Nơi nao tôi thuộc về?

 

Khi mưa rơi lất phất trên những triền lạnh gió,

Khi cô đơn gặm nhấm vào sâu thẳm tâm hồn,

Khi bước chân lạc lõng trên quãng đời gửi trọ,

Còn lại một mình tôi bỏ ngõ giữa thập kỉ bồn chồn

…vô hồn!

 

Nào gió nào mưa ngoài trời lồng lộng thét gào!

Nào trăng nào sao xoay vần đảo điên vĩ độ!

Nơi thiên đỉnh xuyên qua địa cầu cực độ,

Còn lại một mình tôi đổ bóng giữa mênh mang bật trào

…té nhào!

 

Bàn tay nới lỏng cho xúc cảm luồn qua từng kẽ nhỏ.

Hơi thở chập chờn cho sinh khí ép vào khoảng li ti.

Giữa khoảng rộng mơ hồ trong mê cung cảm thức vô tri,

Tôi ném vụt nỗi đau bỏng rát vào đường biên lãng đãng hồ đồ

…xô bồ!

 

Chẳng có anh, người tôi yêu từ muôn đời muôn kiếp trước

Chẳng có anh, người đã chết từ trong vô thức miên man

Chỉ còn riêng tôi với vòng tròn vụng về khuyết nửa dở dang

Trong bóng chiều nhàn nhạt những màu đỏ màu vàng xô ngược

…nhu nhược!

 

Chạm tay xuống nền đất lạnh âm trầm tìm sức sống

Giữa những rạch cháy chói lòa sấm chớp đinh đang

Khi đứng dậy là cả một màu trời đen đặc hoang mang

Còn lại tôi với hỗn độn nơi nao tôi thuộc về

…bộn bề!

 

Vầng mặt trời ngày mới hồi sinh từ cái chết giữa hoàng hôn,

Rọi vào lấp lánh những cánh bướm quật mạnh thành giông bão!

Hiện sinh xoay vần trong vũ trụ mênh mang màu huyền hão,

Có nơi nào với cánh bướm mặt trời cùng sống chết và hồi sinh

…lặng thinh!

 

Còn lại tôi giữa khoảng trời chông chênh

Nơi tương lai nhuộm lại màu tiềm thức

Với tự do giằng xé trong từng cơn uất ức

Là chính tôi loạng choạng vào chênh vênh

…thênh thang…

 

Ngỡ ngàng khi đời khép lại cánh cửa dẫn vào mênh mang

Là thênh thang, là thinh lặng, là nơi nao tôi thuộc về?

 

Mộc Hân

1:53

Thứ sáu 27/4/2012

Chương 27: Dã tâm (phần 2)

Nàng rời khỏi điện Tử Hoa, hối hả đuổi theo Long Đĩnh. Y chạy rất nhanh, nàng phải cố sức guồng chân mới không bị mất dấu. Thế nhưng, khi chạy đến điện Bách Bảo Thiên Tuế, nhác thấy bóng dáng Nhân Trí Vương còn đang đứng đợi, lại thấy Long Đĩnh chạy về phía cửa cung, đoán rằng y quay về phủ đệ cũ của Long Việt, nàng bèn rẽ hướng đi vào nội điện gặp phụ thân.

Vừa trông thấy nàng, cặp chân mày đang chau lại của Lê Thám lập tức dãn ra, ông vội vàng tiến đến, hạ giọng hỏi:

–       Sao rồi? Con đã gặp hoàng thượng chưa?

Nàng gật đầu, đáp thật gọn:

–       Con gặp hoàng thượng rồi, gặp cả Khai Minh Vương nữa! Chúng ta về phủ thôi! Con cần gặp ngài ấy gấp, nhưng không phải trong bộ dạng này. Đọc tiếp “Chương 27: Dã tâm (phần 2)”

Chương 27: Dã tâm (phần 1)

Vốn cùng một mẹ sinh ra

Anh thời bên trọng, tôi là bên khinh.

Ngôi cao điện lớn linh đình,

Tránh sao cho khỏi bất bình mưu toan?

Phần 1:

Xuân đi, hạ đến, thu về, thời gian thấm thoắt trôi nhanh, giờ đã vào buổi đầu đông. Khí lạnh từng cơn tràn vào gian phòng nhỏ bên trong Nhân Trí Vương Phủ, ngọn nến lập lòe mong manh trước gió sau cùng cũng phụp tắt. Nàng bị cơn lạnh làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra song cửa,  mới hay mình đã ngủ mê trên bàn từ lúc trời vẫn còn chập choạng đến khi tối mịt. Khắp gian phòng tịnh không một bóng người, nàng liền lo lắng trở gót ra ngoài hành lang, quả nhiên, Cam Mộc vẫn đang trùm áo ngủ vùi ngoài ấy. Nàng lay mạnh thân hình y, y giật mình choàng tỉnh, tay theo phản xạ chụp vội vào bao kiếm, vừa khi nhận ra nàng, y bèn thở phào, giọng trách móc:

–       Đêm hôm khuya khoắt, chị sao không ngủ mà còn giở trò hù dọa tôi? Đọc tiếp “Chương 27: Dã tâm (phần 1)”

Xin hãy để lại cho tôi…

Xin hãy để lại cho tôi

Niềm tự tôn và kiêu hãnh cuối cùng.

Để sớm mai

Dẫu nắng lên lưng chừng,

Gió có bạt lừng phừng nghiêng số phận,

Dòng máu chảy vào miệt mài vô tận,

Nắm xương tàn trong thác bụi chênh vênh…

Thì giữa hai bờ gập ghềnh ngày xuyên đêm,

Tôi vẫn là tôi của hư vô bất định,

Vẫn ngẩng cao đầu cười hiện sinh tội lỗi,

Linh hồn nào trôi nổi trong thể xác trầm luân?

 

Và cũng xin hãy để lại cho tôi

Một trái tim thôi không còn thổn thức,

Khi tương lai chuyển hóa thành hồi ức

Một bước dài, hiện tại phía sau lưng.

Tình yêu của tôi sẽ thôi nhịp ngưng chừng,

Bấp bênh giữa cuộc đời đầy biến động.

Từng cơn sợ thốc vào miên man mộng,

Tay mong manh chẳng giữ nổi kiếp người.

 

Và nếu cõi đời có tồn tại luân hồi,

Tôi xin chọn chết tận vào trong quên lãng.

Để dĩ vãng nhập nhằng cơn bấn loạn,

Chạng vạng kiếp này cho rực rỡ hồi sinh.

Từng bước chân thả vào cõi phiêu linh

Có còn níu lại một chút gì đế nhớ?

Thương đau ngày nào sẽ chỉ là bỡ ngỡ,

Phù du mấy thuở cho nguội lạnh yêu thương!

 

Linh hồn tôi mơ một kiếp tha phương,

Trôi nổi dập dềnh trên lưng chừng trời biếc,

Tùy lo sải cánh giữa mộng đời nhộn nhịp

Cùng gió cùng mây, đời vô ngã vô thường.

Cho đến khi rã vào cuộc chán chường,

Cũng chẳng có đau thương, không ly biệt.

Sống là chết, là vận vào khắc nghiệt

Giấc mơ nào trong bể khổ triền miên?

 

Tự tôn của tôi, niềm kiêu hãnh vô biên!

Trải từng kiếp yêu đương không tiếc hận.

Dẫu ngày sau sẽ còn muôn vàn điều vướng bận,

Cũng xin được chết giữa tự tôn cùng kiêu hãnh vô biên.

 

Dù sống là chết, là chập choạng tỉnh như điên

Cũng xin cho thương tổn hệt như chưa một lần tồn tại…

 

Mộc Hân

1:42

20/4/2012

 

Chương 26: Vương tử (phần 4)

Điều nàng lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến! Long Đĩnh muốn nàng quay lại Phạm gia trang, y quả nhiên có lưu tâm đến thân thế của tướng quân Lý Công Uẩn! Phút chốc, nàng cảm thấy ân hận vì đã kể quá nhiều về Ngô Bình, về vị ni cô kì lạ ở Cổ Pháp. Tuy nàng chưa hề hé môi chuyện Nhật Lão, nhưng những điều còn lại xung quanh thân thế của Ngô Bình và Công Uẩn cũng đủ để thu hút Long Đĩnh. Đã từ rất lâu, Long Đĩnh luôn muốn lôi kéo Công Uẩn về dưới trướng của mình. Điều mà y thực sự cần ở Công Uẩn chẳng phải chỉ là mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và các đại thần khác, mà còn là chính võ công của hắn, thứ kiếm pháp quái dị đi kèm kiểu trận pháp vi diệu mà y chưa từng thấy qua. Tuy vậy, muốn kéo Công Uẩn về từ chỗ Nam Phong Vương Long Việt lại chẳng dễ dàng gì, trừ phi nắm được điểm yếu của Công Uẩn, khiến hắn tự nguyện bỏ Long Việt. Mọi chuyện có thể bắt đầu từ nơi người đàn bà có ngoại hiệu là Hắc Diện Phu Nhân, nhưng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu Long Đĩnh chịu để nàng quay lại Lục Châu, tiếp cận Ngô Bình-sư đệ của Công Uẩn, từ đó dò ra mối quan hệ giữa Công Uẩn và Hắc Diện Phu Nhân. Dựa vào đó gây áp lực, buộc Công Uẩn từ bỏ Nam Phong Vương để về Đằng Châu chỉ còn là vấn đề thời gian. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 4)”

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

 

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

Ngày dài thả nắng vệt vàng tươi.

Sợi nắng vắt trên nửa triền lạnh gió,

Mùa thu nào cho tạnh những cơn mưa?

 

Mưa ướt át hương tóc em gầy guộc,

Từng sợi buồn dai dẳng buốt tâm can…

Ngày lại ngày nắng vàng thêm rực rỡ

Thả vào bỡ ngỡ trong veo khóe môi cười!

 

Em ngược gió và anh thì ngược nắng,

Chập chờn gió lặng cho nắng thêm xanh.

Màn mưa nào sẽ xóa mờ nhân ảnh?

Vun vút thời gian cắn xé một mảnh tình.

 

Và ngón tay em run rẩy tạo hình

Những nắng những mưa đều nhạt màu vô định…

Triền miên sống, mộng tưởng cơn thức tỉnh

Hồi ức qua đi cho bạc thếch cuộc chơi.

 

Khi anh nghe trong gió tiếng em cười

Anh ngược nắng còn em thì ngược gió!

Dòng tóc em bỏ ngõ vào quên lãng

Thấp thoáng dáng hình trôi tuột khoảng mong manh

 

Còn riêng em thôi nặng lòng băn khoăn,

Có ai nghe trong gió tiếng ai cười?

 

Mộc Hân

15:34

Thứ sáu ngày 13 tháng tư năm 2012

Chương 26: Vương tử (phần 3)

Mùa thu năm Ứng Thiên thứ mười (1003), Đại Hành hoàng đế ốm nặng, Khai Minh Vương lại từ Đằng Châu quay về Hoa Lư, ngày ngày túc trực ở điện Trường Xuân.

Hoàng đế cảm mạo vài ngày thì khỏi, Khai Minh Vương liền xuất cung, tìm đến Nhân Trí Vương Phủ.

Đã nhiều năm nay, từ hồi săn bắn ở Cổ Pháp trở về, vì hai anh em Long Việt, Long Đĩnh mà nàng phải trải qua mấy đợt sóng gió. Năm Ứng Thiên thứ sáu, Đại Hành hoàng đế ngỏ ý với cha nàng, định đưa nàng về Đằng Châu. Tuy không nói thẳng, nhưng rõ ràng hoàng đế muốn gả nàng cho Long Đĩnh. Cha nàng cố tìm cách từ chối, hoàng đế cũng thôi, không ép uổng. Tuy vậy, đến năm Ứng Thiên thứ tám, chẳng rõ nguồn cơn thế nào mà cả hai người Nam Phong Vương và Khai Minh Vương cùng đến cầu thân, kẻ trước người sau cách nhau chỉ vài canh giờ. Họ lại còn dâng mật tấu xin ban hôn lên Đại Hành hoàng đế. Cha con nàng biết chuyện, cuống cuồng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Nào ngờ, Đại Hành hoàng đế chẳng có động thái gì, cứ phớt lờ để ngoài tai mọi chuyện. Nhân Trí Vương biết hoàng đế vẫn còn băn khoăn, Thái tử Lê Long Thâu, tức Kình Thiên Đại Vương, chỉ vừa mất năm ngoái, chỗ kế vị để trống chưa được một năm đã có kẻ âm mưu muốn ngồi vào. Anh em Nam Phong Vương và Khai Minh Vương cũng không ngoại lệ, việc cầu thân xem ra chỉ là một chiêu bài để dò tâm ý vua cha. Thấy Đại Hành hoàng đế không vội quyết định, cha con nàng cũng chẳng việc gì phải lo lắng. Sóng gió ấy nổi lên vài ngày, sau cùng cũng lắng dịu như chưa từng xảy ra. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 3)”

Yêu cáo, mầm cây, và đại thụ

 

“Nguyện làm cầu đá,

chịu năm trăm năm gió thốc,

năm trăm năm nắng đổ,

năm trăm năm mưa già,

mong người một lần bước qua”

 

Kiếp thứ hai

Đời nào kiếp nào cũng có những chuyện thêu dệt về yêu ma quỷ quái, nhưng lại không có ai thật sự hiểu yêu nghiệt là gì, trừ chính bọn yêu nghiệt!

Yêu là người! Thật đấy, có thể bạn không tin, nhưng vì tôi là yêu nghiệt, nên tôi biết điều ấy!

Con người ta chuyển kiếp luân hồi, gây nghiệp tạo nghiệp rồi báo nghiệp trả nghiệp. Bọn yêu tinh cũng chuyển kiếp luân hồi, nhưng không gây nghiệp tạo nghiệp mà chỉ báo nghiệp trả nghiệp.

Con người nghe đến đây sẽ nhao nhao phản đối: thật vô lý, không tạo nghiệp thì cớ gì phải trả nghiệp?

Và bọn yêu nghiệt sẽ cười khẩy mà rằng: chừng nào còn vướng bận ngũ uẩn, chừng đó sẽ còn mắc kẹt trong khổ ải mà không nhận ra vô thường vô ngã!

Nghiệp do người này gây nên mà người kia phải trả thì có gì là lạ? Nếu không gánh hết khổ ải ở đời thì làm gì có chuyện hơn đời? Đọc tiếp “Yêu cáo, mầm cây, và đại thụ”

Chương 26: Vương tử (phần 2)

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, quay đi quay lại, nàng đã mười hai tuổi. Cuộc sống trong vương phủ cứ nhàn nhã bình lặng. Việc giả dạng làm Ngọc Minh vương tử rồi lại đóng vai thị nữ Như Như, ban đầu tuy có hơi khó khăn bất tiện, nhưng chỉ sau ba năm, nàng đã thành thạo đến mức cảm thấy nhàm chán. Giờ đây, nàng thậm chí có thể nói bằng hai giọng hoàn toàn khác biệt, cung cách điệu bộ cũng linh hoạt thay đổi qua lại, người trong phủ tịnh không một ai nghi ngờ Ngọc Minh vương tử và Như Như thật ra chỉ là một người. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 2)”

Vạn lý độc hành

Vạn lý độc hành

Xuân phong hờ hững

Ngập ngừng lững thững

Nửa đời mong manh.

 

Bầu trời trong xanh

Tay nào vươn tới?

Thênh thang chới với

Ước mộng tròng trành!

 

Vạn lý độc hành

Mịt mù nhân ảnh

Trăng vàng một khoảnh

Vệt bóng cô liêu

 

Chân trời liêu xiêu

Ai người mong đợi?

Chân tình diệu vợi

Thổn thức tiêu điều…

 

Ngày màu thiên thanh

Đêm màu u tịch

Từng bước nặng trịch

Vạn lý độc hành…

 

Mộc Hân

1:39

8/4/2012