Thuyền ai trong cõi mịt mờ
Lênh đênh một bóng, lờ đờ gió sương?
Hồng trần bụi vấn hoa vương,
Sông xanh nước biếc, còn thương đôi bờ…
Phần 1:
Mặt trời mọc rồi lại lặn, rét tháng mười càng lúc càng đậm, căn nhà trọ rộng lớn nhiều gian phòng hốt nhiên trở nên trống trải đến lạnh lùng. Gió từng cơn lùa ngoài hành lang dài, chốc chốc lại cuốn bay lớp lá khô khốc lợp đầy khoảng sân màu đá sỏi. Ngoài trời trăng đã lên cao, bóng sáng hắt mép ngói trên mái xuống thềm gạch, tạo thành một vệt đen dài viền dọc dãy hành lang đất nhạt màu đơn điệu.
Hôm nay đã là ngày thứ ba ở châu Ái, Như Như vẫn còn chìm trong cơn hôn mê chập choạng. Trí Anh sau mấy lần thăm dò kinh mạch đều khẳng định nàng chỉ vì tinh thần chấn động mà sinh ra thể chất yếu ớt, trước đó lại đầm mình trong nước lạnh gió rét suốt một đêm, đến khi vừa hồi tỉnh liền phải hứng thêm sơn lam chướng khí, chịu đựng cả một quãng đường dài xuyên rừng về đến châu Ái, bệnh tình vì thế mà trở nặng. Nàng sốt cao liên miên suốt ba ngày, chưa kể trọn một ngày đêm cùng nhóm người Ngô Bình, Xuân Lan, Tòng Phương và cha con Lâm Tử Long lần mò trong rừng thẳm châu Đại Hoàng(1). Vừa may hôm sau đến được châu Ái lúc trời vẫn còn chưa chiều muộn, cả nhóm liền chia nhau kẻ vào làng tìm chỗ trọ, người hỏi thăm nhà thầy lang xem bệnh bốc thuốc cho Như Như. Ấy thế mà, thuốc thang đã ba ngày, nàng vẫn cứ nằm im lìm bất động, thi thoảng lại giật mình mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, nhạt giọng đòi uống nước.
Trong nhóm chỉ có mỗi Xuân Lan là nữ nhi, thuận tiện chăm nom cho Như Như; còn bốn kẻ kia, sau khi vào nhà trọ rồi lại chẳng màng nói với nhau một lời. Ngô Bình thì ngày ngày rầu rĩ trầm lặng, chốc chốc lại chạy vào phòng Như Như đứng ngẩn ra nhìn, thần sắc chưa lúc nào nguôi vẻ lo âu; Tòng Phương cũng chẳng khá hơn, có khác là, thay vì lo cho Như Như, y lại chuyên tâm nhắc nhở Xuân Lan phải nghỉ ngơi dưỡng sức khiến nàng nhiều phen bực bội ra mặt; cha con Tử Long tưởng như hòa hợp, lại chẳng ngờ lúc còn ở trong rừng đột nhiên thì thầm trao đổi với nhau rồi sau đó cũng ít nói hẳn, xem chừng đang giận dỗi vì bất đồng quan điểm, không khó để Xuân Lan đoán ra họ chính là bất đồng vì vụ án ở Phạm gia trang. Cả dãy phòng trọ đã sẵn vắng vẻ rộng lớn, nay lại càng thêm nặng nề vì thái độ bất nhất của sáu kẻ cùng trú ngụ bên trong. Xuân Lan không khỏi lo lắng, sợ rằng mấy người kia vì quá rỗi rãi mà lại lôi những chuyện oán thù không đâu ra hạch sách lẫn nhau, đành miễn cưỡng nhờ vả mỗi người chút việc, chủ động chia ca để họ lần lượt cùng nàng trông chừng Như Như. Quyết định ấy lập tức có tác dụng, ít nhất thì đã có một kẻ trong bọn trở lại làm người bình thường, chính là Tòng Phương; y thôi làu bàu những lời lo âu vớ vẩn, cũng thôi chau mày hối thúc Xuân Lan phải đi nghỉ, nhưng vẫn tiếp tục lảng vảng cạnh bên nàng. Nàng vì bận tay lo cho Như Như mà không có dịp phát cáu với y, hoặc là, có lẽ nàng đã quá quen với kiểu đeo bám dai dẳng của Tòng Phương.
Tối nay đến lượt Xuân Lan và Ngô Bình cùng chăm sóc Như Như. Sau khi cho Như Như dùng vài hớp cháo loãng, Xuân Lan đưa bát bảo Ngô Bình đem ra ngoài giếng rửa. Ngô Bình lặng lẽ làm theo, vừa đi đến cửa đã đụng phải Tòng Phương lấp ló nhìn vào. Hai người còn đang tròn mắt ngó nhau, kẻ ngại ngùng người kinh ngạc, thì Xuân Lan đã bất ngờ quay ra. Trông thấy Tòng Phương, nàng liền lạnh giọng bảo:
– Bình nhi, cậu vào trông chừng Như Như đi, để đấy tôi rửa bát cho!
Ngô Bình thôi nhìn Tòng Phương, đặt luôn cái bát vào tay y rồi lững thững quay vào. Khi Xuân Lan bước ra khỏi ngưỡng cửa, chàng có loáng thoáng nghe thấy nàng cáu bẳn gằn giọng với Tòng Phương:
– Lại chuyện gì nữa? Tôi đã hứa với anh là tối nay nhất định sẽ đi ngủ sớm cơ mà!
Tòng Phương bối rối, tông giọng nhỏ dần theo tiếng đôi guốc mộc của Xuân Lan nện lạch cạch ngoài hành lang:
– Không phải chuyện ấy, em theo ta sang phòng bên kia đi đã…
Xuân Lan và Tòng Phương đi cả rồi, tiếng tranh cãi râm ran vẫn còn văng vẳng truyền vào. Ngô Bình vốn không hiếu kì, lại vì bản thân đang muốn yên tĩnh, bèn trở gót quay ra đóng sập cánh cửa.
Bên trong giường, Như Như vẫn mệt mỏi nằm dài, cặp mắt nhắm nghiền, đôi chân mày thi thoảng chau nhẹ. Dáng vẻ ấy của nàng tựa hồ mê man bất tỉnh, nhưng thực chất lại là ngủ không trọn giấc. Chốc chốc, nàng khẽ trở mình khiến lớp chăn dày xộc xệch lệch đi, đầu nàng cũng trượt khỏi gối, nghiêng hẳn xuống tấm chiên lót bông. Ngô Bình tần ngần đứng nhìn một lúc, lòng do dự nửa muốn đến gần nửa lại ngại ngùng giữ kẽ. Chờ mãi chẳng thấy Xuân Lan quay về, chàng bèn dè dặt bước đến, nhẹ tay nhấc đầu Như Như kê ngay ngắn vào gối rồi chỉnh lại chăn đệm cho nàng.
Đứng từ xa thì mười phần e ngại, đến gần rồi lại chẳng nỡ rời đi; chăn đệm gối chiếc đều đã ngay ngắn cả, tới lượt lòng người chộn rộn không yên. Như Như bình thường hoạt bát vui tươi, nụ cười như mùa xuân tỏa nắng, dung nhan không hẳn vào loại nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại rất đỗi thanh tao trong sáng. Vẻ mặt yêu kiều của nàng khi tươi tỉnh đã khiến biết bao kẻ say mê, không ngờ lúc ngủ vùi lại còn có ma lực ghê gớm hơn. Hoặc, cũng có thể chẳng phải ma lực gì cả, mà là tâm tư kẻ nhìn trộm đã trót vướng phải bụi hồng tình ái mất rồi. Hơi thở Ngô Bình chậm dần rồi ngừng hẳn, chàng do dự đưa tay tới rồi lại rụt về, cứ thế được quá ba lần thì thôi không chơi trò dằn vặt nội tâm nữa mà ngồi hẳn xuống mép giường, cầm lấy bàn tay nhỏ ấm của Như Như ép vào giữa hai lòng bàn tay mình.
Đã ba đêm Ngô Bình không ngủ, giả như chàng có về phòng tắt nến, nằm hẳn trên giường rồi trùm chăn kín mít thì mí mắt vẫn không sao cụp lại được. Chẳng phải chàng có quá nhiều chuyện để lo lắng, dù thực tế là suốt hai năm nay, kể từ ngày Nhật Lão mất tích, không có ngày nào chàng không lo nghĩ buồn phiền; tám tháng trước đến lượt Hoàng Mai bị bắt, cái án giết chết Ngọc Diện Thần Y khi không mà chụp vào chàng, nay lại thêm hiểu lầm chồng chất với cha con Trí Anh; sau bằng ấy chuyện rối ren, lo lắng hay không lo lắng, suy tư hay không suy tư, làm sao đáng sợ bằng cảm giác cô độc. Ở chùa Nhất Trụ chàng còn có thiền sư Vạn Hạnh, giờ cùng đi với những người tưởng như giao tình sâu đậm, lại chẳng thể tìm được một nơi để tựa vào mà quên đi phiền muộn. Cha con Tử Long vì nuôi hiểu lầm mà sinh ra hằn học, Tòng Phương vì mải lo cho Xuân Lan mà chẳng màng thêm điều gì nữa, ngay cả Xuân Lan đến nước này rồi vẫn không cởi bỏ bộ giáp lạnh lùng thường trực. Bất giác, Ngô Bình cũng cảm thấy mỏi mệt, cũng muốn lả đi như Như Như, nhắm mắt ngủ vùi một hơi mấy ngày để khỏi phải rối trí nghĩ ngợi. Chàng cứ thế cầm tay nàng không buông, lưng tựa vào vách, cặp mắt sau cùng cũng khép lại, thiu thiu ngủ.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé của Như Như khẽ cựa quậy giữa hai lòng bàn tay Ngô Bình khiến chàng giật mình bừng tỉnh. Vừa mở mắt, chàng đã chạm phải ánh mắt nàng tha thiết long lanh, chưa kịp mừng vui vì nàng đã tỉnh lại thì một loại cảm giác gần giống với hổ thẹn pha chút hoảng hốt như kẻ trộm vặt bị người ta phát giác lập tức nhen lên trong lòng. Chàng hấp tấp bỏ tay nàng ra, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang ửng đỏ, điệu bộ luống cuống muốn tìm đường quay mặt tránh đi nhưng hiềm vì nàng mới tỉnh dậy, bỏ đi ngay sẽ thành ra thất thố, đành phải gồng mình ngồi lại, để nàng trông thấy cái vẻ bối rối tội lỗi của mình. Nào ngờ, phản ứng của nàng lại chẳng giống như chàng đã nghĩ. Nàng mím môi nhìn chàng một lúc thật lâu, chỉ trong khoảnh khắc đã có hơn chục biểu cảm khác biệt lướt qua ánh mắt, đều là loại biểu cảm khó đoán khó lường cả. Tưởng như sắp phải đầu hàng lên tiếng xin lỗi nàng, thì nàng lại chụp vội lấy tay chàng, úp mặt vào đấy khóc nức nở.
Như Như là một cô gái mạnh mẽ, ít nhất thì, suốt hai năm thật sự quen biết nàng, Ngô Bình đã nghĩ như thế. Vốn chẳng phải lần đầu chàng nhìn thấy nàng rơi lệ, nhưng bật khóc kiểu trẻ con đầy nữ tính thế này thì trước đây chàng chưa từng chứng kiến. Hốt nhiên, một cảm giác sợ hãi kì quặc bắt đầu nhen nhóm khiến chàng không khỏi dằn lòng tự xác định, là chàng đang sợ tiếng khóc nhi nữ. Tuy vậy, cảm giác sợ sệt mơ hồ ấy lại có trộn vào một chút dư vị của sự rung động, nhất là khi kẻ tương tư lại đang ngầm so sánh tình cảnh này với nụ cười khinh khỉnh ngạo nghễ của Ngọc Minh Vương Tử nhiều năm về trước. Sợ rằng mình im lặng quá lâu nàng sẽ chẳng ngừng khóc, càng sợ rằng tiếng khóc của nàng sẽ đẩy tâm tư mình đi xa hơn, Ngô Bình bèn dịu giọng ân cần, dỗ dành nàng mà cũng là trấn tĩnh bản thân:
– Nín đi thôi! Tất cả mọi chuyện rồi sẽ trôi qua cả!
Như Như thổn thức chặn tiếng nấc lại, nói:
– Cha tôi…hắn đã bức tử cha tôi…tôi hận hắn!
Ngô Bình không nén nổi thở dài, lòng đắng nghét một màu giằng xé mâu thuẫn. Chàng đưa bàn tay còn lại vỗ về vào tấm lưng đang khẽ run rẩy theo từng tiếng nấc của Như Như, giọng đổi sang u uất:
– Có thật là cô hận hắn không? Hắn là anh em tốt của cô, hắn cũng đã từng cứu mạng cô, nói không chừng, cô với hắn còn là thanh mai trúc mã. Bao nhiêu chuyện như vậy, cô có thể dễ dàng hận hắn sao? Mà suy cho cùng, hắn làm tất cả cũng chỉ vì muốn giữ cô lại bên cạnh, việc cha cô phóng hỏa tự vẫn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn…
Giọng Ngô Bình mỗi lúc một nhỏ dần, đến đây thì dừng hẳn. Chẳng phải chàng đang muốn chọc tức Như Như, cũng chẳng phải chàng đột nhiên nảy sinh chút cảm thông thuần túy với đế vương tàn độc kia, chỉ là chàng đang cố kéo lương tâm của mình lên. Ít ra thì người con gái đang khóc trong tay chàng lúc này cũng còn có được chút gì đó gọi là hận, trong khi chàng, đến gần mười năm sau ngày phát hiện ra sự thật về thân thế của mình, về cái chết oan ức của cha mẹ mình tại Mộc Hương sơn trang, vẫn không có lấy một chút oán hận với những kẻ đã gây nên cảnh tàn khốc ấy. Như Như đột ngột ngẩng mặt khỏi tay ngô Bình, khẽ đưa tay lau nước mắt. Nàng nhanh chóng chỉnh lại dáng nằm, mắt nhìn thẳng lên trần phòng, giọng vẫn chưa hết nghẹn ngào nhưng đã nhuốm thêm màu trăn trở băn khoăn:
– Sao anh biết hắn đã từng cứu mạng tôi? Là Lý tướng quân nói với anh sao? Ừ! Tôi nói tôi hận hắn, chỉ là tự lừa dối mình. Hắn đã biết quá nhiều về tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về hắn, nói hận là hận thế nào đây?
Nàng dừng lại, chẳng phải để chờ đợi, chỉ là dành một khoảng lặng để tông giọng trở nên điềm tĩnh. Ngô Bình cũng chẳng đáp lời, tâm trạng chuyển dần sang áy náy, tự hỏi mình có lẽ đã nói quá nhiều chăng? Như Như tiếp tục nói, tông giọng đều đều khô khốc:
– Tôi tên là Lê Như Ngọc! Thật nực cười, đến giờ tôi vẫn còn thấy cái tên ấy quá đỗi xa lạ. Cha tôi là một vương gia, tuy chẳng phải người trong hoàng tộc, nhưng nhờ vào giao tình sâu đậm với Đại Hành hoàng đế mà địa vị của ông chẳng hề kém cạnh bất kì ai trong triều. Thế nhưng, rất ít người biết rằng, mẹ tôi thật ra chỉ là một dân nữ bình thường, chẳng phải Mị Nương cao quý nào đó của tộc người Khau Phạ.
Nói đến đây, Như Như đột ngột quay sang nhìn Ngô Bình. Quả nhiên, chàng không tránh khỏi chấn động, cứ như lời vừa rồi của Như Như, thì ra Nhân Trí Vương Lê Thám từ lâu đã biết đến màn tráo phi ám muội năm đó tại Hoàng Liên Sơn, thế nhưng, khúc mắt ở đây chính là, liệu ông ấy còn biết thêm điều gì nữa. Chẳng để Ngô Bình phải thắc mắc quá lâu, Như Như liền bật cười nhạt giọng, ánh mắt lóe lên sự thấu hiểu đáng ngờ:
– Chẳng phải anh đang giận tôi vì đã lừa dối anh suốt hai năm qua sao? Vì tôi mà Diệu Hạnh sư thái mất mạng, vì tôi mà Yến Lan bị hắn bắt đi, vì tôi mà suýt nữa cả nhà Lý tướng quân bị hắn khống chế. Nhưng mà, anh vẫn còn chưa biết, nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ về sự lừa dối của tôi đâu! Anh cố công che giấu gốc tích, trước sau đề phòng tôi là nội gián của đám vương tôn quý tộc, lại chẳng ngờ tôi từ lâu đã sớm nhìn ra tất cả. Anh là hậu duệ Ngô gia, người duy nhất sống sót sau vụ thảm sát tại Mộc Hương sơn trang, điều này chỉ cần nhờ Cam Mộc qua lại vài lời với Lý Công Uẩn, tôi há lại không biết sao? Năm đó, Trần Gia Bang uy hiếp mẹ tôi, Hắc Diện Phu Nhân sát hại mẹ tôi, nhưng chẳng ai hay biết, mọi chân tướng từ lâu đã bị bại lộ. Một người vợ khác của cha tôi là Trân phu nhân đã vô tình nghe thấy mọi chuyện ám muội. Người của Trần Gia Bang năm đó có nhắc đến Nhật Lão và Mỵ Nương thật của tộc Khau Phạ, hai người đó, một bỏ chạy khỏi đạo Lâm Tây, bặt tăm bặt tích hơn mười năm trời, một lại gả vào Mộc Hương sơn trang, ở đấy làm trang chủ phu nhân đến khi bị sát hại. Nếu tôi đoán không lầm, Mỵ Nương ấy chính là mẹ của anh, phải không?
Ngô Bình tròn mắt ngạc nhiên, sau khoảnh khắc sững sờ cứng họng, đành gật đầu thừa nhận. Hơn lúc nào hết, chàng cảm thấy tâm tư nhi nữ thật quá khó lường. Như Như nhanh chóng đọc thấy chút khắc khoải trên nét mặt Ngô Bình, bèn hạ giọng nói tiếp:
– Tôi từ lâu đã biết anh là người của Mộc Hương sơn trang, lại thêm mối quan hệ giữa anh và Nhật Lão, càng không thể không tò mò bám theo anh. Tôi thừa nhận, tôi đối với anh, trước là vì hào quang của Man Thiện Bí Kíp, kế đến nữa là vì muốn xoay chuyển tâm tư của hắn. Những lời thật lòng thật dạ xem anh là bằng hữu trước đây đã nói ở Đằng châu đều là giả dối. Hắn chịu để tôi bám theo anh, cốt là để dò ra mối dây liên kết mờ ám giữa Lý Công Uẩn và Hắc Diện Phu Nhân, hắn từ rất lâu rồi đã muốn có Công Uẩn…
– Thôi được rồi!_Ngô Bình đột ngột ngắt lời.
Như Như lập tức im lặng, môi chếch thành một điệu cười gượng gạo chua xót, nước mắt khẽ trào ra, chảy thành một vệt dài trên mặt. Ngô Bình hỏi gọn, giọng điềm đạm đến lạ:
– Trước là vì vậy, còn sau là vì điều gì?
Như Như không nén nổi kinh ngạc, tròn mắt nhìn Ngô Bình, thần sắc mênh mang ý tình, hơi thở ngập ngừng lỗi nhịp. Nét mặt Ngô Bình sau một thoáng chau lại đã chuyển hẳn sang phẳng lặng, tuyệt nhiên không có lấy một chút bất mãn hay tức giận nào, chỉ đơn giản là bình tĩnh chờ đợi. Một lúc lâu sau đó, Như Như vẫn chẳng thốt nên lời, cứ thế nhìn Ngô Bình, từ trìu mến đến bất ngờ, từ bất ngờ lại chuyển sang đong đầy xúc cảm. Ngô Bình nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng, hờ hững siết lấy. Nàng có chút giật mình kinh động, bàn tay run nhẹ một chốc rồi sau cùng cũng để yên trong lòng bàn tay chàng. Rồi chàng thở nhẹ một hơi, giọng trầm lại, từng câu từng chữ nhẹ nhàng thấm vào tiết trời se lạnh buổi đầu đông:
– Tôi không giận cô, càng không trách cô. Trước đây cô chủ tâm che giấu thân phận, tôi cũng thế, chúng ta đều vì những ràng buộc cá nhân mà phải hành xử như vậy! Ban đầu cô cùng tôi đến Phạm gia trang là vì Man Thiện Bí Kíp cũng được, vì mối dây liên hệ giữa anh Công Uẩn và Diệu Hạnh sư thái cũng được, chuyện đã qua rồi, tôi không để tâm đến nữa. Cũng như trước đây tôi cố ý giấu cô chuyện tôi là người Mộc Châu, sau khi thương thế khỏi hẳn sẽ âm thầm về Mộc Châu mà không cho cô biết, mong cô cũng đừng để tâm mà buồn tôi, có được không?
Như Như bàng hoàng gật đầu, bàn tay đang nằm gọn trong tay Ngô Bình khẽ xoay lại, đan từng ngón vào kẽ tay chàng, bám thật chặt như cố níu kéo chút khoảnh khắc yên bình hiếm hoi. Ngô Bình mỉm cười ấm áp nhằm trấn an nàng rồi nói tiếp:
– Cô còn nhớ những người thuộc Linh Cung Thập Nhị Giáp mà chúng ta từng gặp ở Cổ Pháp không? Ngày đó cô giả vờ để cho Yến Lan đầu độc bắt đi, lại không ngờ kẻ nhiều chuyện xen vào cứu cô lại là chỗ quen biết với bọn họ. Cô từng năm lần bảy lượt thắc mắc giữa tôi và Linh Cung rốt cuộc là loại quan hệ gì, tôi đều đáp qua loa cho xong chuyện. Có lẽ đến giờ cô vẫn còn thắc mắc đúng không?
Như Như chau mày không giấu vẻ ngạc nhiên, nàng im lặng gật đầu xác nhận. Bàn tay Ngô Bình đột nhiên siết chặt lại, tông giọng cũng theo đó mà trở nên nặng nề:
– Vụ tráo phi ở Hoàng Liên Sơn, Trần Gia Bang đứng đằng sau dàn cảnh vu họa khiến Nhật Lão và mẹ tôi phải một phen lao đao chạy đến nương nhờ cha tôi, có lẽ cô cũng đã rõ, uẩn khúc bên trong chẳng phải nhắc lại làm gì. Thế nhưng, vụ thảm sát ở Mộc Hương sơn trang, cả nhà tôi mất mạng chỉ trong một đêm, người trên giang hồ đều cho rằng Sơn Tây Võ Phái và tộc Khau Phạ vì cha tôi chứa chấp Nhật Lão mà tìm đến trả thù, chẳng mấy ai biết thật ra chính Đào cung chủ và các phu nhân của ông ta mới là thủ phạm, đứng trong tối giở trò ngậm máu phun người, ném đá giấu tay!
Rồi cứ thế, Ngô Bình cố dằn lòng, từ từ đào sâu mảng tối trong quá khứ, chẳng phải chỉ để Như Như biết rõ hơn về chàng, mà còn để chính bản thân chàng một lần nữa cố gắng tìm thấy chút oán hận từ câu chuyện bi thảm đó, nhằm vỗ yên mặc cảm tội lỗi với vong hồn song thân phụ mẫu cũng như vong hồn trên dưới hai chục thuộc hạ trung thành của Mộc Hương sơn trang. Một lần nữa, câu chuyện chấm dứt, hệt như tất cả những lần chàng đã từng tự kể với chính mình trong suốt chín năm qua, cảm xúc để lại sau cùng vẫn chẳng phải oán hận mà chỉ toàn mâu thuẫn giằng xé. Ngô Bình thinh lặng nhắm nghiền đôi mắt, vầng trán nhăn lại hằn in từng vệt day dứt. Như Như sửng sốt đến nghẹn giọng, sau một hồi định thần, nàng cũng bật nhẹ ra được một hơi thở lạc điệu. Nàng khẽ nói, tay siết chặt lấy tay Ngô Bình:
– Anh cũng như tôi, chẳng thể hận kẻ đã gây ra thảm cảnh cho thân thuộc của mình!
Ngô Bình gật đầu dứt khoát, mí mắt từ từ mở ra, vầng trán vẫn nhăn lại đầy vẻ bất nhẫn. Giọng Như Như hốt nhiên trở nên lạnh đi, u ám:
– Người ta không thể sống mà không toan tính thiệt hơn sao? Không thể chỉ vô tư mà sống vì chân tình thôi sao? Tôi thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, càng lúc càng mệt mỏi. Giữa cuộc đời này, hai tiếng “bình yên” quả là không dễ gì có được, có được rồi cũng không trường tồn mãi mãi. Biết làm thế nào đây?
Như Như dứt lời, bỏ lại vào gian phòng lập lòe ánh nến một khoảng thinh lặng kéo dài. Ngoài kia, gió vẫn không ngừng thổi, côn trùng vẫn không ngừng kêu, lòng người cũng không ngừng xáo động. Đột nhiên, Ngô Bình thở sâu một hơi, vầng trán nhanh chóng dãn ra, thần sắc quay về với vẻ điềm tĩnh thường trực. Chàng xoay người cúi thấp xuống, hay bàn tay nắm chặt lấy tay Như Như, nói:
– Khuya rồi! Tôi nói câu này thôi rồi ra ngoài gặp chị Xuân Lan có chút việc, cô phải ngủ đi để còn lấy lại sức, đừng nghĩ đến những chuyện phiền não ấy nữa!
Rồi Ngô Bình ngập ngừng nhìn Như Như một lúc, do dự nửa muốn nói tiếp nửa lại muốn thôi. Như Như nhíu mày, khẽ hối thúc:
– Anh sao vậy? Có gì thì nói nhanh đi! Không định làm tôi hồi hộp đến phát tức đấy chứ?
Ngô Bình mím môi, chân mày thoáng chau lại, sắc mặt bỗng dưng chuyển màu, sau cùng cũng siết tay Như Như thật chặt, hạ giọng khẽ nói:
– Tôi…tôi…ta thích nàng!
Như Như sững sờ câm lặng, ánh mắt long lanh hốt nhiên chứa đựng đủ loại xúc cảm lạ lẫm, nàng không kiểm soát nổi nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cũng không cách nào ngăn đầu óc mình khỏi sa vào cơn lâng lâng êm đềm kì lạ. Ngô Bình sau khoảnh khắc liều lĩnh giãi bày cũng hóa ra câm như hến, cả người bất động, bàn tay vẫn giữ nguyên dạng siết chặt, cảm thấy như thể có bao nhiêu máu nóng đều dồn cả lên mặt. Một lúc thật lâu sau đó, Ngô Bình bối rối đứng bật dậy, tay luống cuống đắp lại chăn cho Như Như rồi lắp bắp mấy tiếng rất nhỏ:
– Vậy nhé! Nàng nghỉ ngơi đi!
Đoạn, chàng vội vàng rời khỏi phòng, cửa khép lại rồi, vẫn không khỏi bần thần rối trí, lòng tự hỏi rốt cuộc mình vừa nói ra những lời ấy với mục đích gì. Chàng cứ thế miên man để mặc tâm trí trôi lãng đãng, mấy chữ “ái tình điên loạn” của Xuân Lan nhiều ngày trước lại bất giác tìm về.
Đoạn hành lang hóa ra không dài như dòng chảy khó lường của cảm xúc, đang khi còn mơ màng rối loạn, Ngô Bình chợt nghe thấy tiếng đôi co qua lại từ căn phòng phía trước. Là giọng của Xuân Lan:
– Tử Long tiền bối, ngài là quá cố chấp hay là thật sự không nghĩ thông suốt vậy? Nếu Bình nhi quả thật có liên can đến cái chết của Phạm thần y, lẽ ra phải nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, lý gì lại còn lộ diện can thiệp để đến nỗi Như Như phải giở trò tự vẫn uy hiếp đám quân binh triều đình? Ngoài mục đích muốn cứu các vị ra, hắn còn vì mục đích gì nữa chứ?
Tử Long tông giọng đều đều điềm tĩnh:
– Là hắn sợ cha con chúng tôi sẽ liên thủ với triều đình cùng bắt hắn! Nếu Trí Anh không nhất thời động tâm khai man, bịa ra câu chuyện về nhóm thổ phỉ, hắn liệu có thể vác tiểu nữ kia bỏ chạy sao? May mắn hiển nhiên không đến hai lần, hắn sợ bọn ta bị bắt rồi sẽ nói với đám quân binh rằng hắn thực chất chỉ đang ẩn nấp đâu đây; so với việc ngồi yên chờ trói, lẽ dĩ nhiên hắn phải xuất hiện giả vờ tương trợ để gạt bọn ta rồi!
Xuân Lan bật cười nhạt, giọng chuyển sang mỉa mai trách móc:
– Trong tình thế ấy, với võ công của Bình nhi, các người lại bị khói trắng mù mịt bủa vây, hắn muốn giết các người diệt khẩu thật dễ như trở bàn tay! Đám quân binh triều đình dù có đông đến đâu cũng chỉ vì một lời của Như Như mà buộc phải hậm hực quay về! Cho dù hắn tự biết không thể thoát thân, vẫn còn cách khác để xoay chuyển tình hình mà khỏi phải vướng bận các người! Tử Long tiền bối, ngài nghĩ kĩ lại đi, hắn nếu đã táng tận lương tâm đến độ giết chết Phạm thần y, người vừa trị khỏi thương thế cho mình, thì lẽ đâu lại còn tha cho cha con tiền bối?
Tử Long giọng vẫn ổn định:
– Tứ Nương một mực không để cha con chúng tôi đối chất với Ngô công tử, ba ngày nay cứ lời qua tiếng lại thế này, mà toàn là những lý lẽ ai cũng có thể nói ra, thật là phí phạm thời gian quá lắm! Chúng tôi nhẫn nại đi theo các vị đến châu Ái, càng ngày càng xa địa phận Lục Châu, phải chăng Tứ Nương đang định giở trò điệu hổ ly sơn, sợ ở gần Hải Đông Phái sẽ có người đến trợ lực cùng chúng tôi bắt Ngô công tử về Phạm gia trang? Tứ Nương thân là một trong Thập Can Nương của Thạch Hà phái, lẽ nào lại dám vi phạm môn quy truyền đời, vì chút tư tình nhi nữ mà cam tâm đổi trắng thay đen, bên vực nam nhân một cách phi lý như thế?
Tử Long tông giọng trầm ổn, kì thực lời nói lại vô cùng nguy hiểm. Ngô Bình đứng nghe bên ngoài đã bắt đầu cảm thấy chồn chân khó chịu. Thảo nào mấy ngày nay chàng chẳng nghe ai nhắc nhở gì đến vụ việc ở Phạm gia trang, hóa ra đều do Xuân Lan một tay ngăn cản. Bên trong thinh lặng đến đáng ngờ, người lặng lẽ đứng ngoài cũng mười phần khó xử; nếu chàng cứ thế thản nhiên xông vào, có khi chẳng giải quyết được gì mà lại còn đào sâu thêm mâu thuẫn, cơ bản là có giải thích đến mấy cha con Tử Long cũng không tin, chưa kể chính bản thân chàng giờ này vẫn còn mơ hồ không rõ, nói gì đến việc giải thích; còn nếu chàng cứ đứng ngoài hoặc bỏ đi, làm sao chịu nổi để Xuân Lan tự mình hứng lấy mấy lời cố ý gieo rắc điều tiếng của Lâm Tử Long. Đang lúc băn khoăn dợm người toan đẩy cửa bước vào, Ngô Bình lại nghe thấy giọng Trí Anh nhã nhặn can thiệp:
– Cha! Tứ Nương với Ngô Bình thân thiết như chị em ruột, có bênh vực nhau một chút đâu thể coi là tư tình nam nữ…
Tử Long bật cười ngắt lời:
– Bênh vực nhau một chút ư? Trí Anh, con đừng nghĩ ta quanh năm suốt tháng ở mãi vịnh Hoa Phong(2), trước đây chưa từng gặp qua Tứ Nương thì không hay biết gì! Vụ án mạng xảy ra tính đến nay đã hơn tám tháng, trong tám tháng đó, Tứ Nương sao không ở Thạch Hà mà lại nhanh chóng nghe được tin tức, bỏ công chạy đôn chạy đáo khắp nơi, hết lên Mộc Hương sơn trang lôi kéo Lê trang chủ cùng nhập cuộc rồi lại vượt đường xa đến Phạm gia trang giải thích này nọ, năm lần bảy lượt xin Hải Đông Phái chúng ta gia hạn để tự mình đi tìm hung thủ, hạn đã qua từ lâu, chẳng thấy Tứ Nương đến Lục Châu, không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ngay lúc cha con ta tìm thấy Ngô công tử. Nếu chẳng phải vì tư tình nam nữ, cô ta việc gì phải hao tâm tổn sức như thế? Bảo là tự mình truy tìm hung thủ, không biết chừng lại ám muội đi xóa dấu vết, nhằm chạy tội cho tình lang.
Ngô Bình nghe đến đây, hai bàn tay theo phản xạ gồng cứng thành nắm đấm. Bên trong vẫn chẳng nghe thấy Xuân Lan lên tiếng, chàng vừa tức giận, vừa băn khoăn tự hỏi không biết biểu cảm lúc này của Xuân Lan trông như thế nào: là giận tím mặt tím mày hay vẫn đang lạnh lùng sắt đá, liệu có động tâm sợ hãi đến sắc diện trắng bệch hay chỉ đang nhếch môi cười bất cần.
Xuân Lan không lên tiếng, tự khắc sẽ có người nói hộ, nếu chẳng nghe thấy giọng Tòng Phương đột ngột bình tĩnh xen vào cuộc nói chuyện đang hồi căng thẳng, có lẽ Ngô Bình đã quên bẵng đi mất chính y là người kéo Xuân Lan đến căn phòng này:
– Tử Long tiền bối! Quả nhiên chúng tôi có thất hẹn vài lần với Hải Đông Phái, cũng chẳng dám chối cãi đã cố ý che giấu tung tích Bình nhi, đến giờ thật sự vẫn chưa tìm ra hung thủ sát hại Phạm thần y, nhưng bên trong còn rất nhiều điều tiền bối vẫn chưa hay biết. Mong tiền bối đừng nặng lời với Tứ Nương mà hãy nghe chúng tôi phân giải tường tận.
Nói đến đây, Tòng Phương lại chuyển giọng khuyên nhủ Xuân Lan:
– Lẽ ra chúng ta phải nói từ đầu rồi, ta thật chẳng hiểu vì sao đến giờ em vẫn không chịu tiết lộ với họ! Nói mau đi, hay là để ta nói?
Một khoảng lặng trôi qua, sau cùng, Xuân Lan cũng bình thản lên tiếng, trong chất giọng tịnh không có lấy một chút giận dữ hậm hực:
– Biết tiền bối mấy ngày nay bất mãn, vừa rồi lại cố ý nặng lời khích bác, lấy môn quy của Thạch Hà nữ phái ra để áp đảo tinh thần, tôi trong lòng tự thấy có chút phẫn nộ, sợ lúc nóng giận lời nói ra rồi không thu hồi lại được, bèn để tiền bối nói hết một lượt!
Xuân Lan nói đến đây thì dừng khiến Ngô Bình bên ngoài vừa ngỡ ngàng vừa nóng ruột. Chàng chẳng phải đợi lâu, Tử Long đã hạ giọng đáp, trong khẩu khí có nhuốm màu áy náy:
– Tôi vừa nóng vừa bất mãn, không ngăn được mình nói ra những lời khích bác khó nghe, mong hai vị bỏ qua cho!
Cứ nghe giọng của Tử Long thì biết, có lẽ Xuân Lan vừa rồi đã nhìn cha con ông bằng ánh mắt mang hàm ý trách cứ, nàng cố ý đợi họ lên tiếng xin lỗi trước rồi mới tiếp tục nói chuyện. Trong tình huống này, chút ngạo mạn của Xuân Lan chính là để lấy lại danh dự cho Thập Can Nương Thạch Hà Phái. Về phần Tử Long, hẳn nhiên sau ba ngày nóng lòng chờ đợi mà không thấy hồi đáp, bất đắc dĩ đành phải dùng kế khích tướng, lôi môn quy của Thạch Hà phái ra bắt bẻ Xuân Lan; đến đây vì được Tòng Phương đảm bảo sẽ giãi bày mọi chuyện, ông bèn nhanh chóng lựa lời xin lỗi, trước là để xoa dịu Xuân Lan, sau cũng là để xóa đi chút day dứt trong lòng.
Những người bên trong tâm cơ càng cao, Ngô Bình lại càng thêm lòng dạ rối bời, chàng cách họ chỉ một cánh cửa, lại không thể tùy tiện thất thố xông vào. Cứ đứng ngoài đoán mò động thái của từng người, chàng cũng đã đủ đau đầu nhức óc, đừng nói gì đến chuyện để tâm xem họ rốt cuộc đang chuẩn bị tiết lộ bí mật chấn động gì. Thế nên, khi Xuân Lan ôn tồn bật ra một câu thật gọn, cũng là lúc Ngô Bình phải giật mình sửng sốt:
– Vài tuần trước, tôi đã trông thấy Mai cô ở cùng mẹ con Thìn cung Vy phu nhân tại Linh Cung, hiện nàng ta vẫn bình an vô sự.
Một loại cảm xúc mừng vui xen lẫn với kinh ngạc nhanh chóng trào lên trong lòng, phải cố gắng lắm, Ngô Bình mới có thể ngăn mình không đẩy cửa xông vào hỏi han Xuân Lan về tình hình của Hoàng Mai. Trong lúc chàng còn chưa kịp định thần, ở bên trong, Trí Anh đã bất ngờ hỏi như reo:
– Thật sao? Mai Cô đang ở cùng Lã Hắc Long tiền bối sao? Chuyện tốt lành như vậy sao Tứ Nương không nói sớm hơn, cha con tôi đỡ phải lo âu phiền muộn thêm ba ngày!
Xuân Lan bật cười nhạt thếch, tông giọng càng bình thản lại càng cho thấy nàng rõ ràng vẫn chưa nguôi giận:
– Để các vị lo âu phiền muộn thêm ba ngày, bất quá cũng chỉ bằng nỗi oan khiên người ta phải gánh chịu suốt tám tháng! Hơn nữa, trước sau gì cũng đến châu Ái, chi bằng cứ thư thả chờ Như Như khỏi bệnh, tôi đưa các vị đến gặp Thìn cung Vy phu nhân và Đào Công Quý em tôi, để các vị tận mắt nhìn thấy Mai cô vẫn đang khỏe mạnh, tận tai nghe thấy mọi tình tiết từ miệng cô ấy, chúng tôi khỏi phải giải thích dông dài, Bình nhi cũng khỏi phải vì hai bên lời qua tiếng lại mà cảm thấy áy náy. Chỉ hiềm hiện giờ Như Như vẫn chưa tỉnh, các vị đã lại làm khó làm dễ, tôi bất đắc dĩ đành phải nói ra. Các vị nếu chẳng thể đợi thì có thể đến Linh Cung ngay bây giờ, nhưng nhất thiết đừng đánh động Bình nhi. Hắn mấy đêm nay chẳng thể an giấc, trong lòng lo lắng cho mỗi tiểu nữ kia thôi cũng đã đủ vất vả lắm rồi!
Ngô Bình nghe đến đây, không thể không trút ra một hơi thở dài ăn năn day dứt. Ba ngày qua chàng thầm trách Xuân Lan lạnh lùng, vừa rồi lại cũng có một chút bất mãn trước kiểu nhỏ nhen giận vặt của nàng, không chịu nói ra tung tích Hoàng Mai sớm hơn. Giờ chàng mới thấu hiểu, hóa ra tất cả đều là vì chàng. Xuân Lan hẳn đã lo sợ chàng biết chuyện rồi sẽ lập tức chạy đến Linh Cung, nơi mà chàng nghìn vạn lần không nên quay lại, có biết đâu sau nhiều năm xa cách, chàng đã chẳng còn là đứa trẻ nông nổi tùy tiện thuở nào đã nhận lấy của nàng ba cái tát trong đêm.
Từ trong phòng, Tử Long hạ giọng khẩn thiết sau khi thở phào nhẹ nhõm:
– Đinh Tứ Nương, Lê trang chủ, cha con chúng tôi chân thành xin lỗi! Nếu quả thật Mai cô đang ở cùng Hắc Long Vy phu nhân thì thật tốt quá. Hiện giờ không thể đến Linh Cung ngay, e sẽ làm kinh động đến Ngô công tử, Tứ Nương đã chịu nói đến đây rồi, xin hãy rộng lượng nói cho trót, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ở Phạm gia trang ngày hôm ấy, tại sao Mai cô lại ở cùng với mẹ con Lã Hắc Long?
Xuân Lan dịu giọng khoan hòa trở lại:
– Tiền bối chẳng trách tôi ngạo mạn nhỏ mọn, tôi cũng chẳng có tư cách gì để trách ngược tiền bối! Chúng ta xem như chưa từng có hiềm khích là tốt rồi. Còn về chuyện xảy ra ở Phạm gia trang ngày ấy, thật ra thì…
Ngô Bình chẳng cần nghe thêm, chàng quay đầu lặng lẽ bước về phòng, tông giọng Xuân Lan nhỏ dần nhỏ dần rồi dứt hẳn. Điều duy nhất chàng còn lấn cấn lúc này là, tại sao Mai cô lại xuất hiện ở Linh Cung? Hai người phụ nữ hôm ấy đấu với nhau tại Phạm gia trang rốt cuộc là ai? Liệu có phải là hai trong số chín phu nhân ở Linh Cung hay không? Tuy vậy, chàng đã để Như Như ở lại một mình trong phòng quá lâu, tự nghĩ ngày dài tháng rộng, có thể từ từ hỏi lại Tòng Phương sau, bèn hối hả quay về phòng với nàng.
Chú thích:
(1) Châu Đại Hoàng: nay thuộc địa phận tỉnh Ninh Bình. Cố đô Hoa Lư xưa nằm trọn trong nội phận châu Đại Hoàng.
(2) Vịnh Hoa Phong: tên gọi thời cổ của Vịnh Hạ Long, thuộc tỉnh Quảng Ninh ngày nay.
