Vốn là người Khau Phạ, từng luyện qua Thập Nhị Bí Kíp trong suốt ngần ấy năm bỏ trốn khỏi Hủa Xi Pan, Chiêu Sương hẳn nhiên phải thuộc nằm lòng. Chính vì đã thông thuộc Thập Nhị Bí Kíp, lại sớm biết ni cô Diệu Hạnh chính là Hắc Diện phu nhân, nên ả mới dám đem Thập Nhị Bí Kíp khéo léo đặt sẵn vào trong am Thanh Tịnh, rắp tâm giả mạo Sa phu nhân hạ độc hai ni cô rồi dàn cảnh dẫn dụ Trần Linh đến giết người, đoạt bí kíp. Trần Linh và Lê Long Đĩnh tranh nhau Thập Nhị Bí Kíp để ả được rảnh tay tìm kiếm thứ đáng giá hơn: Triệu Gia kiếm phổ – bản sao Man Thiện Bí Kíp. Chiêu Sương cậy mình thông minh, suy đoán Hắc Diện Phu Nhân nhất định phải cất giấu bí kíp bên trong am Thanh Tịnh, nào ngờ quả quýt dày có móng tay nhọn, ả sập phải bẫy của thầy trò sư Vạn Hạnh, lấy nhầm bí kíp giả cùng thanh Triệu Gia Bảo Kiếm thật. Chiêu Sương là người luyện võ có nghề, lại thông thuộc cổ ngữ và di ngữ, tất nhiên sớm phát hiện mình bị người ta lừa bịp, do đó mới liều lĩnh đột nhập vào hoàng cung Hoa Lư để tìm lại đồ thật.
Chiêu Sương một mặt đốt điện Long Lộc, mặt khác tạo điều kiện cho Sa phu nhân đột nhập thư điện; như thế, bà ta vừa thăm dò được hoàng hậu Cảm Thánh, xác minh được bí kíp giấu trong thư điện là giả, vừa lôi kéo được sự chú ý của Lê Long Đĩnh và đám quân cấm vệ sang hai khu vực này. Mặt khác, có thể vì cho rằng trong hoàng cung Hoa Lư không còn ai khác ngoài Nhân Trí Vương đáng được giao trọng trách canh giữ Thập Nhị Bí Kíp, mà Lê Long Đĩnh vô duyên vô cớ cũng không nhất thiết phải nghiêm ngặt giam cầm bố vợ tương lai như vậy, nên Chiêu Sương mới phóng hỏa đốt ngục thất, chính là để buộc người ta phải đưa Nhân Trí Vương và Thập Nhị Bí Kíp ra ngoài.
Nghĩ thông suốt rồi, lòng Ngô Bình bất giác trở đau như cắt, Chiêu Sương kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Dậu cung Bích phu nhân – người chàng xem như mẹ ruột. Người mẹ ấy, vốn luôn hiền thục, nhẫn nhịn, đã cứu chàng sống sót trong vụ thảm sát Mộc Hương sơn trang hơn hai mươi năm trước, lại cũng đã tàn nhẫn sát hại hai mạng người tu hành để chiếm đoạt kiếm phổ họ Triệu. Giờ đây cũng vẫn là người mẹ ấy, đang làm lụy đến tính mạng của người con gái chàng nhất mực yêu thương và cha ruột của nàng. Ngô Bình sớm hiểu ra, nếu mình không tự tay ngăn Bích phu nhân lại, để Lê Long Đĩnh kéo quân đến rồi thì mọi chuyện đều sẽ trở nên quá muộn. Chàng không muốn để bất cứ ai trong số họ, dù là Bích phu nhân, cha con Như Như hay Xuân Lan, Cam Mộc, phải bỏ phí mạng sống ở Hoa Lư. Đoạn, từ trên cành cây, chàng dứt khoát nhảy xuống đất.
Lúc này, toán thị vệ đến mở khóa đã kịp vào sâu bên trong ngục thất, trùng hợp làm sao, Chiêu Sương cũng nhảy khỏi cái cây đang nấp gần như cùng lượt với Ngô Bình. Chàng vừa bước ra khỏi vùng bóng phủ của tán cây, Chiêu Sương vừa kịp nhận ra chàng, thì từ phía cuối đoạn hành lang có một người nữa hối hả lộ diện, chính là Như Như. Ngô Bình hết căng thẳng nhìn Chiêu Sương rồi lại quay sang nhìn Như Như rối bời, trong khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi, cả ba người đều đứng bất động, thăm dò lẫn nhau bằng ánh mắt đầy ắp kinh ngạc. Rồi cánh cửa lớn bằng đồng bật mở chậm rãi, tiếng thét đau đớn của những kẻ đang gắng sức chạm tay đẩy vào cánh cổng nóng rực lên vì lửa dội thẳng ra ngoài, thanh âm hỗn loạn bên trong ngục thất cũng tràn ra theo. Ngô Bình nhìn Như Như đầy ngụ ý, bàn tay chếch lên đặt vào ngực, mắt lại hất sang phía ả áo đen, chỉ chờ Như Như chớp mắt thấu hiểu, cả chàng và nàng liền cùng nhau vùng chạy. Ngô Bình rút kiếm lao thẳng đến chỗ Chiêu Sương, còn Như Như thì tay sẵn ám khí chạy hộc tốc đến khe cổng đang mở.
Có một khoảnh khắc vừa đủ ngắn, khiến Ngô Bình không kịp nhận thức được rốt cuộc mình đã hành động như thế nào. Kiếm chiêu giở ra rồi, chàng chỉ thấy Chiêu Sương kinh hãi giật lùi, có một chút sợ hãi lấp loáng trong ánh nhìn của bà, rõ ràng là đã nhận ra chàng. Rồi sau đó, chàng tự tay giật dải vải che chắn dung mạo của Chiêu Sương quá đỗi dễ dàng, dường như chính bà cũng không có bất kì phản ứng nào. Dải vải bị kéo lệch để lộ khuôn mặt, đúng là bà ấy, Dậu cung Vũ Thị Bích, với đường nét xương xương bao trọn từ gò má xuống cằm, bờ môi mím chặt, nơi khóe miệng và khóe mắt đều đã hằn những vết nhăn do tuổi tác, riêng cặp mắt tuy vẫn còn rất sáng nhưng thần thái toát ra từ đó đã có ít nhiều thay đổi. Bà ta cắn môi, nhanh chóng kéo chỉnh lại dải vải che mặt, dứt khoát rút vũ khí, lần này ra tay không khoan nhượng. Dù không phải lần đầu đấu tay đôi với Vũ Thị Bích, nhưng lại là lần đầu Ngô Bình thấy bà sử dụng võ công của các Tiểu Thần Nữ người Khau Phạ. Bà dùng một cặp dao găm có lưỡi sắc cong hình trăng khuyết, rạch xuống từng đường gọn gàng chuẩn xác, thao tác nhanh chóng, hiệu quả tức thì, chưa đầy năm động tác chém xả đã rạch được một đường bắt chéo ngang ngực chàng. Cũng may chàng kịp thời thụt người né ra sau nên vết thương không sâu, song đường cắt ngọt bén trên tấm áo vải khiến chàng tỉnh táo trở lại. Chàng biết Bích phu nhân đang cố gắng vận dụng lối đánh mà chàng chưa từng có kinh nghiệm đối phó, cố gắng không dùng thuật di chuyển theo sáu mươi Hoa Giáp, nhưng có lẽ vượt ngoài dự tính của bà, kiểu lăn xả bằng dao găm này chàng đã từng đọ qua ở Đền Thờ Thần Nữ núi Khau Phạ. Bích phu nhân muốn làm mọi thứ trở nên bí ẩn, vô tình lại gián tiếp thừa nhận mình chính là Chiêu Sương, Ngô Bình một mặt muốn nhân lúc này để kiểm chứng, mặt khác cũng muốn kiềm bớt đường dao hung hãn của bà, liền hạ giọng nói nhỏ:
– Thần Nữ đã biết tung tích của Chiêu Sương_Rồi thực tâm chàng cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì, miệng đã thốt tiếp thành lời _Đừng quay lại Linh Cung nữa!
Nên hay không thì cũng đã nói, suy cho cùng, chàng vẫn không muốn giao nộp Bích phu nhân cho người Khau Phạ. Chỉ hiềm, nếu đêm nay lại lạc mất tung tích của bà, có lẽ sẽ không tài nào tìm được bà ở Linh Cung nữa, lời đã hứa với Thần Nữ ở Hủa Xi Pan xem như bất khả thi từ đây. Tuy vậy, bản thân chàng lại thấy nhẹ nhõm đôi chút, Bích phu nhân mà có biến mất thật thì vẫn hay hơn bị Thần Nữ giết chết cùng một kiểu với Đỗ Hòa.
Quả nhiên, câu vừa rồi của Ngô Bình lập tức có tác dụng, Bích phu nhân dần dần chùng tay, động tác bắt đầu rối loạn, sắc mặt sa sầm trắng bệch. Đánh thêm vài đường cầm cự, đột nhiên bà buông bỏ vũ khí, xuôi tay bất động. Kiếm chiêu của Ngô Bình không kịp rút lại, chỉ kịp hất sang một bên, mũi kiếm vẫn đâm vào bả vai phải của Bích phu nhân. Ngô Bình trợn mắt kinh ngạc, rút mạnh thanh kiếm đến mức làm nó văng tuột khỏi tay. Ở phía đối diện, Bích phu nhân ôm vai quỵ xuống, Ngô Bình hốt hoảng lao đến vươn tay toan đỡ. Nào ngờ, đôi cánh tay vừa đưa ra đã bị Bích phu nhân chụp gọn, bà vặt ngược tay chàng ra sau, khống chế thật chặt rồi nhật lấy con dao găm dưới đất, kê sát lưỡi vào cần cổ chàng. Ngô Bình vùng vẫy theo phản xạ thì bị Bích phu nhân quát lớn đe dọa:
– Đứng yên, không ta giết!
Như Như đã đánh gục được gần hết đám quân cấm vệ, nghe động liền giật nảy người quay phắt lại, mặt nàng vốn đã xanh xao nhợt nhạt, nay lại còn đọng thêm vài giọt mồ hôi lạnh. Nhân Trí Vương Lê Thám đã được cởi xích trói, thấy con gái có điều bất ổn thì bèn hạ gọn vài ba tên lính cuối cùng, đoạn quay sang quan sát tình hình, lập tức nhận ra Ngô Bình chính là kẻ mới hôm trước hộ tống hoàng tử Sạ đến ngục thất với cái tên Tịnh Bình. Lê Thám ôn tồn hỏi con gái, cũng có ý muốn trấn tĩnh nàng ta:
– Việc này là sao? Cậu ấy có phải là…người của con?
Như Như vừa lo vừa thẹn, môi mấp máy chưa kịp nói thì Bích phu nhân đã tiếp tục quát nạt:
– Mau giao bí kíp! Bằng không ta sẽ giết hắn!
Ngô Bình cố cựa mình, nói:
– Hai người mau rời khỏi đây, bà ấy không giết tôi đâu!
Bích phu nhân đè một đường dao qua cổ Ngô Bình, vết thương không sâu nhưng đủ cho máu rỉ ra, bà nói:
– Đừng tưởng ta không dám! Lê Thám, ta nói ông mau đưa Thập Nhị Bí Kíp cho ta. Hắn mà chết rồi, thử xem con gái ông có còn thiết sống nữa không!
Lời ấy vừa thốt ra, có đến ba người giật mình: trước hết là Nhân Trí Vương, vì nhận ra Ngô Bình đúng là người thương của con gái; thứ đến là Như Như, vì nhận ra đúng là bản thân không thể chịu đựng nổi cảnh tượng Ngô Bình bị người ta giết hại; sau cùng là Ngô Bình, chàng lại để tâm lời lẽ này theo một hướng khác, Bích phu nhân đã biết mối quan hệ sâu sắc giữa chàng và Như Như, bà ta đã theo dõi chàng từ khi nào rồi?
Bất thình lình, màn cân não của Bích phu nhân thất bại, một kẻ nữa kịp chen vào thế giằng co, chắc chắn đã nắm bắt được tình hình, ả cười bằng điệu cười ma mị rũ rượi rồi trở giọng khinh bỉ:
– Tự ngươi đem giao cho chúng ta, sao bây giờ lại mặt dày đến đòi?
Ả mới đến chính là Phượng Hoàng Đại Nương, vẫn váy áo luộm thuộm, thân ảnh gầy gò, nụ cười nham hiểm, con phượng hoàng xanh trứ danh của núi Tản Viên tiềm ẩn đầy những hiểm nguy và ám ảnh như lần đầu tiên Ngô Bình chạm trán tại bìa rừng Đằng châu. Sự xuất hiện của Phượng Hoàng khiến chàng bất giác cảm thấy nơi cánh tay phải nhói lên nhưng nhức – vết tích của cú bẻ xương ngoạn mục hai năm về trước. Tuy vậy, Thạch Ngọc Trảo của Phượng Hoàng hôm nay đã gặp phải một đối thủ đẳng cấp hơn: Nhân Trí Vương Lê Thám.
Phượng Hoàng quét mắt khắp lượt bằng vẻ tự đắc vốn có của người quyền lực nhất núi Tản Viên, cặp môi mỏng tang gãy khúc trên gương mặt khô khốc thôi không cười nữa, kể cả khóe miệng có hơi nhếch lên cũng không phải cười. Khi mắt ả chạm phải Nhân Trí Vương, sắc mặt dường như có chút tối đi, cái nhếch miệng trở thành khinh khỉnh. Ả miễn cưỡng gật đầu cười nụ với Lê Thám, nụ cười ấy tức thì khiến khuôn mặt vô hồn của ả bỗng chớm thêm chút sinh khí. Như Như ngạc nhiên tròn mắt nhìn Phượng Hoàng, Ngô Bình thì không khỏi nhủ thầm, nụ cười của ả không ngờ cũng có lúc quyến rũ như vậy.
Trong khi Lê Thám vẫn điềm đạm như không và con dao găm trong tay Bích phu nhân vẫn kê sát vết rạch nơi cổ Ngô Bình, Phượng Hoàng lại tiến thêm một bước, mắt không rời khỏi Lê Thám, nói:
– Vương gia còn nhớ em không?_đoạn, ả lấy ra một túi vải, thong dong mở dây thắt rồi dốc ngược miệng túi xuống, một nhúm bụi trắng lất phất bay ra, ả tiếp lời_Hôm nay đến đây, biết thể nào cũng có dịp gặp lại vương gia, nên đem theo vật này hoàn trả cho con gái ngài. Mớ xương vụn này, ngài xem, em nghiền chúng ra như vậy, so với thủ pháp năm xưa ngài từng luyện cho em, có chút tiến bộ nào không?
Lê Thám nheo mắt nhìn Phượng Hoàng, nói:
– Ta chưa bao giờ dạy cô nghiền nát xương người. Thủ pháp của cô quả có tiến bộ, dã tâm của cô cũng hơn hẳn năm xưa.
Phượng Hoàng bật cười, đáp:
– Không nhờ nắm xương tàn này, làm sao em đưa được quận chúa về cho ngài? Cha con ngài gặp lại nhau, công của em không ít đâu.
Lê Thám thở dài quay mặt đi, thôi không nói nữa. Phượng Hoàng thấy thế cũng dừng đôi co, mắt ánh lên u uất; mí mắt ả nhanh chóng cụp xuống, mở ra lại hoàn trả về vẻ trống rỗng tàn khốc. Có ánh lửa thấp thoáng hắt đến kèm thêm tiếng hô náo động từ xa vọng lại, mọi người đều biết quân binh hoàng cung sắp sửa chạy đến. Như Như hoảng hốt quay sang nhìn Ngô Bình, cặp mắt đen láy đầy ắp những đợi chờ, hy vọng lẫn vào với cậy trông. Chàng khẽ nhíu mày đáp trả, liếc sang Phượng Hoàng rồi nhìn xuống đầu mũi chân. Như Như ý tứ giả vờ quay nhìn Phượng Hoàng, lúc kín đáo đưa mắt sang đầu mũi chân Ngô Bình thì kịp thấy chàng đang nhẹ nhàng vẽ trên mặt đất một chữ Đinh. Tay trái của nàng bèn làm ám hiệu, xòe ra mấy ngọn ám khí trên bàn tay co lại thành bốn ngón rồi quay sang nhìn Ngô Bình, thấy chàng chớp mắt mỉm cười, nàng lập tức hiểu ra vẫn còn có Xuân Lan_Đinh Tứ Nương_ẩn mình yểm trợ. Như Như không chút chậm trễ, phóng luôn mấy mũi ám khí sang chỗ Phượng Hoàng rồi liều lĩnh xông lên tấn công. Phượng Hoàng kinh người né tránh mấy phát ám khí, hai tay vươn ra, mười ngón xương xẩu co thành trảo thủ, lao người về phía Như Như. Nhanh như cắt, Nhân Trí Vương chụp lấy cánh tay con gái, hất mạnh ra sau, hai bàn tay của ông cũng co lại thành trảo thủ, thoăn thoắt vươn tới đỡ đòn của Phượng Hoàng.
Ngô Bình vì không muốn Như Như hành động chậm trễ, lại không tiện giải thích mối quan hệ giữa mình và Bích phu nhân, nên mới nói dối nàng về sự có mặt của Xuân Lan. Chàng tin chắc Nhân Trí Vương không bao giờ để con gái đấu tay đôi với Phượng Hoàng, càng hiểu rõ Bích phu nhân cũng không bao giờ nỡ giết hại chàng, bèn bình thản quay đầu ra sau. Cần cổ chàng xê dịch, lưỡi dao liếm sâu hơn vào vết thương, máu chảy ra nhỏ giọt, nhưng chàng chưa kịp cảm thấy đau rát thì Bích phu nhân đã giật mình nới tay. Ngô Bình chớp lấy thời cơ, hạ giọng khuyên nhủ:
– Mẹ, mau chạy đi, đợi quân cấm vệ đến rồi, bí kíp không những không lấy lại được mà tính mạng của tất cả chúng ta đều khó bảo toàn. Chi bằng mẹ hãy chạy trước, con sẽ cố gắng đưa cha con họ rời khỏi đây. Bí kíp theo Nhân Trí Vương ra khỏi Hoa Lư còn hơn cả bí kíp lẫn người đều bị kẹt lại hoàng cung.
Vũ Thị Bích thở hắt tỏ vẻ hậm hực, song lại buông tay đẩy Ngô Bình ra. Chàng loạng choạng ngã về phía trước, Như Như vừa kịp lao đến đỡ chàng đứng vững, khi chàng quay lại nhìn thì Bích phu nhân đã biến mất vào trong màn đêm; nghĩ đến vết thương nơi bả vai bà do mình gây ra, chàng không khỏi thầm lo âu. Như Như vội vàng rút khăn lau vết dao cứa trên cổ Ngô Bình, nức nở hờn trách:
– Bà ấy là ai? Đinh cô cô đâu? Sao chàng lại lừa em? Nhỡ bà ấy hại chết chàng…
Ngô Bình quay đầu nhìn nàng đầy âu yếm khiến nàng đang nói phải thẹn mà dừng lại. Nhìn cặp mắt nàng trong veo ngấn nước, nghe được giọng nàng đong đầy cảm xúc, chàng bèn nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay nàng vẫn đang săn sóc nơi cổ chàng, miệng đáp thật gọn:
– Bà ấy là Chiêu Sương, là mẹ nuôi của ta ở Linh Cung.
Dứt lời, Ngô Bình kéo Như Như đến gần nơi Nhân Trí Vương đang đấu với Phượng Hoàng, cẩn trọng quan sát, tính đường thoát thân. Thủ pháp của Phượng Hoàng, công bằng mà nói, so với năm xưa ra đòn sát thương trên cánh tay chàng, thật không có mấy khác biệt. Thoạt đầu chàng không rõ tại sao bản thân lại đánh giá thấp Phượng Hoàng, chiêu thức ả tung ra vẫn chính xác đến từng cú quặp trảo xoay tay, thủ đoạn tàn độc dứt khoát, điệu bộ ma mị như quỷ, đáng lẽ không thể xem thường; nhưng sau vài chiêu qua lại giữa ả và Nhân Trí Vương, chàng mới hiểu thật ra không phải võ công của Phượng Hoàng có vấn đề, mà là Thạch Ngọc Trảo chẳng đáng được so với trảo thủ của Lê Thám, có lẽ chính là Thạch Ngọc Nhu Trảo mà Kỷ Lục Nương từng một lần nhắc đến ở Cổ Pháp vào ngày chàng gặp gỡ Như Như lần đầu. Chuyện xảy ra đã hơn hai năm, chàng cũng không nhớ rõ hôm đó Kỷ Lục Nương đã nói những gì về Thạch Ngọc Nhu Trảo, chỉ biết cái tên ấy thật ấn tượng, đến mức vừa nhìn thấy Nhân Trí Vương xuất chiêu là chàng nghĩ ngay đến nó. Chính vì chẳng nhớ nổi chi tiết nào về món Nhu Trảo này, chàng lại càng tin trăm nghe không bằng một thấy, và dường như lời nói của Kỷ Lục Nương đã không chuyển tải hết sự lợi hại của bộ Nhu Trảo.
So với Thạch Ngọc Trảo nguyên gốc, Nhu Trảo uyển chuyển hơn, chậm rãi hơn, tinh vi hơn, nhưng chính vì thế cũng khó lường hơn; huống hồ Nhân Trí Vương đã quá rành bài bản Thạch Ngọc Trảo, hiển nhiên tạo ra Nhu Trảo là để khắc chế nhược điểm của bản gốc, Phượng Hoàng vì vậy mà buộc phải ở vào thế bị động, cố gắng lấy tốc độ xuất chiêu để át chế sự tinh vi của Nhu Trảo. Tuy vậy, có một điểm mà Phượng Hoàng vẫn chưa nhìn ra, ả ra tay càng dứt khoát bao nhiêu, dụng lực càng mạnh mẽ bao nhiêu, thì lại càng khiến cho độ lợi hại của Nhu Trảo tăng lên bấy nhiêu. Lê Thám thậm chí không cần vận lực hay di chuyển quá nhiều, trông cứ như ông đứng yên tại chỗ, lựa thế ra đòn để mượn lực từ chính chiêu thức của Phượng Hoàng mà đánh trả; thành thử, Phượng Hoàng càng đánh càng hao sức, Lê Thám càng đánh càng vượt trội. Tình hình này tất nhiên không thể kéo dài, trừ khi Lê Thám cố ý nương tay, không hạ gục Phượng Hoàng. Vậy mà chuyện quái lạ ấy lại đang xảy ra, khiến cho tình thế một lần nữa giằng co nực cười hệt như trận đánh giữa đám quân cấm vệ và Sa phu nhân ở sân trước Thư Điện hoàng cung.
Khoảnh khắc cân nhắc trôi vụt qua, ai cũng hiểu rõ nếu muốn đào thoát thì chỉ còn cách hạ gục Phượng Hoàng, nhưng cho dù hạ gục được ả thì cũng cầm chắc sẽ bị quân cấm vệ đuổi bắt, cơ hội trốn thoát thật mong manh như chuông treo chỉ mành, đó là chưa kể Xuân Lan vẫn chưa biết hiện đang ở đâu, rồi cả lối đánh có vẻ khoan nhượng mà Nhân Trí Vương đang dùng đối phó Phượng Hoàng. Ngô Bình chau mày khó hiểu, chợt nhớ đến nụ cười quyến rũ hiếm hoi của Phượng Hoàng ban nãy, liền hiểu ra tất cả. Nhân Trí Vương là đại cao thủ Thạch Ngọc Trảo, chắc chắn khi còn trẻ từng lưu lại núi Tản Viên, tuổi tác của ông và Phượng Hoàng không lệch bao xa, lại là anh em đồng môn, có khi đã nảy sinh cảm xúc nam nữ. Tuy vậy, khả năng Nhân Trí Vương không hề có tư tình gì với Phượng Hoàng là rất cao, dựa vào thái độ dửng dưng nhưng đường hoàng của ông khi gặp lại Phượng Hoàng. Về phần Phượng Hoàng, tuy đã gả cho chưởng môn phái Tản Viên là Phan Diễm Sơn, ả vẫn cùng Bạch Tượng cấu kết với Trần Gia Bang, ngấm ngầm phò tá Lê Long Đĩnh. Hành động này của ả đã đi ngược lại truyền thống lâu đời của núi Tản Viên là tuân mệnh vua_tức là phải tuân theo di mệnh truyền ngôi cho Lê Long Việt của Lê Đại Hành, chứng tỏ bản thân Phượng Hoàng nếu không tơ tưởng gì đến Nhân Trí Vương thì chí ít cũng không hề thật lòng với chồng là Phan Diễm Sơn. Rất có thể từ đầu Phượng Hoàng chọn theo Lê Long Đĩnh là vì biết đến mối quan hệ thân thiết giữa y và Ngọc Minh Vương Tử, ả muốn xoay chuyển cục diện theo hướng có lợi cho Lê Thám. Nay Lê Thám gặp lại Phượng Hoàng mà vẫn trước sau tỏ ra lạnh lùng, khiến ả nhất thời oán hận vung trảo ăn thua đủ với ông.
Ngô Bình vừa suy diễn, lại cảm thấy không thể thấu đáo trong tình trạng gấp rút thế này, bèn bám víu vào chút niềm tin cuối cùng, cho rằng Phượng Hoàng vội vàng chạy đến đây trước cả quân cấm vệ là vì lo lắng cho Lê Thám, liền cất giọng nói khẽ với Như Như:
– Với võ công của cha nàng, hạ Phượng Hoàng tuy không dễ nhưng cũng không phải quá khó. Nhưng nàng xem, rõ ràng họ không muốn xuống tay tổn hại nhau. Nếu cứ thế này, quân binh đến thì chúng ta không thể đi đâu được nữa. Nàng có muốn rời khỏi kinh thành cùng ta không?
Như Như mím chặt môi, dứt khoát gật đầu. Nàng siết chặt bàn tay Ngô Bình, nói:
– Em đã quyết rồi, chúng ta sống chết cùng nhau!
Đoạn, nàng vẫn không bỏ tay chàng ra, hai người mắt giao mắt đong đầy ý tình. Nàng nói lớn, giọng đột nhiên trở nên nghẹn ngào bi thảm:
– Cha, nếu đã không thể xuống tay với Phượng Hoàng Đại Nương, thì bốn người nhà chúng ta cùng nhau bỏ mạng tại đây thôi.
Phượng Hoàng nghe nói đến bốn người thì không khỏi bối rối, riêng Nhân Trí vương lại lấy làm khó hiểu, hai người lập tức dừng tay thủ thế. Phượng Hoàng ngập ngừng phủ định:
– Ta…không thể tính chung với các người được!
Như Như quay đầu nhìn ả, miệng cười nhạt nhưng nơi khóe mắt vẫn kịp rơi ra một giọt lệ:
– Dĩ nhiên rồi, bà có sống đến một nghìn lần cũng không bao giờ xứng với họ Lê chúng tôi.
Đến lượt Ngô Bình kinh ngạc, đầu lờ mờ nhận ra điều Như Như đang muốn nói. Nhân Trí Vương hiển nhiên càng kinh ngạc bội phần, chau mày gặng hỏi:
– Con…và hắn…
Đôi hàng lệ từ khóe mắt Như Như tuôn xuống ướt đẫm hai gò má, tay nàng siết tay Ngô Bình càng thêm chặt, giọng run rẩy:
– Con…con đã mang cốt nhục của anh Bình! Hắn mà biết…sẽ bót chết cả hai mẹ con. Trước sau gì cũng…
– Ngươi nói gì? Ngươi và hắn đã…_Phượng Hoàng nóng nảy ngắt lời Như Như, nhưng tới lượt ả cũng chấn động đến không thể nói trọn ý.
Như Như lờ ả đi, lệ tuôn trào hàng nối hàng, giọng càng lúc càng da diết run rẩy, chỉ có bàn tay đang nắm chặt lấy tay Ngô Bình là tuyệt nhiên không nới lỏng, cũng không biểu lộ chút hoang mang, ngược lại vô cùng dứt khoát. Ngô Bình thoạt đầu sốc đến hoa cả mắt, đầu óc rối tung rối mù, cố lục lại kí ức những ngày cùng Như Như ở Mộc Châu nhưng không thể nhớ ra liệu mình đã làm gì nàng rồi. Đến khi cảm thấy tay nàng siết chặt thêm, móng tay bấm vào da thịt nơi mu bàn tay, chàng mới định thần tỉnh trí, nhớ ra từ đầu đã ngụ ý cho nàng tìm lời lẽ nói khích Phượng Hoàng. May thay, biểu cảm vừa rồi của Ngô Bình vô tình rất phù hợp với hoàn cảnh, khiến cả Phượng Hoàng lẫn Nhân Trí Vương đều không chút nghi ngờ. Như Như kéo tay Ngô Bình quỳ luôn xuống đất, nàng gục đầu nói:
– Con gái bất hiếu, mong cha tha tội, nhưng con không thể tiếp tục bất nhân bất nghĩa. Dù anh Bình chưa chính thức làm lễ cưới hỏi con, nhưng trong thâm tâm con luôn xem anh ấy là…là chồng của mình, nay lại còn là…cha của đứa bé trong bụng. Con không cứ thể dứt ruột gả cho hắn rồi tiếp tục lừa dối hắn cả đời, không thể để anh Bình không được nhận mặt đứa trẻ này. Thưa cha, con không thể bảo toàn sinh mạng của tất cả mọi người, chỉ mong cha chấp nhận để con bảo toàn danh tiết, kết cục này là do con tự chọn, nhất định không bao giờ hối hận.
Như Như nói xong, cả Lê Thám và Phượng Hoàng đều câm lặng. Ngô Bình cũng siết chặt tay Như Như, tự ngẫm chiêu này quả thật rất tinh tường nhưng cũng thừa liều lĩnh, giả như Phượng Hoàng không vì nghĩ cho tính mạng Lê Thám mà cố chấp bắt người, thì Lê Long Đĩnh dù có muốn cũng không thể nào đường hoàng lập Như Như làm hậu phi, cứ cho rằng y chấp nhận qua mặt cả triều đình, kiên quyết cưới nàng bằng được, thì tự nàng khi thừa nhận có thai với người khác cũng đồng nghĩa với việc thà chết chứ không lấy y, kết cục có khi sẽ là ba người cùng chết thật. Ngô Bình không ngờ một lời mình nói ra lại tác động đến quyết định của Như Như mạnh mẽ đến vậy, lòng chàng ăn năn vô hạn, thầm trách mình nếu không hỏi nàng có muốn cùng mình rời khỏi không, thì có lẽ nàng sẽ chọn cách khác ít nguy hiểm hơn để lừa gạt Phượng Hoàng. Nàng đem danh tiết cả đời ra đánh đổi, cũng chính là nàng đang muốn chứng minh tấm lòng son sắt vẫn luôn dành cho chàng. Chợt nghĩ đến giọng nói run rẩy của nàng và những giọt lệ thấm ướt ngực áo, chàng hiểu ra cảm xúc của nàng là thật, nàng khóc vì phải nói dối Nhân Trí Vương, khóc vì đã đặt trọn sinh mệnh của cha nàng vào tay chàng.
Tự nhủ đã đến nước này thì không còn phải cân nhắc gì thêm nữa, chàng bật đứng dậy, vung gươm lao đến chém Phượng Hoàng ngay trong lúc ả vẫn còn đang sững sờ dao động. Lưỡi gươm vung lên, Phượng Hoàng bối rối đưa trảo thủ ra đỡ, nhưng ả chưa kịp vận lực, lưỡi gươm sắt bén đã gọt mất bàn tay trái của ả. Phượng Hoàng thét lên đau đớn, dùng tay còn lại hốt hoảng gom lấy gom để mấy dải áo nhằm bọc lấy chỗ vết thương. Sắc diện ả xanh xao trắng bệt, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống bàn tay đỏ máu với những ngón tay kinh dị chưa kịp chết hẳn đang vùng vẫy trên mặt đất. Cao thủ Thạch Ngọc Trảo mất đi một bàn tay thì như mất nửa cuộc đời!
Phượng Hoàng rũ rượi đổ người xuống đất, Lê Thám bồn chồn lao đến đỡ lấy thân người ả, ông dang tay ôm gọn ả vào lòng, nhẹ giọng ân cần trấn an:
– Không sao cả, đừng hoảng loạn. Nghe lời ta, quay về núi Tản Viên với Diễm Sơn đi, hắn luôn thật lòng với cô, đừng tự chuốc lấy khổ sở vì ta nữa. Có nghe ta nói không, cô không được hoảng loạn!
Tông giọng êm đềm vỗ về Phượng Hoàng, ánh mắt Nhân Trí Vương lại nhìn Ngô Bình đầy dò xét, cái nhìn ấy dường như bất mãn, lại dường như thấu cảm. Qua ánh mắt Nhân Trí Vương, Ngô Bình biết rằng mình đã đánh giá đúng giao tình giữa ông và Phượng Hoàng, cũng biết rằng ông thật ra đang nghĩ gì. Chàng chặt đi của Phượng Hoàng một bàn tay, Lê Thám hiển nhiên phải giận chàng, mặt khác, có thể chính do vết chém đó mà tâm tính Phượng Hoàng sẽ biến chuyển; chàng vừa tạo ra một chấn động, một bước ngoặt, một biến cố đầy rủi ro mà Lê Thám lường trước là sẽ phải diễn ra nếu muốn xoa dịu con người lãnh cảm của Phượng Hoàng; ngặt một nỗi, ông không bao giờ đủ nhẫn tâm để tạo ra một biến cố như vậy, nên trong hờn trách ông dành cho chàng, có cả sự hàm ơn.
Nhân Trí Vương để Phượng Hoàng tựa đầu vào lòng mình. Không lâu sau đó, khi tiếng bước châm rầm rập đổ về, Phượng Hoàng giật mình bừng tỉnh. Ả hốt hoảng dùng bàn tay còn lại đẩy Nhân Trí Vương ra, khóc lóc vỡ òa:
– Mau đi đi, đi hết cả đi! Tôi sẽ không bao giờ tơ tưởng đến ngài nữa. Đi mau!
Lê Thám chua xót nhìn Phượng Hoàng, giọng trầm buồn:
– Hứa với ta, cô phải quay về núi Tản Viên!
Phượng Hoàng đưa tay lau nước mắt, quay mặt lãnh đạm gật đầu. Nhân Trí Vương nhìn dáng áo xanh lục xương xương ấy một lần nữa rồi vội vã bật dậy, cùng Như Như và Ngô Bình lẩn vào màn đêm đen đặc.
Đoàn quân cấm vệ cùng Lê Long Đĩnh vừa hộc tốc chạy đến thì chỉ còn thấy Phượng Hoàng ngồi thất thần, mắt cắm chặt vào bàn tay lạnh ngắt nhuộm máu trơ trọi nằm trên mặt đất. Phía trước ngục thất cháy bừng bừng với cánh cửa mở toang là vài chục xác lính chết do bị đầu độc và thêm vài chục người nữa thoát ra từ trong đám cháy đang xếp thành hàng quỳ rạp chờ đợi án phạt thảm khốc khó tránh khỏi. Hai con ngươi đen thẳm thẳm của nhà vua như khoét sâu vào bóng lửa, giọng trầm đặc u ám toát ra hơi lạnh đến sởn gai ốc:
– Bọn chúng đâu rồi?
Phượng Hoàng tự trào bật ra một âm thanh khô khốc, nói:
– Đừng phí công nữa, cô ta đã có thai với nhân tình rồi!
Hai nắm tay Lê Long Đĩnh siết chặt, gân xanh nổi lên chằng chịt dọc từ bàn tay lan đến cổ, mặt y đổi sang tím ngắt, mắt đỏ au đầy hung tợn, duy chỉ có hơi thở dường như vẫn nhịp nhàng đều đặn cách bất thường. Chẳng phải y đang hô hấp, mà là đang lấy hơi để tự nuốt lấy cơn oán hận sắc nhọn xẻ nát trái tim mình. Cổ họng y hóa ra khô rang, lưỡi như đông cứng lại, cánh tay đầy sát khí tước lấy thanh gươm của tên lính đứng gần nhất, đích thân hạ sát một lượt mấy chục mạng người đang quỳ gối chờ chết trên nền đất rồi đơn độc lao đi vun vút vào bóng đêm, hệt như một con thú săn mồi, một thứ chúa tể sơn lâm mới. Y biết rất rõ, phải đi đâu để bắt kịp nàng.