Đi đến khúc ngoặt hành lang, chợt nghe thấy từ phía sau có người gọi mình bằng âm vực rất nhỏ, Ngô Bình bèn dừng bước quay lại nhìn. Hóa ra là Tòng Phương đang đuổi theo. Vừa bắt kịp chàng, Tòng Phương hấp tấp nói luôn, chẳng để chàng phải lên tiếng thắc mắc:
– Thiếu trang chủ, vừa rồi thoáng nhìn thấy có bóng người rời đi, ngờ là cậu nên tôi tự mình đuổi theo. Chuyện ban nãy chúng tôi nói, cậu…đã nghe cả rồi ư?
Ngô Bình ôn tồn trấn an:
– Anh đừng lo, tôi tự biết không nên đến Linh Cung tìm Mai cô!
Tòng Phương thở dài, nói:
– Đúng là cậu đã nghe cả rồi! Bọn họ nói năng không kiểm soát âm vực, tôi tự biết cao thấp mà chẳng dám xen vào, đợi đến lúc căng thẳng quá rồi mới đánh liều nói vài câu khuyên giải, không ngờ rốt cuộc cậu cũng nghe thấy! Vừa rồi tôi chỉ sợ cậu chạy ngay đến Linh Cung, chẳng dám nói gì với Như Ý mà lẳng lặng đuổi theo. Như Ý mà biết cậu đã nghe được mọi chuyện, thể nào cũng lại giận tôi!
Ngô Bình có hơi chau mày khi nghe Tòng Phương nhắc đến Như Ý, mất một lúc ngơ ngác cố lục lại ký ức mới nhớ ra đó vốn là tên cũ của Xuân Lan. Chàng không khỏi chếch mép cười nhẹ, đầu bất giác nhớ đến hình ảnh Tòng Phương một tay lật tấm mạng che mặt của Xuân Lan tại khu rừng châu Ái cách đây chín năm. Đoạn, chàng nói, tông giọng thoạt nghe tưởng chừng cao hứng trêu chọc, thực chất lại là ngầm trách móc:
– Anh dù gì cũng là trang chủ Mộc Hương sơn trang, hơn nữa so vai vế lại là sư ca của chị Xuân Lan. Anh bảo tự biết cao thấp là thế nào? Chẳng lẽ người của Mộc Hương sơn trang chúng ta không bằng một nữ đệ tử của Thạch Hà nữ phái sao? Anh can thiệp sớm hơn thì đã tránh được cho chị ấy khỏi mang tiếng là nhỏ nhen, bất quá thì nghe càm ràm vài câu, không tốt hơn là để người ta bị uất ức thêm một chút sao?
Tòng Phương ngẩn người chưng hửng, bẵng đi một khoảng lặng mới rối rít phân bua:
– Thiếu trang chủ, chẳng phải thuộc hạ cố ý hạ thấp vị trí của Mộc Hương sơn trang. Nhưng mà Như Ý nàng ấy…
Ngô Bình phì cười, vừa chậm rãi quay người bước ra lan can, vừa dứt khoát ngắt lời Tòng Phương:
– Nhiều năm rồi anh vẫn như thế, mỗi lần tôi không vừa ý thì liền lôi ngay thứ bậc ra nói chuyện! Anh liệu có biết điều duy nhất tôi không vừa ý chính là chuyện thứ bậc hay không?
Tòng Phương ấp úng không nói nên lời, chỉ còn biết lặng lẽ đứng sau ngơ ngác nhìn Ngô Bình. Đêm mùa đông gió lạnh thốc rào rào vào tán cây, tiếng côn trùng vẫn không ngừng rỉ rả, Ngô Bình đứng bên lan can phóng tầm mắt vào khoảng không đen đặc, đầu dò lại một lượt những lời vừa nói. Lúc ấy, quả thật chàng có chút bất mãn với Tòng Phương khi nghe nhắc đến chuyện “tự biết cao thấp”; nhưng kì thực, bất mãn ấy chính là vì chuyện giữa y và Xuân Lan, chẳng phải vì chuyện cao thấp giữa Mộc Hương sơn trang và Thạch Hà nữ phái. Không thể ngờ Tòng Phương lại hiểu nhầm thành ý khác, giờ cứ thế đứng bất động như thể mình vừa phạm phải lỗi lầm gì ghê gớm lắm.
Sợ rằng tiếp tục nói vội sẽ khiến Tòng Phương hiểu sai thêm, chàng bèn thận trọng lựa lời, đắn đo mãi một lúc mới xoay người lại nhìn y, dịu giọng thân tình:
– Anh Tòng Phương, tôi từ nhỏ đã xem anh như người trong nhà, lời vừa rồi hẳn nhiên không có ý nói đến chuyện danh dự của Mộc Hương sơn trang. Kỳ thực là, muốn hỏi chuyện giữa anh và chị Xuân Lan!
Tòng Phương sửng sốt biến sắc, môi mấp máy đầy vẻ bối rối:
– Thiếu trang chủ…cậu…là cậu đang hỏi… chuyện gì vậy?
Ngô Bình nhíu mày, thẳng thắn khẳng định, cố ghìm cho giọng mình đừng quá gay gắt:
– Anh thích chị ấy mà không dám thừa nhận! Ngay cả một chút chính kiến cũng không có, toàn làm theo ý chị ấy cả! Nam nhi mà như vậy được sao?
Tòng Phương mặt đỏ như gấc chín, nói:
– Tôi…chẳng phải tôi không…mà thôi!_y nhìn Ngô Bình dò xét, sau cùng cũng thở hắt ra một hơi tỏ vẻ bất lực_Thừa nhận hay không thừa nhận thì có ích gì? Môn quy của Thạch Hà nữ phái đã là như thế, Thập Can Nương cả đời không được xuất giá, huống chi nàng ấy lại là người được chọn kế vị chưởng môn, năm ngoái cũng vừa đọc lời thề ở trước bàn thờ Đông Cung Công Chúa, còn thay đổi được gì nữa chứ?
Ngô Bình có hơi bất ngờ, sau cùng cũng nhớ đến mấy lời Như Như đã từng nói lúc còn ở Phạm gia trang: môn quy của Thạch Hà nữ phái, chưởng môn và Thập Can Nương đều không được xuất giá; tuy chẳng có điều luật nào buộc họ không được để tâm đến nam nhân, nhưng ai cũng ngầm hiểu, kết quả đã là không thể, tốt nhất đừng bao giờ khởi đầu. Ngô Bình không khỏi thầm kêu khổ, quả là một loại môn quy khắc nghiệt! Thập Can Nương không phải ni cô, mà Thạch Hà Phái cũng chẳng phải nơi để người ta tu hành chay tịnh, vậy thì cớ gì lại cấm mười môn đồ xuất sắc nhất không được xuất giá? Tuy vậy, môn quy muôn đời vẫn là môn quy, từ mấy trăm năm trước đã có rồi, thời đại này quá lắm chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt, giữ gìn tôn nghiêm, đừng mong đến chuyện xoay chuyển tình thế, trừ khi là Xuân Lan tự nguyện rời khỏi Thập Can Nương! Nhưng Xuân Lan vốn là có muốn cũng không thể từ bỏ, căn bản chỉ vì giao ước giữa Thạch Hà phái và Linh Cung. Năm đó, Đỗ chưởng môn phải hứa hẹn để Xuân Lan kế vị, Đào Khanh mới chịu cho nàng về Thạch Hà; giờ nếu nàng nhất quyết rời khỏi Thập Can Nương, giao ước bị phá vỡ, nói không chừng, chẳng những Đào Khanh sẽ lại gây sự, mà ân oán lằng nhằng giữa Linh Cung, Mộc Hương trang và Thạch Hà phái lại được phen lùm xùm nổi sóng. Vị trí Đinh Tứ Nương ấy của Xuân Lan bây giờ và cả chiếc ghế chưởng môn về sau, không phải muốn nhận là nhận, muốn thôi là thôi, mà là bắt buộc phải ngồi vào.
Ngô Bình nhăn trán bất mãn, giọng chuyển sang trăn trở:
– Thật rắc rối! Cầu thì không được, bỏ thì không cam, anh định cứ như vậy cả đời sao?
Tòng Phương hốt nhiên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy sự quả quyết, nói:
– Cứ như hiện tại cũng được! Tôi thật sự không mong gì hơn!
Ngô Bình kinh ngạc tròn mắt nhìn thần thái êm đềm của Tòng Phương, miệng ngờ vực hỏi lại:
– Anh thật sự hài lòng với hiện tại sao?
Nói xong, Ngô Bình bất giác nghĩ đến Như Như, nghĩ đến khoảng thời gian tám tháng dài dằng dặc như tám năm không gặp được nàng, chàng lập tức mím môi thầm cảm nghiệm. Hóa ra, đấy chính là tâm trạng của Tòng Phương, tâm trạng của kẻ chỉ cầu được ở bên cạnh người mình thật lòng yêu thương, thế là đủ.
Một khoảng lặng nữa tan vào gió đông đêm lạnh, hai kẻ si tình bần thần đứng nhìn nhau, ánh mắt người đối diện đã nói lên tất cả, chẳng cần đến ngôn từ dông dài. Sau cùng, hai người gần như bật cười cùng một lúc, Tòng Phương lên tiếng trước tiên:
– Tôi bám theo Như Ý nhiều năm, hóa ra cũng có cái hay! Lúc nghe được tin Hải Đông Phái đang truy lùng cậu, nàng chạy ngay lên Mộc Châu tìm tôi. Tôi tuy chỉ là kẻ si tình ngoan cố, lại được nàng nhớ đến những khi gặp trắc trở lo âu, như vậy thôi cũng đủ để cảm thấy nàng thật sự cần tôi, tôi đi theo nàng chẳng phải hoài công vô nghĩa!
Ngô Bình mỉm cười nhẹ nhõm, đầu lâng lâng mơ màng một lúc, bỗng chợt nhớ đến việc mình bị Hải Đông phái truy lùng, bèn chau mày hỏi:
– Tiện đây, anh vừa nhắc đến Hải Đông phái, tại sao anh và chị Xuân Lan lại xuất hiện can thiệp đúng vào lúc tôi đụng độ cha con Tử Long tiền bối vậy?
Tòng Phương nghiêm giọng trở lại:
– Chuyện kể ra thì dài dòng lắm, nhưng đại khái, sau khi nghe tin Phạm thần y bị người ta hại chết, Như Ý cùng tôi đến Phạm gia trang hỏi rõ sự tình, gặp người của Hải Đông Phái ở đấy, bèn xin họ khoan hãy tung tin truy lùng làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu và Mộc Hương sơn trang, chúng tôi hứa sẽ tìm ra hung thủ. Bẵng đi mấy tháng, chúng tôi dù xem xét khắp lượt Phạm gia trang vẫn không tìm được manh mối gì. Thời hạn giao hẹn với Hải Đông phái gần kề, cùng đường, chúng tôi bèn chia nhau hai ngả: nàng ấy đến Linh Cung nhờ Vy phu nhân can thiệp, tôi về Cổ Pháp tìm thiền sư Lý Khánh Văn. Tám tháng qua trong nước có loạn, các đại vương xua binh tranh giành ngai vàng, muốn tìm ra tung tích của cậu thật chẳng dễ dàng gì. Ở Cổ Pháp, thiền sư Lý Khánh Văn đột nhiên cũng đóng cửa chùa, không tiếp bất kì ai, tôi chẳng còn chỗ để hỏi thăm, bèn chạy ngược về Hải Đông phái xin gia hạn. Bọn họ dĩ nhiên không đồng ý, mới cho người tỏa ra khắp hướng truy lùng cậu. Vừa may lúc ấy Như Ý từ Linh Cung trở về, nghe được tin tức của Mai cô, lại có tin hoàng đế mới vừa đăng cơ, Như Ý mới thúc giục tôi đến Hoa Lư tìm thiền sư Vạn Hạnh, truy cho ra tung tích của cậu trước rồi giải thích với Hải Đông phái sau. Chúng tôi chạy đến châu Đại Hoàng, chưa kịp vào thành Hoa Lư thì lại nghe hoàng cung có chính biến, đành ở ngoài theo dõi tình hình. Sáng hôm ấy, chúng tôi định sẽ liều lĩnh vào thành, nào ngờ giữa đường lại thấy hai con ngựa trúng ám khí nằm trên đất, chưa kịp phán đoán thế nào, lại có thêm một nhóm quân binh chạy đến. Chúng tôi nhanh chóng tìm chỗ ẩn thân, có nghe họ loáng thoáng nhắc đến quận chúa phủ Nhân Trí Vương vừa bị một kẻ táo tợn xông thẳng vào hoàng cung bắt đem đi. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu, Như Ý đã kéo tôi vụt chạy theo bọn họ, giờ mới rõ, hóa ra quận chúa ấy là tiểu thư Như Như, đệ tử của Kỷ Lục Nương. Như Ý chạy theo cứu người, thật chẳng ngờ kẻ bắt Như Như đem đi lại là cậu, vừa may cũng có cha con Tử Long tiền bối ở đấy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ẩn thân quan sát, chờ lúc thuận lợi thì can thiệp. Kỳ thực ngày hôm ấy, nếu không nghe thấy đám quân binh triều đình nói chuyện với nhau, có lẽ chúng tôi đã đi thẳng vào thành Hoa Lư rồi!
Ngô Bình cảm kích nhìn Tòng Phương, cảm thán:
– Tám tháng nay tôi yên ổn ở chùa Nhất Trụ, có ngờ đâu đều là vì anh chị chạy đôn chạy đáo giúp tôi thư giãn tình hình. Anh Tòng Phương, ơn này nhất quyết ghi khắc cả đời!
Nói đến đây, Ngô Bình chắp tay cúi đầu thật sâu trước Tòng Phương. Tòng Phương rối rít nói:
– Thiếu trang chủ nếu đã thật lòng xem tôi như người trong nhà, lễ nghi khách khí như vậy không nên có thì hơn!
Ngô Bình chỉnh người lại, tiến đến siết lấy tay Tòng Phương, nói:
– Tôi chẳng chững xem anh như thân thuộc, mà còn kính như bậc huynh trưởng của mình. Nếu anh đã chẳng thích mấy thứ nghi lễ xa cách, tôi sẽ nghe theo anh. Từ nay trở đi, đừng gọi tôi là thiếu trang chủ nữa, tôi chỉ muốn nghe anh gọi tôi là Bình nhi như lúc anh nói chuyện với bọn họ ở trong căn phòng kia mà thôi!
Tòng Phương thoáng sững sờ, sắc mặt hơi ửng lên, chợt nhớ lúc nãy nói chuyện quả thật có gọi thiếu trang chủ của mình là Bình nhi, tuy chỉ là quen miệng gọi theo Xuân Lan, nhưng thực tâm từ lâu cũng đã xem Ngô Bình như anh em một nhà. Trước thái độ thẳng thắn không kém phần cương quyết của Ngô Bình, Tòng Phương đành cười trừ, nói:
– Được rồi! Bình nhi, không thiếu trang chủ nữa!
Nói xong, Tòng Phương bất giác giật mình nhớ lại, cách đây chín năm, ở trước miếu Định Quốc Công, bản thân đã từng hứa như thế với Ngô Bình một lần rồi. Chuyện cũ chẳng mấy khi được dịp tìm về, khiến Tòng Phương không khỏi thoải mái bật cười.
Ngô Bình thôi nắm tay Tòng Phương, chàng khoan thai xoay người bước dọc theo đoạn hành lang, vừa đi vừa hỏi. Tòng Phương thấy vậy cũng bước đi ngay bên cạnh.
– Chị Xuân Lan từ Linh Cung trở về, đã kịp nói với anh điều gì về Hoàng Mai chưa? Tại sao nàng ấy đột nhiên lại ở cùng Vy phu nhân vậy?
Tòng Phương đáp:
– Tôi nghe Như Ý kể, ngày hôm ấy có một người phụ nữ bịt mặt bắt Mai cô đem đi, giữa đường đụng độ mẹ con Vy phu nhân và Đào Công Quý công tử. Hai người chỉ là tình cờ đi ngang qua địa phận Bạch Đằng Giang sau khi trở về từ Hải Đông phái vùng vịnh Hoa Phong lân cận, nhận thấy người bịt mặt kia vác theo một thiếu nữ, hành tung mười phần khả nghi, họ bèn đuổi theo. Kẻ lạ tự thấy không đọ lại nổi mẹ con Vy phu nhân, bèn ném luôn Mai cô xuống sông rồi nhanh chân tẩu thoát. Vy phu nhân và Đào công tử bận tay cứu người, không sao đuổi kịp kẻ kia, lúc đưa được Mai cô lên bờ thì liền nhận thấy cô ấy sốt rất cao, thần trí bất ổn, không ngừng mê sảng, bèn vội vã đưa về Linh Cung. Nghe nói Mai cô khi hồi tỉnh rồi lại mắc phải chứng mất trí nhớ, bẵng đi mấy tháng mới dần hồi phục, đến giờ vẫn còn vài chuyện nhớ nhớ quên quên, khiến mẹ con Vy phu nhân không sao lần ra được thân thế của cô ấy. Hai tuần trước Như Ý đến Linh Cung, vừa trông thấy Mai cô liền nhận ra ngay, nhưng xem chừng cô ấy vẫn còn chưa hồi phục hẳn, chẳng những không nhận ra Như Ý, mà còn quên cả tên cậu, chỉ nhớ loáng thoáng đã từng có kẻ…đến Phạm gia trang chữa tay.
Ngô Bình thấy Tòng Phương đang nói năng trôi chảy, đột nhiên nhắc đến mình lại có chút ngập ngừng úp úp mở mở, chàng lập tức nghi ngờ, chau mày hỏi:
– Anh Tòng Phương, anh còn điều gì giấu tôi phải không? Rốt cuộc thì Phạm tiểu thư đã nhớ gì về tôi vậy?
Tòng Phương bối rối do dự, sau cùng cũng nói khẽ:
– Cô ấy bảo, chỉ nhớ có một kẻ xấu xa đã đến Phạm gia trang chữa tay! Điều này Như Ý không cho tôi nói với ai khác, nghĩ cậu có liên quan trực tiếp nên tôi mới nói với cậu, nếu để người của Hải Đông phái biết được, e rằng chỉ càng thêm bất lợi!
Ngô Bình không giấu được sửng sốt, lập tức bàng hoàng dừng bước, đầu theo phản xạ rà lại một lượt những ký ức trong hơn một năm lưu lại Phạm gia trang, tự hỏi mình đã làm điều gì sai để đến nỗi Hoàng Mai lại ghi nhớ mình như một kẻ xấu xa. Suy đi suy lại một lúc, Ngô Bình chỉ càng thấy rối, đêm cuối cùng ở Phạm gia trang, chẳng phải chính Hoàng Mai trong cơn say chập choạng đã tự thừa nhận là thích chàng đó sao, giờ vì lẽ gì lại đảo lộn yêu ghét, đẩy mọi chuyện đến chỗ thêm phần khó xử? Ngô Bình thở dài, cặp chân mày chau lại đầy bất nhẫn, nói:
– Nàng ấy vì quá chấn động trước thảm cảnh mà sinh ra thần trí mơ hồ, nhưng chẳng lẽ đến cả chút ấn tượng còn sót lại mà cũng bị đảo lộn hay sao? Tôi không tin Hoàng Mai lại có thể ghét tôi đến thế, nhất định phải có điều uẩn khúc mà chúng ta vẫn còn chưa rõ!
Tòng Phương gật gù tán thành.
Bất giác, Ngô Bình đột nhiên nhớ đến những lời lẽ kì quặc mà Hoàng Mai đã nói, cũng vào ngay cái đêm say bí tỉ ấy:
“Mẹ bảo, em không được thích anh, vì cô ta cũng thích anh. Mẹ lại bảo, tuy cô ta giả dối, nhưng lại rất đáng thương. Mẹ còn bảo, cô ta chính là…là…”
Ngô Bình không khỏi giật mình bất động, hàng lông mày rậm chau chặt đến nỗi dường như tạo thành một nét đen liền mạch vắt ngang dưới trán, ánh mắt lóe lên thông suốt. Rất nhanh sau đó, chàng guồng chân bước thật nhanh trở về phòng Như Như. Tòng Phương thấy vậy cũng khó hiểu đuổi theo, hỏi:
– Bình nhi, có chuyện gì vậy?
Ngô Bình không trả lời, đầu óc chàng vẫn còn đang vướng bận phân tích một khả năng có liên quan đến Như Như. Rất có thể, mẹ của Hoàng Mai là Đàm Nương đã sớm phát hiện ra thân thế hoàng tộc của Như Như; thêm vào đó, Như Như vừa rời đi ngày hôm trước, ngay hôm sau Phạm gia trang lập tức xảy ra chuyện; sau đó, có một người phụ nữ bí ẩn đã đánh ngất rồi đưa chàng đến chính xác chùa Nhất Trụ, nơi sư phụ chàng là sư Vạn Hạnh đang lưu lại tu hành, thoạt đầu chàng nghĩ, người ấy chính là mẹ nuôi của chàng_Dậu cung Vũ Thị Bích, nhưng bây giờ, chàng lại cảm thấy có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người đó lại là Như Như? Như Như vốn theo ý Long Đĩnh mà bám theo chàng, gián tiếp gây ra cái chết cho Hắc Diện phu nhân, giờ chẳng lẽ đến án mạng ở Phạm gia trang cũng có dính líu đến nàng sao?
Đầu óc Ngô Bình mâu thuẫn quay cuồng, mới lúc nãy còn ở trong phòng, chàng đã dịu dàng bày tỏ tâm tư với nàng; nửa canh giờ chưa kịp trôi qua, chàng lại quay sang nghi ngờ nàng mờ ám. Cuộc đời trắng đen lẫn lộn, thị phi bủa vây, liệu có còn đất để chân tình tồn tại? Bao nhiêu đó điều trăn trở nghi ngờ không khỏi khiến chàng tự cười nhạo cảm xúc của chính mình. Chàng cứ thể guồng chân bước, mang theo một nửa yêu thương trộn vào hỗn độn với một nửa ngờ vực. Ngô Bình tự nhủ, những uẩn khúc ấy, chàng chỉ cần một lời của Như Như, bất luận thế nào, chàng vẫn sẽ chọn bảo vệ nàng đến cùng, chỉ cần duy nhất một điều, nàng phải nói với chàng sự thật!
Ngô Bình đẩy cửa xông vào, lập tức sững sờ nín lặng. Chiếc giường nơi Như Như vừa nãy vẫn còn nằm ngủ giờ đã trống không!
