Điều nàng lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến! Long Đĩnh muốn nàng quay lại Phạm gia trang, y quả nhiên có lưu tâm đến thân thế của tướng quân Lý Công Uẩn! Phút chốc, nàng cảm thấy ân hận vì đã kể quá nhiều về Ngô Bình, về vị ni cô kì lạ ở Cổ Pháp. Tuy nàng chưa hề hé môi chuyện Nhật Lão, nhưng những điều còn lại xung quanh thân thế của Ngô Bình và Công Uẩn cũng đủ để thu hút Long Đĩnh. Đã từ rất lâu, Long Đĩnh luôn muốn lôi kéo Công Uẩn về dưới trướng của mình. Điều mà y thực sự cần ở Công Uẩn chẳng phải chỉ là mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và các đại thần khác, mà còn là chính võ công của hắn, thứ kiếm pháp quái dị đi kèm kiểu trận pháp vi diệu mà y chưa từng thấy qua. Tuy vậy, muốn kéo Công Uẩn về từ chỗ Nam Phong Vương Long Việt lại chẳng dễ dàng gì, trừ phi nắm được điểm yếu của Công Uẩn, khiến hắn tự nguyện bỏ Long Việt. Mọi chuyện có thể bắt đầu từ nơi người đàn bà có ngoại hiệu là Hắc Diện Phu Nhân, nhưng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu Long Đĩnh chịu để nàng quay lại Lục Châu, tiếp cận Ngô Bình-sư đệ của Công Uẩn, từ đó dò ra mối quan hệ giữa Công Uẩn và Hắc Diện Phu Nhân. Dựa vào đó gây áp lực, buộc Công Uẩn từ bỏ Nam Phong Vương để về Đằng Châu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nàng rời Hoa Lư vào một ngày mùa đông giá rét. Cây cối dọc đường vươn cành khô khốc, sắc lá héo úa tàn tạ lả tả rơi. Cõi lòng nàng giá lạnh, tim thắt lại theo từng nhịp bước chậm rãi của con ngựa trên quãng đường mòn mỏi từ Hoa Lư đến Lục Châu. Nàng hoang mang thầm nghĩ, rốt cuộc, Long Đĩnh thật sự xem trọng điều gì hơn, là nàng hay là giang sơn Đại Cồ Việt? Hay, trong suốt thời gian qua, chỉ có mỗi mình nàng hoang tưởng về trái tim y? Nàng là quận chúa của Nhân Trí Vương Phủ, lấy nàng rồi, y sẽ chẳng phải lo lắng về lực lượng của Nhân Trí Vương. Mọi chuyện chỉ đơn giản là thế, tại sao nàng cứ mãi tự lừa dối mình? Bến sông Bạch Đằng nhạt màu bạc thếch đã ở trước mặt, gánh nặng trong lòng chỉ ước có thể trôi đi theo làn nước mùa thu. Bên kia bờ sông, có một kẻ đang chờ nàng quay lại. Y bình lặng như hoàng hôn đỏ thẫm, nhưng lại bí ẩn như màn đêm mờ ảo. Duy chỉ có hai điều nàng chắc chắn về y: y không đáng bị lợi dụng, càng không đáng bị lừa dối!
Tất cả mọi người ở Phạm gia trang đều rất bất thường. Lão dược sư già quanh năm suốt tháng ở mãi trên chùa, tuyệt nhiên chưa từng một lần về nhà trong suốt nhiều tháng trời. Thần y Phạm Nhân Kiệt ngày ngày đều xách túi vải đi vào các làng mạc xung quanh, hiếm khi ở lại gia trang trọn một ngày. Mai cô, con gái thần y, thiếu nữ mười bốn tuổi có thần thái già dặn, tâm tư sâu sắc của một cô gái đôi mươi từng trải. Nhưng tất cả những điều lạ kì ấy chẳng sánh bằng người phụ nữ tên Đàm Nương sống trong ngôi nhà tranh tại khu rừng đầy độc vật phía sau vườn thuốc. Một người đàn bà điên dại dưới ánh trăng tròn vành vạnh, nhưng lại khôn ngoan dưới vầng mặt trời nóng bỏng. Nàng chỉ gặp bà một lần ở vườn thuốc vào đêm trăng tròn, ngay sáng hôm sau, bà đã có thể nói ra thân thế của nàng. Nàng hoảng sợ, chuyện nàng mang họ Lê, thuộc hoàng tộc, cả đám thị nữ thuộc hạ trong vương phủ còn không phát hiện ra, vậy mà người đàn bà ấy, chỉ dựa vào một cây trâm bạc cẩn ngọc của Trân phu nhân tặng cho nàng và vài câu suy luận đơn giản đã có thể khẳng định nàng đang “diễn tuồng” ở Phạm gia trang. Nàng dĩ nhiên chối bay chối biến, bối rối tìm cách lấp liếm đến độ chẳng có thời gian suy nghĩ xem tại sao người đàn bà ấy lại biết nhiều chuyện như vậy. Đến lúc bà ta đã chịu để nàng đi, tâm trí nàng chưa kịp nhẹ nhàng trở lại thì đã phải lập tức đắn đo suy nghĩ, bà ta tặng cho nàng một cuộn vải và khuyên nàng nên nói dối khéo hơn. Chẳng cần quan tâm nhiều đến cuộn vải, chỉ cần biết rằng mọi lời che giấu thân phận của nàng khi nãy, bà ta vốn chẳng để lọt tai cũng đủ để nàng phải run sợ đề phòng.
Nàng chẳng dám lưu lại Phạm gia trang quá lâu, nhân dịp Tết nguyên đán sắp đến, nàng lại quay về Hoa Lư. Vào vương phủ rồi, nàng mới dám mở cuộn vải mà Đàm Nương tặng cho. Lúc chưa mở thì lo sợ đấy là một cái bẫy nhằm bắt nàng phải lộ diện, khi mở rồi lại rơi vào trạng thái vừa sửng sốt vừa hoang mang.
Bên trong cuộn vải ấy có ghi chép cả thảy một trăm cách điều chế độc chất dùng trong Tây Âu Độc Thủ; gồm bảy mươi loại độc chất nhẹ, chỉ gây tổn thương tạm thời đến da và ba mươi loại độc chất gây chết người. Đối với những loại độc chất nhẹ, trong cuộn vải có ghi chép tỉ mỉ triệu chứng và cách chữa trị, còn với ba mươi loại chất kịch độc, chỉ có một dòng vỏn vẹn rằng : “Giật lấy áo choàng của kẻ hạ độc khoác vào người ngay tức khắc, sẽ giữ được mạng!”.
Với đầu óc nhạy bén của mình, chẳng mấy khó khăn để nàng phát hiện ra Đàm Nương đã tặng cho nàng bản ghi chép quý báu các phương pháp đối phó với Tây Âu Độc Thủ. Có điều, ẩn ý của người đàn bà ấy là gì, nàng nghĩ mãi vẫn không sao đoán nổi. Sau cùng, nhân những ngày nhàn hạ ở Hoa Lư, nàng quyết định học thuộc tất cả những gì đã được chép trên cuộn vải ấy, sau đó, vùi nó xuống tận đáy rương vải vóc rồi đem khóa lại, để ở một góc khuất trong phòng.
Mùa xuân, tháng giêng năm Giáp Thìn, niên hiệu Ứng Thiên thứ mười một (1004), trước sức ép từ các đại thần trong triều, Đại Hành hoàng đế đành lập Nam Phong Vương Long Việt làm hoàng thái tử, gia phong Long Đĩnh làm Khai Minh Đại Vương, Ngân Tích làm Đông Thành Đại Vương.
Tháng giêng năm ấy là khoảng thời gian vô cùng tệ hại. Long Đĩnh sau khi nhận chiếu gia phong của vua cha, liền lập tức ôm hận quay về Đằng Châu. Nàng chẳng thể bỏ y một mình, nhất là khi mà mọi tham vọng của y về ngai vàng đã chấm dứt hoàn toàn. Ngay trong đêm ấy, nàng lẳng lặng lấy ngựa chạy một mạch đến Đằng Châu. Có lẽ y nhất thời bị chấn động, nhưng chỉ cần nàng kiên nhẫn chờ đợi, điều nàng mong muốn ở y đang tiến đến thật gần. Nếu chẳng có ngai vàng, chẳng có mưu toan, chỉ có nàng và y, cuộc đời này sẽ thật yên bình và mỹ mãn. Khi nàng đến Đằng Châu, vào vương phủ của y, nàng không thấy Khai Minh Vương thường ngày lạnh lùng lãnh đạm, chỉ thấy một nam nhi si tình tha thiết. Sự có mặt của nàng ở Đằng Châu là niềm an ủi lớn nhất với y. Y sai người dọn cho nàng một căn phòng nhỏ đơn sơ, trồng những cụm trúc xanh rì trước khoảng sân theo đúng sở thích của nàng. Nàng ở đấy suốt hai tháng, ngày ngày cùng y trò chuyện, lúc thì hát xướng, khi lại đọc sách. Những ngày rãnh rỗi, nàng tự tay nấu cho y những món ăn dân dã, thỉnh thoảng lại giúp y chọn vải may phục trang. Cuộc sống bình lặng trôi qua, nàng tưởng như đã có tất cả những gì mình muốn, nếu y lại hỏi đến chuyện thành thân, nàng nhất định sẽ gật đầu ưng thuận.
Một buổi chiều tháng tư, Long Đĩnh tìm đến phòng nàng trong tình trạng ngất ngưởng say mèm. Nàng hốt hoảng đỡ y vào giường, đang lúc ngạc nhiên không hiểu thì y đã ngồi bật dậy, giọng lè nhè nồng nặc mùi rượu:
– Em nói cho ta biết đi, từ đâu lại có cái lệ chỉ lập con trưởng kế vị? Mà cứ cho rằng phụ hoàng theo lời bọn đại thần, thì ngôi thái tử cũng không lý nào lại thuộc về hắn! Thái tử Long Thâu mất sớm, vẫn còn hoàng tử thứ hai là Đông Thành Vương Ngân Tích. Nếu phụ hoàng bỏ thứ lập trưởng, lẽ ra phải lập anh Ngân Tích làm thái tử, cớ sao lại là hắn?_y nói đến đây, quay sang lay mạnh vai nàng, nói tiếp_Em nói đi, tại sao phụ hoàng ban đầu vừa ý nhất là ta, sau lại chỉ vì vài lời can thiệp của mấy lão thần, đã có thể dễ dàng chuyển sang tin tưởng hắn?
Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy tai mình ong lên khó chịu. Hóa ra suốt hai tháng qua y chưa hề nguôi ngoai, tâm tư nàng dành cho y chỉ là công cốc. Nàng cố trấn tĩnh, đáp lời y như đang níu kéo chút hi vọng cuối cùng:
– Đông Thành Vương Ngân Tích mang trọng trách trấn giữ biên cương phía nam nhiều năm nay, nhất thời không thể tìm người nào tốt hơn thay vào vị trí ấy. Hoàng thượng không lập ngài ấy làm thái tử, các đại thần hẳn nhiên sẽ không can thiệp. Còn với anh và anh Long Việt, dù thực tâm hoàng thượng có muốn lập anh đi nữa, vẫn còn anh Long Việt vốn đang làm rất tốt phận sự tại Hoa Lư, lại là anh trai của anh. Về lý mà nói…
Long Đĩnh ngắt lời nàng, gằn giọng:
– Nực cười! Hắn làm tốt phận sự ở Hoa Lư, thế ta đang làm gì ở Đằng Châu? Em nhìn đi, cả vùng đất rộng lớn này, ruộng đồng bát ngát tốt tươi, dân chúng an cư lạc nghiệp, so với Hoa Lư còn có phần hơn. Là hắn tốt hơn ta, hay chỉ vì ta sinh sau hắn? Phụ hoàng thất hứa với ta, vì mấy lời can ngăn của triều thần, hay còn do sức ép từ phía mẫu hậu? Hắn là con ruột của bà, chẳng lẽ ta lại không phải? Năm đó, chính bà đã có ý muốn để phụ hoàng đẩy ta đến Đằng châu, còn hắn được giữ lại Hoa Lư. Rốt cuộc thì hắn có gì hơn ta? Tại sao mẫu hậu tốt với hắn, đến cả phụ hoàng cũng không muốn bạc đãi hắn?
Nàng nghẹn giọng, sống mũi cay cay, tuy vậy, vẫn cố trấn tĩnh, nói:
– Họ làm vậy chưa hẳn đã là bất công với anh! Cuộc sống ở Đằng Châu thế này chẳng phải rất tốt đẹp sao? Chúng ta có thể sống cuộc đời thái bình, giữ trọn hiếu nghĩa với phụ mẫu và huynh trưởng, làm tốt phận sự của một đại vương. Mọi chuyện trước đây anh đã làm cho đất Đằng Châu, nay lại có thể tiếp tục. Vùng đất này rồi sẽ trở nên thịnh vượng, dân chúng được hưởng ấm no hạnh phúc. Tuy rằng không có được trăm họ, nhưng cũng có thể xem là vua một cõi…
Long Đĩnh đưa ngón tay chặn hờ trước môi nàng, nhếch miệng cười nhạt, nói:
– Ta nói cho em biết! Năm xưa Đinh Tiên Hoàng phủ nhận mọi công lao cùng vào sinh ra tử của Nam Việt Vương Đinh Khuông Liễn mà lập Đinh Hạng Lang làm thái tử. Nam Việt Vương đã không ngồi yên nhìn Tiên Hoàng thất hứa với mình. Ta cũng vậy! Ta sẽ không để yên cho hắn kế vị đâu! Không bao giờ! Ta sẽ chứng minh cho cả phụ hoàng, mẫu hậu, và cả đám đại thần biết rằng, ai mới thật sự là chủ của Đại Cồ Việt!
Y nói đến đây thì bị cơn say lôi xuống giường, nằm lăn ra chập chờn mê sảng. Nàng ngồi đấy, nước mắt lăn dài, đầu óc rối loạn chập chùng. Y cần nàng, cần cả Đại Cồ Việt. Tham vọng của y quá lớn, y sẽ không từ một thủ đoạn nào để chiếm lấy ngôi vị đã là của Long Việt. Năm xưa, Nam Việt Vương Đinh Khuông Liễn đã bất mãn đến độ giết chết đứa em út còn nhỏ chưa hiểu chuyện là Đinh Hạng Lang, chỉ vì tranh giành ngôi báu. Nàng lo sợ, Long Đĩnh sẽ lại giẫm vào vết xe đổ ấy. Long Việt vốn đơn giản bộc trực, từ lâu đã chẳng phải là đối thủ của Long Đĩnh. Nàng gạt lệ, tính kế bảo toàn. Trời đã chập tối, sau một lúc lâu đắn đo cân nhắc, nàng quyết định rời khỏi Khai Minh Vương Phủ, chỉ để lại một bức thư viết vài vòng ngắn gọn:
“Nếu anh Long Việt có mệnh hệ nào, em vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ nhìn mặt anh nữa!”
…
Lục Châu là nơi yên bình tĩnh lặng, khi có y, vùng đất ấy với nàng lại càng yên bình hơn hẳn. Nàng đến Phạm gia trang từ lúc tờ mờ sáng, thừa biết Ngô Bình sẽ ra vườn luyện võ nên đứng chờ sẵn ở đấy. Quả nhiên, y vừa gặp đã nghi ngờ nàng đi trong đêm đến Phạm gia trang, nhưng vẫn là y quá tin nàng, chỉ cần nàng nói vài câu, mọi ngờ vực đều chẳng còn nữa. Nàng cùng y đi dạo, chẳng phải nàng có hứng, chỉ là muốn bỏ lại mọi phiền muộn tại Đằng Châu. Biết đâu, khi mặt trời ló dạng, nỗi buồn của nàng sẽ tan cả vào trong nắng.
Dù nàng có muốn rắp tâm lừa dối Ngô Bình để truy tìm dấu vết Man Thiện Bí Kíp, trời cũng chẳng chiều lòng người. Ở Phạm gia trang đã có một Đàm Nương cổ quái biết rõ hành tung của nàng, có một Mai cô nhìn thấu tâm tư người khác, nay lại xuất hiện một kẻ còn lợi hại hơn hẳn_Đào Xuân Lan, Đinh Tứ Nương của Thạch Hà Nữ Phái! Nàng nghe danh Tứ Nương đã lâu, tuổi trẻ tài cao, tư phong trác tuyệt, nhưng lại chưa có dịp gặp gỡ. Nay, ngay vào lúc chẳng mong đợi nhất, Tứ Nương lại tự tìm đến vùng Bạch Đằng Giang, dây mơ rễ má thế nào lại chính là cô gái mà Ngô Bình vẫn thường gọi tên những khi mê sảng.
Tứ Nương chẳng đến thì thôi, đến rồi lại tỏ ra lạnh lùng xa cách. Nàng thoạt đầu còn cho rằng Ngô Bình thích cô ta, trong lòng nhen nhúm chút cảm xúc không vừa ý, chẳng rõ có phải ghen tuông hay không, nhưng thực tâm nàng thấy rất khó chịu. Suốt bữa cơm, Tứ Nương chẳng nói chẳng rằng, cứ để mặc Ngô Bình ngồi đấy chịu đựng sự ngột ngạt căng thẳng. Y sau cùng không chịu nổi, bèn buông đũa đứng dậy, rời khỏi Đại Sảnh. Nàng còn chưa kịp rủa thầm y hành động ngốc nghếch, thì gần như ngay lập tức, Tứ Nương kia quay sang nói chuyện vui vẻ với Lâm Trí Anh. Xem ra, cô ta đúng là muốn giữ khoảng cách với Ngô Bình. Nàng trầm ngâm một lúc, sau cùng nhoẻn miệng cười vừa ý, mọi bất mãn ghen tuông trong lòng dần chuyển thành tò mò hi vọng. Nàng phải đi theo y, hỏi rõ xem rốt cuộc y với Đinh Tứ Nương kia là quan hệ thế nào. Tuy vậy, đến khi đã rời khỏi Đại Sảnh rồi, nàng vẫn còn mơ hồ không hiểu tại sao bản thân lại cứ thích xen vào chuyện riêng tư của y.
Ngay khi y vừa nói với nàng, giữa y và Xuân Lan: “…chắc chắn không phải là chị em đơn thuần, cũng không phải ái tình sâu đậm…”, một loại cảm xúc khó tả lập tức chiếm lấy tâm trí nàng; loại cảm xúc nhập nhằng giữa băn khoăn và hi vọng, e thẹn và cẩn trọng. Hóa ra, chẳng biết tự khi nào, nàng đã thích y mất rồi! Đấy chẳng phải loại tình cảm mà nàng đã dành cho Long Đĩnh, nó rất khác, rất thuần khiết, rất yên bình, thứ cảm xúc trong veo mà lần đầu tiên nàng có được trong đời. Bất giác, nàng cảm thấy tim mình trĩu nặng. Bao nhiêu năm qua, nàng đã không ngừng tự hỏi, rốt cuộc giữa nàng và Long Đĩnh là loại quan hệ gì. Câu trả lời tưởng như xa xôi, hóa ra lại ở ngay trước mắt nàng, ngay lúc này, ở Phạm gia trang. Nàng và Long Đĩnh, chẳng phải anh em họ thuần túy, nhưng chắc chắn không phải ái tình khắc cốt ghi tâm.
Mùa thu năm ấy, nàng quay về Hoa Lư, cố ý điều tra cho bằng được thân thế Ngô Bình thông qua sư huynh của y là Lý Công Uẩn. Nàng chủ tâm làm việc đó chẳng phải vì Man Thiện Bí Kíp, nhưng nàng vẫn luôn tự nhắc nhở mình, hoặc cứ cho là lừa dối chính mình, rằng mục đích của vụ điều tra thân thế này chính là vì Man Thiện Bí Kíp. Thỉnh thoảng, nàng nằm một mình trong phòng, bất giác lại bật cười khanh khách. Trông nàng hệt như một kẻ đang chơi trò tung hứng giữa tình cảm chân thật và gánh nặng quyền lực. Rốt cuộc thì, dù ngang ngạnh đến đâu, liều lĩnh đến đâu, thông minh đến đâu, nàng vẫn không thể có được cái dũng khí tách mình ra khỏi tham vọng của Long Đĩnh.
Khi phát hiện ra Ngô Bình chính là kẻ duy nhất còn sống sót sau vụ thảm sát tại Mộc Hương Sơn Trang, đồng thời cũng chính là hậu duệ Ngô gia, nàng đã không kiềm chế được mà lập tức quay lại Phạm gia trang ngay trong ngày. Nàng hoang mang nhẩm tính, chỉ còn vài tháng nữa thương thế y sẽ khỏi hẳn. Nếu y rời khỏi Phạm gia trang, khả năng y lên Mộc Châu là rất cao. Lúc ấy, có lẽ nàng đừng nên tìm gặp y nữa, đừng nên nhớ đến y nữa. Như vậy sẽ tốt cho y, cũng là tốt cho nàng. Chỗ của nàng là ở Đằng Châu, số phận của nàng là trở thành vương phi, có nuôi mộng giang hồ cũng chỉ là vô nghĩa. Vậy thì hà cớ gì lại chẳng quay lại Phạm gia trang, tận hưởng nốt những ngày cuối cùng được ở gần y?
Những tưởng ngày dài tháng rộng, đến tháng ba, hoàng đế lại băng hà. Nàng mang theo mình những dự cảm không tốt lành ra bến sông Bạch Đằng, lòng lại chẳng nỡ nói câu từ biệt với người nam nhi mà nàng thực sự cảm mến. Gặp nhau thì khó, chia lìa lại quá dễ dàng, nàng đành níu kéo chút hy vọng cuối cùng, biết đâu sau này y sẽ đi tìm nàng! Nhưng rồi, chợt nhớ ra gia thế của y, nhớ ra Nhật Lão là ông ngoại y, nhớ ra truyền kỳ về Man Thiện Bí Kíp đã khiến giang hồ đảo điên suốt mấy trăm năm đang bám lấy từng chi tiết trong số phận của y, nàng đành ngậm ngùi quay lưng, quyết định không nghe câu trả lời từ y nữa. Thà là dứt áo ra đi, xem như chưa hề hay biết, còn hơn để lại ân hận về sau, khiến y bị lôi vào vòng thị phi tranh đoạt. Mọi bí mật về quá khứ của y, nàng nhất định sẽ không hé môi nửa lời với Long Đĩnh. Y chẳng đáng bị lợi dụng, nàng cũng không đáng phải phản bội lại tình cảm chân thật của mình.
…
Bóng trúc xanh xao trước gió, vầng trăng đã lặn từ lâu, hừng đông bắt đầu ló dạng. Quá khứ mười tám năm dài đằng đẵng, hóa ra ký ức lại chỉ còn bấy nhiêu, đủ để vỗ về tâm tư con người ta không quá năm canh. Ai bảo đêm dài? Ai bảo đời người ngắn ngủi?
Nàng thở dài bật dậy, đẩy cửa bước vào phòng. Đây chẳng phải là lúc để nàng quay về Hoa Lư. Hãy cứ tĩnh lặng ở Đằng Châu, nép mình trong căn phòng nhỏ với khoảng sân rợp bóng trúc tại Khai Minh Vương Phủ, tự cho phép mình quên đi những tranh đoạt tương tàn bên ngoài. Mặc kệ kiểu bình yên trong lẩn tránh này có thể kéo dài được bao lâu, năm ngày, mười ngày, hay một tháng, tốt nhất nàng vẫn cứ nên lưu lại đây một thời gian để tỉnh trí trở lại.
