Dập dìu dải áo phất phơ
Người đâu trong cõi mơ hồ thực hư
Nửa đời kí ức mịt mù
Nửa đời ngọt đắng phập phù ngày đêm.
Phần 1:
Rằm tháng chạp, trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc phủ một màu hư ảo lên khu vườn trồng thuốc của Phạm gia trang. Thấm thoắt, Ngô Bình đã ở vùng Bạch Đằng giang được hơn hai tháng. Gió đông cuối năm rét mướt vẫn không ngăn được hai con người đang có hứng đi dạo dưới trăng. Trời mùa đông trong vắt, mặt trăng tròn vành vạnh không bị gợn mây che khuất lại càng mặc sức lung linh diệu ảo. Ngô Bình bâng quơ bước dọc hành lang, mải mê trông theo mảnh trăng vàng trên trời, đến khi quay lại thì thiếu nữ mặc áo choàng sậm màu đã đứng đấy nhìn mình tự bao giờ, nét mặt nàng phảng phất chút ưu tư mơ hồ. Chàng thong thả bước đến, nói:
– Từ dạo cô về Hoa Lư rồi trở lại đây, tôi thấy cô không được vui. Đọc tiếp “Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1)”









