Chương 38: Gian trá (phần 2)

Mùa hè khí trời oi bức, đêm xuống sương không đủ lạnh. Sáu người đi từ sáng sớm đến tối mịt, mang thân phận bị triều đình lùng bắt nên không dám vào nhà trọ, cũng không dám đến đình làng gần đó xin trú ngụ, đành náu tạm ở miếu Thành Hoàng nơi bìa rừng. Khu rừng này lắm hổ nhiều rắn, tối đến không một bóng người, gửi thân ở đây đã là liều mạng, nên sáu người thoạt đầu không ai chợp mắt nổi.

Dọc đường, Tòng Phương đã kịp báo lại với Ngô Bình về việc Mộc Hương sơn trang bị Lê Long Đĩnh phái sát thủ đến đốt giết, khiến chàng cả ngày bất an, đau lòng nghĩ đến công sức ba đời tổ tiên gầy dựng tại Mộc Châu, lúc nghỉ chân vì vậy mà càng trăn trở mất ngủ. Chàng cứ thế ngồi thu lu một góc, vừa canh giấc cho Như Như xem chừng đang giả vờ say ngủ, vừa bâng quơ nghe Nhật Lão và Lê Thám lời qua tiếng lại.

Nhật Lão biết Lê Thám là bậc chính nhân quân tử, từ đầu đã không kiêng kị gì, đi với nhau một ngày đường thì lại càng thêm tự nhiên. Thế là, hai người mất ngủ cùng nhau ngồi nói chuyện thâu đêm. Nhật Lão hỏi:

–       Từng nghe vương gia thông thuộc võ công thiên hạ, nhưng tôi tự thấy ban sáng lúc mới gặp mặt chưa hề để lộ võ công, sao vương gia lại biết tôi là Nhật Lão?

Lê Thám cười đáp:

–       Nhật Lão, lời người ta đồn đại, mong ông đừng xem là thật. Chuyện võ học trên đời, tôi từ lâu đã không còn để tâm. Trường phái võ công càng ngày càng mới, tinh hoa càng lúc càng nhiều, còn tôi suốt ngày ở mãi trong bốn bức tường, tự nhiên tầm nhìn cũng sẽ trở nên hạn hẹp_Lê Thám nói đến đây thì bật cười thật nhẹ, trù trừ một lúc mới nói tiếp_Chuyện danh tính của ông, kể ra hơi dài dòng. Là thế này! Trần Gia Bang tráo phi rồi vu oan cho Nhật Nguyệt sơn trại, ông phải đưa Mỵ Nương đến Mộc Hương sơn trang ẩn náu, những chuyện ấy tôi đã biết từ lâu. Về sau, Mộc Hương trang gặp nạn, đoán nguyên nhân có liên quan đến ông, tôi bèn để tâm lo lắng. Mấy năm gần đây, con gái tôi không mấy khi ở trong phủ, cứ thỉnh thoảng lại đi Lục châu. Bắt nó ở nhà thì lo nó không vui chuyện cầu thân, mà để nó đi thì sợ giang hồ hiểm ác, cho nên tôi sai Cam Mộc lén đi theo trông chừng. Thông qua Cam Mộc, tôi biết nó đang qua lại với Ngô công tử, lại nghe Cam Mộc bảo công tử ấy là sư đệ của Lý tướng quân, tôi bèn tìm thiền sư Vạn Hạnh để hỏi thăm gốc gác, mới hay Ngô công tử là con cháu của họ Ngô ở Mộc Hương sơn trang. Từ tối hôm qua, tôi quan sát công tử ấy và con gái, biết ngay y chính là người nhà họ Ngô nọ. Sáng nay khi vừa từ trong hoàng cung leo ra ngoài, tôi thấy ông định dùng đao cắt dây, cách thức sử đao lại theo Phong Vân Tửu Đao. Người biết Tửu Đao, lại đi cùng với Ngô công tử của Mộc Hương trang, tôi bèn đoán tám chín phần chính là Nhật Lão!

Nhật Lão nghe đến đây, cặp chân mày có hơi chau lại, nói:

–       Vương gia thông qua Ngô Bình mà biết danh tính của tôi, phần nhiều là vì lo lắng cho quận chúa, nhưng nếu chỉ lo lắng cho quận chúa không thôi, làm sao vương gia lại còn nhớ đến tôi? Chuyện này…

Ánh mắt Nhật Lão nhìn Lê Thám đột nhiên chuyển từ hiếu kỳ sang áy náy, giọng chùng xuống cảm kích, Nhật Lão chậm rãi nói tiếp:

–       Chuyện này chỉ có thể giải thích rằng, tôi đã phiền vương gia lo nghĩ cho sự minh bạch của tôi từ nhiều năm rồi.

Lê Thám mỉm cười hiền hậu, nói:

–       Ông vì hôn sự của tôi mà bị liên lụy, từ lúc phát hiện ra sự thật, tôi chưa lúc nào thôi áy náy. Lúc đó, tôi phải đắn đo cân nhắc, lựa chọn giữa ông và người Khau Phạ, sau cùng vì người Khau Phạ mà đành nhắm mắt làm ngơ chuyện của ông, trong lòng cứ thấy khó chịu không yên. Nay nhìn thấy ông vẫn yên ổn mạnh khỏe, tôi mới cất được gánh nặng trong lòng.

Nhật Lão cảm thán, nói:

–       Oan ức của tôi, có vương gia nhiều năm thấu hiểu, có thể xem như vương gia đối với tôi chưa gặp mặt đã là tri kỉ. Nay có duyên đi cùng nhau, tôi càng phải cảm tạ trời cao. Chỉ tiếc hôm nay không có rượu, cũng không có trà, đành mượn miếu Thành Hoàng này làm chứng, xin vương gia nhận của tôi một vái.

Dứt lời, Nhật Lão chắp tay khom người, Lê Thám vội cản lại, nói:

–       Đã xem tôi là tri kỉ, mong ông đừng lễ nghi này nọ mà làm mất đi nghĩa khí giang hồ. Ông là bậc tiền bối, tôi là hậu bối, vái này của ông tôi không dám nhận!

Nhật Lão cười xòa, bất giác nhìn sang Ngô Bình, giọng chùng xuống:

–       Vương gia đã trọng nghĩa khí hơn lễ tiết, tôi cũng mong vương gia đừng trách thằng bé khốn khổ ấy nữa. Nó tuy trẻ người nông cạn, nhưng với quận chúa là một dạ một lòng…

Ngô Bình còn đang lo ngại Lê Thám không thích mình thì tâm sự ấy liền bị Nhật Lão đem ra nói hộ, chàng liền bối rối gọi khẽ:

–       Ông ngoại…

Lê Thám không lấy đó làm phiền lòng, ngược lại quay sang Ngô Bình, cười nói:

–       Ta không giận không trách gì cậu, nhưng tâm tư người làm cha này còn đôi chỗ vẫn chưa thấu, nhất thời khiến cậu hiểu lầm thái độ của ta. Mong rằng sau này cậu sẽ hiểu.

Ngô Bình ngơ ngác nhìn Lê Thám một lúc, cảm thấy không gian xung quanh quá im lặng, mới giật mình đáp:

–       Tạ vương gia độ lượng!

Lê Thám nhìn chàng dò xét một chốc rồi quay đi, thở dài nói:

–       Nhật Lão, ông xem, có phải tôi đã chiều hư con gái rồi chăng?

Xuân Lan từ đầu chỉ im lặng lắng nghe, đến đây hiểu ý Lê Thám, bèn đột ngột lên tiếng:

–       Vương gia, tình thế lúc ấy, sợ rằng không còn cách khác hay hơn. Quận chúa vì lo vương gia nương tay với Phượng Hoàng, nên mới cắn răng dựng chuyện.

Lê Thám gật gù, khẩu khí vẫn còn chất chứa buồn bực:

–       Nhưng về sau, lẽ ra nó nên tin ta, không liều mạng xông vào giữa đỡ đòn như vậy! Chẳng lẽ còn sợ ta không đấu lại Long Đĩnh hay sao!

Nhật Lão chau mày không hiểu, biết Lê Thám đang lúc buồn phiền nên cũng không tiện hỏi, đành im lặng chờ đợi. Xuân Lan thấy mình khi không khơi lại uẩn khúc trong lòng Lê Thám thì thật dở, bèn mượn cớ đá sang chuyện khác, vốn là chuyện khiến nàng nặng lòng nghĩ ngợi từ sáng đến giờ:

–       Vương gia nhắc đến Lê Long Đĩnh, khiến tôi có chút khó nghĩ, nhân lúc mọi người đều còn thức, đem ra giãi bày luôn vậy. Mộc Hương sơn trang bị lệnh tru diệt, không biết tiếp đến có phải là Linh Cung không?

Lê Thám chau mày, tuy chưa hiểu lắm ý Xuân Lan, nhưng cũng hạ giọng nhận định:

–       Linh Cung? Linh Cung Thập Nhị Giáp ở châu Ái mấy năm gần đây tự dưng không còn chút tiếng tăm nào trên giang hồ, quả thật có chút bất thường. Nhưng mà, im hơi lặng tiếng như vậy cũng tốt, triều đình sẽ không có lý do để mắt đến.

Xuân Lan cười buồn, nói:

–       Vương gia có điều còn chưa hay. Mới đêm hôm qua, Tị Cung phu nhân Văn Thị và Dậu Cung phu nhân Vũ Thị đều có mặt ở hoàng cung, kẻ thì gây náo loạn thư điện, người thì đốt phá điện Khai Phong.

Ngô Bình nghe nhắc đến Linh Cung liền nghĩ đến Vũ Thị Bích, lòng chùng hẳn xuống. Chàng dự định cứ để Xuân Lan giải thích với Lê Thám, mình tránh can thiệp câu nào sẽ tốt câu đó, nhưng nghe đến đây, lại tự thấy có trách nhiệm phải lên tiếng xác nhận, bèn nói:

–       Vương gia, người mới tối hôm qua đốt ngục thất ép ngài giao bí kíp chính là Dậu Cung phu nhân của Linh Cung.

Xuân Lan quay sang nhìn Ngô Bình, ánh mắt nhanh chóng đổi từ kinh ngạc sang hài lòng, rồi lại từ hài lòng sang thương cảm. Lê Thám chỉ chau mày, hỏi:

–       Hôm qua ta thấy hình như bà ấy cố ý nương tay với cậu, trong lòng đã sẵn ngạc nhiên, nhưng còn ngại con gái ta nghĩ ngợi lung tung nên chưa tiện hỏi. Giờ cậu khẳng định bà ấy là Dậu Cung phu nhân, ta càng thêm khó hiểu.

Ngô Bình cúi gằm mặt xuống, đầu mày chau lại, nhỏ giọng nói:

–       Bà ấy là mẹ nuôi của tôi!

Lê Thám càng nghe càng thấy lạ, biểu cảm thẳng thắn phơi bày cả trên gương mặt, nhưng lời chưa kịp ra đến đầu lưỡi đã vội vàng nuốt ngược vào trong, mắt chăm chú quan sát Ngô Bình. Xuân Lan thấy vậy, bèn đỡ lời:

–       Vương gia, thân thế Ngô công tử khá phức tạp, không thể nào chỉ dăm ba câu là nói rõ hết được. Hiện giờ, thiết nghĩ chuyện đáng quan tâm hơn vẫn là ở Linh Cung.

Tòng Phương đột nhiên lên tiếng:

–       Tôi thấy, hay là mấy người chúng ta cứ đến Linh Cung thăm dò xem sao đã!

Nghe lời Tòng Phương, Xuân Lan cảm kích vô cùng, nhưng bao nhiêu tâm tư lo lắng đều phải nén lại, nói:

–       Nhưng chúng ta đang bị triều đình lùng bắt. Nếu quả thực Lê Long Đĩnh muốn nhân lúc này tru diệt Linh Cung, thì chẳng phải chúng ta vừa thoát khỏi đã lại tự chui đầu vào rọ hay sao?

Như Như từ đầu chỉ vờ nhắm mắt ngủ, đến đây không kiềm được, bèn sốt ruột ngồi dậy, nói:

–       Cha, Tứ Nương! Chuyện này con có thể đảm bảo, Lê Long Đĩnh muốn mượn tay Lý Công Uẩn tàn sát Linh Cung. Sáng nay khi gặp Lý Công Uẩn, chúng ta đều thấy y chẳng có vẻ gì là sắp phụng mệnh đến Linh Cung. Hơn nữa, hai người Tị Dậu Cung phu nhân xuất hiện tại hoàng cung vào đêm hôm qua, nếu Lê Long Đĩnh thật sự muốn tiêu diệt Linh Cung thì sẽ không đợi đến sáng nay đâu. Mật lệnh tru diệt Mộc Hương sơn trang, con đoán hắn chỉ thuận miệng nói ra trong lúc còn đang oán hận con cự tuyệt hắn.

Ngô Bình ngoài mặt tuy cố gắng kiệm lời nhưng trong lòng kỳ thực đang sôi sục lo âu, chàng nhanh mắt liếc sang Như Như, thấy nàng dường như cũng ôm cùng một bầu tâm sự như mình, bèn đánh liều nói:

–       Nhưng nói vậy không có nghĩa là Linh Cung an toàn. Lê Long Đĩnh đã để mặc cho Tị Dậu phu nhân làm loạn hoàng cung, rất có thể sau đó sẽ phái người bám theo truy lùng chứng cứ gán tội cho Linh Cung. Sợ rằng, một khi bọn họ đã quay về châu Ái, hắn mới phát lệnh tru diệt thì sao?

Ai nấy đều im lặng, không thể phủ nhận khả năng Ngô Bình vừa đưa ra. Sáu người cùng suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng Nhật Lão quyết định:

–       Ta thấy chúng ta cứ đến châu Ái. Hiện giờ chúng ta chưa bị lộ hành tung, chỉ cần khi đến địa phận châu Ái thì cẩn thận quan sát trước sau, sợ gì bị triều đình phát hiện!_nói rồi, Nhật Lão nhìn khắp lượt mọi người, thấy Lê Thám vẫn còn trầm tư, mặt không rõ là biểu cảm gì, bèn hỏi_Nhân Trí Vương, ngài thấy thế nào?

Lê Thám không vội trả lời Nhật Lão mà quay sang nhìn con gái. Như Như bình thản đón nhận ánh nhìn của cha, tay lại làm như vô tình nắm lấy tay Ngô Bình. Lê Thám không tỏ thái độ gì, cười đáp lời Nhật Lão:

–       Quê nhà của tôi ở châu Ái. Cũng lâu rồi, tôi chưa về thăm lại. Mọi người muốn đến đó, cha con tôi sẽ cùng đi.

Châu Ái, rằm tháng năm, năm Ứng Thiên thứ mười bốn (1007).

Dậu cung Vũ Thị Bích mình mang thương tích chạy khỏi thành Hoa Lư, tinh thần hoang mang bấn loạn. Từ lúc nghe Ngô Bình nhắc đến Thần Nữ người Khau Phạ, Vũ Thị biết Linh Cung không còn là chốn an toàn, nhưng trong lúc cấp bách khó nghĩ, người lại đang bị thương, bà nhận ra ngoài Linh Cung, mình thật sự không còn nơi nào để đi về, đành thuận đường xuôi chân trở ngược lại châu Ái.

Rằm tháng năm trăng sáng, Vũ Thị về đến Linh cung lúc trời đã tối hẳn, từ bên ngoài nhìn vào thấy đèn đóm bên trong đã tắt, bà thở phào nhẹ nhõm. Vũ Thị theo thói quen đi đến cửa Tây trổ vào sân Dậu điện, giữa đường lại nghe phía sau có tiếng bước chân chạy đến gần cửa chính, bèn nép luôn vào tường ẩn thân. Rất nhanh sau đó, tiếng chân bước lại vọng xa dần, dường như là sang cửa phụ phía Nam Linh Cung. Ban đêm ban hôm đến cửa chính thăm dò rồi trở sang cửa phụ, hành tung của kẻ nọ so với bà lại hệt như in, rõ là cùng một tâm trạng. Vũ Thị nhếch mép cười nhạt, lập tức quay người bám theo. Quả nhiên, kẻ nọ chạy đến cửa Nam trổ vào Tị điện. Vũ Thị chờ cho ả mở cửa rồi bất ngờ xông tới bẻ trật khớp vai ả, đợi ả quay lại phản ứng, bà điểm luôn vào khẩu huyệt của ả, đạp mạnh vào hai cẳng chân rồi kề kiếm vào cổ, khống chế ả đi sang Đại điện, vừa đi vừa la:

–       Tướng công! Tướng công! Văn Thị Sa muốn hại chết thiếp!

Cả Linh Cung phút chốc náo động, ai nấy hớt hải theo tiếng la của Vũ Thị Bích kéo đến sân Đại điện. Chỉ trong chớp mắt, Đào Khanh cùng các phu nhân, công tử đã vây quanh Vũ Thị Bích và Văn Thị Sa. Trông bộ dạng thương tích thê thảm, tóc tai rối bù, áo quần xước rách của Vũ Thị, dù hiện tại Văn Thị đang bị khống chế, ai ai cũng bán tín bán nghi rằng Văn Thị Sa mới là kẻ giở quỷ kế với Vũ Thị Bích. Chỉ riêng Đào Công Lục là con trai Văn Thị, nhìn thấy mẹ bị kề kiếm vào cổ thì không nhịn được, bèn hung hăng tuốt kiếm xông ra đối chất với Vũ Thị. Y miễn cưỡng gượng giọng nể nang:

–       Bích phu nhân! Thân mẫu của con dù đắc tội với phu nhân thì ở đây trên cũng còn có phụ thân, dưới còn có các phu nhân khác! Phu nhân khinh mạn kề kiếm vào cổ thân mẫu con như vậy, phép tắc Linh Cung còn đặt ở đâu?

Tị cung Sa phu nhân gả cho Đào Khanh trước Dậu cung Bích phu nhân những hơn hai năm, lời vừa rồi của Công Lục chính là nhằm vào vai vế thứ bậc mà nhắc khéo Vũ Thị. Nào ngờ, Vũ Thị bỏ ngoài tai lời y nói, một mực hướng về Đào Khanh, tiếp tục tố giác:

–       Tướng công, thiếp được chàng cho phép, đến Hoa Lư dò tìm Man Thiện bí kíp, lại bắt gặp ả ác phụ này ở đấy. Thiếp ngạc nhiên lắm, bèn âm thầm theo ả đột nhập hoàng cung, phát hiện ả cũng đến đó lấy cắp Man Thiện bí kíp. Không rõ ả làm thế nào mà biết rất rõ bí kíp cất giấu ở thư điện hoàng cung, thiếp cứ tưởng là do tướng công muốn bọn thiếp hỗ trợ lẫn nhau nên mới sơ suất lộ diện, nào ngờ bị ả đoạt kiếm đánh cho suýt chết. Thiếp thấy ả đã thuận lợi lấy được bí kíp rồi, nhưng không rõ hiện giờ ả có đang giữ bí kíp không nữa. Tướng công! Dù thế nào, chàng cũng tuyệt đối đừng vì bí kíp mà bỏ qua chuyện lần này, ả rõ ràng muốn hại chết thiếp mới thôi!

Giọng điệu của Vũ Thị Bích mười phần uất ức, khiến ai nấy đều nhầm tưởng rằng Vũ Thị thật sự vì lo sợ Đào Khanh trọng bí kíp mà Văn Thị lấy được, sẽ nhắm mắt cho qua chuyện hục hặc giữa bà và Văn Thị ở Hoa Lư. Riêng Văn Thị Sa, trong lòng đã ngộ ra Vũ Thị đang âm mưu tố giác thân phận gián điệp Trần Gia Bang của mình, nhưng vì đã bị điểm khẩu huyệt nên đến nửa câu cũng không biện bạch được.

Đào Khanh nghe đến Man Thiện bí kíp, quả nhiên tuyệt tình bỏ qua chi tiết Vũ Thị suýt chết, cao giọng hỏi Văn Thị:

–       Sa Sa, nàng lấy được bí kíp rồi sao?

Vũ Thị vờ phẫn uất la lên:

–       Tướng công!

Đào Khanh bất chấp lời Vũ Thị, giục Văn Thị trả lời:

–       Sa Sa, nàng đừng sợ! Có ta ở đây, không ai được bạc đãi nàng!

Vũ Thị Bích ngoài mặt giữ vẻ bất mãn nhưng trong bụng lại mừng thầm. Đào Khanh dù ân cần hứa hẹn đảm bảo nhưng đến nửa câu yêu cầu Vũ Thị thả Văn Thị ra cũng một mực không nói, chắc chắn trong lòng đã có nghi ngờ. Vũ Thị thuận nước đẩy thuyền, kéo Văn Thị đối diện mình rồi tát ả một cái, song lại kín đáo giải khẩu huyệt cho ả, quát:

–       Tiện phụ! Tướng công hỏi sao không có gan trả lời?

Nói rồi bà làm bộ vô tình nới lỏng tay, Văn Thị vùng ra được liền nóng nảy tát trả một cái vào mặt Vũ Thị, quát:

–       Ngươi mới là tiện phụ thủ đoạn!

Vũ Thị ôm mặt, giơ tay toan đánh trả. Đào Khanh mất kiên nhẫn, nạt nộ can thiệp:

–       Bích Bích, ngươi thôi ngay! Sa Sa, bí kíp đâu?

Văn Thị trừng mắt nhìn Vũ Thị rồi quay sang Đào Khanh, mở miệng định nói nhưng bất chợt nhận ra mình tuyệt đối không nên nói câu nào, bèn im lặng khổ sở. Đào Khanh thấy vậy thì sừng sộ xông đến nắm áo Văn Thị, gằn giọng đe dọa:

–       Ngươi, giao bí kíp ra đây!

Văn Thị sợ sệt liếc nhanh sang Công Lục, cắn môi nói:

–       Thiếp không có!

Đào Khanh giật mạnh vạt áo kéo Văn Thị lại thật sát, nói:

–       Vũ Thị Bích nói có đúng không? Ngươi muốn giết cô ta? Là vì bí kíp? Hay còn vì kẻ nào khác xui khiến ngươi? Vì Bang hội Amaravati (1)? Hay là triều đình Chiêm Thành?

Văn Thị Sa thất vọng cười khổ, nói:

–       Ta là phản đồ của Amaravati, bất chấp tất cả để đi theo ngươi, vậy mà gần ba mươi năm qua, ngươi vẫn không tin ta một chút nào sao?

Đào Khanh đanh mặt nhắc nhở:

–       Ngươi muốn đoái công chuộc tội, muốn đem bí kíp quay về Chiêm Thành!_Y vung tay chỉ tứ tán vào các phu nhân, mắt vẫn ghim chặt vào Văn Thị Sa_Các ngươi, được bao nhiêu kẻ thật lòng thật dạ với ta? Chẳng phải đều vì lợi mà hợp, đều muốn dựa dẫm lợi dụng nhau để tìm Man Thiện bí kíp hay sao?

Vũ Thị Bích thấy kế chia rẽ của mình thật sự hiệu quả, Đào Khanh lại còn dám nói ra những lời bạc bẽo như vậy, bà bèn tự đắc đảo mắt ngó một lượt biểu cảm khó chịu của các phu nhân khác. Hoan hỉ chưa được bao lâu, bà đột ngột nhận ra trong số các phu nhân thiếu mất Mùi cung Trịnh Thị Đoan, cơn ớn lạnh lập tức truyền dọc sống lưng.

Vừa lúc đó, Mùi cung đột ngột xuất hiện, hớt hải chạy vào từ cổng chính, hoảng loạn nói:

–       Tướng công! Thiếp phát hiện người của triều đình đang trên đường đến đây! Thuộc hạ thiếp đem theo đều đã bị thủ tiêu cả rồi!

Vũ Thị chau mày khó hiểu, bà vừa từ Hoa Lư về, dọc đường để tâm rất kỹ lưỡng, rõ ràng không có quân binh bám theo. Họa chăng, chỉ có thể là mật thám triều đình. Tuy vậy, dù Trịnh Thị Đoan nói thật hay nói dối, cũng đều phải lấy cẩn trọng làm đầu, Vũ Thị bèn thừa cơ cùng đóng kịch với Trịnh Thị, nói:

–       Tướng công, nhất định là hành tung của Văn Thị Sa bị bại lộ rồi! Nếu triều đình tìm thấy ả ở đây, sẽ có chứng cớ gán cho chúng ta tội tạo phản!

Đào Khanh dứt khoát nói:

–       Giết ả đi là xong!

Các phu nhân dù không ưa gì Văn Thị Sa, nhưng sẵn cơn thất vọng về Đào Khanh, bèn lên tiếng phản đối hạ sách tàn nhẫn ấy. Thìn cung Lã Thị Vy, Dần cung Lê Thị Ngọc, Mẹo cung Trần Thị Dương cùng đồng thanh nói:

–       Không được giết Sa phu nhân!

Trịnh Thị Đoan cũng nói vào:

–       Tướng công, dù có giết ả cũng không xóa bỏ được thân phận phu nhân Linh Cung của ả. Huống chi thiếp nghĩ, triều đình chỉ muốn gán bừa một cái cớ để tận diệt chúng ta. Nghe nói cách đây vài ngày, Mộc Hương sơn trang vô duyên vô cớ đã bị đốt thành tro bụi! Chàng là đệ tử của Ngô Định, không thể tránh khỏi liên can đâu!

Vũ Thị nghe đến đây thì nhận ra ngay thâm ý của Trịnh Thị, muốn rũ bỏ khỏi ân oán với ả ta, chỉ còn cách tạm thời tạo thuận lợi cho ả, bèn nói:

–       Tướng công, chúng ta tạm lánh đi. Triều đình không tìm thấy người, bất quá lại đốt thêm mấy gian nhà nữa. Chuyện đã đến nước này, không thể bám trụ lại đây chờ chết được!

Đào Khanh đang cơn giận dữ, hung tin truyền đến tới tấp thì càng mất bình tĩnh, nghe mấy lời của Trịnh Thị Đoan và Vũ Thị Bích liền cảm thấy có lý, sẵn giọng hỏi:

–       Chúng ta nên đi đâu?

Bùi Thị Đào từ đầu đã âm thầm quan sát thái độ của ba người Vũ Thị Bích, Văn Thị Sa và Trịnh Thị Đoan, đến đây cũng lên tiếng tán đồng ý kiến của Trịnh Thị:

–       Tướng công, trong rừng sâu có ngôi miếu lạ, chàng còn nhớ không? Hay là chúng ta đến đó đi!

Ai nấy nghe đến đây đều ngẩn người, nhớ lại chuyện xung đột với Thạch Hà phái mười năm trước, tại một ngôi miếu lạ nằm sâu trong cánh rừng phía Bắc. Mọi người mau chóng quay về phòng thu dọn đồ đạc, lại sai thuộc hạ ngụy tạo hiện trường, đập tung bới loạn nội thất Linh Cung để xóa dấu vết, sau đó lệnh cho tất cả thuộc hạ tản ra xung quanh dò la tin tức. Sắp xếp xong xuôi đâu đó, Đào Khanh dắt gia quyến theo đường rừng đi sâu vào cánh rừng phía Bắc.

Dọc đường, Vũ Thị Bích để tâm dò xét thái độ của Trịnh Thị Đoan, thấy ả ta không rời gót khỏi Đào Khanh quá nửa bước, điệu bộ thân cận ấy vốn đã có từ mấy năm nay, ngoài Trịnh Thị Đoan và Lã Thị Vy, Đào Khanh dường như không còn tin tưởng phu nhân vào nữa. Tuy vậy, Trịnh Thị thường ngày hành tung ám muội, chỉ có những kẻ hành tung cũng ám muội như ả mới có thể nhận mặt nhau, cho nên hôm nay sau khi bịa ra câu chuyện quân binh triều đình đang trên đường đến tiêu diệt Linh Cung, Trịnh Thị càng bình thản bao nhiêu thì lại càng bất thường bấy nhiêu. Vũ Thị Bích tự thấy mình không đọ lại nổi Tây Âu Độc Thủ của Trịnh Thị Đoan, càng vì lo sợ thân phận Chiêu Sương của mình sẽ dẫn đường cho Thần Nữ đến châu Ái, trước sau gì cũng không thể nán lại Linh Cung, bà bèn tính kế tẩu thoát.

Khi nhìn thấy ngôi miếu thấp thoáng cách vài trượng trong tán rừng âm u, Trịnh Thị Đoan từ từ đi chậm lại, ả tuột dần ra sau đoàn, lẩm nhẩm đếm người rồi mau chóng nhận ra Vũ Thị Bích đã không còn trong nhóm nữa. Ả khinh mạn cười nhếch miệng, nhưng không lên tiếng báo động mà nhẹ nhàng tháo một bên găng tay ra. Đoàn người vừa đến trước cổng miếu, Đào Khanh ra lệnh dừng lại rồi cùng các phu nhân nhóm một đống lửa nhỏ. Lửa sáng soi rõ mặt người, đến lúc này mọi mới nhận ra đã thiếu mất Dậu cung Bích phu nhân. Đào Khanh nhăn mặt bực bội, hỏi:

–       Ban nãy ai đi chung với Bích Bích? Nàng ta đâu rồi?

Các phu nhân im lặng nhìn nhau, chẳng có ai để tâm đến Dậu cung Vũ Thị Bích cả. Trịnh Thị Đoan đột ngột đề xuất:

–       Để thiếp đi tìm cô ta! Chắc là bị thương nên không theo kịp.

Đào Khanh gật đầu, Trịnh Thị liền quay người đi thẳng. Còn lại Đào Khanh, các phu nhân, công tử thì chọn chỗ ngồi quanh đống lửa mới nhóm. Bọn họ vừa đặt người xuống đất chưa được bao lâu, đột nhiên ai nấy đều cùng kinh hoàng la á lên một tiếng. Lần lượt người này đến người nọ đều bị một vật sắc nhọn rạch nhẹ vào ót, ngay sau đó họ tiếp tục cảm thấy tứ chi bải hoải, cả người mệt lả không còn sức chống cự, đồng thời vai ngực đau thắt từng cơn hết sức khó chịu. Ai nấy bất giác nghi ngờ đảo mắt một vòng tìm thủ phạm, trong đầu nghĩ ngay đến Vũ Thị Bích, nhưng cuối cùng lại thấy Trịnh Thị Đoan, không biết đã quay lại từ lúc nào, đứng vững ngay bên cạnh thân người sụp quỵ của Đào Khanh.

Chú thích:

(1) Amaravati: Một thành bang cổ của Chiêm Thành.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này