“The Greatest Showman” – Review

Chắc cũng phải mấy năm trôi qua kể từ lần gần nhất mình viết review phim ảnh. Lý do ngoài nhiều bài nhiều việc ra thì cơ bản là lười.

Mà tại sao lại lười?

Một phần cũng bởi tần suất đi xem phim có khi còn thường xuyên hơn cả số lần ăn mì gói, mà chất lượng phim ảnh dạo này phần lớn lại như gói mì – ăn xong quên luôn, dù ta có hàng trăm loại mì, từ Hảo Hảo mì chua cay ba ngàn mấy một gói đến các thể loại mì cay Hường Quốc nhập khẩu mấy chục ngàn một gói, cay thấy má mà ai cũng ham!

Cái cơn lười đó nó cứ trôi tuồn tuột qua từng bộ phim, từ những cái khó viết review như Life of Pi hay những cái chả có cái gì để mà viết như Transformers

… Cho đến khi mình dính chưởng của anh bầu show vĩ đại, hay người ta đã dịch thành “Bậc thầy của những ước mơ”, thì cái cảm giác áy náy vô hạn lại trỗi lên mỗi khi cơn lười tìm cách ngăn trở mình viết cho anh bầu một cái review, dù chỉ là ngắn ngọn súc tích.

Đời ngang trái! Nhưng không ngăn được gái yêu phim!

“The Greatest Showman” chính thức được mình trân trọng viết vào danh sách ba bộ phim khiến mình cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn khi xem, trong số hàng trăm những bộ phim thượng vàng hạ cám mà mình đã từng xem.

Ở đây xin được trích dẫn lại một phân đoạn từ trong phim, mà mình thấy nó như một tuyên ngôn về triết lý của bộ phim:

Khi nhân vật nhà phê bình nói với P. T. Barnum, những show diễn của ông chỉ là lừa đảo, Barnum đã trả lời: “Nhưng niềm vui là thật!”

Đó cũng chính là dấu chấm hết cho những lời phản biện về tính chân thực của bộ phim khi khắc họa về những con người có thật.

“The Greatest Showman” không phải là phim tiểu sử, nó là phim về những ước mơ, những show diễn, là bộ phim của sự hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo giữa âm nhạc, vũ đạo, diễn xuất và góc quay, mà trong sự hòa quyện đó, không có cái nào lấn át cái nào, cũng không có cái nào nhường phần hơn cho cái nào, tất cả cùng thăng hoa lên đến cảnh giới cao nhất mà nó có thể đạt được trong cái đường dây kịch bản dù có vẻ còn hơi đơn điệu và quen thuộc của nó.

Nó còn là một tác phẩm nghệ thuật kép giữa loại hình nhạc kịch và điện ảnh, một viên ngọc được “show” ra trước khán giả để thỏa mãn họ, bất kể họ tìm kiếm những giá trị nghệ thuật hay đơn thuần chỉ là giải trí.

Nhưng nó tuyệt đối không dành cho những người hy vọng vào một khía cạnh gai góc nào đó mà họ tin rằng đó mới là sự thật về cuộc đời của Barnum.

Đừng tìm kiếm sự thật nào về những con người mà “The Greatest Showman” lấy làm chất liệu, chỉ có một sự thật duy nhất và là mục đích cao nhất mà bộ phim đã đem lại cho phần đông khán giả:

NIỀM VUI

Nói đến đây, bất chợt lại nhớ đến cái plot twist đầy tính triết học và thần học của “Life of Pi”: bạn sẽ tin vào câu chuyện về Pi và con hổ Bengal hay tin vào câu chuyện về Pi và những con người?

Đức tin của bạn sẽ cứu rỗi bạn!

Còn “The greatest showman” sẽ đem lại niềm hạnh phúc trọn vẹn cho bạn nếu bạn đặt mình vào những tiên đề của bộ phim và tin vào anh bầu show trên màn ảnh thay vì một ông Barnum người thật việc thật nào đó có trong ý thức và định kiến hẹp hòi của bạn.

Thường thì mình không ưng ý lắm cách dịch tên phim sang tiếng Việt, nhưng trong trường hợp này, “bậc thầy của những ước mơ” rõ là một sự phiên dịch hết sức có tâm! Anh bầu show không chỉ gieo ước mơ cho vợ ảnh, con ảnh, cho trai đẹp, gái xinh, anh lùn hay chị râu, mà anh bầu còn có tâm đến mức gieo cả ước mơ cho mình!

Vậy nên, xin được dành hẳn vài giây ngắn ngủi trong cuộc đời để sân si mà cười ha ha vào mặt ai đó dám xem thường những mộng mơ và niềm vui mà anh bầu đã dệt cho người ta sau khi người ta xem xong phim về ảnh!

Một lần nữa, đức tin của bạn sẽ cứu rỗi bạn.

Đến đây, để khỏi vi phạm thỏa ước “súc tích” như đã biên ra ở trên cái mở bài có phần lan man kia, mình xin được phép cắt luôn phần kết bài, thay vào đó là một vài bình luận ngắn về những điểm cực kỳ tâm đắc trong bộ phim mà thiết nghĩ ai chưa đi xem thì nên bỏ qua phần này!

SPOIL ALERT!

Đoạn chị Jenny Lind hát trên sân khấu, trên cái nền nhạc đầy kịch tính cùng điệp khúc lặp đi lặp lại “never be enough”, máy quay cứ chuyển hết từ anh Barnum trong cánh gà sang chị Jenny đứng giữa sân khấu rồi phóng một cái chuyển ra xa mấy chục thước đến chỗ chị Charity trên khán đài. Trước đó không quên chuyển góc máy thêm hai pha ngắn ngủi để đặc tả cái sự nắm tay rồi buông tay trong chưa đầy một câu hát của cặp trai xinh gái đẹp (mà sau đó vài cảnh sẽ đòi viết lại mấy ngôi sao). Khúc ấy nếu mà lỡ mất vài giây thôi có khi lại thấy nó hơi bị chóng mặt, nhưng với cái đứa ra rạp coi đến hai lần như mình thì xin khẳng định là khúc đó nó đậm chất giao thoa giữa điện ảnh và sân khấu nhất trong toàn bộ phim, nó đánh dấu khúc chuyển trong kịch bản chỉ bằng vài nhát lia máy cực kỳ gọn gàng.

Đoạn hai anh chị xinh trai đẹp gái đu dây để viết lại mấy ngôi sao, cái sự nguy hiểm của trò đu dây đó nó ẩn dụ ngay chóc tình trạng yêu đương của hai anh chị luôn: yêu đi rồi tạch! Mà mém nữa là tạch thiệt! Mình cực kỳ ưng cái đoạn chị gái bay lên xong anh trai kéo xuống, xong lát sau anh trai đeo lên được cọng dây rồi thì do nặng quá nên hai đứa cứ té bịch bịch bịch xuống. Phải đến lần cố gắng thứ n thì anh trai mới treo mình lên được cọng dây, nhưng hai anh chị vẫn không quên nhắn nhủ nhau một cách hết sức nước đôi:

“All I want is to fly with you. All I want is to fall with you.”

Cái sự lên xuống trong phân cảnh này thoạt nhìn cũng hơi rườm rà, nhưng thật ra cái chênh vênh đó là để đặc tả sự khác biệt về giai cấp.

Còn một điểm nữa mình cực kỳ ưng ý luôn, là trường đoạn “a million dreams”. Nhạc hay kinh khủng khiếp, ẩn dụ cũng độc đáo kinh khủng, nhất là đoạn khiêu vũ trong màn khói tàu hỏa hay khúc nhảy múa trên tầng thượng, đặt biệt đánh trúng tim những con hay đi trên mây như mình. Nhưng cái hay nhất của trường đoạn đó là đã tóm gọn cái nền móng về thế giới quan của hai nhân vật, giải thích về cội nguồn sự bền bỉ của P. T. Barnum là từ đâu: từ niềm tin bền bỉ của vợ anh, người duy nhất tin anh ngay cả khi anh sai hay đúng cô còn không biết!

“You may be right, you may be wrong, …”

Một lần sau cuối, nhưng hơi khác tí, đức tin của người khác cũng sẽ cứu rỗi bạn!

1:00 AM

07/01/2018

Hình đại diện của Không hiểu

Tác giả: Mộc Hân

"Phiến đá người thợ xây loại bỏ, sẽ trở nên đá tảng góc tường." "The stone that the builders rejected has become the cornerstone" Kinh Thánh Tân Ước - The New Testament - Matthew 21, 42

Bình luận về bài viết này