Chương 24: Nhi nữ (phần 2)

Đến quá trưa, Trí Anh từ Hải Đông Phái trùng hợp thế nào lại đến Phạm gia trang; bữa cơm chiều vì vậy mà đông người hơn nhưng vẫn không tránh khỏi sự gượng gạo kì quặc. Thoạt đầu, Phạm thần y và Xuân Lan còn trao đổi xã giao vài câu, sau cùng cũng yên lặng ăn cho hết bữa, những người còn lại cũng chẳng ai nói gì thêm. Như Như và Trí Anh vì mới quen biết Tòng Phương và Xuân Lan nên e dè đã đành, đến ngay cả Ngô Bình cũng không thể tự nhiên bắt chuyện dù trong lòng có rất nhiều điều muốn giãi bày thì quả là đã đẩy tình hình đi đến chỗ căng thẳng.

Nét phẳng lặng, sự bình thản, chất lạnh lùng giờ đã đeo bám thường trực trong từng cử chỉ của Xuân Lan; nàng đã quá trưởng thành, đã quá đổi khác, ngay như Tòng Phương thường xuống Thạch Hà gặp nàng mà còn phải có chút kiêng dè, nói gì đến người lâu năm xa mặt cách lòng như Ngô Bình. Bộ dạng ấy của Xuân Lan khiến không khỏi Ngô Bình chột dạ hụt hẫng, tự mình ngầm so nàng với các nữ hiệp còn lại trong Thập Can Nương Thạch Hà phái, có lẽ chẳng ai đọ nổi với nàng về độ lạnh lùng. Đơn cử, Kỷ Lục Nương vốn nổi tiếng nghiêm khắc, cũng còn thân thiện hơn Xuân Lan ngày hôm nay_ bình thản lãnh đạm đến đáng sợ. Ngô Bình băn khoăn hồi tưởng, khi chàng gặp Đinh Tứ Nương tiền nhiệm ở miếu Định Quốc Công, bà chỉ còn là một cái xác không hồn, nhưng nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà, không ai có thể mường tượng đến bộ dạng của Đinh Tứ Nương trẻ tuổi này. Xem ra, Xuân Lan chỉ thừa hưởng trí óc tinh tường và võ công thâm hậu của người đi trước, còn về phong thái thì đã hoàn toàn khác hẳn.

Cố dùng xong bữa cơm chiều ngột ngạt, chờ cho Phạm thần y rời bàn rồi, Ngô Bình cũng kiếm cớ trốn ra ngoài. Chàng vừa đứng dậy đi được vài bước, đã giật mình nghe thấy giọng Xuân Lan ôn tồn vang lên:

–       Công tử này có phải là con trai của Lâm Tử Long tiền bối?

Ngô Bình bất giác đỏ mặt, hóa ra chàng vừa rời khỏi, Xuân Lan đã có thể tự nhiên bắt chuyện với người khác. Trong lòng tuy có hơi ấm ức, nhưng vẫn còn muốn nghe giọng Xuân Lan, chàng bèn rời khỏi đại sảnh thật chậm; từ phía sau, vẫn có thể nghe thấy Trí Anh đáp lời:

–       Vâng, từ lúc đến đây vẫn chưa có dịp hỏi han, xin Tứ Nương đừng trách cứ!

Xuân Lan mềm giọng:

–       Vì Bình nhi mà phiền đến các tiền bối và công tử, bản thân còn chưa cảm ơn, nào dám trách cứ gì! Vả lại, hôm nay chúng tôi cũng vừa mới đến, may quá gặp được công tử ở đây!

Trí Anh đáp:

–       Vốn là chuyện nên làm mà!

Xuân Lan lại nói:

–       Lâu nay không rời khỏi Thạch Hà, vẫn chưa đến chúc mừng tân chưởng môn của các vị! Tiện thể, lần này vì việc của Bình nhi mà đến Lục Châu, khi nào công tử về Hải Đông phái, chúng tôi có thể đi cùng đến chúc mừng Tạ chưởng môn được chăng?

Trí Anh vui vẻ đáp:

–       Được thế thì còn gì bằng! Tạ cô cô vốn rất ngưỡng mộ Thập Can Nương các vị, nay được Tứ Nương đến thăm, chắc chắn sẽ rất vui.

Lúc này, Ngô Bình đã ở ngay ngưỡng cửa, vẫn có thể nghe thấy tông giọng ngạc nhiên của Xuân Lan:

–       Chỉ mới hay tin tân chưởng môn Hải Đông phái họ Tạ, thật không ngờ lại là nữ!

Trí Anh đáp:

–       Cô cô họ Tạ, tên Thúy Liên, là đệ tử của sư bá Hoàng Long. Từ trước đến nay, Hải Đông phái chưa từng có tiền lệ để nữ nhân làm chưởng môn, nhưng cô cô võ công xuất chúng, phẩm hạnh hơn người, giao tình rộng rãi, Hải Đông Phái đành phải phá lệ. Cô cô làm chưởng môn, các đệ tử khác chẳng những rất phục mà còn rất vui…

Trí Anh vẫn còn nói nữa, nhưng Ngô Bình đã quyết định dứt khoát rời đi, không nghe ngóng gì thêm. Xem chừng, Xuân Lan chỉ khác lạ với mỗi mình chàng, còn với người ngoài, nàng vẫn rất hòa nhã thân thiện. Trong lòng có chút thất vọng xen lẫn băn khoăn, vừa đều chân bước đi, Ngô Bình vừa trăn trở đoán mò nguyên nhân thái độ lạnh nhạt của Xuân Lan. Cứ đi trong vô thức, đến khi vấp phải một hòn đá nhỏ, chàng mới giật mình nhận ra mình đã đến cuối đoạn hành lang rồi, trước mắt là khu vườn thuốc xanh um trong bóng chiều nhàn nhạt. Ngô Bình dợm bước đến bậc thang, toan ngồi xuống thì bỗng từ đâu một hòn đá văng mạnh vào lưng. Chàng bực dọc quay đầu lại, tuy nhiên, nét mặt cau có lập tức giãn ra; cách đó không xa, Như Như đang đứng nhìn chàng, mỉm cười ra vẻ trêu ghẹo. Rồi nàng bật cười khúc khích, Ngô Bình bèn quay đầu đi, tiếng cười của nàng mới dịu lại. Nàng thong thả bước đến chỗ bậc thang, ngồi xuống cạnh chàng, chống cằm lên gối, nói:

–       Nhìn bộ dạng của anh kìa! Xuân Lan mà anh vẫn hay gọi lúc còn hôn mê có phải là Đinh Tứ Nương của Thạch Hà phái chúng tôi không?

Ngô Bình mặt mày ủ rũ, chán nản hỏi lại:

–       Cô là phận đệ tử mà đến tên của Tứ Nương cũng không biết sao?

Như Như cong môi:

–       Trên đời này thiếu gì người tên Xuân Lan, vả lại, sư phụ của tôi là Kỷ Lục Nương, tôi chưa từng đến châu Thạch Hà, làm sao biết tên thật của chín vị cô cô còn lại chứ!

Ngô Bình bật cười nhạt:

–       Đừng lý lẽ nữa, cô ra đây làm gì? Trêu chọc tôi à?

Như Như ghé sát vào tai Ngô Bình, nói khẽ:

–       Tôi biết vì sao Tứ Nương lạnh nhạt với anh đấy! Anh không muốn nghe thì tôi đi đây!

Rồi nàng bật đứng dậy, bước đi thật. Ngô Bình ngẩn người một lúc, sau cùng bèn vụt chạy theo, rối rít gọi:

–       Khoan đã! Từ từ đã, tôi chịu thua rồi! Sao chuyện gì cô cũng nhìn ra vậy?

Như Như dừng bước, đầu vẫn không quay lại. Ngô Bình đuổi theo kịp rồi, dứng chắn luôn trước mặt nàng, hỏi gấp:

–       Biết gì thì mau nói đi, đừng có úp úp mở mở như vậy!

Như Như mỉm cười, chớp mắt đầy ranh mãnh, hỏi nhỏ:

–       Anh có tình ý với Đinh Tứ Nương phải không?

Ngô Bình cảm thấy máu nóng dồn cả lên mặt, lòng chộn rộn khó tả. Câu hỏi của Như Như, suốt bảy năm qua, căn bản là chàng vẫn cố né tránh, không muốn tự vấn bản thân mình. Chàng luôn khẳng định, mình với Xuân Lan chẳng qua chỉ là một chút cảm mến, là biết ơn vô hạn và kính trọng hết mực, nhưng càng khẳng định, chàng lại càng thấy mối quan hệ ấy rất đỗi mơ hồ, không hoàn toàn là chị em, cũng chẳng phải ái tình nam nữ. Suốt nhiều năm, chàng luôn mong chờ ngày gặp lại Xuân Lan, lúc gặp rồi lại rơi vào tình cảnh bẽ bàng thất vọng, bao cảm mến khó gọi tên trước đây lại càng trở nên mơ hồ khó nắm bắt. Như Như thấy chàng ưu tư không đáp, mặt lại đỏ bừng, cũng thôi không làm ra vẻ châm chọc nữa, nàng nghiêm giọng nói:

–       Môn quy của Thạch Hà nữ phái, chưởng môn và Thập Can Nương đều không được xuất giá. Tuy chẳng có điều luật nào buộc các cô cô tuyệt đối không được để tâm đến nam nhân, nhưng ai cũng ngầm hiểu, kết quả đã là không thể, tốt nhất đừng bao giờ khởi đầu. Tứ Nương lạnh nhạt với anh, lại một mực gọi anh là Bình nhi, chứng tỏ nàng ấy muốn anh dẹp bỏ mộng tưởng, tránh thương tâm về sau. Mà không chỉ có mỗi mình anh đâu, cứ nhìn bộ dạng thấp thỏm của cái anh họ Lê đi cùng Tứ Nương, tôi đoán nàng cũng đã thẳng thừng giãi bày với hắn rồi!

Ngô Bình trầm tư một lúc, cặp chân mày căng thẳng nhíu lại, sau cùng, chàng cũng phì cười, nét mặt thư thái trở lại. Như Như không tránh khỏi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chàng, hỏi:

–       Đả thông tư tưởng nhanh vậy sao? Thật uổng công tôi lo lắng cho anh!

Ngô Bình bình thản đáp:

–       Từ nhỏ, tôi vẫn luôn tưởng nhầm Xuân Lan là chị ruột của mình, làm sao nảy sinh tình cảm nam nữ được. Cô lo xa quá rồi!

Như Như hoài nghi nhìn Ngô Bình, nét mặt lại thấp thoáng chút thần sắc tươi tắn hiếm thấy:

–       Anh nói thật ư? Tôi chẳng tin đâu, nếu quả thực anh không thích nàng ấy, tại sao ban nãy tôi hỏi anh, anh suy nghĩ lâu thế?

Ngô Bình đáp:

–       Đúng là có chút khúc mắt nên mới nghĩ lâu đến thế. Tôi thích Xuân Lan, nhưng không phải tư tình nam nữ. Nhiều lúc, tôi cũng chẳng rõ rốt cuộc mình với nàng ấy là loại quan hệ gì, chỉ biết chắc chắn đấy không phải là chị em đơn thuần, cũng không phải ái tình sâu đậm.

Như Như mỉm cười gật gù, ánh mắt phảng phất nỗi niềm xa xăm, nàng lẩm bẩm:

–       Không phải là chị em đơn thuần, cũng không phải ái tình sâu đậm. Thế nhỡ người ta cứ cố chấp không chịu nghĩ như vậy thì phải làm thế nào đây?

Ngô Bình cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi lại:

–       Cô đang nói gì thế?

Như Như có vẻ không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn bất định về phía trước, nét mặt đượm vẻ mơ màng. Ngô Bình bèn giật tay áo nàng, nói lớn:

–       Cô đang nghĩ gì thế?

Như Như giật bắn người, ngơ ngác nhìn Ngô Bình như vừa từ trên cung trăng rơi xuống; nàng lúng túng xua tay, cười xòa:

–       Chẳng có gì đâu, chỉ là tôi đang nghĩ, biết đâu anh chàng họ Lê kia cũng thông suốt như anh thì thật là tốt!

Ngô Bình nhíu mày gặng hỏi:

–       Không lý gì cô lại đi lo lắng cho anh Tòng Phương. Nói thật đi, cô đang nghĩ chuyện gì vậy?

Như Như chép miệng, lườm nhẹ Ngô Bình, sẵng giọng:

–       Chút chuyện cỏn con này mà cũng để tâm đến sao? Tôi thật ra đang nghĩ, anh làm thế nào lại quen biết anh ta, vốn là trang chủ của Mộc Hương sơn trang vậy?

Biết Như Như đang cố lảng sang chuyện khác, lại là chuyện mà bản thân chưa muốn nói rõ với nàng, chàng đành nói vài câu cho qua chuyện:

–       Đào cung chủ từng là đệ tử của Mộc Hương sơn trang, tôi sống ở Linh Cung từ nhỏ, quen biết Lê trang chủ cũng là chuyện dễ hiểu. Cô bình thường thông minh, giờ sao lại hỏi những điều cỏn con này vậy?

Nói rồi chàng quay lưng đi thẳng về phòng, Như Như yên lặng nhìn theo, miệng lẩm bẩm:

–       Chuyện người khác thì cứ muốn biết, hỏi đến chuyện của mình thì lại tìm cách thoái thác.

Rồi nàng cũng quay lưng rẽ sang đoạn hành lang dẫn lên đại sảnh, đôi guốc mộc nện cọc cạch từng nhịp gấp gáp. Đợi cho âm thanh bước đi của nàng đã khuất hẳn sau khu nhà lớn, Ngô Bình mới trút một hơi nặng nề khỏi hai cánh mũi, đầu bâng khuâng thầm nghĩ: “Không phải là chị em đơn thuần, cũng không phải ái tình sâu đậm. Thế nếu người ta cứ cố chấp không chịu nghĩ như vậy thì phải làm thế nào? Xem ra hôn sự của nàng ở Hoa Lư chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!”.

Giờ đã là đầu hạ, đêm tối cũng trở nên nóng bức lạ thường, Ngô Bình nằm xoay qua xoay lại đã trên dưới chục lượt mà vẫn không sao chợp mắt được. Chàng bật người dậy, cứ thế ngồi yên lặng trong bóng tối, chẳng buồn thắp đèn lên. Đang khi ấy, đột nhiên từ phía ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào, chàng vội vàng rời khỏi giường, vừa lay hoay đánh lửa, vừa hỏi vọng ra:

–       Ai thế?

Phía ngoài yên lặng như tờ. Ngô Bình chần chừ một lúc, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này, người đứng bên ngoài cũng chịu lên tiếng, tông giọng nhẹ hẫng:

–       Là tôi đây, mở cửa đi!

Ngô Bình quá đỗi kinh ngạc, chính là giọng của Xuân Lan. Từ dạo Xuân Lan đến Phạm gia trang, tính ra cũng được hơn mười ngày, mặc dù sáng nào nàng cũng bắt chàng phải luyện võ, trong lúc tập thì bắt bẻ đủ điều, nghiêm khắc gấp mấy lần lúc còn ở Linh Cung, nhưng ngoài chuyện võ công ra, chẳng mấy khi nàng bắt sang chuyện khác chứ đừng nói đến việc chủ động tìm chàng, lại chọn lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này. Ngô Bình ngập ngừng nửa tin nửa ngờ, biết rằng không thể trì hoãn, bèn ra mở cửa, tâm tư bắt đầu băn khoăn dữ dội.

Vẫn với vẻ lãnh đạm thường trực trên khuôn mặt, Xuân Lan không chờ Ngô Bình mời đã bước luôn vào phòng, đi thẳng đến chỗ cái bàn, đặt xuống một lọ sành nhỏ, nói:

–       Ngày mai tôi về Thạch Hà, cậu ở lại tự bảo trọng, khi nào khỏi hẳn thì về Mộc Hương trang, đừng quay lại Cổ Pháp nữa. Chuyện của Nhật Lão, tôi sẽ về báo với các cô cô. Việc vốn không thể chậm trễ mà tôi lại dây dưa ở đây hơn mười ngày rồi, ở lâu hơn nữa thì thương thế của cậu cũng không khỏi ngay được. Cứ từ từ mà dưỡng thương, đừng lo lắng điều gì nữa…

Ngô Bình sửng sốt ngắt lời:

–       Chị cứ bảo đi là đi sao? Chị đến tìm tôi chỉ để báo rằng ngày mai chị sẽ bỏ tôi lại đây một mình sao?

Xuân Lan cười nhạt:

–       Trước khi tôi đến, chẳng phải cậu cũng ở đây sao? Tôi còn nghĩ cậu ở một mình có khi lại tốt hơn, đằng này, lại còn có cả đệ tử của Kỷ cô cô. Nàng ta không đơn giản đâu, cậu làm gì nói gì, tốt nhất nên thận trọng một chút!

Ngô Bình cảm thấy cả người đang nóng bừng bừng, có vẻ như lần này chàng đã thật sự nổi giận, tuy vậy, chàng vẫn cố kiềm chế, dằn giọng xuống:

–       Chị bắt tôi phải đề phòng điều này điều kia! Nhưng chị có biết là bây giờ tôi phải đề phòng cả với chị không? Tôi không muốn như vậy, sớm biết chị đổi khác, tôi đã chẳng mong gặp lại chị đâu! Chị không thể đối xử với tôi như ngày xưa, cả một cái mỉm cười cũng không có, hà tất đến đây làm gì?

Xuân Lan vẫn tỏ ra bình tĩnh sắt đá, giọng đều đều không một chút kích động:

–       Có muốn quát tháo thì cứ việc, đừng cố kiềm chế làm gì! Nói cho ngươi biết, nhất cử nhất động của ta đều là muốn tốt cho ngươi thôi. Ngày xưa ngươi là trẻ con, ta cũng là trẻ con, bây giờ lớn cả rồi, đừng ngờ ngệch mãi như thế. Những gì cần nói ta cũng đã nói cả rồi, tin hay không là tùy ngươi!

Ngô Bình càng nghe càng thấy uất ức. Xuân Lan vẫn không dừng lại, nàng nhấc cái lọ lên trước mặt chàng, nói tiếp:

–       Mấy hôm trước, trên đường đến đây, tôi có đụng độ với một kẻ đáng ngờ, có lẽ là phụ nữ, ả trùm áo choàng đen, diện mạo được che chắn rất kỹ. Dường như ả cố ý bám theo tôi, đến khi bị phát hiện thì liền bỏ chạy, không lộ ra chút công phu nào. Cậu ở đây phải hết sức đề phòng, tôi để lại lọ thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán này cho cậu. Nhớ hành sự cẩn trọng. Tôi đi đây!

Nói xong, Xuân Lan đặt lọ thuốc xuống bàn, ung dung bước ra cửa. Ngô Bình vội vã chạy theo, chắn trước mặt nàng, nét mặt khổ sở, ánh mắt năm phần níu kéo, năm phần giận dỗi, muốn nói nhưng không nói được, cứ thế bất lực nhìn nàng. Xuân Lan ghìm chân, cặp chân mày hơi chau lại, một thoáng do dự lướt qua chớp nhoáng trên mặt nàng. Sau cùng, thần sắc nàng bình thản trở lại, lách người tránh Ngô Bình, bước từng bước đều đặn rời khỏi phòng.

Nàng đi rồi, Ngô Bình cứ đứng ngây người một lúc thật lâu.Tâm tư chàng không còn chộn rộn lo toan, chỉ còn lại ấm ức day dứt và một chút nhức nhối. Có lẽ Như Như nói đúng, Xuân Lan quyết tâm lạnh lùng đến cùng, quyết tâm tàn nhẫn đến cùng, là vì muốn chàng dẹp bỏ mộng tưởng. Ngô Bình bật cười chán nản, chàng thất thểu bước ra khép cửa lại, hờ hững thổi tắt ngọn nến rồi nằm dài trên giường, cặp mắt mở to chờ trời sáng.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này