Chiếc xe ngựa cọc cạch lăn bánh trên con đường đầy sỏi đá, cát bụi mịt mù theo từng vòng quay.Thoạt đầu, Trí Anh còn vén rèm lên để nắng sớm rọi vào, nhưng được một lúc đã phải hạ xuống vì bụi đất. So với đi ngựa, ngồi trên xe thoải mái hơn, tuy vậy, cả người Ngô Bình vẫn còn ê ẩm nhức mỏi, thi thoảng chiếc xe lại vấp vào đá, dằn lên dằn xuống khiến thân thể chàng bị va chạm vào mấy thanh gỗ, những lúc ấy chàng phải cố nén mấy tiếng rên rỉ vì sợ làm Trí Anh lo lắng.
Như Như tỏ ra vô cùng thuần thục trong việc điều khiển ngựa xe. Từ lúc khởi hành, đều do một tay nàng cầm cương, phần vì nàng chủ động giành lấy cái việc ngồi ngoài hứng gió bụi ấy, phần vì Trí Anh ít khi đến châu Đại Hoàng nên không rành đường sá. Hôm nay, nàng lại ăn vận kiểu nam nhân; vẫn là bộ y phục đen, cốt cách ấn tượng hệt như mấy ngày trước ở bìa rừng Đằng châu, so với vẻ dịu dàng nữ tính cùng sắc phục trắng toát tối hôm qua, quả là một màn thay đổi nhân dạng hết sức ngoạn mục. Nàng khoác lên người vẻ phong lưu hào sảng, tư phong oai vệ, cốt cách hiển quý của con cái nhà quý tộc; tông giọng trong vắt như chuông gió ống trúc lại trở nên cứng cỏi trầm ấm khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng mà cảm thấy khó hiểu; duy chỉ có ánh nhìn ấm áp nhiệt thành từ đôi mắt đen tuyền lấp lánh dưới ánh mặt trời là không hề biến đổi. Chính bộ dạng ấy của nàng đã lừa được đám người Trần Gia Bang, khiến chúng thật sự tin rằng nàng là Ngọc Minh vương tử, thậm chí còn không có đến một chút mảy may ngờ vực.
Nhiều năm qua đi, Ngô Bình đã quên hẳn diện mạo của Ngọc Minh vương tử, chỉ nhớ loáng thoáng ngày ấy hắn vẫn còn rất nhỏ, gần nửa khuôn mặt bị choáng bởi vết mực đen to đùng xấu xí, và hắn ta trông hệt như một cái bóng bé con bên cạnh Khai Minh Vương lạnh lùng đáng sợ. Như Như có thể giả làm Ngọc Minh vương tử, Ngô Bình không đoán nổi là giống đến mức nào, chỉ biết từ những người từng gặp vương tử vài lần như Trần Linh, cho đến Hồ Hoàng Long, mà theo lời Trí Anh thì chính là sư phụ của Ngọc Minh vương tử thuở nhỏ, đều bị bộ dạng của Như Như đánh lừa. Trong lòng hốt nhiên gợn dậy chút lo âu mơ hồ, Ngô Bình không khỏi nghĩ thầm:
“Nàng ấy có thể giả mạo tài tình như vậy, hẳn là thường ngày với vương tử vô cùng thân mật, để tâm cả dáng đi, điệu bộ, đến sở thích, lời ăn tiếng nói, mới có thể đánh lừa hết thảy mọi người. Nàng ấy lại vì vương tử, không ngại xa xôi hiểm nguy, chủ động thay hắn tìm đến Cổ Pháp bắt Hắc Diện phu nhân về Hoa Lư chịu tội giết hại thân mẫu của vương tử nhiều năm về trước. Nàng ấy với vương tử, e là không chỉ hết mực trung thành, biết đâu lại còn là thanh mai trúc mã, ý tình sâu đậm…”
Nghĩ đến đó, Ngô Bình lại thấy có chút thẹn thùng. Đây đã là lần thứ hai chàng vô duyên vô cớ quan tâm đến mối quan hệ giữa Như Như và Ngọc Minh vương tử, nếu chẳng phải là trót có cảm tình với người ta, thì còn vì nguyên do gì nữa? Nhưng chàng chỉ vừa mới chớm nghĩ đến đó, đã phải vội vàng gạt phắt đi rồi tự lý giải rằng bản thân quanh năm suốt tháng ở mãi trong chùa, ít khi gặp nhi nữ, mà người tốt như Như Như lại rất hiếm có, nên mới nhất thời động lòng suy tưởng lung tung.
Cố tránh không nghĩ đến Như Như, đột nhiên chàng lại nhớ đến Xuân Lan, nhớ đến giấc mơ kì lạ trước khi hồi tỉnh vào đêm hôm qua. Những khi tâm tư buồn bực, lo âu chập chùng, hay khi gặp phải tình cảnh khó khăn, chàng luôn nghĩ đến Xuân Lan đầu tiên. Suốt bảy năm, đêm nào chàng cũng mơ mộng thấy nàng_người chị hờ đáng mến. Khi mọi chân tướng còn chưa rõ ràng, giấc mơ về một cô bé nhỏ cứ mãi ám ảnh chàng; đến khi xa Xuân Lan rồi, kí ức cùng nàng ở Linh Cung lại ùa về thay thế, khiến nhiều đêm chàng giật mình tỉnh giấc từ rất sớm. Không thể phủ nhận, chàng rất nhớ Xuân Lan, tâm tâm niệm niệm ngày qua ngày đều là đến khi được rời khỏi Cổ Pháp, sẽ cùng Nhật Lão xuống phương nam tìm nàng. Nhiều năm rồi, cái tâm niệm ấy đã không thành hiện thực. Lần đầu tiên rời khỏi Cổ Pháp, chàng lại gặp biết bao biến cố đáng sợ. Nhật Lão thì bặt tăm bặt tích, đến giờ vẫn không biết an nguy ra sao; Công Uẩn ở Hoa Lư thì vẫn chưa gặp được, lại thêm cánh tay phải suýt nữa tàn phế. Tâm trạng chàng vì thế mà lo âu chất chồng, thỉnh thoảng lại nghĩ, phải chi lúc này có Xuân Lan bên cạnh thì thật tốt. Chàng càng nghĩ đến Xuân Lan, lòng lại càng băn khoăn lo lắng:
“Mình không muốn có can hệ gì với người nhà của Đào cung chủ, ngay từ đầu chỉ luôn xem Yến Lan là em gái, tại sao với Xuân Lan lại chẳng có một chút để ý đến chuyện nàng ấy cũng là con gái của Đào cung chủ? Mình nhớ Xuân Lan đến thế, coi trọng nàng ấy đến thế, không biết nhiều năm qua nàng ấy có còn nhớ mình không, hay là gặp lại rồi thì vẫn quở mình trẻ con ngốc nghếch như ngày xưa?”
Đoạn, chàng thở dài nghĩ tiếp:
“Rốt cuộc, mình với Xuân Lan là loại tình cảm gì? Nếu đích thực là mình thích nàng ấy, sao lại vô cớ để tâm đến Như Như? Đúng là chẳng ra gì, khác nào kẻ một dạ hai lòng.”
Nghĩ dông dài một hồi, lại nhớ đến Tòng Phương, chàng liền sực tỉnh:
“Cứ nhìn tâm trạng của Lê sư ca mấy năm qua, đến kẻ ngốc còn nhận ra là đã thầm cảm mến Xuân Lan, mình là cố tình không chịu chấp nhận mà tỏ ra vô tư, hay là thực tâm đã có chút ghen tuông đây?”
Đang khi ấy, đột nhiên có người vỗ vào vai chàng một cái khiến chàng giật mình quay sang. Trí Anh nghiêm trọng nhìn chàng, hỏi:
– Suy tư điều gì mà tôi gọi những bốn năm lần đều không nghe thấy thế?
Ngô Bình bối rối lắc đầu, gượng cười:
– Anh gọi tôi có gì không?
Trí Anh cười bâng quơ, ánh mắt lóe lên tinh quái trước khi liếc nhẹ ra ngoài mành trong một khoảnh khắc rất ngắn, sau đó lại nhìn Ngô Bình, nói:
– Sắp đến thành Hoa Lư rồi! Lẽ ra từ Đằng châu đi đến Lục Châu sẽ gần hơn, nhưng vì tôi cần mua ít thuốc cho anh dùng dọc đường, lại cần thêm một chút lương thực nên đành đi ngược đến Hoa Lư. Cô Như Như nói, chúng ta chỉ nên dừng lại ở Hoa Lư một chút để thay ngựa và chuẩn bị hành lý rồi sẽ đi đường khác tới Lục Châu, hi vọng sẽ kịp đến thành Đại La trước khi trời tối!
Ngô Bình gật đầu, nói:
– Tôi chưa bao giờ ra khỏi Cổ Pháp, chuyện di chuyển ra sao đành phải phiền anh và cô Như Như rồi!
Chiếc xe cứ thế tiến thẳng trên con đường mỗi lúc một rộng, cát bụi cũng vơi dần. Ngô Bình hé màn nhìn ra ngoài, cổng thành tấp nập đã ở ngay trước mắt. Xe ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại. Như Như vội vã chui tọt vào trong xe, nói:
– Anh Trí Anh, anh giúp tôi đánh xe vào thành một đoạn, tôi…
Như Như chưa nói xong, Trí Anh đã vui vẻ leo ra ngoài, nói:
– Từ sáng đến giờ cô cũng mệt rồi, để tôi thay cho một đoạn. Cứ việc đi thẳng thôi phải không?
Như Như nói:
– Anh cứ cho xe chạy đi, khi nào đến nơi tôi sẽ nói.
Trí Anh bèn thay Như Như, tiếp tục điều khiển xe chạy thẳng vào thành. Như Như từ lúc chui vào trong chỉ ngồi yên, nét mặt thoáng chút lo âu. Ngô Bình trông thấy, liền chần chừ suy xét: “Vốn là không biết có nên nhờ nàng ấy đưa mình đến chỗ anh Công Uẩn trước hay không. Giờ trông nàng ấy có vẻ lo lắng, biết đâu lại có điều khó xử. Phải nói thế nào đây?”. Suy nghĩ một hồi, biết là không nên trì hoãn quá lâu, đợi khi ra khỏi Hoa Lư rồi lại hỏng chuyện, Ngô Bình bèn lựa lời:
– Cô Như Như, có chuyện gì vậy?
Như Như khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, ánh mắt thoáng chút bối rối, nói:
– Bên ngoài nơi nào cũng có binh lính của Khai Minh Vương và Nam Phong Vương, lại cả thuộc hạ của vương tử nữa. Tôi…tôi sợ bị họ bắt về nên mới phải giả trai như thế này.
Ngô Bình ngạc nhiên vô cùng, vẻ mặt sững sờ, nhất thời không biết nói gì. Chàng cứ nghĩ lâu ngày xa nhà, nàng hẳn phải rất nhớ, rất muốn quay về, ngờ đâu bản thân nàng lại không nghĩ thế.
Như Như nhìn thái độ bất ngờ của Ngô Bình, bèn thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nói:
– Chúng ta đi chung với nhau được vài ngày rồi, tôi cũng chẳng muốn giấu anh làm gì. Hai người bọn họ, thật ra đều có chút cảm tình với tôi. Lần này hoàng thượng bị ốm, các hoàng tử đóng ở khắp nơi đều không hẹn mà cùng kéo về Hoa Lư, tôi dám chắc giờ này cả hai người họ đang ở vương phủ. Không gặp thì thôi, gặp nhau lại có chuyện, tôi về phủ lúc này, có khác gì đổ thêm dầu vào lửa! Để binh lính bên nào bắt gặp cũng đều là không tiện, khó tránh khỏi chuyện được lòng người này mất lòng người kia, họ lại có thêm cớ để không ưa nhau.
Ngô Bình ngây ra một chút rồi hỏi lại theo phản xạ:
– Hai người nào cơ? Ngọc Minh vương tử rồi ai nữa?
Như Như ngỡ ngàng nhìn lại chàng, dường như trong mắt có ánh lên một chút khó hiểu. Rồi nàng đột nhiên chuyển thái độ, bật cười khẽ, nói:
– Khai Minh Vương.
Biết nàng đã nhìn ra thái độ bất thường của mình, Ngô Bình không khỏi đỏ mặt chau mày, vội nói để giấu thẹn:
– Cô thật lạ, mới khi nãy còn lo âu, giờ sao đột nhiên vui vẻ thế? Mà…mà theo tôi thấy, Khai Minh Vương và Ngọc Minh vương tử giao tình rất tốt, nhất định không phải là kiểu vì nữ nhi mà thành ra “không gặp thì thôi, gặp nhau lại có chuyện” như cô nói được!
Nghe Ngô Bình quả quyết, Như Như lại chớm cười rộ lên, nàng phải đưa tay che miệng, ghìm thanh âm rộn rã ngay cửa họng lại. Nàng càng buồn cười, Ngô Bình càng ngơ ngác, chàng bắt đầu có chút hoài nghi, cặp chân mày càng thêm nhíu lại. Như Như nhịn cười, nói:
– Không phải Khai Minh Vương với vương tử, mà là…
Nói đến đó, đột nhiên nàng dừng lại, ra vẻ dò xét, mắt nheo nheo, nghiêm giọng hỏi:
– Này! Làm sao anh biết Khai Minh Vương và Ngọc Minh vương tử có giao tình không tầm thường?
Ngô Bình gượng cười, đáp:
– Cô không giấu tôi, tôi cũng không giấu cô, cả Nam Phong Vương, Khai Minh Vương, Ngọc Minh vương tử, rồi cả Hoàng thượng, Nhân Trí Vương, tôi đều gặp qua một lần rồi!
Lần này đến lượt Như Như kinh ngạc, nàng tròn mắt nhìn Ngô Bình, chàng chỉ bẽn lẽn cười lại. Không đợi nàng hỏi, chàng bèn đem chuyện khi xưa ra kể, Như Như im lặng không nói gì, cứ mãi nhìn chàng. Ngô Bình huyên thuyên nói một hồi, chợt thấy Như Như mặc dù yên lặng nhưng không có vẻ gì là để tâm đến những lời mình nói, chàng liền im bặt nhìn lại nàng. Hai người nhìn nhau một lúc thật lâu, không khí yên ắng đến khó chịu, không gian chỉ còn âm thanh phố thị rộn rã từ bên ngoài chiếc xe vọng vào. Rồi ngay khi Ngô Bình cảm thấy bao nhiêu máu nóng sắp sửa dồn cả vào hai vành tai, Như Như lại cười nhẹ, xua tay trước mặt, nói:
– Đại Cồ Việt này chỉ có bấy nhiêu người thôi sao?
Hồn phách Ngô Bình vẫn còn chưa thoát ra khỏi cặp mắt đen láy của Như Như, liền thuận miệng nói lại một câu vô thưởng vô phạt:
– Sao chứ?
Lời nói ra rồi mới thấy dư thừa, chàng bèn giật mình tỉnh trí, khẽ đưa mắt dò xét thái độ Như Như. Nàng chỉ nhoẻn miệng cười, nói:
– Năm đó vương tử về Hoa Lư, có kể lại với tôi chuyện ấy, hóa ra anh là sư đệ của Lý tướng quân. Có điều tôi vẫn phải thắc mắc, thiền sư Vạn Hạnh đã để vuột mất một người đệ tử vào tay Hiếu Minh công chúa, sao lại còn để người đệ tử thứ hai hoàn tục thế? Mấy năm trước chẳng phải anh vẫn còn là một chú tiểu sao?
Ngô Bình đáp:
– Tôi không hợp với chốn tu hành!
Như Như nửa đùa nửa thật, nháy mắt hỏi lại:
– Là vì nàng nào đó tên Xuân Lan phải không?
Ngô Bình lườm nhẹ nàng, nói:
– Cô đừng có nói bừa! Người đó với tôi chỉ là…là…
Chàng còn đang băn khoăn không biết nói Xuân Lan là gì của mình nên cứ ấp a ấp úng, nói là chị thì cũng không phải mà nói là sư tỉ thì càng không ổn; dù chàng tin Như Như là người tốt nhưng vẫn mặc định trong lòng, chuyện thân thế của mình nhất quyết phải giấu nhẹm đến cùng. Như Như chờ một lúc, thấy Ngô Bình vẫn chưa chịu nói tiếp thì liền tinh nghịch đẩy nhẹ vào vai chàng, nói:
– Đủ rồi! Chẳng cần anh nói ra tôi cũng tự hiểu được mà!
Ngô Bình từ chỗ phân vân, bắt đầu có chút bực bội, bèn nói dỗi:
– Này, cô đừng có suy bụng ta ra bụng người chứ!
Như Như khoanh tay, quay mặt, cãi lại:
– Nói gì thế? Ít nhất tôi cũng không có lằng nhằng với người khác đến nỗi không nói nên lời!
Nói rồi nàng lại mỉm cười, một nụ cười thanh tú nhưng đầy vẻ châm chọc. Ngô Bình hừ nhẹ, hạ giọng hỏi:
– Thế chẳng phải cô lằng nhằng với Khai Minh Vương và Ngọc Minh vương tử đến nỗi chẳng dám về nhà hay sao?
Nụ cười nhanh chóng tắt ngấm, cơ mặt nàng cứng lại, thần thái đầy vẻ bối rối lẫn với bực bội, trông vô cùng hài hước. Như Như nhất thời không nói nên lời, Ngô Bình liền khẽ lắc đầu, cười đắc ý. Đột nhiên, sực nhớ ra mục đích ban đầu của cuộc nói chuyện, chàng thầm trách mình nhiều chuyện không đúng lúc, liền vội đổi thái độ, quay sang nói:
– Thôi không đùa nữa, thật ra tôi có chuyện này…
Chàng chỉ mới nói tới đó, đột nhiên một giọng nạt nộ từ bên ngoài vọng vào khiến hai người giật nảy mình.
– Này, chạy xe kiểu gì vậy hả? Mắt mũi để đâu rồi?
Như Như quay người hé màn nhìn ra ngoài. Ngô Bình cũng cố chồm người tới, hỏi khẽ:
– Có chuyện gì vậy?
Như Như chưa kịp đáp, chàng đã nghe thấy giọng Trí Anh bối rối vang lên:
– Tôi điều khiển xe ngựa chưa quen, đường sá lại đông đúc…
Kẻ bên ngoài lớn tiếng ngắt lời:
– Va vào người ta rồi lại tính chuyện đỗ lỗi cho điều này điều nọ sao hả?
Như Như thở dài, quay đầu vào, nói:
– Là một đám thuộc hạ của Nhân Trí Vương phủ. Tôi đã muốn tránh chúng ngay từ đầu, Trí Anh lại va phải chúng, đúng là có mà chạy đằng trời cũng không yên thân nổi!
Rồi nàng dợm vén mành bước ra ngoài, Ngô Bình liền hấp tấp cản lại:
– Mấy người đó la lối vài câu rồi sẽ đi thôi, cô ra làm gì? Nhỡ…bị bắt về thì sao?
Như Như quay đầu cười khì, nói:
– Tôi quan sát cả rồi, cái tên chỉ huy trẻ con họ Đào của bọn chúng hiện đang không có ở ngoài, chắc là trốn đi đâu chơi rồi! Bọn này ngông nghênh lắm, Trí Anh lại thật thà, không khéo lại bị bắt nạt vô cớ. Để tôi ra nói vài câu, chúng ta càng nhanh chóng rời đi chừng nào càng tốt chừng đó. Không khéo lớn chuyện, chỉ huy của chúng quay lại, lúc ấy tôi muốn trốn cũng trốn không nổi!
Rồi nàng hất tấm màn, nhảy vụt xuống xe. Giọng nàng trầm trầm vọng vào, khiến Ngô Bình vì chưa kịp quen tai mà có chút rờn rợn.
– Này, nhìn xem ngươi đang gây sự với ai!
Kẻ đang oang oang quát tháo bên ngoài đột nhiên im bặt. Ngô Bình cố nhích người đến chỗ ô cửa, vén rèm nhìn ra. Như Như đang thong thả đứng, tay không ngừng tung tung miếng ngọc trắng, mắt nhìn thẳng, chẳng màng liếc đám lính kia lấy một cái. Tên lính ban nãy lớn tiếng sau khoảnh khắc kinh ngạc bèn vội cúi mình, kính cẩn nói:
– Vương…vương tử đã…
Như Như lớn tiếng ngắt ngang:
– Đã đã cái gì? Còn không mau tránh đường cho ta về phủ!
Đám lính ấy vội vội vàng vàng lánh sang một bên, cúi đầu kính cẩn. Như Như liền xoay người, hất trường bào ra sau, chỉ với một cú nhảy thật gọn, nàng đã chui tọt vào bên trong, chiếc xe lại cọc cạch lăn bánh. Vừa yên vị xong, nàng đã nháy mắt với Ngô Bình, hí hửng nói:
– Này, thấy tôi diễn tuồng giỏi không?
Ngô Bình ngao ngán nói:
– Có lẽ cô đóng cái vai vương tử này nhiều lần lắm rồi, mà có lẽ cô cũng chỉ thành thạo mỗi vai này! Xem ra Khai Minh Vương đấu không lại Ngọc Minh vương tử rồi!
Như Như cong môi lên, toan cãi lại thì ngay lập tức lại bị kinh động. Bánh xe chưa kịp quay được quá ba vòng, một kẻ khác ở bên ngoài lại quát:
– Đứng lại đó!
Lần này thì ngay lập tức, Như Như biến sắc, nàng ngồi bất động, môi mấp máy:
– Không xong rồi!
Kẻ lạ lại nói tiếp:
– Người trong xe, mau xuống đây ngay!
Như Như vội vã tháo khăn vấn tóc ra, đưa mấy ngón tay lên chải bừa vài phát. Ngô Bình chỉ biết yên lặng nhìn, lòng đầy kinh ngạc. Bên ngoài, giọng tên lính ban nãy bị xe ngựa va trúng vang lên đứt đoạn:
– Anh Mộc à…trong xe là…là…
Kẻ mới đến liền lạnh giọng gắt:
– Im ngay, ta chưa hỏi đến ngươi! Người trong xe nếu chịu không xuất hiện, ta sẽ vào tận nơi!
Nói rồi tấm mành bị hất lên, một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, vóc người nhỏ bé nhanh chóng nhảy vào. Trí Anh cuống cuồng nhào đến ngăn cản, thiếu niên kia chỉ đơn giản hất một cái rồi kéo mành xuống, nói:
– Tiểu thư! Ý trời cho thuộc hạ vừa kịp quay lại để trông thấy tiểu thư bước lên xe. Xin tiểu thư theo thuộc hạ về phủ!
Ngô Bình hết ngơ ngác nhìn y rồi lại nhìn Như Như. Như Như vẫn ngồi yên, lãnh đạm nói:
– Đào Cam Mộc(1), ta hỏi ngươi mấy câu rồi ngươi muốn đưa ta đi đâu cũng được!
Thiếu niên tên Cam Mộc gật đầu nói:
– Xin tiểu thư cứ hỏi!
Như Như nói:
– Hai người đó còn ở trong phủ không? Đã bao lâu rồi?
Cam Mộc đáp:
– Khai Minh Vương và Nam Phong Vương đã ở lì trong phủ hơn một tuần nay rồi. Khai Minh Vương từ phủ đệ ở Đằng châu về Hoa Lư, có lưu lại phủ vương gia vài ngày cũng là điều bình thường, thế nhưng thấy Khai Minh Vương đến, Nam Phong Vương từ hoàng cung cũng liền dọn sang chơi, mãi mấy ngày rồi vẫn không có ý quay về. Sáng sáng họ cùng vào cung thăm hoàng thượng, chiều lại về vương phủ. Họ nói…
Như Như cắt ngang:
– Không gặp ta thì không về chứ gì?
Cam Mộc do dự một lát rồi nói:
– Tiểu thư, không phải là thuộc hạ làm việc cho bọn họ, cả vương gia…
Như Như lại xen ngang:
– Vương gia và vương tử cũng muốn ta về sao? Chẳng lẽ lần này hai đại vương đến trong ôn hòa à?
Cam Mộc khẽ liếc mắt sang Ngô Bình trong chớp nhoáng rồi lại nhìn Như Như, nói:
– Vừa đến đã chẳng nhìn mặt nhau rồi! Vương gia và vương tử phải sắp xếp cho Khai Minh Vương ở Tây điện, Nam Phong Vương ở Đông điện, cốt cũng để giữ chút hòa khí.
Như Như hỏi:
– Thế nếu ta về, ngươi nói xem, hai người bọn họ sẽ thế nào?
Cam Mộc đáp:
– Tiểu thư, có tránh cũng đâu thể tránh cả đời được! Với chuyện cầu thân mà nói, vương gia cũng rất khó xử!
Như Như yên lặng một lúc, nàng đưa tay hướng về phía Ngô Bình, nói:
– Người này năm lần bảy lượt cứu mạng ta ở Cổ Pháp và Đằng châu, vì ta mà bị đánh đến gãy tay, chỉ cần chậm trễ chừng một hai ngày là phải phế bỏ cả cánh tay. Ngươi nói xem, là chuyện cầu thân quan trọng hay là cứu người quan trọng hơn?
Cam Mộc bối rối đáp:
– Tiểu thư, người cứ về phủ, thuộc hạ sẽ đích thân đưa y đến Lục châu…
Như Như hỏi nhanh:
– Nếu là bạn chí cốt của ngươi, ngươi cũng sẽ chọn bỏ y lại cho người lạ sao?
Vầng trán Cam Mộc nhăn lại, y băn khoăn nghĩ ngợi. Như Như liền chớp lấy thời cơ, hạ giọng nài nỉ:
– Cam Mộc, chị Như Như chưa từng cầu xin cậu điều gì, xem như đây là lần đầu tiên đi! Cho tôi đưa hắn đến Lục châu đi, là tốt cho hắn, cho tôi, cho cả các vương gia, vương tử ở nhà nữa!
Cam Mộc nói, giọng đứt đoạn:
– Tiểu thư…chị…tôi…
Như Như không để y ấp úng quá lâu, tiếp tục giọng điệu nài nỉ:
– Cậu xem, Khai Minh Vương thì lạnh lùng như gió rét mùa đông, Nam Phong Vương lại nóng nảy như nắng gắt trưa hè. Người thì sẵn sàng hùng hổ đối chấp, kẻ thì cứ trước sau yên lặng nhưng đã hành động rồi thì hậu quả khôn lường. Cậu bảo tôi về, có khác nào bắt tôi gồng mình chịu nóng chịu lạnh cùng một lúc đâu! Họ thà là trước sau đừng có chạm mặt nhau, một khi tôi đã về, có muốn họ không ở cùng một chỗ cũng không được! Chuyện này đâu phải là cậu chưa từng thấy qua lần nào. Còn chuyện cầu thân, tôi có về hay không cũng vậy thôi, cơ bản là vì tôi chưa quyết. Hơn nữa, bằng hữu gặp nạn, cậu bắt tôi bỏ đi mà không một chút áy náy gì sao?
Cam Mộc mím môi, chau mày nhìn Như Như, nét mặt vô cùng căng thẳng. Sau cùng, y cũng thở hắt một hơi, bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, tôi bao che cho tiểu thư lần này thôi đấy! Cổng thành phía Tây Nam có binh lính của Nam Phong Vương, tiểu thư cẩn thận nhé! Khi nào hoàng thượng buộc hai đại vương quay về, lúc ấy tôi sẽ đến Lục Châu tìm tiểu thư!
Như Như mừng rỡ ra mặt, vội vàng cảm ơn rối rít:
– Cảm ơn cậu, chuyện ngày hôm nay, về sau nhất định sẽ báo đáp, không để cậu thiệt thòi đâu!
Cam Mộc uể oải quay người định rời đi, Như Như đã gọi giật lại:
– Từ từ đã! Giúp người thì giúp cho trót, nhân tiện cậu giúp tôi mua vài thang thuốc, đổi mấy con ngựa. Bộ dạng tôi thế này, chui ra ngoài thể nào cũng bị phát hiện, mà anh chàng ngoài kia lại cũng không thông thạo đường sá.
Cam Mộc miễn cưỡng nói:
– Vâng, tiểu thư cứ cho xe đi trước, ra khỏi thành Hoa Lư đã. Một canh giờ sau, thuộc hạ sẽ đến giao đồ cho tiểu thư.
Như Như gật đầu, Cam Mộc liền nhanh chóng nhảy khỏi xe. Nàng vội vã lật tấm rèm cửa sổ lên, trông theo cho đến khi đám lính ấy khuất hẳn rồi mới ra hiệu cho Trí Anh tiếp tục chạy. Chẳng mấy chốc, ba người đã ra khỏi thành Hoa Lư.
Từ lúc nghe Như Như nói chuyện với Đào Cam Mộc, Ngô Bình đã có một chút chạnh lòng, dọc đường cứ thế miên man nghĩ ngợi không dứt:
“Hóa ra không phải nàng ấy được Khai Minh Vương và vương tử theo đuổi, mà lại là anh em Nam Phong Vương và Khai Minh Vương. Có lẽ vì lo sợ mình trở về sẽ làm hai người họ mất hòa khí, không chừng lại ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của Ngọc Minh vương tử và Khai Minh Vương, nên nàng ấy mới nhất quyết tránh mặt tới cùng. Chẳng lẽ với nàng, mình chỉ là cái cớ để né tránh hai người kia thôi sao?”
Như Như thấy Ngô Bình im lặng, nghĩ rằng chàng mệt mỏi nên không muốn làm phiền, cũng yên lặng theo.
Cách cổng thành chừng một dặm có một mái đình nhỏ. Như Như cho dừng xe ở đấy rồi dìu Ngô Bình cùng xuống đình ngồi nghỉ. Nàng tranh thủ chỉnh lại đầu tóc, cẩn thận cất miếng ngọc trắng vào túi hành lý. Ngô Bình chỉ ngồi yên, cố tỏ ra bình thản nhưng càng cố gắng chỉ càng thấy khó chịu nhiều hơn. Như Như đang chải tóc, vô tình quay sang, trông thấy nét mặt chàng không được vui, bèn gỡ cây lược ra, âu lo nhìn chàng, hỏi:
– Anh sao vậy? Có chuyện gì hở?
Ngô Bình ngập ngừng một lúc, đang nghĩ xem phải giấu tâm trạng thế nào thì chợt nhớ ra chuyện cần nói nhất vẫn chưa nói được, bèn giãi bày:
– Tôi có chuyện này, muốn nhờ cô, nhưng không biết cô có chịu giúp hay không!
Như Như chăm chú lắng nghe, ánh mắt ra chiều hối thúc, Ngô Bình bèn nói tiếp:
– Lần này tôi theo ông ngoại đến Hoa Lư là để tìm anh Công Uẩn, có một chút việc cấp bách cần phải nói. Thế nhưng…
Ngô Bình còn đang ấp úng, Như Như đã ôn tồn hỏi:
– Anh muốn nhờ tôi đưa anh đến chỗ Lý tướng quân phải không?
Ngô Bình gật đầu, Như Như nghĩ ngợi một lúc, nói:
– Nhà của Lý tướng quân cách đây không xa, chỉ sợ là giờ này tướng quân đang ở trong hoàng cung! Dù sao Cam Mộc cũng chưa đến, anh với Trí Anh cứ ngồi đây đợi, tôi quay vào thành, đến thử xem sao. Cùng lắm thì nhắn với người nhà tướng quân là anh đang chữa trị thương thế ở Lục Châu, tướng quân với anh là đồng môn, biết chuyện rồi sẽ tự tìm đến thôi!
Nàng vừa dứt lời, liền nhổm dậy. Ngô Bình ngỡ ngàng, vội vã níu tà áo nàng lại, nhất thời xúc động không nói được câu nào. Như Như liền quay lại hỏi:
– Sao vậy?
Ngô Bình trấn tĩnh, nói:
– Cô vào đó rồi, nhỡ gặp đám người của Khai Minh Vương và Nam Phong Vương thì sao?
Như Như cười bình thản, nói:
– Tôi không đi thì ai đi? Vả lại, gặp họ thì có sao, Cam Mộc nói đúng, tôi đâu thể tránh cả đời được. Huống chi, anh lặn lội đường xa từ Cổ Pháp đến đây, hẳn phải là chuyện cực kì quan trọng. Càng trì hoãn sẽ càng làm khó anh và Lý tướng quân. Cứ để tôi vào đó, nếu có gặp họ, tôi không tin là mình không có cách thoát thân.
Nàng càng bình thản, nói năng càng rành mạch, Ngô Bình lại càng xúc động. Từ sâu trong tâm thức, đột nhiên chàng cảm thấy vô cùng hối hận về những điều đã nghĩ khi còn ở trên xe. Như Như thấy Ngô Bình tâm trạng không ổn, cũng chưa dám đi vội, nàng băn khoăn nhìn chàng, ánh mắt chân thành đến ấm áp. Ngô Bình nói:
– Cũng còn cách khác mà! Cô đã không muốn quay về, mạo hiểm một cách không cần thiết vì tôi làm gì! Tôi thấy thiếu niên họ Đào vừa rồi rất tốt với cô, liệu có thể lại làm phiền cậu ấy một lần nữa không?
Như Như chựng lại, chậm rãi ngồi xuống, vừa cân nhắc vừa nói:
– Đúng là tôi vội quá, quên mất hắn! Nhưng hắn lại chưa từng gặp Lý tướng quân lần nào…
Ngô Bình nhanh nhảu nói:
– Chỉ cần cô chỉ cho cậu ấy biết nhà anh Công Uẩn ở đâu là được chứ gì!
Như Như nói:
– Thế anh có vật gì làm tin để Lý tướng quân khỏi nghi ngờ không? Dưới trướng của Nam Phong Vương, Lý tướng quân chức vụ không nhỏ, việc công dồn dập, thường vẫn bị thuộc hạ của các vị hoàng tử khác đến quấy phá. Tôi chỉ e Cam Mộc tuổi còn nhỏ, với tướng quân lại không hề quen biết, tướng quân không thấy tín vật, không chừng sẽ không tin đâu!
Ngô Bình buồn bã lắc đầu, cố vắt óc suy nghĩ. Rồi chợt nhớ ra một điều thú vị, bèn đổi lo thành mừng, nói như reo:
– Không có tín vật, nhưng chỉ cần đọc cho anh ấy bài đồng dao “mười hai tháng gió” là được ngay!
Như Như bật cười, xua tay nói:
– Anh bắt Cam Mộc học bài, e là khó hơn lên trời đấy! Cam Mộc từ nhỏ chỉ biết suốt ngày cung kiếm kiếm cung, mấy bài vè ngắn hắn còn chả quan tâm, nói gì đến cả bài đồng dao mười hai câu chứ!
Ngô Bình nói:
– Không cần đọc cả bài đâu, hai câu là được rồi!
Như Như liền nở một nụ cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú, nói:
– Dù sao cũng nên thử! Tôi rất thích bắt Cam Mộc đọc thơ!
Nói rồi nàng cười rộ lên, Ngô Bình vừa trút được nỗi lòng, tâm tư thoải mái, cũng vui vẻ cười theo. Trí Anh đứng ở ngoài trông ngựa, nghe âm thanh rộn rã từ trong mái đình vọng ra, liền cột tạm ngựa với xe vào một gốc cây, nhanh nhảu bước vào cùng tán chuyện.
Đúng một canh giờ sau, Cam Mộc từ phía cổng thành lững thững đi tới, tay phải dắt theo hai con ngựa to cao, tay trái cầm một túi vải. Như Như trông thấy, bèn chạy ra đón, Ngô Bình gọi giật lại, nhắc nhở:
– Phiền cậu ấy đọc hai câu đầu thôi nhé!
Như Như “ừ” một tiếng rồi chạy vội đi. Nàng ra khỏi mái đình rồi, Ngô Bình vẫn còn phập phồng trông theo. Trí Anh liền đặt tay lên vai chàng, trấn an:
– Đừng lo lắng quá, cô Như Như vốn rất cẩn thận, sẽ không có gì bất ổn đâu!
Ngô Bình nhăn trán, nói:
– Vô duyên vô cớ bắt Cam Mộc học thuộc những thứ mà cậu ấy không thích, tôi thấy áy náy quá!
Trí Anh nói:
– Tôi còn tưởng là anh lo sợ Cam Mộc dẫn theo người của vương phủ đến bắt cô ấy về nữa đấy chứ!
Trí Anh không rõ là nói bâng quơ hay là cố tình châm chọc, lời vừa dứt, Ngô Bình đã giật thót người, lập tức tự hỏi: “Tâm tư của mình dễ bị lộ ra trước mắt người khác đến vậy sao?”. Rồi cảm thấy cũng chẳng cần thiết phải nói thêm điều gì, chàng vẫn hướng mắt trông ra chỗ Như Như và Cam Mộc. Đến khi Cam Mộc lững thững quay về, Ngô Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Như Như vừa chạy xộc vào đình, đã bật ra một trận cười rộn rã. Nàng ngồi xuống ghế đá, đưa tay ôm bụng, nén cười, nói:
– Lâu rồi mới được bắt hắn học thơ! Các anh không trông thấy bộ dạng của Cam Mộc khi nãy đâu, vừa nghe nhắc đến thơ đã muốn quay đầu bỏ chạy!
Rồi nàng lại cười, nhìn sang bộ dạng áy náy của Ngô Bình, liền nhìn Trí Anh, cũng đang cười, nói:
– Anh xem, anh Bình lương thiện đến thế này là cùng! Tôi dám đảm bảo với anh, anh Bình mà trông thấy bộ dạng Cam Mộc khi nãy, cũng không nén nổi cười đâu! Này nhé, vừa nghe tôi nói chỉ cần học thuộc hai câu, hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Lúc nghe tôi đọc lại hai câu thơ, liền vừa đi vừa lẩm bẩm! Tôi dám chắc, dọc đường về, có ai chặn lại hỏi chuyện, hắn sẽ chẳng ngại mà đọc luôn hai câu thơ ấy! Đố các anh biết, về đến nơi rồi, điều đầu tiên hắn làm sẽ là gì?
Trí Anh vừa cười vừa nói:
– Không lẽ lại là tìm giấy bút viết ra hai câu ấy sao?
Như Như nói:
– Này, anh thông minh thật!
Rồi nàng lại tiếp tục ôm bụng cười. Ngô Bình ngồi một hồi, nghe thấy hai người kia vui vẻ, cũng phì cười lắc đầu ngán ngẩm, nói:
– Xem chừng cô cũng thân thiết với cậu ấy nhỉ? Chắc đã từng làm khó người ta nhiều phen rồi phải không?
Như Như ngừng cười thành tiếng, khóe miệng nàng chếch lên tạo thành nụ cười thanh tú quen thuộc. Nàng trông về phía cổng thành, bồi hồi nói:
– Khi còn nhỏ, ngoài vương tử ra, tôi chỉ có cậu ấy làm bạn! Ngày ngày, bất kể là học thư pháp thi phú hay là học võ, cậu ấy đều ở cạnh bên cả! Tôi cải trang thành vương tử, chắc chỉ có mỗi mình cậu ấy là nhận ra thôi!
Nàng trầm ngâm một lúc, nét mặt tươi tắn như đóa sen hồng chớm nở. Trí Anh bèn mỉm cười đứng dậy, đi ra chỗ cột ngựa xe. Như Như ngồi đấy một lúc, cũng thôi không hồi tưởng chuyện cũ nữa, vui vẻ đỡ Ngô Bình rời khỏi mái đình. Ba người lại tiếp tục hành trình, hướng thẳng đến thành Đại La.
Chú thích:
(1) Đào Cam Mộc (?-1015): đại thần nhà Tiền Lê, đại công thần nhà Lý, quê quán ở Ái Châu (Thanh Hóa), năm sinh không rõ. Năm 1005, Lê Long Đĩnh giết anh là Lê Long Việt, đoạt ngôi. Lúc bấy giờ, Đào Cam Mộc đang làm chức Chi hậu, bèn ngầm liên kết với Sư Vạn Hạnh và mấy đại thần khác chờ cơ hội tôn quan Thân vệ Lý Công Uẩn lên thay. Đến năm 1009, mưu sự thành công, Lê Long Đĩnh mất mà con trai thì còn bé, Lý Công Uẩn lên làm vua, khai sáng nên cơ nghiệp nhà Lý, phong cho Đào Cam Mộc làm Nghĩa Tín hầu và gả con gái là công chúa An Quốc cho. Tháng Giêng năm Ất Mão (1015), Đào Cam Mộc mất, Lý Thái Tổ truy tặng ông là Thái sư tước Á vương.

ôi, sao bạn Ngô Bình ngây thơ dễ thương thế này :X
Hình mẫu nam chính khờ kinh điển! =))