Người đi như gió

Người đi như gió

Tắt nắng tan mây

Mảnh hồn bỏ ngõ

Hẹn ước vơi đầy

 

Nhân sinh như mộng

kiếp người như mơ

Mộng mơ mơ mộng

Trách ai hững hờ?

 

Chờ đến trăng tàn

Chờ đến mây tan

Gió nào gió thổi

Bồi hồi dở dang…

 

Mảnh tròn mảnh khuyết

Luyến tiếc cuộc trăng

Mộng đời như trăng

Hết tròn lại khuyết.

 

Luyến tiếc luyến tiếc

Gió thổi mây tan

Đoạn trường ngổn ngang

Kiếp người là mộng!

 

Một trăm năm ấy

Một trăm cơn mơ

Sống chết thờ ơ

Chờ ngày tỉnh thức

 

Nhân sinh là mộng

Kiếp người là mơ

Ngày dài lơ thơ

Mơ hồ thực mộng…

 

Mộc Hân

9:47

6/4/2012

Thứ sáu tuần thánh

Chương 26: Vương tử (phần 1)

Bóng trăng nửa tỏ nửa mờ

Ba mươi khuất dạng, lập lờ trăng non

Bao giờ cho đến trăng tròn

Người thương rõ dáng mỏi mòn nhớ mong?

 

Phần 1:

Như Như thúc ngựa ruổi dài trên con đường lớn đầy cát bụi từ Lục Châu về Hoa Lư. Sau một ngày chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng, nàng cũng chỉ đến được đất Đằng Châu. Nhắm sức ngựa không thể chạy qua đêm, mà ngay cả nàng cũng đã kiệt sức, Như Như bèn thở dài ghìm cương. Nàng nhảy xuống đất, tay dắt ngựa, chân tùy tiện bước, mắt vô thức nhìn bụi cỏ dại ven đường. Cứ đi như thế được chừng nửa canh giờ, khi ngẩng đầu lên, trước mắt nàng đã là một tòa dinh thự rộng lớn. Như Như gượng cười, tự nhủ mình đã thấm mệt, nếu hắn không có ở đây thì tốt, còn nếu hắn cũng như nàng, vẫn chưa về Hoa Lư, nàng đơn giản chỉ cần xộc thẳng vào phủ, tìm bừa một căn phòng trống, vào đấy ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau lại lên đường về Hoa Lư. Thấy nàng mỏi mệt, hắn chắc chắn sẽ chẳng nhiều lời hỏi han. Nghĩ vậy, Như Như liền thong thả bước về phía tòa dinh thự. Đọc tiếp “Chương 26: Vương tử (phần 1)”

“Cảm nắng”

The day I first met you
You told me you’d never fall in love…

 

Có những ngày mệt đến nỗi về nhà chỉ muốn leo ngay lên giường thả một giấc tới sáng.

Lại có những ngày dù mệt đến đâu cũng ráng thức tới nửa đêm mà chờ đợi.

 

Có những ngày thức tới nửa đêm để viết tiểu thuyết, để học thi, để xem đá banh,…

Lại có những ngày thức tới nửa đêm chẳng để làm gì ngoài việc nhìn vào yahoo list và chờ đợi.

 

Có những ngày bài vở dồn dập làm không đâu vào đâu, sáng ngày mai thì đi học sớm; buộc cả đêm phải thức trắng miệt mài, đổi lại ngày hôm sau vật vờ mắt mở to mà đầu điên đảo.

Lại có những ngày thi cử thong thả ôn bài dư giờ, sáng ngày mai cũng không phải đi từ quá sớm; vẫn muốn thức trắng miệt mài chỉ để ngồi bên màn hình laptop, vẫn là chờ đợi.

 

Chờ điều gì? Ngốc thật! Là một tin nhắn chúc ngủ ngon theo phong cách mới, từ một người mới quen, và chỉ thế thôi, dù sự thật hiển nhiên là chẳng có lý do gì để tin nhắn ấy bước ra khỏi mộng tưởng để trở thành hiện thực cả.

Ừ thì, đấy là “cảm nắng”!

 

So let me give your heart a break, give your heart a break
Let me give your heart a break, your heart a break

 

Có những ngày vui nối tiếp những ngày buồn.

Cũng có những ngày hứng khởi nối tiếp những ngày thất vọng.

Cảm xúc đến và đi, chóng vánh đến khó nắm bắt, tuy vậy, thường thì người ta vẫn cố chạy theo, đuổi theo, với theo thứ cảm xúc ấy.

 

Có những lúc cuộc đời trật đi một nhịp.

Cũng có những lúc tâm hồn sa vào thổn thức.

Mối tình chớm nở, được nuôi sống bằng một nửa khát khao và một nửa thận trọng. Khát khao vừa đủ để nhịp đời tiếp nối, thận trọng vừa đủ để tâm hồn tươi nguyên.

 

Tại sao lại phải chạy theo cảm xúc? Vì người ta sống trên nền móng ước mơ và trưởng thành bằng đôi cánh tình yêu.

Nhưng đã chạy theo, tại sao lại phải lo lắng? Vì người ta bay càng cao thì sẽ càng dễ ngã, yêu càng nhiều càng dễ bị tổn thương.

Đấy là tính đến rủi ro thôi, người ta bảo cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng; thật ra thì, cuộc đời hầu như lúc nào cũng không bằng phẳng.

 

On Sunday you went home alone
There were tears in your eyes
I called your cell phone, my love
But you did not reply

 

Ừ thì, đấy chỉ là “cảm nắng”!

Người ta cần cả khao khát và thận trọng cho những cơn “cảm nắng” bất chợt.

Nhưng đằng sau rủi ro sẽ là hạnh phúc!

P/s: “Give your heart a break” của Demi Lovato hay quá! *mắt nổi tim*

 

Mộc Hân

00:46

5/4/2012

Chương 25: Biệt tích (phần 2)

Khi Ngô Bình hé mắt, mặt trời đã lên cao. Chàng hốt hoảng bò dậy, nhận thấy cửa phòng mở toang cả đêm, vạt nắng dài in hằn trên nền gạch. Ở phía bên kia chiếc bàn, Hoàng Mai vẫn còn nằm dưới đất, tay đặt hờ lên mảnh bát vỡ. Ngô Bình ngó dáo dác một lúc thì định thần lại, bình rượu cạn không còn một giọt, cả chàng và Hoàng Mai đều đã say sưa quên trời quên đất.

Rồi chợt cảm thấy có chút kì lạ, hai kẻ say mèm ngủ li bì đến gần trưa, cửa phòng thì mở toang, ấy vậy mà không một ai phát hiện, Ngô Bình liền vội vàng bật dậy. Ấm nước trên bàn vẫn còn đầy, chàng bèn uống một ngụm lấy lại tỉnh táo rồi chạy sang lay gọi Hoàng Mai.

Hoàng Mai đêm qua uống nhiều hơn chàng, lay nàng tỉnh cũng chẳng dễ dàng gì; nhưng khi nàng đã mở mắt ra rồi, thì giật mình bật dậy rất nhanh chóng. Hoàng Mai đảo mắt khắp một lượt, ngại ngùng nhìn Ngô Bình, ánh mắt lấp lánh vài phần hồ nghi, nàng khẽ hỏi:

–       Đêm qua…em có nói gì với anh không? Đọc tiếp “Chương 25: Biệt tích (phần 2)”

Tìm thấy nhau

Em gọi anh, giữa thuở thiếu thời bỡ ngỡ ngây thơ, giữa tuổi trẻ như kéo dài bất tận, giữa những nhiệt huyết chỉ mới chớm khởi đầu.

Anh không đáp, cũng như không bao giờ đáp!

Tôi biết yêu lần đầu năm tôi mười sáu! Ừ thì, hơi sớm, mà cũng chẳng phải, từ bao giờ đã có cái luật khi nào thì được yêu chứ? Tính tôi ham thích mới mẻ, cũng chóng chán chường, phàm cái gì đã cũ rồi, tôi đều chán, trừ khi nó biết cách trở nên mới mẻ trong khoảng rộng tâm hồn tự do của tôi. Sống như thế cũng có hai mặt, tích cực thì là, hiếm khi tôi thương tổn lâu dài vì luyến tiếc một điều gì đấy, còn tiêu cực thì là, có những điều trôi qua quá nhanh, đến nỗi ngọn gió mới mẻ trong tôi cuốn thốc lớp vết tích mờ nhạt ấy đi, khiến nó trở nên như thể nó chưa từng tồn tại. Đọc tiếp “Tìm thấy nhau”

Chương 25: Biệt tích (phần 1)

Giận đời muôn sự đảo điên,

Chênh vênh vạn nẻo con thuyền tai ương.

Mập mờ những ghét cùng thương,

Dù khô dòng lệ, vấn vương vẫn còn.

 

Phần 1:

Rõ là trời chẳng chiều lòng người. Xuân Lan vừa đi được vài ngày, đến lượt Tòng Phương cũng xin quay về Mộc Châu sắp xếp việc ở võ quán. Nhìn ai ai cũng bận rộn lo toan, Ngô Bình  khó tránh khỏi cảm giác chạnh lòng. Hoàn cảnh của chàng hiện giờ, bất đắc dĩ phải làm người nhàn rỗi. Kỳ thực, chàng chẳng muốn cứ ở mãi Phạm gia trang. Nơi này dù yên bình thanh tịnh, nhưng lại không được tùy ý, thương thế của chàng vẫn chưa khỏi, muốn làm gì cũng khó. Bất giác, chàng lại thấy nhớ vườn nhãn ở Cổ Pháp. Nhật Lão đi đã lâu, mấy cây nhãn ấy đành phó mặc cho tự nhiên. Đọc tiếp “Chương 25: Biệt tích (phần 1)”

Chương 24: Nhi nữ (phần 2)

Đến quá trưa, Trí Anh từ Hải Đông Phái trùng hợp thế nào lại đến Phạm gia trang; bữa cơm chiều vì vậy mà đông người hơn nhưng vẫn không tránh khỏi sự gượng gạo kì quặc. Thoạt đầu, Phạm thần y và Xuân Lan còn trao đổi xã giao vài câu, sau cùng cũng yên lặng ăn cho hết bữa, những người còn lại cũng chẳng ai nói gì thêm. Như Như và Trí Anh vì mới quen biết Tòng Phương và Xuân Lan nên e dè đã đành, đến ngay cả Ngô Bình cũng không thể tự nhiên bắt chuyện dù trong lòng có rất nhiều điều muốn giãi bày thì quả là đã đẩy tình hình đi đến chỗ căng thẳng. Đọc tiếp “Chương 24: Nhi nữ (phần 2)”

Tiếng còi xe và con quỷ cái

Con hẻm nhỏ bắt đầu nhạt nhòa trong tầm mắt. Những giọt nước đầu tiên của một trận mưa cuối thu dữ dội đang dần trút xuống, lấm tấm từng chấm trên mặt đường, rào rào lách tách trên các mái hiên và tạt vào cặp mắt kính của một cô gái trẻ đang chật vật với chiếc xe gắn máy nặng trịch trên mặt đường lỗ chỗ những ổ gà. Cánh cửa ngôi nhà lớn nhanh chóng khép lại, cô gái không một chút chần chừ, leo lên xe và nổ máy. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi ngõ hẻm. Đọc tiếp “Tiếng còi xe và con quỷ cái”

Chương 24: Nhi nữ (phần 1)

Thuở xưa trẻ nhỏ vui đùa,

Hôm nay nhi nữ đã thừa tâm tư.

Một lời chẳng thiếu chẳng dư,

Mới hay gặp lại chẳng vừa nhớ nhung.

 

Phần 1:

Công Uẩn đến Phạm gia trang vào một ngày cuối tháng giêng, khí trời vẫn còn rét mướt. Y lưu lại đấy không lâu, đủ để Ngô Bình nói tất cả những gì cần nói; sáng hôm sau, y lại lên đường về Hoa Lư từ rất sớm. Trong vòng một ngày đó, cũng thật khéo, lại trùng với khoảng thời gian Như Như quay về Hoa Lư dịp Tết Nguyên Đán, thành thử Ngô Bình có thể trò chuyện thoải mái với Công Uẩn mà không phải đề phòng nghi ngờ gì. Chuyện của ni cô Diệu Hạnh giao phó, xem như chàng đã làm xong. Tuy nhiên, từ tháng tám năm ngoái đến nay đã gần nửa năm, thời gian lâu như vậy, thiền sư Vạn Hạnh vẫn còn ở kinh đô, mọi chuyện xảy ra tại Cổ Pháp không ai có thể quản được. Biết mình đã quá chậm trễ so với dự tính, thương thế ở tay vẫn chưa hồi phục, Ngô Bình cũng không muốn giữ Công Uẩn ở lại Phạm gia trang, chỉ thầm mong y về Hoa Lư sắp xếp việc công, thưa chuyện với thiền sư Vạn Hạnh rồi lập tức đến Cổ Pháp gặp ni cô Diệu Hạnh, đừng để có chuyện bất trắc gì xảy ra. Đọc tiếp “Chương 24: Nhi nữ (phần 1)”

Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 2)

Dưới ánh ban mai ấm áp, từng nhành cây cọng cỏ vẫn còn ngậm hơi sương se lạnh, long lanh đẫm sắc trong veo. Ngô Bình chân bước thong thả, mắt lan man nhìn hàng cây xa xa phía bìa rừng. Mai cô vẫn kiên trì nối bước cạnh chàng, im lặng chẳng nói một lời.

Trời vừa hừng sáng, Mai cô đã đến gõ cửa phòng chàng, nói rằng muốn tâm sự. Đoán là chuyện đêm hôm qua, Ngô Bình bèn cùng nàng đi dạo. Nào ngờ, bìa rừng đã ở ngay trước mắt, nàng vẫn cứ lặng lẽ bước đi. Ban đầu là Ngô Bình đi theo nàng ấy, bước mãi một hồi, nàng dần tụt lại phía sau, để mặc chàng muốn đi đâu thì đi. Không gian nhanh chóng theo nhịp chân vô thức của chàng mà trở nên gượng gạo, nặng nề đến khó hiểu, bất chấp khí trời buổi sớm vốn rất trong trẻo tươi mát. Đi thêm một lúc nữa, thấy Mai cô vẫn trước sau im lặng, Ngô Bình bèn mở lời hỏi thẳng: Đọc tiếp “Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 2)”