Đây là thời lượng của chương trình “Lảm nhảm sau trận đấu”, số phát hành cuối của mùa World Cup 2014. Dự là sẽ không được khách quan và đầy đủ lắm tại vì tác giả là fan Đức!
Lời nguyền “Sân Nam Mỹ” đã được phá, mà điều hạnh phúc nhất với tôi là chính người Đức đã hóa giải lời nguyền ấy! Trận chung kết Đức – Argentina đã diễn ra vô cùng nghẹt thở với chiến thắng cuối cùng thuộc về người Đức. Fan của ” trai[s] một team” CHLB Đức xin chia buồn cùng “team một trai” của Lionel Messi Argentina.
Về trận chung kết Đức 1:0 Argentina, rõ ràng đây chính là luận cứ xác đáng nhất phản bác lại những nhận định từ phía fan Đức cho rằng gặp Argentina ở chung kết sẽ dễ vô địch hơn gặp Hà Lan! Câu kéo đến 120 phút, dễ dễ cái búa ấy!
Thực tế cho thấy, việc kéo dài trận đấu ra đến 120 phút và bàn thắng chỉ đến ở phút thứ 114 đã khiến hàng triệu CĐV hai bên phải kêu gào đòi dùng thuốc trợ tim cấp tốc, cộng với việc kêu cầu đến các thế lực thần bí, trước màn trình diễn quá ư cân bằng nhưng cũng quá ư vô duyên từ phía cả hai đội. Không biết mọi người thế nào, nhưng với riêng tôi, 3 phút bù giờ hiệp 2 là 3 phút bị ép tim nhất từ trước đến nay, đến cái mức độ mà mỗi lần bóng vào chân cầu thủ Argentina là hết dám nhìn luôn, giống như mấy lúc xem phim kinh dị mà con ma nó chuẩn bị xuất hiện ấy!
1/Từ đầu trận đấu, khi nghe tin Sami Khedira bị chấn thương, tôi đã lờ mờ nhận thấy một nỗi sợ hãi cho hàng thủ của tuyển Đức, dù nói một cách công bằng thì phía Argentina cũng bị mất Di Maria. Mà đúng thật vậy, cái sự vắng mặt của Di Maria không biết có để lại thiệt hại gì nặng nề cho Argentina không, nhưng cái sự thiếu vắng Sami Khedira thì đã mấy lần suýt nữa giáng quả đấm vào mặt CĐV Đức rồi. Pha đau tim đầu tiên và kinh điển nhất chính là pha Toni Kroos giật bóng ra sau cho…cầu thủ Argentina! Lạy Chúa, may mà người đón bóng không phải Messi, nếu không chắc fangirl sẽ hận Kroos đến hết năm 2014, 2015 mất!
2/ Suốt 45 phút hiệp một, điều gây ức chế nhất cho fan Đức có lẽ là bức tường bê tông dày đặc trước khung thành Argentina. Người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng fan Đức chỉ thấy các bóng áo trắng nỗ lực khoan thủng bức tường ấy trong vô vọng, hết lần này đến lần khác! Cuối hiệp một, sau khi đã có được những giải pháp tương đối đẹp cho việc tiếp cận cầu môn thì mấy bạn Đức lại dứt điểm hết sức nghiệp dư, khiến cho tôi đây phải tự cắn nát tay mình để kiềm chế. Thật may, phía Argentina cũng thế.
3/ Nói thì nói vậy thôi, trận chung kết mà, chuyện nghiệp dư hay không nghiệp dư thật ra không quan trọng bằng bàn thắng. Cho nên vào khoảnh khắc Argentina sút tung lưới Đức, tôi đang chuẩn bị rưng rưng chực khóc thì “anh” trọng tài biên lại phất cờ báo việt vị, khiến tôi thấy yêu “anh biên” vô cùng. Biết là việt vị đó, nhưng ở trận chung kết, chỉ cần cờ không phất lên thì việt vị hay không việt vị cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Phải không?
4/ Nhưng nói vậy không có nghĩa là những trọng tài người Ý hôm nay không làm cho fangirl tức điên lên được. Tôi yêu trọng tài biên bao nhiêu thì lại hận trọng tài chính bấy nhiêu, cụ thể là ở pha rút thẻ vàng “tọng vào mồm” Bastian Schweinsteiger của tôi như bảo mẫu hành hung trẻ nhỏ vậy! Sau đó tôi cũng đã ráng cố gắng căng con mắt lên ở mấy pha chiếu chậm để xem Schweinie đã phạm lỗi chi, nhưng càng xem càng bực. Người ta đá hiền như vậy, sao nỡ ép uổng người ta?
5/ Mà người hiền thường hay bị trù dập. Từ hiệp 2 trở đi, mà đặc biệt là ở cuối hiệp phụ, thật tình tôi có một kết luận hết sức trực quan là một đám Argentina bu vô dập một mình Schweinie của tôi! Đùa chứ, chơi kungfu cũng phải một đấu một, đã chơi kungfu trên sân cỏ rồi còn chơi hội đồng, ai chịu cho nổi?
6/ Mấy ngày trước trận chung kết, ngồi tán dóc với Mai muội, tôi có đùa rằng muốn mua áo đấu của Đức nhưng không biết nên mua số nào, vì tôi thích cả team. Đến lúc thấy Schweinsteiger bị cào rách mặt, máu đổ ròng ròng, tôi chợt nhớ đến vẻ mặt buồn bã của anh ở trận thua chung kết EURO 2008. Khi ấy, bất giác tôi nghĩ rằng, mặc kệ Đức thắng hay thua ở đất Brazil, tôi cũng muốn ghi nhớ mãi về Bastian Schweinsteiger. Người ta chỉ nhớ đến đội vô địch, còn tôi, tôi lại chỉ muốn nhớ đến cái mặt máu nhưng ôn hòa và hiền lành của anh, nên tôi quyết định nhắn tin nhờ Mai muội mua hộ áo số 7.
7/ Mặc dù theo phép ngụy biện “post hoc ergo propter hoc” thì cái đến sau không phải lúc nào cũng là kết quả của cái đến trước, nhưng thôi kệ bà nó, tôi sẽ luôn nghĩ rằng bàn thắng đến ngay sau đó của Đức là phần thưởng dành cho tâm nguyện chân chất muốn ghi nhớ vĩnh viễn khuôn mặt bị cào bật máu của Schweinsteiger của tôi! Nói xong tự tôi cũng thấy chả liên quan gì, nhưng đúng là bàn thắng đã đến ngay sau khi tôi nhắn tin quyết định mua áo số 7 cho Mai muội.
8/ Nói về bàn thắng của Đức ở hiệp phụ thứ 2, đó đúng là minh chứng điển hình cho lý thuyết “bạn có thể đá cực tệ ở mấy trận liên tiếp trước đó hoặc thậm chí là mấy pha trước đó, nhưng chỉ cần một lần bạn làm chính xác ở những lúc mang tính quyết định nhất thì bạn nghiễm nhiên trở thành người hùng!”. Cần nói thêm là lý thuyết đó tôi nói bừa ấy, đừng tin tôi! André Schürrle vốn đang bị fan rủa sả không tiếc lời vì những pha dứt điểm hết sức thiếu trách nhiệm trong những trận trước, còn Mario Götze cũng không kém cạnh khi liên tiếp trình diễn không mấy ấn tượng và thường xuyên bị thay ra khỏi sân, thì chỉ đến hiệp phụ thứ hai của trận chung kết, định mệnh mới chịu gọi tên họ! Hai người được thay vào sân từ hàng ghế dự bị lại là hai nhân tố làm nên bàn thắng duy nhất của Đức ở trận chung kết. Chúc mừng hai bạn, người hùng “một phút huy hoàng” của Đức, hy vọng càng về sau này sẽ không “chợt tắt hoặc le lói suốt trăm năm”. Cố lên hai bạn trẻ! Bàn thắng ấy thật sự rất đẹp, theo nhiều nghĩa! (Thật ra tôi muốn nhấn mạnh là cái sự đẹp ấy nó đã trở thành thuốc trợ tim cho fangirl. Thật hay, nhờ các bạn, tôi đã không bị nhồi máu cơ tim)
9/ Sau cùng, điều lớn nhất mà fan Đức cần phải tạ ơn Chúa là đã không có loạt sút luân lưu nào cả.
Thôi lảm nhảm vậy đủ rồi, giờ là giải tỏa cảm xúc các kiểu, đây là phần bonus của chương trình “Lảm nhảm sau trận đấu” hôm nay:
1/ Con trai của Podolski dễ thương kinh khủng! Nhìn bé cười, fangirl không thể không cắn răng nghĩ đến những giọt nước mắt của con trai Robben. *emo mặt mọc sừng*
2/ Trước giờ xem đá banh thường hóng BLV huyền thoại Tạ Biên Cương, nhưng khi trận chung kết có đội bóng yêu thích mà phải nghe thánh Cương phán thì thật là một thảm họa!
3/ Suýt chút nữa tôi đã phải lao đến đập vào màn hình Tivi vì pha chuyển kênh vô duyên lúc trận đấu mới kết thúc! Người ta đang ngất ngây nhìn các anh vỡ òa hạnh phúc thì mấy bạn VTV lại chuyển sang chương trình bình luận sau trận đấu! What the búa? Tính đùa à? >”< Thật may là các bạn không cắt luôn phần trao cúp, nếu không dự là fan cuồng Đức sẽ làm cho đài truyền hình “sáng nhất đêm nay”.
4/ Cái vụ cho một dàn mấy em chân dài mặc áo đấu với quần short ngắn lên ngồi túm tụm tại một góc phim trường với chả ôm ấp chia buồn chia vui các kiểu đúng là trò nhảm ruồi nhất của VTV năm nay! Đề nghị năm sau đài truyền hình dẹp hết mấy cái vớ vẩn ấy đi. >”<
Sáu năm tôi chờ khoảnh khắc người Đức nâng cao chiếc cúp vô địch tại những giải đấu lớn, nhưng với những người Đức thực thụ, họ đã phải chờ đến tận 24 năm, quãng thời gian thậm chí còn dài hơn cả tuổi đời của tôi. Chúc mừng nước Đức, chúng mừng nền bóng đá Đức, chúc mừng HLV Joachim Löw, chúc mừng thủ môn xuất sắc nhất Manuel Neuer, chúc mừng Miroslav Klose,…và chúc mừng tôi! Ôi, thanh xuân rực rỡ! Tôi sẽ ghi nhớ World Cup 2014 này đến suốt đời!
P.S: Gửi cấp tốc 7 trái tim đến sân Maracana dành cho số 7 đáng yêu Bastian Schweinsteiger của lòng em!
Sài Gòn
7:27, 14/07/2014