Xin hãy để lại cho tôi
Niềm tự tôn và kiêu hãnh cuối cùng.
Để sớm mai
Dẫu nắng lên lưng chừng,
Gió có bạt lừng phừng nghiêng số phận,
Dòng máu chảy vào miệt mài vô tận,
Nắm xương tàn trong thác bụi chênh vênh…
Thì giữa hai bờ gập ghềnh ngày xuyên đêm,
Tôi vẫn là tôi của hư vô bất định,
Vẫn ngẩng cao đầu cười hiện sinh tội lỗi,
Linh hồn nào trôi nổi trong thể xác trầm luân?
Và cũng xin hãy để lại cho tôi
Một trái tim thôi không còn thổn thức,
Khi tương lai chuyển hóa thành hồi ức
Một bước dài, hiện tại phía sau lưng.
Tình yêu của tôi sẽ thôi nhịp ngưng chừng,
Bấp bênh giữa cuộc đời đầy biến động.
Từng cơn sợ thốc vào miên man mộng,
Tay mong manh chẳng giữ nổi kiếp người.
Và nếu cõi đời có tồn tại luân hồi,
Tôi xin chọn chết tận vào trong quên lãng.
Để dĩ vãng nhập nhằng cơn bấn loạn,
Chạng vạng kiếp này cho rực rỡ hồi sinh.
Từng bước chân thả vào cõi phiêu linh
Có còn níu lại một chút gì đế nhớ?
Thương đau ngày nào sẽ chỉ là bỡ ngỡ,
Phù du mấy thuở cho nguội lạnh yêu thương!
Linh hồn tôi mơ một kiếp tha phương,
Trôi nổi dập dềnh trên lưng chừng trời biếc,
Tùy lo sải cánh giữa mộng đời nhộn nhịp
Cùng gió cùng mây, đời vô ngã vô thường.
Cho đến khi rã vào cuộc chán chường,
Cũng chẳng có đau thương, không ly biệt.
Sống là chết, là vận vào khắc nghiệt
Giấc mơ nào trong bể khổ triền miên?
Tự tôn của tôi, niềm kiêu hãnh vô biên!
Trải từng kiếp yêu đương không tiếc hận.
Dẫu ngày sau sẽ còn muôn vàn điều vướng bận,
Cũng xin được chết giữa tự tôn cùng kiêu hãnh vô biên.
Dù sống là chết, là chập choạng tỉnh như điên
Cũng xin cho thương tổn hệt như chưa một lần tồn tại…
Mộc Hân
1:42
20/4/2012