Đêm tháng ba, bầu trời vùng cao phủ đầy sao sáng. Đã qua giờ Tí, đống lửa thiêng của tộc người Khau Phạ vẫn kiên trì bùng cháy, bóng sáng hắt đến bị giàn cây lá lòa xòa phủ dọc hành lang cắt xẻ thành nhiều mảnh nhỏ, nhảy nhót nhịp nhàng trên nền đất, bám cả vào tà áo dài phất phơ theo điệu thổi của những đợt gió đêm se lạnh.
Như Như trong bộ y phục thanh tao sắc trắng, dải khăn gấm đen vấn chặt tóc xanh thấm lạnh hơi sương, kiên nhẫn đứng bất động bên hàng hiên từ mấy canh giờ trước, mắt dõi theo mảnh trăng khuyết đang dần ló dạng khỏi bóng núi đen đồ sộ phía trời đông. Ngay phía sau, nơi bậc cửa gỗ dẫn vào gian nhà trú tạm tại dinh cơ của người Khau Phạ, Yến Lan thả lỏng thân hình, tựa nhẹ vào một bên cột, cặp mắt đen ánh long lanh vô thức đặt điểm nhìn vào dáng lưng mảnh mai của Như Như. Nhìn một hồi rõ chán, nàng ta lại quay đi, ngó sang giàn dây leo bên hông khoảng sân, biểu cảm trông chờ sốt ruột.
Cực chẳng đã, nàng và Như Như mới phải nghe theo kế hoạch của Xuân Lan, vào vai một đôi phu thê hoàng tộc, trốn chạy sự truy đuổi gắt gao của triều đình. Gần trọn một ngày, vở tuồng vợ chồng đồng cam cộng khổ, ba chìm bảy nổi long đong lênh đênh…hai nàng đóng đã thấy chán lắm rồi, cứ mong ngóng cho hết ngày hết giờ. Ấy vậy mà, ngày đã tàn từ lâu, tuồng thì vẫn chưa vãn. Như Như tuy vẻ ngoài bình lặng, nội tâm bên trong ắt cũng lắt léo nhiều chiều, sau cùng vẫn là thản nhiên đứng nhìn trăng lên. Yến Lan không làm được như thế, dùng bữa tối xong cứ nóng lòng đi qua đi lại ở khoảng sân nhỏ, mắt không ngừng trông ra hành lang lớn. Đi mệt rồi, nàng leo lên lan can gỗ ngồi vắt vẻo, ngồi chán chê lại nhảy xuống chạy đến tựa vào một bên cánh cửa. Cứ như thế, đổi chỗ không biết bao nhiêu lượt mà người cần đến vẫn chưa thấy đến.
Phải mà gió núi cũng thiu thiu dìu dịu, dễ chịu mát mẻ như ở đồng bằng, không biết chừng Yến Lan đã thiếp đi nơi bậc cửa mất rồi. Sau nhiều ngày đi đường vất vả, chân tay nàng bải hoải rã rời, mí mắt chập chờn chỉ muốn sụp xuống, điều tốt đẹp nhất có thể làm cho bản thân lúc này là bỏ vào nhà và trùm chăn ngủ, nhưng nếu chọn cách đấy, lớp thì e lạ chỗ không thể an giấc, lớp lại thấp thỏm sợ hỏng việc, nàng đành bất đắc dĩ cùng Như Như hứng sương hứng gió, dù nàng biết thừa, không chỉ nàng mà cả cô ta nữa, đều không muốn ở cùng một chỗ hai người với nhau.
Đứng nghĩ ngợi mãi lại cảm thấy chán, Yến Lan bèn thong thả bước hẳn ra ngoài, nhưng chỉ vừa đến được giữa sân, đã nghe Như Như cất giọng hỏi:
– Cô đi đâu vậy?
Yến Lan dừng bước, sẵng giọng đáp:
– Hắn không đến, ta đi tìm!
Như Như thản nhiên hỏi tiếp:
– Cô là ai mà lại đi tìm tay chức sắc cộm cán của tộc người Khau Phạ?
Yến Lan bèn quay lại hằn học:
– Là ai đi nữa thì từ đầu cũng là giả mạo! Tại sao không bắt quách hắn lại rồi kề dao tận cổ mà uy hiếp, ép hắn dẫn đường cho chúng ta lên Hủa Xi Pan? Hắn nếu có gan chỉ sai đường thì cũng đáng chết! Lằng nhằng lắm việc thế này, nhỡ hắn không đến thì hỏng bét hết cả!
Như Như thôi không ngắm trăng nữa mà chuyển hẳn sang chăm chú nhìn Yến Lan, thần thái âm trầm bình thản. Yến Lan hốt nhiên cảm thấy dè dặt, bao nhiêu hằn học chưa kịp phát tiết đã được thay bằng vài ba phần phòng bị hồ nghi, cứ thế tròn mắt đắn đo nhìn lại Như Như một lúc thật lâu. Bên tai nàng chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi, áo khoác buộc chặt nơi cổ vẫn không ngăn nổi cái rùng mình chốc lạnh truyền dọc sống lưng. Yến Lan bất giác mơ hồ tự nghĩ: “Cô ta đang nghi ngờ mình?”. Vừa đúng lúc nàng toan quay đầu tránh khỏi tia nhìn khó nắm bắt ấy, thì Như Như đã chủ động quay đi trước, nói:
– Có lẽ cô không tin, nhưng tôi thật lòng rất trân trọng cô.
Yến Lan nhếch mép cười phớt lờ, đầu lại nghĩ ngợi phân tích: “ Là trân trọng, không phải quý mến, cũng không phải yêu thích, cô ta đang nói thật! Nếu không có anh Bình, bản thân mình cũng sẽ trân trọng cô ta, có lẽ, theo một cách nào đó, nhưng nếu không có anh Bình, việc gì mình phải gặp cô ta?”. Đoạn, nàng dịu giọng đáp trả:
– Cô yên tâm, tự tôi biết đâu là điểm dừng. Dù có khó chịu với cô thế nào, tôi cũng sẽ không làm hỏng việc, nhất là việc của anh Bình thì càng không.
Vừa lúc đấy, trên những mảnh sáng đầy hình thù cắt xẻ từ bóng lửa thiêng chập chờn phía xa có một bóng đen đột ngột lướt qua. Cả Yến Lan lẫn Như Như đều không hẹn mà cùng nhổm người ngó ra ngoài hành lang, nơi một kẻ đang trông trước ngó sau lén lút tiến về phía gian nhà trú tạm. Như Như vội vàng chỉnh lại dáng đứng rồi bước nhanh ra giữa sân, chọn một chỗ thật phù hợp để âm giọng có thể truyền ra bốn phía; đoạn, nàng ngước mắt nhìn trăng, miệng nói thật khẽ:
– Có lẽ là hắn, cô vào trong đi!
Yến Lan không đáp lời, thoăn thoắt trở ngược vào nhà. Cửa vừa đóng lại, bóng dáng kẻ lạ cũng vừa lấp ló ngay cây cột lớn phía cuối hành lang.
Hắn, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, vóc người vừa tầm, vẻ mặt cao ngạo, cung cách lại thấp thỏm ngập ngừng đầy ám muội. Như Như chau mày nhìn hắn một lúc, cân nhắc mâu thuẫn giữa điệu bộ và nét mặt, thấy mười phần đã có thể khẳng định được chín, bèn đánh bạo lên tiếng:
– Đỗ đại gia, là ông đấy phải không?
Hắn lập tức rời khỏi cột gỗ lớn, bộ mặt ám muội lạ lẫm càng lộ rõ theo hình thù những mảnh sáng chập chờn bị cắt xẻ. Kẻ ấy nhanh chân vượt qua nửa khoảng sân, đến đứng trước mặt Như Như rồi nheo mắt quét một lượt từ trên xuống dưới. Như Như cũng tranh thủ quan sát ngược lại hắn, ấn tượng đầu tiên chính là đuôi mắt nhăn nheo chồng chất đầy nghi hoặc mờ ám.
Kẻ ấy đắn đo dè chừng một lúc, sau cùng vẫn thận trọng phòng bị, ngập ngừng hỏi dò:
– Ngài là Ngọc Minh vương tử?
Như Như gật đầu, hắn bèn nói tiếp:
– Kẻ mới chiều nay tự ý đột nhập vào phòng ta đe dọa đủ điều chính là thuộc hạ của ngài?
Như Như lắc đầu, thản nhiên chỉnh lại:
– Là vương phi của ta.
– Làm sao ngài biết chỗ ta ở trong dinh thự?
– Tù trưởng của các người có căn dặn, hễ cần gì mà không gặp được ông ấy ngay thì cứ đến tìm Đỗ đại gia_ngừng một chốc, trông vẻ mặt hắn vẫn còn đầy ắp nghi hoặc chưa tan, Như Như bèn đánh bạo nói thẳng_Hơn nữa, Trần bang chủ ở châu Vi Long có căn dặn, hễ đến được đây an toàn thì phải gặp Đỗ Hòa đại gia để chuyển vài lời tuyệt mật.
Hắn dù đã được đánh tiếng từ trước, vẫn không khỏi thất sắc khi nghe nhắc đến Trần bang chủ. Tuy vậy, vẻ nghi kị cố hữu bám chặt trên mặt hắn quả thực khiến Như Như có hơi chột dạ. Thật ra, kẻ đột nhập vào phòng Đỗ Hòa ban chiều không phải Yến Lan mà là Xuân Lan. Một khi hắn đã chịu dẫn xác đến, chứng tỏ Xuân Lan và Tòng Phương đều an toàn cả rồi, chỉ hiềm, không biết giữa hắn và Trần Linh có còn duy trì liên lạc với nhau hay không, nếu nàng chẳng may nói ra câu nào sai sự thật, hắn tất sẽ càng đề phòng nhiều hơn.
Sợ rằng dây dưa lắm chỉ thêm phiền toái, Như Như bèn liều lĩnh đóng tiếp vở tuồng bất đắc dĩ. Nàng thở dài một hơi ảo não, mắt nhắm nghiền, mày chau lại vẻ đầy tâm trạng; rồi bằng tông giọng thê lương trầm đục, nàng mở mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:
– Đỗ đại gia theo bác Linh ta, nhất mực trung thành hơn hai mươi năm, chắc cũng rõ những chuyện ngày xưa. Ta trước đây không hề biết họ biết hàng, vừa hay sự thật thì gặp phải kiếp nạn bị truy diệt, bèn liều lĩnh chạy đến Vi Long. Tuy vậy, ở lâu ngày sợ liên lụy đến đại nghiệp của họ ngoại, đành chủ động xin bác cho ta đến Khau Phạ ẩn thân. Trước hết vì chốn này núi rừng hiểm trở, dễ bề trú ẩn; thứ đến nếu có tận số cũng chỉ ảnh hưởng đến tộc Khau Phạ, không can hệ gì đến Trần Gia Bang. Để bộ tộc này và triều đình vì ta mà mâu thuẫn, suy cho cùng sẽ có lợi cho bác ta. Ta vì nghĩ cho họ ngoại mà cam tâm đến đây đóng giả họ hàng, đến rồi lại sợ phải cảnh cô đơn không người tin tưởng, bèn liều lĩnh lấy chuyện nội gián ra đe dọa Đỗ đại gia, thiết nghĩ chỉ có cách đó mới mời được Đỗ đại gia đích thân đến đây. Lúc ta đến Vi Long rồi rời khỏi chỉ nội trong một ngày, quá gấp rút nên chưa kịp hỏi thăm tình hình Đỗ đại gia ở Khau Phạ. Tuy vậy, bác ta vẫn cẩn thận dặn dò, gặp riêng được Đỗ đại gia rồi, chỉ cần nhắc đến vụ tráo phi, đại gia chắc chắn sẽ không quên gốc tích của ta.
Đỗ Hòa tròn mắt sửng sốt, đuôi mắt nhăn dúm thoáng giật giật kích động, dấu hiệu của sự ngờ vực đang bị lung lay. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại được bình tĩnh. Một bên chân mày nhướng lên đầy nghi kị, hắn đáp trả Như Như bằng giọng điệu nửa ngây ngô giả tạo, nửa giễu cợt nhắc nhở:
– Vương tử nói gì tôi không hiểu! Gốc tích của vương tử rõ ràng là ở Hoa Lư, hôm nay đến đây chẳng phải để nương nhờ họ ngoại sao? Trần Gia Bang ở tận châu Vi Long, cho dù có qua lại mật thiết với vương tử đi chăng nữa thì có can hệ gì đến người Khau Phạ chúng tôi? Vương phi của vương tử đột nhập vào nhà riêng của tôi, để lại mẩu giấy nói cái gì mà gián điệp này gián điệp nọ. Tôi dù chẳng hiểu nhưng lo sợ vương tử lạ nước lạ cái bị kẻ xấu lợi dụng mới không quản đêm hôm khuya khoắt đến đây gặp ngài. Gặp rồi đâu phải để nghe những lời quy chụp vô căn cứ này!
Đỗ Hòa ẩn thân lâu năm, giờ đã thành một con cáo già đa nghi đa sự. Như Như tự biết đã đến đoạn khó nhằn, nếu không đem những bí mật giữa hắn và Trần Gia Bang ra kể tỉ mỉ, hắn chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận thân phận; nàng bèn buồn bã gục hẳn đầu xuống, đoạn, lại ngẩng lên cảm kích nhìn hắn, tiếp tục giả vờ giãi bày bằng giọng đầy tâm trạng:
– Ta biết, Đỗ đại gia tận tụy trung thành, nhất thời vẫn còn chưa tin ta. Sau ngần ấy năm, bác ta tin tưởng giao phó biết bao nhiêu chuyện hệ trọng cho Đỗ đại gia, từ vụ dàn cảnh tráo phi đánh lừa Hà quan lang, đổ hết tội vạ cho Nhật Nguyệt Sơn Trại, đến vụ quy chụp cho Mộc Hương Sơn Trang chứa chấp Nhật Lão, gây bất hòa đẩy Nhật Lão cùng Mỵ Nương thật phải đi biệt xứ, Đỗ đại gia chẳng những đã làm rất tốt, mà đến tận bây giờ vẫn nhất mực trung thành. Đại nghiệp của họ Trần ngày một bền vững, chắc chắn phải kể đến công lao của Đỗ đại gia. Nếu bây giờ bác ta có mặt ở đây, nhìn thấy Đỗ đại gia thận trọng nhường này, chắc chắn sẽ càng muôn phần xúc động.
Đến đây, nàng lại thở dài, hướng mắt nhìn xa xăm, hạ giọng rầu rĩ:
– Không như mẹ ta, thân làm vương phi ở Hoa Lư, lẽ ra tâm phải đặt ở Trần Gia Bang, nhưng chỉ vì bị bác ta phế bỏ võ công, đã ôm theo oán hận đến tận lúc chết. Nhi nữ đúng là nhi nữ, không bao giờ có thể dự vào đại sự được! Chuyện bà là người của Trần Gia Bang cùng toàn bộ nội tình vụ tráo phi, chính bà đã kể lại tỉ mỉ cho phụ vương ta. Phụ vương khi ấy phần vì thật lòng yêu thích mẹ ta, phần vì không muốn chuyện bại lộ làm mất lòng người Khau Phạ, triều đình sẽ phải cùng lúc gánh cả hai mối đe dọa từ Trần Gia Bang và tộc Khau Phạ, bèn chọn cách âm thầm cho qua, nhưng lại không ngừng phái người theo dõi động tĩnh của Trần Gia Bang. Rồi mẹ ta chẳng may bị Hắc Diện Phu Nhân hại chết, chuyện cũ lẽ ra cũng theo đó mà bị chôn vùi, không ngờ lại có ngày phụ vương bị triều đình dồn vào chỗ chết. Quá phẫn uất, trước khi tự sát, phụ vương đã trăn trối lại gốc tích thật của ta cùng vụ tráo phi hai mươi năm trước, bảo ta có thể quay về với bác ruột là Trần bang chủ để tránh sự truy diệt của triều đình. Đỗ đại gia cứ nghĩ đi, bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa, nếu đã lộ ra từ trước thì làm sao ta còn được toàn mạng đến đây gặp ông? Tộc Khau Phạ lẽ nào lại dễ dàng chứa chấp ta? Lời có thể nói đã nói hết rồi, nếu ông vẫn một mực không tin, ta cũng đành ngậm ngùi chờ ông đi xác tín lại tin tức này với Trần Gia Bang vậy.
Nàng nói dứt lời, tim lập tức đập loạn cả lên, hồi hộp chờ đợi. Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, thì chỉ cần Đỗ Hòa biểu thị thêm một chút do dự nữa thôi, cũng đủ để một người ngoài cuộc khẳng định hắn chính là nội gián của Trần Gia Bang, huống chi, người được sắp xếp xem trọn vở tuồng này, trong trường hợp kế hoạch thuận lợi, lại chính là tù trưởng Hà Thanh Sơn của tộc người Khau Phạ.
Như Như cứ thế thầm đếm từ một đến mười rồi lại đếm ngược từ mười về một nhằm giữ cho đầu óc tỉnh táo. Không gian xung quanh thủy chung vẫn tĩnh mịch lạ thường, ngay cả Đỗ Hòa cũng im phăng phắc, trợn mắt nhìn nàng không rời. Một lúc lâu sau đó, cuối cùng, hắn cũng chịu cụp mắt xuống, thở phào rồi nói:
– Vương tử, ánh mắt này của người rất giống với bang chủ!
Như Như cố giữ cho được vẻ xúc động giả tạo, mắt chớp chớp vài cái rồi thở dài ngậm ngùi, kỳ thực ruột gan lại đang quặn lên thấp thỏm, đầu không ngừng lo âu tự hỏi dồn dập: “Chàng đâu rồi? Chàng đang ở đâu rồi? Chàng có bình an không? Kế hoạch có gì trục trặc chăng? Tại sao chàng vẫn chưa đến?”. Nàng càng lo âu sốt ruột, vẻ ngoài lại càng hợp tình hợp cảnh, Đỗ Hòa thấy thế, những tưởng nàng vì quá xúc động khi nhắc lại chuyện cũ, bèn tiếp tục trấn an bằng những lời thừa nhận gián tiếp:
– Vương tử, người đến được đây là tốt rồi, có thuộc hạ ở đây, có Trần Bang Chủ hậu thuẫn, người chắc chắn sẽ không sao đâu!
Lời ấy vừa dứt, đột nhiên bốn phía sáng bừng, từng vòng từng lớp đuốc bao vây quanh khu nhà trú tạm lần lượt thi nhau thắp sáng. Đỗ Hòa hoảng hốt quay đầu khắp lượt, cảnh tượng người của Trần Gia Bang bao vây đoàn đưa dâu tộc Khau Phạ hơn hai mươi năm trước như được tái diễn sinh động ngay trước mắt. Sắc diện hắn xanh xao rõ rệt sau mỗi lần đuốc, trợn mắt sửng sốt quay lại nhìn Như Như đầy kinh hãi. Nàng nhìn lại hắn bằng ánh mắt dửng dưng, môi chếch thành nửa nụ cười khinh miệt, vẻ xúc động ngụy tạo mới đây lập tức biến mất. Nàng rít khẽ qua kẽ răng:
– Ta đem giả dối trả lại cho giả dối!
Dứt lời, Như Như né hẳn sang một bên, vừa kịp lúc cánh cửa gian nhà bị đá bật mở. Một thiếu nữ áo lục xuất hiện, chính là Yến Lan, tay cầm trường kiếm sẵn sàng, lướt người hướng thẳng mũi kiếm sắc nhọn về phía Đỗ Hòa; dải áo nàng phất phơ trong gió, lấp loáng phần phật dưới bóng đuốc sáng choang. Đỗ Hòa điên cuồng quay khắp một vòng, tay luống cuống rút gươm, chưa kịp định thần lại đã nghe thấy giọng Hà Thanh Sơn phẫn nộ vang lên:
– Đỗ Hòa! Đỗ Hòa! Món nợ của Thần Nữ, của cha mẹ ta, của anh chị ta, của bộ tộc ta, ngươi phải trả cho bằng hết! Hơn sáu mươi hai mạng người, hơn hai mươi năm nghi kị, ngươi phải trả cho bằng hết!
Ngay sau đó, từ bên kia giàn dây leo lá phủ, một đội quân đang bao vây dọc theo hành lang rầm rập nối gót nhau tiến vào khoảng sân trước gian nhà trú tạm. Tiếng bước chân nện thịnh nộ vào nền đất khiến Đỗ Hòa không khỏi sởn gai óc, hắn quay đầu ngó dáo dác tứ phía, vừa quay lại đã bị mũi kiếm của Yến Lan chém tới xối xả, bèn điên loạn vung gươm chống trả. Đỗ Hòa bị dồn vào đường cùng, như con thú nhỏ sập vào cái bẫy lớn, chỉ còn biết đánh theo kiểu thí mạng, tuy vậy, lại hung hăng ra toàn chiêu sát thương, khiến Yến Lan loạng choạng không dám đến quá gần. Như Như từ đầu đã chọn cách né đi, một mặt muốn đứng ngoài quan sát để dễ bề yểm trợ cho Yến Lan bằng Kim Yên Châm, mặt khác lại nóng lòng không biết Ngô Bình đang ở đâu, hoàn toàn không còn tâm trạng tiếp tục đối đầu trực tiếp với Đỗ Hòa nữa. Nàng cứ thế đứng ngó khắp lượt, đến khi ba người Hà Thanh Sơn bị kèm cặp hai bên bởi Xuân Lan và Tòng Phương đều đã có mặt ở khoảng sân nhỏ mà Ngô Bình vẫn còn im hơi lặng tiếng thì nàng không còn chịu đựng được nữa, bèn lớn tiếng gọi bằng giọng nữ nhi trong vắt, quên hẳn việc mình đang giả làm Ngọc Minh vương tử:
– Phùng Tửu tam gia, anh Bình, hai người đâu rồi?
Vẫn chẳng có ai đáp lời nàng, ngược lại, hết thảy những người Khau Phạ đang ở đấy đều được một phen giật mình sửng sốt. Hà Thanh Sơn quay phắt sang Tòng Phương, lắp bắp hỏi:
– Các người…các người là giả mạo cả sao? Lê trang chủ mau giải thích ngay, việc này rốt cuộc là thế nào?
Tòng Phương chưa kịp mở miệng trấn an, Như Như đã dốc sức gọi lớn thêm một lần nữa:
– Tam gia, anh Bình, hai người đâu rồi? Mau ra đây đi!
Tới lượt Yến Lan cũng cảm thấy bất an, không màng đến Đỗ Hòa nữa mà lùi hẳn lại, vừa giương kiếm phòng bị vừa nhìn sang Xuân Lan, kích động hỏi lớn:
– Chị Xuân Lan, anh Bình đâu rồi? Tôi tưởng các người đi cùng anh ấy!
Nói xong, Yến Lan trừng mắt nhìn Xuân Lan, nín thở đợi câu trả lời. Chỉ chờ có thế, từ giữa vòng vây, Đỗ Hòa chớp thời cơ nhảy xổ đến chỗ Yến Lan, vung gươm toan phạt ngang cổ nàng. Ai nấy trông thấy lập tức há hốc mồm kinh sợ, duy chỉ Xuân Lan là còn đủ bình tĩnh để hét lớn:
– Cẩn thận! Ngả người ra sau!
Yến Lan một mặt đã nhận thấy sự khác thường từ biểu cảm của mọi người, mặt khác cũng nghe thấy âm thanh lưỡi gươm xé gió phạt đến, bèn điếng hồn ngả người ra sau, vừa kịp lúc lưỡi gươm chém hụt lướt qua phía trên chỗ lẽ ra đã là cổ của nàng. Sau cú né người trong gang tấc ấy, Yến Lan bật ngã luôn ra đất, mất thế nên nhất thời không chống đỡ được nữa, chỉ còn biết thầm mong có người kịp can thiệp trước khi Đỗ Hòa đổi sang chiêu khác. Bên ngoài vòng vây, Như Như nhanh chóng nhận ra nguyên nhân khiến Yến Lan rơi vào thế hung hiểm, đành dằn nỗi lo lắng bất an đang xáo trộn tâm trí kia lại, cùng Xuân Lan phóng ra loạt Kim Yên Châm nhắm vào cánh tay phải đang cầm gươm của Đỗ Hòa.
Đỗ Hòa sau khi chém hụt Yến Lan, thừa biết nếu cứ tiếp tục tấn công thì sẽ khó có cơ hội đào tẩu, bèn không do dự mà quẳng luôn gươm, chạy ngược về phía gian nhà lấy đà nhảy lên bám cột, tìm đường trốn chạy trên mái. Mấy mũi ám khí của Như Như và Xuân Lan hiển nhiên đều trật mục tiêu cả.
Đỗ Hòa bất ngờ bỏ chạy, ai nấy được phen nhốn nháo. Tuy nhiên, Hà Thanh Sơn chưa kịp hạ lệnh truy đuổi, cả nhóm Xuân Lan, Như Như, Tòng Phương chưa kịp bám theo, thì từ trên mái nhà, một nữ nhân áo đen, tóc tết thành dải dài, bất ngờ tung mình đu ngược người xuống, treo vắt vẻo trên xà như một con dơi. Hay tay nàng ta thoăn thoắt rút dao găm, phóng thẳng vào nhượng cẳng Đỗ Hòa. Cùng với âm thanh lưỡi dao cắm phập vào da thịt là tiếng thét lớn của Đỗ Hòa, hắn đau đớn bỏ tay khỏi cột, máu bắn đầy khoảng sân trước khi cả thân người hắn rơi phịch xuống đất. Cô gái áo đen cũng thôi không treo mình trên xà nhà nữa, nhẹ nhàng tung người xoay trọn một vòng trên không trước khi tiếp đất gọn gàng. Đám binh lính người Khau Phạ không hẹn mà cùng vỗ tay ầm ĩ, trong khi nhóm người Mộc Hương Trang thì hết tròn mắt nhìn cô gái lại quay sang Hà Thanh Sơn ra vẻ thắc mắc. Tù trưởng người Khau Phạ nhã nhặn mỉm cười đáp lại nhóm người Mộc Hương Trang rồi quay sang cô gái áo đen, cao giọng tán thưởng:
– A Chân giỏi lắm, ngày mai nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!
Đám trai tráng xung quanh cũng la lên đồng tình:
– Hay lắm! Hay lắm! A Chân giỏi lắm!
Cô gái áo đen mắt lấp lánh tự hào, sắc mặt lại thoáng ửng đỏ. Nàng khom mình cúi chào Hà Thanh Sơn, song, lại hướng về phía Như Như, giơ tay chỉ về phía đốm lửa thiêng nhấp nháy phía xa, nói:
– Người chị đang tìm ở kia rồi! Anh ta trúng thương nên chưa đến kịp!
Lời A Chân nói ra, Như Như chưa kịp mừng rỡ đã bị hai chữ “trúng thương” làm cho tâm can rối bời. Nàng cứng người nhìn A Chân chăm chú, thấy nét mặt cô ta vẫn rất lạc quan, bèn tự trấn an rồi không hỏi han gì thêm mà quay người chạy như bay trên đoạn hành lang dẫn đến đống lửa thiêng, tim phập phồng đập từng nhịp dồn dập xót xa. Phía sau, Xuân Lan, Yến Lan và Tòng Phương cũng gấp rút chạy theo. Hà Thanh Sơn thấy thế bèn lệnh cho trai tráng bắt trói Đỗ Hòa lại rồi cũng cùng A Chân đi vội đến chỗ đống lửa.
Quả nhiên, cả Phủng Tửu tam gia và Ngô Bình đều đang ở đấy, có điều, ngồi cùng với họ trên hàng ghế gỗ bên đống lửa thiêng còn có một người phụ nữ tuổi ngoài lục tuần, thân hình gầy gò, dáng điệu mong manh khắc khổ. Như Như hối hả chạy đến, vừa thoáng nhìn thấy nơi ngực áo bị phanh rộng của Ngô Bình là mấy lớp băng quấn trắng thấm máu thì cầm lòng không đậu, liền bật khóc guồng chân tăng tốc. Ngô Bình nhận ra nàng, cũng vội vàng bật đứng dậy, tiến đến vài bước, chờ cho nàng đến thật gần rồi không câu nệ gì mà vươn tay kéo luôn nàng ôm chặt vào lòng. Như Như vừa bất ngờ vừa xót ruột, không nỡ đẩy ra vì sợ chàng đau, lại cũng là thật lòng không muốn rời xa chàng thêm giờ khắc nào nữa, bèn nhẹ nhàng tựa vào vai chàng, trở giọng hờn trách:
– Anh bị sao vậy? Là ai đã chém anh? Tại sao anh không đến? Có biết là em lo lắm không?
Lâu ngày bị Như Như giận dỗi đến không nói một câu, giờ chỉ vì một vết chém nhẹ nơi ngực áo mà được nghe những lời quan tâm nhỏ nhẹ từ nàng, Ngô Bình hốt nhiên cảm thấy có bị thương nặng thêm một chút cũng rất đáng, bèn không quản vết thương vẫn chưa hết đau, ôm nàng chặt hơn nữa, nói:
– Em vừa xưng gì với ta thế? Có biết là ta vui mừng thế nào không!
Như Như nửa lo lắng nửa xấu hổ, lập tức đẩy mạnh vai Ngô Bình, nói:
– Bỏ ra đi! Anh vừa bị thương, vẫn còn chưa biết đau sao?
Ngô Bình vẫn gồng chặt tay như cũ, cúi xuống nói thật khẽ vào tai nàng:
– Có thể ở bên cạnh em cả đời này, có đau đến chết đi sống lại ta cũng cam lòng!
Rồi không đợi Như Như phản ứng, chàng nhẹ nhàng buông nàng ra, đoạn, vươn tay siết chặt lấy tay nàng, nói:
– Người em lạnh quá! Vào gần đây sưởi cho ấm. Hơn nữa, ta cũng muốn em gặp một người.
Nói xong, chàng chưa kịp kéo nàng đi, lão Phùng Tửu đang ngồi ở phía bên kia đã bật dậy đi đến gần. Như Như mỉm cười với ông, hỏi:
– Tam gia vẫn ổn chứ ạ? Làm chúng cháu lo lắng cuống hết cả lên!
Phùng Tửu bật cười ha hả, giọng lè nhè châm chọc:
– Lo lắng đến cuống hết cả lên! Ở đây cũng có người lo lắng đến cuống hết cả lên. Phải mà chỉ có một mình ta, không có Ý phu nhân can thiệp đủ điều, thì hắn dù có lãnh thêm mười vết chém nữa cũng không chịu ở yên đây đâu!
Nói rồi, Phùng Tửu bước về phía nhóm người mới đến, vừa đi vừa nói:
– Chuyện này không liên can đến ta nhé. Có muốn nợ nần sòng phẳng gì thì cứ hỏi cô gái tên A Chân. Với lại, các cô các cậu có rắc rối gì cần giải quyết thì cố gắng giải quyết nốt đêm nay, đừng để đệ tử của ta phải chịu khổ chịu lạnh ở Hủa Xi Pan thêm ngày nào nữa!
Như Như nheo mắt nhìn Ngô Bình ra vẻ khó hiểu, thấy chàng chỉ mỉm cười nồng ấm nhìn lại, bèn quay đầu toan hỏi với theo Phùng Tửu, nào ngờ, vô ý thế nào nàng lại bắt gặp tia nhìn u uất của Yến Lan. Nàng ta vẫn còn đứng ở cuối đoạn hành lang cùng với nhóm Tòng Phương, Xuân Lan, Thanh Sơn và A Chân. Mặc dù mọi người từ đầu đều quan sát Ngô Bình, nhưng riêng ánh nhìn của Yến Lan lại có thể khiến người ta cảm thấy đau lòng đến khó chịu. Như Như thẫn thờ cụp mắt tránh đi, vừa quay lại vừa cố giấu cảm giác day dứt cồn cào đang biểu lộ ra nét mặt, nhưng vẫn không qua được mắt Ngô Bình. Chàng trông thấy thái độ ấy của nàng thì lặng người thở dài, sợ bản thân mình chỉ làm thương tổn của Yến Lan thêm sâu sắc, đành cắn răng cương quyết không ngoảnh đầu lại.
Đang lúc hai người còn bối rối day dứt không biết nói gì với nhau, thì A Chân từ xa đã tiến lại gần. Nàng ta vừa thong thả bước vừa đảo mắt nhìn sang chỗ người đàn bà gầy gò ngồi bên đống lửa, chỉ chờ bà khẽ gật đầu một cái, nàng liền đi thẳng đến chỗ Như Như, thích thú hỏi:
– Chị giả làm con trai giống thật đấy! Lúc theo dõi chị, tôi thậm chí còn có chút ghen tị với vương phi áo lục nữa kìa!
Ngô Bình và Như Như không nén nổi cùng bật cười. Như Như hỏi:
– Cô theo dõi bọn tôi sao? Thật lợi hại! Từ lúc nào vậy?
A Chân tinh nghịch nháy mắt:
– Từ trước khi Đỗ Hòa tìm đến một chút thôi! Mà ban nãy vội quá chưa kịp xin lỗi anh chị. Người chém anh ấy bị thương là tôi đấy_đến đây, thấy Như Như tròn mắt sửng sốt, A Chân tưởng nàng giận, bèn rối rít phân bua_nhưng tôi không cố ý đâu, với lại, không nhờ tôi chém anh ấy, làm lộ ra tấm thẻ bài của quý tộc Khau Phạ, thì phu nhân của chúng tôi làm sao tin được anh ấy chính là cháu ngoại của bà cơ chứ!
Như Như vẫn không khỏi kinh ngạc, bèn hỏi lại:
– Cô đả thương được anh Bình sao? Tôi biết anh Bình đã được hai năm nay, có thể làm anh ấy bị thương thì cô mới là người thứ hai thôi!
A Chân xua tay, bẽn lẽn cười:
– Chẳng phải tôi lợi hại gì, là anh ấy nhường tôi đấy. Với lại, nếu không vì sợ phu nhân của chúng tôi bất ngờ lộ diện đâm ông lão kia, thì anh ấy cũng không bị trúng dao của tôi đâu!
A Chân nói xong lại mỉm cười rạng rỡ. Ngô Bình bèn ôn tồn giải thích:
– Lúc chập tối, tam gia và ta theo kế hoạch ra tường đông hậu thuẫn cho anh Tòng Phương và chị Xuân Lan đột nhập vào đây. Sau đó, chị Xuân Lan đến chỗ Đỗ Hòa để lại mẩu giấy hẹn hắn đến gặp em. Còn anh Tòng Phương thì cùng tam gia tính kế dàn cảnh uy hiếp tù trưởng, cốt là để có thời gian kể lại chân tướng vụ thảm sát năm xưa, đợi ông ấy bán tín bán nghi rồi sẽ đưa ông ấy đến chỗ của em. Chẳng ngờ, bọn họ canh giữ gắt gao, chưa kịp đột nhập vào nơi ở của tù trưởng thì đã bị phát hiện, tam gia bèn bỏ chạy đánh lạc hướng bọn họ, để anh Tòng Phương và chị Xuân Lan tiện đường thực hiện nốt kế hoạch dang dở. Ta hỗ trợ cho tam gia, chạy một hồi thì gặp A Chân. Tam gia để ta một mình đối phó A Chân, bản thân lại giả ma giả quỷ đi tắt hết đèn đuốc ở các đoạn hành lang lân cận nhằm gây rối loạn. Lúc ông ấy quay về, ta cảm thấy có người bám theo, chưa kịp để tâm nghe ngóng thêm thì người đó đã xuất hiện đánh lén tam gia. Ta vì cảnh báo cho tam gia mà bất cẩn lãnh phải một dao của A Chân, cũng may né kịp nên lưỡi dao chỉ sượt ngang qua ngực, làm rách mấy lớp áo rồi trầy xước nhẹ bên trong. Sau đó ta khống chế được A Chân, tam gia cũng bắt gọn được người đánh lén ông ấy. Lúc ra đến chỗ sáng, bọn ta mới nhận ra người đánh lén tam gia là Ý phu nhân. Cùng lúc, bà cũng nhìn thấy tấm thẻ bạc của mẹ mà ta hay đeo bên mình. Thế là…
Ngô Bình nói đến đây thì ngập ngừng, nhất thời không biết dùng chữ nghĩa thế nào để diễn tả tiếp, bèn bẽn lẽn nhìn Như Như, méo miệng cười trừ. Như Như ân cần nhìn lại chàng, đoạn, ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ gầy gò đang ngồi bên đống lửa. Bà ấy cũng đang nhìn nàng, chẳng rõ từ lúc nào, môi thoáng nở nụ cười dịu dàng nhưng vẫn còn vài phần xa cách. Nàng quay người lại, hạ giọng hỏi Ngô Bình:
– Phu nhân ấy là bà ngoại của anh?
Chàng gật đầu khẳng định, giọng run run xúc động:
– Phải! Em nói xem, có phải từ nay ta đã có họ hàng thân thuộc rồi không?
Như Như mỉm cười khích lệ, dùng hai tay siết nhẹ lấy tay Ngô Bình rồi dắt chàng đến chỗ Ý Thị. A Chân thấy vậy, bèn mừng rỡ chạy đến đỡ chủ. Nụ cười dịu dàng vẫn hiện hữu trên khuôn mặt xương xương của Ý Thị, nhưng sự xa cách ngập ngừng ban đầu không còn nữa. Bà tựa vào tay A Chân đứng thẳng người dậy, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhõm, hai mí mắt ngập lệ long lanh, bóng ảnh ngọn lửa thiêng nhảy múa hân hoan ngập tràn trong đáy mắt. Rồi Ý Thị buông hẳn khỏi tay A Chân, vươn cả hai cánh tay run rẩy gầy gò về phía Ngô Bình, chờ đợi và đón nhận trong niềm hạnh phúc lạ kì.
