Nhật ký EURO 2012 [2]: Nga vs CH Czech

[Viết ngắn]

Trận đấu giữa Hy Lạp và Ba Lan nhạt nhẽo nhàm chán thế nào, thì trận Nga – CH Czech lại gay cấn kịch tính thế ấy!

Tuyển Nga năm nay có một bước tiến rất dài, một sự lột xác ngoạn mục so với tuyển Nga hồn hậu và mới mẻ của bốn năm về trước. Với đội hình chặt chẽ hợp lý cùng chiến thuật tấn công đa dạng, kĩ thuật xử lý bóng điêu luyện của từng cá nhân, sự phối hợp ăn ý trên cả tuyệt vời, và lối đá hết mình đặc trưng đến phút cuối cùng, tuyển Nga, với bốn bàn thắng thuyết phục và đẹp mắt trước CH Czech, đã chứng minh được vị trí ứng cử viên số một của bảng A. Không còn nghi ngờ gì nữa, đội bóng này chắc chắn sẽ có mặt ở tứ kết. Đọc tiếp “Nhật ký EURO 2012 [2]: Nga vs CH Czech”

Nhật kí EURO 2012 [1]: Ba Lan vs Hy Lạp

Hiệp 1: Viết cho Hy Lạp

Với người Hy Lạp, đây là một trận đấu gợi nhớ quá khứ, nơi ánh hào quang của câu chuyện thần thoại chỉ còn tồn tại trong kí ức. Cách đây 8 năm, đội bóng ấy cũng từng đá trận khai mạc ở đất khách quê người. Lần này trên sân Ba Lan, lịch sử đã đi qua liệu còn có thể lặp lại?

Hy Lạp đá quá ngây thơ, so với hồi EURO 2004, có một bước lùi lớn cả về chiến thuật lẫn kỹ thuật cá nhân. Tuy nhiên, khi xem mười một con người với màu áo xanh đậm chạy vòng vòng trên sân cùng trái bóng, cảm xúc cũ dành cho đội bóng này chí ít cũng được hồi phục 50%. Đọc tiếp “Nhật kí EURO 2012 [1]: Ba Lan vs Hy Lạp”

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 2)

Đi đến khúc ngoặt hành lang, chợt nghe thấy từ phía sau có người gọi mình bằng âm vực rất nhỏ, Ngô Bình bèn dừng bước quay lại nhìn. Hóa ra là Tòng Phương đang đuổi theo. Vừa bắt kịp chàng, Tòng Phương hấp tấp nói luôn, chẳng để chàng phải lên tiếng thắc mắc:

–       Thiếu trang chủ, vừa rồi thoáng nhìn thấy có bóng người rời đi, ngờ là cậu nên tôi tự mình đuổi theo. Chuyện ban nãy chúng tôi nói, cậu…đã nghe cả rồi ư? Đọc tiếp “Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 2)”

Cửa sổ mùa hè

 

Mở cửa sổ

Ngắm sao trời

Mộng ngời ngời

Đời ngắn ngủi.

 

Mãi rong ruổi

Mãi lang thang

Cõi hồng hoang

Tàn ánh đỏ.

 

Có thể giữ

Có thể buông

Vui hay buồn

Yêu hay hận.

 

Yêu sinh hận

Hận sinh sầu

Oán tới đau

Đầu tới cuối

 

Đời ngắn ngủi

Mộng ngời ngời

Ngắm sao trời

Trăm năm hóa…

 

Mộc Hân

00:45 à 20:46

1/6/2012

Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1)

Thuyền ai trong cõi mịt mờ

Lênh đênh một bóng, lờ đờ gió sương?

Hồng trần bụi vấn hoa vương,

Sông xanh nước biếc, còn thương đôi bờ…

 

Phần 1:

Mặt trời mọc rồi lại lặn, rét tháng mười càng lúc càng đậm, căn nhà trọ rộng lớn nhiều gian phòng hốt nhiên trở nên trống trải đến lạnh lùng. Gió từng cơn lùa ngoài hành lang dài, chốc chốc lại cuốn bay lớp lá khô khốc lợp đầy khoảng sân màu đá sỏi. Ngoài trời trăng đã lên cao, bóng sáng hắt mép ngói trên mái xuống thềm gạch, tạo thành một vệt đen dài viền dọc dãy hành lang đất nhạt màu đơn điệu. Đọc tiếp “Chương 30: Ái tình điên loạn (phần 1)”

Chương 29: Phụ tử (phần 2)

Vừa nhìn rõ diện mạo Ngô Bình, lại nhầm tưởng chàng đang bị Như Như dàn cảnh khống chế, Trí Anh lập tức tái mặt ghìm cương, chân mày chau lại đầy hoài nghi. Lâm Tử Long tuy đã gặp Như Như và Ngô Bình một lần ở bìa rừng Đằng châu, nhưng suốt hai năm qua đã dần quên lãng, giờ nhìn lại chỉ thấy có chút quen mắt chứ không tài nào nhớ ra, ông cũng bèn ghìm cương, quay sang hỏi Trí Anh:

–       Là ai vậy? Sao ta thấy quen quá!

Trí Anh trừng mắt nhìn Ngô Bình và Như Như, nghiến răng đáp:

–       Cha, chính là y! Kẻ đã sát hại Ngọc Diện Thần Y và bắt cóc Mai cô nhiều tháng trước! Quả nhiên y đang ở Hoa Lư, chúng ta đã tìm tới đúng chỗ rồi!

Như Như còn đang mơ hồ suy tính, Trí Anh đã tự nói ra tất cả. Đọc tiếp “Chương 29: Phụ tử (phần 2)”

Chương 29: Phụ tử (phần 1)

 

Thuở nào gia sự yên lành

Đêm qua một giấc tan tành khói mây,

Dặm đường bôn tẩu ai hay

Tâm này trĩu nặng lòng này nát tan!

 

Phần 1:

Trời mùa đông sương giá rét mướt, đêm kinh thành lại chẳng được yên ả, khắp các ngả đường đầy rẫy quân binh đi tuần, ánh đuốc sáng choang hắt lên dãy tường đất đỏ ửng. Ngô Bình và Như Như không có gan trà trộn vào đoàn thị vệ, sợ rằng chúng sẽ nhận ra diện mạo Ngọc Minh Vương Tử, đành phải tùy cơ di chuyển, lúc thì nép người vào bức vách nhà dân, khi lại lẫn vào tán lá bụi cây, về được đến chùa Nhất Trụ cũng đã quá nửa đêm.

Hai người vừa vượt tường nhảy vào khoảng sân sau lưng chùa, đã trông thấy bóng dáng một nhà sư đứng bất động dưới mái hiên hành lang, chính là thiền sư Vạn Hạnh. Mặc tiết trời đầu đông giá lạnh, vị sư già vẫn điềm nhiên trầm mình vào màn sương đêm, cặp mắt tĩnh lặng hướng thẳng về phía bờ tường, hiển nhiên là đang chờ đợi Ngô Bình quay lại. Nhác thấy hai kẻ nhảy vào sân sau chùa Nhất Trụ, Vạn Hạnh liền vội vã dời gót, thoăn thoắt tiến đến giữa sân, chưa kịp đi tới gần đã sốt ruột hỏi:

–       Bình nhi, Công Uẩn sao rồi? Đọc tiếp “Chương 29: Phụ tử (phần 1)”

Chương 28: Thân thế (phần 2)

Kẻ lạ cõng nàng lao đi vun vút trong đêm. Từ lúc y xuất hiện, nàng chẳng kịp nhìn thấy mặt y, chỉ biết dáng lưng y trông rất quen. Nàng có một chút ngờ ngợ, cho rằng đó chính là chàng, nhưng lại chẳng dám khẳng định. Hoàng cung rộng lớn chìm trong đêm tối, lại nằm trên một quả núi nhỏ, nơi thì triền dốc trơn trượt, chỗ lại có lầu canh gác sáng choang ánh đuốc. Nàng giật nhẹ cổ áo y, nói:

–       Mau bỏ tôi xuống đi, chạy mãi thế này chưa hẳn đã có đường thoát.

Y dừng chân, băn khoăn quay nhìn khắp phía. Quả nhiên, quân binh đang được huy động bao vây các ngả, chạy đằng nào rồi cũng đụng độ với họ. Y bèn đặt nàng xuống đất, vừa quan sát xung quanh, vừa nói:

–       Cô biết còn đường nào khác để thoát ra ngoài không?

Nói rồi, y xoay đầu nhìn nàng. Dưới ánh đuốc mờ nhạt từ xa hắt đến, nàng có thể trông thấy sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt y, ngay bản thân nàng lúc này cũng đang bất ngờ đến không còn tin vào mắt mình nữa rồi. Y giật nảy mình, ghé đến nhìn nàng thật kĩ, giọng hối hả, có cả một chút mừng rỡ:

–       Như Như, có phải cô không? Đọc tiếp “Chương 28: Thân thế (phần 2)”

Một trăm năm mươi ngày sau hết

0. Đoạn đầu

 

“…Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng…” (1)

 

Đất trắng xóa, trời trắng xóa, đường biên tít xa trắng xóa…

Một mình tôi đứng giữa mênh mang giao hòa, giữa thiên đường và địa ngục, giữa sống và chết, giữa thực và hư. Chỉ riêng một mình tôi, với tôi, còn tôi, tồn tại như không tồn tại.

Vùng đất này không có gió, chỉ có thanh âm rầm rì, nửa như tiếng kêu gào bị chẹt lại, nửa như tiếng hát ma mị quái đản. Trong vũng âm thanh hỗn độn kì bí đó, có tiếng linh hồn tôi rên từng hồi sợ hãi.

Gió quật từng cơn rào rào, tôi hãy tạm xem như thanh âm rờn rợn bao bọc quanh mình chỉ là tiếng gió, từng sợi từng sợi cuộn thốc vào linh hồn tôi, nâng tôi lơ lửng bay lên trên tầng không nhạt màu trắng xóa. Khi tôi chưa kịp bình tâm lại, đã có một giọng nói vang lên, không trầm không bổng, không âm không sắc, phà từng đợt vào cảm thức linh hồn:

–       Con còn một trăm năm mươi ngày sau hết! Đọc tiếp “Một trăm năm mươi ngày sau hết”

Chương 28: Thân thế (phần 1)

Đã là duyên nợ ở đời

Ngày nào một bể một trời cách ngăn,

Biệt ly chẳng kịp băn khoăn

Lại vừa tái ngộ, hay chăng sự đời?

 

Phần 1:

Nàng phi ngựa nước đại trên con đường rộng thênh thang dẫn đến hoàng cung, cát bụi tung mù mịt theo từng nhịp vó gấp rút. Phía trước quang cảnh trống trải, núi Đại Vân(1) lừng lững giữa trời.

Hoàng cung quả nhiên có biến.

Ở khoảng cách hơn hai dặm đường, nàng đã có thể trông thấy cờ hiệu của Khai Minh Vương tung bay trên các tháp canh gác ngay trước cửa cung, quân cấm vệ đã bị thay bằng đạo quân đến từ Đằng châu. Nàng hoảng hốt ghìm cương, mí mắt hơi khép lại dưới bóng nắng chói chang, tia nhìn chú mục vào cánh cửa hoàng cung đã bị đóng kín và dày đặc thị vệ canh phòng. Đọc tiếp “Chương 28: Thân thế (phần 1)”