Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)

Ân tình ai tỏ cho ai?

Nửa đường gãy gánh, thêm dài cô liêu.

Một tà bóng đổ liêu xiêu,

Mỗi người một phách, tơ điều ai mang?

 

Phần 1:

–       Sa phu nhân!

Sau cùng, Yến Lan cũng lên tiếng. Ả áo đen chỉ đơn giản đứng yên, thần sắc khuất trong bóng tối dải trùm đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Trên tay ả lúc này là một cuộn da sậm màu, có vẻ như ả vừa tìm được thứ mình muốn – Thập Nhị Bí Kíp.

Xuân Lan không nén được bật cười thật khẽ, nói:

–       Nó nghĩ ai dùng Mê Dược Hương Hồn Tán cũng là Sa phu nhân.

Ngô Bình hỏi:

–       Ý chị là?

–       Cậu nhìn đi, bà ấy đang giữ Triệu Gia Bảo Kiếm, chính là kẻ đã dàn cảnh giết hại ni cô Diệu Đức và Diệu Hạnh bằng Mê Dược Hương Hồn Tán.

Được Xuân Lan nhắc nhở, Ngô Bình mới để tâm. Ả áo đen đúng là có giấu trong vạt áo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm lộ ra ngoài chỗ thắt lưng, vừa vặn ngay tầm tay ả, đúng là Triệu Gia bảo kiếm thật! Ngày đó, Hắc Diện phu nhân sau khi quy y đã chôn thanh Triệu Gia bảo kiếm ở vườn sau am Thanh Tịnh, đến khi bà bị Trần Gia Bang sát hại thì thanh kiếm cũng mất tích. Hẳn nhiên, kẻ nào đang giữ Triệu Gia bảo kiếm trong tay, chắc chắn sẽ bị tình nghi là liên quan đến Trần Gia Bang và cái chết của hai ni cô Diệu Đức, Diệu Hạnh. Mặt khác, kẻ muốn hại chết hai vị ni cô trước đó đã dùng Mê Dược Hương Hồn Tán để Trần Linh về sau tiện bề ra tay, chưa rõ kẻ chủ mưu tại sao lại muốn lợi dụng Trần Gia Bang mà không tự mình hạ sát, chỉ cần nhìn vào chi tiết Mê Dược Hương Hồn Tán, thường sẽ nghĩ ngay đến người Chiêm Thành.

Bên dưới sảnh điện, Yến Lan lớn tiếng kết tội:

–       Cấu kết với Trần Gia Bang lừa dối cha ta. Dàn cảnh ở am Thanh Tịnh giết hại mẹ ta. Đột nhập thư điện hoàng cung lấy cắp bí kíp của anh ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!

Xuân Lan chau mày nói:

–       Hồ đồ mất rồi! Nhưng nó dựa vào đâu mà kết luận Sa phu nhân cấu kết với Trần Gia Bang? Không lẽ…

Xuân Lan còn chưa dứt lời, Yến Lan đã vung gươm lao đến gần ả áo đen, nàng đành bỏ dở cuộc nói chuyện để chú tâm theo dõi. Ngô Bình trụ lại trên nóc mà như ngồi trên đống lửa, quay sang thấy Xuân Lan trên tay xòe ra năm sáu mũi Kim Yên Châm, cũng bèn rút dao găm thủ sẵn.

Ả áo đen không muốn động thủ với Yến Lan, vội vàng nhún chân phóng lên toan bám vào thanh xà vắt ngang nóc điện. Xuân Lan không kịp tránh đi, cũng không muốn đụng độ, bèn thuận tay phóng vài mũi Kim Yên Châm. Ả ta hiển nhiên trúng đòn, rên khẽ một tiếng rồi hậm hực nhảy trở xuống. Yến Lan bên dưới bất giác sinh nghi, mắt nhanh chóng lướt lên mái điện nắm tình hình rồi bất ngờ lao như bay ra cửa. Nàng tông người thật mạnh vào hai cánh cửa gỗ, một tiếng rầm lớn vang lên. Cánh cửa quá cao lớn, có lẽ lại bị khóa bên ngoài nên rất kiên cố, Yến Lan chẳng những không mở được cửa mà còn bị dội ngược vào, toàn thân ngã phịch xuống sàn điện. Tuy vậy, hành động vừa rồi của nàng đã đánh động đám quân cấm vệ canh gác bên ngoài. Mụ áo đen bị thất thế, toan trèo lên nóc đào thoát lần nữa thì lại bị một đợt kim châm khác của Xuân Lan bắn dội xuống. Mụ hậm hực trừng mắt nhìn lên, vừa chạm phải Xuân Lan và Ngô Bình thì nhãn quang lập tức tối sầm lại. Ánh mắt sắc nhọn như hai ngọn giáo của mụ đặc biệt xoáy vào Ngô Bình. Chàng hẫng người bất động, nhận ra ánh mắt ấy nửa lạ nửa quen, nhưng tuyệt nhiên không phải là của Bích phu nhân, tâm trí chàng liền sinh ra nhẹ nhõm. Xuân Lan chừng như cũng chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp lấy lại bình tĩnh. Nàng ngó xuống, thấy đám quân cấm vệ đã tràn cả vào điện, bèn nhân lúc chưa bị phát giác mà nắm tay Ngô Bình lôi ngược trở ra mái nhà thông qua chỗ ngói đã bóc sẵn.

Nàng giục Ngô Bình cùng chạy, chàng bèn dùng dằng phản đối:

–       Yến Lan còn ở trong điện!

Xuân Lan nói:

–       Cậu chạy trước, tôi ở lại với Yến Lan.

Nói đến đây, hai người nghe tiếng bước chân rầm rập dồn về, nhìn ra xung quanh thì thấy một vùng đuốc lửa sáng trưng, quân binh nối nhau từng hàng kéo đến bao vây khoảng sân. Tức thì, từ trong nội điện, ả áo đen chớp nhoáng phi thân tầm cao ra ngoài. Ngô Bình và Xuân Lan đứng tít trên mái, vẫn bị chóa mắt bởi bóng lửa phản chiếu từ thanh Triệu Gia bảo kiếm hắt lên, hai người bèn không ai bảo ai, trèo cây di chuyển đến một cành rộng vươn ra khoảng sân để tiện quan sát.

Mụ áo đen vừa thoát khỏi vòng vây bên trong điện đã gặp phải vòng vây dày đặc hơn ngoài sân. Bị dồn vào đường cùng, mụ tả xung hữu đột, tay trái thả lỏng cách mờ ám, tay phải cầm trường kiếm, một mình đối phó với mấy chục ngọn giáo thay phiên nhau đánh lên.

Có một điều khá lạ lùng khiến Ngô Bình không khỏi ngờ vực, mặc dù đang cầm trên tay thanh triệu Gia Bảo Kiếm nức tiếng giang hồ, kiếm pháp của ả áo đen lại chẳng có gì nổi bật, trước sau toàn những chiêu hết sức đơn giản, chỉ thủ chứ không công, hoàn toàn thuần túy câu giờ. Một điều nữa còn đáng ngạc nhiên hơn, với kiếm pháp tệ hại ngần ấy mà đám quân cấm vệ của triều đình lại chẳng mảy may khống chế được ả, hay nói cách khác là chẳng mảy may màng đến chuyện khống chế, thành thử hai bên cứ giằng co qua lại trong một thế trận hết sức nực cười. Ngô Bình cầm lòng không xong, sau cùng cũng nhếch miệng cười phì một tiếng, tâm trạng đã có phần thoải mái. Xuân Lan nghe thấy thì tỏ ra không vừa ý, bèn nghiêm giọng nhắc nhở:

–       Chớ có xem thường, ả ta tuy chưa hẳn là Chiêu Sương, nhưng tôi ngờ rằng… hình như Yến Lan nói đúng rồi!

Ngô Bình khó hiểu quay sang hỏi:

–       Đúng chuyện gì?

Xuân Lan lãnh đạm nói, mắt vẫn không rời thế trận giữa sân:

–       Mau nhìn kìa!

Ngô Bình quay đầu lại nhìn, thấy chiêu thức của ả áo đen vừa kịp chuyển biến. Cánh tay trái vốn thả lỏng khá lâu của ả bỗng dưng co lên đầy nội lực; không vội vàng xuất chiêu, ả đảo người uyển chuyển dẫn dụ hai cánh quân cấm vệ đánh thọc sâu vào hai bên, khi bọn chúng đã đến đủ gần rồi, ả mới vươn tay trái chưởng liên hoàn vào hai cánh quân, cứ hạ xong tên này ả lại tiếp tục chưởng pháp hạ tiếp tên khác, đoạn bật lui về sau, xoay người chưởng tiếp vào nhóm quân bao vây bọc phía sau vẫn còn đang hoảng loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phút chốc, cả sân điện chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn cùng mười mấy thân người ngã ngửa trên nền đất. Lê Long Đĩnh chừng như cố ý để lộ sự giận dữ mất kiểm soát, tông giọng vốn trầm đục của y bật lên cao chói tai một cách bất thường:

–       Xông hết lên đi! Bắt không xong thì giết!

Dứt lời, thêm vài chục quân nữa cầm giáo xông vào, vòng ngoài lại có một toán quân đang tra tên lửa vào cung, chuẩn bị nhắm bắn.

Nhìn đám người hỗn loạn bên dưới đang chống trả một cách lúng túng, Ngô Bình nhăn mày vẻ khôi hài, trầm giọng nhận định:

–       Lẽ nào lại là Sa phu nhân thật? Kiểu võ công một tay kiếm một tay chưởng thế này, trước giờ tôi chỉ thấy qua Hỏa Công Tâm Pháp thôi. Có điều, thanh Triệu Gia Bảo Kiếm kia sao lại nằm trong tay Sa phu nhân?

Xuân Lan đáp, mắt vẫn nhìn thẳng:

–       Kém nhạy bén như vậy, chắc chắn là Sa phu nhân. Còn về phần thanh kiếm, ai đó dàn cảnh để Sa phu nhân đoạt được, thậm chí nhặt được, cũng khá dễ dàng mà. Huống chi, Chiêu Sương nhất định là người của Linh Cung, tính khí Sa phu nhân thế nào, gài bẫy đặt thanh kiếm ấy vào tay bà ta ra sao, lý nào lại còn không rõ.

Đến đây, Xuân Lan thở dài đưa tay ôm trán, lắc đầu nói tiếp:

–       Cậu có thấy lạ không? Với võ công của ngần ấy quân cấm vệ tinh nhuệ mà không bắt nổi Sa phu nhân thì chỉ có thể là do họ không muốn bắt thôi. Hơn nữa, ta nghe tướng quân Lý Công Uẩn nói, hoàng thượng hiện tại là người thâm trầm khó đoán, trời có sập cũng hiếm khi biểu lộ thái độ ra bên ngoài, ấy vậy mà vừa lúc nãy lại giận dữ quát tháo bằng tông giọng khó nghe thế kia, ta ngờ rằng bọn này đang diễn tuồng với nhau!

Ngô Bình gật đầu tán đồng:

–       Tự dưng tôi lại nhớ ra một chuyện. Hồi ông ngoại tôi đưa ông Thịnh đến Phạm gia trang chữa trị rồi rời khỏi đó, có vô tình chạm trán bọn Trần Gia Bang, bị chúng truy đuổi phải chạy sang Chiêm Thành. Ở đấy được ba năm, có lần ông nhìn thấy Sa phu nhân tại một khu chợ, bèn nghi ngờ bỏ trốn sang nơi khác. Những người có thể lần ra vết tích của ông ngoại ở Chiêm Thành năm đó chỉ có thể là Trần Gia Bang. Chị Xuân Lan, chị nghĩ xem, có khả năng nào Sa phu nhân lại là gián điệp của Trần Gia Bang không?

Xuân Lan quay sang nhìn Ngô Bình, cặp chân mày chau sát lại:

–       Nếu đúng vậy thì sao?

Ngô Bình nói:

–       Hoàng thượng đang muốn tìm cớ gán tội tạo phản cho Trần Gia Bang. Có khi nào bọn họ đang dàn cảnh để Sa phu nhân lấy cắp bí kíp về cho Trần Linh không?

Xuân Lan tròn mắt nhìn Ngô Bình đầy kinh ngạc, giọng bật ra rõ to, may sao bên dưới đang lúc hỗn loạn nên không bị ai khác nghe thấy:

–       Vậy tức là chúng ta phí thời gian ở đây rồi! Cậu nói mau, người áo đen hôm nọ đánh nhau với cậu ở chùa Nhất Trụ có phải là Sa phu nhân không?

Ngô Bình lắc đầu dứt khoát:

–       Tuyệt đối không phải!

Xuân Lan nói vội:

–       Không xong rồi, Sa phu nhân đang cầm Triệu Gia bảo kiếm, lại cũng không phải tự dưng có mặt ở đây. Ta chỉ e là, Chiêu Sương thật đang âm thầm sắp đặt tất cả những chuyện này, hiện vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Tung tích của chúng ta, không chừng cũng bị bà ta phát giác mất rồi.

Sắc diện Ngô Bình đến đây tối sầm lại, nói:

–       Ban nãy lúc chúng ta đuổi theo Yến Lan, tôi có cảm giác rất lạ, giống như còn có ai đó đang theo dõi từ phía sau nữa…

Chàng chưa kịp dứt lời, Xuân Lan đã ngắt ngang, ánh mắt nhạy bén chuyển hướng, tay chỉ thẳng:

–       Kia rồi!

Ngô Bình trông theo hướng tay Xuân Lan, liền thấy trên mái hành lang khúc gần tán cây có một người áo đen đang đứng ung dung nhìn xuống sân. Có vẻ như bà ta chưa phát hiện ra chỗ ẩn nấp của chàng và Xuân Lan. Đoạn, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Ngô Bình nói:

–       Có lẽ ban nãy bà ấy để mất dấu chúng ta khi chúng ta lẻn vào thư điện. Giờ biết làm gì tiếp theo đây? Nếu Sa phu nhân bị bắt, Linh Cung thể nào cũng bị liên lụy trước hết. Trần Linh chơi đòn này thật là hiểm độc.

Xuân Lan nheo mắt suy tư, nói:

–       Cứ nhìn thái độ của hoàng thượng thì biết, Sa phu nhân chắc chắn sẽ sớm bình an vô sự rời khỏi đây cùng Thập Nhị Bí Kíp giả thôi. Còn về vấn đề liên lụy đến Linh Cung, trừ khi chính miệng Yến Lan khai ra, lúc ấy mới đáng ngại…

Xuân Lan vừa kịp nói đến đây, bỗng đâu bên dưới có một tiếng la thất thanh vang lên:

–       Bẩm hoàng thượng! Phía Điện Long Lộc và Điện Khai Phong đang cháy rất lớn!

Tức thì, người áo đen trên mái hành lang bỗng dưng phi thân bỏ chạy. Xuân Lan trông thấy, liền bám chặt lấy tay Ngô Bình, nói vội:

–       Là kế giương đông kích tây. Không thể để xảy ra sai sót, cậu đến điện Long Lộc, tôi sẽ đi theo ả.

Xong, nàng buông tay toan rời đi. Ngô Bình đột ngột lật tay nắm ngược vào cổ tay Xuân Lan, níu nàng lại, nói:

–       Chị đến điện Long Lộc, còn tôi sẽ đi theo ả!

Xuân Lan tỏ vẻ chần chừ, nhìn sang mái hành lang thì thấy thân ảnh ả áo đen đang khuất dần vào bóng tối. Ngô Bình cương quyết không bỏ tay, chàng siết chặt hơn để lôi Xuân Lan quay lại nhìn thẳng vào chàng, đoạn, chàng mím môi gật đầu với nàng, mắt ánh lên khẳng định:

–       Tôi hứa với chị, dù bà ta có là ai đi nữa, tôi nhất định sẽ không nương tay mà làm hỏng kế hoạch!

Xuân Lan cân nhắc rất nhanh rồi gật đầu đồng thuận, nói:

–       Đến tảng sáng, chúng ta gặp nhau ở tường nam. Sau một canh giờ mà không thấy người còn lại xuất hiện thì nhất định phải tự thân rời khỏi hoàng cung. Cậu nhớ chưa?

Ngô Bình gật đầu xác nhận rồi bỏ tay Xuân Lan ra. Thế là mỗi người mỗi ngả, Xuân Lan chạy về hướng có ánh lửa thấp thoáng, Ngô Bình cật lực bám theo ả áo đen. Chàng chạy được một chập, biết mình chắc chắn đã bám kịp ả rồi, mới tự thầm thì trấn an chính mình:

–       Nếu chị không đến, tôi sẽ quay lại tìm chị!

Ả áo đen lao đi hộc tốc, Ngô Bình tập trung bám theo nên không kịp để ý đường đất, chỉ biết ả ta liên tục ngoặt trái, rẽ phải, nhảy xuống lùm cây, phóng lên mái điện, hẳn là để xóa dấu vết. Đến khi ả chạy chậm lại rồi, chàng có dịp nhìn ra xung quanh mới hoảng hồn giật thót người, hóa ra nơi ả tức tốc muốn đến lại là ngục thất giam giữ Nhân Trí Vương.

Ả áo đen thận trọng nhảy khỏi mái điện rồi lao như bay trên đoạn đường dẫn đến ngục thất. Khu ngục thất được ngăn cách với khu cung điện bởi một khoảng sân rộng, vốn dĩ luôn có thị vệ ngày đêm canh giữ, nhưng có lẽ do vụ đột nhập thư điện hoàng cung và đám cháy ở điện Long Lộc diễn ra cùng một lúc nên quân binh đều bị điều đi hết cả, thành thử khoảng sân trở nên vô cùng trống trải. Tuy vậy, Lê Long Đĩnh chắc chắn không bao giờ chơi trò mạo hiểm, đặc biệt vào lúc ngay trước đại hôn một ngày như thế này thì lại càng không, Ngô Bình gần như tin chắc rằng vượt qua khoảng sân này rồi, thể nào dọc đoạn hành lang cũng sẽ có thiên la địa võng hoặc vài tay cao thủ mai phục sẵn. Tuy nhiên, dường như ả áo đen lại không nghĩ vậy, ả ta chỉ đơn thuần chạy băng băng trên lối hành lang chính, không có bất cứ động thái phòng bị nào, khiến cho Ngô Bình không khỏi bối rối. Chàng mím môi liều mạng bám theo, tự hỏi có khi nào kẻ giăng sẵn mai phục lại chính là người mặc áo đen kì bí kia không.

Một cách đáng ngờ, hai người dễ dàng đến nơi mà không gặp phải bất cứ cản trở gì. Người đàn bà áo đen thôi không chạy nữa mà sải từng bước thoăn thoắt vượt qua khoảnh sân trước cổng ngục thất. Ngô Bình không vội bám theo, chàng thận trọng tìm cho mình một chỗ ẩn nấp tương đối kín đáo bên trên một cái cây to mọc phía rìa sân. Yên vị xong rồi, chàng nhìn bao quát xung quanh, không gian tối đen tĩnh mịch đến lạ, cả vùng sao trời hắt xuống khoảng sân cũng không đủ sáng để chàng nhìn ra tà áo đen nào phía cửa lớn bằng đồng. Tuy vậy rất nhanh sau đó, một đuốc lửa được thắp lên, cảnh tượng bắt đầu nhờ nhờ hiện ra, mắt Ngô Bình vừa nhận thấy thì tim lập tức dội lên thình thịch hoảng loạn trong lồng ngực. Hơn hai chục mạng quân cấm vệ canh giữ phía ngoài ngục thất đang nằm la liệt bất động ngay trước thềm đá. Một ngọn gió bất giác lùa đến, kéo theo mùi dầu thoang thoảng xông vào mũi chàng, ngọn đuốc trước mắt được ném về phía cánh cổng, lửa gặp dầu liền bùng cháy dữ dội.

Ngô Bình hoang mang tê cứng cả người, mắt trừng trừng dán vào người phụ nữ áo đen đang đứng trước thềm ngục thất, dưới chân là vài chục cái xác lạnh lẽo. Bất giác, diễn biến sự việc bắt đầu hiển hiện chút manh mối, từ nụ cười nửa miệng đắc ý của người phụ nữ áo đen dưới lớp mũ vải trùm đầu, trên khuôn mặt đã thoát ly khỏi sự dịu hiền cam chịu trong quá khứ của Dậu cung Bích phu nhân.

Người đàn bà đang phóng hỏa đốt ngục ấy chính là người đã giằng co với chàng ở điện Tam Bảo chùa Nhất Trụ. Hôm ấy, lẽ ra bà ta đã có thể một kiếm hủy luôn cánh tay trái của chàng, thậm chí lấy mạng chàng trong lúc chàng đang che chắn cho Khai Phong Vương Sạ, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi lưỡi kiếm đâm mạnh vào, chiêu thức của bà lại bất ngờ đổi hướng. Chỉ có chàng mới nhận ra, mũi kiếm ấy chắc chắn đã có bật run thật nhẹ. Còn biết giải thích thế nào được, sự xuất hiện của chàng ở chùa Nhất Trụ vào đúng thời điểm đã khiến ả áo đen, hay chính là Bích phu nhân – mẹ nuôi của chàng – và cũng là Chiêu Sương người Khau Phạ, phải cam tâm chùng tay tha mạng.

Lửa lan ra càng lúc càng rộng, lòng Ngô Bình phút chốc cũng thành như lửa đốt. Bên trong ngục còn rất nhiều người, ngăn cách nhau bởi những lớp cửa khóa kín từ phía ngoài, bọn họ hẳn phải đang cật lực báo hiệu cho nhau, Nhân Trí Vương ở tận sâu trong cùng, chỉ e không kịp chờ người đến mở khóa. Đang lúc lòng dạ lo âu sôi sục, Ngô Bình vô tình liếc thấy Chiêu Sương vẫn bình thản như không, bèn lập tức nảy sinh ngờ vực. Ban nãy khi tiến vào khu hành lang chính, chàng để tâm thấy Chiêu Sương không hề tỏ ra lén lút như khi còn ở Thư Điện hoàng cung, chứng tỏ đám quân binh đang nằm chết la liệt kia đã bị hạ độc từ trước, dầu cũng được tưới sẵn quanh ngục thất, rồi cả đám cháy ở Điện Long Lộc trước đó nữa, mọi việc đều do bà ta sắp đặt. Chiêu Sương chắc chắn phải theo dõi động tĩnh trong cung từ nhiều ngày nay, lẽ nào lại còn không biết chìa khóa ngục thất ở chỗ hoàng hậu Cảm Thánh? Bà ta mất công dàn xếp tỉ mỉ bao nhiêu việc như vậy, lại phải tốn sức canh đúng thời điểm hành động của Tị cung Sa phu nhân, không lẽ lại đi đốt ngục để gọi người của triều đình chạy sang đây? Trừ khi, bà ta thật sự kì vọng vào điều đó, thật sự mong muốn người của triều đình đến mở khóa ngục thất thật, miễn người ấy không phải là Hoàng hậu Cảm Thánh hay Lê Long Đĩnh.

Quả nhiên, từ phía đoạn hành lang giao với khoảng sân trước ngục thất đang bốc cháy, một toán mười thị vệ và một nội quan hối hả chạy đến, dưới ánh sáng lập lòe hắt ra từ đám cháy, Ngô Bình thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ những giọt mồ hôi thi nhau đổ xuống trên khuôn mặt xanh xao hoảng sợ của bọn họ. Nơi này cách Thư Điện hoàng cung và Điện Long Lộc khá xa, toàn bộ quân cấm vệ lại đang tập trung ở hai nơi ấy; đông người như vậy, Lê Long Đĩnh muốn đích thân đến đây cũng mất không ít thời gian, Hoàng Hậu Cảm Thánh có lẽ lại càng không thể rời bỏ tòa điện của mình và con trai đang bốc cháy để gấp rút đến đây. Xem ra, toán lính này đang phải gánh một nhiệm vụ quá nặng nề, bọn họ đơn độc đến là để mở khóa cứu người.

Vừa nhác thấy toán lính từ xa, Chiêu Sương ngay lập tức lánh đi, bà ta cũng như chàng, chọn một tán cây khuất bóng ngọn lửa để tiện bề ẩn mình quan sát. Ngô Bình tạm thời vơi bớt âu lo, trước mắt chỉ cần trông chừng động tĩnh của Chiêu Sương là đủ, những người nguy hiểm, những đám đông nguy hiểm, đều đang ở cách xa nơi này cả, một cách hoàn toàn không hề trùng hợp, không hề vô tình, mà là có sắp đặt. Lồng ngực Ngô Bình phập phồng theo từng nhịp đập gấp gáp, tay bất giác đưa lên xoa xoa tự trấn an thì lại chạm phải cuộn da Man Thiện Bí Kíp cất giấu dưới lớp áo, dòng suy nghĩ trong đầu chàng liền đông cứng ngay lại. Trong khoảnh khắc, chàng lập tức hiểu ra, Chiêu Sương giết người, dàn cảnh, đốt phá nhiều như vậy, chính là vì Thập Nhị Bí Kíp. 

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này