Chương 25: Biệt tích (phần 1)

Giận đời muôn sự đảo điên,

Chênh vênh vạn nẻo con thuyền tai ương.

Mập mờ những ghét cùng thương,

Dù khô dòng lệ, vấn vương vẫn còn.

 

Phần 1:

Rõ là trời chẳng chiều lòng người. Xuân Lan vừa đi được vài ngày, đến lượt Tòng Phương cũng xin quay về Mộc Châu sắp xếp việc ở võ quán. Nhìn ai ai cũng bận rộn lo toan, Ngô Bình  khó tránh khỏi cảm giác chạnh lòng. Hoàn cảnh của chàng hiện giờ, bất đắc dĩ phải làm người nhàn rỗi. Kỳ thực, chàng chẳng muốn cứ ở mãi Phạm gia trang. Nơi này dù yên bình thanh tịnh, nhưng lại không được tùy ý, thương thế của chàng vẫn chưa khỏi, muốn làm gì cũng khó. Bất giác, chàng lại thấy nhớ vườn nhãn ở Cổ Pháp. Nhật Lão đi đã lâu, mấy cây nhãn ấy đành phó mặc cho tự nhiên.

Thấm thoắt, một năm đã trôi qua kể từ ngày Nhật Lão mất tích ở khu rừng xứ Đằng Châu. Suốt nhiều tháng trời, mặc dù cả người của Mộc Hương sơn trang và Thạch Hà nữ phái đều cùng lao vào tìm kiếm, nhưng Nhật Lão trước sau vẫn bặt vô âm tín. Tòng Phương thậm chí đã tự mình lên tận châu Vi Long nghe ngóng tin tức từ Trần Gia Bang, rồi lại chạy sang núi Tản Viên dò thám bọn Phượng Hoàng Bạch Tượng; bao nhiêu công sức như thế, đổi lại vẫn là vô vọng mịt mù. Dẫu biết Nhật Lão quả thực không rơi vào tay bọn người nọ, nhưng ngày nào còn chưa tìm thấy ông, ngày ấy Ngô Bình chưa thể an lòng. Đang khi miên man nghĩ ngợi, đột nhiên có ai đó từ phía sau chụp vào vai chàng:

–       Hù!

Ngô Bình giật bắn người, ngơ ngác quay lại. Thì ra là Như Như, mặc cho nàng đang cười nắc nẻ, chàng chỉ lườm nhẹ rồi nói:

–       Mấy tuần không gặp cô, vừa đến đã liền có trò mới! Xem ra chuỗi ngày yên bình của tôi lại kết thúc rồi.

Như Như nhảy phắt lên ngồi trên lan can gỗ, chân bắt chéo, thản nhiên nói:

–       Nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của anh, tôi đoán là mấy ngày tôi về Hoa Lư, anh lại suy nghĩ vẩn vơ nữa phải không?

Ngô Bình đáp:

–       Suy nghĩ thì có, vẩn vơ thì không. Phải tranh thủ chứ, cô đến rồi, tôi lại không thể làm gì hơn là nghĩ xem phải đối phó với mấy trò hù dọa của cô thế nào. Dạo trước cô đứng giữa vườn lúc trời còn tối mịt, làm cho tôi một phen lo lắng, bây giờ lại chơi cái trò trẻ con này.

Như Như bật cười khúc khích, đặt sang bên cạnh chiếc giỏ mây bọc vải nàng vẫn cầm trên tay từ lúc tìm đến, nói:

–       Lần này có quà cho anh đấy! Anh mà nói xấu tôi nữa, đừng trách tôi đổi ý!

Không đợi Ngô Bình phải tò mò, Như Như liền mở bọc vải. Bên trong giỏ đầy ắp những trái nhãn to tròn ngon mắt. Ngô Bình sững sờ trong phút chốc, tự lục lại trí nhớ xem mình rốt cuộc đã nói gì để nàng ấy phải đem đến cả một rổ nhãn. Đang khi Ngô Bình còn tư lự, Như Như đã nói tiếp:

–       Tháng trước anh bảo ở đây không có nhãn, tiện thể tôi về Hoa Lư, tìm giúp anh một giỏ đấy!

Ngô Bình sững sờ thêm một lần nữa. Rốt cuộc, chàng cũng chẳng nhớ ra mình đã buột miệng nói như thế với Như Như khi nào. Một chút ấm áp nhen lên trong chàng, ở nơi xa lạ tịch mịch này, chỉ cần có một người vẫn luôn quan tâm đến chàng, dù đó có là điều nhỏ nhặt nhất, cũng đã quá đủ rồi.

Ngô Bình lấy một trái nhãn, mỉm cười nhìn nó rồi bóc vỏ, từ từ thưởng thức. Thứ nhãn này vừa to vừa ngọt, ngọt hơn hẳn nhãn trong khu vườn của hai ông cháu chàng, tuy rất ngon, nhưng cảm giác khi ăn vào vẫn rất đỗi xa lạ. Đến khi chỉ còn lại hột nhãn, chàng cứ cầm trên tay, nhìn mãi không thôi, chẳng buồn ăn thêm trái thứ hai. Như Như liền lấy một trái nhãn khác từ trong giỏ, vừa tách vỏ vừa hỏi:

–       Anh sao vậy? Nhãn không ngon à?

Ngô Bình vội vàng đặt hột nhãn xuống bờ rìa lan can, lấy tiếp một trái nữa, nói:

–       Không phải không ngon, chỉ là tôi nhớ nhà thôi.

Như Như hỏi:

–       Nhà anh có trồng nhãn sao?

–       Ừ_ Ngô Bình lấy tiếp trái thứ ba_vườn nhãn ấy đều là do một tay ông ngoại tôi trồng đấy!

–       Loại nhãn này không ngọt bằng nhãn ở vườn nhà anh sao?

–       Ngọt hơn nhiều, ngon hơn nhiều, cô mua ở đâu vậy?

–       Cống phẩm triều đình đấy!

Như Như thản nhiên đáp, cứ như thể việc có được cả một giỏ to thứ “long nhãn cống phẩm” là chuyện vô cùng bình thường vậy. Ngô Bình cũng chẳng buồn hỏi lại, tiện tay tách vỏ trái nhãn tiếp theo. Cứ thế, câu chuyện phiếm nối dài đến quá trưa, giỏ nhãn nhanh chóng vơi dần. Cuối cùng, chỉ còn lại những hột nhãn to tròn đen bóng dưới nắng vàng mùa thu. Ngô Bình nhìn trong đám hột nhãn, chọn ra một cái trông dễ nhìn nhất rồi tuốt dao, khoét một lỗ hổng xuyên qua hột nhãn. Như Như tròn mắt nhìn, nhưng không hỏi vội. Đến khi nhận ra hột nhãn ấy đã được khoét thành một chiếc nhẫn, nàng mới bật cười thích thú. Ngô Bình vừa gọt tỉa cho hột nhãn ấy trông ra dáng một chiếc nhẫn hơn, vừa nói:

–       Bọn trẻ con Cổ Pháp thường hay chơi trò này. Cứ lấy hột nhãn vạt hai bên rồi khoét ruột, tạo thành một chiếc nhẫn. Tôi chưa làm thử bao giờ, đây là lần đầu tiên đấy, cô xem có đẹp không?

Như Như tóm lấy chiếc nhẫn hột nhãn trên tay Ngô Bình, ngắm nghía một chút rồi nói:

–       Ừ, trông cũng không tệ. Hồi còn nhỏ, tôi thậm chí còn chẳng biết đến trò này, dù trong phủ cứ đến mùa là không khi nào thiếu nhãn.

Rồi nàng cũng chọn lấy một hột nhãn, rút dao ra, bắt đầu khắc tỉa. Những hột nhãn tròn nhanh chóng biến thành một dàn nhẫn đủ kiểu. Như Như khéo tay hơn Ngô Bình, nàng tỉ mỉ khắc cả họa tiết lên vỏ hột, trông thì rất đẹp, nhưng chỉ một lúc sau những chiếc nhẫn ấy đều khô quắt lại. Trò chơi trẻ con chẳng khi nào kéo dài, ngay cả khi người ta đã lớn và đang có hứng thú tìm lại chút ký ức yên bình. Rồi đột nhiên, sau khoảng lặng kéo dài, Như Như lên tiếng, tông giọng trầm lắng:

–       Anh đã bao giờ nói dối ai chưa?

Con dao trên tay Ngô Bình đang say sưa chạm khắc liền lập tức dừng lại, chàng ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, sau cùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

–       Chuyện nghiêm trọng thì chưa!

Như Như hỏi tiếp:

–       Thế anh đã bị lừa dối bao giờ chưa?

Ngô Bình liền cười nhạt, bất giác nhớ đến Dậu cung Vũ Thị Bích:

–       Rồi, nhưng đó là điều cần thiết.

Như Như khẽ chau mày, hỏi:

–       Anh không giận người đó sao?

Ngô Bình đáp:

–       Chuyện đã xảy ra rồi, có giận cũng chẳng thay đổi được gì.

Như Như bất giác mỉm cười:

–       Là anh quá rộng lượng, hay là anh quá thờ ơ vậy?

Ngô Bình băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng quyết định im lặng, tiếp tục lia dao chạm khắc trên hột nhãn. Như Như cũng chẳng hỏi thêm điều gì nữa, ánh mắt từ đầu đã luôn chú mục vào mũi dao.

Thu đi, đông đến, vẫn chưa có tin tức gì của Nhật Lão.

Tết Ất Tỵ đã là cái Tết thứ hai của Ngô Bình ở Phạm gia trang. Mùng năm, Tòng Phương có đến thăm chàng, nhưng tung tích của Nhật Lão vẫn mịt mờ như bóng chim tăm cá.

Tháng ba xuân tàn, cánh tay Ngô Bình đã gần hồi phục hoàn toàn. Theo lời Phạm thần y, đến tháng năm là chàng có thể rời khỏi. Thấm thoắt, chàng ở Phạm gia trang đã được một năm rưỡi, mười mấy tháng trời làm người nhàn hạ, nay biết chỉ còn hai tháng nữa là có thể đến Mộc Hương sơn trang, trong lòng chàng vừa thấy nôn nao, lại vừa thấy lưu luyến những người trong gia đình họ Phạm. Cả Như Như nữa, sắp tới chàng theo Tòng Phương đến Mộc Châu, dù không muốn nhưng buộc phải chọn cách rời đi lặng lẽ. Thân phận của Như Như chẳng phải đơn giản, nàng là người của vương phủ, có mối quan hệ mật thiết với Khai Minh Vương, kẻ luôn để tâm đến Man Thiện Bí Kíp. Nếu để nàng biết cha mẹ chàng từng là chủ của Mộc Hương sơn trang, liên kết với chuyện Nhật Lão là ông ngoại chàng và chuyện chàng từng sống ở Linh Cung, nàng hẳn nhiên sẽ tự mình đoán ra được thêm rất nhiều chuyện khác nữa. Tốt nhất, với nàng vẫn nên cẩn thận một chút.

Nhưng lo lắng của Ngô Bình đã sớm trở nên thừa thãi. Như Như từ Hoa Lư đến Phạm gia trang chưa được một tuần, tin hoàng đế băng hà đã đột ngột truyền đến. Khi vừa biết tin, Như Như vội vàng thu dọn đồ đạc, toan đi ngay trong đêm; cả Ngô Bình và Hoàng Mai phải cùng khuyên giải vài lời, nàng mới chờ đến sáng hôm sau. Tuy vậy, cứ nhìn quầng mắt thâm sậm, cũng đủ biết cả đêm nàng không sao ngủ được.

Mặt trời chưa mọc, nàng đã đòi ra bến sông, Ngô Bình đành tiễn nàng một đoạn, lòng bất giác nhen lên nhiều cảm xúc trái ngược. Chàng cầm đuốc đi trên con đường mòn xuyên rừng, Như Như lặng lẽ bước theo bên cạnh, dưới ánh lửa lập lòe, cả hai khuôn mặt đều mang đầy tâm trạng. Một chút lo âu khắc khoải, một chút luyến tiếc khác thường, Ngô Bình biết, sau lần từ biệt này, có lẽ sẽ chẳng còn dịp gặp lại Như Như nữa. Chỗ của chàng là vùng núi cao Mộc Châu, nơi mà lẽ ra chàng đã có một gia đình hạnh phúc; còn chỗ của nàng, là phủ Khai Minh Vương, nơi vị trí vương phi luôn nằm sẵn ở đấy chờ đợi. Dẫu biết, có luyến tiếc cũng chẳng thay đổi được gì, chàng vẫn thấy băn khoăn day dứt. Như Như chưa hề biết, tháng năm này, Ngô Bình sẽ rời khỏi vùng Bạch Đằng Giang; nàng cũng chẳng biết, nhà của chàng thực ra là ở vùng cao nguyên rừng xanh hoa trắng, không phải ở xứ Cổ Pháp ruộng đồng bát ngát. Ngô Bình tự hỏi, liệu sau này Như Như quay lại Phạm gia trang và phát hiện ra chàng đã không còn ở đấy, nàng có đau lòng như chàng lúc này không?

Bờ sông mờ nhạt sương khói, con thuyền nhỏ vẫn chưa xuất hiện. Như Như yên lặng quay đầu về phía Đông, đợi chờ mảnh mặt trời vàng ửng ló dạng. Từ lúc nghe tin hoàng đế băng hà, nàng trầm lặng hẳn đi, ít nói hẳn đi, cặp mắt đen láy linh động thường ngày giờ chỉ còn chất chứa một nỗi sợ hãi mơ hồ. Vẻ ưu tư của Như Như càng khiến tâm trạng Ngô Bình thêm phần nặng nề. Như Như hướng nhìn hừng đông rực rỡ, nào có hay ngay phía sau, Ngô Bình lại đang nhìn nàng chăm chú, lòng dạ vừa bồn chồn lo lắng, vừa băn khoăn không dứt.

Tiếng mái chèo khua nước vọng vào bờ, cả hai cùng quay đầu nhìn, chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiến đến thật chậm rãi. Như Như chẳng nói chẳng rằng, thất thểu bước ra bến sông; Ngô Bình lặng người trông theo, bâng khuâng thở dài trĩu nặng.

Rồi đột nhiên, giữa chiếc cầu gỗ dẫn ra nơi con thuyền neo đậu, nàng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại. Một mảnh thái dương đã ló lên chân trời phía đông, tia nắng vàng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, ánh mắt Như Như cũng long lanh theo sợi nắng cuối xuân. Nàng nhìn chàng, vừa đằm thắm da diết, lại vừa băn khoăn hồ nghi, sau cùng, nàng quay hẳn người lại, guồng chân chạy vội về phía chàng. Đứng đối diện với nhau hồi lâu, cả hai đều chẳng thể nói nên lời. Sau cùng, Như Như mạnh dạn siết lấy bàn tay Ngô Bình, tròn mắt nhìn chàng, khẽ nói:

–        Tôi có cảm giác lần này đi rồi, sẽ không gặp lại anh nữa!

Ngô Bình sững sờ, nhịp thở chậm dần. Như Như cúi đầu băn khoăn rồi lại ngẩng lên, nói:

–       Nếu tôi không thể quay lại đây được nữa, sau này anh có đi tìm tôi không?

Ngô Bình lập tức chuyển sang kinh ngạc, mãi một lúc sau, chàng mới lấy lại được giọng nói:

–       Cô thường ngày đâu có nói năng lung tung như vậy…

Như Như vội vã ngắt lời, mắt ánh lên sự chờ đợi:

–       Trả lời tôi đi, anh có đi tìm tôi không?

Ngô Bình ngỡ ngàng nhìn vào mắt nàng, đầu óc bắt đầu điên cuồng tìm câu trả lời. Chàng phải nói gì đây? Nhiều ngày qua, chẳng phải chàng vẫn luôn nghĩ cách rời khỏi nàng trong im lặng đó sao? Có phải nàng lại một lần nữa nhìn thấu tâm tư chàng, hay là chính bản thân nàng cũng đang cố trốn chạy khỏi chàng? Rốt cuộc thì, mối quan hệ phức tạp nhất mà chàng từng có, chẳng phải là giữa chàng và Xuân Lan, mà lại là giữa chàng và người con gái đang đứng trước mặt chàng lúc này đây.

Chờ đợi có lẽ cũng chẳng ích gì, Như Như liền buông tay, mỉm cười:

–       Tôi đi đây, anh ở lại mạnh khỏe nhé!

Nàng dứt khoát bước đi, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Chiếc thuyền đã đi xa rồi, Ngô Bình vẫn đứng mãi trên bờ trông theo. Phải khó khăn lắm, chàng mới ngăn mình đừng thốt ra câu: “Ta sẽ đi tìm nàng!”. Giờ nàng đi thật rồi, chàng tự dặn lòng, cũng đã đến lúc phải quên nàng thôi.

Như Như đứng bất động nhìn dòng nước chảy, chiếc thuyền lướt nhẹ giữa dòng Bạch Đằng ngập nắng ban mai. Nàng muốn quay lại nhìn, dù chỉ một lần này nữa thôi, nhưng chẳng đủ dũng khí để quay lại. Chàng làm đủ mọi cách để rời khỏi nàng trong im lặng, chàng làm đủ mọi cách để che giấu thân phận thật sự của mình. Nhưng chàng thật ngốc, chỉ cần vài lần nói chuyện với Công Uẩn ở Hoa Lư, nàng đã biết chàng là người duy nhất của Ngô gia còn sống sót sau vụ thảm sát kinh hoàng tại Mộc Hương sơn trang.

Chàng cứ quay về đấy, và nàng sẽ vờ như chẳng hay biết gì. Chàng không đáng bị lừa dối, nàng cũng chẳng đáng phải làm người xấu. Như Như để mặc giọt lệ lăn dài trên má, tự nó sẽ khô đi trước gió. Nàng ném chiếc nhẫn hột nhãn khô quắt xuống dòng Bạch Đằng, tự nhủ: “Quên đi thôi, về Đằng châu đi thôi!”.

Người đi rồi, lòng còn vương vấn, dẫu biết chỉ vỏn vẹn hơn một năm tương ngộ. Nào đâu ân tình, nào đâu nghĩa khí, nào đâu ánh mắt nụ cười, nào đâu sống chết có nhau,…tất cả đã mau chóng tan ra theo sóng nước Bạch Đằng. Ngô Bình thẫn thờ cả ngày, đến khi giật mình bắt kịp nhịp bước của thời gian thì trời cũng vừa chập tối. Cánh cửa phòng vẫn mở tung, như chờ như đợi, như ảo tưởng rằng sẽ lại có người bước vào chuyện trò.

Chàng lững thững bước ra, toan khép cửa lại.

Âm thanh lạch cạch của đôi guốc mộc chệnh choạng nện vào nền gạch truyền tới, Ngô Bình bất giác dừng tay. Chàng bước hẳn ra ngoài, nhìn dọc theo dãy hành lang tối. Một thiếu nữ vóc người nhỏ bé, tay ôm vò gốm men nâu, lảo đảo bước đến gần. Ngô Bình kinh động, dụi mắt nhìn kỹ. Kẻ say sưa kia chính là Hoàng Mai.

Nàng đến trước mặt Ngô Bình, bật cười nhạt thếch rồi đẩy chàng sang một bên, nghiêng ngả bước vào phòng. Ngô Bình giật mình, vội chạy theo kéo nàng trở ra, định mở miệng khuyên nhủ vài câu thì nàng chỉ gạt đi. Nàng bình thản bước trở lại vào phòng, ngồi tựa đầu lên mặt bàn, tay vuốt ve bình gốm sóng sánh rượu. Biết chẳng thể lôi nàng rời khỏi, cũng chẳng còn hứng thú làm thêm việc gì, Ngô Bình chán nản ngồi xuống cạnh nàng, mắt nhìn dàn dây leo ngoài hành lang.

Hoàng Mai đặt hai cái bát lên bàn, rót đầy rượu, tự mình uống cạn một chén, rồi bằng tông giọng lè nhè của kẻ say mèm, nàng nói:

–       Em biết anh buồn, nàng ta đi rồi, anh rất buồn. Anh thích nàng ta!

Ngô Bình sững sờ quay đầu nhìn nàng, im lặng không nói gì, lòng bâng khuâng nặng trĩu. Hoàng Mai bật cười thành tiếng, rót tiếp một bát rượu, uống cạn rồi tiếp lời:

–       Đúng là anh thích nàng ta! Xem như hôm nay em có hai chuyện đáng buồn vậy!

Ngô Bình bắt đầu lờ mờ nhận ra chút kỳ quặc trong lời nói của Hoàng Mai. Suốt hơn một năm ở Phạm gia trang, chàng chưa hề thấy nàng uống một giọt rượu nào; hôm nay đến nỗi say sưa bất tận, hẳn là vì chuyện rất nghiêm trọng. Chàng nửa muốn hỏi nàng, nửa lại muốn thôi. Cứ suy từ cách nói của nàng, một trong hai chuyện nghiêm trọng ấy chính là có liên quan đến chàng và Như Như.

Sau khi Ngô Bình đã quyết định không hỏi nàng bất kì điều gì, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì cứ vờ quên đi, xem như nàng chưa từng tìm đến đây với bình rượu và những câu nói đầy ẩn ý, thì Hoàng Mai lại có những hành động khác lạ, dấu hiệu cho thấy nàng đang chuẩn bị nói ra mọi thứ. Nàng đẩy chén rượu về phía Ngô Bình, nói:

–       Anh uống hết chén này đi! Uống hết đi! Rồi em sẽ nói với anh một chuyện. Hôm nay, em nhất định phải nói với anh một chuyện!

Ngô Bình nhìn nàng đắn đo. Nàng để tay chống cằm, ngửa mặt nhìn chàng, chờ đợi.

Chén rượu sóng sánh ánh đèn, nghĩ rằng rượu sẽ giúp người ta vơi đi nỗi sầu, chàng bèn cầm lấy, dốc cạn. Rượu vừa trôi tuột vào cổ họng, vị đắng chát cay nồng lập tức xông đầy lên mũi, lên mắt. Ngô Bình ho sặc sụa vài tiếng, lau vội những giọt nước chảy ra từ khóe mắt, rượu quả nhiên uống chẳng dễ dàng gì. Trong cơn lùng bùng lỗ tai, chàng có thể nghe thấy giọng cười sằng sặc của Hoàng Mai. Nàng ngẩng đầu hẳn lên, nhìn vào mắt chàng, tiếng cười dừng bặt. Nàng nói, cố chỉnh cho giọng mình thật rõ ràng:

–       Em thích anh!

Ánh mắt nàng long lanh, nét mặt tràn đầy xúc cảm. Ngô Bình bối rối nhìn nàng, tâm trạng dần dần hỗn loạn. Cổ họng chàng nghẹn lại, mọi ý niệm trong đầu nhanh chóng trôi tuột cả đi. Giờ đây, chàng chỉ còn biết thừ người câm lặng nhìn nàng.

Hoàng Mai lại bật cười, nàng chống tay tựa lên mặt bàn, lảo đảo đứng dậy. Rồi nàng hướng ra phía cửa, vừa đi vừa nói:

–       Em nói xong rồi! Em đi đây!

Ngô Bình vẫn chỉ biết nín lặng trông theo, lòng chợt nhen lên chút thương cảm.

Hoàng Mai bất ngờ dừng lại trước ngưỡng cửa, xoay người, thần sắc ngập đầy sự thất vọng:

–       Mẹ bảo, em không được thích anh, vì cô ta cũng thích anh. Mẹ lại bảo, tuy cô ta giả dối, nhưng lại rất đáng thương. Mẹ còn bảo, cô ta chính là…là…

Hoàng Mai lấp lửng, đưa tay vịn khung cửa. Ngô Bình giật mình đứng phắt dậy, hối thúc:

–       Em nói gì vậy? Phạm phu nhân đã nói gì với em?

Rồi chàng chạy đến chỗ Hoàng Mai, vừa kịp lúc nàng đổ gục người về phía trước, trên khóe môi vẫn còn dáng hình của một cái nhoẻn miệng cười đắng chát.

Đỡ Hoàng Mai ngồi tựa vào bàn rồi, đến lượt Ngô Bình cũng muốn thử cảm giác say bí tỉ. Bình rượu vẫn còn khá đầy, chàng chậm rãi rót ra chén, uống cạn hết lượt này đến lượt khác. Chàng cố gồng mình nuốt trôi cái vị đắng nồng cay xè của rượu trắng, lờ mờ hi vọng biết đâu ngày mai mình sẽ quên hẳn những cảm xúc đã từng có với Như Như, quên luôn cả những lời thổ lộ của Hoàng Mai. Đầu óc chàng dần choáng váng, lâng lâng thả vào cơn say chập choạng. Rồi đến lượt chàng cũng đổ gục trên bàn, bát rượu từ tay trượt xuống nền đất, vỡ làm nhiều mảnh.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này