Chương 28: Thân thế (phần 1)

Đã là duyên nợ ở đời

Ngày nào một bể một trời cách ngăn,

Biệt ly chẳng kịp băn khoăn

Lại vừa tái ngộ, hay chăng sự đời?

 

Phần 1:

Nàng phi ngựa nước đại trên con đường rộng thênh thang dẫn đến hoàng cung, cát bụi tung mù mịt theo từng nhịp vó gấp rút. Phía trước quang cảnh trống trải, núi Đại Vân(1) lừng lững giữa trời.

Hoàng cung quả nhiên có biến.

Ở khoảng cách hơn hai dặm đường, nàng đã có thể trông thấy cờ hiệu của Khai Minh Vương tung bay trên các tháp canh gác ngay trước cửa cung, quân cấm vệ đã bị thay bằng đạo quân đến từ Đằng châu. Nàng hoảng hốt ghìm cương, mí mắt hơi khép lại dưới bóng nắng chói chang, tia nhìn chú mục vào cánh cửa hoàng cung đã bị đóng kín và dày đặc thị vệ canh phòng. Trước đây, mỗi dịp nàng nhập cung, đều phải có lệnh của đức vua. Hoàng cung vốn được canh gác nghiêm ngặt, lại nằm sâu trong ba bốn lớp tường thành vừa cao vừa dày, muốn tùy tiện lẻn vào hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi, cứ nhìn cục diện trước mắt, binh lính của Khai Minh Vương đang tăng cường tuần tra khắp các mặt thành, nàng thừa biết liều mạng đánh nhau để lọt được vào bên trong gần như là bất khả thi. Chẳng thể quan minh chính đại vào hoàng cung, cũng chẳng thể đợi người của Cảm Thánh phu nhân đến bắt, nàng sốt ruột suy tính:

“Khai Minh Vương phái Cảm Thánh giam giữ ta, hiển nhiên chẳng đời nào để ta vào hoàng cung dễ dàng. Chi bằng, ta tìm người có đặc quyền tự do ra vào cung cấm mà nhờ vả hoặc khống chế. Vốn là có thể cậy nhờ Trịnh Quốc Hoàng Hậu, nhưng bà ấy lại đang ở châu Trường Yên, nước xa không cứu được lửa gần. Các hoàng tử khác thì chẳng còn ai lưu lại kinh thành để ta nhờ vả cả. Các công chúa…ngoại trừ công chúa Hiếu Minh ra, đều được gả đi xa…”

Hai chữ “Hiếu Minh” vừa lướt qua đầu, dòng suy tư của nàng lập tức chuyển hướng. Hiếu Minh công chúa tên thật là Lê Thị Phất Ngân(2), là con gái của Đại Thắng Minh Hoàng Hậu Dương Thị, có họ hàng gần với Trân Phi. Nhiều năm trước, công chúa được gả cho tướng quân Lý Công Uẩn, phủ đệ riêng đặt tại kinh thành Hoa Lư. Công Uẩn là thuộc cấp của Nam Phong Vương, theo lý thì hiện giờ y phải ở trong cấm cung lo việc chỉ huy đội quân cấm vệ. Thế nhưng, binh lính của Khai Minh Vương lại đang canh gác khắp các ngả dẫn vào hoàng cung, có lẽ Công Uẩn giờ này đã bị khống chế mất rồi. Tuy vậy, vợ y là Hiếu Minh công chúa hiển nhiên vẫn đang ở phủ đệ riêng, với thân phận cao quý của Hiếu Minh công chúa, nàng ta chắc chắn sẽ có cách giúp nàng nhập cung. Nàng như kẻ đi đêm bỗng nhiên thấy ánh đuốc, liền vội vã phi ngựa chạy theo hướng ngược lại, tiến thẳng đến phủ đệ của tướng quân Lý Công Uẩn.

Lúc còn nhỏ, nàng được Dương hoàng hậu đích thân nuôi dưỡng tại điện Long Lộc, đã sớm quen biết công chúa Hiếu Minh. Sau khi nàng trở về Nhân Trí Vương Phủ được một thời gian thì công chúa cũng xuất giá. Từ đó, nàng và Hiếu Minh chưa từng gặp lại. Được vài dịp chạm mặt ở hoàng cung thì nàng lại là Ngọc Minh Vương Tử, chuyện lập lờ thân phận này, công chúa vốn không hề hay biết. Giao tình giữa nàng và công chúa vì thế mà dứt hẳn. Nay, nàng đột nhiên tìm đến với danh phận Ngọc Minh Vương Tử, khiến công chúa không khỏi bất ngờ. Thời gian vốn chẳng nhiều, nàng lại không thể giải thích rõ ràng ngay, đành tóm lược  mọi chuyện từ lúc bị giam lỏng ở chỗ của Long Đĩnh đến khi thấy tận mắt quân binh từ Đằng châu bao vây trước cửa cung. Hiếu Minh nghe xong liền bị chấn động, phần vì sợ xảy ra chính biến, phần lại lo cho an nguy của Công Uẩn. Nàng chẳng cần nói quá nhiều, công chúa đã lập tức chấp thuận giúp nàng vào cung. Hiếu Minh sai người chuẩn bị cho nàng y trang của một thị vệ, giả làm người đi theo hộ tống công chúa.

Nàng đi theo sau công chúa Hiếu Minh, nhịp chân gấp rút nhưng không thể sải bước quá rộng, sợ rằng sẽ thất thố vượt lên trên nàng ta. Hiếu Minh tuy cũng sốt ruột như nàng, nhưng có lẽ phong thái nữ nhi chốn cung đình đã ăn sâu vào từng hơi thở, nàng ta vội vàng nhưng không chạy, dáng đi thoăn thoắt nhưng vẫn giữ được chất uyển chuyển cao quý. Còn nàng, từ nhỏ đã đóng rất đạt vai vương tử, hiển nhiên đâu có được cái thần thái ôn nhu trong mọi hoàn cảnh như Hiếu Minh công chúa. Chính vì thế mà, dãy hành lang dẫn đến điện Bách Bảo Thiên Tuế thường khi nàng vẫn hay đi, nay lại tạo cho nàng cái cảm giác dài hun hút lạ kì, bước mãi mà chẳng đến.

Khi nàng đã đến rồi, gian điện lại trống trải một cách đáng ngờ, không quân cấm vệ, cũng chẳng có cung nữ. Công chúa Hiếu Minh dừng bước ngay bên ngoài ngưỡng cửa, tĩnh lặng quan sát, cặp chân mày chau lại ra vẻ suy tư. Nàng trong lòng lo lắng bất an, liền đánh bạo nói:

–       Công chúa, hay là chúng ta đến thẳng điện Trường Xuân đi!

Hiếu Minh băn khoăn đáp:

–       Nơi nghỉ ngơi của hoàng thượng, chẳng phải cứ muốn đến là đến…

Nàng vội vã ngắt lời:

–       Đến nước này rồi, chúng ta còn câu nệ làm gì nữa?

Hiếu Minh nói:

–       Vương tử và tôi đều chẳng có binh quyền, hai kẻ thân cô thế cô an toàn vào được đến đây đã là một điều may mắn đến khó hiểu, nếu bây giờ lại đến điện Trường Xuân, tôi e rằng Khai Minh Vương sẽ dựa vào cớ này để gây khó dễ cho phu quân tôi.

Nàng nói, giọng quả quyết:

–       Tôi có thể đảm bảo với công chúa, Khai Minh Vương nhất định sẽ không gây khó dễ cho Lý tướng quân. Giả như, nếu hoàng thượng hoặc Khai Minh Vương trách tội công chúa tự ý xông vào điện Trường Xuân, công chúa cứ việc nói với họ là từ đầu đến cuối đều do tôi uy hiếp cả…

Hiếu Minh công chúa gay gắt ngắt lời:

–       Chẳng phải tôi vị kỉ, chỉ e hành động vội vã sẽ để lại hậu quả đáng tiếc. Cả nhà chúng tôi trên dưới hơn mười nhân mạng, đâu thể tùy tiện hành sự! Dù Khai Minh Vương có muốn cướp ngôi, ép buộc hoàng thượng thoái vị, bổn phận của tôi trên hết vẫn là nghĩ cách bảo toàn cho phu quân. Tôi giúp vương tử vào đây, động cơ chính là vì an nguy của phu quân, chẳng lẽ vương tử không hiểu sao?

Nàng nhíu mày, nhìn Hiếu Minh bằng ánh mắt bất nhẫn, sau cùng đành thở dài, nói:

–       Với tính khí của Khai Minh Vương, e rằng sẽ không dừng lại ở việc ép người thoái vị. Với tính khí của Lý tướng quân, e rằng sẽ không đứng ngoài nhìn Khai Minh Vương bức tử anh em ruột thịt. Tôi vì lo lắng cho long thể của hoàng thượng mà tìm đến nhờ cậy công chúa, không nghĩ được quá nhiều chuyện như vậy. Đến đây xin cáo từ, cảm ơn công chúa đã giúp tôi nhập cung.

Nàng vừa dứt lời, bèn xoay người bước đi. Hiếu Minh công chúa đắn đo một lúc rồi đột nhiên đuổi theo, nói:

–       Vương tử chờ đã! Người rõ ràng không muốn tôi được yên lòng nên mới nói những lời khó nghe đó! Thế thì người thành công rồi đấy, tôi sẽ cùng người đến điện Trường Xuân!

Nàng nhìn công chúa, cảm kích nói:

–       Nếu tôi đi một mình, sợ rằng sẽ chẳng đến được điện Trường Xuân. Nay công chúa đã đổi ý, xin ngàn lần cảm tạ công chúa!

Nhờ đi cùng công chúa Hiếu Minh với danh nghĩa giả mạo là thị vệ hộ tống, nàng và công chúa đã qua trót lọt các trạm canh gác dọc hành lang. Long Đĩnh trước giờ chưa từng xem trọng đám đàn bà con gái nơi cung cấm, quả nhiên chẳng hề căn dặn thuộc cấp kiểm soát gắt gao các phu nhân, công chúa. Vì lẽ đó mà Hiếu Minh công chúa có thể nhanh chóng đến được khuôn viên điện Trường Xuân.

Nàng theo công chúa đi xuyên qua khu vườn xanh um, càng đến gần gian điện lại càng bị kinh động bởi tiếng than khóc của đám cung nữ từ trong vọng ra. Nàng bàng hoàng dừng bước, lên tiếng ngăn cản Hiếu Minh:

–       Công chúa, không ổn rồi! Bên trong ắt đã xảy ra biến cố. Công chúa cùng tôi vào trong, không chừng sẽ bị giam lỏng đó!

Hiếu Minh cắn môi tính toán rồi hạ giọng nói:

–       Đã đi đến đây rồi, vương tử không phải nghĩ cho tôi nữa! Hai chúng ta, kẻ vì anh em, người vì phu quân, đã liều thì liều cho trót! Nếu những lời vương tử nói là sự thật, tôi chỉ sợ rằng chúng ta không còn nhiều thời gian.

Nàng bất giác cảm thấy áy náy, những lời nàng nói với Hiếu Minh về Long Đĩnh và Công Uẩn lúc còn ở điện Bách Bảo Thiên Tuế vốn là để đánh trúng tâm tư công chúa, buộc nàng ta vì lo lắng cho chồng mà cùng nàng đến điện Trường Xuân. Nhờ Hiếu Minh, nàng mới có thể nhập cung, lại nhờ Hiếu Minh, nàng mới có thể dễ dàng qua mắt đám thuộc cấp của Long Đĩnh ở khắp các trạm canh gác dọc hành lang cung cấm. Nếu lần này Hiếu Minh có mệnh hệ nào, nàng sẽ không thể gánh nổi ân hận vì đã nhẫn tâm lợi dụng mà làm liên lụy đến nàng ta.

Tiếng khóc của đám cung nữ bên trong khiến nàng có dự cảm không tốt, có lẽ Hiếu Minh nói đúng, chẳng còn thời gian để can thiệp nữa. Nàng đã ngủ mê mệt suốt nhiều canh giờ, từ đêm hôm qua đến giữa trưa hôm nay không ngờ lại đủ để Long Đĩnh khống chế cả hoàng cung, chẳng biết y đã làm đến những chuyện kinh thiên động địa gì rồi. Tuy vậy, nàng vẫn phải vào bên trong, biết đâu sẽ cứu được tính mạng của Long Việt, biết đâu toán cấm vệ quân của Lý Công Uẩn sẽ bảo toàn được cho Long Việt trong ngần ấy thời gian.

Suy tính trong khoảnh khắc, cảm thấy chẳng thể chần chừ quá lâu, lại không thể vừa lo cho Long Việt, vừa nghĩ cho công chúa Hiếu Minh, nàng đành bấm bụng theo công chúa bước tiếp về phía điện Trường Xuân.

Đột nhiên, quân binh từ khắp các ngả ập đến, dàn thành một hàng chắn ngay lối đi, giáo mác giương lên đe dọa. Công chúa Hiếu Minh nhất thời hoảng hốt, bèn lùi lại vài bước; nàng ta cố giữ cho tông giọng ổn định rồi quát lớn:

–       Thật vô lễ, dám cản đường bổn công chúa sao?

Tên chỉ huy toán quân lạnh giọng đáp trả:

–       Hoàng thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không được phép ra vào nội điện!

Nàng đứng sau công chúa Hiếu Minh, nhận ra ngay giọng Trương Tuấn, bèn vội vã bước lên, ngẩng cao đầu, nói:

–       Cả ta cũng không được vào sao?

Nhìn thấy nàng, Trương Tuấn lập tức tái mặt, lắp bắp đáp:

–       Hoàng thượng không căn dặn thuộc hạ là có bất kì ngoại lệ nào. Xin vương tử thứ cho tội ngạo mạn cản đường, phiền vương tử đưa công chúa xuất cung!

Nàng trừng mắt nhìn y rồi hậm hực quay người bước về, vừa đi ngang qua công chúa Hiếu Minh, nàng hạ giọng nói thật khẽ:

–       Công chúa nhân lúc tôi làm rối bọn chúng, tìm cách lẻn vào điện Trường Xuân!

Dứt lời, không để cho Hiếu Minh kịp định thần lại, nàng đã bất ngờ xoay người xông thẳng vào đám quân binh của Long Đĩnh. Nàng vốn chẳng phải dụng công sử chiêu, căn bản là bọn ấy có đến mười lá gan cũng chẳng dám làm tổn hại đến nàng. Nàng dùng Thạch Ngọc nhu trảo, liên tục tung người chộp vào ngọn giáo của chúng, hất đi. Đám thuộc hạ tạo thành một vòng vây bọc quanh nàng, không đánh trả mà chỉ lăm lăm mũi giáo phòng thủ. Trương Tuấn hốt hoảng nói:

–       Vương tử, bọn tôi chỉ là phận tôi đòi, xin vương tử đừng làm khó bọn tôi. Hoàng thượng đã có lệnh…

Nàng lớn tiếng ngắt lời, cánh tay vẫn không ngừng tung trảo thủ, luồn lách vào rừng giáo mác:

–       Các người chẳng phải quân cấm vệ, ngang nhiên xông vào hoàng cung chính là tội khi quân tạo phản. Sao lại còn mặt dày giả mạo ý chỉ hoàng thượng!

Trương Tuấn đáp, giọng bối rối:

–       Vương tử! Chúng tôi trước giờ chỉ nghe lệnh của một người, bất kể là khi ngài còn là hoàng tử, đại vương, hay đã là hoàng thượng! Chúng tôi một lòng trung thành, không phải loại ăn ở hai lòng!

Nàng nghe đến đây, lập tức lên cơn choáng váng. Quả nhiên, Long Đĩnh đã cướp ngôi thành công! Làm thế nào mà y lại có thể buộc Long Việt phải thoái vị? Trừ phi…

Nàng điên cuồng đảo mắt, không thấy công chúa Hiếu Minh đâu nữa, bèn xoay người bí mật phóng ra hàng loạt ám khí, nhằm vào chỗ yếu hại của từng tên lính một. Hơn mười tên lính bất ngờ bị trúng Kim Yên Châm, liền lập tức buông giáo quỵ ngã. Nàng bình sinh chẳng thích chơi trò đánh lén thô thiển với đám hạ nhân, nhưng sự thể đã đến nước này, lại bị dồn vào thế một chọi mười, đành cắn răng ra tay. Giải quyết xong bọn Trương Tuấn, nàng lấy đà nhảy vọt khỏi vòng vây rồi lao thẳng vào nội điện; vừa đến nơi, chưa kịp định tâm quan sát tình hình, đã thấy công chúa Hiếu Minh đứng thất thần ngay giữa gian điện. Gương mặt Hiếu Minh hiện đầy nộ khí, mắt long lên sòng sọc, nhìn nàng giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống. Nàng dừng lại trước mặt công chúa, thở hổn hển lấy hơi, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi han, đã bị công chúa bất ngờ giáng thẳng vào mặt một cú tát đầy thịnh nộ. Đầu óc nàng lập tức váng vất, loáng thoáng bên tai là âm giọng lạnh lùng của Hiếu Minh:

–       Ngươi lừa ta! Tại sao ta lại ngu ngốc đi tin lời ngươi? Ngươi thật không đáng mặt là con trai của Nhân Trí Vương!

Nàng ôm chầm lấy một bên má, uất ức nhìn công chúa, nghẹn giọng không nói nên lời. Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên:

–       Hiếu Minh công chúa, đã đến nước này rồi mà chị còn dám động đến nàng ấy sao?

Hiếu Minh nhếch mép cười nhạt, giọng khinh bỉ:

–       Cái kiểu các ngươi gọi nhau, thật là đảo lộn hết cả luân thường rồi!

Từ sau bức rèm, Long Đĩnh thong thả bước ra ngoài, trên người ngang nhiên khoác bộ long bào đỏ sẫm. Nàng sửng sốt nhìn, mắt trừng trừng kinh dị. Y tiến đến thật gần nàng, đưa tay cởi bỏ dải dây buộc cho tóc nàng xõa xuống, đoạn, quay sang nói với Hiếu Minh:

–       Chị bảo ta đảo lộn luân thường, thế thì tự nhìn cho thật kĩ xem nàng ấy là nam hay nữ! Chị mặc dù là chị gái của ta, nhưng đừng nghĩ muốn nói gì thì nói, muốn đánh ai thì đánh. Chồng chị đang ở trong kia, chị lại tự dẫn xác vào hoàng cung, hai người muốn làm trung thần thì cứ việc, ta không quản! Nhưng còn Phật Mã(3) con trai chị và An Quốc(4) con gái chị hiện đang ở nhà một mình, có lẽ ta sẽ phải mời chúng sang phủ đệ cũ của Nam Phong Vương chơi một chuyến, tiện thể giúp chị và anh rể trông coi chúng!

Công chúa Hiếu Minh mặt đỏ bừng bừng, mắt mở to cắm thẳng vào cặp mắt đen sâu hoắm của Long Đĩnh. Nàng ta giơ tay lên toan tát y, sau cùng lại nghiến răng hạ xuống, hai bàn tay siết chặt trong căm phẫn.

Nàng nghe những lời đe dọa của Long Đĩnh dành cho Hiếu Minh, phút chốc liền hiểu ra ngay nguyên cớ cái tát của công chúa. Hóa ra, Long Đĩnh đã tiện thể nàng lợi dụng công chúa nhập cung, dùng công chúa cùng gia quyến trực tiếp uy hiếp tướng quân Lý Công Uẩn. Nàng bàng hoàng vùng chạy vào trong, bức rèm vừa được vén lên, cảnh tượng thê lương đẫm máu đã ở ngay trước mắt.

Long Việt nằm bất động trong vòng tay Lý Công Uẩn, từ lâu đã là một cái xác lạnh lẽo tái nhợt. Cánh tay Long Việt buông thõng quái dị, bàn tay lộ ra khỏi ống tay áo thâm tím một màu đáng sợ. Nàng run rẩy ngồi xuống cạnh bên, tai vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nấc đứt đoạn của Công Uẩn. Nàng hỏi, giọng không còn một chút biểu cảm nào:

–       Hoàng thượng băng hà khi nào?

Công Uẩn nghẹn giọng, đáp rất khó nghe:

–       Canh ba đêm qua, có kẻ đột nhập vào hoàng cung. Chúng chia nhau đi nhiều ngả, tôi bị trúng kế giương đông kích tây, đuổi theo đến điện Tử Hoa thì không ngờ ở điện Trường Xuân đã có kẻ hại chết hoàng thượng mất rồi!

Nàng nghe đến đây, bất giác rùng mình, vội vàng vén tay áo Long Việt lên. Quả nhiên, cả cánh tay đã thâm tím gãy nát, đích thị là hậu quả từ Thạch Ngọc Trảo dưới bàn tay tàn độc của Phượng Hoàng Đại Nương. Chấn thương kiểu này nàng đã từng một lần chứng kiến, năm đó, nếu không nhờ y thuật kỳ diệu của Ngọc Diện thần y Phạm Nhân Kiệt và sự giúp đỡ tận tình của Trí Anh, có lẽ cánh tay Ngô Bình đã sớm bị phế bỏ. Ngô Bình là kẻ võ công không tầm thường, lại suýt gặp họa sát thân bởi Phượng Hoàng Đại Nương, huống hồ chi Long Việt vốn chẳng mấy hứng thú với võ công, chắc chắn không phải là đối thủ của ả. Nàng trong lúc tâm tư hỗn loạn, xúc cảm đa chiều, bèn cầm lấy thanh kiếm của Công Uẩn, lao thẳng ra ngoài, nhắm mũi nhọn vào Long Đĩnh, thét lớn:

–       Lê Long Đĩnh, ta giết ngươi!

Long Đĩnh sắc mặt tái nhợt, tuy vậy, vẫn đứng bất động tại chỗ, cặp mắt tĩnh lặng nhìn nàng, không hề dời đi nửa bước. Thị vệ từ bên ngoài lập tức ập vào, y chỉ lãnh đạm hạ lệnh:

–       Tất cả đứng yên, không được can thiệp!

Đám thị vệ sững sờ đứng nhìn, ngọn giáo run rẩy. Nàng sau khoảnh khắc chùng chân lại tiếp tục cầm kiếm lao đến, nhắm thẳng vào tâm khẩu Long Đĩnh. Y vẫn đứng yên, không phản công, cũng chẳng né tránh. Nàng bất giác nảy sinh sợ hãi, bao nhiêu kí ức thuở nhỏ đột ngột ùa về. Tâm tư nàng bị phân tán, lại có cả một chút mềm yếu không cam tâm, bèn chếch nhẹ mũi kiếm, cắm phập vào vai y. Bộ hoàng bào màu đỏ chỗ vừa bị nàng đâm vào liền ướt đẫm, máu theo vết thương loang đầy vạt áo. Tay nàng run lên bần bật, hơi thở phút chốc ngưng lại, cả nhãn quan lẫn thính lực đều trở nên nhạt nhòa. Hiếu Minh công chúa đứng gần đó cũng bị chấn động, môi mấp máy nói không nên lời.

Rồi đột nhiên, rất nhanh sau đó, Long Đĩnh đưa tay nắm vào lưỡi kiếm, dồn sức kéo thẳng ra khỏi bả vai rồi hất tung thanh kiếm xuống đất. Nàng lặng người nhìn bàn tay y rướm máu, thanh kiếm rơi leng keng trên thềm điện lạnh lẽo. Lần đầu tiên trong đời, nàng biết thế nào là cảm giác muốn khóc nhưng không thể khóc, muốn gào nhưng không thể gào, một thứ cảm xúc bất lực đến dị thường, uất ức đến thương tâm.

Long Đĩnh nhích chân tiến đến, một tay thô bạo nắm lấy quai hàm nàng, buộc cho miệng nàng hé mở, tay còn lại bỏ một viên Mê Dược Hương Hồn Tán vào. Nàng trợn mắt lườm y, dùng chút sức lực chưa bị tiêu hao để tát y thật mạnh. Y nhanh tay tóm lấy cổ tay nàng, hất nàng ngã hẳn xuống sàn, giọng lạnh lùng tàn độc:

–       Giam nàng ta vào điện Long Lộc, canh giữ thật cẩn thận. Nếu để nàng ta bỏ trốn, ta sẽ cho tất cả các ngươi được tuẫn táng theo Trung Tông.

Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, tháng mười năm Ứng Thiên thứ mười hai (1005), Lê Long Việt lên ngôi được ba ngày thì bị em ruột là Lê Long Đĩnh cho người vượt tường lẻn vào cung giết chết, khi ấy vua chỉ mới hai mươi ba tuổi. Vua bị ám sát, các bầy tôi đều hoảng sợ bỏ chạy, duy chỉ có Điện tiền quân là Lý Công Uẩn ở lại ôm xác vua mà khóc. Long Đĩnh lên ngôi, truy đặt thụy hiệu cho Long Việt là Trung Tông, tự xưng tôn hiệu là Khai Thiên Ứng Vận Thánh Vân Thần Vũ Tắc Thiên Sùng Ðạo Ðại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng Ðế, truy tôn mẹ là Hưng Quốc Quảng Thánh Hoàng Thái Hậu, lại khen Cổng Uẩn là bậc trung thần, không giết hại mà phong cho làm Tứ sương quân phó chỉ huy sứ. Vua vẫn giữ niên hiệu cũ là Ứng Thiên.

Ngày nàng rời điện Long Lộc, tính đến nay nom đã gần mười lăm năm. Dương hoàng hậu qua đời, ngôi điện này vì vậy mà cũng bị bỏ trống. Năm xưa nàng sống trong điện Long Lộc, ngày ngày đọc kệ đọc vè, chơi đùa cùng cung nữ. Những kí ức ấy vốn đã quá xa xôi, giờ gian điện ở ngay trước mắt, vẫn lộng lẫy xa hoa tráng lệ, nhưng lại trống trải lạnh lẽo đến se lòng, khiến ấn tượng của nàng càng thêm mờ nhạt.

Long Đĩnh giam lỏng nàng, lại rất biết chọn nơi để giam. Điện Long Lộc rộng mênh mông tịnh không một bóng người, chỉ có bóng nắng chập chờn từ bên ngoài hắt vào bầu bạn cùng nàng. Điện rộng cảnh cũ, người xưa chẳng còn, nàng đau lòng thở dài, ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa hẳn vào vách, mắt nhắm nghiền, nặng trĩu.

Nàng thiếp đi lúc nào không hay, là mê man thật sự, giấc ngủ đầy ắp mệt mỏi, chán chường, và vô vọng; đến khi mí mắt hé mở, nội điện chỉ còn là một khoảng không âm u xám xịt, nhờ nhờ ánh đuốc rọi vào qua ba bốn lần rèm lụa. Bên ngoài, nắng đã tắt, ngày đã tàn, cuối cùng cũng hết một ngày đầy biến cố.

Có tiếng cửa gỗ bật mở, âm thanh kẽo kẹt vọng vào. Nàng ngoảnh đầu nhìn, một nhóm cung nữ cầm đèn tiến đến, tỏa ra đặt bát nến ở khắp các nơi trong nội điện. Điện Long Lộc phút chốc sáng bừng, họa tiết thêu chỉ vàng trên mấy tấm màn trướng bằng lụa mỏng thi nhau lấp lánh dưới ánh nến, bức rèm châu cũng phản chiếu lung linh. Bọn cung nữ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, cánh cửa gỗ cũng chẳng màng khép lại. Nàng hoài nghi nhìn ra khung cửa, hơi thở nặng nề, tâm can quặn thắt. Bọn cung nữ vừa rời khỏi, Long Đĩnh đã xuất hiện ngay trước thềm điện. Y thong thả bước vào, từng bước từng bước như đạp lên nỗi sợ hãi tột cùng trong nàng.

Nàng kinh động nhổm người dậy, luống cuống lục tung vạt áo, thắt lưng; lòng thầm mong bọn cung nữ soát người nàng ban sáng có thể vẫn còn để sót lại đâu đó một mũi ám khí, hoặc một cây trâm nhọn. Mọi cố gắng tìm kiếm nhanh chóng trở nên vô vọng, nàng đã trở thành một kẻ không có vũ khí phòng thân, cũng chẳng còn nội lực tự vệ. Long Đĩnh đã tiến đến thật gần, nét mặt y lạnh lẽo, ánh mắt âm u, sắc diện xanh xao nhợt nhạt. Nếu có lúc nào trong đời nàng cảm thấy thật sự sợ y, thì đó chính là lúc này, khi y đang đứng trước mặt nàng, tia nhìn rọi thẳng khiến nàng sởn gai óc. Bất giác, nàng bật khóc, môi mím lại ngăn không cho tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng. Y chậm rãi tiến đến, nàng run rẩy bước lùi, đến khi phía sau lưng là bức tường lạnh lẽo, nàng đành bất lực phó thác cho số phận.

Lúc này, khuôn mặt y đã ở rất gần khuôn mặt nàng, bàn tay trái siết chặt như muốn nghiền nát vai nàng. Nàng nén đau, toan ngoảnh mặt đi. Y chẳng buông tha, lập tức đưa tay còn lại thô bạo giữ lấy mặt nàng, buộc nàng đối diện với y. Rồi y thôi vàu nát vai nàng, chuyển sang nắm lấy bàn tay nàng, kéo lên áp chặt vào bả vai y, nơi ban sáng nàng đã đâm kiếm vào đó. Y hỏi, giọng nhạt thếch:

–       Tại sao lại làm thế với ta?

Nàng có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của y phà vào mặt. Y kiên nhẫn chờ đợi, chẳng mảy may nới lỏng nắm tay. Nàng đáp, khuôn mặt y nhòa dần sau màn nước đọng nơi khóe mắt:

–       Tôi chỉ hối hận đã không đâm chết ngài!

Bất giác, nắm tay y lại càng siết chặt, y hỏi:

–       Nàng chưa từng xem trọng hắn, sao lại vì hắn mà muốn giết ta?

Nàng đáp thật khẽ:

–       Vì ngài lừa dối tôi! Ngài không cần tôi! Nếu ngài cần tôi, ngài đã không làm những chuyện bất nhân bất nghĩa, đại nghịch bất đạo ấy!

Long Đĩnh bật cười khô khốc, nói:

–       Đây vốn dĩ là vị trí của ta, ta giành lại thì có gì là sai? Nàng căn bản không hề yêu ta, bao lâu nay ẩn nhẫn theo ta chỉ vì muốn ngăn ta tranh đoạt với hắn. Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì nàng muốn gì?

Tâm tư nàng đột nhiên tỉnh táo trở lại, như thể vừa tìm được lời đáp cho khúc mắt nhiều năm trời cất công tìm kiếm. Y nói đúng, căn bản là nàng không hề yêu y. Loại xúc cảm nàng dành cho y chỉ là kết quả của sự hàm ơn, nỗi sợ hãi và lòng ngờ vực mơ hồ. Huống chi, lời nói của nàng với y không hề quan trọng, cảm xúc của nàng với y cũng chẳng đáng bận tâm. Vậy thì, nàng yêu hay không yêu y, vốn từ đầu đã chẳng có nghĩa lý gì. Nàng chếch miệng cười, nói:

–       Ngài nói đúng! Tôi không yêu ngài, từ đầu đã không, bây giờ lại càng không! Nhưng tôi đã từng kính trọng ngài, từng quý mến ngài, từng muốn cùng ngài sống một cuộc đời bình yên vui vẻ. Ngày hôm nay, ngài đã tước đoạt tất cả những xúc cảm tốt đẹp của tôi về ngài. Ngài chẳng cần phải lấy tôi nữa, cha tôi đã giao trả toàn bộ binh quyền cho triều đình. Tôi cũng chẳng cần phải hao tâm tổn sức ngăn cản ngài làm những chuyện bất nhân bất nghĩa. Tôi xin ngài, buông tha cho tôi đi!

Long Đĩnh siết chặt lấy cằm nàng, y gằn giọng:

–       Nàng nghĩ ta muốn lấy nàng chỉ vì lo sợ binh quyền trong tay Nhân Trí Vương sao?

Y nói xong, liền sấn đến áp chặt vào thân thể nàng, môi điên cuồng lướt từ mặt xuống đến cổ nàng. Nàng bấn loạn dồn sức vào hai cánh tay, làm tất cả những gì có thể nhằm ngăn y lại. Mặc nàng cào cấu giật tóc, y vẫn hung hăng tóm giữ nàng, hôn nàng một cách cuồng loạn. Nàng ra sức chống cự, đến khi nhận thấy mình bị nhấc bổng lên rồi đè hẳn xuống nền đất thì thật sự kinh động hoảng sợ. Thân thể nàng bị y khóa chặt, một tay tóm giữ hai cánh tay nàng, tay còn lại nắm lấy vạt áo nàng giật mạnh xuống. Nàng khiếp hãi gào thét liên hồi:

–       Bỏ ta ra, ta xin ngươi, bỏ ta ra đi…

Mặt nàng phút chốc ướt đẫm nước mắt, tâm trí hỗn loạn, đầu óc quay cuồng. Một mảng vai nàng lộ hẳn ra ngoài, y chẳng màng đến chuyện nàng đang gào thét gây huyên náo khắp gian điện, tiếp tục dày vò nàng. Nàng cảm thấy hàm răng sắc lạnh của y cắm phập vào bả vai, tay y lần đến dải dây buộc yếm sau cổ nàng. Nàng bất lực gào khóc, điên cuồng cào nát cổ y.

Rồi đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng gãy vỡ từ trên nóc điện. Tiếp theo đó, một kẻ lạ bỗng dưng xuất hiện, tóm lấy cổ áo Long Đĩnh. Bằng một động tác nhanh gọn dứt khoát, kẻ ấy hất mạnh y ra khỏi người nàng. Long Đĩnh bị tấn công bất ngờ thì chẳng kịp trở tay, y văng ra xa đến hơn năm sáu trượng. Nàng lồm cồm bò dậy, tay run rẩy chỉnh lại áo xống, mắt hoang mang nhìn kẻ lạ vừa mới xuất hiện trong nội điện.

Long Đĩnh bị hất ngã, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Y mau chóng vươn dậy, thét lớn:

–       Người đâu, bao vây điện Long Lộc!

Kẻ lạ chẳng chờ Long Đĩnh kịp trở tay, bèn lập tức quay người tóm lấy nàng, cõng nàng vụt chạy. Trước khi rời khỏi, hắn không quên bắn vài phát ám khí vào chân Long Đĩnh.

Khi quân binh ập đến, kẻ lạ đã đem nàng chạy đi mất hút. Nhác thấy chỉ huy toán quân vừa đến là Lý Công Uẩn, Long Đĩnh bèn giật bung mấy mũi ám khí ra khỏi chân, mặc kệ máu tuôn xối xả, y lao đến chỗ Công Uẩn, giọng đầy nộ khí:

–       Ngươi nhất định không được để chúng thoát!

Công Uẩn chưa kịp phản ứng, Long Đĩnh liền quay sang một thuộc cấp khác, nói:

–       Còn ngươi, về phủ đưa Cảm Thánh phu nhân và Đào Yến Lan nhập cung ngay cho ta!

Vừa nghe Long Đĩnh nhắc đến Yến Lan, Công Uẩn lập tức tái mặt. Y trừng mắt nhìn Long Đĩnh rồi quay người vội vàng chạy ra khỏi điện Long Lộc, miệng thét lớn:

–       Tất cả theo ta, bao vây khắp các ngả trong hoàng cung ngay lập tức!

Chú thích:

(1)  Núi Đại Vân: theo Đại Việt sử ký toàn thư, cung điện thời tiền Lê được Lê Đại Hành xây dựng trên núi Đại Vân thuộc cố đô Hoa Lư, đoạn trích về việc xây dựng cung điện như sau: “Làm nhiều cung điện nhà cửa: dựng điện Bách Bảo Thiên Tuế ở núi Ðại Vân, cột giác vàng bạc, làm nơi coi chầu; phía đông là điện Phong Lưu, phía tây là điện Tử Hoa, bên tả là điện Bồng Lai, bên hữu là điện Cực Lạc. Tiếp đó là lầu Ðại Vân, dựng tiếp điện Trường Xuân làm nơi vua nghỉ. Bên cạnh điện Trường Xuân lại dựng điện Long Lộc, mái lợp ngói bạc.”

(2)  Lê Thị Phất Ngân: theo các nghiên cứu dựa trên thần phả Hán Nôm ở cố đô Hoa Lư, công chúa Lê Thị Phất Ngân là con gái của Lê Đại Hành và hoàng hậu Dương Thị (Dương Vân Nga). Công chúa được gả cho Lý Công Uẩn, sau sinh ra Lý Phật Mã.

(3)  Lý Phật Mã: tức vua Lý Thái Tông (1000 – 1054) còn có tên khác là Lý Đức Chính, là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Lý, cai trị từ năm 1028 đến năm 1054. Ông sinh tại kinh đô Hoa Lư, năm Ứng Thiên thứ 7 thời vua Lê Đại Hành.

(4)  An Quốc trưởng công chúa: Đại Việt sử ký toàn thư nhắc đến trưởng công chúa An Quốc một lần, trong sự kiện nàng được Thái Tổ Lý Công Uẩn gả cho Đào Cam Mộc rồi phong Cam Mộc làm Nghĩa Tín Hầu vì ông này có công trong cuộc chính biến năm 1010, đưa Lý Công Uẩn lên ngôi vua.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này