Bóng trăng nửa tỏ nửa mờ
Ba mươi khuất dạng, lập lờ trăng non
Bao giờ cho đến trăng tròn
Người thương rõ dáng mỏi mòn nhớ mong?
Phần 1:
Như Như thúc ngựa ruổi dài trên con đường lớn đầy cát bụi từ Lục Châu về Hoa Lư. Sau một ngày chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng, nàng cũng chỉ đến được đất Đằng Châu. Nhắm sức ngựa không thể chạy qua đêm, mà ngay cả nàng cũng đã kiệt sức, Như Như bèn thở dài ghìm cương. Nàng nhảy xuống đất, tay dắt ngựa, chân tùy tiện bước, mắt vô thức nhìn bụi cỏ dại ven đường. Cứ đi như thế được chừng nửa canh giờ, khi ngẩng đầu lên, trước mắt nàng đã là một tòa dinh thự rộng lớn. Như Như gượng cười, tự nhủ mình đã thấm mệt, nếu hắn không có ở đây thì tốt, còn nếu hắn cũng như nàng, vẫn chưa về Hoa Lư, nàng đơn giản chỉ cần xộc thẳng vào phủ, tìm bừa một căn phòng trống, vào đấy ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau lại lên đường về Hoa Lư. Thấy nàng mỏi mệt, hắn chắc chắn sẽ chẳng nhiều lời hỏi han. Nghĩ vậy, Như Như liền thong thả bước về phía tòa dinh thự.
Mọi khi, lính canh gác sẽ dàn đầy trước cổng, hôm nay lại không như vậy, chỉ còn le que vài tên đang nhàn rỗi đi qua đi lại. Như Như thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc cảm thấy thanh thản lạ kì, dấu hiệu ấy cho thấy hắn đã không còn ở đây nữa. Rồi nàng bật cười nhạt thếch, tự cho rằng mình quá ngây thơ, một người như hắn, hoàng đế băng hà, lại có thể dễ dàng ở yên tại đất Đằng Châu sao?
Như Như vừa lững thững đến gần, một tên lính canh đã nhanh nhảu chạy đến chắn trước mặt nàng, lớn tiếng:
– Đại vương có lệnh, bất cứ ai cũng không được…
Như Như điềm nhiên phất tay, tên lính nọ lập tức im bặt, hoài nghi nhìn nàng. Nàng chậm rãi tháo nón lá xuống khỏi đầu, dửng dưng vuốt lại mái tóc, lạnh giọng hỏi:
– Bất cứ ai cũng không được vào sao?
Tên lính nọ đột nhiên biến sắc, giọng run rẩy:
– Thuộc hạ không biết là tiểu thư! Mời tiểu thư theo thuộc hạ vào phủ!
Như Như nói gọn:
– Khỏi, ta tự vào được, tránh đường đi!
Tên lính vội vàng lùi lại, cung kính khom người. Như Như dắt ngựa vào phủ, chẳng màng phất tay ra hiệu cho hắn đứng thẳng dậy.
Quả nhiên, bên trong vương phủ bốn bề vắng lặng, không gian thường ngày đã sẵn ảm đạm, nay lại thêm phần u tịch. Như Như để mặc đôi bàn chân bước theo thói quen, chẳng mấy chốc, căn phòng nhỏ quen thuộc với khoảng sân xanh màu lá trúc đã hiện ra trước mắt. Nàng dừng chân mỉm cười, một cảm xúc ngô nghê bất giác trỗi dậy. Đây chẳng phải lần đầu tiên nàng đến Khai Minh Vương Phủ, cũng chẳng phải lần đầu nàng nhìn thấy cụm trúc xanh rì, nhưng mỗi lần đến là mỗi lần nàng lại cảm thấy bất ngờ xen lẫn một chút ngơ ngác. Căn phòng nhỏ với khoảng vườn trồng dăm ba cây trúc chính là nơi duy nhất khiến nàng thấy dễ thở trong dinh thự rộng lớn này, nơi nàng được là chính nàng, hắn cũng là chính hắn, vô tư vui đùa, vô tư trò chuyện, hoàn toàn tự do tự tại.
Nàng tìm đến bậc thềm đá, ngồi bệt xuống như một đứa trẻ, mải mê ngắm nhìn vườn trúc xanh um dưới vầng trăng tháng ba sáng rực. Như Như nhìn trăng, giật mình nhẩm tính, đã quá ngày rằm được ba hôm. Đoạn, nàng thở dài, rằm tháng ba là sinh nhật nàng. Vầng trăng bạc hôm nay đã khuyết đi một mảnh, nhưng vào đêm xuân mười tám năm trước, nó đã tròn vành vạnh, rực rỡ và đầy kiêu hãnh.
Đêm ấy, giữa tiếng reo hò báo tin thắng trận, giữa tiếng rì rầm tụng kinh niệm Phật của Trân phu nhân, giữa đống chăn đệm bê bết máu của mẫu thân, nàng đã được sinh ra, và bị bỏ lại. Cô độc, lạnh lẽo, tím ngắt. Tưởng như đã chết cứng đờ khi Trân phu nhân xô cửa xông vào. Ngày sinh của nàng, đồng thời cũng là ngày mất của mẫu thân.
Hai tháng tuổi, Trân phu nhân đem nàng vào hoàng cung gửi gắm cho Dương hoàng hậu. Phu nhân không thể sinh con, càng không biết cách chăm con. Kể từ đó, nàng ở với Dương hoàng hậu, được bà nuôi nấng dạy dỗ từng ngày. Trong tâm thức mơ hồ của nàng, Dương hoàng hậu là một người phụ nữ nghiêm khắc khác thường, yêu thương cũng khác thường. Với nàng, bà chẳng đánh chẳng mắng, cũng chẳng cười chẳng đùa, chỉ lặng lẽ quan sát, hằng đêm lại thầm lặng đắp chăn cho nàng. Ngày ngày, bà dạy nàng hát đồng dao, dạy cả những bài kệ câu kinh, nàng chỉ đọc theo trong vô thức, hoàn toàn chưa có bất kì ý niệm gì. Năm nàng lên ba, Dương hoàng hậu qua đời, nàng lại được gửi trả về Nhân Trí Vương Phủ cho phụ thân và Trân phu nhân.
Từ ấy, cuộc sống của nàng trở nên khác lạ. Ngày nàng rời cung, hoàng đế ban chiếu sắc phong vương tử, gọi là Ngọc Minh, nàng ngây ngô cúi đầu tạ ơn, vốn vẫn chưa biết tước vị ấy chỉ dành cho bọn con trai hoàng tộc. Trở về phủ, cả phụ thân và Trân phu nhân đều buộc nàng phải ăn vận như con trai. Chẳng hề gì, nàng vốn hiếu động, miễn là được tung tăng chạy nhảy, y phục thế nào cũng không quan trọng.
Lên năm, nàng đã biết điệu đà làm dáng, Trân phu nhân bèn tìm cho nàng một thị nữ, ngày ngày vẫn bám theo nàng, trông chừng nhất cử nhất động của nàng. Nàng ngắt hoa cài lên tóc, cô ta liền vội vàng giật lấy, nàng nghịch lụa là gấm vóc, cô ta cũng tìm cách ngăn cản. Thoạt đầu, nàng giận dữ, đánh cô ta, mắng cô ta. Phụ thân và Trân phu nhân không hài lòng, bèn tìm thêm cho nàng một sư phụ dạy võ công, tự xưng là Hoàng Long của Hải Đông phái, nàng gọi ông là đại sư phụ. Rồi Trân phu nhân tìm cách dỗ ngọt nàng, ban đêm cho phép nàng ăn vận như nữ nhi, nhưng không được rời khỏi phòng nửa bước, ban ngày nàng phải ngoan ngoãn giả làm nam nhi, chăm chỉ học chữ, luyện võ.
Năm lên bảy, nàng cùng bọn thị nữ nhỏ tuổi chạy chơi trong vườn, vừa đúng lúc Trân phu nhân đến, liền bắt gặp một đứa thị nữ táo gan hôn nhẹ lên má nàng. Nàng chẳng hiểu vì sao thị nữ ấy bị phạt mười roi, bèn hỏi Trân phu nhân. Phu nhân ôm nàng, nói khẽ vào tai:
– Đứa thị nữ ấy thích con, muốn làm con vui. Nhưng ta lo sợ nó sẽ nhận ra con là con gái, nên mới đánh phạt nó!
Nàng òa khóc:
– Tại sao con lại phải giả làm con trai?
Trân phu nhân vỗ về an ủi:
– Kẻ hại mẹ con đến nay vẫn chưa bị bắt, ta không muốn bà ấy quay lại hại đến con. Bà ấy chỉ ghét con gái thôi, không ghét con trai. Đợi khi nào cha con bắt được bà ấy rồi, con sẽ không phải giả trai nữa!
Nàng tựa vào vòng tay Trân phu nhân, sợ hãi nghĩ đến kẻ đã bắt mất mẹ ruột của nàng. Sau ngày hôm ấy, nàng không chơi đùa với đám thị nữ nữa, sợ sẽ lại có đứa vì nàng mà bị phạt đòn. Thấy nàng ngày ngày buồn bã, chủ động lạnh nhạt với tất cả mọi người, phụ thân và Trân phu nhân rất lo lắng, bèn tìm cho nàng một thằng nhóc kém hơn vài tuổi để chơi cùng. Hắn họ Đào, tên Cam Mộc, nàng vẫn thường hay trêu chọc, gọi hắn là Cam Mộc ngốc. Nhưng kỳ thực, hắn không ngốc, hắn rất biết cách xử sự, thuộc hạ trong phủ, chỉ có hắn và một thị nữ thân cận là biết rõ nàng không phải con trai.
Năm lên tám, đến lượt Trân phu nhân cũng qua đời. Nàng buồn lắm, khóc nhiều lắm, nhưng phụ thân chỉ lặng thinh, suốt ba ngày ba đêm túc trực bên linh cữu Trân phu nhân, chẳng màng ăn uống.
Năm lên chín, phụ thân mời về phủ một nữ sư phụ, là Kỷ Lục Nương đến từ Thạch Hà nữ phái. Từ đó, nàng học trận pháp và ám khí với Kỷ sư phụ, đại sư phụ thì quay về Hải Đông phái. Cũng trong năm ấy, phụ thân bắt đầu dạy nàng Thạch Ngọc Nhu Trảo. Nàng từ nhỏ đã sống theo khuôn phép hệt như một vương tử, dần chẳng còn hứng thú với thêu thùa may vá lẫn những thứ nhạc cụ, ngày chỉ lo miệt mài luyện võ, đêm về lại đọc sách ngâm thơ. Phụ thân vừa mừng vừa lo, sau cùng cũng quyết định một chuyện táo bạo. Ông cho phép nàng được vận trang phục nhi nữ, được chơi đùa với bạn bè đồng trang lứa bất cứ khi nào nàng thích, nếu muốn ra ngoài chơi, ông cũng sẽ dắt nàng đi, chỉ cần nàng tuân theo hai điều kiện: thứ nhất, không được để bất kì ai phát hiện ra Ngọc Minh vương tử là nữ; thứ hai, mỗi khi không muốn giả trai nữa, nàng đều phải tự xưng là Như Như, thị nữ thân tín của Ngọc Minh vương tử. Cuộc sống của nàng vì thế mà thú vị hơn hẳn, nàng dùng hai vai vương tử_thị nữ của mình, nhiều lần bày trò trêu chọc không ít kẻ, lại còn cố ý dẫn dụ đám thuộc hạ nói xấu vương tử, tìm cớ trách phạt, bắt họ phải làm cho nàng điều này điều nọ. Phụ thân thấy nàng xoay bọn thuộc hạ như bông vụ, có răn đe vài lần, nhưng về sau, phần vì thấy những trò ấy vô hại, phần vì quá chiều chuộng nàng, nên đều cho qua cả.
Mọi chuyện ở đời thường không diễn ra suông sẻ như ý muốn. Phụ thân tuy đã dày công sắp đặt cẩn thận, sau cùng vẫn có kẻ phát hiện ra Ngọc Minh vương tử là con gái.
Mùa đông năm ấy, hoàng tử thứ năm từ Đằng Châu về Hoa Lư, hoàng đế liền cho mở yến tiệc linh đình. Lần ấy, nàng cũng được theo phụ thân vào cung. Sau khi tiệc tan, trời vẫn còn sớm, lại thấy hoàng đế cứ mãi nói chuyện với phụ thân, nàng bèn trốn ra vườn dạo chơi cho đỡ ngột ngạt. Đi thơ thẩn một lúc, chợt cảm thấy phía sau có kẻ bám theo, nàng liền bực dọc quay đầu lại. Khu vườn mùa đông xanh màu ảm đạm, bốn bề vắng lặng không một bóng người, nàng hoài nghi ngó nghiêng mãi một lúc, rồi quyết định vụt chạy về phía trước. Quả nhiên, nàng vừa chạy được vài bước, đã nghe phía sau có kẻ gấp rút đuổi theo. Nàng chạy đến hồ nước cuối vườn rồi, hắn vẫn chưa bắt kịp, tiếng bước chân dồn dập đang dần bị bỏ lại phía xa. Bất giác, nàng đột ngột dừng lại, khóe miệng chếch lên một nụ cười tự đắc rồi quay phắt lại, phóng ra một lượt năm mũi ám khí. Kẻ kia đang hộc tốc chạy đến, thấy ám khí phóng tới thì vô cùng bất ngờ, lập tức sụp người nằm dài trên đất, né tránh. Nàng định thần nhìn kĩ, hóa ra y chỉ hơn nàng vài tuổi, điệu bộ lại trông có hơi quen quen. Sau khoảnh khắc lục tung trí nhớ, chợt nhận ra y chính là một trong số các hoàng tử vừa ở buổi yến tiệc khi nãy, nàng không nhịn được, liền ôm bụng cười ngặt nghẽo. Y lồm cồm bò dậy, vừa phủi đất cát bám trên y phục, vừa hằn học hỏi:
– Ngươi cười cái gì chứ?
Nàng cố nín cười, nói:
– Ngươi đang chạy thì tự nhiên lăn đùng ra đất, trông thật tức cười chết đi được!
Nói rồi, nàng lại cười nắc nẻ. Y giận đến đỏ cả mặt, quát:
– Không được vô lễ!
Nàng giật bắn người, lập tức im bặt, sửng sốt nhìn y. Y từ chỗ đang giận dữ, đột nhiên sững người lại, ngơ ngác nhìn nàng, hỏi:
– Ơ! Trông ngươi lạ mắt thế mà gan bé quá, mới quát một tiếng đã sợ rồi! Thật là mất cả hứng!
Lần này đến lượt nàng nổi giận, quên béng đi thân phận của y, nàng chẳng nói chẳng rằng, tay không nhào đến, tung trảo túi bụi vào người y. Y bị bất ngờ, liền bối rối chống đỡ. Mãi một lúc sau, y mới có thể bình tĩnh ứng phó. Nàng nhỏ tuổi hơn y, lại là nhi nữ, xét về lý, khó mà đánh gục được y. Thế nhưng, y rõ ràng là võ công quá đỗi kém cỏi, ngoài mấy đường quyền cơ bản mà ai cũng biết ra, y chẳng còn chiêu gì hay ho hơn. Đánh cầm chừng một hồi lâu, cảm thấy y quá nhàm chán, nàng quyết định kết thúc nhanh gọn, một tay túm lấy cổ tay phải của y, đẩy y quay ngược ra sau, tay còn lại kéo luôn cổ tay trái, dùng sức siết chéo cả hai tay ra sau lưng. Y đau điếng, lập tức la toáng lên:
– Làm gì giận dữ vậy? Ta nói đùa với ngươi thôi mà! Tiểu vương tử, thả ta ra đi mà!
Nàng chẳng đáp trả, lẳng lặng nắm hai cổ tay y kéo ngược lên, toan dồn sức bẻ quặp xuống. Đang khi ấy, từ ngay sau lưng nàng, có một giọng nói cất lên, âm vực lạnh lùng, tông điệu nhẹ tựa gió, nửa như lưu tâm, nửa lại thờ ơ:
– Hắn không có hứng thú với võ công, vương tử thắng hắn thì có gì là vẻ vang?
Nàng lập tức lỏng tay, đẩy mạnh kẻ kia ra rồi quay lại, tò mò nhìn người mới đến. Y xấp xỉ nàng, cùng lắm là mười tuổi, vóc người vừa tầm, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt đen tuyền sâu thăm thẳm. Cứ nhìn vào cách ăn mặc thì đoán ra ngay y cũng là một hoàng tử, nhưng nàng nghĩ mãi mà chẳng nhớ nổi, rốt cuộc y đã ngồi ở đâu trong buổi yến tiệc vừa rồi. Các hoàng tử đến dự tiệc, ai nấy đều có lên tiếng, không nịnh hót hoàng đế vài câu thì cũng kiếm chuyện thị uy với kẻ dưới, còn không nữa thì, ít ra cũng góp vài tiếng cười phụ họa cho đỡ nhàm chán. Thế nhưng, kẻ mới đến này, rõ ràng đã chẳng phát ngôn câu nào, mờ nhạt đến nỗi nàng hoài nghi y không hề xuất hiện tại buổi yến tiệc. Có lẽ, vẻ ngoài trầm mặc, ảm đạm, lạnh giá của y đã khiến y chìm hẳn, hoặc là y cố tình tỏ ra như vậy vì chẳng muốn lôi kéo sự chú ý. Y chẳng thích tiệc tùng đông đúc, phải chăng y cũng giống nàng? Nàng ngây ra một hồi, sau cùng cũng lên tiếng:
– Ta không cần vẻ vang, chỉ làm những gì mình thích!
Kẻ kia nhếch mép cười nhạt, đoạn, quay sang nói với vị hoàng tử vừa bị nàng đẩy ra:
– Tôi bảo anh học võ công, anh chẳng chịu nghe, giờ bị người ta đánh, mất cả thể diện!
Hoàng tử kia liền gượng đứng dậy, vươn tay mấy cái cho đỡ đau nhức, thản nhiên đáp:
– Ngọc Minh vương tử là anh em trong nhà! Đùa giỡn một chút thì có gì mà mất mặt?
Nghe giọng y có vẻ ôn hòa, không hề mang một chút tức giận, nàng liền cảm thấy áy náy, toan lên tiếng hỏi han xin lỗi thì hoàng tử mới đến khinh khỉnh nói:
– Anh bảo ai là anh em trong nhà? Phụ hoàng với Nhân Trí Vương chỉ là anh em kết nghĩa, Ngọc Minh Vương Tử với chúng ta chẳng có họ hàng gì! Anh thân là đại vương, là hoàng tử của hoàng tộc họ Lê, lại chịu thua kém một vương tử ngoại tộc…
Y đang nói đều đều, nàng càng nghe càng bực, giọng điệu y rõ ràng là phân biệt thân phận. Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám coi thường nàng, chưa từng có kẻ nào dám động đến phụ thân nàng nửa lời. Nàng nghiến răng, trừng mắt nhìn y, chẳng đợi y nói xong, cũng chẳng màng đến thân phận hoàng tộc cao quý của y, liền phóng đến, dồn sức đấm cho y một quả vào mặt. Y đang nói chuyện với anh trai, nhất thời khinh suất, chỉ kịp xoay đầu tránh. Cú đấm ấy của nàng trúng vào thái dương y. Y Chẳng vội phản ứng, chỉ lập tức nín lặng, cặp mắt đen láy xoáy vào nàng. Sau cùng, y bật cười nhẹ, nói:
– Cũng vừa lúc ta đang có hứng đánh nhau!
Rồi cứ thế, y quẳng kiếm sang một bên, lao vào vật tay đôi với nàng. Nàng đang lúc cáu bẳn, thấy y xông đến thì chẳng nao núng, lập tức tung trảo ứng phó. Vì y đã không dùng đến kiếm, nàng cũng nhất quyết không phóng kim châm. Đánh chưa quá ba chiêu, nàng nhận ra ngay y cũng biết Thạch Ngọc Trảo. Trảo pháp của nàng và y tuy cùng một loại, nhưng y dai sức hơn nàng, cao to hơn nàng, võ công lại không tầm thường như anh trai y, nàng vì thế mà đánh nhau khá vất vả. Hai bàn tay cương mãnh của y vồ đến dồn dập, lúc thì tìm cách quặp vào bả vai nàng, khi lại nhắm vào cổ tay nàng. Nàng kinh động né tránh, trong đầu bất chợt nảy sinh lo lắng. Thạch Ngọc Nhu Trảo vốn chẳng phải thế mạnh của nàng, mà suy cho cùng, dẫu có luyện đến mức thành thạo, chưa hẳn đã đấu lại nổi Thạch Ngọc Trảo chính thống của y. Biết mình lần này thua đến bảy tám phần, nàng bèn dùng đến ám khí để khỏi phải mất mặt. Nào ngờ, nàng chỉ vừa cử động cổ tay, kịp vung mũi Kim Yên Châm ra, y đã nhanh mắt trông thấy. Y lập tức hồ nghi, vốn từ đầu chỉ định vờn qua vờn lại vài chiêu để đùa cợt nàng, nay vừa thấy ám khí, liền hằn học thẳng tay. Y dễ dàng tóm được cả hai cổ tay nàng, nhìn cho kỹ mũi Kim Yên Châm óng ánh vàng rồi thuận đà bẻ quặp tay nàng ra sau. Nàng đau điếng, không nén nổi tiếng thét, hoàng tử đang đứng ở ngoài lập tức lên tiếng can thiệp:
– Long Đĩnh, thả Ngọc Minh Vương Tử ra đi!
Hoàng tử tên Long Đĩnh cố ý lờ đi lời can ngăn của anh trai, tiếp tục giằng co với nàng. Y lôi nàng lại gần, gầm gừ vào tai nàng:
– Chỉ có bọn con gái mới dùng kim châm này để đối phó! Ngươi không biết nhục sao, Ngọc Minh vương tử?
Nàng vừa giận vừa sợ, vùng vằng thật mạnh, chẳng còn hơi sức đáp trả y. Giằng co một hồi, cả hai đã lôi nhau đến sát mép hồ nước lúc nào không biết. Nàng không chú tâm, chẳng hay sau lưng mình đã là hồ sâu giá lạnh, vẫn cố sức vẫy vùng. Long Đĩnh nhếch mép khinh thị, đột ngột bỏ tay nàng ra. Nàng mất đà, ngã nhào xuống nước.
Nàng không biết bơi, năm ấy đã bị phụ thân ép học bơi nhưng một mực ngang bướng không nghe. Bây giờ bị người ta đẩy xuống hồ nước vào giữa lúc trời đông giá rét, nàng hối hận lắm, hối hận vì đã không nghe lời phụ thân. Tuy vậy, có lẽ về sau nàng sẽ càng phải hối hận hơn nếu lên tiếng kêu cứu. Nàng lì lợm, tay chân cuống cuồng vẫy liên tục, nhất định không kêu cứu. Nàng biết mình sắp chìm đến nơi rồi, cả người nàng lạnh run, tê dại, nước lạnh tràn vào lỗ tai, tràn cả vào mũi, vào miệng. Thế nhưng, nàng vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng điệu hốt hoảng của hoàng tử lớn tuổi sau những lần cố sức ngoi ngóp lên mặt nước tìm không khí:
– Long Đĩnh, ngươi làm gì vậy? Cứu hắn đi, hắn không biết bơi đâu, ta cũng không biết bơi. Long Đĩnh nhanh lên, mạng người đó!
Trong cơn sặc nước, cả người nàng lả dần đi, chìm hẳn vào khối nước lạnh toát đáng sợ. Vừa lúc ấy, nàng cũng nghe thấy âm thanh như ai đó nhảy xuống hồ. Rồi có một kẻ bám vào cánh tay nàng, lôi đi. Nàng kiệt sức, đầu óc choáng váng, nước tràn vào người nàng ngày một nhiều, nàng không cầm cự nổi, chết lịm dưới hồ nước.
Long Đĩnh xốc nàng lên bờ, cả người hắn cũng lạnh toát, sũng nước. Hắn vội vàng ép tay vào bụng nàng cho nước tràn ra, nàng vẫn nằm bất động trên mặt cỏ xác xơ. Anh trai hắn thất thần đứng nhìn, mặt tái không còn một giọt máu, sau một hồi thì sực tỉnh, vội chạy đi gọi người đến tiếp ứng.
Bọn thị vệ và cung nữ hớt hơ hớt hải chạy đến, thấy Ngọc Minh vương tử mặt mày tím tái, thân người lả đi, ai nấy đều sợ đến lặng câm, cả thở cũng chẳng dám thở mạnh. Long Đĩnh sau một hồi tích cực ép tay vào bụng nàng, thấy vẫn chẳng có tác dụng gì, y đành cúi xuống, thổi hơi vào miệng nàng. Một lúc sau, thân nhiệt nàng có chút ấm lên, sắc diện chuyển hồng, bật dậy ho sặc sụa. Cũng vừa lúc ấy, Đại Hành hoàng đế và Nhân Trí Vương hớt hải chạy đến, nét mặt căng thẳng.
Nàng vừa hồi tỉnh, đã thấy Long Đĩnh kề môi sát vào môi mình, chưa kịp hiểu ra y đang cứu mình, nàng liền bật dậy, dồn sức tát thẳng vào mặt y. Nhân Trí Vương thấy nàng hành động thất thố, vừa lo lắng cho nàng, lại vừa sợ Long Đĩnh nổi giận khiến Đại Hành hoàng đế phật ý, bèn lao đến hỏi han, nửa trách mắng, nửa âu lo:
– Con có làm sao không? Khai Minh Vương vừa cứu con thoát chết đấy!
Nàng thở hổn hển, hết nhìn phụ thân rồi lại nhìn Long Đĩnh, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn vài phần giận dữ. Đại Hành hoàng đế quan sát khắp lượt, sau cùng cũng bình tĩnh hỏi hoàng tử lớn:
– Long Việt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Long Việt ấp úng mãi chẳng nói nên lời. Long Đĩnh không một chút do dự, quỳ xuống trước mặt Đại hành hoàng đế, cúi rạp người thưa:
– Nhi thần lỗ mãng, xin phụ hoàng và Nhân Trí Vương tha tội. Vừa nãy trông thấy vương tử đùa nghịch với Nam Phong Vương, nhi thần nhất thời tức giận, định đánh phạt vương tử. Vương tử ra sức chống cự, nhi thần lỡ dại, đẩy hắn xuống hồ…quả thực, không hề biết là hắn không biết bơi.
Long Đĩnh thú nhận mọi chuyện, tuyệt nhiên không một chút giấu giếm, nàng liền giật mình quay sang kinh ngạc nhìn hắn. Kể từ đó, trong mắt nàng, Khai Minh Vương Long Đĩnh là kẻ dám làm dám chịu.
Đại Hành hoàng đế nghe xong, nét mặt vẫn hết sức bình thản, nhẹ giọng ra lệnh:
– Long Việt, Long Đĩnh, hai ngươi theo ta về điện Bách Bảo Thiên Tuế. Cả ngươi nữa, Lê Thám, ngươi đưa vương tử đi thay y phục rồi cũng đến đấy một lúc.
Nói xong, hoàng đế thong thả quay đi, hai hoàng tử vội nối gót theo sau. Đợi cho bọn quân cấm vệ và thị nữ cũng rời khỏi, Nhân Trí Vương mới đỡ nàng đứng dậy, cởi áo choàng khoác tạm vào người nàng. Ông cúi xuống thấp, hạ giọng căn dặn:
– Trong số các hoàng tử, hoàng thượng vừa ý nhất là anh em Nam Phong Vương, Khai Minh Vương, sau này con không được đắc tội với họ! Chút nữa đến điện Bách Bảo Thiên Tuế, hoàng thượng có hỏi gì thì con cứ thành thật trả lời. Con đừng sợ, có ta ở đấy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
Nàng tuy trong lòng vẫn còn khó hiểu, nhưng cả người đã lạnh run, không tài nào mở miệng nói được, đành lặng lẽ gật đầu, bám vào tay phụ thân, nhích từng bước một. Thấy nàng đi đứng khó khăn, Nhân Trí Vương không khỏi thở dài, đoạn, cõng nàng trên lưng rồi vội vàng sải bước quay về.
Hôm ấy ở điện Bách Bảo Thiên Tuế, hoàng đế chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ buộc Long Đĩnh phải xin lỗi nàng. Y miễn cưỡng tuân theo, nàng cũng miễn cưỡng gật đầu nhận lấy cái khom người đầy bất nhẫn của y. Sau lần chết hụt ấy, nàng trở bệnh, nằm mãi suốt ba ngày mà vẫn không khỏi. Cả phủ ai nấy đều rất lo lắng. Đến ngày thứ tư, cảm thấy sức lực có hồi phục vài phần, nàng bèn sai thị nữ thân cận giúp mình thay y phục rồi cùng Cam Mộc ra ngoài đi dạo. Vừa rảo bước ngoài vườn chưa được bao lâu, trông thấy bóng dáng Long Đĩnh từ xa đi đến, nàng đã phải giật mình vội vã quay về phòng, đóng kín cửa, thầm mong y đến phủ chỉ để gặp phụ thân nàng. Thế nhưng, ngay khi nàng còn đang phập phồng lo sợ, tiếng gõ cửa đã vang lên, rồi giọng Cam Mộc ngập ngừng vọng vào:
– Vương tử, có Khai Minh Vương đến thăm!
Nàng hoảng sợ nhảy vội lên giường, chui tọt vào tấm chăn bông dày cộm, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế khép mắt giả vờ ngủ. Cam Mộc còn gọi thêm vài lần nữa, thấy bên trong im ắng, bèn quay sang nói với kẻ đang cùng đứng bên ngoài:
– Đại Vương, có lẽ Vương tử mệt rồi, phiền đại vương hôm khác hãy…
Cam Mộc vừa nói đến đấy thì im bặt, tiếp theo đó là tiếng một người đẩy cửa bước vào. Nàng thót tim, hai bàn tay vò nát tấm chăn bông, bụng dạ không ngừng thầm kêu khổ. Chỉ có tiếng bước chân của một người, y đang chậm rãi đến gần chỗ nàng. Nàng cố lắng tai nghe, vẫn không nhận thấy thêm âm thanh nào khác, bèn thầm nguyền rủa Cam Mộc đã chẳng vào ứng cứu. Nàng không phải bực bội quá lâu, đã lập tức hiểu ngay tại sao Cam Mộc không cùng vào. Ngay bên cạnh nàng, âm vực lạnh lùng của y cất lên:
– Cam Mộc, ngươi còn đứng đó làm gì? Khép cửa lại rồi đi đi!
Nàng nghiến răng, tim đập mạnh, phải cố gắng lắm, nàng mới có thể nằm bất động trên giường. Vừa nằm đấy, nàng vừa rối trí phân tích xem tại sao lại phải tránh mặt y, tại sao nàng lại sợ y như sợ cọp, rõ ràng y là người đắc tội với nàng, việc gì nàng phải cư xử như thể chính nàng mới là người đắc tội với y? Càng nghĩ, nàng càng thấy rối, chỉ biết thực tâm nàng rất sợ y, mong y hãy lập tức rời khỏi phòng, đừng có đứng đấy im lặng nhìn nàng nữa. Cặp mắt của nàng đang nhắm nghiền, vốn là chẳng thể nhìn thấy gì khác ngoài một màu đen tĩnh lặng, nhưng nàng tin rằng, gần như chắc chắn là y đang nhìn chòng chọc vào nàng, có thể lại còn kèm theo cả một cái nhếch mép khinh thị. Đang khi ấy, một bàn tay lạnh toát bất ngờ chạm vào trán nàng, nàng giật bắn người, quên cả việc giả vờ ngủ, mở mắt nhìn trừng trừng về phía trước.
Gương mặt y đang nằm gọn trong tầm mắt nàng, lại không đáng sợ như nàng đã tưởng tượng. Chẳng có cái nhìn chòng chọc nào, cũng chẳng có nụ cười khinh khỉnh, hôm nay y rất khác, dù y vẫn giữ vẻ lạnh lùng u ám đã ăn sâu vào máu.
Vừa thấy nàng mở mắt, y liền bật cười hả hê. Nàng cảnh giác nhìn lại, thôi không giả vờ nữa mà ngồi hẳn dậy, chờ đợi trong nghi kị. Y chỉ đơn giản đặt vào tay nàng một cái hộp rồi thong thả quay người bước đi, từ đầu đến cuối nhất định không mở miệng nói bất kì câu nào.
Y đi rồi, nàng vội vàng mở cái hộp ra. Lập tức, nàng cảm thấy choáng váng, bên trong hộp là một cây trâm gỗ chạm khắc tinh xảo, hương trầm từ đấy tỏa ra, xông vào mũi, thơm đến ám ảnh. Cạnh bên cây trâm, có một mẩu lụa nhỏ, nàng run rẩy mở ra xem, trên đấy viết vỏn vẹn mấy chữ: “Tiểu quận chúa, xin tạ tội!”. Nàng bàng hoàng buông lơi cả trâm lẫn lụa, tự ép mình nghĩ đi nghĩ lại diễn biến ở hồ nước ngày hôm đó. Nàng nhíu mày nhớ đến mũi Kim Yên Châm bị y phát giác, lại rùng mình tưởng tượng cảnh y nhảy xuống nước lôi nàng vào bờ, không tránh khỏi một chút ngượng ngùng khi nghĩ đến cái tát mà nàng đã “tặng” cho y ngay khi vừa hồi tỉnh. Nếu chỉ dựa vào những chi tiết ấy, làm sao y có thể biết nàng là con gái được chứ!
Nàng nghĩ mãi chẳng ra, liền nảy sinh bực bội, quyết định tông cửa đuổi theo hỏi cho ra lẽ.
Vừa chạy ra ngoài hành lang, nàng hơi bất ngờ khi thấy y vẫn còn ung dung đứng một mình, ra vẻ chờ đợi. Chân nàng lập tức chựng lại đầy cảnh giác, sau khoảnh khắc thận trọng, nàng tiếp tục sấn đến, nhất định phải hỏi đến cùng.
Thấy nàng hùng hổ đến gần, y chỉ chau mày quan sát. Nàng đến rồi, liền đi thẳng luôn vào vấn đề, hỏi thật gọn:
– Nói đi, vì sao biết ta là con gái!
Nét mặt y cứng lại trong khoảnh khắc, rồi đột nhiên, y phá ra cười sằng sặc. Nàng chưng hửng, ngơ ngác nhìn, mặt nóng bừng bừng. Y liền cố nén cười, tuy nhiên, vẫn nhìn nàng bằng cặp mắt rất ư kì quặc, y hỏi:
– Ngươi là con gái thật sao? Ngươi có đùa không vậy?
Nàng trừng mắt nhìn y, thái độ từ chỗ khó hiểu chuyển dần sang ngớ ngẩn. Y càng nói càng cười, nàng lại càng chẳng hiểu gì cả. Rồi y tỏ vẻ thông cảm, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nói:
– Ta đang cảm thấy buồn chán, lại nghe phụ hoàng nói ngươi mấy ngày nay ở mãi trong phòng. Đoán là ngươi giả bệnh để hù dọa người khác, bèn đến đây kiếm chuyện khích ngươi, gọi ngươi là “tiểu quận chúa”. Ta chờ ở đây nãy giờ, thầm mong ngươi đuổi theo gây sự, lại có dịp đánh nhau một phen. Nào ngờ, ngươi còn lợi hại hơn ta! Rõ ràng là muốn chọc cho ta cười đến kiệt sức mà!
Nàng dần dần hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra y chỉ mượn cớ gây sự với nàng, kì thực chẳng hề biết gì về thân phận thật của nàng. Nàng liền tự trấn tĩnh, toan tiếp tục thuận đà đẩy đưa để y đừng mảy may nghi ngờ, thì đột nhiên từ phía sau, giọng một thị nữ rối rít gọi ầm lên:
– Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Ngoài này lạnh lắm, mau khoác thêm áo vào đi!
Nàng hốt hoảng quay lại. Thị nữ thân cận của nàng đang vội vã chạy đến. Vốn dĩ, đoạn hành lang này người ngoài ít khi được phép vào, thị nữ thân cận vì vậy vẫn gọi nàng là tiểu thư, chẳng hề cảnh giác chi cả. Vừa nhác thấy bóng dáng Long Đĩnh đang đứng sau lưng nàng, thị nữ ấy lập tức tái mặt, cổ họng cứng lại, có muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào cho xuôi. Đến lúc này, nàng đành thở dài bất lực, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy sự nghi kị lan đầy khắp khuôn mặt Long Đĩnh. Dấu vết của tràng cười nắc nẻ khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thần sắc lạnh như tiền, cặp mắt sâu hun hút, chân mày chau lại ra vẻ thăm dò. Nàng hồi hộp chờ đợi. Sau cùng, y cũng nói, thật gọn:
– Thì ra, ngươi là con gái thật!
