Nàng rời khỏi điện Tử Hoa, hối hả đuổi theo Long Đĩnh. Y chạy rất nhanh, nàng phải cố sức guồng chân mới không bị mất dấu. Thế nhưng, khi chạy đến điện Bách Bảo Thiên Tuế, nhác thấy bóng dáng Nhân Trí Vương còn đang đứng đợi, lại thấy Long Đĩnh chạy về phía cửa cung, đoán rằng y quay về phủ đệ cũ của Long Việt, nàng bèn rẽ hướng đi vào nội điện gặp phụ thân.
Vừa trông thấy nàng, cặp chân mày đang chau lại của Lê Thám lập tức dãn ra, ông vội vàng tiến đến, hạ giọng hỏi:
– Sao rồi? Con đã gặp hoàng thượng chưa?
Nàng gật đầu, đáp thật gọn:
– Con gặp hoàng thượng rồi, gặp cả Khai Minh Vương nữa! Chúng ta về phủ thôi! Con cần gặp ngài ấy gấp, nhưng không phải trong bộ dạng này.
Vầng trán Lê Thám nhăn lại trong khoảnh khắc, rồi ông cũng gật đầu, lặng lẽ quay người rời khỏi điện Bách Bảo Thiên Tuế.
Nàng vừa về phủ, liền chạy ngay vào phòng thay y phục nam nhi rồi lại vội vàng lấy ngựa rời khỏi. Phủ đệ cũ của Nam Phong Vương Long Việt ở khá gần hoàng cung, tuy nhiên, trước giờ nàng lại chưa từng đến. Trong lúc gấp gáp không kịp để tâm, đến khi phóng ngựa ra ngoài phố rồi, nàng mới ngơ ngác chẳng biết đi lối nào. Vừa may lúc ấy có một toán lính ăn mặc trông như thuộc cấp của Khai Minh Vương đang cùng một nhóm năm người đi về phía nam kinh thành, nàng bèn thúc ngựa chạy theo.
Nhóm người ấy dừng lại trước một tòa nhà lớn, quả nhiên chính là phủ đệ cũ của Long Việt. Nàng vội ghìm cương, giữ khoảng cách chừng hơn chục trượng. Đột nhiên, nàng kinh ngạc nhận ra, trong số những kẻ đi cùng với đám thuộc cấp của Long Đĩnh có một người đến từ Tản Viên Sơn Phái, chính là tên Bạch Tượng mà nàng đã từng gặp ở ngôi miếu hoang tại Đằng châu. Nàng chau mày lo lắng, lập tức nhảy xuống ngựa, đi đến thật gần để tiện quan sát. Vừa may gần đấy có một gốc cây to, nàng bèn dắt ngựa lững thững tiến đến rồi nép mình sau thân cây, quan sát từng người trong nhóm những kẻ mới đến. Hóa ra, nhóm người ấy chẳng xa lạ gì, mà đủ mặt tất cả những kẻ đã bắt cóc Yến Lan cách đây hai năm, gồm Bạch Tượng nhị hiệp và Phượng Hoàng đại nương của Tản Viên Sơn phái, hai người của Trần Gia Bang và cả bang chủ Trần Linh nữa. Năm người bọn họ vừa đến đã được thuộc cấp thân tín của Long Đĩnh cung kính mời vào. Nhớ lại biến cố hai năm trước suýt mất mạng vào tay Phượng Hoàng đại nương, nay lại thấy Long Đĩnh vẫn còn qua lại với bọn họ, nàng không sao tránh khỏi vừa hoài nghi, lại vừa cả giận. Chờ cho chúng đã vào phủ cả rồi, nàng mới dắt ngựa tiến đến. Đoạn, nàng lẳng lặng giơ cao lệnh bài cho mấy tên gác cổng xem rồi ung dung bước thẳng vào trong.
Thoáng thấy nhóm người Tản Viên Sơn Phái và Trần Gia Bang cùng vào đại sảnh, nàng bèn hậm hực đến gần, đứng chờ sẵn ngay trước lối đi. Thuộc cấp thân cận của Long Đĩnh là Trương Tuấn dắt bọn người kia vào đại sảnh xong liền nhanh chóng trở ra. Vừa trông thấy nàng, y lật đật khom người thi lễ, rối rít nói:
– Không biết vương tử đến, đã chậm trễ tiếp đón!
Nàng phất tay cho y đứng thẳng lên, hạ giọng hỏi:
– Đại vương đang ở trong đó sao?
Trương Tuấn đáp:
– Bẩm không ạ! Đại vương triệu họ đến là có việc sai bảo từ trước, hôm nay họ chỉ theo lệnh hành động thôi.
Nàng chau mày ngờ vực, hỏi dò:
– Là chuyện gì vậy?
Trương Tuấn lại khom người, nói:
– Bẩm, thuộc hạ cũng không rõ ạ!
Biết chẳng thể cạy miệng y, nàng bèn nói:
– Dẫn ta đến chỗ đại vương mau!
Trương Tuấn liền lẹ làng dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đưa nàng đến trước một gian phòng. Y toan gõ cửa, nàng bèn ngăn lại, lệnh cho y rời đi. Sau một lúc chần chừ trước cửa phòng, thấy nàng trước sau không hề thay đổi thái độ, Trương Tuấn đành miễn cưỡng cáo lui.
Nàng chẳng nói chẳng rằng, đẩy cửa bước vào. Cánh cửa vừa bật mở, mùi rượu nồng nặc lẫn với đủ loại hương thơm khác nhau đã thốc vào mũi. Nàng khó chịu quay mặt đi, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa từ trong vọng ra, lại còn có cả tiếng đàn ca réo rắt. Nàng định thần, bàng hoàng nhận ra mấy thứ hương thơm kia chính là loại hương liệu mà bọn nhi nữ hay dùng, bèn đùng đùng nổi giận giật rèm xông thẳng vào trong. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, gian phòng rộng lớn có đến hai nhạc công đang chơi đàn cùng với hơn mười ca kỹ đang múa hát tưng bừng. Kẻ ngồi ngay giữa gian nhà, vẫn đeo trên mình khuôn mặt lạnh lùng khó đoán, ánh nhìn lãnh đạm hướng về phía bọn ca nhi, ngồi hai bên là hai ả đàn bà ăn vận lả lơi, thay phiên nhau rót rượu dâng hết chén này đến chén khác. Nàng hùng hổ tiến vào giữa gian phòng, bọn nhạc công và ca nhi lập tức sửng sốt dừng đán dừng múa. Nhưng nàng chẳng mảy may để mắt đến chúng, chỉ trừng trừng nhìn Long Đĩnh, mặt hiện đầy nộ khí. Long Đĩnh đáp lại thái độ của nàng bằng một điệu cười nhạt thếch, lạnh lùng nói:
– Các người lui ra ngoài hết đi!
Bọn nhạc công và ca nhi vội vàng chuồn thẳng. Thấy hai ả đàn bà ngồi cạnh mình vẫn chưa chịu đi, y bèn quát lớn:
– Ta chẳng bảo cút hết ra ngoài rồi sao!
Hai kẻ ấy lập tức giật mình bật dậy, lục tục rời khỏi gian phòng trong thinh lặng.
Bọn chúng đi cả rồi, nàng vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, cảm nhận cơn nóng giận đang cuồn cuộn tuôn chảy trong mạch máu. Long Đĩnh nhìn nàng, bật cười:
– Em đang ghen đó sao?
Nàng nhếch mép:
– Nếu sớm biết ngài ở đây vui thú đàn ca với bọn họ, tôi đã chẳng cất công chạy đến tìm ngài!
Long Đĩnh đứng dậy đi đến bên nàng, ân cần cầm tay nàng, hạ giọng:
– Ta chờ ngoài cửa cung mà chẳng thấy em đuổi theo, những tưởng em còn ở lại điện Tử Hoa. Về đến đây, trong lòng cảm thấy không vui, vừa gọi bọn chúng đến chưa bao lâu thì em đùng đùng xuất hiện. Em thật biết chọn thời điểm để đến!
Nàng quay mặt đi, giật tay về. Y thở dài rồi ôm chầm lấy nàng, nàng vùng vằng, y càng siết chặt vòng tay, đoạn, y nói khẽ vào tai nàng:
– Em thường khi ít để tâm những chuyện vặt vãnh, sao hôm nay lại tỏ ra nhỏ nhen như vậy?
Nàng vùng mạnh ra khỏi tay y, tiến thẳng đến chỗ của y ban nãy, ngồi xuống hỏi:
– Người của Tản Viên Sơn Phái và Trần Gia Bang đến đây làm gì?
Long Đĩnh chậm rãi bước đến ngồi cạnh bên nàng, nói:
– Em từ lúc nào lại để tâm đến chuyện kết giao của ta thế? Ta qua lại với nhiều hạng người, vì nhiều mục đích khác nhau. Có nhất thiết phải kể với em từng người một hay không? Có những chuyện ta không nói ra, tự em cũng hiểu mà!
Nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:
– Là vì Man Thiện Bí Kíp? Hay là vì anh thực sự vẫn còn dã tâm với ngai vàng? Bọn người ấy thủ đoạn tàn độc, là hạng rất khó lường. Anh kết giao với chúng, có dự liệu trước chúng cũng muốn lợi dụng anh không?
Y đưa hay bàn tay ôm gọn lấy khuôn mặt nàng, nói:
– Điều duy nhất ta thật sự quan tâm lúc này là, chúng ta phải thành thân càng nhanh càng tốt. Để lâu dài, ta sợ sẽ mất em!
Nàng sững người, hốt nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, lặng thinh chẳng nói nên lời. Y kéo nàng vào sát người y, ôm ghì lấy thân hình nàng. Nàng kinh động đẩy y ra, chống cự lại y trong vô thức. Lát sau, thân thể nàng cũng dần dần buông lơi, để mặc y áp chặt mình vào lòng, nàng nói:
– Em muốn về Đằng châu! Em muốn chúng ta cùng về Đằng châu, ngay ngày mai!
Y ép đầu nàng vào lồng ngực, vòng tay cũng lơi dần. Rồi y thở thật sâu, khẽ khàng đáp:
– Ừ! Ngày mai ta sẽ đưa em về. Chúng ta sẽ trở về!
…
Gió mùa đông se lạnh, bóng mây tan giữa trời, màn đêm đen trong vắt dưới mảnh trăng vàng rực rỡ kiêu kỳ. Bữa tối dùng xong đã lâu, chén trà cũng vơi quá nửa, nàng bâng khuâng bước ra ngoài hành lang, ngồi bó gối tựa vào cột gỗ, để mặc dải áo dài trải xuống bậc thềm loang loáng vệt trăng soi.
Đêm nay nàng không về nhà, cha nàng hẳn sẽ lo lắng đến mất ngủ. Nàng lặng thinh gặm nhấm nỗi day dứt đang len lỏi vào từng hơi thở, nếu nàng quay về phủ, liệu có chắc rằng sẽ không có biến cố? Y đã hứa với nàng, ngày mai sẽ đưa nàng về Đằng châu. Y chưa từng thất hứa, nhưng nàng lại chưa từng tin y. Đêm dài lắm mộng, tâm tư khó đoán, nàng buộc phải chọn lựa ở lại phủ đệ cũ của Nam Phong Vương cùng với y, hằng mong giữ chân y thêm vài canh giờ nữa. Ánh bình minh ngày mới đang nhích đến thật gần, đất Đằng châu cũng trở nên gần gũi. Nàng chập chờn suy niệm, mọi thứ mơ hồ như một giấc mơ, bị bao phủ bởi làn sương trắng toát chập chùng của sự ngờ vực. Tâm tư nàng quấn chặt trong thứ cảm xúc hỗn loạn, lớp lớp lo âu, lớp lớp hi vọng.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ chạm vào gáy nàng, nàng giật mình bừng tỉnh. Dẫu biết chính là y, nàng vẫn không sao tránh khỏi kinh động. Y nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm, vòng tay ôm trọn bờ vai nàng, kéo nàng tựa đầu vào vai y. Nàng cố dằn mâu thuẫn, miễn cưỡng tùy theo ý y, mắt hướng nhìn mảnh trăng khuyết trông hệt như một nụ cười tinh quái giữa nền trời. Trăng in trong đáy mắt, tâm tư lại chẳng có trăng, nàng bần thần hồi lâu, y cũng thinh lặng bất động.
Bất ngờ, y buông nàng ra, vươn người bật dậy, sải bước. Nàng vội vàng xoay người níu lấy tà áo y, hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
Y đáp, nét mặt tĩnh lặng, ánh mắt u uất:
– Em chẳng phải miễn cưỡng. Nếu em không thích ta ở đây, ta sẽ đi…
Nàng đứng dậy, bối rối ngắt lời y:
– Em muốn anh ở đây với em trọn năm canh…
Lời đã ra khỏi cửa miệng, lòng lại xốn xang bứt rứt, khóe mắt nàng long lanh, tâm trạng bất giác hỗn loạn. Nàng tự hỏi mình đã nói gì, làm gì; rốt cuộc thì nàng đối với y cũng thừa giả dối và đầy toan tính đó thôi.
Đêm trôi qua nặng nề dai dẳng, từng khoảnh khắc cứ như kéo dài vô tận. Nàng trân mình chịu đựng ánh mắt đen tuyền sắc lạnh của y găm thẳng vào mắt nàng. Y đang dò xét nàng, bản thân y phải chăng cũng đang hoài nghi nàng? Rồi rất nhanh sau đó, y quay đầu thở dài. Đoạn, y quay lại, ôm cứng lấy khuôn mặt nàng. Nàng chẳng kịp phản xạ, chẳng kịp nghĩ suy, chẳng kịp nhận thức, bờ môi y đã ấn mạnh lên môi nàng, chớp nhoáng và nồng nhiệt. Một tay y mơn man dọc khuôn mặt nàng, lướt nhẹ từ thái dương xuống cằm rồi lại kéo lên gò má; tay còn lại luồn ra sau áp chặt vào ót nàng; môi y vẫn không ngừng quấn lấy môi nàng.
Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn lại nhịp đập rối loạn của tim và hơi thở bị chặn nghẹn bởi làn môi thô ráp của y. Thân thể nàng từ chỗ gồng cứng vì hoảng hốt đã dần dần lỏng ra, mềm nhũn, tan chảy, yếu ớt. Nàng nửa muốn kháng cự, nửa lại tự ép mình cuốn theo y, hai cánh tay buông thõng bất lực. Khóe mắt nàng ngấn nước, lệ bật trào khỏi bờ mi mỏng manh, đôi gò má ướt đẫm, sương đêm trộn vào nước mắt. Y vẫn không buông nàng ra, tay giữ chặt lấy khuôn mặt nàng.
Mãi đến khi tay y ôm trọn cổ nàng, từng ngón tay lần theo xương đòn, nàng mới bàng hoàng sực tỉnh. Nàng đẩy y ra, nhưng đã quá muộn, chỗ bờ vai ngay sát cần cổ nàng bị một cây kim mảnh đâm mạnh vào, nhức buốt, tê tái. Nàng cố sức vùng khỏi môi y, chỉ kịp á lên một tiếng yếu ớt, đầu óc đã liền quay cuồng nhẹ hẫng. Nàng sụp xuống, mê dược từ ngọn kim nhanh chóng ngấm vào người, nàng đổ ra bất tỉnh ngay trong vòng tay y.
Y nhanh chóng bế thốc nàng vào phòng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi lao đi thoăn thoắt trên dãy hành lang tối dẫn đến đại sảnh.
Tại đó, năm người thuộc nhóm Tản Viên Sơn Phái và Trần Gia Bang đang điềm nhiên ngồi đợi. Khi trông thấy bóng áo y thấp thoáng dưới ánh đuốc mờ nhạt, cả năm người đều cùng đặt chén trà xuống bàn, chụp lấy vũ khí, bật dậy tiến thẳng ra cửa.
…
Nàng cảm thấy toàn thân bải hoải, nóng bức khó chịu, bèn hất tung mảnh chăn, mí mắt hé mở. Trời đã sáng bừng, ánh nắng chói chang rọi xuyên qua bức rèm mỏng, chiếu thẳng vào mắt nàng. Nàng giật mình sực tỉnh, bật dậy định thần lại, tay bất giác xoa vào chỗ nhức buốt trên bả vai. Chuyện đêm qua nhanh chóng ùa về, cảm giác như chỉ vừa mới xảy ra vậy. Nàng bần thần lướt những ngón tay lên đôi môi mình, tim đập từng nhịp gấp gáp. Đêm qua, y đã hôn nàng, một nụ hôn có tính toán từ trước, y đã giăng một cái bẫy, và nàng, hiển nhiên đã sập bẫy. Nàng vừa giận vừa thẹn, lại vừa lo sợ phập phồng, bèn vội vàng phóng khỏi giường, hất rèm lao ra.
Mảnh rèm lụa vừa vén lên, nàng đã phải kinh động dừng bước. Một thiếu phụ đang ngồi đọc sách cạnh bàn, bị nàng làm cho bất ngờ thì liền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, hai gò má có thoáng ửng hồng. Nàng dợm bước đến chỗ cô ta, lại sực nhớ ra mình đang vận nam trang, đành dừng bước, hắng giọng nghiêng mình chào:
– Cảm Thánh phu nhân, hôm qua lưu lại đây mà chưa kịp đến chào phu nhân…
Thiếu phụ nọ chính là một trong các vương phi của Long Đĩnh, tước hiệu Cảm Thánh (7). Nàng băn khoăn không hiểu cô ta vì sao sáng sớm lại tìm đến, e rằng hỏi thẳng sẽ khiến cô ta ngại ngùng xấu hổ, nên nhất thời không biết nói gì thêm. Dù gì, thân phận nàng lúc này vẫn còn là một vương tử, phòng nàng vốn chẳng phải là nơi cô ta nên lui tới.
Thấy nàng chần chừ bỏ lửng câu nói, Cảm Thánh liền đứng dậy đáp, giọng bối rối:
– Thần thiếp…thần thiếp được lệnh của đại vương, đến đây…trông chừng vương tử!
Cảm Thánh nói xong rồi, trông lại càng bối rối bội phần. Nàng nhanh mắt dò xét thái độ của Cảm Thánh, đoán ra ngay cô ta vẫn chưa biết nàng là nữ nhi. Tuy vậy, Long Đĩnh chẳng đời nào để nàng giáp mặt các vương phi của y, hôm nay Cảm Thánh lại tự tìm đến, ắt hẳn chuyện đã đến mức nghiêm trọng. Long Đĩnh rốt cuộc đã bỏ đi đâu từ đêm qua đến giờ mà buộc phải làm cho nàng bất tỉnh, lại phái cả Cảm Thánh đến giữ chân nàng? Nàng càng nghĩ, tim lại càng đập dồn dập, tâm tư nặng nề, cõi lòng quặn thắt. Biết mình chẳng thể cứ đứng yên đoán mò, nàng bèn bước ra phía cửa, nói thật gọn:
– Phiền phu nhân rồi, tôi xin cáo từ!
Cảm Thánh vội vàng lao theo, vươn tay toan níu áo nàng rồi lại rụt tay về, bước hẳn lên chắn ngay trước cửa, nói:
– Đại vương có căn dặn, khi nào vương tử thức giấc, cứ tùy ý vương tử sai bảo, nhưng nhất thiết không được để vương tử rời khỏi phòng!
Nàng vì quá lo lắng, dự cảm rằng việc không thể chậm trễ, bèn cắn răng gạt phăng mọi lễ nghi phép tắc, nhếch miệng cười ra chiều khinh thị, nói:
– Ở đâu lại có cái kiểu chị dâu níu kéo em chồng thế này?
Cảm Thánh lập tức tái mặt, khom người run rẩy đáp:
– Thần thiếp không dám giở trò ám muội, chỉ là bất đắc dĩ tuân lệnh đại vương, mong vương tử đừng nặng lời mắng nhiếc thần thiếp vô đạo!
Biết chẳng thể đôi co khiến cô ta nhụt chí, nàng bèn sấn đến chộp lấy cổ tay Cảm Thánh, hất sang một bên. Nào ngờ, chỉ vừa chạm vào, nàng đã nhận ra cô ta không phải loại tầm thường. Cảm Thánh lập tức gồng cứng người, xoay cổ tay hòng thoát khỏi bàn tay nàng, tay còn lại nhanh chóng rút phắt chiếc trâm đang cài trên tóc, kê vội vào cổ, nghẹn ngào nói:
– Thiếp tuân lệnh phu quân đến đây chăm sóc vương tử, nhưng không thể vì vậy mà để vương tử mặc sức bỡn cợt. Nếu vương tử còn bất chấp phép tắc mà chạm vào người thiếp, thiếp thà rằng tuẫn tiết còn hơn!
Nàng chán nản lùi lại vài bước, chau mày nhìn Cảm Thánh tỏ vẻ bực bội. Cảm Thánh phu nhân rõ ràng là đang làm mọi cách để giữ chân nàng ở lại phủ, giả như bây giờ nàng có cho cô ta biết nàng là nhi nữ, cô ta hẳn sẽ có cách tiếp tục giữ chân nàng. Huống chi ban nãy nàng nắm tay Cảm Thánh, chỉ một cú gồng mình xoay tay cũng đủ để nói lên rằng cô ta biết võ công. Long Đĩnh quả nhiên đã không phái một kẻ tầm thường đến canh giữ nàng.
Nàng suy tính trong chớp nhoáng, quyết định liều một phen, nói:
– Ta cho phu nhân hai lựa chọn: hoặc là phu nhân tránh sang một bên để ta rời khỏi đây, hoặc là ta sẽ tiếp tục chạm vào người phu nhân! Phu nhân tuẫn tiết rồi, ta sẽ càng nhanh chóng được rời khỏi!
Bàn tay Cảm Thánh run run siết chặt cây trâm, từng đường gân nổi lên in hằn trên làn da mong manh nhạt sắc. Cảm Thánh nghiến răng, chau mày nhìn nàng, đáp:
– Rốt cuộc có thế nào, thiếp nhất định cũng sẽ không để vương tử rời khỏi đây!
Cô ta vừa dứt lời, nàng liền lao vào tấn công cô ta. Nào ngờ, cánh tay chỉ mới vươn lên, chưa kịp tung trảo thủ, nàng đã liền cảm thấy hụt sức, không còn chút nội lực nào. Nàng sợ hãi rụt tay về, lùi hẳn ra sau, ngồi xuống ghế, lưng tựa vào bàn, tay theo phản xạ lần vào dải thắt lưng. Cảm Thánh điềm nhiên bước đến, lấy từ tay áo ra một cái lọ nhỏ, hỏi:
– Vương tử tìm cái này phải không?
Nàng kinh động nhìn lên, trừng trừng ghim mắt vào ánh mắt cô ta, gằn giọng:
– Quả nhiên, các người đã dùng đến Mê Dược Hương Hồn Tán!
Cảm Thánh im lặng không đáp, cúi đầu tránh ánh mắt tóe lửa của nàng.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở, một kẻ bịt mặt từ ngoài xông vào, cầm kiếm đâm thẳng đến chỗ Cảm Thánh. Nàng hoảng hốt thét lên cảnh báo:
– Cảm Thánh phu nhân, phía sau!
Cảm Thánh lập tức quay lại, nghiêng mình né tránh mũi gươm đang lao đến. Bằng một động tác thuần thục, Cảm Thánh cúi xuống rút từ ủng ra một con dao găm rồi uyển chuyển bật lên gạt phăng lưỡi kiếm của kẻ lạ. Kẻ lạ ấy, trông tướng mạo có lẽ cũng là nữ nhi, tiếp tục đẩy kiếm đến tấn công Cảm Thánh.
Trong lúc hai người họ vờn qua vờn lại, nàng liền chợp lấy thời cơ, đứng dậy tiến ra cửa. Cảm Thánh phu nhân trông thấy, vội vàng chồm đến toan kéo nàng lại. Nào ngờ, cô gái kia đã nhanh tay nắm lấy đuôi tóc Cảm Thánh, giật ngược về sau. Cảm Thánh đau điếng nhã nhào, cô gái lạ bèn né sang một bên, nói:
– Công tử, mau chạy đi!
Kẻ lạ vừa lên tiếng, nàng lập tức thót tim quay người lại. Tông giọng cô ta rất đỗi quen thuộc, cả ánh mắt long lanh cũng thế. Mặc dù khuôn mặt cô ta đã được che chắn bằng một dải lụa, nhưng nàng gần như tin chắc rằng mình không nhầm lẫn, bèn ngỡ ngàng thốt lên:
– Yến Lan, có phải là cô không?
Cô gái kia sững sờ quay sang nhìn nàng, nhíu mày dò xét, ra vẻ bực dọc:
– Hóa ra là cô sao?
Yến Lan vừa dứt lời, Cảm Thánh phu nhân đã tiếp tục bật dậy tấn công. Nàng chần chừ đứng nhìn hai nữ nhân đối phó với nhau, Cảm Thánh thì cố sức hướng về phía nàng, Yến Lan lại dụng công giữ chân cô ta lại. Hai bên có lẽ võ công ngang nhau, lại thêm Cảm Thánh từ đầu dựa vào Mê Dược Hương Hồn Tán, nay Yến Lan bất ngờ xuất hiện, hiển nhiên không kịp đề phòng. Sau một hồi lưỡng lự, nàng đành chọn cách thừa cơ bỏ chạy. Yến Lan trông thấy, vội vàng nói lớn:
– Chạy theo hướng đông bắc, cố vượt tường thoát ra ngoài. Các ngả còn lại đều có binh lính trấn giữ!
Nàng cảm kích nói hai tiếng “cảm ơn” rồi đẩy cửa chạy đi, lòng băn khoăn không rõ Yến Lan vì sao lại xuất hiện ở chỗ của Khai Minh Vương. Tuy vậy, vốn chẳng còn nhiều thời gian, trước khi Cảm Thánh phu nhân kịp báo động cho thuộc cấp, nàng bằng mọi giá phải vượt tường lẻn ra ngoài phủ.
Mê Dược Hương Hồn Tán là một loại độc dược khó nhằn, nàng trước giờ luôn ỷ y vào thuốc giải, thật không ngờ lại có ngày bị người ta tước mất. Thường khi, những chuyện vặt vãnh như trèo cây vượt tường với nàng thật dễ như trở bàn tay; hôm nay trúng phải thứ thuốc mê quái quỷ của người Chiêm Thành, nàng buộc phải nếm mùi thục nữ leo cây! Vất vả lắm, nàng mới có thể bám cành tung người qua tường, đến khi chạm đất rồi cũng không nén nổi một tiếng rên xiết khe khẽ. Nàng nén đau, bật dậy nhích từng bước một. Ra đến được con phố, nàng bèn thuê ngay một chiếc xe ngựa, chạy thẳng về Nhân Trí Vương Phủ.
Vừa về đến nhà, nàng đã vội vào phòng tìm thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán. Chẳng chờ mê dược tan, nàng soạn luôn vài chục mũi Kim Yên Châm rồi gấp rút rời phủ. Cam Mộc thấy nàng vừa về lại đi, bèn chạy theo hỏi:
– Chị làm sao vậy? Có cần tôi bẩm báo lại với vương gia không?
Nàng đáp lời y, chân không ngừng sải bước:
– Nói với cha ta, hoàng cung có biến, tự ông sẽ biết phải làm gì. Nội trong đêm nay nếu không thấy ta quay lại, ngươi lập tức cùng cha ta thu dọn đồ đạc, rời khỏi Hoa Lư càng sớm càng tốt!
Cam Mộc nghe như sét đánh ngang tai, chân lập tức chùng lại, hệt như vừa đeo vào thêm nghìn cân. Nàng chẳng có nhiều thời gian để giải thích, huống chi với nàng mọi chuyện vẫn còn quá mơ hồ. Nàng phải vào hoàng cung ngay bây giờ, nơi duy nhất nàng có thể tìm thấy câu trả lời cho hàng loạt hành động ám muội của Long Đĩnh.
Nàng quất roi cho ngựa phi thật nhanh, tiếng gió rít đều đều bên tai khiến nàng cảm thấy ớn lạnh. Lúc này đã là chính ngọ, mặt trời đang xả từng trận nắng khô gắt xuống thành Hoa Lư, nàng điên cuồng ruổi ngựa chạy dài, lòng sợ rằng tất cả đã quá muộn…
Chú thích:
(7) Cảm Thánh hoàng hậu: một trong số bốn hoàng hậu của Lê Long Đĩnh.
