Chương 36: Hôn lễ (phần 2)

V4T đèn lồng

Không rõ bao lâu trôi qua, Ngô Bình mới lại cảm thấy phần đầu sau nhức như búa bổ, toàn thân bó chằng bó chịt vô cùng khó chịu. Chàng chớp mắt mấy lượt rồi mở hẳn, không gian xung quanh bốn bề tối mịt, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng vo ve kêu đêm. Chàng cựa quậy thân người, biết mình đang bị trói cứng rồi vất cho nằm chỏng chơ trên nền gạch thấm lạnh hơi sương, liền thất vọng thở dài một hơi, đoạn, cố xoay đầu nhướng mắt nhìn lên, vẫn chỉ thấy một màu đen kịt ức chế. Rõ cả rồi, hoàng hậu Cảm Thánh đã thuận theo lời Cam Mộc, nhốt chàng vào nhà kho sau điện Khai Phong, bỏ đói đến chết.

“Thật là nực cười quá!”_Ngô Bình chua xót nghĩ thầm, không nén nổi cười khẩy tự mỉa_ “Giam mình nhịn ăn ở hậu viện Ngô gia thì khác gì với bị bỏ đói ở nhà kho hoàng cung? Đào Cam Mộc, cậu nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Như Như nàng…xem ra đã tuyệt tình thật rồi!”

Nghĩ đến Như Như, lòng chàng đau như cắt. Trước đây chàng chưa hiểu chuyện, quay về Hoa Lư tìm nàng là để hai mặt một lời, hỏi cho rõ tại sao nàng lại phụ bạc lừa dối chàng; giờ đây chàng đã hiểu, chỉ càng thấy thương tâm day dứt nhiều hơn, chẳng phải nàng phụ tình chàng, bi kịch này rõ ràng là do chàng tin nàng chưa đủ. Lãng phí gần mười ngày ở Hoa Lư, chàng đã làm được gì? Giờ bị giam ở chỗ chỗ tối tăm này, chỉ cần thoáng nghĩ đến những chuyện đang diễn ra ngoài kia, nào lễ cưới linh đình, nào tân hôn rực nến, chàng chỉ càng thêm chán ghét bản thân, càng thêm tiếc hận thống khổ. Giá như, Như Như nhẫn tâm lừa gạt chàng, nhẫn tâm đoạt Man Thiện Bí Kíp về cho Long Đĩnh thật, chàng còn thấy dễ chịu hơn thế này, vì ít nhất khi ấy nàng cũng được toại nguyện.

Đơn độc. Tăm tối. Đau khổ. Chân tình bị tước đoạt, người sống không bằng chết. Chàng lịm dần đi, mi mắt khép lại, để mặc cho bản thân bị tra tấn trong vô vọng.

Đang khi mơ hồ điên đảo, đột nhiên, chàng nghe thấy rất rõ ràng, một tiếng gọi từ trong tâm thức.

“Biết bao nhiêu đức tính tốt đẹp của họ, tại sao cậu không giống, lại đi giống một nửa tính do dự của cha và một nửa tính cam chịu của mẹ?”

–       Chị Xuân Lan!

Ngô Bình bất giác bật gọi, cổ họng tuy khô khốc, âm phát ra lại chứa đựng cả một sự tin yêu trông cậy, đáp lại vẫn là im lặng thê lương.

Chàng lần nữa nhắm vùi đôi mắt nhưng không ngăn nổi lệ nóng bật trào. Qua làn nước ẩm ướt ngậm trong khóe mi, chàng lại nhìn thấy khung cảnh trắng toát dưới nắng sớm tháng ba trên cao nguyên Mộc Châu, lại cảm thấy hai gò má nóng rát tức bực vì hai cú bạt tai nảy lửa của Xuân Lan. Chàng dùng sức vực thân người dậy, miệng vô thức kêu lên mấy tiếng tự rủa sả bản thân:

–       Hèn nhát! Ngu muội!

Không thể ngờ, chàng lại ngồi dậy được!

Vẫn với tư thế bị trói buộc chằng chịt, chàng cố cúi xuống dùng răng cắn thử vào dây thừng, nhấp cắn ướt nhẹp mà dây vẫn cứng vẫn dai, chàng tức mình ngẩng lên, đột nhiên lại thấy thoải mái đến bật cười. Chàng tự nói cho mình nghe, tinh thần dần phấn chấn trở lại:

–       Chị Xuân Lan, chị mắng đúng lắm! Tôi chẳng làm gì khác ngoài do dự gần mười ngày ở ngoài kia rồi lại tiếp tục chịu đựng ở đây. Nhưng lần này tôi nhất định sẽ cho chị thấy, tôi không hèn nhát, không ngu muội nữa.

Đoạn, chàng ngả người nằm ra đất, dùng sức đẩy lăn thân hình trên sàn đá, lăn đến khi va vào một cây cột gỗ thì dừng lại. Đến nước này rồi, cứ phải thử hết mới xong, chàng quay mặt về phía cây cột, kê răng cắn vào thớ gỗ. Nếu có thể cắn miết thân cột thành một đoạn nhỏ sắc bén, biết đâu sẽ cứa đứt được dây thừng. Mải mê dùng răng hết cắn lại mài vào gỗ một hồi, chàng dứt ra, lẩm bẩm tự nhủ để bản thân tuyệt đường chán nản:

–       Gả cho kẻ khác thì sao? Trở thành hoàng hậu thì sao? Chỉ cần một giờ một khắc nào nàng còn không cam tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng cùng rời khỏi đây, nhất định giải cứu cha nàng, cũng nhất định bảo toàn tính mạng cho tất cả mọi người. Như Như, hãy đợi ta, hãy nhớ ta, đừng quên ta!

Xong, chàng lại cúi xuống, toan tiếp tục bào cắn vào gỗ. Đột nhiên trong đêm tối, hoàn toàn không phải là ảo giác, một giọng trầm khe khẽ từ trên nóc vọng xuống, gọi đích danh chàng:

–       Ngô Bình!

Chàng khựng lại trong chốc lát, đầu vụt lóe lên một tia hi vọng, dè dặt hỏi lại:

–       Cam Mộc?

Một tiếng “phịch” nhẹ nhàng dội lên từ nền nhà, báo hiệu người nấp trên nóc đã nhảy xuống đất. Y không đáp mà thong dong tiến đến cởi trói cho Ngô Bình, hỏi:

–        Có thật là ngươi bất chấp chuyện quận chúa đã là người của hắn, nhất định đưa quận chúa rời khỏi không?

Ngô Bình bàng hoàng, nhưng vẫn gật đầu, không quan tâm Cam Mộc có nhìn thấy hay không. Về phần Cam Mộc, cũng không để tâm Ngô Bình sẽ trả lời ra sao, những gì y nghe được khi còn phục chờ trên nóc đã là quá đủ. Tuy vậy, y thật sự đang muốn hỏi cho rõ ràng một chuyện khác, liền nhướng mày cao giọng:

–       Đã nói được như vậy rồi, tại sao lại để người bỏ về Hoa Lư?

Ngô Bình nghi hoặc hỏi lại:

–       Nàng không nói gì với cậu sao? Người bị giam trong ngục thất…

Cam Mộc hấp tấp ngắt lời, giọng điệu nóng nảy:

–       Đừng bảo là vì vương gia mà quay về! Nếu là vì vương gia, cả hai người phải cùng về chứ! Đằng này, quận chúa lại tự mình cầu kiến hoàng thượng, xin được chịu tội. Lý gì lại như thế?

Lời của Cam Mộc như muối xát vào tim, làm cho cổ họng Ngô Bình nghẹt lại, sống mũi cay xè bốc lên khóe mắt, chàng trở giọng nghẹn ngào:

–       Là vì nàng sợ liên lụy đến chúng tôi. Ở Mộc Hương sơn trang…có nội gián của hoàng thượng.

Khó khăn lắm mới thốt ra nổi hai tiếng “nội gián”, Ngô Bình thậm chí có thể nghe thấy một mảnh tim mình như bị bóp vụn. Chàng không muốn nghĩ đến, không muốn nhắc nhở gì nữa, chỉ muốn lờ đi, nhưng Cam Mộc vẫn cứ hỏi tới:

–       Sao lại như thế?

Ngô Bình thở hắt, cố ý đáp thật gọn, nhưng không ngăn được uất ức tràn vào chất giọng:

–       Chúng tôi bị phản bội!

Cam Mộc lạnh giọng hừ khẽ một tiếng, đoạn, tiến đến túm lấy cổ áo Ngô Bình, nói:

–       Ngô công tử, cũng là do ngài không biết quản thuộc cấp, gây hại đến quận chúa. Hôm nay ta mở cho ngài một con đường, nếu không cứu được cha con quận chúa, ngài đừng mong toàn mạng rời khỏi hoàng cung!

Hốt nhiên, Ngô Bình cảm thấy thật quá tức cười, không ngăn được mình bật lên ha hả. Lúc mở miệng đáp lời, nơi đầu lưỡi chàng chỉ còn ngập một vị đắng chát:

–       Ta sống sẽ tận lực cứu cha con nàng, bằng không, chết cũng sẽ làm ma ngày đêm dõi theo nàng.

Im lặng bao trùm cả gian nhà lạnh lẽo. Nắm tay cứng ngắc của Cam Mộc siết chặt nơi cổ áo Ngô Bình chợt run rẩy xao động. Một lúc thật lâu sau đó, Cam Mộc mới lên tiếng, giọng dịu hẳn, nắm tay cũng nới lỏng dần:

–       Tôi lại tin anh lần này vậy!

Bỏ Ngô Bình ra rồi, Cam Mộc mới ngồi xuống cạnh chàng, gục đầu rầu rĩ, giọng nửa trấn an, nửa cân nhắc:

–       Yên tâm đi, anh bị giam ở đây mới hơn nửa ngày, chúng ta vẫn còn một ngày nữa. Tôi chấp nhận làm nội gián cho hoàng hậu ở chỗ Lý tướng quân chỉ vì sợ ả rắp tâm trừ khử quận chúa. Quả nhiên lo gì có nấy! Ở điện Tử Hoa, quận chúa chẳng còn thiết nghĩ đến bản thân, cứ vật vờ hết ngày này sang ngày khác. Mới hôm qua, có tên nội quan ngầm báo thấy tận mắt cung nữ điện Long Lộc lén bỏ thuốc chuột vào bữa tối của quận chúa, tức thì quận chúa mới lại có chút phản ứng sinh động, chịu nghĩ đến tính mạng chẳng qua cũng vì muốn bảo toàn cho vương gia thôi. Tôi vừa mừng vừa sợ, đến điện Long Lộc hỏi tội thì vừa may lại gặp anh ở đó. Sau khi dàn xếp cho anh xong, tôi liền đến gặp Lý tướng quân nói rõ mọi chuyện, thì ra, ngài ấy đã có tính toán riêng từ trước. Ngài dặn tôi đưa anh đến điện Tử Hoa gặp quận chúa, tính chuyện cao chạy xa bay. Dịp thuận lợi nhất là sau khi đã tiến hành đại lễ ở điện Bách Bảo Thiên Tuế. Lúc ấy, vương gia đã được thả ra, ta chỉ cần cho người châm lửa đốt bừa một đại điện nào đó, hoàng cung tất nhiên rối loạn, lại bố trí sẵn người đưa vương gia ra khỏi kinh thành, quận chúa chắc chắn sẽ chịu đi cùng anh thôi! Vấn đề bây giờ, anh phải có cách khuyên nhủ quận chúa, nếu quận chúa không nhìn thấy anh, không đời nào chịu làm theo kế hoạch. Đã liều mạng vào đến đây rồi, hãy cứ liều mạng đến điện Tử Hoa gặp quận chúa một lần đi.

Nghe Cam Mộc nói, Ngô Bình thấy lòng bỗng chốc hóa ra nhẹ nhõm, tuy vậy, chàng vẫn còn chút đắn đo riêng, bèn ái ngại đáp:

–       Người thì không thể không gặp, nhưng an nguy của Mộc Hương trang và Linh Cung cũng không thể không tính đến. Hiện giờ thân thế tôi đã bị bại lộ, cướp dâu bỏ trốn sẽ tạo cớ cho hắn trút hận lên người thân của tôi…

Ngô Bình chưa kịp dứt lời, từ trên nóc đã vọng xuống một tiếng cười buồn, tiếp theo đó là giọng nhi nữ đầy thương cảm:

–       Đứa em trai ngu ngốc! Ngươi nghĩ chiếm đoạt được người rồi, hắn sẽ tha cho Mộc Hương trang và Linh Cung sao? Nói cho ngươi biết, cả Thập Nhị Bí Kíp, Phật Môn Kiếm Phổ, đều ở trong tay hắn cả rồi. Giờ hắn chỉ còn mỗi một việc chưa làm, nhưng chắc chắn sẽ làm, đó là mượn tay sư huynh ngươi, tru diệt một loạt từ Trần Gia Bang châu Vi Long, Linh Cung châu Ái đến Mộc Hương sơn trang, tiện thể lật tung Đại Cồ Việt tìm cho ra Man Thiện Bí Kíp thì thôi. Một mình Như Như không thể chăn ngặn tham vọng của hắn được đâu. Ngươi đánh giá hắn thật quá sai lầm rồi!

Ngô Bình điếng hồn ngước mắt ngó lên nóc, bóng đen tăm tối vẫn bao trùm, nhưng trong tâm thức bắt đầu lại có chút ánh sáng, chàng lắc đầu hoài nghi, lẩm bẩm thật khẽ, hệt như sợ rằng mình lại đang trong cơn mê sảng:

–       Chị Xuân Lan?

Rồi lập tức, sự im lặng và thản nhiên của Cam Mộc ở cạnh bên liền khiến chàng ngộ ra vấn đề, bèn quay sang chụp vội vào vai Cam Mộc, gấp rút hỏi:

–       Vậy là thế nào?_Xong, lại quay lên trần nhà, cao giọng gọi_Chị xuống đây ngay!

Xuân Lan bật cười, đáp:

–       Người còn chưa cởi trói, ngươi bảo xuống thế nào đây?

Ngô Bình vội vàng nhún chân nhảy lên men theo cột gỗ, vươn tay mò chụp vào thanh xà ngang. Trèo lên được rồi, chàng lắng tai nghe ngóng nhịp thở, tìm đến chỗ Xuân Lan đang bị trói rồi mừng rỡ cởi trói cho nàng.

–       Sao chị lại để người ta bắt trói rồi muốn đưa đi đâu thì đi thế? Làm sao chị tìm được Cam Mộc? Đúng rồi! Chị đến Hoa Lư tìm anh Công Uẩn, rồi vừa gặp Cam Mộc sáng nay phải không? Vậy thì đúng là chị tự nguyện để cho cậu ta trói đem vào cung rồi!

Xuân Lan vừa thoát khỏi dây nhợ lùng nhùng, liền đưa tay vuốt vào đầu Ngô Bình. Chạm phải da đầu trơn bóng, nàng có hơi chùng tay bất ngờ, song lại phì cười trở giọng hài hước:

–       Bỏ tóc đi rồi hình như thông minh hẳn ra, nhưng cũng nói nhiều hơn một tẹo.

Bất ngờ gặp lại Xuân Lan trong tình cảnh này, Ngô Bình không tránh khỏi mừng mừng tủi tủi, chàng không câu nệ gì nữa, vòng tay ôm nàng rồi gục đầu vào vai nàng, sụt sịt kể lể như thuở mới lên năm:

–       Chị Xuân Lan, gặp được chị ở đây, tôi mừng quá!

Xuân Lan thở dài, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Ngô Bình, lơ đãng nói những lời mắng yêu:

–       Cậu toàn gặp chuyện rồi bỏ đi gây sự, không có tôi tìm cậu thì còn ai chịu tìm cậu? Ban nãy nói gì thì phải nhớ, không được hèn nhát, không được ngu muội, nhớ lấy!

Phía sau điện Tử Hoa có một cây đa cổ thụ cành lá sum suê, tán cây vươn dài chạm đến mái ngói, sợi rễ rũ xuống ngập qua mặt nước của cái giếng tròn trải rộng dưới gốc đa. Giếng nước trong vắt in cả trời sao, nhưng không phản chiếu hai bóng người đang ngồi so vai ẩn thân trong lùm cây rậm lá.

Tìm một nơi trốn tạm để chờ ám hiệu của Cam Mộc từ phía điện Tử Hoa thì không còn chỗ nào phù hợp hơn cây đa này. Ngồi vắt vẻo trên cành, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị tán lá cắt xẻ, Ngô Bình chợt nhớ về những ngày xưa cũ nằm tựa gốc cây nhìn Xuân Lan tập trận ở Linh Cung. Ngày ấy bây giờ cách nhau quá xa, bản thân mỗi người cũng có những thay đổi nhất định, duy chỉ cảm xúc là vẫn còn nguyên vẹn, mỗi lần được ở cạnh Xuân Lan, Ngô Bình đều cảm thấy bình yên vô hạn. Lúc nhỏ chưa hiểu chuyện, chàng vẫn cho rằng giữa mình và Xuân Lan có tồn tại tình cảm nam nữ. Một thời gian dài ở chùa Quỳnh Lâm, đêm đêm ngày ngày chàng luôn nghĩ về Xuân Lan, hoang mang phân định cảm xúc một cách ngây ngốc. Cho đến khi chàng gặp Như Như, thật sự hiểu tình cảm nam nữ là gì, chàng mới có thể bình tâm xác định lại mối quan hệ nhập nhằng với Xuân Lan.

Ký ức mờ nhạt tàn khốc của chàng về cha và mẹ ở Mộc Hương trang, Xuân Lan đã xoa dịu bằng lời ru ngọt lịm; những ngày tháng chàng chịu thiệt thòi và ghẻ lạnh ở Linh Cung, Xuân Lan đã bù đắp bằng sự tận tình dạy dỗ và chăm nom chu đáo; đến lúc chàng trưởng thành, không tránh khỏi mắc phải những rắc rối cùng sai lầm nghiêm trọng, Xuân Lan luôn xuất hiện đúng thời điểm để đổi xấu thành tốt, giải quyết ngọn ngành mọi vấn đề. Giờ thì chàng đã hiểu, Xuân Lan đóng quá nhiều vai trò trong cuộc đời chàng, nhiều đến khiến chàng hoang mang, nhiều đến hại nàng bằng này tuổi vẫn chưa thể nghĩ cho hạnh phúc riêng. Vướng mắt lớn nhất của Xuân Lan, cũng là điều khó chịu nhức nhối nhất trong chàng, chính là món nợ sinh mạng mà cha ruột Xuân Lan gieo lên gia đình chàng. Suy cho cùng, chàng trước sau không thể thù hận Đào Khanh, phần nhiều chính là do Xuân Lan đã quá xem trọng chàng, cũng như chàng luôn Xuân Lan trọng như cha như mẹ. Tình cảm giữa chàng và Xuân Lan là một loại tình thân kì quặc, là ruột thịt sinh ra từ chết chóc, là yêu thương sinh ta từ oán thù, là bình yên có được trong mâu thuẫn, là một mối quan hệ vĩnh viễn không thể gọi tên, đồng thời cũng vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, thấy Xuân Lan đang chăm chú soi mình xuống mặt nước bên dưới, dáng vẻ nàng bị bóng tối làm cho nhập nhòe mờ ảo, không ngờ lại lộ vẻ mỏng manh yếu đuối như bất kì người con gái nào khác. Thì ra trước giờ, chàng luôn bị vẻ ngoài thông minh nhạy bén của nàng đánh lừa.

Xuân Lan đột ngột ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt Ngô Bình cũng long lanh sóng sánh như mặt nước giếng đầu mùa hạ, lòng nàng chợt thắt lại, giọng trầm xuống ân cần:

–       Cậu làm sao vậy?

Ngô Bình chỉ nhoẻn miệng cười. Xuân Lan thừa biết chàng muốn tránh né nên thôi không hỏi han quá sâu. Sợ rằng Xuân Lan lại lo nghĩ, Ngô Bình liền nói sang chuyện khác:

–       Ban nãy chị nói, hắn từ lâu đã muốn mượn tay sư huynh tôi, tru diệt một loạt từ Trần Gia Bang, Linh Cung đến Mộc Hương trang, tại sao lại như vậy?

Xuân Lan lại cúi nhìn sóng nước lăn tăn, nói:

–       Cậu còn nhớ vụ án mạng ở am Thanh Tịnh không? Hôm qua gặp Lý tướng quân, tôi mới hay bên trong còn nhiều điều mờ ám. Người là do Trần Linh sát hại, thực chất đều do hoàng thượng dàn cảnh dung túng từ đầu. Hắn để mặc Trần Linh bí mật qua lại với Linh Cung, mượn tay Trần Linh giết người cướp kiếm phổ, sau đó lật lọng đổ hết cho Linh Cung, mục đích là để gieo oán thù vào đầu sư huynh cậu, đẩy sư huynh cậu đi trừ khử giúp hắn hai mối họa khôn lường, mặt khác, cũng làm tổn hại đến thanh danh của sư huynh cậu, đến thiền sư Vạn Hạnh. Thật ra, ý đồ của hắn không phải là hai người họ, mà là muốn nhằm vào đạo Phật đang ngày một lớn mạnh ở Đại Cồ Việt.

Ngô Bình chau mày, trở giọng hồ nghi:

–       Hắn muốn củng cố quyền lực?

Xuân Lan vẫn đều giọng bình thản:

–       Chính xác hơn, hắn muốn thâu tóm mọi quyền lực. Ngai vàng của hắn có được cách bất chính, tất yếu hắn sẽ lo sợ kẻ khác dựa vào điều bất chính ấy mà lật đổ hắn_Đến đây, Xuân Lan đột ngột dừng lại, chừng như rất chú tâm cân nhắc rồi mới chau mày nói tiếp_Sư phụ và sư huynh của cậu, thật ra đều không đơn giản. Điều khúc mắt này, kẻ lo sợ nhất hẳn nhiên phải là hắn!

Sư phụ và sư huynh chàng, từ ngày chàng bắt gặp Trương Tuấn sử dụng Phật Môn kiếm để đối phó Yến Lan, chàng đã thầm lấy làm ái ngại rằng họ thật sự không hề đơn giản. Nhưng để tùy bản thân nghĩ đến những điều bất kính chính là đang báng bổ sư môn; giờ lại không tiện nghe Xuân Lan thẳng thừng khơi ra như vậy, chàng bèn xoay câu chuyện sang hướng khác:

–       Vậy còn chuyện Trần Linh qua lại với Linh Cung? Chẳng lẽ ở Linh Cung không phải là nội gián của triều đình, mà là của Trần Gia Bang?

Xuân Lan đột nhiên cười nhạt, nói:

–       Không loại trừ khả năng là cả hai, Linh Cung nhiều người như vậy, quả thật rất khó nói. Đó là chưa tính đến một người nữa!

Ngô Bình nén thở hỏi lại, lòng không khỏi thầm nhủ bản thân vừa tránh vỏ dưa đã gặp ngay vỏ dừa:

–       Chiêu Sương?

Xuân Lan không gật đầu, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Ngô Bình, nửa dò xét, nửa còn lại mang hàm ý khẳng định.

Đến đây, chợt có tiếng mèo kêu ba lần vọng lên tán cây, nhận ra chính là ám hiệu của Cam Mộc, Ngô Bình liền gật đầu từ biệt Xuân Lan rồi nhanh chân nhảy xuống đất.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này