Chương 32: Sư đồ (phần 1)

Sư đồ nghĩa nặng ơn sâu

Gian truân vùi lấp, bể dâu đổi dời

Quan hoài day dứt một đời

Bạc đầu ngoảnh lại, trông vời non cao.

 

Phần 1:

Mộc Châu hoa trắng rừng xanh, qua khỏi mùa đông sương lạnh chập chùng lại đến mùa xuân hoa nở rợp trời.

Từ gò đất cao nhất trong khu vườn thênh thang sắc trắng của Mộc Hương sơn trang phóng tầm mắt ra bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là sườn đồi nhuộm màu trắng toát bởi thảm hoa cải li ti; ngay cả nơi bìa rừng phía chân trời tít xa, mấy cành lê mộc mạc cũng đang nở từng cụm hoa trắng tinh khiết. Sắc hoa trộn vào sắc mây, màu trời quyện với màu rừng, khung cảnh mùa xuân Mộc Châu có đôi lúc khiến người ta ngỡ ngàng đến sửng sốt, không thể phân biệt được đâu là trời đâu là đất, đâu là thực đâu là mộng. Xứ sở cao nguyên lạ lẫm này, nếu dùng mấy chữ “tiên cảnh nơi hạ giới”, e rằng không phản ánh được chất mộc mạc thanh bình như hơi thở hiền hòa của đất trời; nhưng nếu phải dùng cụm từ nào khác để đặc tả, lại e rằng không xứng tầm với vẻ đẹp thoát tục của nó. Đọc tiếp “Chương 32: Sư đồ (phần 1)”

“Bí mật vườn Lệ Chi”: từ đen đến trắng hay bi kịch của sự bất lực.

“Mười bốn hái vải, hai chín hái lê.

Anh ơi hãy về khi mùa lê chín, khi vải trĩu cây khi tình mình còn đầy anh nhé…”

(Hy Minh)

 

Và sau đây là tường thuật hành trình hái vải…

Lần đầu tiên mình đi xem chính kịch, thật may mắn, lại là một trong hai vở kịch lịch sử được đầu tư kĩ lưỡng về mọi mặt, nhằm chào mừng kỉ niệm 15 năm thành lập sân khấu kịch IDECAF. “Bí mật vườn Lệ Chi” đã từng được công diễn 2 đợt vào năm 2002 và 2007, nên không hẳn là một vở mới. Tuy nhiên, hồi đấy mình còn rất bé và chưa có điều kiện tài chính để đi xem kịch, nên tính ra vở này vẫn mới đối với mình; đó là chưa kể dàn diễn viên đã có ít nhiều thay đổi, chắc chắn kéo theo thay đổi không khí vở kịch. Đọc tiếp ““Bí mật vườn Lệ Chi”: từ đen đến trắng hay bi kịch của sự bất lực.”

Chương 31: Giăng bẫy (phần 3)

Lý Công Uẩn cứ thế ngang nhiên xô cửa xông vào, trừng mắt đứng nhìn trực diện Lê Long Đĩnh; một tay y siết chặt lại thành nắm đấm, tay còn lại gồng cứng nơi chuôi gươm. Quân cấm vệ bên ngoài lập tức kinh động, túa vào chắn thành hàng dày đặc giữa Công Uẩn và Long Đĩnh. Công Uẩn trước sau chẳng màng đến, vẫn đứng bất động, hàm răng nghiến chặt, mắt long lên thịnh nộ.

Ở trên ngai, Lê Long Đĩnh một mực điềm nhiên như không, nét mặt thản nhiên đến lạnh lùng. Y ngồi tựa nghiêng qua một bên, ánh mắt lãng đáng nhìn Lý Công Uẩn, nửa thách thức, nửa nhàm chán. Đoạn, y nhạt giọng hạ lệnh:

–       Tất cả lui hết ra ngoài! Chỉ một mình Lý tướng quân ở lại! Đọc tiếp “Chương 31: Giăng bẫy (phần 3)”

Chương 31: Giăng bẫy (phần 2)

Cảm Thánh cùng viên quan hoạn đi cả rồi, Yến Lan vẫn chần chừ đứng nhìn theo trước thềm nội điện. Trương Tuấn không khỏi sốt ruột, bèn cao giọng hối thúc:

–       Tiểu thư sao vậy? Vào mau đi chứ!

Yến Lan lặng thinh không phản ứng, nhưng sau một hồi lâu suy tư, nàng lại bật cười tự nhạo chính mình, chỉ vì vài lời hù dọa vô căn cứ của Cảm Thánh mà tỏ ra lo âu không cần thiết trước mặt cô ta. Nghĩ vậy, nàng bèn thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mạnh dạn bước vào trong, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Phía sau lưng, cánh cửa lập tức khép lại. Đọc tiếp “Chương 31: Giăng bẫy (phần 2)”

Nhật kí EURO 2012 [5] Viết cho các tình yêu: Đức và Ý

Cho Đức

Mình là fan Đức, fan chân chính, fan nguyên sơ. Chẳng phải vì cái thời người ta gọi Đức là cỗ xe tăng với lối chơi lạnh lùng thực dụng, cũng chẳng phải vì vài năm trở lại đây nước Đức thay đổi triết lý bóng đá chuyển sang lối chơi tấn công giàu cảm xúc, mình mới fangirl Đức. Mình thích Đức, nếu xét cho tận cùng, thì lý do hết sức chân chất và cũng chẳng mấy liên quan đến cách chơi của họ, đó chỉ gói gọn trong một chữ “duyên” mà thôi. Đọc tiếp “Nhật kí EURO 2012 [5] Viết cho các tình yêu: Đức và Ý”

Chương 31: Giăng bẫy (phần 1)


 

Này gian dối với lọc lừa

Cam tâm đổi lấy nửa mùa thương đau,

Nửa mùa nghĩa nặng tình sâu

Giọt yêu giọt hận nhĩ nhàu đắng cay.

 

Warning cho cả chương: Đảo cột thời gian, tình tiết khá loạn, cần tỉnh táo khi đọc!

Phần 1:

Đầu hạ, tháng tư, năm Ứng Thiên thứ mười hai (1005), Đại Hành hoàng đế vừa băng hà, các hoàng tử liền xua binh đấu đá lẫn nhau. Quốc gia vô chủ!

Từ ngày ẩn nhẫn về dưới trướng của Khai Minh Vương Lê Long Đĩnh, Trần Linh bề ngoài hệt như một con chó săn không có chính kiến, Long Đĩnh bảo đi đâu thì đi, bảo làm gì thì làm, đến nửa lời tham mưu cũng chẳng có cơ hội bật ra khỏi miệng; kỳ thực bên trong, hắn với Long Đĩnh lại là mối quan hệ triệt để lợi dụng, từ đầu đến cuối đều là diễn tuồng để tiện bề lợi dụng lẫn nhau. Bản thân hắn luôn muốn trục lợi từ Long Đĩnh, hiển nhiên sớm biết Long Đĩnh từ đầu đã xem hắn là loại người gì. Đọc tiếp “Chương 31: Giăng bẫy (phần 1)”

Từng ngày…(Góc phố màu hoa)

Từng ngày từng ngày trôi

Dải nắng vàng bước vội

Cơn mưa nào sôi nổi

Cho bồi hồi nhân sinh?

 

Tiếng thành thị trùng trình,

Em có nghe trong gió.

Góc phố màu hoa đỏ

Nhuộm hồng những cơn mê…

 

Nơi nào ai tái tê

Ai bồn chồn e sợ

Đổi một đời nặng nợ

Hoang mang giữ câu thề.

 

Có một cõi đi về

Lang thang và mơ mộng

Dưới vòm trời xanh rộng

Từng ngày dài lê thê…

 

Một thập kỉ mải mê

Quay cuồng trong sức trẻ

Chuỗi tháng năm mạnh mẽ

Định dáng vẽ từng ngày.

 

Nắng hoàng hôn vơi đầy

Thả sương rơi lên tóc

Em nghe đời bật khóc

Ngoảnh đầu nhìn dấu xưa

 

Từng ngày, từng ngày mưa

Bỗng ước trời ngập nắng

Màu cỏ hoa tươi tắn

Nhuộm trắng cả giấc mơ.

 

Có kí ức ngây thơ

Giữ sương pha trên tóc

Từng ngày, từng ngày khóc

Màu phố đỏ xác hoa

 

 

Ngày nắng đã đi qua

Chẳng thể quay trở lại

Em bồn chồn ngây dại

Ôm ấp một mối tình.

 

Tiếng thành thị trùng trình

Anh có nghe trong gió?

Từng ngày từng ngày đó

Em vẽ đời mong manh

 

Mộc Hân

Tp HCM

1:30 è 17:48  7/6/2012

 

Note: Đời dạo này nhiều chuyện thị phi điên cuồng quá, khiến đôi lúc mình cảm thấy sợ hãi mơ hồ. Tương lai thật vô định, tình yêu thật mong manh.

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 3)

Ngô Bình đẩy cửa xông vào, lập tức sững sờ nín lặng. Chiếc giường nơi Như Như vừa nãy vẫn còn nằm ngủ giờ đã trống không!

Tòng Phương bước vào ngay sau Ngô Bình, thấy Như Như không còn ở đấy nữa, liền bật thốt lên kinh ngạc:

–       Tiểu thư ấy đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ…chẳng lẽ…

Y chưa kịp dứt lời, Ngô Bình đã gấp rút xoay người lao ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

–       Không xong rồi! Chỉ e là người của triều đình! Đọc tiếp “Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 3)”

Nhật ký EURO 2012 [4]: Italia vs Tây Ban Nha

Hiệp 1:

Quả không hổ danh đương kim vô địch. Quả không hổ danh màu áo thiên thanh. Bóng đá thế này mới đích thực là bóng đá! Hôm nay mình quyết tâm sẽ fangirl một cách nghiêm túc! *heart*

Đầu tiên, mình sẽ phá lệ, dài dòng một chút về cảm xúc bóng đá. Bóng đá luôn đa dạng về chiến thuật. Tốc độ và lối đá tùy thuộc vào kiểu chiến thuật đặc trưng của từng đội. Thế nhưng, ở vị trí của một cổ động viên trung lập, còn gì phấn khích và tuyệt đỉnh hơn là được tận hưởng một trận cầu tốc độ cao với những màn cản phá/kiến tạo bóng đầy xung đột và những pha dứt điểm dễ gây lên máu đau tim. Đọc tiếp “Nhật ký EURO 2012 [4]: Italia vs Tây Ban Nha”

Nhật ký EURO 2012 [3]: Hà Lan vs Đan Mạch

Hiệp 1:

Đôi khi, sự lão luyện và già dặn quá mức, kèm theo hội chứng chủ quan khinh địch, lại dẫn người ta đi đến chỗ dễ bị đối phương bắt bài.

Hà Lan khởi đầu khá suôn sẻ với những đường chuyền bóng lắt léo đậm chất biểu diễn kĩ thuật cá nhân và một đội hình chiến thuật khá chặt chẽ. Họ liên tục làm chủ sân cỏ và dồn khung thành Đan Mạch vào thế bị tấn côn dồn dập. Tuy nhiên, sự già dặn trong lối đá của Robben đã phản lại chính anh ta, người Đan Mạch không mấy khó khăn để bắt bài hầu hết những chiêu trò làm nên tên tuổi Robben, thêm vào đó là kiểu dứt điểm nóng vội nếu không nói là khá ngớ ngẩn của hầu hết hàng công Hà Lan, đã khiến họ chẳng những bỏ lỡ quá nhiều cơ hội tưởng chừng ăn chắc, mà còn phải trả giá cho sự chủ quan trong phòng ngự bằng bàn mở tỉ số đầy bất ngờ của người Đan Mạch. Đọc tiếp “Nhật ký EURO 2012 [3]: Hà Lan vs Đan Mạch”