Mai vàng một đóa giữa trời,
Mênh mông sắc thắm, ngời ngời ngát hương.
Này là những ghét cùng thương,
Chân tình thiếu nữ ở phương trời nào?
Phần 1:
Thuyền lững lờ trôi trong sắc trời chiều cuối thu đượm một màu xanh lơ ảm đạm. Từng nhịp chèo chậm rãi khua vào dòng nước ngập đầy hơi lạnh, xé toạc cả vũng ánh sáng loang ra từ vầng thái dương đỏ rực kề sát chân trời nơi đầu sông. Từng vệt từng vệt hoàng hôn trải đầy khắp mặt nước như cố nhuộm chút thanh sắc cho con sông nhạt màu bạc thếch này.
Một làn gió heo may se lạnh lướt qua, Bạch Đằng giang nhấp nhô gợn sóng, con thuyền nhỏ khẽ chao đảo. Đôi mái chèo rẽ sóng không vì thế mà lạc nhịp, chỉ có người lữ khách phương xa xao lòng. Dòng Bạch Đằng bạt ngàn sắc trắng, cuối cùng cũng đã ở ngay trước mắt. Từ trên con thuyền nhỏ, có thể nghe thấy tiếng sóng nước muôn trùng khơi xa phía cửa biển Nam Triệu vọng lại, quyện vào không khí, lấp đầy khắp mặt nước mênh mông. Hai bên bờ, dải rừng cây vào buổi đầu đông vẫn đậm một màu thăm thẳm biếc xanh như nhấn nhá chút sắc vị cho khung cảnh thừa rộng lớn nhưng thiếu rực rỡ này.
Bị bao trùm trong khoảng không hùng vĩ sóng nước rừng cây chưa từng thấy qua lần nào trong đời, Ngô Bình khó lòng tránh khỏi cảm giác choáng ngợp. Chàng quay đầu khắp phía, đâu đâu cũng là bầu trời mặt nước. Gió lạnh đầu đông thốc vào mặt chàng, làn hơi khô khốc mang theo hương vị của con sông cánh rừng xộc vào mũi khiến chàng vừa cảm thấy xa lạ, lại vừa cảm thấy quyến rũ đến diệu kì. Ngô Bình yên lặng ngồi ngắm nhìn từng con sóng nhỏ lăn tăn lấp lánh dưới bầu trời hoàng hôn, bên tai loáng thoáng nghe thấy Như Như và Trí Anh đang trao đổi với nhau về vị thần y họ Phạm. Ông lão lái đò vẫn điềm nhiên khua chèo, nét mặt tĩnh lặng như không.
Đột nhiên, lẫn vào tiếng sóng, tiếng gió, tiếng mái chèo khuya dòng nước ánh bạc, một thanh âm thánh thót ngọt ngào, âm vang lan tỏa, bình dị mộc mạc vọng đến từ tít xa bãi bờ phía nam. Là giọng hát của một thiếu nữ, thoạt đầu nhạt nhòa, càng lúc càng thấm đẫm vào hơi sương cuối thu, cái lạnh lẽo u tịch của trời chiều bỗng chốc theo chất giọng trong veo ấy tan cả vào sóng nước mây trời. Ngô Bình sửng sốt lắng tai nghe, cả Trí Anh và Như Như cũng động lòng im bặt. Chỉ có người lái đò là vẫn đều tay đẩy mái chèo, khóe miệng khẽ chếch lên một nụ cười bình lặng.
Chiếc thuyền càng đến gần bờ, tiếng hát mê hoặc kia càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Lời ca ngọt dịu say đắm lòng người khiến ai nấy đều sực tỉnh, tâm hồn như bị trôi tuột khỏi cảm giác mơ hồ nhạt nhòa hư hư thực thực mới ban nãy. Khi bóng dáng người con gái chừng mười lăm mười sáu tuổi trong tà áo lụa màu nắng vàng pha sương sớm phấp phới bên bờ sông tít xa lọt vào tầm mắt những người trên chiếc thuyền nhỏ, cũng là lúc khúc ca đi vào đoạn kết:
“Này sông, này núi, này rừng
Này làn mây trắng lưng chừng trời xa!
Hỡi người lữ khách hôm qua
Tâm tư có nhớ khúc ca ngày nào?
Đầy vơi nắng sớm mưa rào,
Mải mê xứ lạ, thuở nào dừng chân?”
Nhạc âm vừa dứt, không gian lại trở về với cái ảm đạm của rừng cây mây trời, chỉ còn tiếng mái chèo khua nước đều đặn và tiếng gió rít qua rặng rừng bãi bờ phía nam mỗi lúc một gần hơn. Ba kẻ trên thuyền bâng khuâng ngơ ngác, đánh rơi cả một nhịp hụt hẫng vào hơi thở nhẹ tựa làn gió thu. Thiếu nữ ấy vẫn còn đứng bên bờ, nàng ngơ ngẩn trông về chiếc thuyền nhỏ mỗi lúc một gần, người trên thuyền cũng ngẩn ngơ trông lại. Trí Anh khẽ lên tiếng, nghe trong âm vực vẫn còn đọng xúc cảm khôn nguôi:
– Phạm tiểu thư, con gái của Phạm thần y.
Như Như bâng quơ hỏi lại:
– Nàng ấy ư?
Trí Anh gật đầu, chân mày chau lại, nói:
– Gặp nàng ta ở đây, không biết là may hay rủi nữa!
Như Như lập tức hỏi lại, giọng e ngại:
– Tại sao vậy?
Trí Anh đáp, chân mày xem chừng vẫn chưa chịu giãn ra:
– Thuyền cập bến, cô sẽ biết ngay thôi mà!
Chiếc thuyền chầm chậm rẽ sóng lướt trên mặt nước, khi còn cách bến chừng vài trượng, Như Như liền đỡ Ngô Bình đứng dậy. Thiếu nữ áo vàng vẫn đứng bất động trên bờ, cặp mắt chú mục vào ba người trên con thuyền nhỏ. Thuyền vừa cập bến, khóe môi nàng chợt nhếch nhẹ một cái thật nhanh, chỉ một cái thôi, cũng đủ để khung cảnh xung quanh trở nên rực rỡ. Nụ cười chóng vánh thu hút ấy có thể khiến cho Ngô Bình loạng choạng suýt ngã, làm cho Như Như ngỡ ngàng đến tròn xoe mắt, nhưng phảng phất trong gió lại là tiếng thở dài ảo não của Trí Anh. Hai người còn lại lập tức cảnh giác, ngoái đầu nhìn sang. Trí Anh chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng giải thích thêm điều gì mà bất ngờ nhảy luôn xuống nước trước sự sửng sốt của Ngô Bình và Như Như. Chiếc thuyền tròng trành dữ dội, Như Như mất đà đảo người, Ngô Bình liền bám chặt vào cánh tay nàng, lập tức đảo mắt một vòng xung quanh để quan sát tình hình. Người lái đò khua chèo dữ dội, bên dưới lớp nước, bọt tung lên, chiếc thuyền ngả nghiêng tại chỗ. Trong lúc Như Như và Ngô Bình còn đang lúng túng chống đỡ, cô gái trên bờ đã bật cười vô cùng thích thú. Trí Anh từ dưới nước ngoi đầu lên, thét lớn, át tiếng cười của thiếu nữ kia:
– Lên bờ ngay đi, cẩn thận, đừng có chạm vào Phạm tiểu thư!
Ông lão lái đò nghe mấy lời ấy của Trí Anh, tay lại càng cố sức chống đẩy mái chèo. Như Như hiểu ngay ra vấn đề, vội vàng bấu chặt tay Ngô Bình, cùng chàng nhún người nhảy vọt khỏi thuyền. Hai người chân vừa chạm đất, ông lão lái đò cũng bỏ thuyền phóng luôn lên bến. Trí Anh từ dưới sông lập tức tung người lên theo, cả người ướt sũng, bọt nước bắn rào rào trắng xóa. Như Như và Ngô Bình đưa tay lau vội lớp nước trên mặt, vừa nhìn rõ cục diện xung quanh đã được ngay một phen hoảng hồn, mái chèo gỗ từ tay ông lão kia đang phang thẳng xuống chỗ Như Như. Nàng chưa kịp phản ứng, Trí Anh đã nhào tới, nhảy vọt lên, vươn tay chụp ngang thân mái chèo, giật mạnh. Một tiếng ầm thật lớn vang lên, người lái đò vẫn còn đang cầm mái chèo đã theo cú hất của Trí Anh mà văng luôn xuống sông, cách bờ những chục thước. Trước sức khỏe đáng nể của Trí Anh, Như Như và Ngô Bình không khỏi tỏ ra kinh dị; cơn ngưỡng mộ xen lẫn bất ngờ còn chưa kịp tan, hai người đã nghe thấy tiếng thét của y lần nữa:
– Phía sau!
Lần này, rút kinh nghiệm, Như Như vừa xoay người, vừa bắn luôn một hơi năm sáu mũi ám khí. Quả nhiên, cô gái áo vàng kia đang phóng đến rất nhanh, thuần thục lách mình né tránh, nét mặt đã có chút hoang mang khó hiểu. Như Như kề sát tai Ngô Bình, thì thào vội vàng:
– Tây Âu Độc Thủ của Phạm gia, tránh đi!
Lời vừa dứt, thiếu nữ kia đã vươn tay đến, Như Như không ngần ngại phóng thêm vài mũi ám khí nữa. Mặt khác, nàng nhanh tay đẩy mạnh Ngô Bình ra sau khiến chàng loạng choạng bật ngã. Trí Anh vừa kịp chạy đến, liền đưa tay đỡ Ngô Bình rồi lớn tiếng nói:
– Mai cô, đã biết không phải người của Hải Đông phái, vì sao vẫn đánh?
Thiếu nữ áo vàng_người vừa được gọi là Mai cô_ liền cười khẩy, hai cánh tay không ngừng tung những đòn cào cấu nhắm về phía Như Như, nói:
– Ai bảo ả làm rách tay áo của ta!
Ngô Bình và Trí Anh theo phản xạ liếc nhìn cánh tay áo cô ta, nhận ra đã bị mấy mũi ám khí của Như Như làm cho tơi tả. Trí Anh nhăn mày, nói:
– Là cô tấn công cô ấy trước! Sao lại không cho người ta phòng thủ?
Mai cô lạnh giọng cãi bướng:
– Là ta chạy tới đón các người đấy chứ!
Trí Anh nén bực bội, nói:
– Là chạy tới đón, sao ngay từ đầu lại mỉm cười đuổi về?
Mai cô bất ngờ lùi thân người về sau, đứng thẳng, hai cánh tay vòng ra sau lưng, nói:
– Ta nhếch mép sang trái mà! Tức là có ý chào đón!
Trí Anh phát cáu, bỏ Ngô Bình ra, sấn lên mấy bước, nói:
– Này đừng có nói điêu chứ! Rõ ràng là tôi thấy cô nhếch miệng sang phải, với lại nếu quả thật cô nhếch miệng sang trái thì ông già lái đò ấy đâu có vội vàng đẩy thuyền ra xa bờ!
Mai cô đanh mặt lại, không cãi nữa, ánh mắt thờ ơ ngó ra chiếc thuyền nhỏ, ông già lái đò đã leo lên thuyền từ lúc nào. Mai cô khẽ gật đầu, ông già liền chèo đò rời đi. Thiếu nữ ương ngạnh ấy quay phắt người, khoan thai bước, không một chút để tâm đến bọn Trí Anh. Trí Anh liền thở nhẹ, nói:
– Đi thôi!
Ngô Bình ngơ ngác hỏi:
– Đi đâu?
Trí Anh đáp gọn, xem chừng vẫn còn bực bội:
– Đi theo cô ta chứ còn sao nữa!
Cô gái kia bước mấy bước tưởng chừng chậm rãi, quay đi quay lại đã khuất dáng khỏi con đường mòn xuyên rừng. Ba người còn lại vẫn giữ nguyên tốc độ, bắt đầu đặt chân vào dải rừng thưa ven sông. Đi được một lúc, Như Như dò thấy trên nét mặt Ngô Bình ý tứ “thắc-mắc-nhưng-chưa-dám-hỏi”, bèn quay sang dáng điệu bực dọc của Trí Anh, bật cười trêu chọc, nhằm khai thác thêm chút tình tiết:
– Anh giận dai nhỉ, cô ấy bất quá cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tôi là nữ nhi không chấp thì thôi, sao anh vẫn còn ôm bực bội thế?
Trí Anh lắc đầu xua tay, nói:
– Cô không biết đấy thôi, đây có phải lần đầu tiên đâu! Thà là không gặp cô ta ở bến sông, tôi đưa thẳng người vào chỗ của Phạm thần y thì đâu có bị làm khó dễ. Cô ta vốn không ưa người của Hải Đông phái, lại càng không ưa những đệ tử Hải Đông phái bị thương vì đánh nhau với Tản Viên Sơn phái. Cô ta bảo rằng y thuật của Phạm gia không phải là để chữa trị cho những thương tật có nguyên do lằng nhằng đại để như vì thể diện mà đánh nhau!
Như Như gật gù:
– Thảo nào vừa trông thấy anh, cô ta liền gây sự! Thật ra cô ta làm vậy cũng có lý, Hải Đông phái với Tản Viên Sơn phái cứ đánh nhau tơi bời, bị thương rồi lại kéo đến nhà cô ta đòi chữa trị, nếu là tôi, tôi cũng sẽ bực bội thôi! Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc cái chuyện cô ấy cười qua cười lại thì có can hệ gì đến chuyện anh phải nhảy xuống sông?
Trí Anh đáp:
– Mai cô và người lái đò có giao hẹn từ trước, khi đò cập bến, nếu cô ta cười nhếch mép sang phải, tức là tỏ ý không tiếp, nếu vẫn ngoan cố bước lên bờ thì cô ta sẽ động thủ, thương tật sẽ càng nặng thêm. Còn nếu cô ta cười nhếch mép sang trái, thì là tỏ ý chào đón. Ban nãy trông thấy khóe miệng cô ta nhếch sang phải, biết ngay thể nào người lái đò cũng sẽ đẩy thuyền rời bến, tôi buộc phải nhảy xuống nước níu thuyền lại, kéo dài thời gian để mọi người nhảy lên bờ. Mai cô ban đầu nhầm tưởng hai người là đệ tử Hải Đông phái nên mới đuổi đi, về sau là vì mấy mũi ám khí của cô mà cố ý cản trở!
Như Như vui vẻ đáp:
– Nếu quả là vậy thì Mai cô ấy cũng là người biết lý lẽ, đôi co với anh vài ba câu xong thì không làm gì chúng ta nữa!
Trí Anh lắc đầu ngao ngán, nói:
– Không phải đâu, là vì cô ta trông thấy anh Bình đấy!
Ngô Bình nãy giờ yên lặng bước đi, nghe hai người bạn trao đổi qua lại, đột nhiên thấy nhắc đến mình, bèn thắc mắc:
– Sao lại vì tôi?
Trí Anh đáp:
– Mai cô học y thuật từ nhỏ, hiển nhiên thương tật nghiêm trọng thế nào cô ta cũng có biết chút ít. Ban nãy trông thấy tôi đỡ anh Bình, nhất nhất lại không hề đụng đến cánh tay phải, có lẽ cô ta đã đoán ra là xương cốt nơi ấy đau nhức vô cùng. Người thường xuyên chứng kiến loại thương tật do Thạch Ngọc Trảo gây ra như cô ấy, không lạ gì khi nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
Như Như bật cười, nói đùa:
– Vậy là những ngày tiếp theo, hai chúng ta phải bám sát anh Bình để dễ thở một chút. Tôi không ngại cô ấy, chỉ ngại cái món Tây Âu Độc Thủ gia truyền của họ Phạm thôi!
Trí Anh cũng cười theo, nét mặt thôi không cau có nữa. Ba người đi độ vài dặm thì con đường mòn rẽ ra khỏi cánh rừng, theo đó mà đi tiếp vài dặm nữa, phía xa xa đã thấy thấp thoáng mấy mái nhà gạch xen lẫn mái lá ẩn hiện trong tán cây xanh thẫm.
Khu nhà của thần y họ Phạm gần như nằm giữa cánh rừng thưa thớt ven sông, bóng cây tán lá lòa xòa phủ rợp cả một góc sân. Ngô Bình và Như Như theo chân Trí Anh bước vào trong, phía sau khoảng sân rợp bóng cây và hai dãy nhà tranh đơn sơ phơi đầy những lá thuốc là tòa nhà mái ngói khá lớn nằm biệt lập giữa khu vườn trồng cây thuốc xanh ngắt một màu. Vườn thì rộng, nhà thì lớn, xem chừng việc phơi trữ cây thuốc cũng không ít, thế nhưng Ngô Bình và Như Như quay tới quay lui quan sát mọi bề mà trước sau vẫn thấy trang viện không một bóng người. Như Như toan lên tiếng thắc mắc thì Trí Anh đã vội vàng nói:
– Đừng nhìn nữa, ngoài này chẳng có ai đâu! Y thuật của Phạm gia mặc dù rất hiệu quả, nhưng ở vùng này họ lại nổi tiếng bởi Tây Âu Độc Thủ. Khắp từ sân ngoài vào đến sân trong, cây thuốc lành cũng có mà cây thuốc độc cũng có, đó là chưa kể họ nuôi đủ loại rắn rết cóc nhái sâu bọ có độc tính trong nhà, vì vậy mà người quanh đây chỉ khi nào bị bệnh thập tử nhất sinh mới dám tìm đến nhờ cậy thần y. Mấy năm gần đây, Phạm thần y hay rời trang viện sang các làng lân cận để hành nghề y, vì vậy mà chỗ này vốn dĩ đã vắng lại càng thêm vắng.
Như Như nghe đến độc vật đầy rẫy thì khẽ giật mình, mắt vẫn không thôi ngó dáo dác, băn khoăn hỏi tiếp:
– Cho dù là vậy, chẳng lẽ họ không giữ người nào ở lại học nghề sao? Hay chí ít cũng phải có gia nhân nô bộc chứ!
Trí Anh nói:
– Người muốn theo học nghề y lẫn Độc Thủ thì không ít, nhưng Phạm gia có một quy tắc, mỗi người không được thu nhận quá ba đệ tử, vì vậy mà tính ra, trong trang viện này hiện nay chỉ còn duy nhất một đệ tử nhỏ tuổi mà Phạm thần y thu nhận cách đây mấy năm. Còn lão dược sư, từ khi phu nhân qua đời đã không nhận thêm bất kì đệ tử nào nữa. Phạm gia không nuôi gia nhân, mọi việc trong nhà đều do họ tự tay làm cả.
Trí Anh và Như Như vừa đi vừa vô tư nói chuyện, Ngô Bình chỉ lững thững bước theo, yên lặng lắng nghe. Khi Trí Anh nhắc đến lão dược sư, chàng liền không tránh khỏi thầm kinh động, ký ức cũ bất giác lại tìm về, bèn nghĩ:
“Ngày ấy ông ngoại có nhắc đến một người là Phạm Nhân Hào, đồng môn của ông Thịnh, phải chăng chính là lão dược sư mà Trí Anh vừa nói đến? Nếu thực vậy, cái chết của lão phu nhân là có liên quan đến Đoan phu nhân, đệ tử của vợ chồng Phạm dược sư. Nguyên nhân Phạm dược sư cả đời không nhận thêm đệ tử nào nữa có lẽ cũng từ nghi án Đoan phu nhân sát hại sư nương mà ra. May mà còn có Thần y Phạm Nhân Kiệt, nếu không thì y thuật của Phạm gia khó tránh khỏi bị thất truyền.”
Suy nghĩ lan man một lúc, trong lòng cảm thấy nhớ Nhật Lão, chàng không kìm được tiếng thở dài ưu tư phiền muộn. Như Như bước đi cạnh bên, liền quay sang hỏi khẽ:
– Anh sao vậy?
Ngô Bình đáp:
– Tôi nhớ ông ngoại.
Như Như bước chậm lại, trấn an:
– Anh đừng lo nghĩ nhiều quá, đợi khi tay anh lành hẳn rồi, tôi sẽ giúp anh tìm ông ấy.
Ngô Bình nhẹ nhàng gật đầu, nhưng gánh nặng trong lòng thì vẫn cứ nằm đấy, chiếm một khoảng lớn trong tâm từ chàng từ nhiều ngày qua. Tuy vậy, chí ít thì lời hứa ấy của Như Như, khoan hãy xét đến chuyện là do bộc phát nhất thời hay là thực sự nghiêm túc, cũng đủ để khiến Ngô Bình cảm thấy một chút ấm lòng, một chút tin tưởng giữa bộn bề âu lo. Chàng bước vài bước, nghĩ đến chuyện của Trịnh Thị Đoan, lại ghé sát tai Như Như, thì thầm:
– Chuyện tôi từng sống ở Linh Cung, cô đừng để người nhà họ Phạm biết nhé. Nguyên nhân bên trong thế nào, khi có dịp tôi sẽ nói rõ với cô sau.
Như Như thoáng chút do dự ngờ vực, rồi sau nàng cũng gật đầu. Ngô Bình bèn thở nhẹ, thầm nghĩ:
“Năm xưa ông ngoại đưa ông Thịnh đến Phạm gia, cả nhà họ vì vậy mà biết được tung tích của Đoan phu nhân, nhưng trước sau vẫn không tìm đến Linh Cung trả oán. Quyết định ấy, dù là vì nghĩ đến mối quan hệ cha con của ông Thịnh và Đoan phu nhân hay là vì nguyên nhân nào khác thì Phạm gia cũng đã rất khoan dung nhân hậu rồi. Dù vậy, không trả thù đâu có nghĩa là họ sẽ không đau lòng khi nghe nhắc đến Đoan phu nhân. Mình tránh không tiết lộ chuyện từng sống ở Linh Cung trước mặt họ, cũng là giúp họ tránh được một lần nghĩ ngợi mà thương tâm.”
…
Ba người ngồi chờ trong đại sảnh hơn một canh giờ, trời đã chập tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng Phạm thần y đâu. Mai cô thi thoảng lại ghé vào thay trà nước rồi liền lặng lẽ đi ra, sắc mặt lạnh lùng, trái hẳn với lúc còn đứng ở bến sông. Ngồi đợi mãi một lúc lâu, Như Như nóng ruột, bèn hỏi nhỏ Trí Anh:
– Anh thấy có khi nào cô ấy cố tình để chúng ta phải đợi không? Trang viện này càng nhìn lại càng thấy kì quái, tôi lo quá!
Trí Anh cười, nói:
– Cô đi theo đám vương tôn quý tộc rồi nhiễm cả cái tính đa nghi của họ. Tôi đoán hôm nay Phạm thần y ra ngoài chữa bệnh các vùng lân cận chưa về đó mà!
Như Như nói:
– Tôi vẫn thấy bất thường, nhà này chẳng lẽ chỉ có hai cha con Phạm thần y thật sao? Còn lão dược sư đâu? Thần y phu nhân nữa?
Trí Anh nghiêm giọng:
– Tôi dặn luôn hai người, đừng nhắc đến thần y phu nhân nhé, Mai cô mà nghe thấy thì rắc rối lắm đấy. Còn lão dược sư thì cứ vài ngày lại lên chùa trò chuyện với các tăng nhân. Mỗi lần như thế đều ở lại dăm ba bữa, có khi hơn một tuần mới về.
Trí Anh càng nói, Như Như càng tò mò, nàng thận trọng ngó dáo dác xung quanh, hỏi thật khẽ:
– Tôi nghe kể nhiều năm về trước, lão phu nhân bị đồ đệ giết hại. Có phải vì vậy mà Phạm dược sư mới không nhận thêm đồ đệ nào nữa rồi cũng bỏ nhà lên chùa không?
Trí Anh nhăn trán, đáp:
– Chuyện này làm sao tôi biết được! Mà cô cũng hay thật, quanh năm suốt tháng ở mãi trong vương phủ, sao biết nhiều chuyện vậy?
Như Như thoáng chút bối rối, cười trừ:
– Đều là nghe vương tử và các hoàng tử kể lại thôi mà! Khai Minh Vương và Ngọc Minh vương tử rất có hứng thú với những chuyện trên giang hồ!
Hai người đang nói qua nói lại, đột nhiên từ phía ngoài vườn, giọng Mai cô rộn rã vọng vào:
– Cha, họ đã đến từ lúc hoàng hôn, đang chờ trong sảnh ạ!
Trí Anh bèn quay phắt sang, nháy mới với Ngô Bình và Như Như:
– Ông ấy đã về rồi!
Trí Anh Vừa dứt lời, ba người đã nghe thấy tiếng chân bước cọc cạch trên thềm gạch. Bên ngạch cửa là một người đàn ông trạc độ tứ tuần, dáng người dong dỏng cao, bước đi khoan thai đĩnh đạc, mình vận áo màu xám nhạt giản dị; nhưng điều khiến cho ai nấy đều phải chú ý khi ông bước vào sảnh chính là khuôn mặt anh tuấn một cách hoàn hảo tựa như tạc từ ngọc của ông, là ánh nhìn sáng quắc nhưng đầy ắp thiện tính, là nụ cười ấm áp chân thành đến ngỡ ngàng. Sau khoảnh khắc bị choáng trước diện mạo ngoài sức tưởng tượng của thần y họ Phạm, Ngô Bình quay đầu nhìn sang Như Như; nàng ta vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh ngạc, mắt mở to tròn, môi khẽ mấp máy bốn tiếng thật nhỏ mà Ngô Bình ngờ rằng cũng chỉ có chàng đang ngồi sát bên mới có thể nghe thấy:
– Ngọc Diện Thần Y!
Ngô Bình không tiện hỏi lại, mà thực chất cũng không cần hỏi lại. Bốn tiếng ấy thoát ra từ miệng một người sành chuyện giang hồ như Như Như, có thể hiểu ngay chính là ngoại hiệu của thần y Phạm Nhân Kiệt. Ngô Bình cũng tự mình lẩm bẩm: “Ngọc Diện Thần Y, nếu mình nghe thấy cái tên gọi hoa mỹ này trước khi được diện kiến thì thể nào cũng sẽ cho rằng thiên hạ đồn đãi quá lời!”.
Việc bắt mạch xem bệnh của thần y hóa ra không phức tạp như Ngô Bình đã từng tưởng tượng, nếu không nói thẳng ra là vô cùng nhanh gọn và đơn giản, khiến chàng cùng Như Như đều phải bất ngờ. Duy chỉ có Trí Anh, có lẽ đã quá quen thuộc bởi những lần đưa đồng môn đến chữa bệnh, chỉ tỏ ra rất đỗi bình thường. Trong khi đó, Mai cô đứng cạnh cái bàn nhỏ, khoanh tay quan sát thái độ của Ngô Bình và Như Như, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười nhạt.
Phạm thần y vừa ngồi xuống liền chào hỏi ngắn gọn vài câu rồi vào luôn việc chính. Ông tháo gỡ từng lớp vải nẹp mà Trí Anh đã bó lại trên cánh tay phải Ngô Bình ra, chăm chú lướt mắt từ bả vai xuống cổ tay, hỏi:
– Vì sao mà bị thế này vậy?
Ngô Bình đáp:
– Tôi bị người của Tản Viên Sơn Phái bẻ tay!
Phạm Nhân Kiệt ung dung hỏi tiếp:
– Là Phượng Hoàng?
Ngô Bình ngạc nhiên, toan hỏi mấy tiếng “sao ngài biết?” thì đã vội ghìm lại. Bao nhiêu năm chữa trị thương thế cho đám người Hải Đông phái, đặc trưng vết thương do từng cao thủ gây ra hiển nhiên Nhân Kiệt cũng đã xem đi xem lại đến phát chán rồi. Nghĩ vậy, Ngô Bình chỉ đáp gọn:
– Vâng!
Vừa nói xong, đột nhiên nghe cánh tay đau nhói đánh rắc một tiếng, chàng giật mình hốt hoảng la á lên rồi vội kiềm ngay lại, khiến âm thanh phát ra chưa trọn vẹn đã bị tắc ngang giữa chừng. Như Như đứng bên cạnh, không nhịn được, bèn đưa tay che miệng cười khúc khích. Phạm thần y xem qua xem lại có lẽ vẫn chưa thấy đủ, mới tiện tay bẻ một cú để kiểm tra xem thương thế đã nặng đến mức nào rồi. Nghe tiếng rên rỉ đứt đoạn của Ngô Bình, ông chỉ cười nhẹ, nói:
– Này Trí Anh, lâu ngày không gặp, cậu quả là có tiến bộ.
Ngô Bình có hơi ngơ ngác không hiểu, xoay qua đụng phải nụ cười trêu chọc của Như Như cùng thái độ bẽn lẽn ngượng ngùng hài hước của Trí Anh, liền nhận ra ngay nhờ y mà thương thế nơi cánh tay mình có lẽ đã hồi phục vài phần. Chàng hồi tưởng lại đau đớn cách đây nhiều ngày, đem so với cái nhói đau vừa rồi do bị Phạm thần y bẻ tay, liền thấy quả nhiên đã có thuyên giảm.
Phạm Nhân Kiệt dùng hai bàn tay nắn nắn vài chỗ dọc theo cánh tay Ngô Bình thêm một lúc nữa rồi quay sang nói với Trí Anh:
– Cậu theo tôi ra ngoài này_ ông quay lại nhìn Ngô Bình và Như Như, nói tiếp_Phiền hai người ngồi đây một lúc nhé!
Ngô Bình và Như Như ngạc nhiên, chưa kịp hỏi lại thì Phạm thần y đã đứng bật dậy, rảo bước ra ngoài, Mai cô cũng yên lặng đi theo. Trí Anh chần chừ một lúc, sau cùng cũng đành cười trấn an Như Như và Ngô Bình rồi rời khỏi đại sảnh. Khi ba người đã đi khuất, Ngô Bình có chút không an tâm, bèn hỏi nhỏ:
– Như Như này, cô thấy thái độ của họ có lạ không? Rốt cuộc là tay phải của tôi đã nghiêm trọng đến mức nào rồi?
Như Như tựa xuống mặt bàn rồi chống tay lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu, đáp:
– Tôi cũng không hiểu thái độ của họ, nhưng khi nãy tôi quan sát thấy thần sắc của Phạm thần y từ đầu đến cuối đều trông rất thoải mái, chắc họ ở ngoài đấy bàn việc riêng thôi, anh đừng quá lo lắng!
Ngô Bình chỉ kịp gật đầu, Mai cô từ bên ngoài lại quay trở vào. Lần này, nét mặt nàng đã có chút thân thiện, nàng mỉm cười nói:
– Tôi đưa hai người sang dãy nhà sau nghỉ ngơi, đi đường xa chắc cũng đã mệt rồi!
Như Như vừa đỡ Ngô Bình đứng dậy, vừa chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của Mai cô, trong mắt nàng ánh lên vài tia nghi kị. Mai cô điềm nhiên như không, thần thái cử chỉ đều rất ôn nhu lưu loát, thậm chí, ngay cả một cái xoay đầu nhìn lại cũng không có, cứ thế bước thẳng, vừa đi vừa nói:
– Vườn thuốc phía sau trồng rất nhiều cỏ độc, khu rừng phía sau nữa thì có nuôi nhiều rắn, nhện, côn trùng, hai người tốt nhất là đừng ra đó, cần gì thì cứ việc tìm tôi, phòng của tôi cũng nằm ở dãy nhà ấy thôi.
Ngô Bình cũng thân thiện đáp lời:
– Cảm ơn tiểu thư.
Mai cô lại vui vẻ nói tiếp:
– Ban nãy trên bến sông chưa kịp thăm hỏi vài câu, không biết anh chị là người xứ nào?
Ngô Bình đáp:
– Tôi ở Cổ Pháp từ nhỏ.
Như Như cũng dè dặt nói:
– Còn tôi ở Hoa Lư.
Mai cô bước chậm lại, bâng quơ nói:
– Thật thú vị, chị ở Hoa Lư mà lại kết giao bạn bè ở tận Cổ Pháp. Chẳng như tôi, quanh năm suốt tháng ở mãi vùng Bạch Đằng Giang này, bạn bè xa không có đã đành, ngay đến mấy thiếu nữ gần đây cũng chẳng mấy khi tìm đến!
Dứt lời, Mai cô lại nhanh chân rảo bước. Như Như sững sờ nhìn theo, vừa nhấc chân chậm rãi, vừa nghĩ:
“Cô cứ hung dữ như hồi ở bến sông ấy, dẫu cho trên người không có một giọt độc dược nào, đừng nói là thiếu nữ, cả trang nam nhi phóng khoáng tốt bụng như Trí Anh cũng chẳng dám đến gần đâu!”
Thấy Như Như có vẻ không vui, Mai cô lại cứ thoăn thoắt bước không để ý đến phía sau, Ngô Bình bèn nói:
– Tôi thấy cô ấy niềm nở với chúng ta, hẳn là bỏ qua chuyện trên bến sông rồi, cô cũng đừng để bụng làm gì. Cô xem, cô ấy luyện Tây Âu Độc Thủ đến nỗi người ta chẳng dám đến gần, vì vậy mà ít bạn bè, cũng phải có đôi chút buồn lòng chứ…
Như Như khẽ nhíu mày, hạ giọng nói nhỏ:
– Anh không thấy vừa rồi rõ ràng là cô ta cố tình nhằm vào tôi sao? Ý bảo tôi thân nữ nhi ở Hoa Lư mà lại giao thiệp với trai tráng Cổ Pháp, giọng điệu tỏ ra đáng thương thì ít mà mỉa mai thì nhiều.
Ngô Bình gượng cười, lắc đầu nói:
– Tôi nên nói cô nghĩ ngợi quá nhiều hay là nói cô nhỏ nhen đây?
Như Như dừng bước trừng mắt nhìn Ngô Bình, vẻ mặt uất ức toan cự cãi thì chàng đã liền xua tay, giải thích:
– Cô nghe tôi nói đã. Cho dù là Mai cô nghĩ thế nào, có nhất thiết cô phải bận tâm để tự chuốc phiền muộn vào mình không? Cứ vô tư thoải mái đi, chúng ta đang ở chỗ lạ, cô lại nghĩ ngợi nhiều quá, chỉ e có lúc sẽ thấy mệt mỏi.
Tức giận đang được thể tuôn trào, vì câu nói ấy của Ngô Bình mà đột ngột lặn mất tăm, Như Như vừa kinh ngạc, vừa cảm động, lại có thêm một chút cảm xúc kì quặc vì cơn giận bốc hơi quá nhanh, nàng cứ thế đứng sững mà tròn mắt nhìn chàng, nhất thời nghẹn lời chẳng biết nói gì. Ngô Bình thấy vậy, chỉ đơn giản nhoẻn miệng cười thật nhẹ, nụ cười như thể phớt qua khuôn mặt chàng rất nhanh chóng rồi cũng biến mất ngay sau đó, khiến người ta nhìn vào vừa có chút ấm áp, lại vừa có chút luyến tiếc. Chàng nắm tay áo Như Như giật giật mấy cái, hối thúc:
– Mau đi tiếp nào, Mai cô dừng lại chờ chúng ta rồi kìa!
Như Như giật mình rời mắt khỏi chàng, chân lững thững bước nhưng tâm trí vẫn còn lạc ở đâu đó, có thể là trong nụ cười tựa như vô hình, hoặc trong ánh nhìn quan tâm nhẹ nhàng của người đồng hành họ Ngô kia.
…
