Vừa nhìn rõ diện mạo Ngô Bình, lại nhầm tưởng chàng đang bị Như Như dàn cảnh khống chế, Trí Anh lập tức tái mặt ghìm cương, chân mày chau lại đầy hoài nghi. Lâm Tử Long tuy đã gặp Như Như và Ngô Bình một lần ở bìa rừng Đằng châu, nhưng suốt hai năm qua đã dần quên lãng, giờ nhìn lại chỉ thấy có chút quen mắt chứ không tài nào nhớ ra, ông cũng bèn ghìm cương, quay sang hỏi Trí Anh:
– Là ai vậy? Sao ta thấy quen quá!
Trí Anh trừng mắt nhìn Ngô Bình và Như Như, nghiến răng đáp:
– Cha, chính là y! Kẻ đã sát hại Ngọc Diện Thần Y và bắt cóc Mai cô nhiều tháng trước! Quả nhiên y đang ở Hoa Lư, chúng ta đã tìm tới đúng chỗ rồi!
Như Như còn đang mơ hồ suy tính, Trí Anh đã tự nói ra tất cả.
Nàng vốn đã tỉnh lại từ lâu, chỉ hiềm Ngô Bình đang dồn sức chạy, nàng không dám gọi, sợ chàng dừng lại đột ngột. Lúc nghe thấy có tiếng vó ngựa, nàng đã định gọi chàng, nhưng lo chẳng kịp, lại thấy chàng chọn cách nép vào lề đường, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn, nàng lại thôi. Thế nhưng, từ lúc nghe giọng Trí Anh vang lên, lại còn nói rõ mấy chữ “tặc tử họ Ngô”, nàng không khỏi chột dạ sinh nghi. Vừa khi ấy, Ngô Bình nhận ra người quen chẳng những không dừng lại mà còn bỏ chạy, nàng đoán ra ngay nhiều tháng trước ắt phải có hiểu nhầm sâu sắc. Lại nói đêm qua ở chùa Nhất Trụ, sư Vạn Hạnh có nhắc đến án oan ở Phạm gia trang, nàng chẳng có tâm tư để hỏi, nhưng cũng đã kinh ngạc lưu ý, giờ bất ngờ chạm mặt Trí Anh, hiển nhiên mơ hồ đoán ra hiểu nhầm kinh khủng nọ có liên quan đến án oan ở Phạm gia trang.
Giờ thì nàng đã rõ, Ngô Bình bị nghi là hung thủ sát hại ân nhân, lại còn bị quy cho là bắt cóc Hoàng Mai. Nàng nhếch mép cười nhạt, nói:
– Trí Anh, ngươi bảo hắn giết hại Ngọc Diện Thần Y nghe đã quá phi lý, lại còn nói hắn bắt cóc Mai cô thì càng hồ đồ hơn! Thế ngươi có tận mắt trông thấy hắn ra tay không? Và nếu hắn thật sự đã bắt cóc Mai cô thì nàng ấy đâu rồi? Sao không cùng đi với hắn?
Trí Anh nhăn trán suy nghĩ, miệng ấp úng không đáp vội. Như Như chẳng đợi y trả lời, khẽ mấp máy môi nói với Ngô Bình:
– Tôi phóng ám khí xong là chúng ta cùng chạy ngay!
Dứt lời, nàng nhanh tay phóng ra bốn mũi ám khí, hai mũi đầu cố ý nhắm vào Tử Long và Trí Anh. Lâm Tử Long trông thấy, lập tức nhoài người rút gươm bạc gạt chệch hai mũi ám khí ấy đi. Chỉ chờ có thế, Như Như liền phóng tiếp ám khí vào chân hai con ngựa mà cha con Tử Long đang cưỡi. Ngựa bị đau thì hí ầm lên, bật người hất thẳng cha con Tử Long xuống đất. Chớp thời cơ, Như Như kéo luôn Ngô Bình vụt chạy. Hai cha con Tử Long sau khi đứng dậy, nhận thấy ngựa đã bị thương không còn cưỡi được nữa, bèn chạy bộ đuổi theo.
Thoạt đầu bị truy đuổi bằng ngựa, Ngô Bình tự thấy mình khó lòng thoát thân, thật chẳng ngờ Như Như thông minh nhạy bén, vừa tỉnh lại đã có thể lập kế loại bỏ hai con ngựa của cha con Lâm Tử Long. Giờ thì bốn người ngang sức, con đường chạy thoát chí ít cũng đã mở ra. Tuy vậy, chạy được một lúc, Ngô Bình nhận thấy bàn tay Như Như nóng rực, cước bộ của nàng càng lúc càng chậm. Chàng bèn giảm tốc độ, trở giọng âu lo:
– Cô làm sao vậy? Bị sốt rồi phải không?
Như Như nắm chặt tay Ngô Bình, cố sức chạy nhanh hơn, nói:
– Đừng hỏi nữa, chạy đi thôi! Ở khúc ngoặt kia có đường rẽ vào rừng, chúng ta chạy vào đó đi! Chẳng phải anh biết công phu chạy bộ trên cây gì đấy sao, vào đó rồi chúng ta sẽ thoát!
Dứt lời, nàng mím môi dồn sức lao đi, mồ hôi lấm tấm ướt cả vầng trán. Ngô Bình chẳng dám níu nàng lại, vừa chạy vừa nói:
– Để tôi cõng cô, cô bị bệnh rồi, chạy nữa ngộ nhỡ lại hụt sức bất tỉnh thì tôi biết làm thế nào?
Như Như nhất quyết không chịu dừng chân, cũng chẳng bỏ tay Ngô Bình ra, nàng hít vào một hơi thật mạnh, cố gắng nói:
– Anh có muốn tôi bất tỉnh vì cứ phải đáp lời anh không?
Ngô Bình nghe vậy, đành lặng thinh tiếp tục chạy, lòng bồn chồn lo lắng không yên. Phía sau, tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần, vừa may khu rừng đã ở ngay trước mắt, chàng chẳng câu nệ hỏi han, một tay bế thốc Như Như, tay còn lại bám vào cành cây, phóng người nhảy lên cao. Đoạn, chàng vừa guồng chân đạp cành thi triển Liên Thụ Bộ, vừa cố gồng tay giữ chặt Như Như vào lòng. Nhịp thở của nàng vẫn đều đặn nhưng lại rất yếu ớt, bàn tay nàng bám vào chỗ bả vai chàng mà đêm qua nàng đã cào nát khiến da thịt chàng nóng lên rừng rực. Ngô Bình cố gắng lao đi, chẳng dám quay đầu nhìn xuống khoảng rừng phía sau, miệng lại lo lắng hỏi:
– Như Như, người cô sao nóng quá! Liệu có chịu nổi không? Hay là chúng ta dừng lại đi!
Như Như cố sức thều thào:
– Đừng lo cho tôi, cứ chạy đi! Anh mà dừng lại, cả hai chúng ta cùng gặp họa lớn đó!
Ngô Bình bật người lao đi nhanh hơn, hai cánh tay gồng cứng giữ sức, thân thể sau một lúc cũng đã nóng rực lên, mồ hôi tuôn ướt cả lưng áo. Chàng nói:
– Để tôi cố gắng cắt đuôi họ rồi dừng lại tạm vậy! Trong rừng nhiều cây thế này, bọn họ chẳng tìm ra chúng ta đâu!
Như Như lặng thinh bám chặt lấy mép áo Ngô Bình, đầu bất giác gục luôn vào ngực chàng, cả người lả đi vì mệt mỏi. Ngô Bình lo sợ nàng không chịu được nữa, bèn chọn lấy một tán cây rậm rạp ẩn mình vào trong, lựa cành chắc chắn để tựa người, tay ôm gọn Như Như vào lòng. Chàng cố gắng thở thật nhẹ, mắt nhìn xuống khoảng rừng bên dưới, hồi hộp chờ đợi.
Ngay sau đó, cha con Tử Long chạy đến, nhìn quanh quất chẳng thấy bóng dáng Ngô Bình đạp cành vụt chạy nữa, bèn cùng đứng lại thở dốc. Lâm Tử Long nói:
– Chẳng lẽ lại để chúng chạy mất sao?
Trí Anh đáp, giọng chắc nịch:
– Không đâu cha! Ban nãy con thấy sắc mặt Như Như đích thực là đang bị bệnh, chẳng thể chạy đi xa được đâu. Chúng ta đến đây thì đột ngột mất dấu, không chừng hai kẻ ấy đã kiệt sức dừng lại và đang ẩn nấp gần đây cũng nên!
Lời Trí Anh vừa nói khiến Ngô Bình và Như Như đang nấp trên cây không khỏi giật mình cảm thấy vô vọng. Y chẳng những hào hiệp tốt bụng mà lại còn rất thông minh.
Trí Anh dứt lời, Tử Long bèn gật gù giương gươm, nói:
– Ban đầu ta còn nghi ngờ bên trong có uẩn khúc, càng không thể tin ả đệ tử hoạt bát ấy của Hoàng Long lại đi kết giao với một kẻ táng tận lương tâm sát hại chính ân nhân của mình. Nhưng xem ra hôm nay, hai đứa chúng nó vừa gặp đã liền bỏ chạy, vụ án mạng ở Phạm gia trang chẳng cần phải kiểm chứng thêm điều gì nữa! Bắt được chúng nó rồi, ta sẽ thay Hoàng Long trừng trị ả đệ tử, giết tặc tử họ Ngô trả thù cho Ngọc Diện Thần Y.
Nói xong, Tử Long bật người phóng lên một cái cây gần đó, tay trái bám chặt vào cành, tay phải vung kiếm chém nát tán lá của cái cây ấy. Cứ thế, Tử Long chém lần lượt hết cây này đến cây khác, quyết buộc Ngô Bình và Như Như phải xuất đầu lộ diện.
Ngô Bình ngồi trên cây căng thẳng đến nín thở, nắm tay siết chặt lấy bàn tay Như Như. Như Như chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm ban nãy đã tước từ trên người chàng đặt lại vào tay chàng, ngón tay run rẩy nguệch ngoạc lên cánh tay chàng. Ngô Bình vội vàng nhìn theo dáng ngón tay Như Như, nhận ra ngay nàng vừa viết chữ “đánh”. Chàng mím môi gật đầu, e rằng lúc này cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Đột nhiên, Tử Long chỉ vừa kịp chém đến cái cây thứ năm, từ xa đã có tiếng vó ngựa vọng đến, thanh âm gấp rút dồn dập, ước chừng phải có đến hơn mười lăm người đang ra sức vụt roi thúc ngựa xuyên rừng. Tử Long dừng tay phi thân xuống đất, đảo mắt dò tìm nhóm người lạ đang phóng đến rất nhanh.
Cả Ngô Bình và Như Như ở trên cây cũng cùng tái mặt, nghi ngờ nhóm người ngựa ấy có đến tám chín phần chính là quân binh triều đình.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã xuất hiện, mười bảy kẻ đồng loạt ghìm cương ngay khi trông thấy cha con Lâm Tử Long. Quả nhiên, chúng chính là quân binh triều đình, hơn nữa lại còn được chỉ huy bởi Trương Tuấn, thuộc hạ thân tín của Long Đĩnh. Trương Tuấn vừa dừng lại đã lớn tiếng quát hỏi:
– Hai người kia, có thấy một nam một nữ chạy vào khu rừng này không?
Tử Long lập tức chau mày ngờ vực. Trí Anh đứng cạnh bên liền nhanh mắt dò xét khắp lượt toán lính ấy, y thận trọng đáp:
– Các vị truy bắt trọng phạm triều đình sao?
Trương Tuấn đáp, giọng cáu bẳn sốt ruột:
– Đúng vậy! Đêm qua có kẻ cả gan xông vào hoàng cung bắt mất ái phi của hoàng thượng. Bọn ta được lệnh lục soát các vùng lân cận thành Hoa Lư, đến khúc ngoặt rẽ vào rừng thì thấy có hai con ngựa chân trúng phải ám khí, trùng khớp với loại ám khí trọng phạm đã dùng đêm qua, bọn ta bèn đuổi theo vào đây!
Trí Anh và Tử Long nhanh chóng quay đầu trao nhau tia nhìn đầy ngờ vực. Đoạn, Trí Anh làm ra vẻ khổ sở, nói:
– Thật ngại quá! Hai con ngựa ấy là của cha con tôi! Chúng tôi đang trên đường đến Hoa Lư, không ngờ gặp phải thổ phỉ. Chúng bắn ám khí vào ngựa rồi cướp hành lí bỏ chạy, chúng tôi đuổi theo đến đây thì không thấy đâu nữa!
Trương Tuấn nhíu mày gằn giọng:
– Bọn chúng có mấy tên?
Trí Anh đáp:
– Nhiều lắm, chừng đâu hơn mười tên, trông rất hung hăng và táo tợn!
Nghe đến đây, Trương Tuấn đột ngột nổi nóng, y thét lớn:
– Dối trá! Ngoài bìa rừng bùn sình lầy lội, làm quái gì có dấu chân của nhiều người đến thế! Người đâu, bắt hai tên khốn kiếp ấy lại cho ta!
Trí Anh từ lúc đuổi theo Ngô Bình và Như Như chỉ lo để mắt đến mấy ngọn cây, chẳng hề lưu tâm đến bùn sình nơi bìa rừng. Y nghe toán lính nói đến chuyện ái phi bị bắt cóc, trong lòng đã tự cảm thấy có chút bất thường, bèn chủ tâm nói dối để đánh lạc hướng chúng, nào ngờ lại để lộ sơ hở. Vừa được lệnh, một tốp chừng năm tên lính nhảy xuống ngựa, rút gươm xông đến chỗ cha con Trí Anh. Tử Long liền vụt xoay người, thanh gươm bạc trong tay vung lên lấp loáng. Thân thủ uyển chuyển lạ thường, kình lực dồn vào lại mạnh mẽ vô song, quả nhiên không hổ danh Ngũ Đại Mãnh Long Hải Đông Phái, món kiếm pháp lợi hại của Tử Long thoắt cái đã gạt phăng một lượt cả năm tên lính ngã nhào ra ngoài. Trương Tuấn lập tức tái mặt, thét gọi cả bọn cùng xông lên. Mười bảy tên lính vội vàng rút gươm bao vây cha con Tử Long, bóng gươm lấp loáng hắt chói lên cả hơn chục ngọn cây gần đó. Tử Long và Trí Anh lay hoay giữa vòng vây người ngựa, đám thị vệ hoàng cung nọ cũng chẳng phải loại vừa, biết không đấu lại nổi Lâm Tử Long, chúng liền dùng kế chia cắt hai cha con, năm người lo đối phó với Trí Anh, hơn mười người khác lại nhắm vào Tử Long, không cho hai cha con liên thủ phối hợp. Tuy thế, mười bảy tên lính ấy lại chẳng thể đánh gục được ai, chúng cuống cuồng chống đỡ những nhát chém cương mãnh của Tử Long, từng tên một lại bị hạ gục bởi quyền cước của Trí Anh. Nhắm thấy mình đấu không lại, Trương Tuấn đột ngột lệnh cho cả bọn lui về. Tử Long và Trí Anh chưa kịp phán đoán tình thế, đã có mấy tiếng nổ vang lên, mùi thuốc pháo nồng nặc tỏa ra, khói trắng mù mịt trong khoảnh khắc che lấp cả tầm nhìn.
Ngô Bình từ trên cao nhìn xuống, nhận ra ngay đám lính nọ vừa ném pháo khói, chúng lại còn đang lục tục chuẩn bị giăng lưới bắt trọn hai cha con Tử Long. Chàng từ đầu chỉ mong thoát khỏi Hoa Lư càng nhanh càng tốt, bất đắc dĩ mới phải nghĩ cách đối phó cha con Trí Anh, đến nay lại không ngờ họ vì mình mà bị liên lụy, nếu còn chần chừ lâu hơn, họ sẽ bị bắt về Hoa Lư. Nghĩ vậy, chàng đành nhân lúc khói tỏa mịt mù, liều lĩnh ôm Như Như nhảy xuống đất. Đoạn, chàng đặt nàng tựa khuất vào một gốc cây to rồi rút dao găm dúi vào tay nàng, còn mình thì cầm kiếm xông đến chém nát tấm lưới vừa được bọn thị vệ quăng ra.
Đám thị vệ hoảng hốt rối loạn, chưa kịp định thần xem kẻ lạ vừa từ đâu ập đến thì đã liền hứng chịu một loạt nhát kiếm chém tới tấp vào ngay giữa hàng ngũ. Đám khói mù chúng chủ tâm ném ra để gài bẫy cha con Tử Long nay lại trở thành chướng ngại cản tầm nhìn khiến chúng không tài nào nhìn ra nhân dạng Ngô Bình, chỉ thấy từ trong màn khói trắng, kiếm sắc tua tủa đâm tới, phạt lên chém xuống thoăn thoắt như thể có đến mười mấy người đang cùng hợp lực tấn công. Trương Tuấn hiển nhiên không nhận ra thủ pháp lợi hại của Phật Môn Kiếm Pháp, y kinh hồn bạt vía, miệng thét gọi quân lính lùi về sau hơn chục trượng. Cả bọn dàn ra thành hình vòng cung, tay lăm lăm gươm giáo thủ thế, lại chuẩn bị giăng tiếp một tấm lưới khác. Trương Tuấn thét lớn:
– Cao thủ phương nào sao còn không mau lộ diện? Trốn sau đám khói mù giở trò giả ma giả quỷ, thật chẳng đáng mặt bậc trượng phu!
Ngô Bình chẳng màng đáp lời, từ trong đám khói mù, chàng nghe thấy Tử Long băn khoăn lên tiếng:
– Là bạn hay là thù? Tại sao lại trợ giúp chúng tôi?
Ngay sau đó, đến lượt Trí Anh khẽ hỏi, giọng hai phần ngờ vực, ba phần áy náy:
– Ngô Bình, có phải ngươi không?
Chàng chẳng kịp đáp lời cha con Tử Long, Trương Tuấn từ bên ngoài lại lớn tiếng nói vọng vào:
– Được lắm! Để xem các ngươi trốn mãi đến bao giờ! Người đâu, bắn pháo thăng thiên!
Ngô Bình nghe đến pháo thăng thiên, liền giật mình kinh động. Lê Long Đĩnh ắt hẳn đã phái thuộc hạ truy tìm khắp các ngả, giờ chỉ cần một quả pháo được bắn lên trời, toàn bộ bọn người ấy sẽ ngay lập tức đến bao vây cả khu rừng. Mười bảy kẻ ở đây chàng còn có thể đánh bại, nhưng vài chục tên, thậm chí là vài trăm tên, chỉ e rằng mãnh hổ nan địch quần hồ, muốn bỏ chạy cũng chẳng còn kịp nữa. Nghĩ vậy, Ngô Bình bèn bất chấp hung hiểm, toan bật người nhảy khỏi đám khói. Nào ngờ, chưa kịp hành động, chàng đã nghe thấy Như Như giận dữ quát tháo:
– Trương Tuấn, ngươi bắn pháo thăng thiên rồi cứ việc đem xác ta về Hoa Lư! Để xem ngươi làm sao ăn nói với Lê Long Đĩnh!
Ngô Bình gấp rút quơ tay quạt khói. Làn khói trắng dày đặc đã tan quá nửa, quang cảnh xung quanh lờ mờ hiện ra. Chàng có thể trông thấy Như Như đang đứng ngay trước mặt, cách chàng hơn ba trượng, tay cầm dao găm kề vào sát cổ, cương liệt hất mặt thách thức đám quân binh triều đình. Ngô Bình hoảng hốt chồn chân, nhưng chàng chưa kịp bước đến thì Như Như đã liền gằn giọng cảnh báo:
– Bất cứ kẻ nào di chuyển dù chỉ là nửa bước chân, ta sẽ tự sát ngay tại đây!
Chàng kinh sợ đứng bất động tại chỗ, lòng tràn đầy ân hận vì đã trao vũ khí cho nàng. Cả cha con Tử Long, Trí Anh dù đã nhận ra Ngô Bình và Như Như cũng tuyệt nhiên không dám xê dịch. Mọi cặp mắt lúc này đều dồn vào lưỡi dao sắc bén trên cổ Như Như.
Trương Tuấn mặt mày tái xanh, giọng run lẩy bẩy:
– Quận chúa! Xin cùng thuộc hạ quay về Hoa Lư!
Như Như nói:
– Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là cút hết khỏi khu rừng này, hoặc là ta sẽ chết ngay tại đây!
Trương Tuấn sợ hãi lắp bắp:
– Quận chúa…tôi
Như Như lạnh giọng cắt ngang:
– Ta không thích nói nhiều!
Trương Tuấn lặng thinh do dự, mím môi ái ngại nhìn con dao trên tay Như Như. Ngô Bình đứng phía sau cũng bồn chồn không yên, trong lòng lo sợ đến nghẹt thở. Như Như đột ngột cứa dao vào cổ, một vệt xước hẹp rướm máu dần hiện ra sau đường dao. Trương Tuấn hoảng hồn thét lớn:
– Quận chúa dừng tay! Chúng thuộc hạ sẽ lui ngay!
Dứt lời, Trương Tuấn kéo cương quay ngựa, thét gọi đám quân binh rút thẳng. Cả bọn bèn im miệng rời đi, đến cả một cái ngoảnh đầu cũng chẳng dám. Đột nhiên, một tràng cười trong trẻo vang lên. Ai nấy giật mình ngó quanh dáo dác, chưa kịp xác định xem tiếng cười phát ra từ đâu thì đã lại nghe thấy mười bảy tên lính kêu la oai oái cùng bầy ngựa thi nhau hí lên ầm ĩ.
Như Như run tay đè mạnh lưỡi dao vào cổ, bàng hoàng nhìn mười bảy tên thị vệ lần lượt ngã nhào xuống, chỉ trong tích tắc đã nằm bất động trên nền đất, mấy con ngựa cũng thôi hí cuồng, con nào con nấy sụp cả xuống, chân cẳng rướm máu. Ngô Bình vội vàng nhoài người đến, nhanh nhẹn chụp vào cổ tay Như Như, tước con dao ném đi. Rồi chàng nắm chặt cổ tay nàng, quay đầu bốn phía hỏi lớn:
– Là ai? Tại sao lại không tha cho bọn họ!
Một giọng nữ nhi quen thuộc bình thản vang lên:
– Các người ngốc thật, bảo bọn chúng rút khỏi thì khác nào thả hổ về rừng? Lại còn nghĩ ra cả trò đùa giỡn tính mạng để uy hiếp kẻ khác, liệu có đáng không? Này tiểu nữ kia, sau này bất luận đi đâu cũng đừng bảo là đệ tử của Thạch Hà Nữ Phái. Kỷ Lục Nương không có loại môn đồ hành sự nông cạn thế đâu!
Dứt lời, từ sau một gốc cây đại thụ to lớn, hai người một nam một nữ cùng bước ra. Người con gái phong thái đĩnh đạc, bước đi khoan thai đến độ tưởng như vừa rồi chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Nam nhân cạnh bên nét mặt khoan hòa, môi chênh chếch một nụ cười nửa ấm áp nửa tinh nghịch. Vừa trông thấy họ, Ngô Bình liền mừng rỡ lao đến, bao nhiêu lo âu căng thẳng bay biến đi cả. Chàng reo lên:
– Chị Xuân Lan, anh Tòng Phương, sao hai người lại ở đây?
Xuân Lan miệng nở nụ cười, giọng lại ra chiều trách móc:
– Ta không ở đây thì hai đứa các người đã bị bọn chúng bắt lại rồi!
Ngô Bình áy náy nhìn đám người ngựa đang nằm bất động, nói:
– Bọn chúng…
Tòng Phương liền vui vẻ xua tay xen vào:
– Cậu yên tâm đi, Tứ Nương dùng ám khí có tẩm mê dược, lại không phải Kim Yên Châm của Thạch Hà Phái, chẳng hại đến ai mà cũng không để lộ sơ hở! Vừa rồi ra tay gấp rút, bắn ám khí vào cả bầy ngựa vì e chúng sẽ hoảng hốt chạy ra khỏi bìa rừng. Tiếc thật, chốc nữa chúng ta lại phải đi bộ rồi!
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, chân mày từ từ giãn ra. Xuân Lan phì cười, nhanh tay cốc đầu Ngô Bình rồi bước đến chỗ cha con Trí Anh, nói:
– Lâm công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi! Còn vị này là…
Trí Anh chưa kịp đáp, Tử Long đã chắp tay chào Xuân Lan:
– Cảm ơn Tứ Nương đã trợ lực. Tôi là Lâm Tử Long của Hải Đông Phái. Lần trước Tứ Nương đến chúc mừng Tạ chưởng môn, tôi lại đang ở châu Phong có chút việc riêng.
Xuân Lan vui vẻ nói:
– Lần đó tôi còn tiếc không được gặp đủ cả Ngũ Đại Mãnh Long, hôm nay được toại nguyện rồi!
Tử Long chào hỏi xong, lập tức đổi giọng:
– Tiện thể Tứ Nương có ở đây, chúng tôi muốn nhờ Từ Nương giải tỏa mọi ngờ vực liên quan đến Ngô công tử được chăng?
Xuân Lan nhíu mày, miệng lại chếch lên tạo thành một điệu cười nửa vời khó đoán:
– Tôi cũng có chuyện muốn nói với ngài và Lâm công tử! Chuyện có liên quan đến…
– Như Như, cô làm sao vậy?
Xuân Lan chưa kịp dứt lời, đã nghe thấy giọng Ngô Bình rối rít cuống cuồng, bèn quay người lại nhìn. Hóa ra, Như Như vừa kiệt sức ngất xỉu, tay chân buông lỏng, sắc mặt xanh xao, nằm tựa hẳn vào người Ngô Bình. Ngô Bình lo âu lay mạnh nàng mấy lần, nàng vẫn nằm im lìm, chân mày thoáng chau lại. Trí Anh vội vàng chạy đến thăm dò kinh mạch Như Như rồi ngẩng đầu nói với Tử Long:
– Cha, người cô ấy nóng lắm, không ở lâu trong rừng được đâu! Chuyện kia để sau vậy!
Xuân Lan cũng liền nói với Tử Long, giọng dứt khoát:
– Ngài yên tâm, chuyện uẩn khúc nọ chúng tôi nhất định sẽ không né tránh. Nhưng hiện giờ tiểu nữ kia đã ngất xỉu, quân binh triều đình không chừng vẫn đang truy lùng gắt gao, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã!
Tử Long thoáng nhăn mặt tỏ vẻ bất nhẫn, sau cùng cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có thế, Ngô Bình bèn nói, giọng đầy cảm kích:
– Tử Long tiền bối! Cảm ơn ngài đã thư thả cho lần này! Chuyện án mạng ở Phạm gia trang, tôi nhất định sẽ làm cho sáng tỏ!
Rồi chàng cúi người nhấc bổng Như Như lên, luống cuống đi về phía bìa rừng. Xuân Lan liền lớn tiếng gọi:
– Ngươi lo lắng cho tiểu nữ ấy đến độ mất trí rồi sao? Lối ấy chẳng thể đi được nữa! Chúng ta đành phải xuyên rừng đến châu Ái thôi!
Ngô Bình sực tỉnh quay người, thở dài nói:
– Đúng là tôi điên mất rồi! Chị biết đường thoát khỏi đây thì hay quá, tôi đành đi theo chị vậy!
Xuân Lan bất giác nhìn sang Như Như đang nằm ngất lịm trên tay Ngô Bình thì không nén nổi thở dài, nói:
– Ái tình điên loạn!
Chẳng đợi Ngô Bình phản ứng, nàng quay lưng thoăn thoắt dẫn đường. Tòng Phương từ phía sau bước hẳn lên, đột ngột vỗ vào vai Ngô Bình một cái, nói:
– Thiếu trang chủ, cậu chẳng phải ngại ngùng gì đâu! Tôi cũng đã phát điên lên được này!
Rồi y cũng nhanh chân bước vọt lên trên, bộ dạng nhuốm vài phần rầu rĩ chán chường.
Ngô Bình lặng thinh bế thốc Như Như, lòng bồn chồn lo lắng nhưng lại chẳng dám nhìn xuống, đầu không ngừng miên man nghĩ về mấy chữ “ái tình điên loạn” của Xuân Lan. Trời đã sáng từ lâu, một vầng thái dương chẳng đủ để rọi vào khoảng rừng âm u rợp lá. Bóng nắng in hằn lên mặt đất khô khốc, bị nhành cây cắt xẻ thành nhiều đường nét hỗn độn. Mới lúc nào tâm tư còn rối bời, hờn giận chẳng muốn nhìn đến, mới lúc nào oan tình còn chằng chịt, hệt như vệt nắng đất rừng, giờ đầu óc Ngô Bình lại chỉ còn duy nhất một điều: rời khỏi khu rừng càng nhanh càng tốt, rời khỏi Hoa Lư càng xa càng tốt, cốt sao Như Như được bình an vô sự, thế là đủ!
