Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 2)

Như Như vừa bứt từng cọng cỏ ném vào giỏ, vừa hậm hực quệt bừa mấy giọt mồ hôi đẫm trên trán. Trang viện họ Phạm nằm giữa rừng sâu, khi đêm buông xuống, sương đọng dày trên từng tán lá, chỉ cần một cái lay động nhẹ của gió trời, những hạt nước li ti ấy lại rơi từng giọt, thấm ướt cả vai áo. Sương đêm lạnh, gió đêm lạnh, rừng đêm càng lạnh, ấy vậy mà Như Như chỉ thấy người mình càng lúc càng rịn ra nhiều mồ hôi. Nàng vừa chong mắt tước từng cọng cỏ, vừa trút hết bao nhiêu bức xúc vào màn độc thoại nội tâm: “Ở vương phủ, ta chẳng phải động tay động chân chuyện gì, đến đây lại bị đày đi bứt cỏ! Mai Cô, cái việc này vốn dĩ là của người làm thuốc các cô, sao lại đẩy qua cho ta chứ?”. Nàng nghĩ xong, trong lòng càng ấm ức, không nén được thở dài. Trí Anh đang lom khom nhổ cỏ gần đó, nghe thấy hơi thở não nề thì hiểu ra ngay; y chỉ lắc đầu cười khích lệ:

–       Hái đầy giỏ rồi về! Chẳng phải tôi cũng đang phụ cô sao?  Mai Cô chắc là bận đi nấu thuốc rồi. Cũng là nhiêu đó việc nhưng có thêm cô giúp, đỡ vất vả lắm chứ! Cố lên!

Nói xong, y lại cười. Như Như không đáp, cứ thế cặm cụi hái, cọng cỏ nào cũng bị nàng bứng mạnh đến trốc cả gốc. Trí Anh lay hoay một hồi, lại nghe thấy tiếng bứt cỏ thô bạo của Như Như, liền cẩn thận dặn dò:

–       Này hái cỏ về làm thuốc chứ không phải dọn vườn đâu nhé! Cô nhớ nhìn cho kĩ xem phải cỏ thuốc hay không, đừng vội vã mà nhầm lẫn, hái nhầm cỏ thường thì phải đi hái lại đấy!

Như Như lẩm bẩm:

–       Sao cứ phải trồng lẫn lộn thế này để đến lúc hái phải khổ sở chứ?

Nàng lẩm bẩm tuy không to, nhưng khu vườn về đêm tĩnh lặng lạ kì, Trí Anh vì thế mà dễ dàng nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng, y bèn giải thích rành mạch:

–       Loại Lục Xà Thảo này muốn chúng phát triển tốt thì phải trồng chung với cỏ dại. Cỏ dại vốn rất dễ mọc, dễ sống, còn Lục Xà Thảo thực chất là một loại cỏ sống gửi, bộ rễ của nó có những giác hút nhỏ mắc vào rễ cỏ dại, nhằm hút nước từ cỏ dại qua cho mình. Lục Xà Thảo không thể tự hút nước trực tiếp từ dưới đất, vậy nên nếu trồng riêng thì sẽ chẳng có mấy cây sống nổi, đành phải trồng chung với cỏ dại. Thôi cô lo hái cho nhanh đi, để khuya hơn nữa, nhiễm lạnh bệnh đấy! Tôi không lo nổi cho hai người đâu!

Như Như dù đang bực bội nhưng nghe Trí Anh nói cũng liền phì cười, giọng nửa đùa nửa thật:

–       Còn tưởng rằng anh lo lắng tôi sẽ bị bệnh, nào ngờ là anh lo cho anh sẽ vất vả nếu tôi đổ bệnh!

Hai người cùng phá ra cười, một lúc sau, chợt nhớ lại chuyện lúc chiều, Như Như bèn đem ra hỏi:

–       Có một chuyện tôi rất thắc mắc nhưng giờ mới có dịp hỏi. Chiều nay Phạm thần y gọi anh ra ngoài hỏi chuyện gì vậy? Có liên quan gì đến cánh tay anh Bình không?

Trí Anh lập tức dừng tay, ngoảnh đầu do dự nhìn Như Như, một lúc sau mới đáp:

–       Ông ấy phát hiện ra anh Bình không phải là người của Hải Đông phái.

Như Như cũng liền dừng tay, nhích đến gần chỗ Trí Anh, chau mày hỏi:

–       Không phải là người của Hải Đông phái thì sao? Chẳng phải ngay từ đầu Mai cô cũng biết rồi sao?

Trí Anh mím môi một lúc, nói:

–       Hỏi thẳng cô vậy! Thần y nói, nhìn cánh tay thì đoán anh ấy biết qua khá nhiều loại võ công, từ Kim Yên Trận, Mộc Hương Quyền, đến Thạch Ngọc Trảo, Phong Vân Đao,…Ông ấy nghi ngờ anh Bình là người của Linh Cung, hỏi tôi, tôi cũng chẳng rõ, chỉ có thể nói anh ấy ở Cổ Pháp. Thế cô có biết xuất thân của anh Bình không?

Như Như nghe đến hai chữ Linh Cung thì lập tức kinh động, nét mặt thoáng đanh lại, nghĩ thầm: “Thảo nào lúc chiều dặn mình đừng khai ra vụ Linh Cung, phải chăng là có điều gì mờ ám ở đây nhỉ? Thôi kệ, tùy cơ ứng biến vậy, ngày mai sẽ hỏi rõ anh ấy sau”. Tính toán xong, nàng nhoẻn miệng cười, tìm cách hỏi dò:

–       Tôi không rõ, người biết nhiều võ công của các môn phái đâu nhất thiết phải là người của Linh Cung. Tôi học võ cùng vương tử, cũng biết sơ sơ những loại ấy mà! Nhưng…nếu là người của Linh Cung thì sao?

Trán Trí Anh nhăn lại, mắt nheo nheo nhìn xa xăm:

–       Tôi cũng không rõ! Nhưng trông tình hình, dường như thần y khi ấy không được vui vẻ cho lắm. Tôi có hỏi xuất thân của anh Bình có làm ảnh hưởng gì đến chuyện chữa trị vết thương không, thần y chỉ đơn giản lắc đầu xua tay nói gọn mấy tiếng “bỏ đi, không quan trọng đâu” rồi liền rời khỏi.

Như Như gượng cười, dù trong đầu mọi thứ vẫn còn rất mù mờ, nàng vẫn cố tỏ ra bình thản, nói:

–       Nếu đã vậy, chắc không sao đâu! Tôi nghĩ ông ấy tò mò nên thuận miệng hỏi ấy mà!

Trí Anh gật gù, lại tiếp tục nhổ cỏ. Như Như cũng quay trở lại với mặt đất rợp xanh nhưng đầu óc thì không sao thoát ngay ra được, nàng nghĩ: “Rõ ràng không phải là tò mò đơn thuần! Ngày mai nhất định phải bắt anh Bình giải thích cho rõ ràng.”

Hai người cứ thế bứt cỏ, chẳng mấy chốc, chiếc giỏ tre đã đầy những cọng cỏ xanh ngắt. Như Như xong việc, liền ấn luôn cái giỏ to tướng vào tay Trí Anh rồi bỏ chạy, miệng khúc khích cười, mặc kệ bộ dạng ngơ ngác của y. Nàng về đến dãy nhà sau vườn, ngạc nhiên khi thấy ánh đèn từ phòng Ngô Bình vẫn còn sáng hắt ra ngoài, bèn tò mò đi đến gần, vừa đi vừa nghĩ: “Đã khuya thế này, không phải làm việc gì, sao còn chưa ngủ nhỉ?”. Nàng đứng trước cửa, lưỡng lự một lúc rồi đưa tay lên, toan gõ vài tiếng. Nào ngờ, nắm tay chưa kịp chạm vào cửa, nàng đã phải một phen giật mình. Từ trong phòng Ngô Bình, tiếng cười trong trẻo của Mai cô vọng ra ngoài:

–       Anh từng là chú tiểu sao? Thật thú vị! Có phải vì cô ta đến quấy nhiễu mà anh bị sư phụ đuổi khỏi chùa không?

Mai cô chưa cười xong, Ngô Bình đã lên tiếng, giọng bối rối:

–       Không phải đâu, thật ra là…

Mai cô ngắt ngang, quyết trêu chọc tới cùng:

–       Anh không phải chối, cứ nhìn bộ dạng cô ta hụt hẫng khi bị tôi đẩy đi hái thuốc thì rõ là sợ tôi tóm mất anh thôi!

Như Như mặt đỏ bừng bừng, nắm tay chưa kịp hạ xuống giờ đã đông cứng lại ngay trước cánh cửa. Rất nhanh sau đó, quyết định không nghe ngóng gì thêm nữa, nàng hậm hực quay người bước về phòng, dằn hết bực bội vào từng bước chân. Đến nơi, nàng xô cửa uể oải bước vào, miệng lẩm bẩm:

–       Sao ở cái xứ này lại có kiểu nhi nữ lạ lùng đến vậy, đêm hôm khuya khoắt vào phòng nam nhân nói chuyện đã đành, lại còn cố ý đẩy ta đi hái thuốc, bắt ta chịu cực chịu lạnh rồi ở cái chỗ ấm áp ấy để nói xấu ta! Rõ là muốn trả thù mấy mũi ám khí ở bến sông đây mà!

Nàng ngồi phịch xuống ghế, tay trái gác lên bàn, tựa cằm vào, mông lung nghĩ ngợi:

–       Chẳng lẽ lúc ấy ta có bộ dạng hụt-hẫng-vì-sợ-ả-tóm-mất-anh-Bình thật sao?

Nàng nheo mắt cố nhớ lại tình cảnh lúc chiều tối rồi thở dài, úp luôn mặt xuống, cánh tay còn lại trườn lên ôm cả mặt bàn. Đột nhiên, nàng cảm thấy có một vật lành lạnh đang luồn dưới lòng bàn tay mình, bất giác vuốt nhẹ một cái, vật ấy liền động đậy, lớp da ram ráp vảy cạ vào tay nàng. Như Như giật mình rụt tay lại, ngẩng đầu lên nhìn. Trước mắt nàng, nằm ngay trên bàn, là một con rắn màu xanh lá cây to bằng bắp tay đang ngóc đầu nhìn lại nàng bằng cặp mắt nhỏ xíu, cái lưỡi chẻ đôi của nó thò ra thụt vào một cách kì dị. Cơn sợ hãi cùng sự sửng sốt từ từ xâm nhập, nàng cứng người, mắt đơ ra nhìn con rắn, tim đập thình thịch từng nhịp hối hả. Con rắn từ từ trườn đến gần nàng, bộ dạng của nó cứ như thể đang lấy đà để chuẩn bị nhào đến. Như Như đứng chết lặng, trân trân nhìn con rắn, phổi nàng lập tức nghẹt lại. Đúng như nàng dự đoán, con rắn đã bất ngờ phóng đến thật, nàng giật mình né đi, đồng thời kinh hoàng thét lên một tiếng thật to. Như Như có thể cảm thấy cái lưỡi lạnh lẽo ướt nhớt của sinh vật màu lục ấy lướt một đường dài dọc bầu má mình, cơn ớn lạnh gai người lập tức tràn vào sống lưng. Con rắn màu xanh rơi phịch xuống đất, tiếng thét của Như Như vẫn còn kéo dài trong đêm tối.

Nàng mất đà, bật ngã ra sau. Con rắn xanh vẫn tiếp tục trườn mình, từ từ bò lại gần. Đầu óc Như Như bấn loạn, cặp mắt dán chặt vào nhất cử nhất động của con rắn, tay trái chống tựa ra sau, tay phải thận trọng luồn vào thắt lưng, nắm chặt cán con dao găm được gài trong đó. Sau lưng nàng, cánh cửa bật mở tung, giọng Ngô Bình hoảng hốt:

–       Chuyện gì vậy?

Sự xuất hiện của Ngô Bình lập tức khiến con rắn co người lại, cặp mắt chuyển hướng, cái lưỡi lại linh động thò ra thụt vào một cách đáng sợ. Như Như ngồi yên trên nền đất, không màng quay lại, tuy vậy, nàng vẫn có cảm giác dường như không phải chỉ có mỗi Ngô Bình hiện diện trong phòng. Rồi một bàn tay mát rượi từ phía sau chồm đến nắm lấy tay nàng, bàn tay khác đặt nhẹ lên vai, đỡ nàng đứng dậy. Như Như tựa vào tay người đứng sau, chậm rãi nhích xa khỏi con rắn. Ngay khi ấy, một con dao găm từ phía sau phóng đến, sượt ngang qua tầm nhìn của nàng rồi cắm phập vào thân con rắn khiến nó lồng lên, uốn mình giãy giụa trên mặt đất. Người đang đỡ nàng lập tức lớn tiếng can ngăn:

–       Đừng giết nó!

Như Như giật mình, nhận ra đấy là giọng của Mai cô, nàng lập tức giằng tay lại, bất giác quay đầu nhìn. Người vừa ném con dao găm chính là Trí Anh, trên tay vẫn còn đang cầm một con dao khác, hình như là của Ngô Bình. Như Như nhanh mắt liếc sang Ngô Bình, thấy chàng vẫn đứng ngay bậc cửa, cánh tay phải đang băng bó dang dở. Trí Anh vừa giương con dao lên, chuẩn bị ném xuống, vừa lạnh giọng hỏi:

–       Tại sao?

Mai cô bình thản đáp:

–       Độc vật trong gia trang đều là do chúng tôi nuôi, dùng cho việc làm thuốc và luyện Tây Âu Độc Thủ, đâu phải cứ muốn tùy ý giết là giết.

Cơn giận dữ lập tức trào lên, Như Như liếc mắt lườm Mai cô, bụng nghĩ thầm: “Rõ rồi nhé, hóa ra thủ phạm là cô! Để xem thế nào là không được giết!”. Nàng rút luôn con dao găm ra, nhắm vào đỉnh đầu con rắn, vung tay ném mạnh. Con dao phi tới, phóng trúng mục tiêu, máu từ đầu sinh vật màu xanh lục phun ra, vương vãi trên nền nhà. Cơn nộ khí bất chợt ấy hóa ra lại xua tan nỗi sợ hãi một cách vô cùng hiệu quả, lại có thể khiến người ta vốn dĩ đang kinh hoàng chỉ cần nhắm một phát là trúng ngay mục tiêu. Như Như sững người nhìn con rắn nằm bất động trên sàn nhà sau khi giãy giụa vài cái cuối cùng trong đời. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, ba cặp mắt còn lại đều chú mục vào Như Như, ngạc nhiên có, sửng sốt có, tức giận cũng có. Trí Anh là người đầu tiên lên tiếng, y thở dài, gượng cười, nói:

–       Cứ tưởng cô sợ lắm rồi, chẳng ngờ lại có thể một phát kết liễu nó. Thế sao ngay từ đầu không tự giải quyết, hét ầm lên làm gì?

Ngô Bình bước đến gần Như Như, ánh mắt vẫn còn vài ba phần sửng sốt, chàng cố ý đứng án giữa nàng và Mai cô, khẽ hỏi:

–       Cô có làm sao không?

Như Như lắc đầu, rồi rất nhanh chóng, nàng lách qua người Ngô Bình, nhìn thẳng vào Mai cô, miệng chếch lên một nụ cười thách thức, điềm nhiên hỏi:

–       Tôi không thích vòng vo, hỏi thẳng vậy! Con rắn này có phải là cô đem thả vào phòng tôi không?

Mai cô trừng mắt nhìn lại Như Như, lạnh lùng đáp:

–       Không!

Như Như nói:

–       Cô bảo không thì là không sao? Con rắn này là rắn độc, nó định cắn chết tôi, có người muốn giúp tôi giết nó, cô lại ngăn cản. Là ý gì vậy?

Mai cô cười nhạt:

–       Cản hay không cản thì cũng có người bất chấp mà giết đi rồi. Tôi bảo cho cô biết, nếu bọn tôi không chạy đến đây, con rắn ấy cũng chẳng dám cắn cô đâu. Nhưng một khi nó đã muốn cắn, thì e là cô mất mạng rồi, bọn tôi có chạy đến cũng không kịp!

Như Như sẵn giọng:

–       Ban chiều có người bảo tôi tắm nước thuốc thì sẽ chẳng có độc vật nào dám đến gần, có lẽ vì vậy mà tôi còn đứng đây nói chuyện được. Ban chiều cũng có người bảo tôi đi hái cỏ để người ấy rảnh tay nấu thuốc, kết cục thì khi tôi về lại thấy người ấy ở trong phòng kẻ khác nói xấu tôi. Thế tôi có nên nghĩ, người nào đấy biết chắc chắn con rắn ấy sẽ không dám cắn tôi nên mới thả vào phòng, dọa tôi chết khiếp một phen không?

Thấy tình hình đã đến lúc căng thẳng, để lâu chỉ e sẽ kinh động đến Phạm thần y, Ngô Bình bèn nắm lấy tay áo Như Như, giằng mạnh một cái lôi nàng về sau, nói:

–       Ban nãy thấy bóng người ngoài cửa, hóa ra là cô. Mai cô đến trước đó không lâu, chỉ là giúp tôi bó thuốc vào cánh tay, không như cô nghĩ đâu!_đến đây, chàng lại cố ý ra vẻ bối rối quay đi, tạo động tác giả nhằm hướng vào tai Như Như, gằn giọng lầm bầm thật khẽ _Cô thôi đi, làm cái gì vậy hả?

Như Như trố mắt kinh ngạc, tưởng như cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu rồi, toan quay sang trừng mắt nhìn Ngô Bình, uất ức không hiểu vì sao chàng lại đi bênh vực người lạ, thì rất nhanh sau đó, nàng chợt vì chút sĩ diện trước lời trách mắng của chàng mà tỉnh táo trở lại, nhận ra cả hai đang ở nhà của Mai cô, bèn thôi ngay thái độ ngang ngược vô lối ấy, ép bản thân thở sâu dằn cơn giận xuống.

Ngô Bình vừa dứt lời, Mai cô đã thản nhiên nói:

–       Có người bảo không thích vòng vo, nhưng xem ra lại thích bóng gió! Tôi thừa nhận, tôi cố ý đẩy cô ra ngoài hái cỏ, cố ý vào phòng bạn hữu cô để trò chuyện, là muốn chọc tức cô đấy! Còn con rắn ấy, không phải tôi thả vào, tin hay không tùy cô, tôi không muốn giải thích dông dài!

Rồi Mai cô quay lưng bỏ đi. Như Như cố gắng tỏ ra không màng đến, lẳng lặng đi thẳng đến chỗ con rắn, thu hai mũi dao găm về rồi tiện hay hất nó văng ra ngoài. Trí Anh sau khi gọi với theo Mai cô mà không có tác dụng gì, bèn lắc đầu chán nản, nói:

–       Hồi chiều còn cười tôi để bụng chuyện ở bến sông, giờ đến lượt mình rồi nhé! Cô tự lo cho mình đi, tôi về phòng đây!

Rồi Trí Anh cũng rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Như Như. Mai cô đi rồi, đột nhiên Như Như cảm thấy có chút áy náy, bèn quay sang hỏi Ngô Bình:

–       Cô ấy sang bó thuốc cho anh thật sao?

Ngô Bình gật đầu, lặng lẽ nhìn Như Như bằng ánh mắt khó xử. Nàng lại hỏi, bộ dạng lúc này đã chuyển hẳn sang tẽn tò xấu hổ:

–       Tôi…ban nãy tôi…quá quắt vô lý lắm phải không?

Ngô Bình miễn cưỡng mỉm cười, giọng nửa trấn an nửa trách móc:

–       Không quá lắm đâu, chỉ có một chút mâu thuẫn thôi! Con rắn ấy, rốt cuộc là cô có sợ nó thật không vậy?

Như Như đỏ mặt nhớ lại lúc nộ khí bừng bừng, chỉ cần một phát là ném dao trúng phóc vào đỉnh đầu con rắn, đến giờ vẫn còn thấy khó tin. Nàng nói:

–       Tôi sợ thật mà. Nhưng về sau giận quá mất khôn, hành xử bốc đồng. Giờ không biết phải làm sao nhìn mặt Mai cô nữa!_đến đây, nàng xịu mặt xuống, rồi lại bất ngờ chau mày, cả quyết lật lại vấn đề_Nhưng mà, ai bảo cô ta bỏ rắn vào phòng hù dọa tôi chứ! Cả trang viện này, ngoài cô ta ra, không lẽ lại là Phạm thần y làm? Dám làm mà không dám nhận, rõ ràng là muốn khích cho tôi cư xử lỗ mãng mà!

Ngô Bình bối rối quay đầu, kì thực chàng vẫn còn thấy vụ con rắn ấy rất mơ hồ, có khi chẳng phải do ai thả vào mà là nó tự bò vào phòng cũng nên; nhưng vì chàng không muốn nhiều lời, sợ Như Như đang lúc rối trí sẽ giận cả mình, bèn yên lặng không đáp. Sau hồi lâu không thấy Ngô Bình hưởng ứng, Như Như bèn thở dài, lòng không tránh khỏi tự thấy mình vô duyên đột xuất. Đoạn, nàng kéo ghế ngồi xuống, nhìn xa xăm:

–       Vài ngày nữa, nếu tôi không thể dừng cái việc lời qua tiếng lại với cô ấy, có lẽ tôi phải về Hoa Lư thôi!

Ngô Bình cũng ngồi xuống cạnh nàng, khẽ hỏi:

–       Cô quả thật muốn về Hoa Lư sao?

Như Như gượng cười, đáp:

–       Dĩ nhiên là không rồi! Nhưng đây là nhà người ta, tôi đưa anh đến cậy nhờ thần y chữa tay, giờ lại xích mích mấy chuyện nhỏ nhặt với con gái ông ấy thì còn ra thể thống gì nữa! Từ ngày mai, tôi sẽ cố gắng tránh mặt Mai cô, không nói chuyện với cô ấy khi không cần thiết. Hi vọng cô ấy cũng sẽ làm như tôi. Chỉ sợ…

Ngô Bình lo âu hỏi lại:

–       Cô sợ gì chứ?

Như Như cúi gằm xuống, hạ giọng:

–       Chỉ sợ cô ta vì không ưa tôi mà sẽ làm khó cả anh.

Ngô Bình ôn tồn nói:

–       Ban nãy nói chuyện, tôi thấy Mai cô không phải là người nhỏ nhen, giận cá chém thớt. Cô ấy và cô, tôi tin chỉ là hiểu nhầm. Nếu hai người chịu bỏ qua thành kiến ban đầu, có phải tốt hơn không?

Như Như yên lặng không đáp. Hai người cứ ngồi im như vậy một lúc, sau cùng Ngô Bình cũng đứng dậy từ biệt:

–       Khuya rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây!

Như Như gật đầu, đứng dậy tiễn chàng ra cửa. Ngô Bình rời đi rồi, được một đoạn lại ngoái đầu nhìn; thấy ánh đèn trong phòng Như Như phụp tắt, chàng mới thở dài bước tiếp.

Về đến phòng, nhìn thấy túi hành lý còn để trên bàn, bất giác nghĩ đến chuyện ở Cổ Pháp, lòng Ngô Bình lập tức trĩu nặng trở lại: “Ông ngoại thì vẫn bặt vô âm tín, chuyện ni cô Diệu Hạnh phó thác cũng chưa lo xong. Ta còn phải ở vùng Bạch Đằng giang này đến khi nào đây?”. Tâm tư chất chứa bao tâm sự, cặp mắt dù nặng trịch vì vậy mà vẫn chưa thể khép lại ngay, Ngô Bình lặng lẽ nằm yên trên giường chờ trời sáng, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng rỉ rả không ngớt, sau cùng, cơn mệt mỏi cũng kéo chàng vô thức trôi tuột vào giấc ngủ.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này