầu vấn khăn gấm đen, nhìn rất ra dáng con nhà quý tộc. Ngô Bình không tránh khỏi ngạc nhiên, bèn nghĩ thầm: “Nếu ban nãy cô ta cầm đuốc vào miếu, ta đã không nhận ra rồi. Hoặc giả như cô ta không vì hốt hoảng mà nói bằng giọng thật, ta cũng không cách chi nhận ra!”. Một tiếng cười khẩy vang lên, Trần Linh buông lời chế nhạo:
– Vương tử sao không ở Hoa Lư, đêm hôm khuya khoắt lại trốn trong một cái miếu nhỏ ở Đằng châu, thật khiến người ta phải để tâm hiếu kì.
Ngô Bình nghe thấy Trần Linh gọi Như Như là vương tử, lại càng sửng sốt hơn, chàng vừa nép theo khung cửa trườn mình ra ngoài, vừa suy tính:
“Người cô ta có thể giả mạo, lại giống đến mức đánh lừa được Trần Linh, chỉ có thể là Ngọc Minh vương tử. Ban nãy mình còn nghi ngờ cô ta bị bọn họ đuổi đến đây, nhưng xem ra không phải vậy. Cứ nghe lời lẽ của Trần Linh, hắn hoàn toàn không biết đã bị cô ta theo dõi từ trước. Như Như hành tung mờ ám, tốt nhất ta cứ phải nhanh tay cứu Yến Lan trước, để càng lâu sẽ càng thêm rối.”
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Như Như, nàng ta lại không đứng yên mà cứ đi đi lại lại khiến bọn Trần gia bang bị phân tâm. Trong lúc Ngô Bình đang lách mình sau bụi cỏ, bờ tường để lần đến chỗ gốc cây trói Yến Lan, Như Như lại nói lớn, giọng đắc ý:
– Chuyện của ta, các ngươi có tư cách gì mà quản? Hôm nay ta ở đây, ngày mai ta ở nơi khác, can hệ gì đến các ngươi? Bọn các ngươi, một kẻ là hậu nhân Trần gia, danh tiếng lừng lẫy, một kẻ là cao thủ được trọng vọng của danh môn chính phái, không ngờ lại giở cái thủ đoạn đê hèn này với nữ nhi, thật là làm nhục bang phái mà!
Trần Linh nhếch mép buông một tiếng cười nhạt nhẽo:
– Ngọc Minh vương tử lạnh lùng lãnh đạm đã biết thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy? Cô gái này là người của Trần Gia bang, mưu tính làm phản, chẳng lẽ ta không được trừng trị sao?
Như Như cười ha hả, nói:
– Cái gì mà người của Trần Gia bang, ngươi nói ta nghe chẳng lọt tai. Nàng ta rõ ràng là thiên kim tiểu thư của Linh Cung châu Ái, họ Đào, tên là Yến Lan. Sao lại vô duyên vô cớ thành người của Trần Gia bang? Mà xem ra cũng không phải là ngươi đang trừng trị phản đồ, rõ ràng là muốn tra khảo, cưỡng bức rồi giết người diệt khẩu thì đúng hơn!
Bạch Tượng bước lên trước một bước, hung hăng nhìn Như Như, giận dữ quát:
– Ngươi tính một mình tìm đến chỗ chết sao? Đừng tưởng ở đất Đằng châu dựa hơi Khai Minh Vương rồi muốn làm gì thì làm. Nơi này thâm sơn cùng cốc, là ngươi tự chuốc khổ, là ngươi ép bọn ta hôm nay phải giết hai mạng người đó!
Như Như cười lạnh, đáp lại ánh nhìn hung tợn của Bạch Tượng bằng một cái nhíu mày khinh thị:
– Chả trách phụ vương bảo Tản Viên Sơn Phái càng ngày càng chẳng ra gì! Ngươi thân là một trong tứ đại cao thủ, lời tốt đẹp thì không nói, lại mở miệng ra là toàn mùi sát khí, rõ ràng muốn làm mất thể diện của các bậc anh hùng phái Tản Viên!
Rồi nàng tiếp tục đi đi lại lại trước mặt bọn chúng, thái độ nhởn nhơ khinh khỉnh. Ngô Bình chớp lấy thời cơ, lẻn sau mấy gốc cây tìm đến chỗ Yến Lan rồi dùng dao cứa đứt dây trót. Yến Lan thấy sợ dây tự nhiên lỏng ra thì giật mình toan quay lại, Ngô Bình vội vã nói nhỏ:
– Đừng kinh động! Là ta đây!
Nàng khẽ thều thào:
– Anh Bình!
Ngô Bình hạ giọng “ừ” một tiếng. Chàng thận trọng luồn tay bế thốc Yến Lan về phía sau, tìm đường lui vào khu rừng. Ngoài kia, Như Như lại tiếp tục buông lời khích bác:
– Các người có giỏi thì cứ thử đụng đến ta xem. Hôm nay, mặc cần biết là các ngươi nghĩ gì, là ta dựa hơi Khai Minh Vương cũng được, các ngươi ai dám động thủ với ta nào?
Bạch Tượng trừng mắt:
– Để ta tiễn ngươi về với tổ tiên!
Trần Linh liền điềm đạm nói xen vào:
– Bạch Tượng, không được lỗ mãng. Ngọc Minh vương tử dám đứng đây thách thức chúng ta, không chừng đã có mai phục sẵn thuộc hạ. Chỉ sợ ngươi chưa kịp đụng đến hắn, Khai Minh Vương đã lấy mất đầu của cả dòng họ ngươi rồi.
Như Như cười nhạt, toan nói mấy tiếng “kể ra ngươi cũng có đầu óc” thì đã phải sững người lại. Trần Linh nói vừa dứt câu, tự nhiên lại trông về phía gốc cây. Biết tình hình đã đến hồi không thể không đánh nhau, Như Như bèn ra tay ngay từ lúc Trần Linh chưa kịp phản ứng. Nàng nhắm vào chỗ Bạch Tượng đang đứng, rút gươm phạt thẳng đến. Bạch Tượng cuống cuồng chống đỡ, lúc này mới nghe thấy tiếng la thất thanh của Trần Linh:
– Chặn kẻ kia lại, bắt sống Đào tiểu thư cho ta.
Ngô Bình kéo tay Yến Lan chạy luôn vào rừng. Chàng đặt vội Yến Lan lên lưng, nhảy vụt lên cây, chân ra sức đạp trên những tán lá. Như Như sau khi bất ngờ chém vào người Bạch Tượng, tranh thủ lúc hắn vẫn còn loạng choạng, cũng bèn vụt chạy. Nàng phóng thẳng vào rừng, huýt sáo thật to. Ba người cứ thế ra sức chạy, kẻ chạy trước cũng không dám chùn chân chờ người ở sau. Đám người Trần Gia bang đang đuổi theo điên loạn. Chạy được một lúc, con ngựa của Như Như nghe thấy tiếng chủ gọi đã phóng ngược ra. Nàng vội vã trèo lên, phóng theo Ngô Bình và Yến Lan. Rừng thì rậm, lại tối, thành thử con ngựa của Như Như dù chạy nhanh nhưng phải mất một lúc mới đuổi kịp Ngô Bình đang dùng cước bộ Liên Thụ Bộ chạy trên cây. Khi đã đuổi kịp Ngô Bình, bóng năm sáu cây đuốc của bọn người phía sau đã bị bỏ lại khá xa, Như Như mới dám thúc cho ngựa đi chậm lại. Trần Gia bang đốt đuốc vào rừng, vô tình ba người Ngô Bình, Yến Lan và Như Như lại được vào thế kẻ trong tối nhìn người ngoài sáng, Như Như vì vậy mà không vội, nàng ghìm cương, gọi Ngô Bình nhảy xuống đất rồi nói:
– Anh Bình, Đào tiểu thư xem chừng đã mệt rồi, để cô ấy cưỡi con ngựa này chạy trước, chúng ta quay vào miếu…
Lo sợ Như Như sẽ đề cập đến Nhật Lão trước mặt Yến Lan, Ngô Bình bèn nói xen vào:
– Được rồi, cô mau xuống ngựa đi! Để ta đỡ Yến Lan lên!
Như Như hấp tấp nhảy xuống. Yến Lan vội bám chặt lấy tay Ngô Bình, tỏ ý không muốn leo lên, nàng lại liếc vội sang Như Như, ánh mắt tuyệt nhiên không một chút kinh ngạc trước bộ dạng cải trang nam nhân ấy. Ngô Bình bèn mạnh bạo tống nàng lên ngựa, nói vội:
– Em mau chạy trước đi, đừng có chần chừ! Bọn anh tìm cách quay lại miếu lấy ngựa!
Ba người đứng trong bóng tối rừng rậm, đã nghe thấy tiếng đám người Trần Gia bang đang sục sạo khu rừng mỗi lúc một gần. Yến Lan kiên quyết không bỏ tay Ngô Bình ra, nàng nói:
– Anh cùng đi với em, để cô ta quay về lấy ngựa thôi!
Ngô Bình còn đang nhăn mặt khó xử, Như Như đã nói:
– Ta biết cô không muốn ta đi chung với hắn! Nhưng đây là lúc nào rồi? Con ngựa của ta không chở nổi hai người đâu, cô chọn đi, hoặc là cô chạy trước, ta và hắn đi lấy ngựa đuổi theo sau. Hoặc là cô cùng đi với hắn, ta chạy trước. Lúc ấy, cô chậm chạp làm hắn bị vạ lây thì đừng tìm ta trách móc oán hận.
Yến Lan ném một cái nhìn hằn học về phía Như Như, nàng bỏ tay Ngô Bình ra, nói vội:
– Chiều mai gặp anh ở cổng thành Hoa Lư. Không gặp không về!
Nói rồi nàng thúc ngựa chạy đi. Con ngựa của Như Như quả nhiên là ngựa tốt, chẳng mấy chốc, tăm tích của Yến Lan đã chìm ngập hoàn toàn trong màn đêm khu rừng, cả tiếng vó ngựa cũng không còn. Như Như vội kéo tay Ngô Bình, nói:
– Nhanh lên, chúng ta phải tìm đường về lại miếu mà không để bọn họ phát hiện!
Ngô Bình và Như Như mò mẫm từng bước trong khu rừng, hai người không kể phương hướng, cứ nhắm thẳng về phía xa dần ánh đuốc của Trần Gia bang mà chạy. Chạy một lúc, thấy không ổn, Ngô Bình bèn đứng lại, ngập ngừng nói:
– Tôi có ý này, chỉ e…chỉ e…
Như Như nói vội:
– Đã nói đến đó rồi, còn không mau nói tiếp, ngại cái gì chứ? Giờ đã là lúc nào rồi?
Chàng bèn nói:
– Tôi biết một môn cước bộ có thể chạy trên những tán cây. Nếu đi trên đó, sẽ không bị chúng phát giác, lại có thể nhanh chóng quay về ngôi miếu!
Như Như đáp luôn:
– Vậy thì tốt, ngươi mau trèo lên cây đi. Ta tự tìm được đường về, đừng lằng nhằng làm mất thêm thời gian nữa. Lão ông kia chắc cũng đang sốt ruột lắm!
Ngô Bình nói:
– Nhưng…nhưng không thể để cô một mình trong rừng được. Dù bọn chúng không tìm ra cô, nhưng còn cọp xanh hung tợn được thờ ở cái miếu kia, cô một thân nhi nữ, làm sao…làm sao…
Như Như sững người lại, nghe nhắc đến cọp xanh thì đột nhiên thấy ớn lạnh, bèn đẩy vội người Ngô Bình, vừa chạy vừa nói:
– Đã thế thì đừng nói, cứ chạy đi thôi, làm mất thời gian rồi thấy chưa!
Ngô Bình chạy theo, trong lòng cảm thấy có chút bứt rứt, một lúc sau bèn lấy hết can đảm nói:
– Nếu cô không ngại…tôi…có thể vừa cõng cô, vừa thi triển cước bộ…
Chàng không sao nói hết câu, rừng đêm lạnh lẽo đẫm sương mà chàng chỉ thấy mặt mình nóng bừng lên. Như Như chạy chậm lại, lưỡng lự một chút rồi sau cùng vụt chạy, nói:
– Dĩ nhiên là ta ngại rồi! Hắn mà biết ta để ngươi cõng, thể nào cũng sẽ không vừa ý! Chạy nhanh đi!
Nghe Như Như nhắc đến một kẻ khác bằng giọng điệu e dè ngại ngùng, lòng Ngô Bình bỗng chốc se lại. Bất giác, chàng nhĩ ngay đến Ngọc Minh Vương Tử, chân không dừng chạy nhưng đầu lại suy nghĩ vẩn vơ: “Phải rồi, nàng ta ngay từ nhỏ đã thân thiết với vương tử như vậy, biết đâu lại chẳng là thanh mai trúc mã, tình ý sâu đậm…”. Rồi chợt nhận ra mình vô duyên vô cớ nghĩ nhiều đến chuyện tư tình nam nữ của Như Như, Ngô Bình giật mình tự thẹn. Chàng vội lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ ấy, tiếp tục cùng nàng tìm đường chạy về ngôi miếu. Hai người cứ canh theo ánh đuốc của đám người Trần Gia bang mà đoán định hướng bìa rừng. Chạy một lúc, thấy cây cối dần dần thưa thớt, bóng đuốc lại ở phía xa xa, Như Như bèn nói:
– Sắp ra đến bìa rừng rồi! Ở phía ấy có khoảng năm sáu cây đuốc, ban nãy ta đếm bọn chúng đi tới những bảy tám người, e rằng còn có kẻ ở lại nơi bìa rừng. Lão ông kia không biết võ công thế nào, có phải là đối thủ của bọn chúng không?
Ngô Bình nói:
– Nếu chỉ một hai tên thì không sợ. Ông ngoại ta võ công đầy mình, vài tên ấy chắc không làm gì được ông đâu!
Như Như gật đầu nói tiếp:
– Vậy thì không lo rồi. Hai chúng ta quay lại, chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để chúng phát hiện. Lão ông ấy chắc là vẫn đợi chúng ta ở đó, không chừng đã giải quyết những tên ở lại rồi cũng nên!
Hai người lại tiếp tục lần ra phía bìa rừng. Càng ra tới ngoài, tán cây càng thưa, sao trời trên đầu càng dày đặc. Con đường lớn sát bìa rừng nhờ nhờ hiện ra dưới ánh sao mờ nhạt. Ngô Bình và Như Như men theo con đường, mới hay đã đi được một đoạn khá xa cái miếu ban nãy. Đi thêm một lúc nữa, trời đã dần sáng. Những tia hừng đông đầu ngày nhuộm rực rỡ mảng mây nơi chân trời. Bóng dáng cái miếu dần dần hiện ra trước mắt. Ngô Bình và Như Như len lỏi sau những gốc cây, thận trọng tiến đến gần ngôi miếu, cả hai không quên nhìn trước ngó sau. Khi đã đến thật gần, thấy xung quanh ngôi miếu trống trải, không một bóng người, Ngô Bình thận trọng trông ngược vào rừng, năm sáu đốm đuốc nho nhỏ giờ đã ở tít phía xa, chàng chợt động tâm nghĩ ngợi: “Bọn chúng chẳng lẽ lại kiên trì tìm kiếm vậy sao?”. Thấy Ngô Bình chần chừ một lúc lâu, Như Như bèn vội thúc vai chàng, nói:
– Này, ngươi lo sợ chúng ta bị bọn chúng đánh lừa để quay lại đây phải không?
Ngô Bình ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi:
– Sao cô biết?
Như Như chau mày, nói:
– Là vì ta cũng đang nghi ngờ như vậy! Nếu ta là chúng, ta sẽ không mất công mất sức đuổi theo lâu như vậy. Ta sẽ sai người chặn khắp các ngả đường từ Đằng châu và châu Đại Hoàng về châu Ái, đồng thời mau chóng rút khỏi Đằng châu, chứ chẳng đi sâu vào rừng như thế.
Ngô Bình hỏi:
– Sao cô lại nghĩ vậy?
Như Như nhếch mép, nói:
– Thứ nhất, là bọn chúng muốn bắt Yến Lan. Cô ấy chắc chắn sẽ tìm đường về châu Ái, nếu để cô ấy an toàn về Linh Cung, chuyện đến tai Đào cung chủ sẽ chỉ khiến cho bọn chúng thêm phần bất lợi. Vậy nên phải chặn Yến Lan lại, mà từ Đằng châu, muốn về châu Ái, đường gần nhất là đi ngang qua châu Đại Hoàng, bọn chúng chắc chắn sẽ không loại trừ khả năng Yến Lan chạy theo các ngả đường khác nên cũng phong tỏa các hướng từ châu Đằng qua các châu khác và từ châu Đại Hoàng về châu Ái. Còn về chuyện tại sao phải rút khỏi Đằng châu, ấy là vì lo sợ ta sẽ có cách đánh động đến Khai Minh Vương. Khai Minh Vương nắm trong tay binh lực hùng hậu, Trần Gia bang đến Đằng châu chỉ có vài người, chắc chắn phải lo tính đường sống mà chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Ngô Bình càng nghe, nét mặt càng đanh lại, chàng nói:
– Tôi không rành đường đất xứ này, không nghĩ được đến nhiêu đó chuyện. Quả nhiên là chúng ta đã quá khinh suất. Bọn chúng vốn không nên tìm kiếm mãi trong rừng, vậy mà đến giờ vẫn chưa rời khỏi, có khi nào là cố tình đánh lạc hướng, dẫn dụ chúng ta chạy về đây, có khi nào đã phát hiện ra trong miếu có ông ngoại tôi rồi hay không?
Chàng vừa nói đến đó, sắc mặt lập tức xanh xao. Như Như đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi ngôi miếu xa xa, khẽ mấp máy môi, nói:
– Nếu ta là bọn chúng, ta sẽ sai người lục soát ngôi miếu!
Câu ấy vừa nói xong, đột nhiên từ trên cao, một giọng cười lạnh lẽo vang vọng khắp một khoảng rừng. Ngô Bình và Như Như giật mình kinh động, quay vội người nhìn lên khắp lượt tán cây trên đầu. Như Như rút kiếm ra, nắm chắc trên tay, cố trấn tĩnh, giả giọng nam nhân, quát to:
– Là kẻ nào?
Tiếng cười lại càng rộ lên to hơn, rồi giọng một người đàn bà vang lên, vẻ thích thú:
– Con tiểu nữ này to gan thật! Ta nghe thấy cả rồi, mất công mất sức giả giọng nam nhân làm gì nữa?
Ngô Bình liếc vội vào rừng, chàng kinh hoàng nhận ra mấy đốm đuốc quả nhiên đang di chuyển lại càng lúc càng gần. Biết mình có thể đã bị mai phục, chàng cũng bèn thủ thế, hỏi lớn:
– Người ở trong miếu, các người đã làm gì rồi?
Người đàn bà ấy lại cười lớn, rõ ràng là vẫn còn ẩn mình sau một tán cây nào đó, giọng điệu mỉa mai vọng xuống:
– Ngươi hỏi đến Nhật Lão của Nhật Nguyệt sơn trại đấy có phải không?
Nói rồi mụ lại cười rộ một tràng nữa. Ngô Bình sắc mặt trắng bệch, hét toáng lên:
– Các người đã làm gì ông ấy rồi?
Như Như hốt hoảng quay phắt sang nhìn chàng. Nàng hơi sững người lại một chút rồi vội vã kéo tay chàng, toan vụt chạy. Ngô Bình giằng tay ra, giận dữ nói:
– Không tìm được ông ấy, ta sẽ không đi đâu cả!
Như Như hạ giọng khuyên can:
– Nghe ta, thoát thân trước đã. Ngươi mà có bề gì thì ai cứu ông ấy?
Ngô Bình sực tỉnh, biết mình đứng lại càng lâu sẽ càng bất lợi, bèn cùng Như Như chạy hết tốc lực ra khỏi khu rừng. Từ phía sau, tiếng gió rít lên, người phụ nữ lạ đã từ trên cây lao mình xuống đất. Ngô Bình và Như Như kinh hãi không dám quay lại, chỉ nghe thấy tiếng gió rít chứ không hề nghe thấy bất kì tiếng động giẫm đạp nào trên mặt đất đầy lá khô. Người phụ nữ đang đuổi theo phía sau, hẳn nhiên cước bộ vô cùng lợi hại. Hai người chạy chưa được bao xa, giọng nói của người phụ nữ ấy lại vang đến như thể ả đã ở ngay sát phía sau lưng rồi:
– Hai con mèo con các người, ta mà không bắt được thì thật là mất mặt!
Ả vừa dứt lời, Ngô Bình và Như Như đã nghe thấy một tiếng soạt lạnh lẽo. Từ phía sau, cánh tay gầy guộc của kẻ lạ mặt xé toạc gió vươn ra. Như Như kinh khiếp đẩy mạnh Ngô Bình sang trái rồi bản thân mình cũng né sang phải, vừa kịp lúc bàn tay của người phụ nữ kia lao đến. Hai người chưa kịp định thần, ả đã phóng người chen vào giữa rồi vươn cả hai cánh tay ra, tung trảo về phía hai người.
Giữa đất trời, một người đàn bà vận áo màu lục, thân hình gầy guộc, khuôn mặt xương xương, đang đứng vươn hay cánh tay, tấm áo choàng và mớ tay áo luộm thuộm tung bay, hệt như một con phượng hoàng đang chuẩn bị cất cánh. Lúc này, sắc mặt Như Như đã trở nên tái mét, hai mắt mở to trừng trừng nhìn người phụ nữ ấy. Nhanh như cắt, ả co ngón tay lại, vận công quặp trảo liên tục vào người Ngô Bình và Như Như. Mặc cho Ngô Bình và Như Như ra sức chống đỡ bằng những chiêu thức hết sức khác nhau, hai cánh tay xương xẩu của ả đàn bà kì quái nọ vẫn cứ mạnh mẽ tung đòn, hóa giải tất cả các màn phòng thủ. Hai cánh tay ấy, lúc vồ ra trước, lúc chụp về sau, khiến cho bọn Ngô Bình và Như Như loay hoay tránh đi đã rất khó, đừng nói là đánh bại. Thanh kiếm của Như Như chẳng mấy chốc đã bị ả dùng tay không cướp lấy. Đoạt được rồi, ả lại cười lớn rồi mạnh tay ném luôn thanh kiếm vào rừng, tiếp tục dùng tay không tấn công Như Như. Ngô Bình khiếp đảm nghĩ thầm: “Người đàn bà này trảo pháp điêu luyện, nội lực dồi dào, chiêu thức mạnh mẽ dứt khoát, hai cánh tay hoạt động độc lập, lại tự mãn đến độ không cần dùng đến vũ khí. Lần này đích thị là đụng phải cao thủ hàng đầu của Tản Viên Sơn Phái.”. Càng nghĩ, Ngô Bình càng lo sợ, không biết Nhật Lão giờ này đang ở đâu, liệu có bị ả đàn bà này đả thương hay không. Đánh nhau một hồi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa vọng đến thật gần từ phía khu rừng, hai người nhận ra bọn Trần Gia bang cũng đã sắp chạy đến nơi. Biết khó có thể cầm cự lâu hơn, Như Như bèn đánh liều nói lớn:
– Anh Bình, hai chúng ta mỗi người một ngả, cùng chạy đi!
Ngô Bình giật mình chưa kịp phản ứng, đã thấy Như Như vội vã lùi người rồi vụt chạy. Ả đàn bà kia bèn dừng tay, đuổi theo Như Như. Ngô Bình ngạc nhiên đứng sững lại, trong khoảnh khắc, chàng không hiểu vì sao người đàn bà ấy lại quyết bắt cho bằng được Như Như. Chàng biết Như Như vốn kêu chàng chia nhau chạy theo hướng khác là để cầu may, người đàn bà kia chỉ có thể chọn một hướng mà đuổi theo, vì vậy ít nhất sẽ có một người thoát thân, nhưng tại sao ả lại chọn đuổi theo Như Như mà thậm chí không thèm dừng lại suy nghĩ lấy một khắc thì Ngô Bình không tài nào hiểu nổi. Chàng quay người nhìn vào rừng, đám người của Trần Gia bang càng lúc càng gần, lại nhìn về trước, thấy Như Như đang bị người phụ nữ kia bám sát. Suy tính trong phút chốc, Ngô Bình bèn đuổi theo sau người phụ nữ.
Như Như lo cắm đầu chạy thục mạng, đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió phía sau càng lúc càng xa, nàng mới hoảng hốt quay nhìn lại. Người đàn bà ấy, gương mặt lạnh lẽo, đang nhoẻn miệng cười u ám, vẫn không ngừng đuổi theo nàng nhưng tốc độ thì dường như đã cố ý chậm lại. Ngay phía sau ả, Ngô Bình càng lúc càng rút ngắn khoảng cách.
Thấy Như Như đột nhiên đứng lại, không chạy nữa, Ngô Bình toan hét lên mấy tiếng “chạy đi!”, đã nghe thấy Như Như gào lên thống thiết:
– Coi chừng ả ta…
Nàng chưa kịp nói dứt, ả đàn bà đã nhẹ nhàng xoay người về sau. Tay trái nhắm thẳng vào người Ngô Bình đang lao tới; tay phải bẻ quặp, vươn ra sau, nhắm vào người Như Như. Ả nhún chân một cái, thân hình nhẹ nhàng lao lùi về phía Như Như, tay trái vẫn không ngừng với đến chỗ Ngô Bình. Ngô Bình bị một phen bất ngờ, chàng cố hãm tốc độ nhưng không cách chi dừng lại kịp, cảm thấy thân hình như muốn đổ nhào về phía trước. Bàn tay gầy guộc đáng sợ kia, chỉ còn cách cổ chàng trong gang tấc.
Như Như kinh hoảng, sợ hãi đến nỗi chân cũng không nhấc lên được, nàng cứng người nhìn bàn tay tay trái của ả đàn bà nọ càng lúc càng gần cổ Ngô Bình, bàn tay phải lại nhắm vào nàng chuẩn bị tung đòn sát thương.
Đột nhiên từ phía sau, có người túm lấy cổ áo Như Như, lôi mạnh đi, vừa kịp lúc bàn tay phải đáng sợ kia vươn đến. Nàng ngã nhào vào người kẻ lạ vừa cứu mạng nàng, không kịp quay lại nhìn cho rõ mặt đã vội vã bò dậy ngó về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không vô cớ gặp may như Như Như, tuy chàng có lách người né tránh trảo thủ ấy, nhưng vẫn không né kịp. Chàng toan vươn tay ra, dùng một quyền gạt cánh tay ả chệch ra khỏi cổ mình. Nhưng vào phút chót, ả đã đổi ý, không nhắm vào cổ nữa, mà nhắm vào chính cánh tay phải chưa kịp đưa ra đỡ của chàng. Một tiếng rắc lạnh lùng vang lên. Ngô Bình quỵ ngã, chàng ôm lấy tay phải, cố nén đi tiếng rên xiết, cảm thấy như đầu óc quay cuồng. Cú bẻ mạnh bạo ấy không những khiến cả cánh tay chàng đau buốt kinh khủng, mà còn khiến cho nửa phần thân bên phải nhức tận vào xương cốt.
Chàng ngồi đó, không sao đứng lên nổi, cũng không nhận thức nổi. Người đàn bà kia, nếu có ra tay giết chàng ngay bây giờ, chàng cũng không còn sức chống cự. Chàng loáng thoáng thấy phía sau chỗ Như Như có khoảng ba bốn người đang nhảy chồm về phía người đàn bà áo lục, phía sau lưng chàng lại có tiếng chân người dồn dập vọng đến. Đầu óc chàng hỗn loạn, nhãn quang cũng dần mệt mỏi. Ngô Bình ngã ra phía sau, nằm sóng soài trên mặt đất, bầu trời xanh trước mắt cũng dần dần tối sầm lại.
