Con hẻm nhỏ bắt đầu nhạt nhòa trong tầm mắt. Những giọt nước đầu tiên của một trận mưa cuối thu dữ dội đang dần trút xuống, lấm tấm từng chấm trên mặt đường, rào rào lách tách trên các mái hiên và tạt vào cặp mắt kính của một cô gái trẻ đang chật vật với chiếc xe gắn máy nặng trịch trên mặt đường lỗ chỗ những ổ gà. Cánh cửa ngôi nhà lớn nhanh chóng khép lại, cô gái không một chút chần chừ, leo lên xe và nổ máy. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi ngõ hẻm.
Một ngày tệ hại với cô sinh viên năm ba: bắt đầu bằng sự cố trễ chuyến xe buýt đến trường lúc bảy giờ sáng, kéo theo đó là giảng viên không đồng ý nhận bài tiểu luận vì cô đã đến trễ ba mươi phút, cả ngày ủ rũ chán nản trên hàng ghế giảng đường hóa ra không bằng hai giờ đồng hồ vật vã dạy kèm cho một thằng nhóc lớp mười hai mất căn bản lý, và vào cuối ngày, khi vừa rời khỏi nhà thằng nhóc ấy trong tình trạng cổ họng khô đặc thì một cơn mưa to lại trút xuống ngay khi cô nhận ra mình đã để quên áo mưa ở nhà! Cô gái vặn ga, đạp số, miệng lẩm bẩm hậm hực:
– Thật là một ngày tuyệt vời!
Chiếc xe phóng nhanh ra khỏi hẻm, con đường lớn tấp nập những xe cộ cùng với tiếng còi đinh tai nhức óc đặc trưng của giao thông phố thị càng lúc càng gần. Dưới cơn mưa như trút nước, khói đen từ các phương tiện giao thông đã tách ra thành các hạt bụi li ti bám trong từng giọt nước mưa rồi cuối cùng là đọng đầy trên quần áo cô gái trẻ. Cái áo thun ướt sũng, hơi lạnh bắt đầu xâm nhập vào bên trong cơ thể, cô run rẩy, răng đánh lập cập vào nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngày mai cô sinh viên bé nhỏ bận rộn sẽ phát bệnh ngay giữa lúc bài tập chất chồng! Nghĩ thế, cô gái chán nản, liều mình vặn ga tăng tốc để sớm về đến nhà!
Dưới màn mưa dày đặc, xe cộ trong thành phố vẫn không có dấu hiệu giảm đi về mặt số lượng. Cứ cách vài phút, cô gái lại đưa tay lên lau hờ cái kính rồi cố căng mắt nhìn đường qua cặp kính cận ướt nhòe ấy.
Con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn vào nhà đã ở ngay trước mắt, cô gái thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đạp phanh, chậm rãi quan sát mọi phía rồi từ từ cho xe băng ngang mặt đường đông đúc. Sau mười lăm phút đổ mưa ầm ầm, ngay khi chỉ còn cách nhà một con hẻm nữa thôi, trời lại tạnh! Cô gái phì cười chán nản, dò chân trái từng bước dưới mặt đất, thận trọng vặn đều tay ga. Khi đã sang đến giữa tim đường, chuẩn bị hòa vào dòng xe thuận chiều bên kia vạch vôi dài trắng xóa, cô gái được một phen kinh hãi. Một chiếc xe máy chạy lấn tuyến gấp rút lao đến, tiếng còi inh ỏi chói tai chọc vào màng nhĩ. Cô điếng người bóp thắng tay, chân phải ghì mạnh lên bàn đạp thắng chân. Người đàn ông trung niên ăn mặc lam lũ, vẻ mặt cau có ngồi ngay sau tay lái của chiếc xe nọ cũng kịp thời phanh lại, chiếc xe ấy theo quán tính trờ tới, quẹt nhẹ vào xe cô gái. Giữa đường phố tấp nập, chính xác là ngay giữa vạch vôi phân cách, người đàn ông nọ giận dữ thét lên hai tiếng như rắc thêm chút cay cú vào mớ gia vị hỗn độn của phố phường:
– Quỷ cái!
Cô gái chưng hửng, mắt to tròn nhìn người đàn ông đầy kinh ngạc. Chiếc xe ấy lao đi, người đàn bà ngồi sau xe còn kịp ném thêm một tia nhìn sừng sộ về phía bộ mặt kinh ngạc pha lẫn bất mãn của cô gái trẻ.
Chiếc xe ấy mất hút, những người dưng vừa nặng lời lườm nguýt cũng khuất dạng, nhưng những bức xúc dữ dội như thể càng thêm chất chứa. Mắt cô gái nhòe đi, tiếp tục băng qua đường, phóng nhanh vào hẻm. Rồi cô sinh viên và chiếc xe gắn máy cũng dần chui tọt vào bóng đêm khu phố hẹp, để lại tiếng rồ ga kéo dài như thể trút hết bực dọc trong ngày vào đấy! Vài người đi đường, hoặc là những người đang yên vị trong nhà theo dõi chương trình thời sự buổi tối có thêm một khoảnh khắc giật mình và khó chịu trước tiếng rú động cơ ấy, họ chỉ khẽ lắc đầu, một số người còn không quên thầm nguyền rủa theo thói quen như những lần họ gặp phải tay quái xế hách dịch nào đó phóng nhanh vượt ẩu trên đường.
…
– Một ngày tệ hại!
Người đàn ông vừa quát, vừa dập mạnh chiếc điện thoại bàn xuống. Mồ hôi nhễ nhại từng giọt bám đầy trên khắp vùng trán và vùng cổ đen sì vết dầu mỡ, thêm vào đó là nét mặt cau có khó chịu khiến bộ dạng ông càng thêm phần thê thảm. Ông bước những bước vội vã, tay với lấy cái khăn treo trên giá, lau chùi sơ sài rồi khom người chụp từng món đồ nghề lặt vặt ném mạnh vào chiếc thùng thiếc. Trong tiệm sửa xe máy còn có một người đàn ông khác vẫn đang lay hoay cặm cụi bên một chiếc xe đã tháo rời nham nhở, ông ấy chỉ đơn giản hỏi theo phản xạ:
– Chuyện gì vậy?
Người đàn ông khó chịu nọ vừa đóng mạnh nắp cái hộp, vừa nói như quát:
– Thằng chó má, sinh nó ra cho nó ăn học đàng hoàng thì không chịu. Mình đi làm cực bỏ mẹ, nó lại cúp học theo bọn mất dạy tụ tập cặp bồ đua xe! Vừa nằm viện rồi, gãy bố nó cái chân!
Người kia lại bình thản hỏi:
– Thế hôm nay nghỉ sớm à?
Người đàn ông nọ đi đến bàn, chụp lấy cái chìa khóa xe, nói gọn:
– Về chở bả vào bệnh viện!
Ông phóng nhanh ra khỏi tiệm sửa xe, đạp máy chiếc xe cà tàng cổ lỗ sĩ của mình rồi lao vào dòng xe cộ đông đúc…
Bà vợ vừa lật đật chạy ra, đội vội cái mũ bảo hiểm rồi leo lên xe, thì trời lập tức đổ mưa. Tuy vậy, bà vẫn không quên cằn nhằn vài câu cửa miệng:
– Sao lề mề thế? Nó gọi điện hối nãy giờ kìa!
Người đàn ông giận dữ:
– Mặc xác nó, chưa tông chết người ta là phước tám đời rồi!
Mặc kệ trời mưa, chiếc xe của vợ chồng nhà nọ cứ thế phóng đi. Đường Sài Gòn về đêm xem chừng còn đông hơn ban ngày, người ta đổ ra phố đi chơi tấp nập. Những cặp đôi xúng xính áo quần bóng bẩy, những nhóc con choai choai nhuộm đầu xanh đầu đỏ vừa chạy xe vừa phì phèo điếu thuốc, những kẻ rỗi hơi với kiểu chạy xe lạng qua lạng lại ngay trước đầu xe người khác,…người đàn ông nổi xung thiên, đem hết bao nhiêu lo lắng lẫn bực dọc về thằng con trai hư hỏng trút vào ngón tay cái và bàn tay phải, ông bắt đầu bóp còi vặn ga! Tiếng còi xe ầm ĩ rú lên, xe cộ trên đường kinh dị dạt qua hai bên. Mặc kệ những tia nhìn khó chịu đang chú mục vào mình, người đàn ông vẫn tiếp tục phóng như bay trên phố. Vài kẻ khác vẫn không tránh đường, nhiều người vẫn chọn cách phản ứng chặn ngay trước đầu xe của mấy gã thích bóp còi toe toe để chọc điên họ. Và người đàn ông điên thật, ông phun ra một tràng những tiếng chửi thề, bẻ tay lái lấn sang tuyến đường bên kia, tiếp tục vừa chạy vừa bóp còi.
Và lần này thì tai họa thật!
Ngay phía trước, cách chừng vài mét, một con nhỏ áo quần ướt sũng, bộ mặt trẻ măng đang trờ xe băng qua đường. Người đàn ông kinh hoàng đạp thắng, như sợ thắng không ăn, ông cà luôn chân trái xuống mặt đường. Ấy vậy mà vẫn không tránh được một cú va quẹt nhẹ. Ông nhất thời sững người, trừng trừng nhìn cô gái trẻ, trong đầu bất giác nghĩ ngay đến bọn trốn học đi chơi đến nỗi mắc mưa như thằng con khốn nạn của ông. Bà vợ ngồi sau định hối thúc ông chạy tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng thì ông đã quát lên:
– Quỷ cái!
Cô gái trẻ dửng dưng không phản ứng. Người đàn ông liền tiếp tục cau có vặn ga lách đi, bà vợ ngồi phía sau dường như bực dọc hộ chồng, hoặc là muốn khẳng định rằng hai tiếng “quỷ cái” vừa rồi đích thị là dành cho con nhỏ kia, bèn xoay đầu lườm nguýt. Con nhỏ vẫn trơ ra, cặp mắt to tròn của nó lờ mờ sau cặp kính nhòa nước vẫn hướng theo vợ chồng nhà nọ.
Chiếc xe cà tàng tiếp tục rú còi lao vào dưới ánh đèn vàng trên con đường tấp nập. Người xung quanh, kẻ lại bâng quơ lắc đầu, kẻ khác thì thuận miệng chửi rủa thầm thì. Góc phố lại tiếp tục tấp nập như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra ngay giữa tim đường. Và người ta, hết thảy khi về đến nhà, đều quên sạch những điều ấy.
…
Những lời chửi rủa cửa miệng, những tiếng còi xe ầm ĩ, những cái nhìn hiếu kì, những cái lắc đầu theo phản xạ,…đó chính là bộ mặt thành phố, là từng vệt đen đắng đót sâu trong tâm khảm mỗi con người, để rồi khi cuộc đời không như ý muốn, những thứ ấy lại trào ra ngoài, gieo rắc thêm phiền muộn lên những con người khác vẫn thường mang bộ mặt tưởng chừng như vô tâm và đáng ghét bên trong thành phố tấp nập này.
Mộc Hân
Thành phố Hồ Chí Minh
27/9/2011

Hay đó chị ơi 😕
Hình như thiếu mất chi tiết “cô gái giận dữ xô cái xe xuống đường” rồi
Anyway, em rất thích phong cách này 😕