Chương 25: Biệt tích (phần 2)

Khi Ngô Bình hé mắt, mặt trời đã lên cao. Chàng hốt hoảng bò dậy, nhận thấy cửa phòng mở toang cả đêm, vạt nắng dài in hằn trên nền gạch. Ở phía bên kia chiếc bàn, Hoàng Mai vẫn còn nằm dưới đất, tay đặt hờ lên mảnh bát vỡ. Ngô Bình ngó dáo dác một lúc thì định thần lại, bình rượu cạn không còn một giọt, cả chàng và Hoàng Mai đều đã say sưa quên trời quên đất.

Rồi chợt cảm thấy có chút kì lạ, hai kẻ say mèm ngủ li bì đến gần trưa, cửa phòng thì mở toang, ấy vậy mà không một ai phát hiện, Ngô Bình liền vội vàng bật dậy. Ấm nước trên bàn vẫn còn đầy, chàng bèn uống một ngụm lấy lại tỉnh táo rồi chạy sang lay gọi Hoàng Mai.

Hoàng Mai đêm qua uống nhiều hơn chàng, lay nàng tỉnh cũng chẳng dễ dàng gì; nhưng khi nàng đã mở mắt ra rồi, thì giật mình bật dậy rất nhanh chóng. Hoàng Mai đảo mắt khắp một lượt, ngại ngùng nhìn Ngô Bình, ánh mắt lấp lánh vài phần hồ nghi, nàng khẽ hỏi:

–       Đêm qua…em có nói gì với anh không?

Hoàng Mai không nhắc thì thôi, đã nhắc rồi lại gợi cho Ngô Bình nhớ tất tần tật mọi thứ, từ những lời thổ lộ tâm tình, đến những lời ám chỉ kì quặc, sau cùng là một tiết lộ lấp lửng. Tuy vậy, Ngô Bình chỉ đơn thuần lắc đầu, cố nói dối nàng bằng vẻ mặt thản nhiên nhất có thể:

–       Em say bí tỉ, nói gì cũng không rõ ràng. Mà anh cũng say, nghe thì nghe mà nhớ thì chẳng nhớ! Thế đêm qua em đã nói gì vậy?

Hoàng Mai tròn mắt nhìn chàng một lúc, sắc mặt thoáng ửng hồng. Sau cùng, nàng cũng nhẹ lắc đầu phủ nhận:

–       Chẳng có gì đâu, mỗi lần em say đều hay nói bừa ấy mà!

Ngô Bình gượng cười, kỳ thực trong lòng lại đang rất áy náy. Hoàng Mai nhìn chàng đắn đo, sau cùng cũng cười buồn rồi loạng choạng bước ra cửa.

Vừa qua khỏi ngưỡng, Hoàng Mai đột nhiên đứng phắt lại lắng tai nghe, thần sắc chuyển dần sang lo lắng. Ngô Bình tò mò chạy đến, chưa kịp hỏi han đã nhận thấy ngay điều bất ổn.

Từ phía tòa nhà lớn, một loạt âm thanh hỗn loạn tựa như tiếng binh khí chạm nhau đang vang vọng không dứt. Dãy phòng chỗ Ngô Bình ở cách tòa nhà đến một đoạn hành lang dài phủ đầy dây leo, vậy mà âm thanh nọ vẫn có thể truyền đến rõ ràng, khiến chàng và Hoàng Mai không khỏi lạnh toát cả người, bắt đầu lờ mờ hiểu ra vì sao mình say sưa cả buổi mà vẫn chẳng có ai buồn ghé vào gọi dậy. Hai người không ai bảo ai, đều cùng gấp rút chạy vào lấy vũ khí rồi guồng chân phóng như bay về phía tòa nhà, càng đến gần, âm thanh leng keng lại càng sắc lạnh đến đáng sợ.

Hoàng Mai đẩy cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến nàng thất thần cứng người lại. Ngô Bình chạy theo ngay phía sau, phóng đến vừa kịp lúc Hoàng Mai ngả người ngất lịm. Chàng vội vươn tay đỡ nàng, lay lay người nàng theo phản xạ. Rồi sau chàng cũng hốt hoảng ngước mắt nhìn lên, đến lượt mình cảm thấy tâm can chấn động như thể bị ai đó đấm thẳng vào mặt.

Đầu óc Ngô Bình quay cuồng choáng váng, thân người Hoàng Mai đổ dài trên cánh tay phút chốc trở nên quá nặng nề. Chàng không còn tin nổi vào mắt mình nữa, ước gì mình cũng có thể ngất đi như nàng, đến khi tỉnh dậy thì tất cả chỉ là một cơn ác mộng điên cuồng.

Khung cảnh trước mắt chàng lúc này là bàn ghế gãy vụn, văng mỗi nơi một khúc, đồ đạc sành sứ vỡ nát, những mảnh vụn rải đầy dưới sàn. Giữa tòa đại sảnh, hai kẻ vận áo đen, mặt bịt kín, đang đấu kiếm với nhau rất dữ dội. Ngay trong đống đồ đạc đổ vỡ hỗn loạn, có một xác người đã chết cứng đờ từ lúc nào, mắt đứng tròng mở to, miệng hộc máu, da tái nhợt, chính là triệu chứng khi trúng phải Tây Âu Độc Thủ. Điều đáng ngạc nhiên nhất, khiến Ngô Bình càng nhìn càng choáng váng vì chấn động và khó hiểu, xác chết ấy chính là Ngọc Diện Thần Y Phạm Nhân Kiệt.

Ngô Bình cố trấn tĩnh, điều hòa lại nhịp thở, riêng hai bàn tay lại không cách gì ngừng run lên bần bật. Hai kẻ vận áo đen kỳ lạ tuy đã phát hiện ra sự có mặt của chàng và Hoàng Mai, nhưng vẫn thản nhiên tiếp tục đánh nhau. Kiếm chiêu của họ đa dạng, chàng có thể nhìn thấy hàng tá các chiêu thức khác nhau của tất cả các võ phái mà chàng từng biết, nhưng dường như chẳng có loại nào họ dùng thành thạo cả.

Ngô Bình vừa dè chừng hai kẻ lạ, vừa cố lay Hoàng Mai dậy. Lay mãi không xong, chàng quyết định liều mạng đứng bật dậy, tuốt gươm thét hỏi:

–       Các người là ai?

Hai kẻ lạ lướt mắt nhìn chàng chớp nhoáng, song, lại tiếp tục đấu với nhau, chẳng buồn đáp trả. Chàng bèn vận nội lực chuẩn bị xuất chiêu, nào ngờ, lại cảm thấy toàn thân bải hoải. Một cơn ớn lạnh truyền dọc sống lưng, xông vào tận óc, khiến chàng vừa buồn nôn vừa muốn ngất đi. Chàng lập tức thất kinh hồn vía, liếc mắt sang Hoàng Mai vẫn còn đang nằm sóng soài trên nền đất, đầu thầm nhận định:

“Mê Dược Hương Hồn Tán? Cả Hoàng Mai cũng trúng phải sao? Bình rượu hôm qua, không thể nào! Chẳng lẽ lại có kẻ nhân lúc mình say ngủ mà thổi mê dược vào phòng? Chả trách mình ngủ say như chết!”

Đoạn, Ngô Bình bối rối lùi lại, vội vàng lấy ra vài viên giải dược từ chiếc lọ mà Xuân Lan đã đưa cho, vừa định thần nuốt vào, vừa suy tính xem nên làm gì tiếp theo. Chàng chưa kịp hoàn hồn, giải dược cũng chưa kịp thấm, thì một trong hai kẻ áo đen đã bất ngờ chồm đến, khiến chàng kinh hãi lùi lại, cố vung kiếm cản trở. Vô ích, một trong hai kẻ áo đen đã tóm được chàng, lôi đi thô bạo. Kẻ còn lại liền chồm đến, vươn tay chụp vào chàng, toan giằng lại. Hai kẻ lạ từ chỗ đánh nhau quyết liệt, giờ lại vờn nhau để giành lấy chàng. Ngô Bình bị kéo đi kéo lại, cơn choáng váng chưa kịp tan, đã vì hai kẻ lạ mà thêm chóng mặt quay cuồng, muốn chống đỡ thì không xong, mà muốn thoát ra thì lại càng không đủ sức.

Quay cuồng một lúc, Ngô Bình mới dần nhận ra nguyên nhân của màn lôi kéo khó hiểu ấy. Kẻ áo đen chụp vào chàng trước tiên chính là muốn tìm cách kéo chàng ra khỏi Phạm Gia Trang, đồng thời, tránh không cho kẻ còn lại chạm vào chàng. Vì vậy, từ lúc bắt đầu giằng co đến giờ, kẻ áo đen thứ hai dù có tìm đủ mọi cách vươn tay truy cản, cào cấu, chụp đón,…đều chưa từng chạm được vào người chàng. Cũng không mấy khó khăn để chàng nhận ra rằng, kẻ đó biết sử dụng Tây Âu Độc Thủ, và chính là hung thủ giết hại Phạm Thần Y.

Sau một hồi vờn qua vờn lại, cảm thấy chân khí đang nhanh chóng hồi phục, Ngô Bình bèn cựa mình, bất ngờ vùng thoát khỏi bàn tay của kẻ áo đen đang nắm giữ mình. Chàng thoát ra rồi, hai kẻ lạ mặt đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, không khỏi cùng trố mắt nhìn chàng. Chẳng để mất một nhịp nào, chàng bèn xuất chiêu, quyết tâm lật mặt cả hai kẻ ấy.

Ngô Bình dùng Mộc Hương Kiếm đấu với bọn họ, võ công của chàng thuần thục, so với các chiêu thức lộn xộn của đối phương rõ ràng lợi hại hơn hẳn. Một trong hai kẻ áo đen nhanh chóng nhận định được tình hình, bèn quăng kiếm đi rồi xé toạc dải áo choàng, để lộ hai cánh tay trần trắng muốt.

Là Tây Âu Độc Thủ.

Ngô Bình vừa khéo léo luồn kiếm ngăn chặn hai cánh tay ma quái, vừa hoài nghi thầm nghĩ:

“Người biết dùng Tây Âu Độc Thủ, ngoài Đoan phu nhân còn có thể là ai khác? Nhưng ai là kẻ đã dùng Mê Dược Hương Hồn Tán hạ độc mình và Hoàng Mai, nhất định không phải là hai người này. Nếu là họ, sao không một kiếm lấy mạng luôn, chừa đường sống cho mình làm gì?”

Đang khi ấy, kẻ áo đen dùng Tây Âu Độc Thủ đột nhiên đổi hướng phóng đến chỗ Hoàng Mai, bọc nàng vào dải áo choàng rồi nhanh chân vác nàng bỏ chạy. Ngô Bình vội vã đuổi theo, nào ngờ bị kẻ còn lại níu áo cản trở, chàng bèn tỏ ra nóng nảy, gạt phắt tay hắn đi. Hắn dù từ đầu đã có dấu hiệu muốn giúp chàng đối phó với người biết dùng Tây Âu Độc Thủ, nay lại chẳng mảy may tỏ ra kinh động, chỉ nhảy chồm lên đứng chắn ngay trước mặt chàng, vừa vung kiếm thủ thế vừa nói:

–       Ả không làm hại đến nàng ấy đâu!

Giọng nói ấy khào khào khó nghe, nhưng có thể khẳng định, đấy là giọng phụ nữ, hơn nữa, lại là tông giọng cố tình làm cho khàn đi, không ngoài mục đích che giấu thân phận. Ngô Bình sững người hoài nghi, chăm chú nhìn người đàn bà ăn vận kín mít đang đứng trước mặt mình. Sau một thoáng suy tính, chàng nói vội:

–       Bất kể có hại đến hay không, đuổi theo trước đã!

Rồi chàng giơ tay đẩy mạnh người phụ nữ qua một bên, chân chạy thoăn thoắt. Bà ta kiên nhẫn bám theo, tóm lấy tay chàng níu lại, nói:

–       Ngươi càng đuổi theo, ả sẽ càng làm liều. Nghe ta đi, kẻo hại đến Phạm tiểu thư, lúc ấy đừng có hối hận!

Ngô Bình giằng mạnh tay, đáp trả trong cơn bực tức:

–       Không thể để hung thủ giết người chạy thoát được!

Dứt lời, chàng tiếp tục chạy ra khỏi đại sảnh, nhưng chỉ được hơn hai chục bước, đã phải chồn chân đứng lại. Người phụ nữ phía sau nói với theo, nửa như cảnh báo, nửa như giải thích:

–       Ả không phải hung thủ giết người, ngươi đuổi theo ả, ép ả vào đường cùng, trong lúc bấn loạn ả sẽ làm liều đó. Nếu muốn bảo toàn mạng sống cho Phạm tiểu thư thì đừng đuổi theo nữa!

Ngô Bình vội vàng quay ngược lại, căng thẳng trợn mắt hỏi:

–       Làm sao tôi biết bà đang nói thật hay đang tìm cách lừa gạt tôi?

Người phụ nữ bối rối lặng im khiến Ngô Bình có chút thất vọng. Chàng chẳng muốn dây dưa thêm nữa, bèn nhất quyết đuổi theo, nào ngờ vừa quay đầu lại, đã trông thấy Trí Anh từ ngoài cổng lững thững đi vào, mắt chằm chằm nhìn chàng và người phụ nữ áo đen, nửa ngạc nhiên, nửa thăm dò. Ngô Bình lập tức cứng người, tim đập thình thịch từng nhịp báo động. Giữa gia trang vắng lặng tiêu điều, Phạm Thần Y thì chết cứng đờ trong đại sảnh, Hoàng Mai thì mất tích, chàng, lại đang bình an vô sự nói chuyện với một kẻ lạ lùng ăn vận kín mít. Trí Anh vừa từ Hải Đông phái quay lại Phạm gia trang, sớm không đến, muộn không đến, lại chọn ngay lúc này mà đến, Ngô Bình đầu óc rối bời, tay chân luống cuống, chẳng biết phải nói thế nào để Trí Anh đừng hiểu lầm. Chuyện đã đến nước này, chàng chỉ còn cách nói thẳng, dựa vào giao tình tốt đẹp giữa chàng và Trí Anh, hi vọng y sẽ hiểu và tin chàng, cùng chàng sớm tìm ra hung thủ sát hại Phạm thần y, giải cứu Hoàng Mai. Đoạn, Ngô Bình mím môi bước nhanh về phía Trí Anh, nhưng chỉ được hai bước, đã phải giật bắn mình vì một tiếng thét kinh hoàng vọng ra từ đại sảnh:

–       Nhân Kiệt! là kẻ nào đã giết hại chàng? Là kẻ nào? Chàng mau tỉnh lại đi! Nhân Kiệt!

Tiếng kêu gào thảm thiết ấy chính là của Đàm Nương_Thần Y phu nhân_người đàn bà với chứng bệnh điên kỳ lạ vẫn thường ở tại ngôi nhà tranh trong cánh rừng sau vườn thuốc. Trí Anh giật mình hoảng hốt, lập tức chạy đến hỏi Ngô Bình:

–       Chuyện gì vậy?_Rồi y chỉ tay vào người phụ nữ bí ẩn _Người này là ai?

Một khoảng lặng trôi qua, đầu óc Ngô Bình hốt nhiên trống rỗng, biết trả lời thế nào cho xuôi bây giờ? Chàng cứ đứng đấy ấp úng mãi không xong, Trí Anh liền sinh nghi chạy luôn vào đại sảnh. Người phụ nữ lạ đứng bên cạnh bèn chớp lấy thời cơ, vội vàng kéo chàng vụt chạy. Ngô Bình hiển nhiên vẫn còn đủ tỉnh táo để giằng tay phản đối, người đàn bà liền gằn giọng nhắc nhở:

–       Ngươi còn đứng đây làm gì? Tính chờ bọn họ ra trút hận lên ngươi sao?

Ngô Bình tức giận nói:

–       Nếu không vì bà cản trở, tôi đuổi theo ả kia, đưa Hoàng Mai về, họ sẽ chẳng nghi ngờ tôi!

Người phụ nữ gay gắt nói:

–       Ngươi ngốc thật! Ngươi tưởng đuổi theo là có thể nhanh chóng đoạt lại được Hoàng Mai sao? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi chống lại Tây Âu Độc Thủ của ả? Mau chạy đi, bây giờ ngươi có nán lại, nói gì nữa thì họ cũng chẳng tin ngươi đâu! Cứ chạy trước đã!

Ngô Bình tiếp tục cãi bướng:

–       Tôi không làm điều bất chính, không việc gì phải sợ!

Người phụ nữ nhẫn nại lôi kéo bất thành, sau cùng tức tối ra mặt; tuy nhiên, trước khi bà ta kịp lên giọng quát mắng vài câu, Đàm Nương và Trí Anh từ trong tòa nhà đã cùng xông ra, chẳng nói chẳng rằng mà nhào đến tấn công luôn, Trí Anh nhằm vào Ngô Bình, còn Đàm Nương đánh người áo đen.

Trí Anh liên tiếp tung ra hàng loạt chiêu thức lợi hại trong bộ Thuồng Luồng Hạ Thủy của Hải Đông phái. Đây là lần đầu tiên y dùng đến món ruột trước mặt Ngô Bình, khiến chàng không khỏi cuống cuồng chống đỡ. Nét mặt y lạnh lùng căng cứng, cố chấp tấn công không để chàng có cơ hội lên tiếng giải thích. Trong khi đó, Đàm Nương cũng điên cuồng đánh nhau với người phụ nữ áo đen. Vẫn bằng những chiêu thức ma mị và lợi hại của Tây Âu Độc Thủ, nhưng trong lúc tinh thần bấn loạn, Đàm Nương không sao khống chế được mình, vì vậy mà ra đòn tuy hung tợn nhưng lại bộc lộ quá nhiều sơ hở. Người phụ nữ lạ có lẽ đã quá quen với việc đối phó Tây Âu Độc Thủ, nên dễ dàng tránh được những ngón tay của Đàm Nương; bà ta vừa thong thả xoay chuyển, vừa lớn tiếng phân trần:

–       Các người ở đây tấn công người vô tội, để hung thủ thật sự cao chạy xa bay, liệu có đáng không? Sao không dừng lại nghe bọn ta giải thích?

Đàm Nương lạnh giọng đáp:

–       Con gái ta đâu rồi? Nếu không mau trả con gái cho ta, đừng mong ta nghe các người nói gì!

Ngô Bình đang đánh nhau với Trí Anh, nghe Đàm Nương nhắc đến con gái thì lên tiếng xen vào ngay:

–       Phu nhân, Hoàng Mai vừa bị người ta bắt đi rồi!

Đàm Nương lập tức chuyển hướng tấn công Ngô Bình, vừa vươn tay cào cấu, vừa quát:

–       Có phải các ngươi câu kết với ả họ Trịnh, sát hại tướng công rồi bắt cóc con gái của ta không?

Người phụ nữ lạ liền phóng tới đứng chắn giữa Ngô Bình và Đàm Nương, vừa tránh cho chàng không chạm phải những ngón tay đầy độc chất, vừa hỏi ngược lại:

–       Cô dựa vào đâu mà bảo Trịnh Thị Đoan là hung thủ? Dựa vào đâu mà bảo chúng tôi sát hại gia đình cô!

Trí Anh lúc này đã kịp định thần, y hoài nghi nhìn Ngô Bình, lui về thủ thế rồi hỏi:

–       Ngươi nói thật cho ta biết, Phạm thần y vì sao mà chết? Mai cô đâu rồi?

Ngô Bình lúng túng đáp:

–       Tôi không biết! Đêm qua tôi cùng nàng ấy uống rượu, khi tỉnh lại thì đã như thế này rồi!

Trí Anh nheo mắt dò xét, hỏi tiếp:

–       Vậy nàng ấy đâu rồi?

Ngô Bình đáp:

–       Vừa bị một kẻ khác bắt đi rồi!

Trí Anh nhếch mép cười nhạo:

–       Dối trá!  Mai cô bị người ta bắt đi mà ngươi có thể ở đây ung dung nói chuyện với ả này, không một chút mảy may tìm kiếm sao?

Rồi Trí Anh lại nhào đến tấn công, Ngô Bình vừa chống đỡ, vừa bối rối không biết giải thích thế nào. Lúc ấy, Đàm Nương lại gằn giọng đe dọa:

–       Có phải nó muốn đến Hoa Lư làm khó dễ con bé kia, nên ngươi mới giao nó cho kẻ xấu phải không? Bất luận hôm nay thế nào, nếu không giao trả Hoàng Mai, ta sẽ lấy mạng ngươi!

Ngô Bình uất ức thốt lên:

–       Không phải đâu phu nhân! Vừa khi nãy nàng ấy còn ở Phạm gia trang, các vị đến sớm một chút thì đã tin lời tôi rồi!

Nhưng cả Đàm Nương và Trí Anh đều chẳng để tâm đến lời biện bạch của chàng, họ nhất quyết không dừng tay.

Bỗng, một tiếng nổ lớn vang lên, khói trắng bay mù mịt. Ngô Bình cảm thấy từ phía sau có ai đó bịt mũi chàng lại rồi lôi đi, chàng bèn luống cuống vùng vẫy theo phản xạ, chợt nghe thấy chất giọng khào khào của người phụ nữ lạ thì thầm vào tai:

–       Là ta cho nổ pháo khói đấy! Đừng có đôi co nữa, chạy thôi!

Dứt lời, bà kéo Ngô Bình vụt chạy. Đang khi rối trí chẳng biết làm gì, chàng đành tùy ý chạy theo. Từ trong đám khói trắng mù mịt, chàng có thể nghe thấy tiếng chửi rủa không ngớt của Trí Anh và Đàm Nương, cơn xót xa xen lẫn một chút uất ức dâng lên, chàng thấy sống mũi mình cay cay, nhịp chân nặng nề.

Người phụ nữ áo đen kéo Ngô Bình ra bờ sông. Chẳng hiểu ở đâu đã sẵn có một con thuyền, bà bèn đẩy chàng xuống nước, cùng lội ra xa rồi leo lên thuyền, nhanh tay chèo chống rời khỏi Phạm gia trang.

Ngô Bình thất thần nhìn sóng nước lăn tăn, đầu óc rối bời, tâm trạng hỗn loạn. Người phụ nữ chèo thuyền một lúc cũng đưa chàng qua được bên kia sông. Bà tiếp tục kéo chàng chạy vào một con đường mòn ven rừng.

Sau một hồi lâu để kẻ lạ mặc sức lôi kéo, Ngô Bình cũng tỉnh trí trở lại. Chàng giằng tay khỏi người phụ nữ, trừng mắt nhìn bà, nói:

–       Bà là ai? Sao lại biết tên của Đoan phu nhân? Sao lại tìm đến Phạm gia trang? Người bắt cóc Hoàng Mai có phải là Đoan phu nhân không?

Người phụ nữ thinh lặng không đáp. Ngô Bình giận giữ sấn tới, hỏi dồn dập:

–       Con thuyền kia bà đã chuẩn bị từ đầu rồi phải không? Các người đến Phạm gia trang rõ ràng là có trù tính trước, rốt cuộc vì mục đích gì? Tại sao bà lại có thể dùng nhiều loại võ công, lại còn thuần thục chống trả Tây Âu Độc Thủ của Phạm phu nhân? Bà…bà biết tôi? Bà có phải…có phải là…người của Linh Cung không?

Nói đến đây, Ngô Bình bất giác giật mình, người của Linh Cung, năm lần bảy lượt bảo vệ chàng, ngoài Bích phu nhân ra, còn có thể là ai khác? Người phụ nữ vẫn bối rối im lặng, không phản bác, cũng không thừa nhận. Mối hoài nghi trong Ngô Bình càng lúc càng tăng, chàng chau mày dò xét, sau cùng cũng bật cười, nhưng là nụ cười tự mỉa mai chính mình, chàng nói:

–       Tôi không thể để một người mà thậm chí tôi còn chưa biết mặt muốn làm gì tôi thì làm, muốn đưa tôi đi đâu thì đi được! Không cần biết bà là người của ai, đến Phạm gia trang vì mục đích gì, nếu hôm nay bà không chịu tháo tấm mạng che mặt ra, tôi nhất định sẽ tìm cách quay lại Phạm gia trang. Bà không thể ngăn cản tôi mãi được đâu!

Người phụ nữ thở dài, giọng nhượng bộ:

–       Nếu tôi để cậu nhìn diện mạo thật của tôi, cậu sẽ bình tĩnh lại, cùng tôi rời khỏi đây, những chuyện oan ức kia từ từ tìm cách giải quyết, phải không?

Ngô Bình thoáng bất ngờ, tuy không tin mọi chuyện lại dễ dàng đến thế, nhưng cũng gật đầu nhằm ứng phó. Người phụ nữ do dự một lúc, sau cùng cũng dè dặt đi đến gần chàng, đưa tay từ từ tháo tấm mạng xuống. Đang lúc Ngô Bình căng thẳng chờ đợi, đột nhiên, ánh mắt bà chú mục ra phía sau lưng chàng, thảng thốt. Bà khẽ nói, giọng lạnh băng:

–       Hải Đông phái!

Ngô Bình giật mình quay phắt lại nhìn. Đến khi ngỡ ngàng nhận ra sau lưng mình chẳng xảy ra điều gì khác thường, cũng là lúc một cú đấm dứt khoát giáng thật mạnh vào sau ót chàng. Sau cảm giác đau nhói, Ngô Bình lập tức ngất đi.

Ngày dài nhanh chóng trôi qua, sau cú đánh ngất ở Lục Châu, cuối cùng, Ngô Bình cũng mơ màng hồi tỉnh. Chàng lò mò bật dậy, hai cánh tay quờ quạng vào không khí theo phản xạ. Đến khi đã có thể ngồi thẳng người, căn phòng xa lạ với cách bài trí đơn sơ mộc mạc đã dần hiện rõ dưới ánh nến chập chờn, chàng mới thôi quơ bừa hai cánh tay. Ngô Bình tự trấn tĩnh, cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Hình ảnh người đàn bà bí ẩn sau tấm mạng che mặt với cú đấm chí mạng bên cánh rừng Lục châu khiến chàng không khỏi bật cười tự mỉa. Chàng ngồi thừ người ra, sau khoảnh khắc mơ hồ khởi động lại nhận thức, cuối cùng, mọi diễn biến kinh hoàng tại Phạm gia trang ngày hôm ấy cũng tìm về trong tâm trí, rõ ràng từng chi tiết một. Thần Y Phạm Nhân Kiệt mất mạng bởi Tây Âu Độc Thủ, hai người đàn bà khả nghi đánh nhau trong đại sảnh, một trong số đó rất có thể là Trịnh Thị Đoan; rồi sau đó, Hoàng Mai bất tỉnh, bị kẻ lạ đem đi, người đàn bà còn lại tìm cách níu chân chàng, khiến chàng bị vướng vào án oan sát hại ân nhân đã chữa tay cho chàng hơn một năm trời. Ngô Bình cố gắng bình tĩnh phân tích, cân nhắc việc cần làm lúc này là phải tìm cho ra Hoàng Mai, chuyện oan ức của bản thân sau đó tự khắc sẽ được giải quyết. Đoạn, chàng vội vã nhảy xuống đất, chân tay cảm thấy bải hoải khó chịu, không khỏi tự hỏi người phụ nữ kia rốt cuộc đã cho chàng dùng bao nhiêu liều mê dược. Đang khi tìm cách thu dọn đồ đạc, lại nghe thấy âm thanh từ xa vọng đến, như tiếng râm ran tụng kinh, chàng bèn giật mình đảo mắt khắp căn phòng. Tranh tòa sen, tượng phật nhỏ, bát hương, tràng hạt gỗ,…được bày biện từ trên bàn, trên kệ, thậm chí, cả ở ngay đầu giường, môi nơi đều nhuộm một màu chùa chiền đặc trưng. Ngô Bình lần đầu tiên hiểu ra mình đang ở đâu, liền vội vàng tung cửa chạy ra ngoài. Chẳng phải đi xa, chàng đã gặp ngay một chú tiểu đang lững thững đến gần. Y nhìn chàng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:

–       Thí chủ tỉnh lại rồi! Làm thiền sư cả tuần nay lo lắng! Tôi đi báo với thiền sư ngay đây!

Ngô Bình tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại theo phản xạ:

–       Thiền sư? Thiền sư nào? Tôi đang ở đâu?

Chú tiểu kia vui vẻ đáp:

–       Là thiền sư Vạn Hạnh, sư phụ của thí chủ đấy! Thí chủ được một nữ thí chủ khác đem đến đây, đã hôn mê đúng một tuần rồi! À, suýt nữa quên mất, đây là chùa Nhất Trụ ở thành Hoa Lư! Thí chủ đợi ở đây, tôi đi báo ngay với thiền sư!

Nói rồi, chú tiểu nọ hớn hở quay đi. Ngô Bình ngây người đứng lặng thinh. Thì ra, sau khi đánh gục chàng, người phụ nữ áo đen đã đưa chàng đến chỗ thiền sư Vạn Hạnh. Bà ta chỉ là vô tình bỏ chàng ở một ngôi chùa bất kì, hay thực chất đã biết sư Vạn Hạnh là sư phụ của chàng, và đang lưu lại chùa Nhất Trụ? Càng nghĩ, Ngô Bình càng cảm thấy khó hiểu, chàng đưa tay vỗ khẽ vào trán, tự lắc đầu mấy lượt. Sau cùng, chàng đành thở dài bất lực, tự nghĩ như trấn an chính mình: “Gặp sư phụ nói rõ mọi chuyện trước đã! Những thứ rắc rối phức tạp này hãy tính đến sau vậy!”.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này