Hoàng Liên Sơn sương giăng chập chùng, vầng mặt trời đã lên cao từ lâu nhưng vẫn không sao vượt qua được dãy núi sừng sững tít phía đông, càng không qua được rặng rừng ken dày đặc ngay trước mặt. Tuy đã vào tháng ba ấm áp, nơi này vẫn còn đặc sệt thứ khí hậu của mùa đông khắc nghiệt, nhưng là loại mùa đông ở đồng bằng, còn với vùng rừng núi cao cheo leo, có lẽ nên gọi là khí hậu chuyển tiếp từ xuân lãng đãng lạnh sang hạ phơn phớt ấm, vì chí ít Ngô Bình vẫn chưa nhìn thấy loại nước kết tinh mà Tòng Phương từng kể.
Chàng khoác trên người hai ba lớp áo, chân liên tục đạp rừng vượt suối từ lúc trời còn tờ mờ sáng, men theo dãy núi cao mờ mịt sừng sững bám trụ chắn khuất chân trời phía đông, cứ thế lặng lẽ lần theo chân núi tìm đến tộc Khau Phạ. Đường đi không hẳn quá xa xôi diệu vợi, nhưng lại ngoằn ngoèo hiểm trở, vì vậy sau hơn mười ngày khởi hành, từ đi ngựa đến đi bộ, cả nhóm vẫn chưa đến được nơi cần đến.
Sau vụ náo loạn xảy ra ở Mộc Hương sơn trang, bất chấp người này ngăn cản, người kia cãi cọ, Ngô Bình vẫn kiên quyết đi Hoàng Liên Sơn đến cùng. Phàm đã là chuyện có liên quan đến Nhật Lão, đừng mong chàng chịu ngồi yên chơi trò đánh cược với kẻ thù. Trời vừa tảng sáng, chàng đã nai nịt gọn gàng, dắt ngựa đường đường chính chính rời khỏi sơn trang. Chàng những tưởng lần này phải hành động một mình ít nhất vài canh giờ trước khi mọi người kịp đổi ý đuổi theo, nào ngờ vừa ra đến cổng đã thấy Như Như vai vác tay nải, tay cầm cương ngồi ung dung trên lưng ngựa chờ sẵn từ khi nào. Sự xuất hiện của nàng khiến Ngô Bình như người đi giữa bão tố nhìn thấy phía chân trời đã hửng sáng trở lại, bèn vội vàng thúc ngựa đi đến, nhoẻn miệng cười cảm kích nhìn nàng đầy trìu mến. Nhưng, bão tố không tan nhanh đến thế, nhi nữ ghen tương càng không dễ bỏ qua, đáp lại vẻ nhiệt tình của chàng là bộ mặt lạnh lẽo thờ ơ, cặp mắt dửng dưng quay nhìn sang hướng khác, kèm theo đó là một câu nói thật gọn nhưng hàm ý thì đã quá rõ ràng:
– Đi thôi! Và đừng nói gì cả!
Thực ra dọc đường, Ngô Bình không sao làm theo ý Như Như được. Thỉnh thoảng chàng lại cố bắt chuyện, nhưng đáp lại vẫn chỉ là im lặng tuyệt đối. Chàng bảo dừng lại để nghỉ ngơi thì nàng ghìm cương nhảy ngay xuống ngựa, bảo tiếp tục đi thì nàng thoăn thoắt lấy ngựa phóng tiếp, thậm chí lúc cùng nhau ăn tạm vài thứ hoa quả tìm được dọc đường dưới tán của một cái cây to nơi bìa rừng, khung cảnh núi non giăng mây, vách đá hoa nở, làng bản thấp thoáng ẩn hiện phía xa,…đẹp là thế, hữu tình là thế, mà người con gái ngồi bên cạnh lại lạnh lùng như rét tháng chạp, thì bao nhiêu điều đẹp đẽ lại thành ra chẳng đáng kể gì trong mắt Ngô Bình.
Tình hình nặng nề ấy kéo dài gần một ngày, vừa kịp lúc hoàng hôn sắp sửa tắt hẳn thì nhóm ba người Xuân Lan, Tòng Phương và Yến Lan cũng vừa đuổi kịp đến nơi. Ngô Bình trông thấy bóng dáng họ từ xa, liền lập tức mừng thầm trong bụng, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Ít ra thì, đêm hôm nay chàng cũng có thể nói chuyện được rồi. Nếu nhóm ba người kia lòng dạ sắt đá thêm độ vài canh giờ nữa, mà người đi cùng lúc này vẫn ngoan cố giận hờn chuyện vặt vãnh như thế, thì có khi chàng lại chẳng thể nào yên tâm chợp mắt được.
Theo lý mà nói, đông người hơn thì tâm lý sẽ nhẹ nhàng hơn; nào ngờ sự thể hoàn toàn trái ngược. Ban đầu dù chỉ có hai người Ngô Bình và Như Như, tuy rằng đang giận nhau chuyện không đâu thật, nhưng chí ít vẫn còn cùng chung quan điểm trong việc đến tộc Khau Phạ tìm Nhật Lão; giờ nhóm có năm người, ba người đến sau lại mỗi người mỗi ý, suy cho cùng chịu đi theo Ngô Bình cũng chỉ là miễn cưỡng, thế nên những lúc lời qua tiếng lại với nhau, nặng thì khó tránh khỏi tranh cãi, nhẹ thì gượng gạo đến kì quái, hoàn toàn không đem lại một chút gì nhẹ nhõm so với ngày đầu chỉ có hai người. Xuân Lan hiển nhiên cố chấp đến cùng, trước sau vẫn cho rằng Ngô Bình không nên liều mạng đến Hoàng Liên Sơn, chuyện đã rồi không thể khác đi được, nàng bèn cùng Tòng Phương ngày ngày chia nhau kẻ đi trước người đi sau, do thám trông chừng đủ mọi ngả, đề phòng phía trước có bẫy, phía sau có kẻ bám theo. Còn lại Yến Lan dù ở phía trung lập, nhưng sự có mặt của nàng lại khiến mâu thuẫn giữa Ngô Bình và Như Như không cách gì hóa giải nổi. Nàng một mặt tự nhiên thân tình với Ngô Bình, mặt khác lại giả lả hỏi han Như Như những câu vô thưởng vô phạt. Như Như lúc thì lãnh đạm đáp lời, lúc thì lạnh lùng lờ tịt đi, vờ như không hề nghe thấy, còn không nữa thì, lẳng lặng ruổi ngựa phóng thẳng lên phía trước, bỏ Ngô Bình và Yến Lan ở hẳn lại phía sau.
Ngô Bình vừa giận Yến Lan tinh quái lắm trò, vừa giận Như Như ghen tuông phiền phức, cả Xuân Lan và Tòng Phương thì phần lớn thời gian trong ngày đều tách ra kẻ đi trước người đi sau, thành thử cuối cùng chàng lại không có ai để trò chuyện. Đường thì dài, người thì rỗi, để tránh cảnh đầu óc không có việc gì làm, chàng đành miễn cưỡng lôi cuộn da kì bí vô tình tìm thấy trong cột gỗ hậu viện ra, vừa đi vừa nghiền ngẫm.
Cuộn văn tự có kèm hình vẽ ấy, tuy chẳng ai trong nhóm hiểu được nửa câu, nhưng chỉ dựa vào hai chữ “Man Thiện” cổ vốn đã quá nổi tiếng trên giang hồ, đều ngầm ngờ vực đấy chính là Man Thiện Bí Kíp, có điều không ai nói ra mà thôi. Ngô Bình rà đi rà lại mấy lượt hình vẽ chi chít trên tấm da bạc màu, càng xem lại càng nghi hoặc nhiều hơn. Hơn nửa số hình vẽ ấy rất giống với hình vẽ trận pháp trong Phật Môn Kiếm Phổ, nửa còn lại tuy chẳng giống với thứ gì, lại khiến Ngô Bình nghĩ đến phần còn thiếu trong kiếm phổ họ Triệu, là phần hợp nhất trận pháp theo Thiên Can và Địa Chi. Mỗi buổi tối, khi Xuân Lan và Tòng Phương quay lại nhóm, Ngô Bình đều tranh thủ đem cuộn da kì lạ ra trao đổi với Xuân Lan, dựa vào hiểu biết của nàng về Kim Yên Trận theo Thiên Can của Thạch Hà Nữ Phái và Linh Cung Thập Nhị Trận theo Địa Chi của Linh Cung, lại dựa vào sở học cá nhân của Ngô Bình từ Phật Môn Kiếm Phổ, chỉ qua mấy ngày, toàn bộ hình vẽ trên tấm da đều trở nên rõ ràng dưới mắt họ.
Tuy nhiên, hiểu hình vẽ là một chuyện, hiểu nội dung văn tự lại là chuyện khác. Hoài nghi phần văn tự kì dị có đề cập đến những điểm trọng yếu cần chú ý áp dụng hoặc phải triệt để né tránh khi kết hợp Thiên Can Địa Chi theo Lục Thập Hoa Giáp cổ, nếu vẫn chưa hiểu được mà cứ cố nôn nóng làm liều, không chừng phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì hậu quả thật khó lường, nên dù rất hứng thú với phần dàn trận kết hợp giữa Thiên Can và Địa Chi, cả Ngô Bình lẫn Xuân Lan đều không dám liều lĩnh đem ra áp dụng thử, cũng chẳng dám tự mình đoán mò hoặc nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ sợ rằng những gì đã được học về trận pháp theo Thiên Can và Địa Chi tách biệt sẽ vì những thứ lạ lẫm thất truyền này mà rối tung rối mù cả lên. Vậy nên sau năm ngày bàn tính xem xét cẩn thận, Ngô Bình và Xuân Lan lại quyết định cất hẳn tấm da đi, tuyệt nhiên không lôi ra nghiền ngẫm gì thêm, đợi giải quyết xong chuyện của Nhật Lão rồi sẽ nhờ nhóm Thập Can Nương xem xét thứ bí kíp quái dị ấy.
Những ngày sau đó lại tiếp tục được trả về với đoạn đường nặng nề buồn chán, chẳng còn gì để suy nghĩ, cũng chẳng có cơ xoay chuyển tình hình, mà chuyện của Nhật Lão thì vẫn còn treo trước mắt, dãy Hoàng Liên Sơn vẫn còn nối dài giữa trời mây hun hút, tộc Khau Phạ thì chẳng biết còn bao lâu nữa mới đặt chân đến được, Ngô Bình vì vậy mà tâm lý khó chịu, đêm sinh chứng mất ngủ, ngày sinh ra bất an, lại thêm sơn lam chướng khí, gió lạnh tơi bời, đến ngày thứ mười thì xuống sức thấy rõ, nhưng vẫn cố gồng mình di chuyển liên tục, không lúc nào lơi lỏng dây cương. Mười ngày đi đường vất vả, địa hình rừng núi hiểm trở, cũng đến lúc mấy con ngựa kiệt sức nhích chân không nổi nữa, mà khu rừng cheo leo dốc đá trước mặt cũng chẳng phải chỗ dễ dàng cưỡi ngựa, cả nhóm bèn sang bản gần nhất, tìm chỗ quen biết gửi tạm ngựa rồi tiếp tục cuốc bộ qua quãng đường rừng. Hỏi thăm người trong bản về tộc Khau Phạ, họ nói còn phải đi qua thêm vài chặng đèo cao hiểm trở nữa, nhưng chỉ cần lên được bản Tả Giàng là lại có thể đi ngựa đến khu vực của người Khau Phạ.
Chân núi cứ thế nối dài hun hút xa, đường lên bản Tả Giàng gập ghềnh vẫn còn chìm khuất đâu đó trong từng đợt mây mù sà xuống sát đỉnh đầu. Nhóm năm người nối nhau đều chân bước, mồ hôi tuôn ra chưa kịp nóng người đã bị sương trắng chập chùng làm cho lạnh đi. Càng về trưa, mặt trời càng lên cao, sương mới tan hẳn, con đường cũng bắt đầu vào đoạn dốc đứng, dưới ánh nắng tám phần gắt bức hai phần phớt lạnh, mồ hôi lại được dịp tuôn ra nhễ nhại, ai nấy chỉ còn biết sải chân bắt hết đoạn đèo trước khi mặt trời lặn, không còn hơi sức nói với nhau lời nào nữa. Khi lên đến được đỉnh dốc đứng hiểm trở, cảnh hoàng hôn ngoạn mục đã ở ngay trước mắt. Phía dưới triền đá mọc đầy những thân cây cao to bám rễ dễ có hơn vài chục năm tuổi, bên ngoài đoạn đường đèo mờ mờ bóng mây bắt lên từ chân núi ngập sương mù và nắng chiều loang loáng, vầng mặt trời đang từ từ thả mình ẩn nấp vào sau những rặng núi thấp tít phía xa. Trước khung cảnh núi non kì vĩ, kẻ lần đầu biết đến dư vị đạp mây đội trời như Ngô Bình khó lòng tránh khỏi dừng chân ngoảnh đầu ngưỡng vọng.
Càng phóng tầm mắt ra khoảng không trời thẫm xanh nhuộm nắng chiều vàng giữa lưng chừng mây núi, Ngô Bình càng không cầm nổi lòng mình, đành quay hẳn người hướng thẳng vực đá phía trước mặt mà nhìn ngắm cho thỏa thích, lòng trỗi dậy cơn phấn khích khó tả. Bẵng đi một lúc thật lâu sau đó, khi đĩa mặt trời cuối cùng cũng chịu khuất mình sau rặng núi, hắt chút ánh tàn lên vạt mây lợn cợn trải gió phía trời Tây, Ngô Bình mới sực nhớ ra, lại một ngày nữa đã tàn rồi. Trọn mười ngày trèo đèo vượt suối, có thể sẽ là trọn mười ngày tình hình Nhật Lão như chỉ mành treo chuông. Dẫu biết con người ta sống ở đời khó tránh khỏi hai chữ “số phận” mà xoay vần điên đảo, dẫu biết khung cảnh kì vĩ kia ngàn năm vạn năm nữa có thể sẽ chỉ còn là một đống tro tàn trơ trọi, nhưng bản thân một khi đã có tình thì không thể ngơ, cũng như đã từng ngưỡng vọng thì không thể quên đi dễ dàng vậy. Tâm tư phút chốc lại trở về nặng nề như cũ, khiến Ngô Bình không nén nổi thở dài một hơi rồi phờ phạc quay người vào.
Quái lạ! Đến giờ chàng mới chợt nhận ra, bản thân ngây người đứng ngắm hoàng hôn đã lâu mà chẳng ai buồn lên tiếng, càng đáng ngạc nhiên hơn nữa, khi chàng vừa quay lại, liền thấy Xuân Lan và Tòng Phương chòng chọc nhìn mình, chẳng rõ là từ lúc nào rồi. Ánh mắt hai người bọn họ, Tòng Phương thì nhuộm màu cân nhắc, Xuân Lan thì đăm đăm lạnh lùng, khiến Ngô Bình không khỏi chột dạ nghi hoặc. Lập tức, chàng đảo mắt vội một vòng, thấp thỏm máy môi hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Như Như và Yến Lan đi đâu rồi?
Hai người nọ không rời mắt khỏi chàng, biểu cảm giữ nguyên như cũ, càng khiến chàng lúng túng tợn. Rồi chàng nhớn nhác ngó quanh quất, đầu mày từ từ chau lại, chân vừa dợm bước tới trước liền bị Tòng Phương sấn đến chắn đường. Từ tò mò ngờ vực sinh ra nóng nảy, Ngô Bình nhất thời không kiềm được, bèn bực bội gắt gỏng:
– Hai người muốn gì đây?
Xuân Lan nhếch mép cười nhạt, ánh mắt vẫn lạnh lùng thản nhiên. Đoạn, nàng thong thả quay người trông vào khoảnh rừng phía sau, gọi to:
– Yến Lan, xong việc của em chưa? Có người sốt ruột rồi này!
Ngô Bình nhớn nhác trông theo hướng nhìn của Xuân Lan, tai lại nghe Tòng Phương cười gằn một tiếng, có nửa phần chán nản và nửa phần gượng gạo. Rất nhanh sau đó, cả Yến Lan và Như Như đều cùng bước ra từ sâu trong rừng, Như Như đi trước, Yến Lan đi sát rạt phía sau. Ngô Bình chăm chú nhìn dáng vẻ quái lạ ấy của hai người, chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì tim đã lại đập thình thịch từng nhịp báo động. Dưới bóng rừng âm u mờ nhạt, chút tàn nắng cuối cùng phía trời Tây hắt đến chỉ chạm được tới hàng cây đầu tiên, khi Yến Lan và Như Như bước qua khỏi hàng cây ấy, Ngô Bình mới kinh hãi nhìn ra, Yến Lan thực chất đang vòng tay kề vào ngang cổ Như Như một lưỡi dao dắc bén, môi nàng ta nhoẻn thành một nụ cười đắc ý. Đầu óc chàng lập tức rối tung cả lên, không sao phân tích nổi tình cảnh này vì đâu mà ra, lại bất lực nhìn về chỗ Xuân Lan và Tòng Phương, thấy họ đã tay dao kiếm tay ám khí thủ thế sẵn thì thực sự phát hoảng. Chàng thét lớn:
– Lại chuyện gì nữa đây?
Xuân Lan cười lạnh, mắt liếc xếch sang chỗ Yến Lan rồi lại chuyển về chỗ Ngô Bình, ra vẻ đánh giá. Chẳng để chàng phải đợi lâu, nàng thản nhiên đáp, từng lời từng lời chậm rãi rõ ràng, khiến tai chàng được phen lùng bùng điên loạn:
– Ta từng bảo với anh Tòng Phương, kẻ nhu nhược như cậu, đến cả mộ phần tổ tiên, hậu viện dòng tộc cũng không dám bước chân vào, chẳng đáng mặt để người ta gọi là trang chủ. Anh ấy việc gì cứ phải vì chút lòng trung thành vốn đã đặt lầm chỗ ấy mà từ bỏ cả sơn trang do một tay mình coi sóc phát triển gần hai mươi năm nay? Cậu thì làm được gì? Sống vui vẻ ở đồng bằng bấy nhiêu năm, giờ thất thế lại chạy về đây, trơ tráo giành lấy sự nghiệp từ tay người khác! Nghĩ chẳng có cách gì loại bỏ được chúng ta, không chừng lại cùng ả quý tộc bỏ trốn kia giở trò ám muội, bày ra vụ Cao Nhật Trung để dẫn dụ bọn ta đến Khau Phạ nộp mạng. Cái bẫy này, hạng bộp chộp như cậu dễ gì tự nghĩ ra được, ắt là quỷ kế của ả kia rồi. Hay lắm! Tính lợi dụng hiềm khích giữa tộc Khau Phạ và Mộc Hương trang để loại bỏ chúng ta! Ta thoạt đầu còn nghĩ rằng, nên vì chút tiếng tăm và tôn ti của Thạch Hà Nữ Phái mà nương tay với cậu, thật chẳng ngờ cậu lại dùng kế này đối phó bọn ta. Cực chẳng đã, bọn ta đành tự cứu mình trước vậy. Hôm nay ở đây rừng thiêng nước độc, cậu có sống hay chết cũng chẳng ai hay biết, mà có lẽ cũng chẳng oán hận bọn ta đâu nhỉ? Cảnh sắc tráng lệ thế này, lại có tình nhân đi cùng…
Nàng nói đến đây thì bỏ lửng, bật cười to một tràng gian xảo. Thần sắc Ngô Bình trong phút chốc tối sầm lại, mắt điên cuồng đảo quanh dò xét thái độ của Tòng Phương và Yến Lan. Xuân Lan trông thấy, lại càng bật cười to hơn, nói:
– Còn trông mong gì nữa? Ngươi tiến lên một bước thì Yến Lan sẽ tiễn ả kia đi trước ngươi một bước! Hay là còn sợ bọn ta hôm nay nổi hứng diễn trò?
Ngô Bình lắc mạnh đầu, tự nhủ bản thân cần phải rũ sạch mọi lời lẽ cuồng loạn của Xuân Lan đi. Tòng Phương xưa nay một mực trung thành, với họ Ngô không chỉ đơn thuần là nghĩa sư đồ từ thời trang chủ Ngô Dư, mà còn là thâm tình như máu mủ với chàng, đã từng vì chàng mà chịu khổ chịu oán, không lý nào lại trở mặt cấp kì thế kia. Còn Xuân Lan vốn trọng tình trọng nghĩa, là chỗ chị em thân thuộc nương tựa vào nhau từ nhỏ đến giờ, càng không thể hành xử kiểu đấy. Mà cho dù có thật là nàng ta thay lòng đổi dạ, thì với đầu óc thông tuệ nhường ấy, chắc chắn sẽ không bao giờ suy diễn theo chiều hướng bất hợp lý như vậy. Người Khau Phạ và Mộc Hương trang đúng là có hiềm khích thật, nhưng không đến nỗi quyết sống chết với nhau, hơn hai mươi năm trôi qua rồi, mọi chuyện chẳng phải vẫn yên ổn đó sao? Loại bỏ hết mọi khả năng có thể xảy ra, ngẫm đến Yến Lan lại càng chẳng có lý do gì để quyết lấy mạng mình, Ngô Bình bèn chột dạ chuyển hướng sang một ý nghĩ khác. Nếu như tất cả những chuyện này thật ra chỉ là một vở tuồng, thì nguyên nhân là do đâu mà ra? Chàng bất giác liếc mắt nhìn về phía Như Như, thấy sắc diện nàng mười phần ổn định, chỉ có chân tay là buông thõng yếu ớt, trông có vẻ như đang giả vờ trúng phải Mê Dược Hương Hồn Tán, đầu mày chàng lập tức chau lại băn khoăn.
Tín hiệu ngầm trao đổi bằng ánh mắt với Như Như chưa kịp nhận về hồi đáp, Tòng Phương đã vung tay phang mạnh lưỡi kiếm đến, Ngô Bình giật phắt người, chệnh choạng lùi bước, tay cuống cuồng chụp vội vào cán kiếm, rút ra đỡ ngang trước mặt vừa kịp lúc lưỡi kiếm của Tòng Phương chém xuống. Ngay sau đó, Xuân Lan cũng thoăn thoắn phối hợp, tay trái phóng ra một lượt hơn chục mũi ám khí, tay phải rút luôn dao găm giương ngang trước cổ, lưỡi dao hướng ra ngoài, chỉ chực lao đến gần là dang tay lướt dao hỗ trợ ngay cho Tòng Phương.
Trước tình cảnh ấy, Ngô Bình không khỏi thầm kêu khổ trong bụng. Nếu quả thật chỉ là diễn tuồng, thì bọn họ đóng quá đạt rồi! Hai người này tình ý sâu đậm, mười năm trời chẳng biết đã cùng chen vai sát cánh trên giang hồ không biết bao nhiêu lần mà kể, kiếm pháp với thuật ném ám khí vốn chẳng ăn nhập gì đến nhau, mà trông bọn họ kết hợp nhuần nhuyễn cứ như căn cơ bài bản là từ cùng một gốc mà ra, võ công kiểu này quả là vô cùng lợi hại. Chỉ cần một thanh kiếm, một lưỡi dao và mấy lượt ám khí, Tòng Phương và Xuân Lan kẻ tung người hứng, kiếm vừa kéo xuống đã có ám khí bay tới dồn dập, ám khí chưa dứt liền có dao găm miết dọc qua mặt, thọc thẳng vào tầm nhìn vừa bị mớ kim châm sáng choang làm cho hỗn loạn, cũng đủ khiến Ngô Bình được một phen vất vả đến đổ mồ hôi hột.
Mộc Hương Kiếm của chàng với Tòng Phương vốn cùng một loại, dùng để đánh nhau thì không hợp cho lắm, nghĩ vậy, chàng ngay từ đầu đã dùng Phật Môn Kiếm, vừa hay áp dụng lối đánh theo Địa Chi thì sẽ thành ra khắc tinh với kiểu dụng thuật Thiên Can của võ công Thạch Hà Nữ Phái. Tuy vậy, nếu vở tuồng này kéo dài, hoặc trong trường hợp xấu nhất, đây chẳng phải tuồng tích chi cả mà hoàn toàn là sự thật, thì chỉ e một mình chàng không sao đọ nổi lâu dài với hai người bọn họ, lại thêm Yến Lan phía bên kia vẫn còn đang kề dao sát cổ Như Như, động thái ấy rõ ràng là vẫn chưa quyết sẽ theo bên nào.
Hai bên giằng co một hồi, đột nhiên Yến Lan thét lên thất thanh, cả bọn lập tức dừng đánh, nháo nhào quay lại trừng mắt nhìn đầy cảnh giác. Ngô Bình vì bị vướng Tòng Phương và Xuân Lan chắn ngay trước mặt, nhất thời chưa kịp nhìn ra diễn biến nơi bìa rừng, chỉ biết tạm thở phào nhẹ nhõm trong đầu: “Hạ màn rồi chăng?”.
Xuân Lan, ngược lại, chẳng để cho chàng được vội mừng, nàng nhún chân phi thân như tên bắn, lao vụt đến bìa rừng. Tòng Phương cũng gấp gáp đua theo. Bọn họ đi cả rồi, Ngô Bình cũng guồng chân chạy, nhác thấy phía trước Yến Lan đang tay trái ôm tay phải, mặt mày nhăn nhó, máu me lấm lem thấm ướt cả vạt tay áo màu lục, lại thấy thấp thoáng trong rừng có một người đang cõng Như Như cật lực bỏ chạy, chàng hiểu ngay ra vấn đề.
Lúc chạy ngang chỗ Yến Lan, chàng có chút chùng chân nán lại, liền bị nàng nhanh nhảu hối thúc:
– Mặc kệ em, mau đuổi theo đi! Không lại uổng phí tâm tư của chị Xuân Lan.
