Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 2)

Dưới ánh ban mai ấm áp, từng nhành cây cọng cỏ vẫn còn ngậm hơi sương se lạnh, long lanh đẫm sắc trong veo. Ngô Bình chân bước thong thả, mắt lan man nhìn hàng cây xa xa phía bìa rừng. Mai cô vẫn kiên trì nối bước cạnh chàng, im lặng chẳng nói một lời.

Trời vừa hừng sáng, Mai cô đã đến gõ cửa phòng chàng, nói rằng muốn tâm sự. Đoán là chuyện đêm hôm qua, Ngô Bình bèn cùng nàng đi dạo. Nào ngờ, bìa rừng đã ở ngay trước mắt, nàng vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Ban đầu là Ngô Bình đi theo nàng ấy, bước mãi một hồi, nàng dần tụt lại phía sau, để mặc chàng muốn đi đâu thì đi. Không gian nhanh chóng theo nhịp chân vô thức của chàng mà trở nên gượng gạo, nặng nề đến khó hiểu, bất chấp khí trời buổi sớm vốn rất trong trẻo tươi mát. Đi thêm một lúc nữa, thấy Mai cô vẫn trước sau im lặng, Ngô Bình bèn mở lời hỏi thẳng:

–       Phạm tiểu thư, rốt cuộc cô gọi tôi ra đây là có việc gì vậy?

Mai cô thản nhiên đáp:

–       Để đi dạo, khí trời buổi sớm rất tốt cho việc hồi phục thương thế.

Ngô Bình nói:

–       Chỉ vậy thôi à?

Mai cô ngập ngừng:

–       Thật ra còn vì chuyện khác nữa, nhưng tôi đang không biết phải nói thế nào, chờ tôi suy nghĩ thêm đã!

Ngô Bình dừng bước, quay phắt sang nhìn Mai cô. Nàng cũng dừng bước, môi thoáng chếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ hẫng. Thật sự cho rằng nàng vẫn chưa muốn nói vội, Ngô Bình lại tiếp tục rảo bước. Đi đến giữa khu vườn, chàng đột ngột rẽ lên hành lang. Mai cô vội vàng hỏi:

–       Anh không dạo ngoài này nữa à?

Ngô Bình đáp:

–       Tôi dậy cũng đã lâu mà không thấy Trí Anh và Như Như, tiện thể tìm xem họ đang ở đâu!

Mai cô bỗng nhiên chụp vào cánh tay Ngô Bình, kéo ngược về phía khu vườn, nói:

–       Trí Anh ra ngoài bến sông có chút việc, Như Như chắc vẫn còn đang ngủ, tìm họ làm gì!

Ngô Bình lập tức ngẫm thấy có chút kì quặc, bèn xoay người nhìn thẳng vào bộ dạng đáng ngờ của Mai cô, hạ giọng hỏi:

–       Nói thật với tôi đi, cô giấu tôi chuyện gì phải không?

Mai cô nhìn chàng, mắt toát lên vài phần do dự, miệng lắp bắp:

–       Tôi…tôi…thật ra là…

Rồi nàng bất giác lùi lại vài bước, vừa bối rối suy tính, vừa đảo mắt canh chừng Ngô Bình. Trước tình cảnh ấy, Ngô Bình không khỏi chau mày nghĩ ngợi, đoán biết tám chín phần là có liên quan đến Như Như, chàng lại càng thêm mất kiên nhẫn, bèn bước lên một bước, hỏi gấp:

–       Có giấu mãi được không? Như Như đâu rồi?

Mai cô mím môi nhìn chàng đầy ân hận, rồi nàng khẽ nhấc cánh tay, chỉ về phía khu rừng, lí nhí đáp:

–       Đang ở trong đấy…với mẹ của tôi…

Ngô Bình thốt lên đầy sửng sốt:

–       Cô nói gì vậy? Khu rừng đó, Phạm phu nhân…

Trong đầu bất giác nghĩ ngay đến những con rắn độc màu xanh lục, những con nhện to đùng đầy nọc, rồi lại nghĩ đến người đàn bà ma mị với làn da tẩm đầy độc chất, Ngô Bình lập tức rùng mình kinh sợ, chân phóng như bay về phía khu rừng. Mai cô vội vàng đuổi theo níu chàng lại, rối rít nói:

–       Đừng vội mà, đừng vội! Nghe tôi nói đã, cô ấy không sao đâu mà!

Ngô Bình kiên quyết không giảm tốc, liên tục gạt tay Mai cô ra. Mai cô vẫn kiên nhẫn bám theo, nói như thét:

–       Anh không tin tôi sao? Cô ấy vào rừng thì không sao, nhưng anh vào bây giờ sẽ mất mạng đó!

Đến đây, Ngô Bình đột ngột dừng bước khiến Mai cô mất đà loạng choạng ngã luôn về phía trước. Chàng nhanh chóng vươn tay chụp lại, kéo nàng đứng thẳng lên rồi sừng sộ hỏi:

–       Sao cô biết cô ấy sẽ không sao?

Mai cô giằng mạnh tay ra, đáp:

–       Nếu có sao thì bây giờ anh đến cũng không kịp nữa rồi. Anh nghĩ lại đi, tôi có mười lá gan cũng không dám làm hại đến cô ấy. Tôi giải thích thì anh không nghe, hùng hổ chạy vào đó, nhỡ có việc gì không hay xảy đến với anh, cô ấy sẽ càng chẳng ưa tôi. Anh làm ơn bình tĩnh lại, nghe tôi nói đã.

Ngô Bình tự trấn tĩnh, hạ giọng hỏi:

–       Rốt cuộc là chuyện gì?

Mai cô nói:

–       Mẹ tôi muốn gặp Như Như, còn nguyên nhân thì tôi không rõ. Từ lúc trời chưa sáng, tôi đã gặp cô ấy, chuyện hôm qua cũng đã xin lỗi. Nhưng vì cô ấy chẳng chịu theo tôi vào rừng, lại còn đòi gọi anh dậy cùng đi, mà mẹ tôi thì chỉ muốn gặp riêng cô ấy, tôi đành làm liều. Tôi dụ cô ấy ra hành lang, giả như đi gọi anh dậy, sau đó lựa lúc cô ấy không chú ý thì đánh ngất rồi cho cô ấy uống một bát thuốc, đợi khi thuốc ngấm thì đem cô ấy vào rừng. Bát thuốc ấy là để ngăn không cho độc vật làm hại đến Như Như.

Ngô Bình gằn giọng:

–       Phạm phu nhân cư xử rất cổ quái, khoan hãy tính đến chuyện khu rừng ấy đầy độc vật, chỉ riêng mỗi chuyện gặp Phạm phu nhân, chỉ e Như Như đã sợ…đến…

Chàng nói đến đó, vẫn còn tỉnh trí để nhớ rằng người đàn bà kì dị ấy là mẹ của Mai cô, sợ mình sẽ nói ra những điều không hay, đành bỏ lửng giữa chừng. Mai cô không hề tỏ ra phật ý, chỉ thở dài kéo chàng ngồi xuống nấc thang dẫn từ khu vườn vào hành lang, nói:

–       Tôi biết anh lo lắng điều gì mà, anh không cần phải sợ tôi buồn đâu. Chỉ mong anh chịu tin tôi, ngồi đây thêm chút nữa, cô ấy sẽ nhanh chóng quay lại bình an vô sự thôi. Tôi cam đoan với anh đấy!

Ngô Bình dù trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng cũng đành dằn lo lắng xuống, ngồi yên lặng trông về phía bìa rừng. Mai cô thấy chàng đã nguôi cơn giận, bèn quay đầu nhìn bất định về phía trước. Nàng khẽ nói, giọng trầm buồn:

–       Em tên là Hoàng Mai, năm nay chỉ mới mười bốn thôi, sau này đừng gọi em là Mai cô nữa!

Nàng đột nhiên nói đến chuyện tên tuổi, lại chuyển hẳn cách xưng hô, khiến Ngô Bình cảm thấy có chút khó hiểu; tuy vậy, chàng vẫn gật đầu. Mai cô mỉm cười thật nhẹ, nói tiếp:

–       Hơn mười lăm năm trước, vào một ngày giữa độ cuối xuân đầu hạ, cha em sang làng bên cạnh chữa bệnh. Hôm ấy, ông nội em ở lại gia trang một mình, cha không dám đi lâu, đến chiều tối đành vội vã quay về. Dọc đường có một cái hồ nhỏ, bụi cỏ um tùm, thường khi cha không chú ý, nhưng lần này vừa băng ngang qua lại nghe có tiếng người đang rên rỉ. Cha lấy làm ngạc nhiên, bèn quay lại lách vào bụi cỏ xem thử. Quả nhiên, trong đám thảo mộc um tùm ấy có một người phụ nữ bị trọng thương đang nằm thở gấp. Cha em vội đem người ấy về gia trang, tận tình cứu chữa. Mấy tháng sau, người ấy dần dần hồi phục, nhưng thần trí lại rất khác lạ. Ban ngày, nàng hệt như một thiếu nữ bình thường, cử chỉ ôn nhu, lời nói nhã nhặn, nhưng cứ đến đêm, đặc biệt là vào những đêm trăng tròn, thì lại trở nên điên loạn. Dạo ấy, cứ đến ngày rằm, cha lại phải nhốt nàng vào phòng, còn những đêm khác thì tăng cường cảnh giác. Trong suốt mấy tháng ròng rã, cả cha và ông nội em đều không tìm ra nguyên nhân chứng bệnh kì quặc của nàng, ngay cả quá khứ của mình, nàng cũng quên sạch. Cha em lực bất tòng tâm, chỉ còn biết ngày ngày cho nàng dùng tạm một phương thuốc an thần. Một thời gian sau, chứng bệnh ấy dần dần thuyên giảm. Cha em khi ấy còn trẻ, diện mạo tuấn tú, lòng dạ lương thiện, với người phụ nữ kia lâu ngày nảy sinh cảm mến. Nàng ấy thoạt đầu không ưng cha em, nhưng về sau cũng mềm lòng, đồng ý gả cho ông. Người phụ nữ ấy chính là mẹ của em. Vì lần đầu gặp nhau ở một cái hồ, nên cha gọi mẹ là Đàm Nương (1). Những tưởng sau đó mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp, nào ngờ, vừa sinh em ra, trùng hợp thế nào lại vào ngay ngày rằm, chứng bệnh cũ của mẹ tái phát. Từ đó, ròng rã suốt mười bốn năm, cứ đến rằm hằng tháng, mẹ em lại xử sự rất kì quặc. Hôm qua, có lẽ cha vướng tay một số chuyện, chưa kịp vào ngôi nhà tranh trong rừng với mẹ nên bà đã chạy ra ngoài tìm kiếm, vừa kịp lúc anh và Như Như trông thấy…

Ngô Bình tuy từ trước đã đoán ra Đàm Nương tâm thần bất ổn, nhưng giờ nghe Hoàng Mai tỉ mỉ kể lại, vẫn không tránh khỏi có chút bất ngờ. Một người phụ nữ sống cuộc đời nửa tỉnh nửa mê suốt mười lăm năm ròng, cứ đến kì trăng tròn lại trở nên điên loạn, chứng bệnh lạ lùng như vậy, trên thế gian có lẽ không có trường hợp thứ hai. Chàng ngoảnh đầu nhìn sang, thấy sắc diện Hoàng Mai vẫn tươi tắn nhưng ánh mắt lại phảng phất chút ưu tư mơ hồ thì không nén nổi một tiếng thở dài. Nàng nghe thấy, liền ngơ ngác quay đầu hỏi:

–       Anh sao vậy?

Ngô Bình đáp:

–       Cho dù là vui hay buồn, khuôn mặt cô lúc nào cũng trông như thế sao?

Cặp chân mày Hoàng Mai khẽ chau lại:

–       Trông như thế là sao?

Ngô Bình đáp:

–       Phẳng lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng, đôi lúc thản nhiên tưởng như đến vô tâm, đôi lúc lại lạnh lùng đến đáng sợ. Nếu cả đôi mắt mà lúc nào cô cũng nhắm nghiền lại, thì e rằng chẳng ai có thể đoán ra tâm trạng thật của cô đâu.

Hoàng Mai mỉm cười, nói:

–       Em chỉ mong đến một ngày nào đó, mình có khả năng thuần phục luôn cả ánh mắt bất trị này.

Ngô Bình không giấu nổi vẻ sững sờ:

–       Cô chỉ mới mười bốn tuổi, tại sao lại phải dày công che giấu cảm xúc thật của mình?

Hoàng Mai nhếch miệng cười nhạt:

–       Xem bộ dạng ngạc nhiên của anh, chắc là vẫn chưa nhận ra người ta cũng ngụy tạo cảm xúc trước mặt anh chứ không riêng gì em!

Ngô Bình càng nghe lại càng ngạc nhiên hơn:

–       Cô đang nói ai vậy?

Hoàng Mai trỏ tay về phía trước, giọng bình thản:

–       Em nói cô ta đấy! Thường ngày, cô ta vui hay buồn, trong đầu đang suy tính điều gì, liệu anh biết được bao nhiêu chứ!

Ngô Bình vội trông theo hướng chỉ của Hoàng Mai, từ phía vạt rừng xanh, Như Như đang lững thững bước ra. Hoàng Mai vừa dứt lời thì cũng bật đứng dậy, nói tiếp:

–       Có lẽ em nên tránh mặt. Tuy rằng với tiểu thư ấy trước đây đều chỉ là giận hờn trẻ con, nàng cũng đã rộng lượng bỏ qua, nhưng chuyện sáng nay em đánh ngất nàng rồi đem vào rừng thì thực lòng chẳng dám nghĩ nàng sẽ quên nhanh như vậy! Em đi trước đây!

Ngô Bình nhẹ gật đầu rồi cũng đứng dậy. Hoàng Mai quay người rời đi, bước được vài bước chợt ngoảnh lại, nói:

–       Mà này! Nếu anh vẫn còn giữ cái kiểu xưng hô tôi với cô này nọ, em sẽ giận anh luôn đấy!

Ngô Bình bối rối đến lặng thinh, Mai cô chỉ nhìn chàng, nhoẻn miệng cười rồi vội vàng rảo bước. Chàng trông theo đến khi nàng đã khuất khỏi dãy hành lang mới quay lại nhìn về phía khu rừng. Như Như vẫn đang thong thả đi giữa hai hàng cây thuốc xanh um cao ngang thắt lưng, vẻ mặt trầm lặng, ánh mắt xa xăm. Ngô Bình bất chợt thầm nghĩ:

“Thường ngày nàng ấy vui hay buồn, trong đầu suy tính điều gì, có thực là mình chưa bao giờ biết hay không? Mình chỉ cảm thấy Như Như thật lòng xem mình là bạn, nhưng chẳng lẽ những chuyện mập mờ về quá khứ của mình, bản thân nàng ấy vẫn luôn tìm cơ hội để hỏi, không khiến nàng có chút dè chừng với mình sao? Ở Hoa Lư tốt như vậy, chuyện hôn sự với Khai Minh Vương vốn chỉ cần nàng gật đầu cũng sẽ vô cùng tốt đẹp, vậy tại sao nàng vẫn bỏ Hoa Lư đến đây với mình, là thực lòng quan tâm lo lắng hay còn vì lý do nào khác nữa? Ông ngoại từng nói, nhiều năm nay Khai Minh Vương vẫn luôn để tâm tìm kiếm Man Thiện Bí Kíp, giao tình giữa Như Như và y chắc chắn không tầm thường, chỉ dựa vào việc nàng ấy biết Nhật Lão là ông ngoại mình, cũng đủ để mình phải đề phòng nàng ấy. Nhưng tại sao đến cả một chút ngờ vực mình cũng chẳng có? Là vì nàng ấy thật lòng đối đãi, hay vì mình đã trúng kế của nàng rồi?”

Chàng lặng nhìn Như Như đang đi đến mỗi lúc một gần; chỉ vì một lời nói vu vơ của Mai cô, bao nhiêu lo lắng phút chốc đã đè nặng lòng chàng.

Khi còn cách Ngô Bình chừng chục trượng, Như Như liền ngẩng đầu nhìn, mỉm cười vô cùng dịu dàng. Nụ cười của nàng rất đỗi tự nhiên, ấm áp hơn cả vầng mặt trời đã lên cao kia, lại khiến Ngô Bình càng thêm băn khoăn. Nụ cười của Mai cô trên bến sông Bạch Đằng ngày nào cũng rực rỡ và chân thực như vậy, khiến người ta lần đầu nhìn thấy còn lâu mới đoán ra được sự không hài lòng ẩn chứa đằng sau. Ngô Bình cố gắng điều chỉnh nhịp thở, gượng cười lấp đi sự hoài nghi đang lớn dần trong mình. Nhưng, rõ ràng là chàng không giỏi che giấu cảm xúc như những thiếu nữ xung quanh mình. Như Như vừa bước đến gần, nụ cười trên môi đã nhanh chóng tắt lịm, thay vào đó là một cái nhíu mày dò xét; nàng hỏi ngay:

–       Anh làm sao vậy? Lại lo lắng chuyện gì nữa phải không?

Ngô Bình thầm cảm thấy thất vọng, vừa tìm cách che giấu đã liền bị Như Như phát hiện, nhưng ngoài mặt, chàng vẫn cố giữ vẻ cười bình thản, đáp:

–       Cô mất dạng từ sớm đến giờ, Hoàng Mai lại nói là đã đánh cô rồi đưa vào rừng. Tôi còn chuyện gì để lo lắng nữa chứ?

Như Như lườm chàng một cái thật sắc, nói:

–       Nếu quả thực là lo lắng cho tôi, lẽ ra khi thấy tôi quay lại, anh nên vui mừng. Còn đằng này, cái kiểu cười của anh chẳng có lấy một chút thành ý, cứ như thể muốn tôi đừng quay về vội vậy! Lại thêm Mai cô, không biết từ sáng đến giờ đã nói những gì với anh, thấy tôi quay lại thì liền tính đường bỏ chạy. Nếu không có gì mờ ám, sao lại phải lập lờ với nhau như thế?

Nghe những lời hờn giận của Như Như, Ngô Bình liền ngậm ngùi ngộ ra vấn đề, nếu chàng đừng cố gượng cười, cứ giữ nguyên bộ mặt băn khoăn ấy, biết đâu nàng sẽ chẳng nghi ngờ. Như Như không nói thì thôi, đã nói câu nào thì chuẩn xác câu ấy, nếu không có những lời chẳng hiểu là vô tình hay cố ý của Hoàng Mai, Ngô Bình sẽ chẳng bao giờ để tâm đến chuyện có nên đề phòng Như Như hay không. Chàng mím môi, chau mày nhìn nàng ra vẻ khổ sở, sau cùng cũng đành thở dài, đáp:

–       Hoàng Mai tự thấy khó xử về chuyện sáng nay đã đánh ngất cô nên mới tạm lánh đi, thực sự chẳng có gì mờ ám đâu!

Như Như ngoảnh đầu nhìn ra khu vườn, miệng lẩm bẩm mấy tiếng tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Ngô Bình nghe thấy:

–       Mới hơn một canh giờ mà đã Hoàng Mai này Hoàng Mai nọ, xem ra thân mật hơn mình tưởng rồi!

Như Như nói xong thì ung dung sải bước, không một câu từ biệt. Ngô Bình lập tức chạy theo níu nàng lại, hỏi vội:

–       Cô vừa nói gì vậy? Giận tôi thật sao?

Chàng mặc dù đã nghe rõ từng câu từng chữ nhưng nhất thời chưa nghĩ ra cách gì khả dụng để giữ chân nàng, bèn thuận miệng hỏi lại. Như Như vẫn không dừng bước, đầu nhìn thẳng về phía trước, nói:

–       Nói xấu người khác thì chỉ nói một lần, không lặp lại đâu. Đừng hỏi nhiều, vô ích thôi!

Ngô Bình giữ chặt cánh tay Như Như rồi bước hẳn lên, đứng chắn ngay trước mặt nàng, nói:

–       Vậy thì tôi hỏi chuyện khác, không liên can gì đến chuyện lúc nãy nữa!

Như Như hậm hực nhìn chàng, sau cùng cũng nhượng bộ:

–       Chuyện gì?

Ngô Bình nói:

–       Phạm phu nhân…

Như Như vội vàng ngắt lời, giọng đã nhẹ nhàng trở lại:

–       Tôi biết anh thực lòng lo lắng cho tôi, nhưng tôi vẫn ổn. Kỳ thực ban nãy đến chỗ Phạm phu nhân, tôi cũng rất lo lắng, nhưng lần này bà ấy hoàn toàn tỉnh táo. Bà ấy gọi tôi đến, trước là để xin lỗi chuyện tối hôm qua, sau nữa là hỏi những điều vu vơ, tất cả đều không phải chuyện nghiêm trọng. Tôi đoán bà ấy chưa bao giờ ra khỏi Lục Châu, chuyện quá khứ cũng chẳng nhớ được bao nhiêu nên mới muốn nghe tôi kể về những nơi tôi đã từng đi qua, biết đâu sẽ nhớ được điều gì. Giờ tôi cảm thấy hơi mệt, phải về phòng nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại rồi, nếu anh vẫn còn muốn biết Phạm phu nhân và tôi đã nói những gì với nhau, tôi sẽ kể với anh sau, có được không?

Ngô Bình toan nói thêm vài câu nhưng trông thần sắc Như Như đúng là có chút mệt mỏi, bèn không làm mất thêm thời gian của nàng nữa. Chàng gật đầu tránh đường, bước bên cạnh nàng, nói:

–       Vậy để tôi đưa cô về phòng!

Như Như mỉm cười gật đầu, cơn giận hờn ban nãy đã tan biến đi tự bao giờ. Ánh mặt trời vàng ửng hắt vào dãy hành lang, in bóng những sợi dây leo xanh phất phơ đong đưa xuống nền gạch, có cả bóng của hai người đang chậm rãi bước những bước đều đặn, đổ đè lên bóng của những sợ dây leo rũ mình theo gió.

Như Như mơ hồ mở mắt, đầu óc vẫn còn choáng váng, lưỡi đăng đắng một vị vô cùng khó chịu. Nàng nhổm người bò dậy, mái tóc dài rũ xuống nền đất khiến nàng bất giác đưa tay chạm nhẹ lên đầu. Một cảm giác trống trải luồn vào lòng bàn tay, cây trâm đã không còn ở đấy, chỉ có những lọn tóc đen dài thả xuống dọc bờ vai. Giọng một người đàn bà cất lên, trong trẻo, mỏng giòn:

–       Tiểu thư thật xinh đẹp, sao không ở Hoa Lư hưởng phúc, chạy đến đây làm gì?

Như Như giật bắn người, loạng choạng đứng lên quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Trước mặt nàng là một bức mành tre ngăn cách, bên trong thấp thoáng bóng dáng người phụ nữ ung dung ngồi tựa lưng trên ghế mây, chân bắt chéo hờ hững. Nàng vừa xoa đầu cho khỏi cơn váng vất, vừa thận trọng hỏi:

–       Bà là ai? Tôi đang ở đâu?

Người phụ nữ bình thản đáp:

–       Hôm qua mới gặp, đã chóng quên thế? Dưới ánh trăng vàng trong vườn thuốc, suýt nữa là đánh nhau đấy, nhớ ra chưa?

Như Như lắp bắp:

–       Là…là Thần Y phu nhân sao?

Qua khe mành, Như Như có thể mường tượng ra một nụ cười hờ hững vắt ngang bờ môi người đàn bà lạ lùng kia. Bà ta gật gù, trầm ngâm:

–       Ta họ Đàm, gọi là Đàm Nương được rồi. Hôm qua bệnh cũ tái phát, làm kinh động đến tiểu thư, chớ có vì thế mà sợ ta!

Như Như còn đang ngơ ngẩn thì từ trong bức mành, một bàn tay trắng xanh gầy guộc chìa ra, cầm theo một cây trâm bạc cẩn ngọc, chính là trâm của nàng. Đàm Nương lãnh đạm nói:

–       Trả cho cô, ban nãy thấy nó tinh xảo, vì chút hiếu kì mà mượn xem thử. Là của mẫu thân tặng có phải không?

Như Như dè dặt tiến đến, nói:

–       Không phải ạ, mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ gia cảnh lại bần hàn, làm sao có được những món đồ quý giá thế này!

Rồi nàng đưa tay ra đón lấy cây trâm. Nào ngờ, Đàm Nương giật phắt lại, lạnh lùng gằn giọng:

–       Dối trá! Cô là người trong hoàng tộc, mang họ Lê, làm gì có chuyện gia cảnh bần hàn!

Như Như mặt mày tái xanh, lập tức phân bua:

–       Phu nhân hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là một tì nữ của Ngọc Minh vương tử, cây trâm này…cây trâm này là của vương tử ban thưởng cho tôi!

Đàm Nương bật cười khúc khích:

–       Thật là không biết cách nói dối, một tì nữ sao lại có thể muốn đi đâu thì đi chứ!

Như Như cau mày, toan tiếp tục chống chế vài câu cho qua chuyện thì Đàm Nương lại chìa cây trâm ra ngoài, nói:

–       Cầm lấy đi, Ngọc Minh vương tử là ai?

Như Như liền chụp lấy cây trâm, vừa vấn tóc lại, vừa đáp:

–       Vương tử là trưởng nam của Nhân Trí Vương.

Giọng Đàm Nương bắt đầu trở nên bâng quơ:

–       Về phủ đi, kẻo họ lại kéo đến đây tìm cô, khó khăn lắm mới có được một chút yên bình, có biết không hả?

Như Như cứng người, cái cảm giác bị người ta đuổi thẳng thật chẳng dễ chịu gì. Tuy vậy, nàng vẫn cố lấy giọng bình tĩnh:

–       Phu nhân yên tâm, tôi vẫn thường hay đi đi về về, họ sẽ không đến đây quấy nhiễu đâu. Khi nào thương thế của bạn tôi khỏi hẳn, tôi và hắn sẽ rời đi ngay!

Đàm Nương hỏi:

–       Chàng trai ấy, cô thích hắn ư?

Như Như đỏ mặt, bối rối đáp:

–       Không có, phu nhân hiểu lầm nữa rồi! Bọn tôi chỉ là…

Đàm Nương nhẹ giọng xen ngang:

–       Sao cũng được! Quay về đi, ở đây độc vật đầy rẫy, lưu lại lâu không tốt đâu. Cô ra ngoài rồi cứ việc đi theo lối mòn, sẽ về được vườn thuốc.

Như Như ôn tồn cúi chào từ biệt rồi vội vàng quay lưng bước đi. Đàm Nương bỗng nhiên gọi giật lại ngay khi tay nàng vừa chạm vào cánh cửa:

–       Cho cô cái này, tự mà giữ lấy để phòng thân!

Rồi bà ném một cuộn vải sang phía Như Như, nàng nhanh tay đón lấy, lòng đang hoang mang không biết đấy là thứ gì thì Đàm Nương lại nói:

–       Vật ấy xem như quà tạ lỗi, dùng được hay không còn do cô nữa. Đừng có ngờ nghệch để kẻ khác trông thấy đấy! Còn nữa, sau này nếu có nói dối thì cũng phải khéo một chút, đừng quá tự phụ, kẻ thủ đoạn hơn cô không ít đâu!

Như Như băn khoăn cầm cuộn vải trên tay, ngập ngừng một lúc rồi quay lại, kính cẩn cúi đầu, nói:

–       Cảm ơn phu nhân! Tôi đi đây!

Nàng rời đi rồi, những lời nói đầy ẩn ý của Đàm Nương vẫn còn lẩn quẩn bên tai. Khi đã ra khỏi khu rừng, vầng mặt trời sáng lóa phủ lên người nàng lớp nắng nóng bỏng khiến nàng bất giác nhận ra ban nãy thân thể mình đã lạnh lẽo như thế nào. Từ phía xa, Mai cô và Ngô Bình đang ngồi trò chuyện trên bục đá dẫn lên hành lang, họ vẫn chưa nhìn thấy nàng. Nàng liền nhanh chóng ghìm người, bước theo cái dáng vẻ mà bản thân nghĩ là tự nhiên nhất. Rồi nàng trút ra một hơi nặng nề trước khi điều chỉnh lại nhịp thở, đầu chán nản thầm nghĩ: “Muốn hắn không nhận ra sự bất ổn ở mình, chi bằng cứ chỉ ra sự bất ổn ở hắn trước đã. Vừa may, Mai cô đang ở đấy, thấy mình rồi thể nào cũng bỏ đi, càng có cớ để mình làm khó hắn.”. Rồi nàng ung dung sải bước, cố tình để lọt vào tầm nhìn của Hoàng Mai. Quả nhiên, vừa trông thấy nàng, Hoàng Mai liền vội vàng rời đi.

 

Chú thích:

(1)  Đàm Nương: “Đàm”, từ Hán Việt, nghĩa là hồ nước.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này