Chương 37: Hoàng hậu (phần 5)

Yến Lan thất thểu bước trong vô định, trước mắt phải đi đâu về đâu, nàng thật sự không màng nữa. Ban nãy vừa từ biệt Xuân Lan, nàng chưa kịp rời khỏi thì thấy Cảm Thánh một mình cầm kiếm đi lại, vì hiếu kì mà cũng vì lo lắng cho Xuân Lan, nàng bèn nán lại theo dõi Cảm Thánh. Tận mắt trông thấy Long Đĩnh đánh nhau đến bỏ cả sinh mạng với Ngô Bình, Như Như kia vẫn quyết không hồi tâm chuyển ý, tận mắt thấy hoàng hậu Cảm Thánh vốn uy phong diễm lệ, lại cam chịu vì ông chồng đế vương mà không xuống tay với tình địch, nàng lần đầu thật sự được nhìn rõ, ở vị trí của một người ngoài cuộc, thế nào là bất lực, là tuyệt vọng. Dù tim có rỉ máu, mắt có khô lệ, hau bàn tay có điên cuồng níu giữ, thì những điều vốn không phải của mình vẫn cứ mãi không thuộc về mình! Nàng không nén nổi, bèn bật cười mỉa mai giễu cợt đám người kia.

Bọn họ đi cả rồi, an toàn hết cả rồi, thật là tốt! Mặc cho Lê Long Đĩnh nổi cơn cuồng nộ thét gọi Trương Tuấn phong tỏa kinh thành, hoàng hậu Cảm Thánh vẫn đủ tỉnh táo gặp riêng Trương Tuấn, thực hiện cam kết với Xuân Lan. Còn lại nàng, nàng chẳng cần phải đến chỗ Lý Công Uẩn, cũng chẳng cần phải làm thêm điều gì cho bọn người Xuân Lan và Ngô Bình, từ lúc này trở đi, nàng với bọn họ thật sự đã là người ngoài cuộc.

Đi một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đến trước điện Tử Hoa. Khu điện đơn sơ mộc mạc, ẩn trong lùm tre trúc xanh rì mướt mắt, xung quanh vắng lặng ảm đạm, giữa khoảnh sân lại có một thiếu niên đang đứng tần ngần. Thấy nàng đến, y lẳng lặng giương mắt nhìn nàng, vẻ mặt bâng khuâng, dáng điệu lạc lõng. Nàng tiến đến gần, nhoẻn miệng cười nhạt, y liền cất tiếng chào:

–       Tiểu thư Yến Lan!

Nàng gật đầu chào y, nói gọn:

–       Cam Mộc!

Hai người ngây ra nhìn nhau một hồi, sau cùng Cam Mộc thểu não thở dài, nói:

–       Quận chúa đi rồi, phen này Lý tướng quân cũng đôi chỗ khó xử.

Yến Lan nhíu mày, rồi chợt hiểu lời Cam Mộc, nàng bèn hỏi:

–       Anh ấy ra ngoài thành hỗ trợ cho bọn họ rồi à?

Cam Mộc gật đầu, nói thêm:

–       Là ý của thiền sư Vạn Hạnh!

Nghe nhắc đến Vạn Hạnh, Yến Lan phần nào yên tâm, liền nhẹ giọng trấn an Cam Mộc:

–       Họ tự có tính toán riêng, cậu đừng quá lo. Sao cậu không đi theo quận chúa của cậu?

Cam Mộc nhăn trán, đáp:

–       Lẽ ra nên đi theo, nhưng lại nghĩ đi theo cũng chẳng để làm gì!_y do dự một hồi, lại nói tiếp_Tôi muốn theo Lý tướng quân hơn!

Yến Lan mỉm cười cảm thông, nói:

–       Hợp tình hợp lý mà! Cậu còn trẻ, khí thế bừng bừng, vốn không nên đi theo mấy người bọn họ về nơi sơn dã ở ẩn.

Nói xong, tự ngẫm lại mình, nụ cười trên môi nàng vụt tắt. Nàng thở dài quay nhìn điện Tử Hoa, thấy hết thảy cửa đều mở toang, trên chiếc bàn lớn trong nội điện đặt ngăn nắp một khay triều phục hoàng hậu, vải vóc tươi tắn rực rỡ, mũ miện sáng loáng cầu kì. Bất chợt, nàng nghĩ đến anh trai cùng mẹ là Lý Công Uẩn, nghĩ đến nhà bố đẻ ở Linh Cung châu Ái, nghĩ đến cơn cuồng loạn thịnh nộ của Lê Long Đĩnh, lại nghĩ đến vị trí cô dâu hoàng tộc đang để trống ngay trong ngày đại hôn, lòng nàng cuồn cuộn bi thương, nhưng trong tâm trí lại nhen nhóm chút hy vọng. Anh trai cùng mẹ của nàng vốn là cái gai trong mắt Lê Long Đĩnh, lần này lại đi hỗ trợ cho nhóm người Mộc Hương Trang chạy khỏi kinh thành, tương lai sẽ càng khó trụ lại trong triều. Tuy vậy, chỉ cần anh nàng có thể giúp Long Đĩnh gỡ gạt lại chút thể diện hoàng gia, thì dù hắn có ghét cay ghét đắng đến chừng nào, cũng vì vậy mà không vội lấy mạng. Chuyện thể diện ấy, nếu Công Uẩn không thể làm, thì nàng sẽ làm thay, xem như giúp thiền sư Vạn Hạnh và anh trai cân bằng thế lực với phe cánh của hoàng hậu Cảm Thánh. Nghĩ vậy, nàng ung dung đi vào nội điện. Cam Mộc cũng im lặng đi theo, đến khi thấy nàng chạm vào bộ áo cưới, mắt lóe lên tính toán, y mới lắp bắp gọi:

–       Tiểu thư Yến Lan!

Nàng ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn y, ánh mắt y vẫn còn giữ được vẻ trong veo của một thiếu niên mới lớn, ánh mắt ấy mặc dù không giống lắm nhưng lại chất chứa khí khái tuổi trẻ, như ánh mắt của thiếu niên Ngô Bình mười một tuổi mà lần cuối cùng nàng được nhìn thấy đã bẵng đi từ rất lâu rồi. Bất chợt nhớ người cũ, nàng trở giọng xót xa:

–       Cậu liệu có hiểu được chăng? Từng ngày một, nhìn những gì mình đã từng có trôi tuột khỏi kẽ tay như một dòng cát, tay nắm càng chặt, càng muốn níu giữ thì cát chảy càng nhanh. Cảm giác đó, không hẳn chỉ là đau đớn hay khổ sở, nó khiến người ta mỗi ngày đều phải tan nát cõi lòng, cười cũng thương tâm, khóc cũng thương tâm, nói cũng thương tâm, im lặng càng thương tâm.

Lời lẽ của nàng khiến Cam Mộc có phần hoang mang. Nàng thôi không nhìn y nữa, quay lại tiếp tục ve vuốt vải vóc cùng mũ miện, nói:

–       Chẳng phải cậu bảo muốn theo Lý tướng quân sao? Từ giờ trở đi, ta là quận chúa của cậu, cậu mau đi tìm bọn nội quan lo việc lễ nghi, nhắc nhở chúng sắp đến giờ cử hành đại hôn, tự chúng sẽ biết cách đưa được hoàng thượng về. Lập hậu không phải chuyện nhỏ, đến giờ mà không tìm được người để tấn phong thì thể diện hoàng tộc còn đặt vào đâu được?

Cam Mộc trợn mắt kinh dị nhìn Yến Lan, miệng há hốc. Yến Lan bình thản giải thích:

–       Ta trở thành hoàng hậu, dù chỉ là thế thân, cũng là chuyện có lợi cho Lý tướng quân. Hay là, cậu muốn nhìn thấy phe cánh của hoàng hậu Cảm Thánh nhân vụ việc lần này, lấy cớ giáng họa lên anh em ta?

Cam Mộc không nói nổi nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy biến đi. Còn lại một mình Yến Lan ở điện Tử Hoa lạnh lẽo u ám, tự mình lật giở từng lớp vải vóc, ôm gọn vào người rồi lặng lẽ đi vào buồng trong, tự mình thay y phục, tự mình điểm trang, tự mình tết tóc. Khi nàng đội xong mũ miện, cũng là lúc từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước nóng hổi, thấm luôn vào lớp phấn ửng hồng nơi gò má, đôi môi xinh xẻo đỏ hồng lại nhoẻn thành một nụ cười kiêu sa.

Đúng giờ Ngọ, lễ sắc phong được cử hành trước sân Đại điện Bách Bảo Thiên Tuế. Chiếu chỉ ban xuống, phong con gái Nhân Trí Vương là quận chúa Ngọc Minh – Lê Thị tước Hoàng hậu, hiệu Thừa Ân (1). Hoàng Hậu Thừa Ân thuận lợi nhận chiếu sắc phong, bái lạy vua và hoàng hậu Cảm Thánh tại đại điện Bách Bảo Thiên Tuế, sau đó trở về điện Tử Hoa nhận lạy của phi thiếp, cung nhân và nội quan các cung. Mọi nghi thức diễn ra chóng vánh, xong việc ai nấy đều được lệnh rời khỏi điện Tử Hoa, dẫu trong lòng có cảm thấy bất thường cũng không kịp lời qua tiếng lại với nhau.

Về phần bá quan văn võ trong triều, tất cả đều chỉ biết Nhân Trí Vương đã qua đời trong trận cháy phủ đệ riêng vào tháng mười năm ngoái, chuyện Ngọc Minh vương tử bỗng dưng đổi thành Ngọc Minh quận chúa cũng không biết đối chứng ở đâu, thân thế hoàng hậu Thừa Ân vì vậy càng không minh bạch, ai ai cũng lấy làm khó hiểu nhưng vẫn ngậm miệng làm thinh, chỉ có tin đồn trong hậu cung lẫn ngoài quan trường là bắt đầu được lan truyền, loạn lớn chưa thấy nhưng từ đây mà thành hình.

Đêm càng về khuya, điện Tử Hoa càng cô tịch. Hoàng hậu Thừa Ân không ưa đông đúc, đã sớm đuổi hết cung nữ ra ngoài cửa đứng hầu. Cam Mộc dù ở chức quan chi hậu, đêm hôm không phải xuất cung, nhưng cũng không tiện vào trong nội điện, cũng đành đứng gác ở ngoài.

Đã gần nửa đêm rồi vẫn không thấy bóng dáng vua Lê ngự giá đến điện Tử Hoa, Cam Mộc bồn chồn không yên, một mặt lo lắng không biết Ngọc Minh quận chúa thật đã an toàn rời kinh thành hay chưa, mặt khác lại e sợ Lý Công Uẩn phải gánh hết thịnh nộ. Y lay hoay đoán già đoán non một hồi thì không cầm lòng nổi, bèn chạy đi nghe ngóng tin tức. Đi ngang sân điện Long Lộc, y chợt nghe thấy bên trong có tiếng roi vụt rất mạnh, bèn hiếu kì dừng lại xem. Xung quanh binh lính đứng gác dày đặc, y mới lẻn vào một bụi cây để nhìn trộm vào trong. Cảnh tượng bày ra trước mắt khiến y hai phần kinh sợ tám phần kinh ngạc, kẻ cởi trần quỳ thụ hình ngay giữa sân chính là Trương Tuấn. Chẳng rõ hắn được ban cho bao nhiêu nhát roi, đã chịu được mấy nhát, chỉ thấy viên cấm vệ quân cứ cầm roi vụi không ngừng, còn tấm lưng Trương Tuấn đã máu thịt nát bươm cả rồi.

Trên thềm điện, Lê Long Đĩnh ung dung ngự trên ngai nhìn xuống. Cạnh bên hắn là hoàng hậu Cảm Thánh mặt cắt không còn hột máu nhưng ánh nhìn lạnh băng vẫn lì lợm ghim chặt vào Trương Tuấn. Hồi lâu, viên cấm vệ ngừng vụt roi, Trương Tuấn xem chừng không trụ nổi nữa, cố gắng gượng ngẩng đầu nhìn Lê Long Đĩnh và hoàng hậu Cảm Thánh, thều thào mấy tiếng tạ ơn tha mạng rồi đổ gục ra đất. Hoàng hậu Cảm Thánh hơi chau mày, cả người nhoài về trước, toan nhổm dậy thì Lê Long Đĩnh đã lên tiếng khiến nàng lập tức rụt người lại:

–       Năm mươi roi ấy hắn đã gánh giúp hậu rồi. Về phần hậu, quỳ trước cửa điện Long Lộc đến khi nào mặt trời đứng bóng thì thôi.

Dứt lời, hắn đứng bật dậy, rảo chân bước đi, nói:

–       Đến điện Tử Hoa!

Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tuấn bị phạt đòn, cũng là lần đầu tiên biết đến chuyện cả hoàng hậu Cảm Thánh gia thế hiển hách cũng bị phạt quỳ, Cam Mộc quá đỗi ngạc nhiên cùng khiếp đảm, giờ lại nghe loáng thoáng vua Lê nhắc đến điện Tử Hoa thì càng hoảng hồn, không kịp ngoảnh lại nhìn xem hoàng hậu Cảm Thánh và Trương Tuấn thế nào rồi, y vội vàng cuống quýt chạy trước về điện Tử Hoa báo tin.

Cam Mộc thình lình xô cửa xông vào khiến Yến Lan giật mình đánh bể cả tách trà nóng trên tay, nàng liền bực bội trách mắng:

–       Ma đuổi theo ngươi à?

Cam Mộc thở hổn hển, đáp:

–       Trương Tuấn bị phạt đòn, hoàng hậu Cảm Thánh bị phạt quỳ ở điện Long Lộc. Hoàng thượng hắn, hắn…

Chưa kịp dứt lời, bọn cung nhân bên ngoài đã nháo nhác ùa vào báo tin:

–       Nương nương, hoàng thượng ngự giá!

Nhìn mặt đứa nào đứa nấy hớn hở, Yến Lan càng thêm bực tức, bèn quát đuổi:

–       Đã bảo cút hết ra ngoài kia mà!

Bọn cung nhân ngơ ngác nhìn nhau, đứa này kéo đứa nọ lục tục lui ra. Còn lại Cam Mộc âu lo nhìn Yến Lan, nói:

–       Tiểu thư Yến Lan, hắn đang nổi giận, đừng đổ thêm dầu vào lửa là được!

Yến Lan cười mỉa, đáp:

–       Ta chẳng rành hắn hơn ngươi sao? Nếu không đã không có gan ở đây làm hoàng hậu! Ngươi nhớ cho kĩ, từ rày về sau không được nhầm lẫn, ta là hoàng hậu Thừa Ân, là nương nương của ngươi, bỏ mấy tiếng tiểu thư Yến Lan kia đi!

Cam Mộc lặng thinh không đáp, cặp lông mày vẫn chau lại căng thẳng. Yến Lan thúc giục:

–       Mau tránh đi, đừng để hắn thấy ngươi còn ở đây, mau đi đến phủ đệ của Lý tướng quân!

Cam Mộc biết không thể chần chừ lâu hơn, bèn cúi mình cáo lui rồi nhanh chân chạy biến. Y vừa đi chưa lâu, nàng đã nghe thấy đoàn hộ giá lớn tiếng báo tin từ ngoài cổng. Long Đĩnh tự thân đẩy cửa bước vào, đám quân cấm vệ cùng nội quan cung nữ theo hầu đều được lệnh ở lại ngoài sân điện. Nhìn thấy hắn, Yến Lan mới thong dong đứng dậy, tiến đến cách hắn ba bước, quỳ xuống dập đầu hành lễ, nói:

–       Thần thiếp Thừa Ân bái kiến hoàng thượng!

Long Đĩnh khinh khỉnh nhìn xuống lưng nàng, mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nói:

–       Thừa Ân, đặc thừa ân sủng, là dành riêng cho nàng, cô mà cũng xứng tự xưng hai chữ Thừa Ân đó sao?

Vẫn sấp mình dưới chân y, nàng khoan thai đáp:

–       Xứng hay không xứng chẳng phải do thiếp. Hoàng thượng bảo xứng thì sẽ xứng, bảo không xứng thì thiếp có chết cũng không dám nhận.

Long Đĩnh nghiến răng trừng mắt nhìn xuống, tự đoán định một hồi rồi đi lại ghế ngồi, lệnh cho nàng đứng dậy. Nàng cũng ra vẻ bình thản tạ ơn, đứng dậy rót trà dâng cho hắn rồi đứng hầu chuyện cạnh bên. Hắn hớp một ngụm trà đã nguội lạnh, dằn tách xuống bàn, giọng cứng như đá:

–       Ai xúi bẩy cô thay chỗ nàng? Nếu cô chịu khai thật, trẫm hứa sẽ không làm khó cô.

Yến Lan làm bộ cười hắt, cố nặn ra giọng điệu hết sức tự nhiên:

–       Chỉ sợ hoàng thượng không tin là do thần thiếp tự muốn gả cho hoàng thượng.

–       Gan cô cũng lớn lắm! Đừng nghĩ trẫm không dám giết lũ mờ ám các người!

Nhớ ra hoàng hậu Cảm Thánh vừa bị phạt quỳ, nàng liền mượn chuyện đưa đẩy:

–       Thiếp dù có mười lá gan thì cũng chỉ có một cái mạng, làm sao dám qua mặt hoàng thượng? Thiếp từng hứa đưa quận chúa về Hoa Lư cho hoàng thượng, chẳng phải đã làm được rồi hay sao? Giờ quận chúa được người ta thả đi ngay trước hôn lễ, thiếp vô duyên vô cớ bị biến thành kẻ thất tín, trong lúc cấp bách mới đành…đem thân mọn ra gỡ gạt lại thể diện hoàng tộc. Thần thiếp ngu muội, không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, mong hoàng thượng rộng lượng tha mạng.

Long Đĩnh ngồi lặng trên ghế một lúc lâu, càng lặng càng lâu lại càng khiến Yến Lan bồn chồn kinh sợ. Chẳng mấy chốc, mồ hôi lạnh lấm tấm vương đầy trên trán, tứ chi nàng lạnh toát, phải gắng gượng kiềm giữ mới khỏi run rẩy. Trong lúc tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập thình thình trong lồng ngực, nàng đột nhiên chết điếng người, chưa kịp phản ứng đã thấy cổ tay đau nhói vì bị năm ngón tay rắn chắc của Long Đĩnh thô bạo siết chặt. Hắn dằn mạnh cổ tay nàng khiến cả người nàng mất đà đổ sụp xuống ngay dưới chân hắn. Đoạn, hắn một tay siết chặt bả vai trái của nàng, một tay nắm cằm nàng đẩy lên, mắt hắn như hai tia chớp trong giông bão, chỉa thẳng vào mắt nàng. Nàng rụt người lại, theo phản xạ né ánh nhìn của hắn, liền bị hắn nạt nộ:

–       Nhìn vào trẫm đây!

Đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng khó thở, cảm giác có lực phản kháng nhưng lại không thể phản kháng, phải đè nén hạ mình, phải chấp nhận vong thân, thật sự rất khó chịu! Cảm giác ấy như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé lòng nàng, như hàng trăm bộ móng cào xước tự tôn nàng. Nàng cắn răng tuân phục, ngẩng nhìn vào mắt hắn, không rõ từ lúc nào mọi thứ xung quanh đều bị nhòe đi bởi vồng nước ầng ậng trên tròng mắt, cay lắm, xót lắm, nhưng không được rơi lệ.

Trái lại, hắn nhìn bộ dạng thảm hại của nàng lại bật cười rú lên như điên dại, hai nắm tay càng siết chặt nơi bả vai và chiếc cằm nàng, đau buốt. Cười một trận đã đời rồi, ánh nhìn của hắn từ phẫn nộ đổi sang tà ác, khiến trống ngực nàng đập chậm từng nhịp cảnh báo. Bàn tay nơi cằm nàng vẫn siết chặt nhưng bàn tay nơi bả vai lại nới lỏng, di chuyển gần về phía cổ rồi chậm rãi luồn vào dưới lớp áo. Hắn vẫn để nàng ngồi bệt trên đất, lại cúi xuống lột dần y phục của nàng. Nàng nhục nhã quay đi, hắn lại nắm cằm nàng kéo về nhìn hắn, đến khi nửa thân trên của nàng trống trải rồi, mắt hắn mới rời khỏi mắt nàng, điềm nhiên quét xuống cổ nàng, ngực nàng, rồi sau cùng trút ra một tiếng cười lạnh lẽo. Hắn ghé vào tai nàng, nói thật khẽ:

–       Tính đem thân mọn nhà ngươi ra gỡ gạt lại thể diện hoàng tộc? Hay nhà ngươi ngây thơ tưởng rằng trẫm chung tình với nàng thì sẽ bỏ qua cho tấm thân mọn của nhà ngươi? Lầm to rồi! Hoàng cung vốn không phải chỗ của ngươi! Trẫm có lòng, ba lần bảy lượt đuổi khéo ngươi đi, ngươi lại cứ lì lợm tìm về. Lần này, ngươi không được trách trẫm tàn độc với ngươi đâu!

Dứt lời, hắn rời khỏi ghế, toan bế xốc nàng lên. Nàng kinh hồn khiếp đảm, đến lúc này mới cảm thấy sợ hãi tột độ, bèn run rẩy đẩy hắn ra. Hắn không vội vã, chỉ siết chặt lấy tay nàng, mặc nàng gồng mình chống cự, hắn thư thả nói:

–       Ngươi muốn làm hoàng hậu, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu. Nhưng ngươi cũng nên biết trước sau nặng nhẹ một chút. Đã phóng lao sao còn không có gan theo lao? Không có trẫm thì ngươi đã bỏ mạng thê thảm ở am Thanh Tịnh rồi. Nói cho ngươi biết, hoàng hậu Cảm Thánh dù có sai phạm gì thì sau lưng cô ta vẫn có cả gia tộc Bùi thị chống lưng. Còn ngươi, đã tự hiến thân cho trẫm mà còn không biết điều thì đừng trách trẫm dồn anh trai ngươi vào chỗ chết!

Thân thể nàng dần dần nới lỏng theo từng lời của hắn. Nỗi sợ hãi trong nàng nhường chỗ cho sự kinh tởm tột cùng, lệ đọng trên mắt cuối cùng cũng tuôn chảy thành dòng, nàng bình tâm nhớ lại mục đích của bản thân, cả người lập tức buông lơi, thôi hẳn chống cự.

Hắn khó chịu nhìn nàng, trong phút chốc bất chợt nhớ đến Như Như mới đêm hôm trước còn cự tuyệt hắn ở điện Tử Hoa này, bây giờ đã cao chạy xa bay cùng tình lang, hắn uất đến không chịu nổi. Người hắn cần lại kiên quyết cự tuyệt hắn, người hắn không thiết lại tự dẫn thân thế chỗ. Càng cảm thấy mình cô độc, hắn càng cảm thấy đám người xung quanh thật quá kinh tởm. Lòng nguội lạnh hẳn, tâm trí lấp đầy hận thù, hắn khinh rẻ ném mớ y phục của Yến Lan vào nửa thân trên của nàng, đứng bật dậy cười khàn rồi nói:

–       Đừng tưởng trẫm không biết ngươi muốn gì!

Dứt lời, hắn quay lưng rời khỏi điện Tử Hoa, cửa mở bỏ đi không màng khép lại.

Gió lạnh từ ngoài tràn vào quấn lấy thân thể Yến Lan. Nàng sởn người nổi gai óc, mắt nhòa lệ không nhìn được gì nữa, tim đau thắt từng cơn, tâm trạng nhục nhã đủ bề, nhưng lại có thể trút ra một hơi thở nhẹ tựa sương đêm. Lần đầu tiên nàng thật sự thấu hiểu lý do tại sao Như Như có thể quay lưng vứt bỏ tất cả để đi theo Ngô Bình. Hoàng cung này vốn là một cơn ác mộng, Lê Long Đĩnh lại càng khiến cho nó trở thành một cơn ác mộng tồi tệ không lối thoát. Hoàng hậu Thừa Ân như nàng, những tháng ngày tiếp theo sẽ sống không bằng chết.

Chú thích:

(1) Về các hoàng hậu của Lê Long Đĩnh, sử sách không đề cập nhiều, chỉ nói đến việc Long Đĩnh lập bốn hoàng hậu, trong đó có hoàng hậu Cảm Thánh. Hoàng hậu Thừa Ân là một nhân vật hư cấu dựa vào ba vị trí hoàng hậu bị lịch sử bỏ khuyết, tên hiệu do tác giả tự đặt.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này