Tôi đã lỡ mất cơn mưa đầu mùa
Như lỡ những lời yêu chưa từng nói
Tháng tư Sài Gòn tô hằn vệt nóng hổi
Ngày nắng qua rồi mưa đến vội lưa thưa.
Nhìn mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa,
Tôi bàng hoàng tự trách mình mằn muộn
Gáo nước trời vụt nghiêng vành đổ xuống
Chỉ lỡ một nhịp thôi mà sợ mất cả một đời!
Tháng năm tháng sáu đến tháng chạp mưa dầm
Sài Gòn là thế nhưng anh nào có hiểu
Tôi chỉ lưu luyến mưa tháng tư thất thểu
Nước đổ đi rồi, lời yêu giấu trong tâm!
Hai mươi lăm năm lớp lớp những âm thầm
Những dang dở đầu đời chưa biết hối
Bất giác một ngày ngoảnh đầu nhìn thấy tội
Tội cho thân lỡ mất một cơn mưa!
Biết đâu đấy ngược về những ngày xưa
Dòng mưa hoa dưới khoảnh sân hửng nắng,
Vẽ mơ mộng tô lên đời trần tục,
Cánh hoa vàng nào ướt đẫm sương mưa?
Chỉ là một cơn mưa tháng tư rơi rất vội,
Ký ức mang theo tí tách rớt nửa vời,
Biết đâu đấy nhờ không nhìn không thấy,
Nước đổ xuống rồi lòng cũng bớt thê lương!
Tạ ơn trời dù đã lỡ cơn mưa,
Xin đừng lỡ lời yêu đương định nói!
Mộc Hân,
Sài Gòn,
Mưa đầu mùa,
27/04/2016,