Chương 38: Gian trá (phần 3)

Đôi lời phân bua: Hơn một tháng qua tôi không đăng Lục Thập, ấy là vì muốn toàn tâm toàn lực dồn sức cho World Cup 4 năm một lần. Giờ lại tiếp tục đăng, mặc dù với tốc độ khá chậm nhưng truyện cũng sắp vãn hồi rồi. À, nói thêm là chương này có liên quan khá nhiều đến mấy chương ở cuốn 1 và cuốn 2, nên nó sẽ hơi rối một chút nếu bạn không nhớ nổi các tuyến nhân vật. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Phần 3:

Trịnh Thị ung dung giơ bàn tay trần lên khoe bộ móng sắc nhọn còn đọng vài vệt máu. Mọi người lập tức hiểu ra vừa rồi đã bị ả hạ độc thủ, mặt mày ai nấy trở kinh hoàng cùng tức giận. Thìn cung Lã Thị Vy lạnh giọng nguyền rủa:

–       Độc phụ!

Trịnh Thị Đoan chỉ cười nhạt, không phản bác. Song, ả nhẹ nhàng tháo nốt bên găng tay còn lại, vươn dài đến chỗ Lã Thị, nói:

–       Nếu ban nãy ta dùng tay này để hạ độc, hoặc giả như ta vô tình quên mất tay nào mới là tay tẩm độc chất chết người, thì chẳng phải các cô đã không còn ở đây để chửi rủa được nữa sao?

Sắc mặt các phu nhân lập tức tái mét, Ngọ cung Bùi Thị Đào liếc nhìn Đào Khanh, gọi:

–       Tướng công!

Trịnh Thị thấy vậy bèn ngửa mặt cười điên dại, xong lại tóm cổ áo Đào Khanh. Đào Khanh từ khi bị hạ độc thì câm như hến, chẳng rõ là do quá sợ hãi hay quá căm giận; y thấy Trịnh Thị đưa tay đến liền giật mình tránh đi nhưng không kịp, lại vô tình chuốc lấy một tràng cười khinh bỉ nữa từ ả. Trịnh Thị nắm cổ áo Đào Khanh giằng qua giằng lại, nói:

–       Tướng công à, chàng càng né tránh có khi lại càng dễ mất mạng hơn đó! Lỡ như thiếp chụp hụt vào da thịt chàng thì sao?

Đào Khanh vừa thẹn vừa sợ, lại vừa tức, hậm hực đáp trả:

–       Cô muốn gì đây? Nay đến cả cô mà cũng trở mặt với ta sao?

Trịnh Thị nhếch mép lướt mắt nhìn khắp lượt các phu nhân, nói:

–       Chuyện trở mặt ở Linh Cung vẫn còn nhiều điều chàng còn chưa biết đó thôi! Mấy người ở đây, nào mấy ai thật lòng thật dạ với chàng đâu?

Đào Công Quý, con trai của Thìn cung Lã Thị, từ mấy năm nay do qua lại với Hải Đông phái nên cũng dần dà không còn được Đào Khanh xem trọng bằng Công Lục; thường khi chàng rất ít nói, việc lớn việc nhỏ ở Linh Cung cũng từ lâu không màng đến nữa; nay nghe Trịnh Thị lấy các phu nhân ra để nhục mạ Đào Khanh, chàng không nhịn được mà lên tiếng:

–       Đoan phu nhân đừng suy bụng ta ra bụng người! Nào phải ai ở Linh Cung cũng học đòi trở mặt như phu nhân? Chuyện nồi da xáo thịt, e rằng chỉ có một mình phu nhân dám làm!

Trịnh Thị Đoan lạnh lùng đáp trả:

–       Chỉ tiếc ngươi sinh ra mang họ Đào, lại là con đẻ của Đào Khanh, ta dù biết mẹ con ngươi vô tội, nhưng đáng tiếc là các người lại làm ta thấy rất chướng mắt. Cho nên, đợi khi tuồng hay hạ màn, ta sẽ cho cả nhà các người, kể cả cô vợ mới cưới đang mang thai của ngươi nữa, được chết tốt!

Công Quý hoảng hồn nín bặt, quay sang ẩn nhẫn nhìn cô gái trẻ đang ngồi cạnh bên, chính là vợ chàng. Lã Thị Vy cũng thấy lòng nặng như chì, nhưng vẫn cố gượng điềm đạm nhắc nhở:

–       Hoàng Mai con dâu ta là con gái ruột của Ngọc Diện Thần Y Phạm Nhân Kiệt, cũng là sư huynh cô. Nhà họ Phạm chỉ có một con trai là Nhân Kiệt, Nhân Kiệt lại chỉ có một con gái là Hoàng Mai, cô lại muốn tận diệt cả họ nhà sư phụ mình, thật quá vô nhân tính!

Nghe nhắc đến Phạm Nhân Kiệt, Trịnh Thị có chút nao lòng, song lại nhanh chóng chuyển thành uất hận, quát:

–       Im hết đi! Ở đây chỉ có một mình ta có quyền lên tiếng phán xét!

Rồi như thể bị chuyện cũ kích động, ả bất ngờ quay sang dụng lực tát thật mạnh vào mặt Đào Khanh. Lã Thị Vy lập tức kêu lên khổ sở:

–       Trịnh Thị Đoan! Ta chửi rủa cô, cô lại đi trút giận lên tướng công?

Trịnh Thị không màng đến lời của Lã Thị, tiếp tục tát đủ mười cái, đến khi mặt mũi Đào Khanh xây xẩm, máu tụ về khóe miệng trào ra thành vệt mới thôi. Đoạn, ả quay sang nói với Lã Thị Vy:

–       Không liên quan đến cô!_Rồi quay lại kéo Đào Khanh đứng thẳng dậy, nói tiếp_ Mười cái tát này, ta thay Trần Thị Đình trả hận!

Dứt lời, ả đẩy thân hình Đào Khanh về phía Mẹo cung Trần Thị Dương. Đào Khanh mất sức do bị hạ độc, lại vừa bị choáng bởi mười bạt tai, không rõ độc chất trên tay Trịnh Thị có ảnh hưởng gì không, mà Đào Khanh tuyệt nhiên không còn nói nổi nên lời. Trần Thị Dương năm xưa bị em ruột là Hợi cung Trần Thị Đình ám hại đến tàn phá dung nhan, từ dạo đó trở đi lại không bị Đào Khanh lạnh nhạt, kể ra cũng còn chút tình nghĩa vợ chồng, bèn xót ruột nén đau bò ra đỡ Đào Khanh ngồi lựa vào vai mình. Trịnh Thị Đoan trông thấy cảnh đó lại càng tỏ ra khinh bỉ, nói:

–       Người ta nói nồi nào vung đó, quả cấm có sai! Hai người các ngươi, chồng thì ác độc, vợ thì đần độn.

Nói xong, ả thư thả bước đến trước Trần Thị Dương, thụp xuống rút dao đâm vào vai bà ta một nhát thật sâu rồi rút mạnh con dao cho máu tươi trào ra. Mặc kệ Trần Thị Dương rên xiết đau đớn, ả lại nói:

–       Nhát dao này ta cũng thay Trần Thị Đình trả lại cho cô. Năm xưa cô chỉ vì nghe lời khai một chiều của Hợi Nhi mà đâm chết em gái ruột, giờ ta chưa vội giết cô, cũng xem như quá nhẹ tay với cô rồi!

Trịnh Thị Đoan đứng dậy, buông một tiếng thở dài vờ tiếc nuối, nói:

–       Kể ra, ta cũng có lỗi với chị em cô. Ngày ấy được tin Trần Thị Đình có thai, ta hoảng quá nên suy tính không chu toàn, bèn phục thuốc cho Hợi Nhi mê mẩn tâm thần rồi sai khiến nó đem thuốc độc hủy dung tạt vào mặt cô, mục đích chỉ là mượn tay cô đánh cho Trần Thị Đình trụy thai thôi. Nào ngờ, xong chuyện rồi, cô mới tố em gái mình giả mang thai để lừa gạt tướng công, lại còn tàn nhẫn đâm chết cô ta. Suy đi tính lại, dẫu ta có là người khơi ra mọi chuyện thật, nhưng kẻ tàn nhẫn sát hại thủ túc lại là cô! Thật quá đáng tiếc! Quá đáng tiếc!

Trần Thị Dương càng nghe càng run lên bần bật, một tay cấu vào nửa bên mặt bị hủy hoại, tay còn lại cuồng loạn với đến chỗ Trịnh Thị. Trần Thị sức tàn lực kiệt, cả người đổ nhoài ra đất, bàn tay vươn đến nắm bấu vào gấu váy của Trịnh Thị, thét lên hết sức thê thảm:

–       Ngươi! Ngươi là đồ độc ác vô lương! Ngươi là đồ không bằng cầm thú! Đình Đình…Đình Đình em ơi! Trả em gái lại cho ta! Đồ độc phụ!

Trịnh Thị giật mạnh gấu váy lại, tiện chân đạp mạnh lên tay Trần Thị Đình, nói:

–       Là cô tự giết hại em gái mình! Không liên quan gì đến ta cả!

Bùi Thị Đào nín lặng hồi lâu, đến đây không kiềm được tức giận, nói như quát:

–       Kẻ đứng trong tối ám hại chị em Trần Thị rõ ràng là ngươi, sao lại có thể chỉ bằng vài lời ngụy biện mà đổi trắng thay đen được?

Trịnh Thị bật cười giễu cợt, nói:

–       Ta đổi trắng thay đen thì sao? Cô cũng thuộc hạng khiến cho ta chướng mắt, hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của ta. Nhưng mà, đừng tưởng mình hay ho gì! Cô nhìn lại mình đi! Cũng là loại có chồng mà không có con, nuôi lớn được con gái của Mạc Thị Hậu lại để nó bỏ về Thạch Hà, thật vô phúc! Kể ra cô cũng thật đáng thương, không con không cái, cũng không có năng lực!

Bùi Thị Đào lặng đi, không rõ trong lòng tổn thương đến đâu, nhưng không tranh cãi tiếp nữa. Trịnh Thị đang nói thì khựng lại, mắt lóe lên vài tia gian ác, chau mày mỉm cười nói tiếp:

–       Mà, nhắc đến Mạc Thị Hậu, ta lại nhớ một chuyện thế này, rất hay! Văn Thị Sa, cô có còn nhớ cái đêm cô dùng kiếm đâm Mạc Thị Hậu trọng thương khi cô ta đang dắt con quay về Thạch Hà không?

Các phu nhân khác nghe thấy Văn Thị hại chết Mạc Thị liền rất đỗi kinh ngạc. Văn Thị vốn võ công thấp kém, trong khi Mạc Thị lại là môn đồ xuất sắc của Thạch Hà, không lý nào lại để cho Văn Thị đâm chết được. Nhưng ngẫm lại chuyện cũ, Mạc Thị hình như trúng phải Mê Dược Hương Hồn Tán của Chiêm Thành nên mới không thể đối phó với kẻ thủ ác, nên chuyện Văn Thị giết được Mạc Thị lại vì chi tiết này mà trở nên vô cùng hợp lý. Đào Khanh vốn dĩ đã tàn hơi, đầu óc bấn loạn, nghe đến chuyện Văn Thị sát hại Mạc Thị, đột ngột gắng gượng được chút sức lực để nhào đến bóp cổ Văn Thị, y gầm lên:

–       Quả nhiên…chính là…ngươi!

Cả Đào Khanh cùng Văn Thị đều bị trúng độc, nên dù Đào Khanh dụng lực không nhiều, vẫn đủ để Văn Thị phải ngộp thở. Trịnh Thị khoanh tay khoái trá đứng xem, đợi đến khi mặt Văn Thị trắng bệt, còn tay Đào Khanh bị Văn Thị cào cho xước rách, ả mới vung chân đạp mạnh khiến Đào Khanh văng ra khỏi người Văn Thị. Đoạn, ả cười hắt một tiếng, nói thêm:

–       Hai người làm gì mà vội vàng vậy? Năm đó, người đâm chết Mạc Thị Hậu là Văn Thị Sa, nhưng ta mới là người hạ độc Mạc Thị bằng Mê Dược Hương Hồn Tán!

Ai nấy lạnh người kinh dị, Trịnh Thị Đoan càng thêm đắc ý. Bỗng dưng từ đâu có mấy mũi ám khí bắn ra, Trịnh Thị hoảng hồn nhảy tránh đi. Tiếp sau đó có một người lao ra từ trong tán rừng, mũi dao găm nhọn hoắc hướng về phía Trịnh Thị, ả nhanh mắt nhận ra được kẻ cuồng loạn kia, lập tức kéo Đào Khanh chắn ra trước người mình, đồng thời vung trảo kề sẵn vào cổ Đào Khanh, quát lớn:

–       Dừng lại ngay!

Người kia gấp rút kiềm động tác lại, đứng im như tượng, thù hằn nhìn Trịnh Thị. Mọi việc diễn ra nhanh như chớp, đến lúc này, ai nấy mới nhìn rõ, người vừa xuất hiện chính là Xuân Lan. Xuân Lan gằn giọng xác định:

–       Là ngươi giết chết mẹ ta!

Trịnh Thị trơ tráo thừa nhận:

–       Chính ta! Và nếu ngươi không biết an phận, ta sẽ dành cho cha ngươi cái chết thê thảm nhất!

Xuân Lan gồng tay toan tiến lên, Trịnh Thị bèn quặp móng bấu sát vào cổ Đào Khanh. Bùi Thị Đào liền lớn tiếng khuyên can:

–       Xuân Lan, nghe lời mẹ, nhịn cô ta đi!

Trịnh Thị cười nhăn nhở, nói:

–       Xuân Lan à! Ngươi động thủ, ông ta sẽ chết, ngươi nhịn, ông ta cũng vẫn chết! Căn bản là, hôm nay ta nhất quyết phải hại ông ta sống không được, chết không yên. Ngươi nghĩ đi đến bước đường này rồi, ta còn cần mạng sống sao? Một mình ngươi đến đây, xem như là để cả nhà họ Đào được đoàn tụ, chồng vợ cha con đều cùng nhau về chầu tổ tiên! Chi bằng, ngươi cứ thong thả, để ta nói hết tất cả mọi chuyện, xem như đổi được một cái chết minh bạch. Bằng không, để mọi người cùng chết rồi, có những chuyện sẽ không thể đối chứng được nữa!

Xuân Lan bóp nghiến hay bàn tay như đang tự nghiền nát mấy ngón tay của mình, căm hận nhìn Trịnh Thị. Trịnh Thị biết nàng không có gan đem tính mạng Đào Khanh ra đặt cược, bèn ung dung tiếp tục, dùng tông giọng nhẹ nhàng ôn nhu nói vào tai Đào Khanh:

–       Tướng công à, để thiếp cho chàng biết, từ ngày về Linh Cung, thiếp rất ghét phụ nữ của chàng mang thai. Cho nên, thiếp đã lần lượt đầu độc khiến bọn họ đều mất đi khả năng sinh sản. Bản thân thiếp, thiếp cũng không muốn sinh con cho chàng, nên cuối cùng thiếp đã đầu độc luôn cả chàng. Chàng có bao giờ nghĩ rằng, tại sao chàng có đến mười hai người vợ, mà lại ít con cái như vậy không?

Cơ mặt Đào Khanh co giật mất kiểm soát, Trịnh Thị lại càng mỉm cười mê diệu, nói tiếp:

–       Chàng cũng đừng nghĩ những người phụ nữ cùng chàng ăn nằm trước khi chính thức trở về Linh Cung thì đều sinh ra con của chàng! Thiếp nói cho chàng hay, Văn Thị Sa chính là nội gián của Trần Gia Bang, còn Đào Công Lục được chàng yêu thương chiều chuộng nhiều năm nay, không phải là con của chàng đâu! Trần Linh, bang chủ Trần Gia Bang, mới là cha ruột của nó. Còn chàng, chỉ là thứ đồ quà quạ nuôi con tu hú thôi!

Đào Khanh mặt đỏ bừng bừng, Văn Thị Sa mặt lại tái mét. Đào Công Lục quỵ ngã bên cạnh mẹ, không ngừng giật giật vạt áo bà, luôn miệng truy vấn:

–       Mẹ! Mẹ nói gì đi! Ả đang vu khống, ả đang bôi nhọ thanh danh của chúng ta! Mẹ nói gì đi chứ!

Trịnh Thị cười lớn, mỉa mai nói:

–       Ả ta còn nói được gì nữa? Bí kíp lấy cắp ở hoàng cung hẳn là đã kịp giao cho Trần Gia Bang rồi! Công Lục à, ngươi không phải họ Đào, nếu ngươi muốn sống, ta sẽ giải độc cho ngươi để ngươi đến Vi Long nhận cha ruột!

Công Lục gầm lên:

–       Mụ im đi!

Trịnh Thị cười mỉa, lại nói tiếp vào tai Đào Khanh:

–       Còn chuyện này nữa, thiếp nói cho tướng công mừng. Ngày xưa, Lý Thị Hàm một mực cự tuyệt tướng công, về sau bỗng dưng đổi tính, cư xử nhã nhặn trìu mến vô cùng, đó là vì nàng ta phát hiện mình đã mang thai với tướng công. Tiếc là, nàng chưa kịp nói, lại để thiếp phát giác trước, cho nên, thiếp đã hại chết nàng ta cùng đứa con trong bụng! Nàng ta dung nhan như ngọc, thiếp sợ tướng công thương tiếc vô hạn, nên vì chàng mà hủy luôn cả dung mạo của nàng ta, để chàng bớt thương tâm nhung nhớ!

Tròng mắt Đào Khanh trợn trừng trắng bệch, mặt đỏ bừng lên như tích tụ hết khí huyết của toàn thân, miệng y co giật liên hồi, dường như là đang lẩm bẩm lên của Lý Thị Hàm, sau cùng uất hận đến cả người cứng đờ, thần sắc trở nên tê dại. Xuân Lan lòng nóng như lửa đốt, rối loạn xen lẫn ức chế, không nén lại được bèn lớn giọng tra hỏi:

–       Bà ác độc như vậy là vì cớ gì? Bao nhiêu đó năm hại cả nhà họ Đào thành ra thê thảm còn chưa đủ sao?

Trịnh Thị trừng mắt gào thét, thái độ đột ngột trở nên kích động:

–       Dĩ nhiên là chưa đủ! Có giết chết cả họ nhà các người cũng vẫn không đủ. Các người nào có biết, Đào Khanh hắn ta lần đầu đến Phạm gia trang Lục châu đã rắp tâm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta lấy cắp bản thảo độc dược của sư phụ. Hắn hứa hẹn đủ điều, lại ôn nhu đủ điều, đưa thuốc độc cho ta hại chết sư nương mà lại bảo đó chỉ là thuốc mê. Về sau này, hắn lên Mộc châu giết chết cả nhà Ngô Dư, cũng không thèm màng đến sinh mạng của cha ruột ta, ép ta đi đến chỗ bất hiếu, chính tay giết chết cha ruột mình. Nhưng mà, đáng hận nhất, đáng hận nhất vẫn là…_ả nói đến đây, đột ngột òa lên khóc nức nở_vẫn là…hắn sai khiến Vũ Thị Bích đến Lục châu tìm tin tức con trai Ngô Dư là Ngô Bình, lại sai khiến ả ta dùng Mê Dược Hương Hồn Tán hạ độc Nhân Kiệt, dàn cảnh dẫn dụ ta đến đó…giết chết Nhân Kiệt để giá họa cho Ngô Bình. Ta…thực sự không cam tâm, Nhân Kiệt là con trai một của nhà họ Phạm mà!

Trịnh Thị bi phẫn gào lên. Tất cả mọi người đều nín bặt, kinh dị nhìn Đào Khanh. Xuân Lan cũng khó tránh khỏi kinh động vì không thể ngờ nổi án oan giết Thần Y Phạm Nhân Kiệt mà Ngô Bình phải gánh suốt một thời gian dài hóa ra lại chính là âm mưu của Đào Khanh và Vũ Thị Bích. Đào Khanh thống hận Ngô Dư đến độ bất chấp thủ đoạn quyết tàn sát cả nhà họ Ngô, cuối cùng lại bị chính người đầu ấp tay gối mà y hằng tin tưởng oán hận đến tàn sát cho tuyệt tôn tuyệt tự. Nhân quả báo ứng trên đời thật quá khó lường.

Trịnh Thị sau cơn điên loạn, lại đột ngột nhìn sang Công Quý bằng ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí. Ả một tay bóp cổ Đào Khanh, tay kia vươn dài sang chỗ Công Quý. Lã Thị Vy điếng hồn nhoài người đến chắn trước con trai, khóc lóc van vỉ:

–       Đoan phu nhân, ta xin cô! Ta biết cô căm hận, ta biết cô phải chịu uất ức, nhưng mà…nhưng mà Công Quý con trai ta vô tội, mẹ con ta trước đây cũng chưa từng làm gì hại đến cô…

Trịnh Thị Đoan càng tiến đến gần, Lã Thị Vy càng lớn tiếng cầu khẩn. Xuân Lan nhích chân toan di chuyển, liền bị Trịnh Thị chỉ thẳng mặt quát:

–       Ngươi cứu được một người, sẽ không cứu nổi tất cả mọi người! Ta nói rồi, ngươi mà còn can thiệp, ta sẽ một chiêu lấy mạng cha ngươi ngay tại đây!

Rồi ả chỉ sang Công Quý, nói:

–       Ngươi mang họ Đào nên phải chết! Tất cả các ngươi đều phải…

Ả chưa kịp dứt lời, máu tươi từ miệng đã ọc ra, cảm thấy phía sau ót như có hàng loạt mũi dao nhọn hoắt tẩm đầy độc chất cắm vào. Trong lúc thần trí mê dại, thứ chất độc nóng rảy theo máu truyền khắp lục phủ ngũ tạng, ả những tưởng Xuân Lan phóng ám khí, tay lập tức dụng sức bóp nghẹt cổ Đào Khanh, nhưng thân thể ngấm độc nhanh chóng khiến cử động của ả bị rối loạn, cổ Đào Khanh trượt khỏi tay ả, da thịt y tự cào xước vào móng tay ả trước khi ngã oạch ra đất. Mấy mũi dao nhọn sau ót lập tức rút ra, ả đờ người phát hiện không phải ám khí mà là năm ngón tay để móng nhọn hoắc, chính là Tây Âu Độc Thủ. Kẻ đứng sau ả là một phụ nữ, tóc dài để xõa, gió thổi phất phơ từng lọn xòa vào mặt ả. Người vừa ra tay đứng rất gần, ả thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ hẫng như không của người nọ. Người nọ xuất chiêu dứt khoát, song lại dùng tông giọng mỏng tang vô cảm để nói với ả:

–       Ngươi giết Nhân Kiệt! Ta phải giết ngươi!

Chú thích:

(1) Amaravati: Một thành bang cổ của Chiêm Thành.

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này