Trước hết, có đôi điều cần phải nói về “Lục Thập Hoa Giáp Truyện”, mình vẫn đang cố sắp xếp viết nốt những chương cuối trong lúc tinh thần cực kì ổn định, hạn chế tối đa việc đem trút thể loại tâm trạng tào lao của mình dạo gần đây vào truyện. Suy cho cùng, gắn bó với “Lục Thập” gần hai năm, mình không những yêu thích, tâm huyết, mà còn thật sự tôn trọng truyện của mình, và ở một chừng mực nào đó, tôn trọng cả những nhân vật của mình. Thế nên, việc quyết định số phận nhân vật, quyết định diễn biến cuối cùng, hoàn toàn không thể chủ quan tùy tâm trạng, mà phải lưu giữ cho được ý tưởng và cảm xúc ban đầu khi đặt bút viết truyện, nhất là khi mà, đây lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên mình viết.
Như đã thừa nhận ở trên, gần đây do phải chịu tác động tích cực lẫn tiêu cực từ quá nhiều biến cố không tránh khỏi mà tâm trạng mình lên xuống có cơn, tuy lúc này lúc khác nhưng tổng quát vẫn là tào lao không chịu nổi, thế nên mới có chuyện bẵng đi hơn hai tuần mà vẫn không thể đăng thêm được một kì “Lục Thập” nào. Hồi đầu mình còn cho rằng, vì đang học năm cuối, đề tài khóa luận ngập đầu ngập cổ, thời gian ngủ thậm chí không đủ 5 giờ/ngày thì lấy đâu ra chỗ để nhồi thêm viết lách vào; nhưng từ từ ngẫm lại mới thấy, chả phải do hoàn cảnh, chỉ toàn do mình cả. Có dạo một học kì mười mấy môn, toàn những môn thuộc dạng kinh điển kiểu như “thi đậu ngay từ lần đầu thì nhất định không phải là người” mà mình còn tranh thủ vừa ôn thi vừa viết được mỗi ngày một hai tiếng cơ, có như bây giờ đâu, cả tuần thậm chí không động đến đàn với truyện được 30 phút!
Dù sao cũng có thể tự hứa hẹn với bản thân một vài điều thế này: 1/ Tuần này nộp xong báo cáo rồi tâm trạng sẽ ổn trở lại. 2/ Kiểu gì thì từ bây giờ đến cuối tuần cũng phải đăng được một kì “Lục Thập”, nói chứ dù trên này chẳng mấy ai đọc, nhưng tự mình cảm thấy nhớ “Lục Thập” lắm rồi. 3/ Mình sẽ không “đem con bỏ chợ” như ai kia đâu!
***
Không biết nên gọi là hên hay xui, may hay rủi; chỉ biết có một câu thế này trong “Bộ Bộ Kinh Tâm” mà mình vô cùng tâm đắc, ít nhất là tính đến thời điểm này:
“Có nhiều việc mình là người khơi ra thật, nhưng kết thúc thế nào thì không do mình quyết định nữa.”
Nói chung, tuần vừa rồi của mình là một tuần kinh khủng theo nhiều nghĩa!
Đầu tuần thì tự kỉ vì nội-bộ-lục-đục và vấn nạn gia-đình-ly-tán, đến giữa tuần thì nghe tin có khả năng phải đổi đề tài khóa luận tốt nghiệp (khả năng này hiện tại đã là 99% rồi), cuối tuần bỏ trốn vào một xó để tránh stress thì đến sáng Chủ Nhật lại bị lôi vào một vụ bê-bối động trời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh lừa tình của bản thân, dù mình nói thật là đến giờ mình vẫn ứ hiểu mình có liên can gì đến chuyện này?!?!
Đôi khi người ta đánh nhau, hoàn toàn không phải vì bạn, cũng không can hệ gì đến bạn, nhưng bằng một cách nào đó, bạn vẫn bị lôi vào, rồi thì đủ thứ phiền phức với chả hiểu lầm từ đó đập thẳng vào mặt bạn trong lúc bạn còn chưa kịp nhận thức được rốt cuộc thì tại sao chúng nó lại đánh nhau!!! Sau cùng bạn nhận ra, tất cả chỉ vì bạn là đứa đã tạo điều kiện cho chúng nó biết nhau, tức là, trong vụ đánh nhau vớ vẩn kia, bạn bị quy chụp là “người khơi mào”. Đấy, tình hình của mình chính xác là như vậy! Bảo tinh thần không tệ thì là nói xạo, mà bảo tệ thì có người phàn nàn sao mình cứ than thở mãi. Tóm lại, tốt nhất vẫn là rút về một góc, không phải để tự kỉ, mà là để có được cái cảm giác rằng cuộc-đời-này-bình-yên-lắm! Dĩ nhiên, là bình yên một mình!
00:06
31/10/2012