Trùng trùng yêu hận mịt mù
Hai mươi năm ấy oán thù chưa tan.
Phải đâu duyên phận dở dang?
Phải đâu phần kiếp đa mang sự đời?
Phần 1:
Bản Tả Giàng, bình minh ngày thứ mười lăm.
Ngô Bình đứng tựa mình vào gốc cây, lãng đãng nhìn xuống dãy mái lá thấp thoáng ẩn hiện trong sương sớm lờ mờ nhuộm màu nắng phía dưới sườn núi. Sau lưng chàng, bản Tả Giàng mang trong mình dáng vẻ tấp nập hơn, sôi động hơn hẳn so với bản làng nhỏ nấp dưới thung lũng trước mặt, nơi nắng sớm còn chưa kịp xuyên sương rọi đến. Phùng Tửu tam gia và Như Như vẫn đứng cạnh chàng, trong lúc chờ đợi Tòng Phương, Xuân Lan và Yến Lan vào bản mua ngựa, chừng như không có việc gì làm, họ vẩn vơ đảo mắt nhìn người người nhà nhà lục tục vác cuốc lên rẫy, thi thoảng trao đổi với nhau vài câu vô thưởng vô phạt. Ngô Bình tuy mắt bận chú mục vào khung cảnh còn nhạt màu chạng vạng dưới sườn núi, nhưng lời qua tiếng lại giữa Phùng Tửu và Như Như vẫn vô thức để lọt vào tai.
– Cô vừa là đệ tử của lão Hoàng Long, vừa là đệ tử của Kỷ Lục Nương, cũng từng học qua Thạch Ngọc Trảo từ cha cô,…thế rốt cuộc cô là người của Hải Đông Phái, Thạch Hà Nữ Phái hay Tản Viên Sơn Phái?_Giọng Phùng Tửu lè nhè nửa đùa nửa thật.
Như Như đáp:
– Cháu chưa từng đến nơi nào trong ba nơi ấy cả!
– Thế nếu bây giờ ta dạy cô vài đường Phong Vân Tửu Đao, lại bắt cô về Đường Lâm, thì cô là đệ tử của Sơn Tây Võ Phái rồi!_Dứt lời, Phùng Tửu khoái trá bật cười ha hả.
Như Như không nén nổi, bèn nhếch miệng cười theo. Ngô Bình nghe đến đây cũng bật phì cười, vui vẻ liếc mắt nhìn sang Phùng Tửu.
Đang khi ấy, trên đường có một cặp vợ chồng người Tày đi đến gần, chồng vác cuốc dắt trâu, vợ đeo gùi xách giỏ, vừa lững thững bước vừa bàn luận rôm rả. Người chồng tông giọng có phần gay gắt, nói sang sảng giữa đường bằng tiếng Kinh không màng thiên hạ nghe ngóng:
– Hắn, một điều Đỗ đại gia, hai điều Đỗ đại gia! Đỗ Hòa là cái thá gì? Dựa hơi thanh thế tù trưởng tộc Khau Phạ, lại cho tay chân sang đây giở trò ức hiếp người Tày chúng ta! Khoảnh đất bên kia sườn dốc, cả nhà chúng ta từ thời ông nội đến nay cắm cọc gieo trồng đã được mấy chục năm. Giờ bọn chúng ở đâu kéo đến đòi lại đất, bảo là của Thần Nữ. Dưới bầu trời Hoàng Liên Sơn này cái gì chả phải là của Thần Nữ, chẳng lẽ cứ mượn danh thần thánh, mượn danh trông giữ đền thờ thì muốn chèn ép áp bức kiểu gì cũng được sao?
Bà vợ bâng quơ đảo mắt một lượt, lại cố tình tỏ ra không nhìn thấy bọn Ngô Bình. Đoạn, bà ta dịu giọng khuyên chồng, chân vẫn lững thững bước, âm giọng nhỏ dần:
– Có bực tức chửi rủa gì thì cũng đừng động đến thần thánh, kẻo lại chẳng được yên thân. Hơn nữa, tai vách mạch dừng…_đến đây thì chuyển hẳn sang tiếng Tày.
Hai người nọ vừa lướt ngang qua, Ngô Bình đã bị cảm giác ngờ ngợ hối thúc không ngừng, tưởng như tai vừa nghe phải điều cực kì quan trọng, nhưng lại chẳng nhớ ra nổi đấy rốt cuộc là điều gì, chân cứ thế chợn dợn ngập ngừng nửa muốn chạy theo bắt chuyện với vợ chồng người Tày, nửa lại ngại mình quá nhạy cảm khi nghe phải tin tức có liên quan đến tộc Khau Phạ.
Đợi họ đi đủ xa rồi, Như Như mới lên tiếng, giọng có chút ái ngại:
– Đỗ đại gia là ai? Chúng ta ăn mặc không như người vùng cao, chẳng lẽ vợ chồng nhà nọ nghĩ rằng chúng ta có liên quan đến Đỗ đại gia, cố tình chửi rủa bằng tiếng Kinh để chúng ta nghe thấy?
Phùng Tửu bật cười vẻ giễu cợt, giọng khinh mạn pha lẫn bực bội:
– Có nhầm hay không thì ta không biết, nhưng chửi rủa cho hả giận thì thật dễ hiểu. Cái tên họ Đỗ ấy, đầu đã hai thứ tóc, ăn bám quý tộc Khau Phạ không dưới hai mươi năm nay. Được tiếng trung thành hết mực rồi chẳng xem ai ra gì. Hôm đấy bọn ba người chúng ta vừa đến, bị hắn hạch sách làm khó đủ điều, thậm chí còn đòi giao Nhật Trung cho hắn rồi đuổi bọn ta về từ sớm nữa chứ! Ta bực bội nóng nảy toan đập hắn vài bạt tai thì bị Nhị gia cản lại. Đại gia hôm ấy tuy cũng bực mình nhưng kiềm chế rất tốt, nhất quyết đòi gặp cho bằng được tù trưởng của bọn họ. Ta cứ nghĩ tay họ Đỗ vì vụ thảm sát có liên quan đến Nhật Trung mà hằn học ra mặt với Sơn Tây Võ Phái chúng ta, hôm nay tận tai nghe người ở đây chửi rủa hắn không tiếc lời mới biết, hóa ra hắn quả thực chỉ là hạng chó dựa hơi chủ chuyên cắn càn!
Ngô Bình từ chỗ mơ hồ ngờ ngợ, vì lời vừa rồi của Phùng Tửu mà bất giác nhớ ra ngay, miệng lập tức lẩm nhẩm mãi cái tên Đỗ Hòa, chuyện cũ năm xưa Tòng Phương từng kể trên đường từ Linh Cung sang làng Tam Điền cũng trượt liền một lượt trong tâm thức.
Đỗ Hòa, tên nội gián Trần Linh cài vào trong lòng Tộc Khau Phạ từ hơn hai mươi năm trước, kẻ đã tiếp tay hại chết hơn sáu chục mạng người, phản lại sự hậu đãi của người bác đáng thương Hà Thanh Bình của chàng, đày đọa mẹ chàng phải tha phương cầu yên ổn, hại Nhật Lão ông ngoại chàng chịu tiếng oan ức ngần ấy năm, hóa ra đến giờ vẫn chưa bị lật bộ mặt gian xảo bất nhân ấy ra, ngược lại địa vị ở tộc Khau Phạ xem chừng còn vững chắc hơn xưa. Mặt mũi Đỗ Hòa ra sao chàng chưa một lần nhìn thấy, ngay cả Tòng Phương khi kể lại chuyện cũ cũng không biết quá nhiều về Đỗ Hòa, chỉ nhắc đến hắn với vai trò gián điệp của Trần Gia Bang; nhưng kì lạ thay, hôm nay vô tình nghe vợ chồng người Tày công khai chửi rủa hắn giữa đường, nghe Phùng Tửu không tiếc lời rủa sả hắn như hạng chó săn tầm thường, lại thêm tâm trạng chất chồng từ nhiều ngày lo lắng cho Nhật Lão đến mất ăn mất ngủ, chàng lần đầu tiên lại có một chút cảm giác hận thù kẻ tiểu nhân còn chưa rõ mặt kia, thứ cảm giác mà sau nhiều năm trời cố gắng tìm kiếm, chàng không sao có được khi nghĩ về những người ở Linh Cung.
Cảm thấy bản thân mình quá mâu thuẫn, một nửa chán ghét vô cùng hành động dung túng cho thù hận, nửa còn lại lại không sao kiềm hãm được manh nha thù hận ấy đang theo máu chảy tràn vào từng đoạn huyết mạch, Ngô Bình bất giác siết chặt nắm tay, mắt tối đi, mặt sa sầm. Như Như cảm thấy có chút lành lạnh rợn người, lập tức xoay đầu nhìn sang, liền không khỏi kinh ngạc trước chuyển biến thái độ đột ngột của Ngô Bình. Nàng chau mày lo âu, chỉ kịp khẽ khàng mấp máy mấy tiếng “Anh sao vậy?” thì nhóm Tòng Phương, Xuân Lan, Yến Lan cũng vừa vặn kịp dắt ngựa về đến.
Khi còn cách đấy những vài trượng, Xuân Lan đã nhìn ra ngay bộ dạng đáng ngờ của Ngô Bình, nàng vừa hỏi lớn vừa rảo chân tiến đến gần, tay nhanh nhẹn ném sợi dây dắt ngựa lại cho Tòng Phương.
– Có chuyện gì vậy?
Dứt lời, nàng đảo mắt liếc nhanh sang Phùng Tửu rồi nhìn Như Như chăm chú, ra vẻ chờ đợi. Như Như nhẹ lắc đầu tỏ ý không biết, Phùng Tửu cũng nhướng mày ra chiều ngạc nhiên, sau cùng, mọi người ai nấy đều chuyển hướng sang nhìn Ngô Bình.
Khoảnh khắc thinh lặng trôi qua trong nặng nề, đầu óc Ngô Bình không sao thoát khỏi cái tên Đỗ Hòa cùng mớ hận thù mới mẻ, đến khi sự tĩnh lặng khác thường xộc vào tận óc rồi, chàng mới giật mình nhận ra tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt mỗi người mỗi kiểu nhưng tựu trung đều là lo âu chờ đợi lời giải thích. Đoạn, chàng ép mình nới lỏng hai nắm tay, nhắm mắt lấy hơi cố thở thật sâu để tự trấn tĩnh bản thân, sau cùng cũng giữ được giọng điệu ôn hòa, nói:
– Đỗ Hòa, nội gián của Trần Gia Bang, vẫn còn đang lộng hành núp dưới bóng tù trưởng tộc Khau Phạ.
Nói xong, chừng như cảm thấy cố giữ tâm thanh thản lúc này là ngược đãi bản thân, hình ảnh Nhật Lão già nua khổ sở đang bị giam cầm đe dọa ở Khau Phạ tuy chỉ là tưởng tượng nhưng lại hiện ra rõ mồn một trong đầu, Ngô Bình bèn thôi không kiềm chế lửa hận nữa, hai bàn tay nhanh chóng siết vào thật chặt, gân xanh nổi dọc từ cổ tay đến bắp tay. Chàng nghiến răng nói tiếp, giọng chỉ trong nháy mắt đã chuyển hẳn sang sắc lạnh, tiềm ẩn đầy nộ khí:
– Phen này ông ngoại mà có làm sao, tôi chắc chắn sẽ tính đủ với hắn từng món nợ một!
Ai nấy sửng sốt đến lặng người, lại có cả một chút hờn oán đồng tình, chỉ trừ mỗi Phùng Tửu tuy vẫn im lặng nhưng kì thực đang cảm thấy hết sức khó hiểu. Trước đây, chưa bao giờ Ngô Bình trông giận giữ đến thế, tựa hồ bao nhiêu lo lắng khổ tâm chuyện Nhật Lão mất tích suốt hơn hai năm nay, bao nhiêu đắng cay cho khoảng thời gian mười năm lưu lạc ở ngoại quốc của ông, giờ đem trút hết thành oán hận với con người được xem là đầu dây mối nhợ cho mọi ân oán về sau.
Như Như nhanh chóng ngộ ra vấn đề, thấy Ngô Bình bừng bừng oán khí không sao giải tỏa ngay được thì bèn động lòng quên hết cả hờn giận cũ. Nàng ôn tồn bước đến gần, do dự một chốc rồi cầm lấy tay chàng, lặng lẽ đan những ngón tay mình vào kẽ tay chàng rồi siết thật nhẹ. Ngô Bình kinh động quay sang nhìn nàng. Nàng đáp trả bằng ánh mắt dịu dàng ngập tràn tin tưởng, môi thoáng mỉm cười ấm áp, đầu kiên định hướng thẳng về phía chàng, mặc nhiên không né tránh nét thịnh nộ vẫn còn chưa kịp vơi đi trong mắt. Hốt nhiên, Ngô Bình cảm thấy lòng mình dịu lại, cơn mâu thuẫn từ từ tan ra theo sóng mắt ân cần trìu mến của Như Như, đầu óc cũng từ đó mà đột ngột tỉnh táo trở lại. Chàng khẽ nhích mấy đầu ngón tay, bấm nhẹ vào bàn tay Như Như rồi cứ giữ yên tay nàng đan khít vào tay mình, từ từ rời khỏi mắt nàng. Vừa quay ra nhìn mọi người, trùng hợp thế nào lại chạm phải ánh mắt Yến Lan, nàng nhìn chàng rất đỗi thản nhiên, nét mặt tuyệt đối phẳng lặng, nhưng chàng vẫn mơ hồ cảm thấy, sâu thật sâu nơi đáy mắt ấy là trăn trở cân nhắc, là thương tâm thầm lặng. Chàng vội lướt mắt tránh đi, cố tỏ ra thật tự nhiên, hệt như mình đang lướt mắt trấn an khắp lượt mọi người mà không hề nhìn ra bất kì dấu vết nào trong mắt nàng. Rồi chàng hạ giọng điềm tĩnh, tiếp tục chuyện Đỗ Hòa:
– Tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách lật mặt Đỗ Hòa trước mặt tù trưởng tộc Khau Phạ. Chuyện năm xưa đã đến lúc phải phân rõ trắng đen rồi!
Tòng Phương trở giọng băn khoăn:
– Ban nãy đi mua ngựa, tôi có dò hỏi được vài chuyện ở Khau Phạ. Tù trưởng Hà Thanh Lâm ông ngoại thật của cậu đã qua đời được hơn bốn năm nay. Hiện tù trưởng của người Khau Phạ là Hà Thanh Sơn, cậu ruột của cậu đấy. Có điều, chuyện xưa qua lâu quá rồi, năm đó Đỗ Hòa là thuộc hạ của quan lang Hà Thanh Bình, nếu hắn có để lộ sơ xuất gì, e rằng chỉ có mỗi Hà quan lang và tù trưởng Hà Thanh Lâm là có thể nhìn ra, còn tù trưởng mới Hà Thanh Sơn, tôi thật rất ít nghe tiếng ông ta, mà địa vị Đỗ Hòa ngày nay khác xưa rất nhiều, muốn lật mặt hắn và làm cho Hà Thanh Sơn tin mấy người chúng ta, tôi thấy thật sự rất khó. Trừ phi, cậu có vật gì chứng minh được cậu là con trai của Mị Nương năm xưa.
Phùng Tửu nãy giờ im hơi lặng tiếng, đến đây thì lùng bùng lỗ tai, đầu óc rối loạn cả lên. Ông bất chợt buột miệng xen ngang:
– Các người nói năng linh tinh gì thế? Ta chẳng hiểu! Rốt cuộc các người muốn làm gì? Cứu Nhật Trung hay là chơi tên họ Đỗ kia một vố?
Như Như đáp:
– Thật ra, muốn cứu Cao lão gia, phải lật mặt Đỗ Hòa.
Phùng Tửu bật cười khinh khỉnh, giọng bực bội:
– Tính toán kiểu gì thế? Nhật Trung bị giam cầm tại đền thờ Thần Nữ trên đỉnh Hủa Xi Pan (1), đỉnh núi Trời của người Khau Phạ. Từ đây lên được đến đó, cứ cho rằng có người dẫn đường đi, cũng mất non chục ngày đường. Các người lại định ghé sang tộc Khau Phạ, chỉ sợ không đủ thời gian thôi!
Ngô Bình sửng sốt trở giọng hấp tấp:
– Ông nói sao? Đỉnh Hủa Xi Pan là đỉnh núi nào? Đền thờ Thần Nữ là sao? Cháu cứ nghĩ ông ngoại đang ở tộc Khau Phạ…
Tòng Phương cũng sốt ruột nói:
– Đỉnh Hủa Xi Pan, dưới vòm trời Đại Cồ Việt không còn nơi nào cao và khắc nghiệt hơn. Không có người dẫn đường, chỉ e chúng ta không bao giờ đến được nơi đó. Tam gia, các vị không lý nào lại giao Nhật Lão cho người Khau Phạ áp giải lên đấy, hẳn phải đi theo chứ! Vậy thì ông cũng biết đường lên đấy phải không?
Phùng Tửu thở dài, mắt nhìn xa xăm:
– Đại gia và Nhị gia theo đám người Khau Phạ áp giải Nhật Trung lên đấy, còn ta thì sang Mộc Châu tìm các người. Nhiều ngày qua rồi, giờ chẳng biết bọn họ đang ở đâu nữa…
Yến Lan bất mãn nói:
– Đã biết là không có nhiều thời gian, cũng không có người dẫn đường, lẽ ra ông phải gặp chúng cháu sớm hơn, sao lại còn bày ra đủ màn hù dọa…
Xuân Lan nghiêm giọng cắt ngang:
– Yến Lan! Giờ không phải lúc để trách cứ vô lễ!
Đoạn, nàng nhíu mày nhìn sang Như Như, ánh mắt dò xét đoán định nhưng tông giọng thì tỉnh táo chắc nịch:
– Mọi người, tôi có một cách. Nếu suông sẻ, chúng ta sẽ vừa có người dẫn đường lên Hủa Xi Pan, vừa lật được mặt Đỗ Hòa trước mặt Hà tù trưởng.
…
Chiều muộn tháng ba, những tia nắng nhạt nhòa cuối cùng nhuộm lờ mờ từng tảng khói pha sương, bay lập là từ khoảng sân lớn tràn vào hành lang, phủ một lớp thật mỏng trên nền đất, khiến từng mảng gạch nung đỏ xếp khít thành một hàng dài trở nên mờ mờ ảo dịu.
Sơn trang của quý tộc người Khau Phạ choán trọn một quả đồi, gồm nhiều khu nhà lớn nhỏ xếp thành từng lớp, được nối kết và phân tách với nhau bởi hệ thống hành lang đất nung ánh dài đỏ rực. Chính giữa khối kiến trúc nhiều nhà ấy là một khoảng sân rộng, nơi đống lửa thiêng cứ mỗi buổi hoàng hôn lại được thắp lên sáng rực bằng thứ dầu nhựa cây của giống đại thụ ngàn năm chỉ mọc trên đỉnh núi Trời của người Khau Phạ_Đỉnh Hủa Xi Pan.
Hà Thanh Sơn, tù trưởng tộc Khau Phạ, một mình bước dọc theo dãy hành lang dẫn đến khu nhà tối sau vườn, chốc chốc lại quay đầu nhìn đống lửa thiêng rừng rực cháy ở khoảng sân ngay sau lưng, lòng gợn lên một cảm giác gai gai mơ hồ. Mỗi lần bước vào dãy hành lang dẫn đến khu nhà tối, Hà Thanh Sơn lại có những cảm giác hết sức riêng biệt: khi thì cô đơn trống trải, lúc lại háo hức lạ kì, vui vui buồn buồn lẫn lộn khó nắm bắt, nhưng hầu như chưa lần nào lại phải cảm giác như lần này, hệt như có ai đó đang dõi theo từng bước chân của mình. Sau vài lần dừng chân ngoảnh đầu do dự, ông chợt lắc đầu thật mạnh, giũ bỏ hẳn ý nghĩ có kẻ điên rồ nào đó dám cả gan bám theo. Cứ cho rằng, chẳng phải vì hôm nay có người thuộc hoàng tộc họ Lê bỗng dưng đích thân tìm đến, khiến ông được phen vừa bất ngờ vừa lo sợ mà sinh ra hoài nghi lung tung; thì thường ngày, đã được hơn hai mươi năm, ngoài tù trưởng ra không còn ai dám tự ý bén mảng tới khu nhà này nữa. Thế nên, cảm giác có người theo dõi kia, thật hết sức vô lý.
Chuyện của hơn hai mươi năm về trước, cũng từ dạo ấy, đã trở thành đề tài cấm kị. Vụ thảm sát sáu mươi ba người, trong đó có người lẽ ra sẽ kế tục tù trưởng_Hà Thanh Bình, anh trai ông_dù chẳng mảy may liên can gì đến mẹ ông là Ý Thị, nhưng chỉ vì Thanh Bình là con trai duy nhất của Thần Nữ, mà người có khả năng trở thành tù trưởng tương lai sau cái chết của Thanh Bình lại là ông_con trai của thứ thiếp Ý Thị_nên mẹ ông phải chọn cách tự nguyện giam mình trong khu nhà tối, một kiểu lãnh cung dành cho các phu nhân mắc trọng tội, ngày ngày cầu siêu cho sáu mươi ba oan hồn kia, đồng thời cũng là để ông được yên ổn kế tục tù trưởng. Vì vậy, sau biến cố kinh hoàng, chị gái là Ý Phương thì bị gả về Hoa Lư, mẹ ruột thì chịu cảnh sống chẳng khác gì giam cầm, cuộc sống của Thanh Sơn trở nên cực kì khó khăn và ngột ngạt. Mãi đến khi cha ông là tù trưởng Hà Thanh Lâm qua đời, mẹ ông cũng chẳng còn muốn rời khỏi khu nhà tối nữa, dù ông đã năm lần bảy lượt nài nỉ hết mực. Tuổi tác Ý Thị đã cao, vốn từ trước rất ưa thanh tịnh, sau biến cố càng thích sống tịch mịch, lại sinh ra ngoan cố đến cực đoan, bất đắc dĩ, Thanh Sơn đành phải nhắm mắt thuận cho bà ở hẳn trong khu nhà tối rồi đều đặn ngày ngày đến trò chuyện cho đỡ hiu quạnh.
Hôm nay, như thường lệ, ông một mình đến thăm mẹ; chẳng phải chỉ để chuyện trò phù phiếm mà còn vì một nguyên nhân khác. Càng đến gần khu nhà, bóng đuốc phía xa càng nhạt, Thanh Sơn lại càng bước gấp, lòng thấp thỏm nửa nôn nao nửa lo ngại. Chuyện lần này nếu nói khéo, không biết chừng Ý Thị sẽ chịu rời khỏi khu nhà tối, còn nhược bằng nói không khéo, có khi lại chuốc thêm phiền não cho bà. Mải lo nghĩ ngợi không chú tâm đến đường đi, suýt chút nữa ông đã va phải cây cột nơi khúc ngoặt. Giọng một thị nữ vang lên hấp tấp ngay trước khi cô ta kịp chạy đến nơi:
– Tù trưởng cẩn thận!
Thanh Sơn theo phản xạ lắc đầu mấy lượt rồi nhẹ giọng trấn an:
– Ta không sao!
Ngừng một chút để định tâm lại, nhận ra thị nữ đang đứng trước mặt là người hầu cận của Ý Thị, Thanh Sơn hạ giọng hỏi khẽ:
– Là A Chân à? Hôm nay ta có chút việc nên đến muộn. Mẹ ta đã đi nghỉ chưa?
Thị nữ tên A Chân cúi đầu đáp:
– Bà bảo thể nào ngài cũng đến nên vẫn đang chờ đấy!
Thanh Sơn gật gù:
– Ngươi đứng ngoài cửa trông chừng cẩn thận, việc vặt trong đấy tự ta lo được rồi. Chẳng hiểu sao hôm nay cứ thấy thấp thỏm thế nào ấy!
A Chân cau mày tỏ vẻ nửa lo nửa ngờ, chưa kịp mở miệng hỏi lại thì Thanh Sơn đã xua tay hối thúc:
– Vậy đi! Ta vào trong đây.
Mỗi dăm ba bước lại chần chừ trật nhịp một lần, cứ thế cho đến khi đẩy cửa vào được bên trong, bộ dạng ấy của Thanh Sơn lập tức lọt vào tầm mắt một người phụ nữ tuổi ngoài lục tuần, tông giọng run run mỏng mảnh liền vang lên ân cần:
– Con trai, hôm nay có chuyện gì không vui sao?
Cả gian phòng rộng thắp độc một ngọn đèn, người phụ nữ ấy vóc dáng gầy gò, cánh tay khẳng khiu xương xẩu hằn rõ lên lần vải mỏng nơi tay áo, vắt ngang hờ hững trên mép bàn. Ánh nến lập lòe kéo dài vệt bóng hao gầy của bà trên nền đất sậm màu tăm tối, trông hệt như chiếc bóng của một thân cây trơ trọi giữa mùa đông giá lạnh khắc nghiệt. Bất giác, Thanh Sơn rùng mình một cái, vị cay cay liền xông ngang sống mũi. Dẫu buổi chiều nào ông cũng đến thăm mẹ, nhưng cái cảm giác thân ảnh bà ngày ngày hao mòn, nó rõ ràng đến mức cứ một lần trông thấy là lại thêm một lần đau lòng. Có điều, riêng ngày hôm nay, cảm giác bất an sẵn có trong ông đã biến đau xót thường ngày thành một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Thấy Thanh Sơn phản ứng khác hẳn mọi ngày, Ý Thị đâm ra lo lắng. Bà bồn chồn nhổm người dậy, cánh tay chống nửa trên mặt bàn lọt thỏm vào dải tay áo rộng phủ lòa xòa. Giọng bà càng thêm run rẩy:
– Thanh Sơn, con sao vậy?
Thanh Sơn vội vàng bước đến đỡ Ý thị ngồi xuống, miệng rối rít trấn an:
– Con không sao cả! Hôm nay con có chuyện muốn thưa, mẹ cứ ngồi xuống đã.
Ý Thị bám mấy ngón tay xương xương gầy guộc vào cánh tay Thanh Sơn. Bà từ từ ngồi trở lại ghế, nhưng mắt thì đau đáu kiên trì nhìn ông, ánh lên vẻ sốt ruột. Thanh Sơn thở dài, hạ giọng ngập ngừng:
– Hôm nay có một người từ Hoa Lư đến tìm chúng ta. Cậu ta tự nhận là Ngọc Minh Vương Tử, con trai của Nhân Trí Vương. Mẹ…
Mấy đầu ngón tay của Ý Thị lập tức bấu mạnh vào bắp tay Thanh Sơn khiến ông nói đến đây phải giật mình dừng lại. Ý Thị rất nhanh bỏ tay ra, nhẹ nhàng tựa lại vào bàn, cố giữ giọng thản nhiên:
– Con nói tiếp đi!
Thanh Sơn cúi gằm mặt xuống, thôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ý Thị nữa, nhỏ nhẻ nói tiếp:
– Con đã xem rất kĩ kim bài vương tử của cậu ấy, nhất định không thể là giả. Hiềm một nỗi, nội bộ hoàng tộc họ Lê gần đây vừa xảy ra biến cố lớn, hoàng đế mới đăng cơ vì lo sợ thế lực của Nhân Trí Vương nên đã bức tử ông ta. Hiện Ngọc Minh Vương Tử thân cô thế cô, cùng đường rồi mới phải lặn lội đến đây nương nhờ chúng ta…
Ý Thị lạnh giọng ngắt lời:
– Ý Phương gả về Hoa Lư được hơn hai năm thì mất, vương tử nọ có phải là con trai của nó không?
Thanh Sơn ngập ngừng liếc mắt thăm dò tâm trạng Ý Thị, thấy bà sắc diện vẫn bình ổn, bèn mạnh dạn nói tiếp:
– Con nghe nói Nhân Trí Vương chỉ có một người con duy nhất, cũng chính là con của chị Ý Phương. Nếu không phải, chẳng lý gì vương tử ấy lại tìm đến đây! Mẹ, dù họ ngoại chúng ta với người Kinh không mấy quan trọng, nhưng cũng là chỗ máu mủ ruột thịt, huống chi cậu ấy giờ đây ngoài chúng ta ra không còn ai thân thích. Hay là, mẹ cùng con ra ngoài gặp…
Thanh Sơn nói đến đây, Ý Thị không muốn nghe gì thêm, bèn gạt tay ông đi, giọng đều đều bình thản nhưng không kém phần kiên quyết:
– Con không cần khuyên nhủ gì thêm! Mẹ đã quyết rồi, cả phần đời còn lại sẽ không rời khỏi đây! Còn vương tử nọ đã có lòng nhớ đến chúng ta, lại đang bị triều đình dồn ép, về tình mà nói, chúng ta nên cho cậu ta một chỗ ẩn thân chờ qua khỏi tai kiếp, nhưng về lý, rõ ràng không nên chống lại hoàng đế, nhỡ xảy ra chuyện tai bay vạ gió, sẽ ảnh hưởng đến an nguy của cả bộ tộc. Thế nên, con làm việc gì cũng phải cẩn thận, nhất định không được để hoàng tộc họ Lê biết chúng ta đang chứa chấp Ngọc Minh Vương Tử. Về phần Ý Phương, nó phận mỏng mất sớm, xem như đã qua một kiếp, mẹ từ lâu không còn sầu khổ gì nữa, con cũng đừng quá lo lắng cho mẹ.
Thanh Sơn rầu rĩ thở dài, đứng thần người khổ sở nhìn Ý Thị một lúc, sau cùng biết không thể lay chuyển nổi, bèn ủ rũ cúi đầu, thất thểu quay đi tìm ghế, toan ngồi xuống nói chuyện khác để Ý Thị nguôi đi. Nào ngờ, ông chưa kịp ngồi, Ý Thị đã lại lên tiếng:
– Cũng muộn rồi, công cán cả ngày mệt mỏi, nên về nghỉ sớm đi!
Ông thở dài, kéo ghế vào lại chỗ cũ rồi chậm rãi cúi chào Ý Thị.
Thanh Sơn vừa đi khỏi, cửa khép lại chưa lâu, thị nữ A Chân đã mau chóng trở vào. Vừa thấy cô nơi ngưỡng cửa, Ý Thị liền gọi lại ngay, đoạn, hạ giọng hỏi dò:
– Ngươi có biết gì về chuyện vương tử ở Hoa Lư đến tìm chúng ta không?
A Chân lắc đầu:
– Thưa bà, con không biết! Hôm nay con chỉ quanh quẩn ở đây thôi!
Vầng trán Ý Thị thoắt chau lên nhăn dúm, ánh mắt mơ hồ nhìn bất định về phía trước. Sau một hồi lặng thinh cân nhắc, bà vươn tay kéo A Chân lại thật gần, dặn dò cẩn thận:
– Đêm nay ngươi đợi bọn chúng đi ngủ rồi ra ngoài nghe ngóng giúp ta vài chuyện…
Ý Thị hạ giọng nói thật khẽ dù cả gian nhà lúc này chỉ có hai người. A Chân tuy trong lòng lấy làm ngạc nhiên nhưng không phản ứng gì mà chỉ lẳng lặng gật đầu.
Quả nhiên, cẩn tắc vô ưu, ngay trên mái nhà, có hai bóng người ẩn mình trong tán cây phủ lòa xòa, cẩn thận vạch lớp mái lá khô khốc trông xuống gian nhà tối. Ngay khi Ý Thị vẫn đang dặn dò A Chân, hai bóng đen nọ đã lên tiếng trao đổi với nhau, giọng già cả thì thào thật khẽ:
– Phụ nữ hình như càng lớn tuổi trực giác càng cao. Đợi đến bằng lão bà nhà ta rồi, có khi còn sinh ra đa nghi vô cớ nữa! Phen này lại phải để mắt đến cái cô A Chân kia!
Bóng đen thứ hai bật cười khẽ, nói:
– Tam gia xa nhà lâu ngày, chắc là nhớ lão bà lắm rồi nhỉ!
Giọng già cả lập tức chùng xuống:
– Bà ấy mất đã được hơn mười năm. Là tuổi cao mà mất. Kể ra, ta sống cũng quá lâu rồi, không dám trách móc gì ông trời, chỉ là thỉnh thoảng vẫn thấy buồn buồn thế nào ấy.
Bóng đen thứ hai không đáp mà chỉ thở dài, mắt lại đăm đăm cố nhìn người phụ nữ đang ngồi bên trong gian nhà tối qua khe hẹp của lớp mái lá phủ dày.
Hai kẻ một già một trẻ nấp trên mái nhà, chính là Phùng Tửu Tam Gia và Ngô Bình. Họ theo kế hoạch của Xuân Lan, tìm cách vượt tường lẻn vào phủ đệ của tù trưởng tộc Khau Phạ, trong khi Như Như và Yến Lan thì cải trang thành vương tử cùng vương phi đến nương nhờ họ ngoại. Phùng Tửu thân thủ phi phàm không ai bì kịp, Ngô Bình lại có ngón nghề bước bộ trên cây, không để hai người bí mật đột nhập vào nội bộ tộc Khau Phạ thì chẳng còn ai phù hợp hơn. Quả nhiên, bước đầu kế hoạch lật mặt Đỗ Hòa đã thành công. Về phần Tòng Phương, có rất nhiều người ở Khau Phạ đã từng thấy mặt y, nên Xuân Lan không dám mạo hiểm để y đi cùng Tam gia và Ngô Bình. Nàng và Tòng Phương đợi bên ngoài phủ đệ, chờ bước tiếp theo của kế hoạch.
Phùng Tửu và Ngô Bình vừa đột nhập trót lọt liền bám theo tù trưởng Hà Thanh Sơn. Trực giác của Thanh Sơn cũng vào loại khá, nhiều lần đang đi thì lạc nhịp dừng lại, ngoảnh đầu quan sát khắp lượt, chắc chắn nghi ngờ có người bám theo, nhưng vẫn là khả năng ẩn thân của lão Phùng Tửu siêu hạng hơn, kèm theo phản ứng nhạy bén của Ngô Bình, nên Thanh Sơn dù nhiều lần nghi kị vẫn chưa thể phát hiện ra hai người bọn họ. Lần đầu đi chung với nhau đã tỏ ra ăn ý ngoài mong đợi khiến Phùng Tửu cảm thấy rất hài lòng, cả ngày cứ canh lúc Thanh Sơn không để ý đề phòng hoặc khi rảnh rỗi không phải chạy theo ông ta đi nơi này nơi nọ, Phùng Tửu lại đánh đét vào bắp tay Ngô Bình, thích chí reo lên:
– Lúc còn ở Mộc Hương sơn trang, trông ngươi trông ngây ngô ra phết. Thế mà cũng khá thật đấy!
Những lúc ấy, Ngô Bình chỉ méo miệng cười trừ, phần vì không biết đáp thế nào, phần vì chưa quen với kiểu cách lạc quan của Phùng Tửu. Đã vào lúc mọi chuyện càng ngày càng khó kiểm soát, mức độ mạo hiểm cũng tăng lên, mà ông già hơn chín chục ấy cả ngày từ đầu đến cuối đều tỏ ra tươi tỉnh như không, khiến Ngô Bình một nửa cảm thấy được trấn an, nửa còn lại lại thấy lửng lơ mâu thuẫn.
Theo Thanh Sơn cả ngày đi vòng vòng phủ đệ, Phùng Tửu và Ngô Bình cố gắng ghi nhớ đường đi nước bước, ghi nhớ cả vị trí phòng riêng của tù trưởng, cuối cùng theo ông ta đến khu nhà tối. Vừa kịp lúc mặt trời lặn, mọi chỗ cần đến cũng đã đến, hai người mới thôi không bám theo Thanh Sơn nữa. Riêng Ngô Bình, từ lúc phát hiện người phụ nữ cư ngụ trong gian nhà tối chính là bà ngoại mình, lòng chàng lập tức chùng xuống, bèn không vội rời khỏi mà cứ thấp thỏm vạch mái trông vào. Ngặt nỗi trời đã sập tối, mà khu nhà này thì không thắp nhiều đèn đuốc, nên chàng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người gầy gò khắc khổ của Ý Thị, chút man mác ban đầu cũng theo đó mà biến thành xót xa thương cảm.
Đang lúc ngậm ngùi vừa quan sát vừa nghĩ ngợi, chàng bị Phùng Tửu thúc nhẹ một cái vào hông. Cảm giác nhột nhột lập tức kéo chàng trở lại với tình thế trước mắt, liền nhận ra ngay thị nữ A Chân đã rời khỏi gian nhà. Chẳng cần chờ Phùng Tửu phải lên tiếng, chàng liền nhún người nhẹ nhàng rời khỏi mái nhà, bám vào cành cây nhảy lên một cành to vững chắc rồi vươn tay kéo Phùng Tửu lên theo, nói:
– Tam gia, chúng ta cùng nhau thực hiện bước tiếp theo hay là chia ra trông chừng thị nữ kia? Có cần báo cho Như Như và Yến Lan để họ cảnh giác không?
Phùng Tửu nhếch miệng cười, giọng lè nhè châm chọc:
– Khỏi đi! Ngươi vì lo lắng hai cô kia không hợp nhau mà phải đi chung với nhau, hay là vì nhớ một trong hai cô, nên mới mượn chuyện A Chân để đến gặp họ vậy?
Ngô Bình nhất thời bối rối, không kịp nghĩ tới chuyện giữa lúc tối trời sẽ chẳng có ai nhận ra mặt mình đang chuyển màu, nên cứ theo phản xạ quay đầu tránh đi. Điệu bộ luống cuống ấy càng khiến Phùng Tửu mười phần thích thú, nụ cười trên môi rạng ra hài hước. Ngô Bình liền chống chế lấy lệ:
– Chẳng phải ban nãy ông vừa bảo chúng ta nên để mắt trông chừng thêm cô thị nữ kia sao?
Phùng Tửu khà khà cười thật nhỏ, nói:
– Ta bảo ngươi để mắt đến thị nữ người Khau Phạ, không bảo ngươi để tâm hai cô gái người Kinh. Ngươi rốt cuộc có định ra tường đông làm dấu cho Tòng Phương và Tứ Nương cùng vào đây không? Khoảng hai canh giờ nữa thôi là hành động được rồi. Còn A Chân, chưa cần để mắt đến đâu, phu nhân kia chắc chỉ dặn dò cô ấy theo dõi hành tung của Ngọc Minh Vương Tử thôi, mà như thế thì càng có lợi cho kế hoạch.
Ngô Bình ngẫm thấy hợp lý, nhưng lại đứng bất động không phản ứng gì. Thấy chàng vẫn còn chần chừ, Phùng Tửu liền thở dài:
– Ta nói cấm có sai, ngươi lo lắng tiểu thư hoàng tộc của ngươi bị cô bé ngổ ngáo kia tranh thủ gây khó dễ chứ gì? Mệt bọn người trẻ các ngươi thật! Đã thế, ta đi trước đây.
Nói rồi Phùng Tửu lập tức nhảy vút đi khiến Ngô Bình không khỏi giật mình. Chàng tự lắc đầu mấy lượt rồi cũng lao theo sát nút, miệng lẩm bẩm:
– Mình chẳng giỏi che giấu tâm trạng như Hoàng Mai mà!
…
Chú thích:
(1) Đỉnh núi Hủa Xi Pan: Tức đỉnh Fansipan ngày nay, theo tiếng địa phương.
