Mênh mông trời đất một màu
Nhân sinh mấy thuở bạc đầu có khi
Gặp nhau lòng tạc tâm ghi
Ấy người quân tử nề chi giang hồ.
Phần 1:
Nhóm vừa xuất hiện can thiệp kịp thời có năm người, bốn người nhảy đến tấn công người đàn bà áo lục, người còn lại sau khi cứu mạng Như Như thì liền đỡ nàng đứng dậy. Nàng chẳng kịp quay đầu cảm ơn, đã vội vàng chạy đến chỗ Ngô Bình, lay chàng liên tục mấy cái, thấy chàng trước sau hai mắt vẫn nhắm nghiền, bèn khổ sở nói:
– Anh Bình, anh thế này, tôi biết làm sao đây?
Người lạ liền lên tiếng trấn an:
– Công tử đừng quá lo lắng, hắn nhất thời đau đớn nên ngất đi, rồi sẽ tỉnh lại mà.
Như Như lúc này mới chợt nhớ ra, bèn quay đầu cảm ơn người vừa cứu mạng mình. Trước mặt nàng là một thanh niên trẻ tuổi, vóc người vạm vỡ, nét lại mặt chân chất, khiến nàng không khỏi ngơ ngác nhìn y một lát rồi mới tiếp tục chỉ tay về phía những người đang đánh nhau, hỏi:
– Họ là ai vậy?
Chàng trai ấy liền đáp:
– Chúng tôi là người của Hải Đông phái.
Lời ấy khiến Như Như lập tức mừng thầm trong bụng, nàng vừa quan sát nhóm bốn người Hải Đông Phái, vừa nghĩ: “Thật may cho mình, phen này cao thủ Tản Viên Sơn Phái gặp đúng kì phùng địch thủ rồi!”.
Ngoài kia, hai người đàn ông trung niên của Hải Đông phái đang đánh nhau quyết liệt với Bạch Tượng và người phụ nữ áo lục, hai lão ông còn lại trong nhóm thì vẫn điềm nhiên khoanh tay đứng quan sát. Như Như lại liếc mắt sang nhóm năm người vừa rời khỏi khu rừng, mới sửng sốt phát hiện trong bọn tuyệt nhiên không có bất kì kẻ nào là thuộc hạ của Trần Gia bang cả, Trần Linh cũng đã lặn mất từ bao giờ. Nàng bèn kinh ngạc tiến lên vài bước quan sát khắp lượt, đầu ngờ vực nghĩ thầm:
“Thì ra đám người đốt đuốc trong rừng đêm hôm qua là bọn chúng, mình và anh Bình mải lo chạy, không kịp quay lại nhìn xem Trần Linh có đích thân đuổi theo hay không. Đám người này ắt hẳn là thuộc hạ của người phụ nữ áo lục, có lẽ đến vừa kịp lúc mình và anh Bình bỏ chạy. Vậy còn bọn Trần Gia bang, chúng đi đâu cả rồi?”
Nàng vừa nghĩ tới đó, đã nghe thấy một trong hai lão ông Hải Đông phái đang đứng khoanh tay cao giọng nói:
– Phượng Hoàng đại nương, Bạch Tượng nhị hiệp, động thủ thì có ích gì? Chi bằng cùng giải quyết khúc mắt trong ôn hòa!
Lời ấy vừa dứt, bốn người lập tức dừng tay lùi lại thủ thế, mắt lườm nhau đầy cảnh giác. Đến đây, Như Như cũng đã rõ gốc tích của người phụ nữ áo lục, liền chau mày mười phần lo ngại. Ả ta chính là đại cao thủ hàng đầu trong nhóm Mãnh Hổ, Hùng Xà, Bạch Tượng, Phượng Hoàng của Tản Viên Sơn Phái.
Phượng Hoàng đanh mặt lướt mắt nhìn bốn người đàn ông, nhếch mép cười nhạt rồi nói:
– Bốn con rồng lòe loẹt các ông hôm nay cũng thật có hứng xen vào chuyện của người khác!
Như Như lập tức bị chấn động lần thứ hai, hóa ra bốn người đàn ông ấy lại chính là bốn cao thủ trong nhóm Ngũ Đại Mãnh Long Hải Đông Phái. Nàng bèn quay phắt về phía người thanh niên kia, kinh ngạc nhìn y, lắp bắp hỏi:
– Bốn vị ấy, vị nào là Hoàng Long, Thanh Long, Tử Long, Bạch Long, Hắc Long?
Y mỉm cười, đáp:
– Lão ông đầu tóc bạc phơ, dáng người cao cao kia chính là Hồ Hoàng Long; Lão ông mập mạp là Triệu Bạch Long; người mặc áo choàng xanh là Viên Thanh Long; còn người mặc áo choàng tím là Lâm Tử Long.
Như Như trố mắt nhìn, môi mấp máy:
– Vậy…vậy anh…là…
Biết Như Như có ý lầm tưởng mình là Hắc Long, chàng trai trẻ vội xua tay bật cười:
– Tôi không có cái phúc phần ấy đâu. Tôi họ Lâm, tên Trí Anh, thân phụ tôi là Tử Long. Lần này tôi theo cha và các sư thúc sư bá rời Lục Châu là để đến Linh Cung tìm Lã Hắc Long.
Như Như càng nghe càng thấy loạn. Thoạt đầu nàng không hiểu vì sao bốn trong số năm cao thủ bậc nhất của Hải Đông phái lại rời khỏi Vịnh Hoa Phong cùng một lúc, giờ nghe nói là “đến Linh Cung tìm Lã Hắc Long”, lại càng thấy khó hiểu hơn. Bốn đại cao thủ của Hải Đông phái mặc dù bị gọi là bốn con rồng lòe loẹt một cách bất kính nhưng không hề tỏ thái độ gì, trước sau chỉ im lặng. Phượng Hoàng thấy khích bác không xong, bèn nói tiếp:
– Bọn ta trừng trị đệ tử, không được sao?
Nghe lời lẽ ngang ngược ấy, Như Như toan lên tiếng cự cãi thì lại được thêm một phen kinh ngạc khi ông lão lớn tuổi nhất, Hồ Hoàng Long, phá ra cười:
– Nói láo, vị công tử kia rõ ràng là Ngọc Minh vương tử, con trai Nhân Trí Vương. Ngươi gạt ai chứ làm sao gạt được lão già này!
Như Như nghe giọng lão ông ấy có chút quen thuộc, lại thấy ông bảo mình là Ngọc Minh vương tử thì liền nhổm người lên nhìn cho rõ diện mạo. Hoàng Long vừa dứt lời, Phượng Hoàng đã bật cười rũ rượi, ả nói, giọng điệu ra chiều chế giễu:
– Ngọc Minh vương tử? Ông từng thấy qua Ngọc Minh vương tử rồi sao? Ta cho ông hay, hắn là nữ cải nam trang đấy!
Hoàng Long nhíu mày kinh ngạc, quay phắt về phía Như Như; Lâm Trí Anh đang đứng cạnh nàng cũng ngơ ngác ngó sang, lắp bắp hỏi:
– Ngươi…cô là…là nữ nhi sao?
Như Như nhất thời không để ý đến thái độ bất ngờ của Trí Anh, khi đã nhìn trực diện Hồ Hoàng Long, nàng mới mừng rỡ nhận ra người quen. Đoạn, nàng chạy đến chỗ ông, vừa cởi khăn vấn cho tóc bung xõa ra, vừa mỉm cười nói:
– Đại sư phụ! Con là Như Như. Sư phụ còn nhớ con không?
Hồ Hoàng Long nheo mắt nhìn nàng một lúc, sau cùng cũng bật cười vui vẻ, nói:
– Con nhóc tinh quái nhà ngươi, lớn rồi mà vẫn còn thích đùa! Chả trách ta nhìn nhầm thành Ngọc Minh vương tử!
Như Như nghịch ngợm lè lưỡi, với tay lấy miếng ngọc đeo bên hông lên rồi nói:
– Là sư phụ nhìn thấy ngọc bội này nên mới nghĩ con là vương tử. Đại sư phụ không chừng đến cả Ngọc Minh vương tử cũng quên thật rồi!
Hai người thân mật nói chuyện với nhau khiến ai nấy đều không ngớt ngạc nhiên. Phượng Hoàng vì vậy mà cũng lộ chút bối rối trong ánh mắt vốn đã tràn đầy sự nghi kị của mình. Hồ Hoàng Long nhìn Như Như cười một lúc rồi mới quay sang Phượng Hoàng, đắc ý nói:
– Có khác gì nhau đâu, là Như Như tiểu thư hay là Ngọc Minh vương tử thì đều chẳng phải người của Tản Viên Sơn phái các người. Tiểu nữ này là người của Thạch Hà phái, hay là Đại nương muốn thay Thạch Hà nữ phái trừng trị đệ tử?
Hoàng Long vừa dứt lời, cả Như Như và năm người của Hải Đông phái đều bật cười thành tiếng. Phượng Hoàng và Bạch Tượng đanh mặt lại, ánh nhìn giờ đã có thêm chút bẽ bàng. Lặng yên một lúc lâu, không chịu nổi mấy tiếng cười nhạo của đệ tử Hải Đông phái, Phượng Hoàng tím mặt giận dữ ra lệnh cho các thuộc hạ:
– Đi thôi!
Rồi ả ném về phía Như Như một tia nhìn căm phẫn trước khi hậm hực bước đến chỗ mấy con ngựa. Tuy nhiên, Phượng Hoàng chưa kịp bỏ đi, đã bị Như Như lớn tiếng gọi lại:
– Nói không lại thì tính bỏ chạy sao? Bà đánh bạn của ta ra nông nỗi ấy, lại còn bắt mất ông ngoại của hắn, đâu phải cứ nói đi là đi?
Mấy người Hải Đông Phái nghe vậy bèn ngừng cười, nghiêm túc nhìn bọn Tản Viên Sơn Phái. Phượng Hoàng leo thẳng lên yên ngựa, ghìm chặt dây cương, sắc mặt trông thật khó coi. Bạch Tượng vừa giận vừa thẹn đến độ mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt tóe lửa, y và năm sáu người còn lại cũng chỉ biết lẳng lặng leo lên ngựa. Phượng Hoàng liếc nhìn Ngô Bình đang nằm bất tỉnh dưới đất, cố nặn ra một nụ cười nhạt thếch rồi quất ngựa chạy dài. Còn lại Bạch Tượng, y không muốn gây thêm rắc rối, bèn nói:
– Muốn tìm Nhật Lão, đi mà hỏi Trần Gia bang, không liên can gì đến chúng ta!
Xong, y cũng gấp rút phóng theo Phượng Hoàng, đầu không một lần ngoảnh lại. Như Như nghiến răng lườm theo bóng dáng bọn người ấy, sau cùng ném ra một câu đầy hằn học:
– Rõ là loại trục lợi, giờ gặp phải đối thủ thì đổ hết cho Trần Gia bang là xong sao?
Hồ Hoàng Long bình tĩnh chờ đến khi bọn Tản Viên Sơn Phái khuất hẳn mới quay sang Như Như, nghiêm giọng hỏi:
– Lẽ ra ngươi phải ở Hoa Lư, sao lại chạy đến đây gây sự với đám người ấy? Xem chừng ngươi đến Đằng châu nhưng Khai Minh Vương vẫn chưa biết, chả trách hắn thân ở Hoa Lư mà vẫn cho đám thuộc hạ cuống cuồng đi tìm ngươi. Hôm nay ta không vô tình đi ngang, đám người ấy sẽ còn làm tới chuyện gì nữa?
Như Như cúi đầu, mắt đảo qua đảo lại một hồi, thấy Hoàng Long thôi không trách mắng thì bèn ngẩng mặt lên, cười trừ, hỏi:
– Sư phụ, Khai Minh Vương đang ở Hoa Lư sao?
Hoàng Long đánh khẽ vào đầu Như Như, hừ một tiếng, nói:
– Ngươi tính chơi trò đánh trống lảng đấy hả? Nhiều năm rồi, vẫn không có gì thay đổi, mỗi lần ta trách mắng, ngươi lại giở cái bộ dạng ấy ra!
Như Như cúi đầu, ngậm miệng. Hoàng Long ngao ngán nhìn nàng một lúc, sau cùng đành ôm trán thở dài, nói:
– Ừ thì hắn đang ở Hoa Lư. Đại Hành hoàng đế ốm, hắn không về mới là chuyện lạ. Hoàng đế cảm mạo vài ngày, vừa hồi tỉnh, hắn đã xuất cung chạy ngay đến Nhân Trí Vương phủ, tìm…tìm Ngọc Minh Vương Tử!
Nói rồi ông lại lườm Như Như. Nàng nghe đến đấy, chỉ còn biết quay mặt nhìn sang hướng khác, giả như không nghe thấy cái đoạn từ lúc hoàng đế hồi tỉnh. Hoàng Long lại cốc đầu nàng, lần này đau hơn lần trước khiến nàng khẽ rên một tiếng. Rồi ông thản nhiên chỉ vào Ngô Bình vẫn đang nằm dưới đất, hỏi:
– Hắn là cháu ngoại của Nhật Lão?
Như Như lúc này mới chợt nhớ đến Ngô Bình đang bị trọng thương, bèn quay lại nhìn, thấy Lâm Trí Anh đang ở cạnh bên bắt mạch, xem tay cho chàng. Nàng thở dài, nhìn Ngô Bình thương cảm nói:
– Con cũng mới biết chuyện này, chưa kịp hỏi thì y đã bị đánh cho bất tỉnh rồi! Gặp y dọc đường, dù trước chưa hề quen biết nhưng y đã ra tay cứu giúp con vài phen. Con nghĩ y là người lương thiện, đâu ngờ lại có họ hàng với sơn tặc!
Hoàng Long chau mày nhìn về phía Ngô Bình, toan mở miệng hỏi tiếp thì đã nghe Ngô Bình a lên một tiếng thảm thiết. Như Như giật mình nhìn lại, thì ra Lâm Trí Anh vừa nắn trúng chỗ gãy trên cánh tay Ngô Bình. Nàng đặt tay lên ngực, thở nhẹ ra một hơi, hỏi:
– Đại sư phụ, Lâm Trí Anh ấy biết y thuật sao?
Hoàng Long trầm ngâm đáp:
– Cũng biết chút ít, nhưng xem thương thế của hắn, muốn giữ lại cánh tay đành phải cất công đưa đến chỗ Phạm thần y thôi.
Như Như ái ngại hỏi:
– Phải đến Lục Châu mới được sao? Thương thế có thật nghiêm trọng đến vậy không?
Hoàng Long đưa tay vuốt chòm râu, mắt đăm chiêu nhìn xa xa, nói:
– Ả Phượng Hoàng ấy ra tay chẳng kể hậu bối hay cao thủ, không xuất chiêu thì thôi, đã đánh rồi thì toàn dùng chiêu hiểm độc. Vừa rồi nếu hắn không né đầu qua kịp, để ả chụp trúng cổ thì kể như mất mạng!
Như Như rùng mình nhớ đến bàn tay gân guốc cách thân người mình chỉ trong gang tấc khi nãy, cơn khiếp sợ lại tìm về. Thấy nàng thất sắc im lặng, Hoàng Long bèn vỗ vai nàng một cái. Nàng giật mình sực tỉnh, quay sang nhìn Hoàng Long. Ông liền nhíu mày nói:
– Từ đây đến châu Đại Hoàng không xa, chúng ta đưa hai người đến đó rồi đi tiếp đến Ái châu ngay, đề phòng bọn người kia lại gây sự. Về Hoa Lư rồi, mau sai người chuẩn bị ngựa xe đưa hắn đến Lục châu, chậm trễ coi chừng sẽ không giữ nổi cánh tay của hắn. Còn về chuyện giữa con và hắn, kể lại đầu đuôi cho ta nghe, không được giấu giếm đấy!
Như Như mím môi nhìn Hoàng Long, lòng thầm đắn đo vài phần, sau cùng cũng gật đầu, nói:
– Cảm ơn sư phụ!
…
Đầu óc chàng trống rỗng, bốn bề tối đen tĩnh lặng, các giác quan từ lâu đã tắt lịm, chỉ còn lại cơn đau dai dẳng vô tận, cứ thế từ từ ăn vào từng đoạn từng đoạn xương tủy rồi lan ra khắp người. Chàng không biết cơn ngất của mình đã kéo dài bao lâu rồi, mí mắt chàng trĩu nặng, toàn thân chàng bải hoải; chàng muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể tỉnh dậy, muốn nhận thức nhưng không thể nhận thức, cơn đau đã lấn át tất cả. Chưa bao giờ trong cuộc đời, chàng đau đớn nhiều đến thế, chưa bao giờ chàng sợ hãi nhiều đến thế. Nhưng bản thân chàng cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì, mọi thứ đều rất mơ hồ.
Trong cơn mê man bất tận, chàng tự hỏi mình là ai, từ đâu đến, tại sao mọi thứ lại thành ra thế này? Những câu hỏi cứ thế dồn dập, vang vọng âm ỉ trong tâm thức đen kịt của chàng. Rất lâu sau đó, một chút kí ức bắt đầu rọi về, một khoảng sân bừng sáng với những cơn gió nhẹ mơn man, những cơn gió se lạnh khô khốc, rất khác với gió miền đồng bằng. Chàng nghe trong gió thoang thoảng hương thơm thanh khiết, một hương thơm trăng trắng tươi mát giữa đất trời xứ lạ. Rồi một cô bé nhỏ, với khuôn mặt chói lòa dưới ánh mặt trời, chói đến nỗi chàng không nhìn rõ được, đang gọi tên một ai đó. Tiếng gọi vang vọng, cô bé ấy vụt biến mất. Chàng kinh hãi, muốn thốt lên nhưng cổ họng cứ nghèn nghẹt, muốn đưa cả hai tay bám giữ lấy nhưng chỉ có thể nắm chặt bàn tay trái mà thôi. Mọi thứ lại tối dần, tối dần, chỉ còn tiếng gọi của cô bé ấy âm vang trong đầu chàng. Chàng xiết mạnh nắm nay, bám thật chặt, như thể chàng đang cố bám giữ cô bé nọ. Chàng không muốn mất đi mảng kí ức hiếm hoi đó, chàng cố sức gồng mình, và sau cùng, tiếng thét cũng bật ra:
– Xuân Lan, đừng bỏ ta!
Bất giác, chàng mở mắt, mọi thứ từ nhạt nhòa trở nên sắc nét. Chàng thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Một ngọn đèn leo lét cháy được đặt trên một cái bàn phía xa. Và điều đầu tiên lọt vào tai chàng, là tiếng kêu khẽ khàng của một thiếu nữ có âm giọng réo rắt như chuông gió ống trúc chùa Quỳnh Lâm. Chàng giật mình choàng người dậy, hốt nhiên cảm thấy toàn thân bên phải nhức buốt dữ dội, lại phải nằm xuống. Nhận ra bàn tay trái của mình vẫn đang nắm lại thật chặt, chàng bèn liếc mắt nhìn sang. Bàn tay thiếu nữ lấm tấm những chấm máu nhạt màu khiến chàng giật mình vội vàng buông tay. Cặp mắt dần đã quen với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, chàng mới nhận ra ngồi trước mặt mình là hai người, một quen, một lạ. Người lạ là một thanh niên trẻ tuổi, đang chăm chú nhìn chàng, còn người quen, đang vừa xoa cổ tay, vừa cúi đầu lẩm bẩm một điều gì đó. Nam nhân lạ mặt thấy chàng nhìn lại mình, bèn nở một nụ cười rạng rỡ, vui mừng nói như reo:
– Cô xem, hắn tỉnh rồi kìa!
Thiếu nữ ngừng xoa tay, cúi người quan sát. Thấy ánh mắt chàng lấp lánh dưới ngọn đèn, nàng cũng nhoẻn miệng tươi cười, quay đầu nhìn sang kẻ kia, nói:
– Anh hay thật đấy! Ban chiều tôi sốt ruột hỏi, anh nói tối nay sẽ tỉnh, tôi còn tưởng anh trấn an tôi, vậy mà hắn tỉnh thật! Y thuật của anh đem so với Phạm thần y gì đấy, chắc cũng không kém bao nhiêu đâu!
Thanh niên kia bẽn lẽn cười:
– Tiểu thư đừng tâng bốc tôi, chẳng qua chỉ là người trong phái bị trúng Thạch Ngọc Trảo cũng không ít, tôi cầm cự giúp họ dần rồi quen tay đó thôi. Thôi cô ngồi đây với hắn, tôi ra ngoài xem nồi thuốc tới đâu rồi.
Thiếu nữ gật đầu, thanh niên kia liền đứng dậy đi ra ngoài. Ngô Bình từ lúc hồi tỉnh, đầu óc vẫn còn choáng váng, nghe hai người nói chuyện, chàng hết ngơ ngác nhìn kẻ này rồi lại nhìn kẻ kia. Khi thanh niên lạ ra khỏi gian phòng rồi, thiếu nữ bèn chống tay chồm đến, chăm chú nhìn chàng, khẽ hỏi:
– Này, anh nhìn gì ghê thế, còn nhớ tôi là ai không? Hay là đầu óc cũng thành ra ngu ngu khờ khờ luôn rồi?
Chàng muốn bật cười nhưng vẫn còn rất mệt, không cười nổi, đành thều thào nói:
– Cô Như Như!
Như Như cong môi giễu cợt:
– Anh bất tỉnh bốn năm ngày nay, làm bọn tôi lo lắng mất ăn mất ngủ. Vậy mà anh chẳng ngoan chút nào, ngày ngày đều cào nát cổ tay của tôi và anh chàng kia, gọi mãi gọi mãi không biết chán. Gì nhỉ? Để tôi nhớ xem, anh cứ luôn miệng Xuân Lan này Xuân Lan nọ!
Như Như vừa nói vừa nhăn trán nghi hoặc, khi quay đầu nhìn lại đã thấy Ngô Bình hai má ửng hồng, nàng không kiềm được, bèn bật cười:
– Ôi xem anh kìa, mấy ngày nay sắc mặt xanh xao, vừa tỉnh, nghe nhắc đến tên người thương đã liền hồng hào trở lại!
Ngô Bình bối rối, cố sức nói:
– Đừng trêu tôi nữa!
Như Như bèn thôi cười thành tiếng, chỉ nhoẻn miệng, tinh quái nhìn chàng. Chàng bắt đầu lục lọi đầu óc, cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Bàn tay gân guốc của người đàn bà áo lục nơi bìa rừng liền hiện ra trong tâm thức khiến chàng khẽ rùng mình một cái. Rồi chàng lại ngó dáo dác xung quanh, bất chợt nhớ ra nguyên nhân khiến mình đụng phải cao thủ nơi ngôi miếu hoang, bèn nén đau nhổm mình bật dậy, luống cuống hỏi:
– Ông ngoại tôi, ông ngoại tôi đâu rồi? Bọn chúng làm gì ông ngoại tôi rồi? Tại sao tôi lại ở đây?
Như Như giật bắn người, hai tay quờ quạng đẩy chàng nằm xuống, rối rít nói:
– Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã, bình tĩnh đi!
Chàng bị Như Như dằn xuống trở lại, thương thế còn nặng, không sao chống cự, chỉ đành bất lực nằm yên, khóe mắt cay cay. Như Như mím môi nhìn chàng, nói:
– Chúng ta quả nhiên là đã trúng kế bọn chúng. Mấy kẻ đốt đuốc đuổi theo trong rừng là người của Tản Viên Sơn phái, tên Bạch Tượng kia không đi một mình như tôi đã nhầm tưởng. Ả đàn bà áo lục ở bìa rừng hôm đó chính là Phượng Hoàng đại nương, cao thủ bậc nhất của Tản Viên Sơn phái.
Rồi nàng tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện từ sau khi Ngô Bình bất tỉnh. Chàng yên lặng nằm nghe, nét mặt càng lúc càng ra chiều âu lo. Như Như kể xong thì thở dài rồi nói:
– Tôi đoán là trong lúc chúng ta lo giải cứu Yến Lan, ông ngoại anh đã xuất hiện để dẫn dụ bọn Trần Gia bang đi nơi khác. Mục đích ban đầu có lẽ là để tách chúng ra, càng ít người đuổi theo, cơ hội chúng ta trốn thoát càng cao. Nhưng ông ấy đã không ngờ đến chuyện Bạch Tượng còn có đồng bọn đến viện trợ.
Ngô Bình nói:
– Ông ngoại tôi và Trần Gia bang có mối thù không đội trời chung. Cũng chỉ vì hắn mà…
Ngô Bình nói đến đây, sực nhớ mấy ngày trước, khi vô tình đề cập chuyện Nhật Lão nhiều năm lận đận vì phải trốn chạy bọn Trần Gia bang trước mặt Như Như, chàng đã bị ông véo nhẹ một cái rồi nói dối rằng mình bị đau chân. Giờ ngẫm lại chàng mới hiểu, hóa ra hôm ấy Nhật Lão không muốn chàng tiết lộ uẩn khúc vụ thảm sát Hoàng Liên Sơn với người lạ, bèn giật mình thầm nhủ:
“Ông ngoại mình đề phòng đúng là không thừa, cô gái này có quan hệ rất thân thiết với Ngọc Minh vương tử. Suýt chút nữa mình đã làm lộ bí mật năm xưa. Thân phận của mình, nhất định không được để người nhà Nhân Trí Vương biết, nếu không, việc tráo phi đến tai triều đình, tộc Khau Phạ của họ ngoại mình và Mộc Hương sơn trang sẽ bị liên lụy.”
Thấy Ngô Bình đang nói thì đột nhiên dừng lại ra chiều đăm chiêu, Như Như vội lay nhẹ tay áo chàng, hạ giọng trấn an:
– Anh yên tâm đi, ông ấy giữ hai con ngựa, không chừng đã thoát thân từ lâu rồi. Trước mắt, anh phải theo bọn tôi đến Lục Châu chữa trị. Chậm trễ ngày nào, cánh tay anh càng khó giữ ngày đó!
Ngô Bình nói:
– Người ngày ngày cùng cô lo thuốc thang cho tôi là ai vậy?
Như Như nói:
– Là Lâm Trí Anh của Hải Đông phái. Chưởng môn của bọn họ vừa qua đời, muốn đề đạt người kế nhiệm cần có sự nhất trí của nhóm Ngũ Đại Mãnh Long. Bốn vị cao thủ kia và Trí Anh bèn đến Ái châu tìm Lã Hắc Long, giữa đường gặp chúng ta, vì Trí Anh biết chút y thuật nên đã đồng ý đi theo tôi và anh đến Lục châu, còn bốn vị kia thì tiếp tục đi châu Ái. Tôi nghe Lâm Trí Anh nói Hắc Long của họ đang ở Linh Cung, trong lòng lấy làm khó hiểu nhưng còn chưa tiện hỏi.
Ngô Bình bèn gật gù đáp:
– Là Thìn cung phu nhân Lã Thị Vy, mẫu thân của Công Quý.
Như Như tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại:
– Anh bảo mẫu thân của cái kẻ đánh tôi ở am Thanh Tịnh hôm đó là Hắc Long sao?
Ngô Bình gật đầu. Như Như liền nheo mày, giọng chất vấn:
– Mà này, hôm ở trên đồi, anh nói với tôi anh ở Cổ Pháp. Sao lại quen biết đám người của Linh Cung thế?
Ngô Bình đáp:
– Tôi là con nuôi của Dậu cung Bích phu nhân, sống ở Linh Cung từ nhỏ đến năm mười một tuổi, tất nhiên là phải quen biết bọn họ rồi.
Như Như càng nghe càng trố mắt kinh ngạc, hỏi tiếp:
– Nhưng, nhưng mà…Có chuyện này không biết có nên hỏi thẳng anh không nữa…
Ngô Bình nhìn bộ dạng khó xử của Như Như, không nén nổi nhếch mép cười rồi nói:
– Đã nói đến đó rồi, sao còn phân vân? Cô chăm sóc tôi mấy ngày nay, hẳn cũng đã xem tôi là bạn bè, còn ngại ngần gì nữa?
Như Như dè dặt nói tiếp:
– Tôi thấy anh tâm tính lương thiện, đâu ngờ anh cũng từng sống ở Linh Cung. Nhưng nếu so chuyện đó với thân thế của ông ngoại anh thì tôi càng khó hiểu. Ông lão ấy, thật sự là…là Nhật Lão của Nhật Nguyệt sơn trại sao?
Ngô Bình cười nhạt, hỏi lại:
– Cô tuổi tác không nhiều, sao lại biết đến Nhật Lão?
Như Như ấp úng:
– Tôi…tôi nghe vương tử nói nhiều năm nay, bất cứ ai có quan tâm đến Man Thiện Bí Kíp cũng đều biết đến Nhật Lão…ông ấy…
Ngô Bình không đợi nàng nói hết đã thẳng thắn xen vào:
– Cô đang muốn nói đến vụ thảm sát, có phải không?
Như Như ngập ngừng cúi đầu, khẽ nói:
– Thôi không nói đến chuyện này nữa…
Ngô Bình tiếp tục ngắt lời Như Như:
– Tôi không biết cô đã nghe người ta nói những gì về ông ấy, nhưng nếu tôi nói rằng tất cả những điều cô nghe được đều là dối trá, thì cô có tin tôi không?
Như Như chăm chăm nhìn Ngô Bình một lúc, trong ánh mắt có vài phần nghi kị, lại có vài phần mềm lòng. Sau cùng, nàng cũng thở sâu mội hơi, nhẹ nhàng nói:
– Tôi tin anh là người tốt. Những chuyện khác dù có là thế nào, tôi vẫn xem anh là bạn.
Ngô Bình ngỡ ngàng nhìn nàng, trong lòng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa cảm kích. Ban nãy khi nàng hỏi đến chuyện Nhật Lão, thật tâm chàng đã có một chút khó chịu, nay thấy nàng nhận mình là bạn bè, từng cử chỉ lời nói đến ánh mắt đều không có một chút khiên cưỡng thì liền tin rằng nàng thật lòng. Ngô Bình xúc động hỏi:
– Cô với tôi quen biết chỉ mới có vài ngày, sao đã vội tin tôi là người tốt?
Như Như đáp:
– Anh và tôi không hề quen biết, vậy mà ở quả đồi gần am Thanh Tịnh, anh đã cứu tôi. Rồi khi giao chiến trong am, anh không vì tôi và Yến Lan có chút thành kiến với nhau mà vẫn đỡ thay tôi nhát kiếm của cô ấy. Mấy hôm trước, khi bị Phượng Hoàng tấn công, ả chọn đuổi theo tôi, vốn là anh đã có thể thoát thân, nhưng anh vẫn không bỏ tôi một mình. Anh vì tôi mà một lần suýt bị trọng thương, một lần suýt mất mạng. Tôi ban đầu cứ cho rằng anh cũng là loại phàm phu tục tử như Công Lục, chẳng qua là vì…là vì tôi có chút nhan sắc. Nhưng mấy ngày qua, anh bất tỉnh, không ngừng mê sảng gọi tên người con gái khác, tôi mới biết mình nhất thời tự cao mà trót xem thường anh.
Ngô Bình cảm kích nhìn nàng một hồi lâu, thấy vẻ mặt nàng quá nghiêm túc, bèn chuyển giọng:
– Tôi vẫn chưa hỏi cô về chuyện cô cố tình giả vờ để bọn Yến Lan bắt giữ, làm tôi hao tâm tổn trí đi nghĩ cách cứu cô. Vẫn là tôi quá ngây thơ, không nhìn ra cô lừa bọn họ, nếu không gặp Kỷ cô cô, có lẽ đến giờ tôi vẫn còn chưa biết. Cô thật là tinh quái!
Như Như gượng gạo cười, nói:
– Anh…anh biết cả rồi sao?
Ngô Bình đáp:
– Vẫn còn nhiều chuyện chưa biết, cô không được lừa tôi!
Như Như vui vẻ gật đầu:
– Anh muốn biết chuyện gì?
Ngô Bình hỏi:
– Kỷ cô cô lo rằng cô không chịu về Hoa Lư mà ở lại Đằng châu, quả nhiên không sai. Tôi đang thắc mắc, liệu cô đã bỏ qua chuyện của Diệu Hạnh sư thái hay là vẫn còn chờ thời cơ để bắt bà ấy đem về Hoa Lư.
Như Như nói:
– Tôi dĩ nhiên là không thể bỏ qua rồi, nhưng tôi cũng không dám cãi lời sư phụ. Tôi ở lại Đằng châu không phải vì Hắc Diện phu nhân, mà là vì dọc đường tôi vô tình phát hiện ra Yến Lan bị đám người Trần Gia bang bắt đi.
Ngô Bình nhíu mày trở lại, thôi không đùa nữa. Như Như bèn nói tiếp:
– Hôm đó tôi giận sư phụ, cũng tính về Hoa Lư rồi. Thế nhưng trời đã trưa, bèn ở lại Cổ Pháp một ngày, sáng hôm sau, tôi vô tình thấy Yến Lan quanh quanh quẩn quẩn thì tò mò đi theo. Hóa ra nàng ấy đã tìm cách trốn đám anh trai, đến chùa Quỳnh Lâm tìm anh. Mấy vị sư phụ trong đó liền chỉ nàng đến vườn nhãn, nàng ấy tới rồi mà không thấy có ai ở nhà, liền tức giận chạy một mạch đến Đằng châu. Có lẽ nàng ấy nghĩ rằng anh đến Hoa Lư nên mới chạy theo hướng đó. Tôi vì thuận đường, cũng đi theo xem thế nào. Quả nhiên nàng ấy vừa đi, vừa hỏi người dọc đường có gặp một thanh niên giống như anh đi về hướng này không. Tôi thấy có hứng thú nên cứ theo sau nàng ấy. Đến chập tối, đột nhiên có một đám người lạ mặt tấn công rồi bắt cóc nàng ấy. Cái người tên Trần Linh, hắn có qua lại với Khai Minh Vương vài lần, nhưng tôi còn không rõ thân phận của hắn, nghĩ nếu cải trang thành vương tử thì sẽ lừa bịp được hắn nên mới liều mình bám theo. Tôi trước đây thường theo vương tử đến Đằng châu, đoán là đám người mờ ám ấy sẽ đưa Yến Lan đến ngôi miếu hoang nên tìm đường chạy đến trước, nếu chúng giở trò sẽ tùy cơ can thiệp. Nào ngờ lại gặp anh ở đấy!
Ngô Bình suy tư một chút, nói:
– Bọn chúng bắt Yến Lan vì muốn tìm Hắc Diện phu nhân, nhưng sao chúng lại biết Yến Lan có liên can đến Hắc Diện phu nhân? Nếu bọn chúng theo dõi Yến Lan ngay từ đầu thì đâu cần phải tra khảo, có lẽ chỉ là giữa đường vô tình gặp nàng ấy, mọi chuyện sau đó đều là do tự phát cả. Chứng tỏ mối quan hệ giữa Yến Lan và Hắc Diện phu nhân, bọn chúng đã phải biết trước từ lâu rồi.
Như Như nói:
– Theo tôi thấy, là tên Bạch Tượng nhận ra Yến Lan, sau đó cả bọn mới xúm vào bắt cóc. Người của Trần Gia bang và Tản Viên sơn phái sao lại cùng nhau đến Đằng châu? Tôi dốc công suy nghĩ mấy ngày nay, vẫn không thể hiểu nổi. Còn chuyện của Hắc Diện phu nhân, chắc đúng như anh nói, chúng đã biết từ trước, nay nhân cơ hội gặp Yến Lan đi một mình nên ra tay luôn thể.
Ngô Bình càng ngẫm càng nghi ngờ, bèn nói:
– Trong Linh Cung, có khi nào có nội gián của Trần Gia bang không? Chỉ như vậy, chuyện của Yến Lan và Hắc Diện phu nhân mới bị lộ ra ngoài.
Như Như ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao lại không phải là nội gián của Tản Viên sơn phái? Tôi nghe nói trong các phu nhân, có một người là đệ tử Tản Viên Sơn phái mà!
Ngô Bình đáp:
– Ngọc phu nhân tuy là đệ tử của Tản Viên sơn phái, nhưng đã một tay nuôi dạy Yến Lan từ nhỏ, không thể nào lại đi nói những chuyện có hại cho Yến Lan ra ngoài được.
Như Như nói:
– Anh nghĩ ai cũng lương thiện như anh sao? Yến Lan dù gì cũng chỉ là con nuôi bà ấy mà thôi!
Ngô Bình nghe những lời ấy, bất giác cảm thấy sợ hãi, trong lòng dù không dám chắc nhưng vẫn cố nói ra để tự trấn an mình:
– Cô không rõ Ngọc phu nhân bằng tôi đâu, tôi tin bà ấy không khi nào lại làm ra những chuyện như vậy. Mà nếu là bà ấy, chẳng lẽ lại không thể dụ ngọt để Yến Lan tự nói ra hay sao?
Như Như chống tay lên gối, tựa cằm vào, bâng quơ nhìn ánh đèn, nói:
– Tôi cũng không rõ, chúng ta cứ ngồi đây suy diễn lung tung, càng suy càng rối mà thôi! Đợi anh chữa trị xong cánh tay, cứ tìm gặp Yến Lan để hỏi, biết đâu sẽ có thêm chút manh mối.
Nghe Như Như nhắc đến chuyện gặp Yến lan, đột nhiên nhớ lại lời hẹn trong rừng, Ngô Bình vội vàng hỏi:
– Thôi rồi, tôi hôn mê mấy ngày rồi?
Như Như điềm nhiên quay sang nói:
– Năm ngày, có gì không?
Ngô Bình cuống cuồng đáp:
– Hôm đó, Yến Lan có bảo, sáng hôm sau sẽ gặp ở cổng thành Hoa Lư, không gặp không về…
Chàng còn chưa nói xong, Như Như đã trấn an:
– Anh yên tâm, chúng ta đang ở châu Đại Hoàng, cách thành Hoa Lư không xa. Mấy hôm trước tôi có thay anh đến cổng thành tìm Yến Lan, vừa đến đã thấy nàng ấy đang giằng co với hai anh trai. Tôi không muốn gặp Công Lục, nên chỉ đứng xa quan sát. Được một lúc sau, Công Quý hình như có điểm huyệt rồi ép nàng ấy về Linh Cung rồi.
Ngô Bình rầu rĩ nói:
– Cũng chỉ vì đi theo tôi mà Yến Lan suýt nữa xảy ra chuyện, tôi lại thất hẹn với nàng ấy. Nhất định ngày sau sẽ tìm đến xin lỗi.
Như Như toan nói thêm điều gì nữa thì Lâm Trí Anh tay cầm bát thuốc bốc khói đã bước vào phòng, nàng bèn đứng dậy, nép sang một bên, nhường chỗ cho Trí Anh. Trí Anh mỉm cười thân thiện với Ngô Bình, tay đút từng thìa thuốc cho chàng, nói:
– Anh thấy thế nào rồi? Còn đau nhiều lắm không?
Ngô Bình nuốt xong một ngụm thuốc đắng, khẽ trả lời:
– Vẫn còn đau lắm, nhưng tôi có thể chịu được.
Nói rồi chàng liếc sang cổ tay Trí Anh, quả nhiên có trầy xước mấy đường, bèn tỏ ý bất đắc dĩ:
– Anh Trí Anh, tôi…
Như hiểu được chàng định nói gì, Trí Anh cười trừ, nói vội:
– Anh đừng ngại, bị đánh trọng thương mà vẫn đủ sức cào mấy đường này, tôi mừng cho anh còn không hết ấy chứ!
Ngô Bình cũng đành gượng cười, dù trong lòng vẫn còn thấy rất áy náy. Trí Anh giúp Ngô Bình uống thuốc xong thì quay sang Như Như, nói:
– Tiểu thư, anh ta tỉnh rồi, để sáng mai tôi đưa anh ta đến Lục Châu là được. Tiểu thư mau quay về vương phủ, kẻo các vương gia và vương tử lo lắng.
Như Như ngập ngừng một lúc, trong ánh mắt có vài phần không vui, nụ cười trên môi cũng liền tắt hẳn. Ngô Bình và Trí Anh ngạc nhiên nhìn nàng, mọi thắc mắc chưa kịp thốt thành lời thì nàng đã nói:
– Hai anh đừng ép tôi quay về. Tôi…tôi…
Giọng nàng khẽ khàng, trong lúc hai người còn đang nghe chưa rõ ràng, nàng đã liền đổi thái độ, cặp mắt to tròn đầy nhiệt thành, nói:
– Hơn nữa, để hai người đi một mình, tôi không an tâm. Để tôi đi theo, lỡ dọc đường có biến, tôi sẽ lo đối phó, còn anh Trí Anh sẽ lo cho anh Bình, không phải hay hơn sao?
Trí Anh nghe xong liền có chút do dự, Ngô Bình đã đáp lời:
– Một mình cô, liệu có lo nổi cho hai người bọn tôi không? Chỉ e nhỡ có chuyện gì không hay, hai chúng tôi biết ăn nói thế nào với vương tử?
Như Như nheo mắt, chun mũi, nói:
– Anh xem thường tôi quá rồi, hôm ấy nếu mà có vài mũi ám khí thì chắc là giờ này tôi và anh đều không phải ở đây!
Ngô Bình nghe nhắc đến ám khí, chợt nhớ đến chiếc hộp gỗ Công Lục đã đưa cho mình, vội vàng nói:
– Tôi quên mất, hộp Kim Yên Châm của cô, Công Lục nhờ tôi trả giúp, còn ở trong túi hành lý của tôi đấy!
Như Như mở to mắt nhìn chàng, rồi nàng chau mày lại, quay mình bước đến bàn, chụp lấy túi hành lý, mở ra. Nàng cầm lấy cái hộp gỗ, chạy lại bên giường, tay giơ cái hộp lên, khẽ run, giọng đứt quãng:
– Anh…anh trả cho tôi sớm hơn thì… tay anh đâu đến nỗi…
Ngô Bình trâng trối nhìn nàng, mắt bỗng chốc cay cay, đành phải cúi vội xuống. Lần đầu tiên trong đời, có một người xa lạ đã lo lắng cho chàng nhiều đến vậy. Như Như đứng yên một hồi, chợt thấy thái độ của mình có chút gì đó lạ kì, bèn bối rối hạ tay xuống, giấu cái hộp gỗ trong hai bày tay đan vào nhau. Trí Anh ngẩn người nhìn qua nhìn lại, thấy hai người kia ai cũng cúi đầu nhìn xuống, bèn thở dài nói:
– Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì nữa! Cũng trễ rồi, tiểu thư đi nghỉ đi, ngày mai còn đi sớm!
Như Như liền quay người bước đi, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn lại, cũng không một chút do dự; nàng muốn giấu sắc mặt ửng hồng vì thẹn thùng bối rối khỏi ánh mắt của hai chàng trai kia.
Khi Như Như đã rời gian phòng rồi, chỉ còn lại Ngô Bình và Trí Anh, không khí lại mau chóng trở nên sượng sùng. Trí Anh dù đã tận tâm chăm sóc Ngô Bình năm ngày nay, nhưng với Ngô Bình nào khác chi người xa lạ. Vốn dĩ là ngồi lâu không biết nói gì với nhau, thấy Ngô Bình cũng có vẻ còn mệt mỏi, Trí Anh bèn mỉm cười mở lời:
– Anh cũng mệt rồi, đi nghỉ thôi. Ngày mai nếu anh cảm thấy đủ sức thì chúng ta sẽ cùng đi Lục Châu.
Nói rồi, Trí Anh đứng dậy đi đến bàn thổi tắt nến. Trong bóng đêm, Ngô Bình đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng Trí Anh mở cửa rời khỏi phòng, trong lòng bèn lấy làm lạ, đành lên tiếng gọi:
– Này anh Trí Anh!
Trí Anh đáp ngay:
– Tôi đây! Có gì không?
Ngô Bình dè dặt hỏi:
– Anh…không về phòng ngủ sao?
Trí Anh cười nói:
– Tôi ngủ tạm ở chỗ cái bàn này để còn trông chừng anh nữa chứ!
Ngô Bình nghe tới hai chữ “trông chừng” thì cảm thấy vừa thẹn vừa buồn cười. Rồi sau, chàng bỗng chột dạ, hỏi:
– Đêm nào…cũng vậy sao?
Trí Anh đáp, giọng đã có chút ngập ngừng:
– Ừ thì…đêm nay là đêm thứ năm.
Ngô Bình sững người lại, trong khoảnh khắc cảm thấy khó có thể nói nên lời. Năm ngày qua, đã có hai kẻ xa lạ vô duyên vô cớ chịu cực vì chàng, lòng chàng có một chút ấm áp, cũng có một chút bồi hồi. Ngô Bình lặng lẽ thở dài, chàng cố nén đau nhích người vào trong, chừa ra một khoảng vừa đủ ở phía ngoài rồi nói:
– Anh Trí Anh, đừng ngồi ngoài bàn, giường còn rộng mà!
Trí Anh đáp:
– Tay anh còn đau, cứ nằm yên đi! Tôi ngủ ngồi thế này cũng quen rồi!
Ngô Bình phì cười, thầm khen mình đã biết chuẩn bị trước,chàng nói, giọng nửa đùa nửa thật:
– Tôi vừa nhích người vào rồi! Đừng để tôi phí sức chịu đau vô ích chứ!
Trí Anh ngẩn người yên lặng một lúc, Ngô Bình lại vui vẻ nói:
– Anh ngồi đó rồi, sáng mai mỏi lưng, làm sao đi một quãng đường dài đến Lục Châu được?
Trí Anh cười khẽ, chậm rãi đứng dậy, chần chừ thêm một chút nữa mới bước đến. Vừa leo lên nằm chưa được bao lâu, Trí Anh đã ngủ say. Nghe tiếng ngáy đều đều của y, Ngô Bình chợt chạnh lòng nghĩ: “Ngủ nhanh thế này, chắc là bốn đêm trước vì mình mà không trọn giấc. Trên đời có những người như Trí Anh và Như Như, phần số mình cũng thật là tốt đẹp!”.
Ngô Bình hôn mê nhiều ngày, vừa tỉnh lại chưa được bao lâu nên rất khó ngủ, lại thêm chuyện Nhật Lão mất tích ở bìa rừng xứ Đằng châu khiến chàng lo âu suy tư mà quên cả thời gian, đến khi nghe thấy tiếng gà gáy, giật mình quay đầu nhìn ra khe cửa đã thấy ánh đèn ngoài hành lang tắt hẳn, thôi không hắt bóng vào phòng nữa. Thế là sắp xong một đêm, chàng nghĩ đến thành Hoa Lư cách đây không xa, trong lòng lại nặng trĩu. Từ lúc tỉnh lại, Ngô Bình chưa khi nào quên mục đích mình đến Hoa Lư, nhưng đó lại là điều cơ mật, ảnh hưởng không ít đến vị thế của Công Uẩn tại triều đình, nên dù rất muốn chàng cũng không thể tự tiện giãi bày với hai người bạn đồng hành, nhất là khi một trong hai người ấy lại có liên quan đến hoàng tộc họ Lê. Đành rằng, Nhân Trí Vương đã biết mọi chuyện từ thiền sư Vạn Hạnh, nhưng nếu để đến tai Ngọc Minh vương tử hoặc Khai Minh Vương thì lại là chuyện khác.
Ngô Bình thở dài, không hẳn là không có cách để gặp được Công Uẩn nhưng bản thân chàng vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào. Chàng lại trở mình nhìn ra khe cửa, lúc này, bóng nắng vàng rực đã hắt vào tạo thành một vệt dài in hằn trên nền đất. Một ngày mới sau cơn hôn mê triền miên cuối cùng cũng đã đến.
