Kẻ lạ cõng nàng lao đi vun vút trong đêm. Từ lúc y xuất hiện, nàng chẳng kịp nhìn thấy mặt y, chỉ biết dáng lưng y trông rất quen. Nàng có một chút ngờ ngợ, cho rằng đó chính là chàng, nhưng lại chẳng dám khẳng định. Hoàng cung rộng lớn chìm trong đêm tối, lại nằm trên một quả núi nhỏ, nơi thì triền dốc trơn trượt, chỗ lại có lầu canh gác sáng choang ánh đuốc. Nàng giật nhẹ cổ áo y, nói:
– Mau bỏ tôi xuống đi, chạy mãi thế này chưa hẳn đã có đường thoát.
Y dừng chân, băn khoăn quay nhìn khắp phía. Quả nhiên, quân binh đang được huy động bao vây các ngả, chạy đằng nào rồi cũng đụng độ với họ. Y bèn đặt nàng xuống đất, vừa quan sát xung quanh, vừa nói:
– Cô biết còn đường nào khác để thoát ra ngoài không?
Nói rồi, y xoay đầu nhìn nàng. Dưới ánh đuốc mờ nhạt từ xa hắt đến, nàng có thể trông thấy sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt y, ngay bản thân nàng lúc này cũng đang bất ngờ đến không còn tin vào mắt mình nữa rồi. Y giật nảy mình, ghé đến nhìn nàng thật kĩ, giọng hối hả, có cả một chút mừng rỡ:
– Như Như, có phải cô không?
Nàng rưng rưng nhìn y, môi mấp máy:
– Anh Bình, là anh thật sao? Tôi còn có thể gặp lại anh sao?
Kẻ vừa liều mạng xông vào điện Long Lộc đem nàng đi, thật chẳng ngờ lại đúng là người nàng hằng mong đợi. Sau nhiều tháng xa cách, chàng vẫn là chàng, ấn tượng vẫn vẹn nguyên như thuở nào tại xứ Cổ Pháp lắm điều kì dị: chỉ cần một lần gặp gỡ, cũng đủ ghi khắc cả đời. Nàng vội vàng mỉm cười, đưa tay áo lau sạch nước mắt, ngây ngô nhìn chàng, lòng chẳng rõ có nên gọi loại xúc cảm đang trỗi dậy trong mình là hạnh phúc hay không.
Ngô Bình sau khoảnh khắc ngạc nhiên thì liền tỉnh trí, hỏi vội:
– Làm sao để thoát khỏi đây? Cô còn biết đường nào khác không?
Nàng hỏi lại:
– Anh vào đây làm gì?
Ngô Bình đáp:
– Tôi vào tìm anh Công Uẩn. Chuyện dài lắm, để sau đã!
Như Như chau mày suy tính, nói:
– Chẳng việc gì phải để sau cả! Chi bằng chúng ta cứ tìm gặp Lý tướng quân. Hắn là chỉ huy điện tiền quân, mọi ngóc ngách trong hoàng cung chắc chắn sẽ rõ hơn ai hết. Hơn nữa, lại là sư huynh của anh, chẳng lẽ lại bắt anh giao nộp.
Ngô Bình gật gù, nói:
– Cô nói cũng có lý, nhưng biết anh ấy ở đâu mà tìm?
Như Như nói:
– Anh phải cho tôi biết anh vào đây làm gì đã!
Ngô Bình đáp:
– Sư phụ lo sợ hoàng cung có chính biến, bảo tôi vào tìm anh Công Uẩn. Tôi khó khăn lắm mới lẻn vào được, nhưng tìm khắp nơi chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu. Sau cùng, tôi phát hiện Khai Minh Vương đã trở thành hoàng đế, lại thấy y cho người canh gác nghiêm ngặt cung điện ban nãy. Nghi ngờ anh Công Uẩn đã bị y khống chế, tôi liền nhảy luôn lên mái điện, cố nhìn vào bên trong. Chờ mãi không thấy người ta thắp đèn, đến khi có chút ánh sáng rồi lại bắt gặp y đang giở trò xằng bậy. Chẳng kịp trông rõ thế nào, đành liều mạng nhảy vào can thiệp, hóa ra lại là cô!
Nàng cúi đầu nói khẽ, bất giác lại cảm thấy sống mũi cay cay:
– Nếu anh không kịp thời can thiệp, tôi chẳng biết thế nào nữa!
Ngô Bình âu lo nhìn nàng, hỏi:
– Này, chuyện qua rồi, cô đừng buồn nữa! Nhưng tại sao trông cô lúc nãy chẳng giống người biết võ công thế?
Nàng đáp:
– Hắn ép tôi uống Mê Dược Hương Hồn Tán, sai bọn cung nữ tước hết ám khí của tôi rồi giam tôi trong điện Long Lộc.
Ngô Bình không tránh khỏi kinh ngạc, hỏi:
– Chẳng phải Khai Minh Vương rất tốt với cô sao? Cớ gì lại đối xử với cô như thế?
Như Như chẳng ngẩng mặt lên, cũng chẳng đáp lời. Ngô Bình nghe thấy nàng sụt sịt nén khóc, bèn thở dài xua tay:
– Thôi bỏ đi! Nghĩ cách tìm anh Công Uẩn đã!_rồi chàng lấy ra một cái lọ nhỏ, đưa cho Như Như, nói tiếp_Thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán này là của Xuân Lan cho tôi, cô mau dùng đi, để còn có sức chạy tiếp!
Nàng ngẩn đầu nhìn chàng đầy cảm kích, đưa tay cầm lấy lọ thuốc. Thuốc vừa dùng xong, nàng chưa kịp đưa trả lọ đã phải giật mình biến sắc. Từ phía cuối dãy hành lang trước mặt, một toán lính cầm đuốc hùng hổ xông đến. Nàng vội kéo Ngô Bình thụp người vào bụi cây gần đó, hồi hộp chờ đợi.
Toán thị vệ vừa chạy ngang qua, đã nghe thấy giọng Công Uẩn vang lên:
– Các người canh phòng chỗ đoạn tường kia, bất cứ kẻ nào hành tung mờ ám cứ việc bắt lại hết cho ta!
Bọn lính nọ lập tức vâng dạ rồi rời khỏi. Ngô Bình nhận ra giọng Công Uẩn, trong lòng khấp khởi mừng thầm, bèn kéo Như Như rời bụi cây nhảy lên đoạn hành lang, thận trọng bám theo Công Uẩn.
Chạy được một lúc, Thuốc giải Mê Dược Hương Hồn Tán dần ngấm, Như Như cảm thấy sức lực đang hồi phục, liền tóm nhanh lấy cán kiếm đeo bên hông Ngô Bình, cố ý rút mạnh ra khỏi vỏ. Quả nhiên, âm thanh cọ xát của lưỡi kiếm vừa vang lên, Lý Công Uẩn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Lo sợ Công Uẩn sẽ thét gọi quân binh, Ngô Bình vội vã lên tiếng:
– Anh Công Uẩn, là tôi đây!
Công Uẩn nheo mắt nhìn, nhận ra Ngô Bình thì bèn ngạc nhiên chạy đến. Y đảo mắt sang Như Như rồi lại nhìn Ngô Bình, nói:
– Hóa ra là cậu! Thật liều mạng! Mau theo ta!
Dứt lời, Công Uẩn lập tức nhảy khỏi đoạn hành lang, Ngô Bình và Như Như gấp rút bám sát phía sau. Khi đã đến một góc tối tại khu vườn rậm rạp bị bỏ hoang ở phía tây hoàng cung, ba người mới dừng lại. Công Uẩn thận trọng quan sát một vòng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran, tán cây bóng lá chập chờn xám xịt dưới ánh sáng yếu ớt của sao trời. Đoạn, y vội vã bước đến gần Ngô Bình, bám chặt lấy bàn tay chàng, nói:
– Cậu sao lại vào đây? Nhỡ bị chúng phát hiện, làm sao tôi cứu cậu nổi?
Ngô Bình đáp:
– Sư phụ từ khi hay tin Khai Minh Vương về kinh đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Sáng nay, người có dự cảm xấu, bèn sai tôi sang phủ đệ của anh dò hỏi. Lúc tôi đến, nghe người nhà bảo chị dâu vừa đi cùng Ngọc Minh Vương Tử, tôi sợ có chuyện chẳng lành, bèn đưa cả công tử Phật Mã và quận chúa An Quốc đến chùa Nhất Trụ. Sư phụ biết chuyện công chúa đi cùng vương tử, lập tức bảo tôi phải đột nhập vào hoàng cung tìm anh. Tôi tìm mãi từ chiều đến giờ mới gặp được!
Công Uẩn vừa nghe Ngô Bình nhắc đến Phật Mã và An Quốc, mắt liền sáng lên phấn khởi, y siết chặt tay chàng, xúc động hỏi lại:
– Cậu đưa được Phật Mã và An Quốc về chùa Nhất Trụ rồi sao? Chuyện này còn ai biết không?
Ngô Bình đáp:
– Lúc tôi đưa hai đứa trẻ về chùa, có gặp Nhân Trí Vương đang ở đấy nói chuyện với sư phụ! Chuyện các con anh đang ở chùa Nhất Trụ, có lẽ Nhân Trí Vương cũng biết.
Công Uẩn liền thở phào nhẹ nhõm, y chưa kịp mở miệng nói tiếp thì Như Như đã vội vã xen vào. Nàng bám lấy tay áo Ngô Bình, giọng băn khoăn:
– Chiều nay Nhân Trí Vương đã đến chùa Nhất Trụ sao, ông ấy đi một mình hay có người hộ tống? Lúc đến có đem theo hành lý gì không? Hiện đã rời khỏi chùa hay chưa?
Ngô Bình quay sang Như Như, ái ngại nói:
– Tôi không biết nữa! Tôi đưa được Phật Mã và An Quốc về chùa xong thì liền vào đây.
Như Như chau mày nhìn xuống, nét mặt đậm vẻ sốt ruột. Tuy vậy, nàng lặng im chẳng nói gì thêm, tay vô thức vò nát dải dây thắt lưng. Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Công Uẩn lên tiếng hỏi tiếp:
– Sư phụ muốn cậu gặp tôi, vậy người có điều gì nhắn nhủ không?
Ngô Bình liền chần chừ nhìn sang Như Như, thấy nàng vẫn đang cúi mặt đăm chiêu, bèn quay đầu đáp lời Công Uẩn:
– Mọi chuyện bên ngoài, sư phụ sẽ thay anh lo liệu. Còn biến cố trong hoàng cung, người bảo anh tùy cơ ứng biến, không được nóng vội khiến gia quyến bị liên lụy, càng không được làm chuyện thí mạng. Thời thế thay đổi, có thịnh ắt có suy, vận mệnh đã là như thế, có chống đối cũng chẳng ích gì. Chi bằng cứ nương theo thời cuộc, từng bước thăm dò lòng người để tìm hướng đi cho bản thân.
Công Uẩn hốt nhiên cười nhạt, mắt trừng trừng nhìn sang Như Như, gằn giọng:
– Cậu nói sư phụ sợ ta làm chuyện thí mạng, sợ ta sẽ chống đối Lê Long Đĩnh? E rằng ta có muốn cũng chẳng thể! Đều là nhờ cô ta cả đấy! Vậy mà cậu còn liều mạng xông vào điện Long Lộc đem cô ta đi!
Như Như đang suy tư, nghe Công Uẩn nhắc đến mình với thái độ bất mãn thì liền ngẩng đầu, ánh mắt lấp loáng bồn chồn day dứt. Nàng mím môi quay sang Ngô Bình, thấy chàng cũng đang nhìn mình đầy vẻ khó xử, bất giác trong lòng nảy sinh lo lắng. Vốn nàng vẫn tưởng Công Uẩn vì hiểu nhầm chuyện ban sáng nàng đã vô tình đưa công chúa Hiếu Minh vào bẫy nên mới hằn học với nàng, lại chẳng ngờ đến thái độ Ngô Bình cũng có chút bất thường, nàng không khỏi ngờ vực có chuyện gì đó mà bản thân vẫn chưa hề hay biết.
Như Như chẳng phải đợi lâu, Ngô Bình đã lên tiếng, từng câu từng chữ khiến nàng vừa hiểu ra sự tình liền cảm thấy chấn động:
– Tôi nghe sư phụ kể, ngày hôm ấy tại Nhân Trí Vương Phủ, lúc sư phụ cùng Nhân Trí Vương và Kỷ Lục Nương bàn về chuyện của Diệu Hạnh sư thái, không ngờ trong phòng lại có cả Khai Minh Vương và Ngọc Minh Vương Tử. Chuyện Diệu Hạnh sư thái tu hành ở am Thanh Tịnh châu Cổ Pháp, Khai Minh Vương hẳn phải tự biết, đâu cần thông qua một nữ tì của Ngọc Minh Vương Tử thì mới biết chính xác địa điểm để tìm đến giết người đoạt kiếm phổ! Hơn nữa, chẳng phải anh từng bảo, lúc đến nơi thì cả am Thanh Tịnh cùng hai vị sư thái đều đã ra tro tàn cả rồi, sao có thể khẳng định hung thủ chính là Khai Minh Vương được?
Công Uẩn nhếch mép cười nhạt, tay chỉ thẳng vào Như Như, nói:
– Ngoài hắn và cô ta thì còn ai vào đây! Đến bây giờ mà cậu vẫn còn tưởng cô ta chỉ là một nữ tì thôi sao? Một nữ tì liệu có thể tự do qua lại giữa Hoa Lư, Lục Châu và Cổ Pháp suốt gần hai năm không? Một nữ tì liệu có bản lĩnh trì hoãn việc cầu thân của hai hoàng tử không? Thật nực cười, nếu cô ta chỉ là một nữ tì thì làm gì có chuyện cầu thân! Cậu ngây ngô đến mức ấy sao? Cứ cho rằng cậu lương thiện nói giúp cô ta, nhưng chẳng lẽ sau bao nhiêu biến cố mà cậu không mảy may nghi ngờ gì sao?
Chân mày Ngô Bình chau lại, môi khẽ mấp máy:
– Kỷ Lục Nương Thạch Hà Phái và cả sư phụ đều nói địa vị của Như Như trong vương phủ khác hẳn những thị nữ thông thường…
Công Uẩn cười gằn ngắt lời chàng, cánh tay chỉ về phía Như Như vẫn không hạ xuống:
– Sư phụ không nói thì để ta nói! Cô ta dĩ nhiên địa vị không giống với bọn thị nữ, là bởi vì cô ta chính là con gái của Nhân Trí Vương. Năm xưa, Nhân Trí Vương vì lo sợ Hắc Diện phu nhân sẽ quay lại làm hại đến cô ta như đã làm với thứ phi của ông ấy, nên mới buộc phải để cô ta giả làm Ngọc Minh Vương Tử. Cô ta tìm đến Cổ Pháp chỉ vì muốn trả thù cho mẹ mình. Nếu cô ta không mò đến am Thanh Tịnh, Diệu Hạnh sư thái đã không phải mất mạng, cả em gái ta cũng đã không bị khống chế, giờ chỉ vì cô ta mà công chúa Hiếu Minh bị liên lụy, suýt nữa còn làm hại đến các con ta. Bao nhiêu chuyện như vậy, cậu còn muốn giúp cô ta bao biện sao?
Ngô Bình sững người hoang mang, đầu óc phút chốc trở nên hỗn loạn. Mọi điều chàng biết về thân thế của Như Như, chỉ vì vài lời của Công Uẩn mà bị đảo lộn hết cả, đưa mọi ý niệm trong chàng vụt trở lại từ đầu một cách chóng vánh. Chàng lắc đầu trấn tĩnh, cố ngăn mình không quay sang nhìn Như Như, sợ rằng phản ứng của nàng sẽ càng khiến chàng rối trí. Sau một lúc lâu nỗ lực định thần, chàng thở mạnh một hơi, hỏi:
– Anh bảo em gái anh bị khống chế, có thể cho tôi biết là ai không? Tôi đã giúp anh bảo vệ chu toàn cho Phật Mã và An Quốc, sẽ cố gắng giúp anh đến cùng!
Công Uẩn thở dài, hạ tay xuống, nói:
– Cậu quên rồi sao? Là đứa em gái cùng mẹ khác cha mà tôi nhận mặt hơn một năm trước ở Cổ Pháp, đã từng kể với cậu đấy! Cậu cũng biết nó mà!
Ngô Bình sửng sốt, mắt căng tròn lộ vẻ ngạc nhiên:
– Là Yến Lan ư? Sao lại có thể bị khống chế chứ?
Công Uẩn rầu rĩ lắc đầu:
– Ta cũng không biết nữa! Vừa lúc cậu xông vào đem cô ta đi, hắn buộc ta phải bắt bằng được hai người về. Rồi chẳng hiểu vô tình hay cố ý, hắn lại ra lệnh cho một thuộc cấp khác gọi Cảm Thánh phu nhân cùng Yến Lan nhập cung. Ta nghe hắn nhắc đến Yến Lan, bèn vội vã cho người phong tỏa khắp hoàng cung. Giờ nếu ta để cậu và cô ta thoát khỏi đây, e rằng Yến Lan sẽ… . Dù sao cô ta cũng đã lừa dối và lợi dụng cậu suốt thời gian qua, cậu còn luyến tiếc làm gì nữa! Ta sẽ để cậu rời khỏi đây, nhưng cô ta thì phải theo ta quay về điện Long Lộc!
Ngô Bình thất kinh, tay đột nhiên chụp sang siết chặt cổ tay Như Như, nói:
– Không được! Nhất định không được! Dù có là thế nào, tôi cũng không để cô ấy quay lại đó một mình đâu! Hay là anh cứ bắt cả hai chúng tôi đem nộp đi, biết đâu sẽ có cách cứu Yến Lan!
Như Như từ lâu đã trở nên hoang mang thinh lặng, trước những lời cáo buộc của Công Uẩn, nàng đến nửa lời biện hộ cũng chẳng buồn nói. Nay đột nhiên bị Ngô Bình giữ chặt cổ tay, lại nghe lời lẽ chàng rõ ràng là không muốn xa mình, nàng bần thần cảm kích, không nén khỏi quay sang nhìn chàng trìu mến, ánh mắt long lanh ngấn nước. Nào ngờ, Ngô Bình tuy giữ lấy tay nàng nhưng vẫn lạnh lùng chẳng màng đến cả một cái liếc nhìn. Nàng chợt cảm thấy nỗi đau sắc bén đâm toạc vào tim, xúc cảm thắt lại thành một sợi dài mong manh dễ đứt. Dù cục diện thế nào, nàng tin chàng thừa biết nàng nhất định sẽ không liên lụy đến chàng, vậy mà đến cả một cái nhìn chàng cũng chẳng cho nàng.
Như Như cắn môi, mạnh tay dứt ra khỏi bàn tay Ngô Bình, bước hẳn về phía Công Uẩn, nói:
– Lý tướng quân, khỏi phải nói nhiều, một mình ta theo tướng quân trở về. Sáng nay, chính Yến Lan đã giữ chân Cảm Thánh phu nhân để mở đường cho ta thoát khỏi phủ đệ cũ của Nam Phong Vương. Ta nợ cô ấy, nhất định sẽ không để cô ấy vì ta mà chịu khổ.
Công Uẩn chưa kịp phản ứng, Ngô Bình đã xông lên đẩy hẳn Như Như xuống, nói:
– Anh Công Uẩn, không được đâu! Nếu bảo một mình tôi rời khỏi đây, tôi sẽ không đi! Cho dù anh không bắt tôi, tôi cũng sẽ tự tìm đến…
Công Uẩn bất ngờ ngắt lời Ngô Bình, y nói như quát:
– Vì cớ gì mà cậu năm lần bảy lượt biện hộ cho cô ta? Giờ lại còn lì lợm vì cô ta mà không chịu tự cứu lấy mình! Ta nói cho cậu biết, cậu không có nhiều thời gian đâu. Đừng để đến khi mọi chuyện quá muộn, ta có phép thần thông cũng không cứu nổi cậu đâu!
Dứt lời, Công Uẩn chồm đến hất Ngô Bình ra, đoạn, y vươn tay kéo Như Như vụt chạy. Ngô Bình vội vàng lao theo truy cản, tay co lại thành trảo thủ, chụp mạnh vào bả vai Công Uẩn, bấu chặt bằng cả năm đầu ngón tay. Công Uẩn phát đau, lập tức bỏ Như Như ra, đồng thời quay người đấm thật mạnh vào bàn tay Ngô Bình đang đặt trên bả vai mình. Nào ngờ, nắm tay Công Uẩn vừa lao đến, Ngô Bình đã nhanh chóng dùng tay còn lại khéo léo chụp thật gọn vào cổ tay y, dồn sức khóa cứng người y ở tư thế quay ngang nửa vời ấy. Công Uẩn bị dồn vào thế nghịch chiều, bèn bực tức dồn hết sức vùng mình. Ngô Bình ban đầu chỉ chủ tâm ngăn cản y, nên y dễ dàng thoát ra được. Vừa rảnh tay, Công Uẩn lập tức chụp vội vào cán kiếm, toan rút ra. Nào ngờ, từ đâu một hòn sỏi văng mạnh vào tay khiến y đau đớn buông lơi cán kiếm. Công Uẩn chưa hết bất ngờ, một giọng nữ đã vang lên từ sau tán cây gần đó:
– Tướng công, thiếp đã nghe cả rồi. Chàng để họ đi đi!
Cả ba người cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn. Trong bóng tối mờ nhạt, công chúa Hiếu Minh vội vã tiến đến thật gần, nàng ta vừa đi vừa nói:
– Chàng có cố tình tách họ ra cũng không được đâu! Càng dây dưa thì càng khiến sư đệ chàng thêm bất lợi. Chi bằng, cứ thả cả hai người bọn họ. Về phần Long Đĩnh, thiếp đảm bảo hắn sẽ không làm hại Yến Lan. Hắn chẳng thể dùng Phật Mã và An Quốc để uy hiếp chúng ta, vốn dĩ chỉ còn có thể dựa vào Yến Lan để giữ chân chàng. Ngày nào chàng còn tỏ ra quy phục hắn, ngày đó Yến Lan sẽ được an toàn.
Công chúa Hiếu Minh dừng bước ngay bên cạnh Ngô Bình, nói:
– Sư đệ, chỉ cần cậu đảm bảo với chúng tôi, những gì cậu vừa nói về Phật Mã và An Quốc là sự thật, tôi sẽ để cậu và cô ta cùng chạy khỏi hoàng cung!
Ngô Bình cảm kích nhìn công chúa Hiếu Minh, nói:
– Công chúa, tôi xin lấy tính mạng ra đảm bảo, công tử Phật Mã và quận chúa An Quốc hiện vẫn đang bình an vô sự tại chùa Nhất Trụ!
Công chúa Hiếu Minh thở dài, nói:
– Qua được ngày hôm nay rồi, cậu hãy dẫn cô ta cao chạy xa bay, đợi một thời gian sau Long Đĩnh nguôi ngoai, ắt sẽ tự biết cân nhắc nặng nhẹ. Phật Mã và An Quốc, đành nhờ thiền sư Vạn Hạnh tạm thời sắp xếp cho chúng ở một nơi bí mật nào đó gần kinh thành, đợi khi vợ chồng chúng tôi lấy được lòng tin của Long Đĩnh rồi, sẽ cho người đưa chúng về nhà.
Ngô Bình gật đầu, nói:
– Công chúa, còn Yến Lan thì sao? Người có đảm bảo…
Công chúa Hiếu Minh bước đến chỗ Công Uẩn, nàng nắm chặt lấy bàn tay y, trao cho y một tia nhìn thấu hiểu rồi ôn tồn quay sang nói với Ngô Bình:
– Cậu an tâm. Ta là chị gái của Long Đĩnh, nói gì thì nói, cũng sẽ có cách xoay chuyển tình thế. Chỉ cần cậu bảo vệ chu toàn cho Phật Mã và An Quốc, Long Đĩnh không còn ai để gây áp lực cho chúng tôi, tự khắc sẽ dùng Yến Lan làm thế thân. Lúc ấy, chúng tôi sẽ hành động theo lời thiền sư Vạn Hạnh, nương theo thời cuộc, thăm dò lòng người. Đợi khi Long Đĩnh đã tin tưởng vào sự thần phục của chúng tôi rồi, chắc chắn sẽ không giở trò uy hiếp nữa. Cả Yến Lan, Phật Mã và An Quốc đều sẽ an toàn!
Hiếu Minh nói xong rồi nhưng Công Uẩn vẫn trước sau im lặng, Ngô Bình vì vậy mà chần chừ chưa dám rời khỏi. Công chúa bèn giật nhẹ tay Công Uẩn một cái, môi nàng mím chặt, nhìn y gật đầu dứt khoát. Sau cùng, Công Uẩn cũng dịu giọng:
– Sư đệ, ta sẽ tìm cho hai người y phục của thị vệ hoàng cung. Hai người mặc vào rồi, cứ chạy theo hướng tây vượt tường ra ngoài. Sau khi thoát khỏi đây, tốt nhất cô ta không được lộ diện tại Hoa Lư nữa, đồng thời phải cẩn thận hành tung, đừng để hắn phát giác. Lần này ta còn có thể giúp cậu, lần sau không nói trước được gì đâu! Cậu hiểu ý ta chứ?
Ngô Bình gật đầu, chắp tay cúi người trước vợ chồng Lý Công Uẩn. Công chúa Hiếu Minh chẳng muốn để phí giờ khắc nào, bèn hối thúc Công Uẩn quay về tìm y phục cải trang cho Ngô Bình và Như Như. Hai người ấy đi rồi, khoảng vườn nhỏ lại trở về tĩnh lặng.
Bầu trời đêm nhạt nhòa, hơi sương giá lạnh buổi đầu đông thấm ướt cả vạt áo. Ngô Bình đứng cạnh bên Như Như hồi lâu, mọi ý niệm trong chàng vẫn còn hỗn loạn, đành chủ tâm không nhìn đến nàng để khỏi phải tổn thương chính mình. Chàng thất thểu đi đến gốc cây, ngồi tựa lưng chờ Công Uẩn quay lại.
Như Như vẫn đứng thất thần tại chỗ, cặp môi đông cứng trong hơi sương lạnh ngắt. Mọi biến cố đến quá nhanh, ngay cả khi nàng chưa kịp nhận thức. Nàng vốn nghĩ giữa Công Uẩn và Hắc Diện phu nhân tồn tại một loại quan hệ mật thiết, lại chẳng ngờ mối quan hệ đó chính là mẹ con. Nếu y chẳng nói ra y và Yến Lan là anh em cùng mẹ khác cha, hẳn đến giờ nàng vẫn còn không hiểu tại sao cái chết của Hắc Diện phu nhân lại khiến y hận nàng đến vậy. Mà suy cho cùng, nàng cũng chỉ vừa kịp biết Hắc Diện phu nhân đã mất, hai vị sư thái ngày nào một mực từ chối tiếp nàng ở am Thanh Tịnh đều đã ra người thiên cổ. Lý Công Uẩn nặng lời trách nàng, Ngô Bình đổi mặt lạnh nhạt với nàng, liệu có hiểu rằng những điều ấy nàng thực tâm chưa hề hay biết? Chỉ sau khi họ đã nói ra rồi, sự thật khiến nàng tổn thương một, thái độ của họ lại khiến nàng tổn thương gấp trăm ngàn lần. Chỉ trong một đêm, nàng đã đánh mất điều căn bản nhất để tồn tại, đó là lòng tin.
Đôi khi, ranh giới giữa chân thật và giả dối mong manh đến nỗi khiến người ta lạc bước rồi vẫn còn hoang mang bất định.
