Trận này tuy là trận cuối vòng bảng, lẽ ra phải rất gay cấn nhưng cuối cùng lại bao hài, mà cũng bao chán. Đây có lẽ là cái giá phải trả cho sự ăn chắc, khi mà hai đội Đức – Mỹ chỉ cần hòa nhau hoặc thắng thua cách biệt không quá một bàn, trong trường hợp mấy ông Ghana cũng không thắng cách biệt mấy ông Bồ Đào Nha từ một bàn trở lên, thì coi như là cả hai bạn Đức – Mỹ đều vào vòng 16.
Thảm cho mấy bạn Ghana, đã không thắng thì chớ, còn bị thua 2-1. Thế là trận Đức – Mỹ, dù có kết quả thắng thua cách biệt một bàn, hai bạn vẫn ung dung đi tiếp vào vòng sau. Một trận đấu mà đội thắng thì vui ít, đội thua thì không buồn nhiều, cổ động viên hai bên còn cười tươi như hoa, tung tim cho nhau các kiểu…thì thật giống trận giao hữu!
Hiệp một buồn ngủ không thể tả, dù có đó những pha Đức ép sân nhưng các anh thay phiên nhau sút trật lất ra ngoài, hoặc là sút rất là nhẹ nhàng, nhẹ nhàng,… *ngáp*
Về sau có khá hơn một chút nhờ những pha Đức chuyền bóng cho trọng tài (hoặc trọng tài cản phá bóng, muốn hiểu sao thì nó là vậy đó), rồi những pha Mỹ va chạm với trọng tài đến bật ngửa giữa sân. Hiệp 2 còn hài hơn, hai anh Mỹ tự va chạm với nhau trong vòng cấm của người ta rồi tự nằm lăn quay ra đất! Thôi kệ, nhờ vậy mà tôi đã không ngủ.
Lảm nhảm ngoài lề tí cho vui ấy mà! Về trận ngày hôm nay thì cơ bản là chả có gì để nói, ngoài những việc xoay quanh chuyện có hay không có dàn xếp giữa hai đội:
1/ Nếu đây không phải là một trận thắng, và nếu không có pha cản phá cứu thua cuối trận của Lahm, thì quả thật không thể không nghĩ đến chuyện dàn xếp kết quả. Tại sao? Tại vì Mỹ đá trật giuộc đủ bận, còn Đức thì xìu xìu ển ển rất trưởng giả. Kết luận đưa ra là, hai bên đều đang giấu bài và tìm cơ hội lừa tình lẫn nhau!
2/ Mục đích của Đức ở hiệp 2 rất rõ ràng: kiếm bàn thắng cho Klose và bảo đảm thể lực cho toàn đội. Ấy vậy mà nghiệt ngã thay, người ghi bàn lại là Muller, mà mình đồ rằng trái đó chính Muller cũng không nghĩ là sẽ vào! @@
3/ Thật lòng mình cũng muốn Mỹ đi tiếp, mà hình như mấy anh cũng vậy! Cho nên tâm trạng sau đó rất là hài: vì Đức đã …lỡ ghi bàn, nên sẽ không ghi bàn nữa, toàn đội cứ lượn lờ thong thả ở giữa sân, chuyền bóng qua lại cho nhau như đá tập. Cá biệt có vài pha, thấy rõ ràng Mỹ dâng lên tấn công, mà ngó mãi cũng chỉ thấy 2 hậu vệ Đức cùng 1 thủ môn chơi chuyền bóng cho nhau, khoảng trống nó lồ lộ thế kia rồi, mà Mỹ vẫn…đá ra ngoài…
4/ …cho đến tận mấy phút bù giờ, (đáng nể là tôi cầm cự được tới tận những phút bù giờ), Mỹ đột nhiên chơi lừa tình kiểu Hà Lan, Lahm lao lên cản phá bàn thua trông thấy, tôi mới nhẹ lòng. Hóa ra họ đá thật! Cũng nhờ vậy mà 4 phút bù giờ trở thành 4 phút hấp dẫn nhất trận đấu!
4 bis/ Thật ra lúc ấy Đức có cản phá hay không cản phá thì đại cuộc cũng đã định rồi, vì khi đó tỉ số trận Bồ Đào Nha – Ghana đã là 2:1, Mỹ không cần gỡ hòa vẫn có thể đi tiếp. Có điều, nếu người Đức không cản phá cú đó, có lẽ tin đồn dàn xếp sẽ càng bị thổi cho phồng lên, cho nên cuộc tình dù đúng dù sai thì Lahm vẫn phải là người cản phá.
5/ Không liên quan lắm, nhưng mà hôm nay hai HLV hai bên rất là “emotional”, cứ thay phiên nhau kêu gào làm động tác các kiểu, giống như nỗ lực khẳng định rằng: “Chúng tôi không có yêu nhau!”, để rồi khi trận đấu kết thúc, lại vui vẻ khoác tay nhau vừa trò chuyện vừa đi vào. Thật chứ, trong một tình cảnh hội ngộ nhạy cảm như vậy, nếu hai ông không làm lố, dám bọn truyền thông sẽ chụp mũ thật, nhất là khi mà những diễn biến trên sân cứ như thể là họ dàn xếp thật vậy!
6/ Sau trận này, dự là ba má sẽ la lối đàn con một trận vì cái tội đã quá khinh suất trên sân. Nhưng dù sao Đức cũng đã tranh thủ được 90 phút nhẹ nhàng tản bộ và sút tập. Ráng lên các anh, trận sau có muốn đi bộ với chả phòng ngự kiểu chào đón đối phương welcome to my goal như hôm nay thì cũng không được nữa đâu!
Sài Gòn
28/06/2014
P.S: Dành cho những ai không hiểu mục số 5 và 6, HLV Mỹ Klinsmann từng là HLV của đội tuyển Đức cho đến năm 2006, khi đó, HLV Đức hiện tại là ông Joachim Loew còn là phụ tá của ông Klinsmann. Sau sự kiện World Cup 2006, ông Klinsmann rời khỏi vị trí HLV đội tuyển Đức và nhường vị trí ấy lại cho ông Loew. Đến năm 2011 thì ông Klinsmann chính thức tiếp quản đội tuyển bóng đá Mỹ.