Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 3)

Ngô Bình đẩy cửa xông vào, lập tức sững sờ nín lặng. Chiếc giường nơi Như Như vừa nãy vẫn còn nằm ngủ giờ đã trống không!

Tòng Phương bước vào ngay sau Ngô Bình, thấy Như Như không còn ở đấy nữa, liền bật thốt lên kinh ngạc:

–       Tiểu thư ấy đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ…chẳng lẽ…

Y chưa kịp dứt lời, Ngô Bình đã gấp rút xoay người lao ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

–       Không xong rồi! Chỉ e là người của triều đình!

Tòng Phương vội vã chạy theo hướng ngược lại, nói:

–       Cậu cứ đi trước đi, để tôi đến báo với Như Ý!

Ngô Bình tâm tư hỗn loạn, lời Tòng Phương vừa nói hiển nhiên chẳng mấy để tâm. Chàng cứ thế vụt chạy ra khỏi khu nhà trọ rồi ngó dáo dác khắp phía nhằm tìm kiếm chút dấu vết bất thường, đầu không ngừng phân tích những khả năng có thể xảy ra. Giữa đêm hôm khuya khoắt, một kẻ chỉ vừa hồi tỉnh sau ba ngày hôn mê như Như Như liệu có thể tự mình chạy đi đâu, nếu không phải là bị người khác bắt đi? Hơn nữa, cứ cho rằng nàng nôn nóng trả thù, không lẽ lại ngốc đến mức một mình âm thầm bỏ về Hoa Lư giữa lúc trời đông tối mờ tối mịt! Xem ra, Như Như chắc chắn là đã bị kẻ khác khống chế rời khỏi nhà trọ, kẻ khác ấy chỉ có thể là người của Long Đĩnh! Tuy vậy, mấy ngày nay chàng theo Xuân Lan xuyên rừng về châu Ái, rõ ràng đã thận trọng đề phòng có kẻ bám theo, quan sát trước sau đều rất kỹ lưỡng, tự thấy không bỏ sót đến nửa điểm khả nghi. Vậy nên, chàng thực lòng không hiểu nổi, rốt cuộc mình đã lộ sơ hở từ khi nào.

Chạy đến ngã ba đường, ngay lúc tưởng chừng như vô vọng, đột nhiên Ngô Bình trông thấy một hàng đá rải phát sáng dưới ánh sao đêm mờ nhạt. Chàng vừa mừng rỡ vừa hoài nghi, rẽ ngay sang khúc đường ấy, tiếp tục guồng chân chạy theo hàng đá, đầu nghĩ thầm: “Có người cố ý để lại dấu vết, là muốn giúp ta hay là đang giăng bẫy?”

Tuy nhiên, chàng chỉ kịp nghĩ đến đó, đã nghe thấy Xuân Lan hộc tốc chạy đến từ phía sau, miệng không ngừng la lớn cảnh báo:

–       Ngốc thật! Chúng đã bắt người đem đi, lý nào còn để lại dấu vết? Nếu chẳng phải là giăng bẫy để bắt trọn ổ thì cũng là kế đánh lạc hướng! Ngươi sao lại ngờ nghệch đến thế?

Chàng lập tức dừng chân, quay người nói vội:

–       Nếu đã thế, chúng ta chia nhau hai ngả đuổi theo!

Ngô Bình vừa dứt lời, nhóm Xuân Lan, Tòng Phương và cha con Tử Long cũng vừa chạy đến. Trí Anh lắc đầu nói:

–       Không được! Nhỡ cả hai ngả đều có mai phục thì sao?

Ngô Bình chau mày tỏ ra mất kiên nhẫn, giọng khẳng định chắc nịch:

–       Các vị lo xa quá rồi! Nếu quả thực bọn chúng có đông người, chắc chắn đã vây bắt chúng ta ngay từ lúc còn ở nhà trọ, lý nào lại đợi đến khi chúng ta đuổi theo mới dày công dàn sẵn ổ mai phục? Dù là thế nào, tôi cũng phải đuổi theo!

Chàng vừa nói xong, Xuân Lan lập tức chỉ tay về phía dãy đá phát sáng, nói:

–       Cậu và Tòng Phương chạy về ngả đó, để tôi chạy theo ngả ngược lại. Nửa canh giờ sau cùng hẹn nhau ở chỗ cũ, nếu có bất trắc xảy ra phải để lại ám hiệu, biết chưa?

Ngô Bình vội vàng gật đầu rồi tiếp tục cùng Tòng Phương chạy theo lối cũ. Hàng đá phát sáng càng lúc càng nối dài, dẫn chàng và Tòng Phương rời khỏi ngã ba một đoạn khá xa, con đường im ắng vẫn không có chút dấu hiệu bất thường nào!

Một lúc sau, Tòng Phương đột ngột dừng bước, vẻ mặt băn khoăn của y khiến Ngô Bình không khỏi lo âu hỏi vội:

–       Có chuyện gì vậy?

Tòng Phương đáp, giọng đắn đo cân nhắc:

–       Có khi nào, bọn họ rải đá để đánh lạc hướng thật, Như Ý thừa biết điều ấy nên mới để chúng ta chạy theo lối này. Nếu ngả kia có quân mai phục sẵn, chẳng phải nàng ấy đã tự dẫn mình vào chỗ nguy hiểm sao?

Ngô Bình sững người trong khoảnh khắc, lời Tòng Phương không hẳn là không có lý. Mọi hành động của Xuân Lan trước giờ đều được suy tính rất chặt chẽ, nàng ta cẩn trọng đến đa nghi, khôn ngoan đến phức tạp, chẳng trách ban nãy dễ dàng để chàng và Tòng Phương chạy theo hàng đá phát sáng, không chừng tự nàng đã phát hiện dấu hiệu khả nghi từ ngả đường còn lại rồi. Sau một hồi rối trí phân tích, cuối cùng Ngô Bình cũng lắc đầu liên tục mấy cái, tiếp tục vừa chạy vừa nói như tự trấn an:

–       Không! Tôi vẫn tin là có người thật sự muốn giúp chúng ta đuổi theo bọn người đã bắt Như Như. Chúng hẳn chỉ có vài ba kẻ, nhắm không đánh lại nên đành ẩn nhẫn bám theo, chờ chúng ta lơ là thì bắt người đem đi. So ra, bọn người đó hoàn toàn bất lợi, chẳng có lý do gì để bày trò rải đá này cả! Cứ để ngã ba ấy không một chút dấu vết, tự chúng ta cũng sẽ chia ngả đuổi theo thôi, chẳng lẽ bọn chúng không nghĩ được như thế? Có hay không có hàng đá này cũng đều đem đến cùng một kết quả, vậy thì dày công rải đá làm gì cho mất thời gian?

Tòng Phương nhăn mặt nói:

–       Hi vọng là vậy thật!

Hàng đá xanh xanh mờ ảo vẫn tiếp tục nối dài, ước chừng đã kéo Tòng Phương và Ngô Bình chạy được vài dặm đường. Càng rời xa ngã ba, Ngô Bình càng cảm thấy bồn chồn không yên, con đường trước mặt vẫn tĩnh mịch như không, chỉ có hàng đá phát sáng rải rác như đang thử thách sự kiên nhẫn của chàng, hoặc, đó chỉ đơn giản là một cái bẫy điệu hổ ly sơn.

Đột nhiên, ở cuối hàng đá phát sáng ấy, có một đốm lửa nhỏ lập lòe lớn dần lên sau mỗi bước chạy, Ngô Bình nói như reo, giọng khấp khởi hi vọng:

–       Anh Tòng Phương, phía trước có đốm lửa kìa!

Tòng Phương im lặng không đáp, Ngô Bình cũng không buồn nhắc lại, hai người tiếp tục gắng sức chạy, tiếng bước chân nện vào nền đất càng lúc càng gấp rút hối hả.

Đốm lửa sáng to dần to dần, sau cùng Ngô Bình cũng có thể nhìn rõ, nó thực chất không phải là một đốm lửa đơn độc, mà là ánh sáng phát ra từ vài ba ngọn đuốc; tại vị trí ấy, hàng đá phát sáng nối dài cũng đi đến điểm kết thúc. Ngô Bình và Tòng Phương nhất loạt giảm tốc độ, tiếng gió lùa bên tai dịu đi, thay vào đó là tiếng lẻng xẻng chạm nhau của binh khí.

Nơi mấy ngọn đuốc ấy, có bốn người đang đánh nhau quyết liệt.

Hai con ngựa chết nằm dài trên nền đất, máu chảy loang ra nhuộm màu đất cát vẫn còn chưa kịp khô lại, lấp loáng kinh dị dưới ánh sáng lập lòe từ ba cây đuốc đang nằm trong tay ba kẻ áo đen mặt lạnh. Ba kẻ ấy bất động đứng vây quanh một gốc cây, tập trung canh giữ một người mệt mỏi ngồi tựa vào đấy, ngoài kia, bốn người khác vẫn đang đánh nhau hăng say.

Lo sợ sẽ bị phát giác, khi còn cách nơi mấy ngọn đuốc chừng vài chục trượng, Ngô Bình và Tòng Phương bèn thôi chạy. Hai người khẽ khàng bước đi, ẩn thân vào một lùm cây quan sát tình hình. Trước hai xác ngựa chết với vết chém dài nhớp nháp bê bết máu ngang cổ, kẻ từng nương nhờ chốn cửa Phật như Ngô Bình không khỏi rùng mình kinh động; chàng chẳng dám nhìn lâu, vội vàng đảo mắt một lượt, lập tức chú ý ngay đến người bị canh giữ ngồi tựa vào thân cây_ chính là Như Như! Cách đó không xa, ba người vận y phục đen đang đánh nhau với một nữ nhân áo lục, một trong ba kẻ áo đen ấy chính là thuộc hạ thân cận của Long Đĩnh_Trương Tuấn.

Ngô Bình chưa kịp mở miệng khẳng định, Tòng Phương đã khẽ lên tiếng:

–       Là kẻ mấy hôm trước chỉ huy toán quân trong rừng! Người của triều đình thật rồi! Còn cô gái kia là ai?

Ngô Bình lắc đầu khẽ nói:

–       Cô ấy đứng khuất bóng đuốc, tôi nhìn không rõ, nhưng căn cứ vào dáng người và mấy chiêu thức cô ta dùng thì thấy quen lắm!

Ngô Bình miệng thì nói vậy, kì thực trong lòng đã có vài phần chắc chắn. Cô gái áo lục tay cầm dao găm, chiêu thức tuy khác hẳn với Phật Môn kiếm pháp nhưng dáng người lả lướt vờn qua nhảy lại giữa vòng vây ba kẻ áo đen khiến chàng bất giác nhớ đến Hắc Diện phu nhân vào cái đêm đánh nhau thừa sống thiếu chết với Công Uẩn tại điện Tam Bảo chùa Quỳnh Lâm cách đây chín năm. Chàng từ từ nhoài người ra khỏi lùm cây, cố nhìn cho thật rõ diện mạo thiếu nữ, sau cùng cũng hạ giọng khẳng định:

–       Là Yến Lan!

Tòng Phương chau mày hỏi lại:

–       Là ai cơ?  Cậu quen cô ta sao?

Ngô Bình gật đầu, nói:

–       Là tiểu thư Đào Yến Lan, em gái cùng cha khác mẹ với chị Xuân Lan đấy!

Nói rồi, Ngô Bình lôi Tòng Phương nhảy luôn ra ngoài, cùng lao đến gốc cây nơi Như Như đang bị canh giữ. Chẳng cần Ngô Bình phải nhiều lời, Tòng Phương liền hiểu ra ngay dụng ý của chàng. Hai người cứ thể lẳng lặng chồm đến tấn công ba tên áo đen. Ngô Bình thoạt đầu cứ ngỡ sẽ giải quyết nhanh gọn được ba người đó, ngờ đâu chúng võ công chẳng phải hạng tầm thường, phản ứng cực kì nhanh nhạy, chàng và Tòng Phương chỉ vừa chạy đến chừng ba bốn trượng, chúng đã phát hiện ra, lập tức quay lại rút đao phòng thủ. Ngô Bình và Tòng Phương dùng Mộc Hương Kiếm, liên tục tạo ra những ngụy chiêu dẫn dụ bọn ba người ấy. Chúng chẳng tỏ chút nao núng, khuôn mặt trước sau vẫn lạnh lùng, tay vung đao đánh trả. Võ công của chúng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra ngay chính là Phong Vân Đao của Sơn Tây võ phái. Để đối phó với thế song chiêu của Ngô Bình và Tòng Phương, bọn chúng tạo thành một bộ ba cực kì lợi hại, lần lượt tung ra những đường đao cương mãnh trong Phong Vân Tam Bộ: Cầm Đao, Tửu Đao, Họa Đao.

Ngô Bình trước giờ chỉ học qua Tửu Đao từ Nhật Lão, khi xưa còn ở Linh Cung nhờ Xuân Lan học hỏi Ngọ Cung Bùi Thị Đào rồi chỉ vẽ mà biết thêm chút ít về Cầm Đao, riêng Họa Đao thì tuyệt nhiên chưa từng nhìn thấy. Ba loại đao pháp ấy, dùng riêng lẻ vốn đã cực kì lợi hại, nay kẻ địch lại liên thủ ra đòn, từng chiêu từng chiêu ăn khớp với nhau, đều chằn chặt từ đầu đến cuối, muốn đối phó nhanh chóng thật chẳng dễ dàng gì, huống hồ Ngô Bình và Tòng Phương lại ít người hơn, so về nội lực hoàn toàn không bằng ba kẻ lực lưỡng kia.

Hai bên đánh qua đánh lại tất yếu gây huyên náo, nhóm bốn người đang kình nhau cách đó vài trượng cũng nhanh chóng phát giác. Vừa nhác thấy một trong hai kẻ vừa đến chính là Ngô Bình, Trương Tuấn có chút biến sắc, vội vàng chuyển hướng chạy đến chỗ Như Như. Yến Lan dù đang vướng tay đối phó với hai người còn lại nhưng cũng kịp nhìn ra ý đồ của Trương Tuấn, bèn mím môi vung con dao loạn xạ, lách người qua khỏi hai tên áo đen rồi liều lĩnh bám theo, quyết liệt cản phá không cho Trương Tuấn được rảnh tay rời khỏi.

Ngô Bình nhắm chưa thể hạ gục nổi ba môn đồ của Sơn Tây võ phái, bèn cùng Tòng Phương lùi lại thủ thế. Nhóm ba người nọ không tỏ ra hiếu chiến, cũng lập tức lui về chắn trước Như Như, ba thanh đao hạ xuống chạm đất. Ngô Bình hết mím môi nhìn bọn chúng rồi lại trông sang chỗ Yến Lan để nắm bắt tình hình. Lúc đứng yên quan sát ở cự ly gần, Ngô Bình mới ngạc nhiên nhận ra nhóm ba người đánh nhau với Yến Lan dường như có phần kiêng dè nương tay; trong ba kẻ ấy, chỉ có Trương Tuấn là dùng đến vũ khí, hai tên kia dù có đeo kiếm trên lưng nhưng lại chẳng buốn rút ra, cứ thế tay không tung quyền nhử đòn nhằm phân tán tư tưởng Yến Lan để Trương Tuấn dễ bề khống chế nàng. Ngô Bình chẳng phải thắc mắc quá lâu, ngay sau đó, Trương Tuấn vừa miễn cưỡng đánh trả, vừa khổ sở lên tiếng:

–       Tiểu thư, người rốt cuộc là muốn thế nào đây? Quận chúa khó khắn lắm mới đoạt lại được, sao tiểu thư bỗng nhiên đổi ý quay sang gây khó dễ cho tôi vậy?

Yến Lan gắt gỏng nói gọn:

–       Đừng nhiều lời!

Nói xong, nàng bất ngờ xoay ngang người, rút ra thêm một con dao nữa, tay phải xoẹt mũi dao liên tục về phía Trương Tuấn, tay trái vung dao cuồng loạn, cắt xẻ từng nhát kinh hồn khiến hai kẻ liên thủ với Trương Tuấn không sao sấn đến quá gần nàng được. Đến nước này, hai kẻ ấy bèn nhảy luôn về phía Trương Tuấn, toan rút kiếm cùng y chống trả Yến Lan. Kiếm chưa kịp rút, hai mũi dao găm sắc bén của Yến Lan đã lập tức chuyển hướng, nàng lao nhanh đến, chỉa thẳng cặp dao về phía hai tên áo đen khiến chúng hoảng hốt lùi lại theo phản xạ.

Trương Tuấn mặc dù nhìn rõ sơ hở của Yến Lan khi nàng liều lĩnh lao đến tấn công hai kẻ đứng hai bên mà chẳng buồn đề phòng đường gươm của y, nhưng bản thân y lại chẳng có gan làm tổn hại đến nàng, bèn vội vã hạ gươm xuống, rướn chân ra sau. Thế nhưng, Trương Tuấn chưa kịp lùi lại, hai con dao của Yến Lan lại một lần nữa đột ngột chuyển hướng. Nàng kéo hai cánh tay về song song, đâm luôn hai phát chí mạng vào thân trước Trương Tuấn. Hai con dao sắc bén cắm ngập thật sâu vào hai bên ngực y, trúng vào ngay tâm khẩu, thanh gươm trên tay y bật ra ngoài, văng xuống đánh leng keng trên nền đất.

Hai tên thuộc hạ áo đen còn lại lập tức chấn kinh, chưa kịp luống cuống phản ứng, Yến Lan đã nhún chân phóng lên cao, xô ngã xácTrương Tuấn rồi bật nhảy vào khoảng giữa hai tên áo đen, hai cánh tay vươn ra chụp vào cán kiếm của chúng, nhẹ nhàng một đường rút ra trước khi uyển chuyển xoay người dồn sức đâm tới. Hai tên nọ chỉ kịp luống cuống quay lại, nhát kiếm của Yến Lan đã đẩy đến, đâm toạc hai nhát thật sâu vào bụng chúng. Kiếm vừa rút ra, hai kẻ lập tức ngả người ra sau.

Chỉ trong khoảnh khắc, có đến hai người bị trọng thương và một người mất mạng dưới tay Yến Lan. Ngô Bình không khỏi lạnh người kinh dị, miệng bất giác lầm rầm thốt ra mấy tiếng “A di đà Phật” mà đã hơn bốn năm nay chàng chưa một lần nói lại. Đang lúc còn sửng sốt, chàng lại nghe thấy Tòng Phương la lớn báo động:

–       Bình nhi! Cẩn thật!

Ngô Bình giật mình quay đầu, thanh kiếm hoảng hốt vung lên vừa kịp lúc hai trong số ba thanh đao lợi hại từ tay hai đệ tử của Sơn Tây võ phái nhất tề phang tới.

Ba người mặt lạnh thấy Trương Tuấn đã mất mạng, hiển nhiên không dám tiếp tục đứng yên thủ thế, chúng chia nhau một người tấn công Tòng Phương, hai người tấn công Ngô Bình. Một kẻ trong bọn không còn giữ được bộ dạng lạnh lùng nữa mà bừng bừng giận dữ, lên tiếng quát nạt:

–       Đê tiện! Ngươi nợ hoàng thượng mạng sống, hoàng thượng đối với ngươi cũng không bạc, ngươi lại chơi trò nội ứng ngoại hợp để phản lại hoàng thượng!

Phải mất đến một lúc sững sờ khó hiểu, Ngô Bình mới nhận ra lời chửi rủa thậm tệ ấy là dành cho Yến Lan. Đáp lại, Yến Lan vẫn đứng sững người trước xác Trương Tuấn và hai kẻ còn thoi thóp thở trên nền đất; nét mặt nàng thảng thốt, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng về nhóm năm người đang đánh nhau gần gốc cây.

Một khoảng trống trải kéo dài, phút chốc chỉ còn lại tiếng đao kiếm chạm nhau và tiếng thở lấy hơi của năm người. Ngô Bình dù võ công có trác tuyệt đến đâu, nhưng lại chưa một lần tận mắt trông thấy tam đao liên hợp, nên không sao tìm ra được kẽ hở để đối phó; ngược lại, nhóm ba người kia cũng không cách chi phá được thế song chiêu của Mộc Hương Kiếm. Hai bên giằng co qua lại, nội lực dần dần tiêu hao mà vẫn chưa bên nào chiếm được thượng phong.

Về phần Yến Lan, sau khi mạnh tay lấy mạng Trương Tuấn rồi vẫn không thể tỉnh trí quyết định xem tiếp theo mình phải làm gì, mấy lời chửi rủa vừa rồi của kẻ kia chỉ càng khiến tâm tư nàng thêm phần hỗn loạn. Sau một hồi lâu, nàng đột nhiên bước đến chỗ hai tên còn nằm rên rỉ, mím môi nhắm mắt thở sâu một hơi rồi nhặt kiếm, mạnh tay đâm luôn hai phát vào ngực chúng.

Hai kẻ yếu ớt rên xiết lần cuối rồi tắt thở.

Ngô Bình hiển nhiên nghe thấy, lập tức vung kiếm hất thật mạnh hai nhát đao của nhóm ba người kia rồi nhoài người phóng đến chỗ Yến Lan, thét lên vô vọng:

–       Đừng giết người nữa!

Chàng chạy được chừng hai bước thì cứng người đứng lại. Hai kẻ kia đã chết mất rồi! Phía ấy chỉ còn mỗi Yến Lan đang bật khóc không thành tiếng, thanh kiếm trên tay nàng lỏng dần rồi rơi xuống đất.

Ngô Bình chau mày nhìn Yến Lan, gằn giọng:

–       Tại sao lại giết họ?

Yến Lan bật ra tiếng nức nở, tông giọng đứt đoạn:

–       Hoàng thượng muốn giết anh! Em…em sợ chúng sẽ…sẽ làm lộ tung tích của anh…và quận chúa. Em sợ chúng sẽ lại…quay về bẩm báo với hoàng thượng rồi tiếp tục…dẫn thêm người đến bắt anh. Nếu chúng chết, nếu tất cả đều chết…sẽ không còn ai có thể hại anh được nữa!

Nghe đến đây, Ngô Bình lập tức nhăn mặt, khổ sở lắc đầu rồi thất thần sụp xuống đất, bất mãn thét lên:

–       Sư phụ! Con không muốn lạm sát, lại không thể tránh khỏi nhìn thấy kẻ khác bị lạm sát vì con!

Phản ứng của Ngô Bình từ đầu đã khiến Tòng Phương giật mình kinh ngạc, ngay cả nhóm ba người kia cũng bất giác thinh lặng rút về, sững sờ đứng quan sát. Một khoảng lặng u ám nặng nề trôi qua trước khi một trong ba người thuộc nhóm Sơn Tây võ phái thở dài lên tiếng:

–       Từng nghe thiền sư Vạn Hạnh giáo huấn đệ tử rất nghiêm ngặt, xem ra không phải là đồn đại vô căn cứ! Ngô công tử, sớm biết khó tránh khỏi tổn hại lẫn nhau, lẽ ra ngay từ đầu đã không nên cố chấp bắt người đem đi!

Người đệ tử ấy của Sơn tây võ phái đột nhiên nêu đích danh Ngô Bình khiến chàng không khỏi hoảng hốt quay sang nhìn y, đầu lập tức nghĩ ngay đến tình huống xấu nhất_Long Đĩnh cuối cùng cũng đoán ra thân thế của chàng và rất có thể đã cho người bắt giữ thiền sư Vạn Hạnh. Ngô Bình trong lòng day dứt không yên, tuy nhiên, chàng chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy một giọng yếu ớt thều thào từ phía gốc cây, là giọng của Như Như:

–       Kẻ  cố chấp bắt người không phải anh ấy, kẻ gián tiếp bức người lạm sát cũng không phải anh ấy, mà chính là tất cả các ngươi! Từng nghe Sơn Tây võ phái môn quy nghiêm ngặt, quản giáo chặt chẽ không để đệ tử học đòi kẻ cường quyền làm điều xằng bậy, sao lại chừa ra hạng người có đầu mà không biết nghĩ, có tài mà không biết dùng như ba người các ngươi chứ?

Một kẻ khác trong bọn liền bật cười nhạt, gằn giọng:

–       Quận chúa là phận nhi nữ, từ trước đã được Trung Tông hứa gả cho hoàng thượng, nay lại chẳng màng đến danh tiết đức hạnh bỏ chạy theo người tình, vốn đã là chuyện không nên làm! Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua, sai bọn chúng tôi đón quận chúa về, quận chúa không cảm tạ thánh ân thì thôi, sao lại còn nặng lời mắng nhiếc Sơn Tây võ phái?

Y vừa dứt lời, đột nhiên từ trên vòm cây vang lên ầm ầm một điệu cười chế giễu của nhi nữ:

–       Rặt một bọn ngu trung! Đúng là có đầu mà không biết dùng!

Liền ngay sau đó, mười mấy vệt kim loại ánh lên dưới bóng đuốc, xẹt thành một trận từ sau tán cây phóng ào ào vào ngay sau lưng ba người của Sơn Tây võ phái. Bọn chúng chưa kịp định thần, đã đồng loạt trúng phải ám khí có tẩm mê dược, nhanh chóng lăn ra bất tỉnh.

Từ trên cành cây, một cô gái rẽ lá nhảy xuống đất, chính là Xuân Lan. Nàng, lại một lần nữa xuất hiện rất kịp thời. Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, ánh mắt lấp lánh vài phần cảm kích. Chừng như mọi diễn biến vừa rồi vẫn còn khiến chàng cảm thấy day dứt, phải mất đến một lúc thất thần, chàng mới có thể mở miệng hỏi, giọng mỏng nhạt đầy u ám:

–       Chị Xuân Lan, chị đến từ lúc nào vậy?

Xuân Lan không đáp lời Ngô Bình mà lặng lẽ thở dài quay sang nhìn Yến Lan, ánh mắt lấp lánh nửa phần hoài nghi, nửa phần thương cảm.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này