Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1)

Dập dìu dải áo phất phơ

Người đâu trong cõi mơ hồ thực hư

Nửa đời kí ức mịt mù

Nửa đời ngọt đắng phập phù ngày đêm.

 

Phần 1:

Rằm tháng chạp, trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc phủ một màu hư ảo lên khu vườn trồng thuốc của Phạm gia trang. Thấm thoắt, Ngô Bình đã ở vùng Bạch Đằng giang được hơn hai tháng. Gió đông cuối năm rét mướt vẫn không ngăn được hai con người đang có hứng đi dạo dưới trăng. Trời mùa đông trong vắt, mặt trăng tròn vành vạnh không bị gợn mây che khuất lại càng mặc sức lung linh diệu ảo. Ngô Bình bâng quơ bước dọc hành lang, mải mê trông theo mảnh trăng vàng trên trời, đến khi quay lại thì thiếu nữ mặc áo choàng sậm màu đã đứng đấy nhìn mình tự bao giờ, nét mặt nàng phảng phất chút ưu tư mơ hồ. Chàng thong thả bước đến, nói:

–       Từ dạo cô về Hoa Lư rồi trở lại đây, tôi thấy cô không được vui. Đọc tiếp “Chương 23: Nửa tỉnh nửa mê (phần 1)”

Ngọc Viễn Đông, chạm đến giới hạn của sự hoàn hảo

Có một điều vừa bất công mà cũng vừa xứng đáng với vị trí cao cấp của “Ngọc Viễn Đông”, tại các cụm rạp ở thành phố Hồ Chí Minh, đơn cử như cụm rạp Galaxy, mỗi ngày chỉ có đúng 1 suất chiếu cho “Ngọc Viễn Đông”, và trong tuần lễ này thì phim chỉ chiếu đúng 3 ngày!

Thoạt nghe thì tưởng vô lý, một bộ phim nghệ thuật gây được tiếng vang và gặt nhiều giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế, dàn diễn viên dàn trải từ sắc vóc đến kinh nghiệm mà tựu trung đều nổi tiếng vượt qua cả biên giới Việt Nam, được trình chiếu rộng rãi chào mừng ngày quốc tế Phụ Nữ 8/3,… lại bị giới hạn suất chiếu và thậm chí cả giờ chiếu cũng khá bất hợp lý (ở rạp Galaxy Nguyễn Trãi vào ngày thứ ba 13/3/2012 chỉ có đúng 1 suất vào 11 giờ trưa!). Nhưng đôi khi, cần phải làm như vậy để đại bộ phận khán giả nội địa_vốn luôn ôm định kiến với phim Việt, hoặc cảm thấy hài lòng vì đã vượt qua rất nhiều khó khăn liên quan đến giờ giấc và thời tiết để đến thưởng thức một bộ phim xứng tầm tuyệt phẩm điện ảnh, hoặc là về sau sẽ cảm thấy áy náy vì đã trót bỏ qua một tác phẩm rất rất đáng xem như “Ngọc Viễn Đông”. Đọc tiếp “Ngọc Viễn Đông, chạm đến giới hạn của sự hoàn hảo”

Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 2)

Như Như vừa bứt từng cọng cỏ ném vào giỏ, vừa hậm hực quệt bừa mấy giọt mồ hôi đẫm trên trán. Trang viện họ Phạm nằm giữa rừng sâu, khi đêm buông xuống, sương đọng dày trên từng tán lá, chỉ cần một cái lay động nhẹ của gió trời, những hạt nước li ti ấy lại rơi từng giọt, thấm ướt cả vai áo. Sương đêm lạnh, gió đêm lạnh, rừng đêm càng lạnh, ấy vậy mà Như Như chỉ thấy người mình càng lúc càng rịn ra nhiều mồ hôi. Nàng vừa chong mắt tước từng cọng cỏ, vừa trút hết bao nhiêu bức xúc vào màn độc thoại nội tâm: “Ở vương phủ, ta chẳng phải động tay động chân chuyện gì, đến đây lại bị đày đi bứt cỏ! Mai Cô, cái việc này vốn dĩ là của người làm thuốc các cô, sao lại đẩy qua cho ta chứ?”. Nàng nghĩ xong, trong lòng càng ấm ức, không nén được thở dài. Trí Anh đang lom khom nhổ cỏ gần đó, nghe thấy hơi thở não nề thì hiểu ra ngay; y chỉ lắc đầu cười khích lệ: Đọc tiếp “Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 2)”

John Carter, lâng lâng ngang ngang và không trọn vẹn

 

“John Carter” là bom tấn Hollywood đầu tiên của năm được nhập về thị trường Việt Nam, trình chiếu trong dịp lễ 8/3 với định dạng 3D, hứa hẹn sẽ làm nên chuyện tại các cụm rạp trên cả nước. Tuy nhiên, sau khi đi xem phim về, cá nhân mình nhận thấy sản phẩm lần này của Disney chỉ dừng lại ở một bộ phim giải trí 3D đặc sắc, hoàn toàn không xứng tầm bom tấn. (Ôi cái phụ thu bom tấn 5k của galaxy thật là nhảm nhí, may mà lần này có người tự nguyện bao mình xem phim…) Đọc tiếp “John Carter, lâng lâng ngang ngang và không trọn vẹn”

Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1)

Mai vàng một đóa giữa trời,

Mênh mông sắc thắm, ngời ngời ngát hương.

Này là những ghét cùng thương,

Chân tình thiếu nữ ở phương trời nào?

 

Phần 1:

Thuyền lững lờ trôi trong sắc trời chiều cuối thu đượm một màu xanh lơ ảm đạm. Từng nhịp chèo chậm rãi khua vào dòng nước ngập đầy hơi lạnh, xé toạc cả vũng ánh sáng loang ra từ vầng thái dương đỏ rực kề sát chân trời nơi đầu sông. Từng vệt từng vệt hoàng hôn trải đầy khắp mặt nước như cố nhuộm chút thanh sắc cho con sông nhạt màu bạc thếch này.

Một làn gió heo may se lạnh lướt qua, Bạch Đằng giang nhấp nhô gợn sóng, con thuyền nhỏ khẽ chao đảo. Đôi mái chèo rẽ sóng không vì thế mà lạc nhịp, chỉ có người lữ khách phương xa xao lòng. Dòng Bạch Đằng bạt ngàn sắc trắng, cuối cùng cũng đã ở ngay trước mắt. Từ trên con thuyền nhỏ, có thể nghe thấy tiếng sóng nước muôn trùng khơi xa phía cửa biển Nam Triệu vọng lại, quyện vào không khí, lấp đầy khắp mặt nước mênh mông. Hai bên bờ, dải rừng cây vào buổi đầu đông vẫn đậm một màu thăm thẳm biếc xanh như nhấn nhá chút sắc vị cho khung cảnh thừa rộng lớn nhưng thiếu rực rỡ này. Đọc tiếp “Chương 22: Ngọc Diện Thần Y (phần 1)”

Bên lề của bên lề Lục Thập [2] (càng ngày mức độ điên cuồng càng tăng)

Lời chủ blog: Bài viết này nằm trong khuôn khổ kỷ niệm 21 năm ngày sinh chủ blog (mình tự sướng thành thói rồi) do lam nhan tri kỉ, độc giả tích cực_EX Plozion công tử_viết để…trả thù màn dàn cảnh ngoạn mục tại bên lề Lục Thập [2] =)) Dù suy cho cùng thì entry này thậm chí được viết từ trước cả bên lề [2]. Xem ra giác quan thứ 6 của EX Plozion công tử quá là lợi hại mà! Cảm ơn em nhé EX!

Chuyên mục

BÊN LỀ CỦA BÊN LỀ LỤC THẬP

Chuyên đề 2 : Mừng thọ tác giả

–       Chuyên mục đặc biệt do bạn EX làm dựa trên những nhân vật (có thật trong LT =)))

–       Nội dung không liên quan đến truyện chính.

–       Mọi thắc mắc xin liên hệ bạn EX :”>, hay tác giả cũng được 😉

Chúc mọi người vui vẻ. Đặc biệt chúc chị Mộc Hân sinh nhật vui vẻ.

Mọi sự “sốc thuốc” em không chịu trách nhiệm =)).

Happy BirthDay. Đọc tiếp “Bên lề của bên lề Lục Thập [2] (càng ngày mức độ điên cuồng càng tăng)”

Bên lề Lục Thập Hoa Giáp [2]: Minh họa tùy tiện

Ban tổ chức (BTC): Chào mừng  quý độc giả, quý nhân vật, quý khách mời, và toàn thể những ai đã trót lầm đường lạc lối rớt xuống blog Mộc Hân hoặc cố tình ghé qua ngó trang chủ, biết hoặc không biết Lục Thập, quen hoặc không quen chủ blog,… đến với buổi giao lưu “bên lề [2]” nhằm chào mừng… chủ blog Mộc Hân già thêm một tuổi!

*nhạc Happy Birthday vang lên*

Và đây, xin được trân trọng giới thiệu, một gương mặt trẻ tuy không mới nhưng vẫn chưa cũ, sẽ là MC của buổi [bên lề] ngày hôm nay! EX Plozion_độc giả tích cực!

*EX Plozion chậm rãi tiến lên sân khấu, thong thả đón lấy micro*

EX: Trước hết, xin được tiết lộ cùng quý độc giả một bí mật nho nhỏ. Thật ra tham vọng của chủ blog là đẩy pageview ngày hôm nay vượt ngưỡng 300 cơ!

[Tiếng xì xào bên dưới khán đài]: Ồ ồ ồ ồ…..thế vào đây đóng góp pageview là xem như khỏi tặng quà đúng hem??? Đọc tiếp “Bên lề Lục Thập Hoa Giáp [2]: Minh họa tùy tiện”

[Kịch Tấm Da Hổ] Mình nhức đầu quá…

Mọi nỗ lực viết review một cách đúng nghĩa sau cùng cũng thất bại!

 

Năm xưa Nguyễn Công Trứ từng vì thời cuộc mà cảm thán:

Kiếp sau xin chớ làm người

Làm cây thông đứng giữa trời mà reo…

Làm thông reo vi vu, suy cho cùng, cái tâm cao khí ngạo đến ngất ngưỡng của cụ Trứ vẫn không bị hao mòn theo luân hồi. Nay fangirl học theo cụ (mà điển hình là mình), xem xong “Tấm da hổ” chỉ muốn cảm thán:

“Kiếp sau nếu không được làm người (vì tội nghiệp quá nặng) thì nguyện làm một cây lê hoa trắng nơi bìa rừng Tây Bắc (ớ hay quá mình cũng họ Lê)! Còn nếu vẫn được làm người, ok, em sẽ tiếp tục cái nghiệp fangirl đến cùng!” Đọc tiếp “[Kịch Tấm Da Hổ] Mình nhức đầu quá…”

Lục Thập Hoa Giáp ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ!

Được sự ủy thác của Như Như, Cam Mộc liền chọn ngay buổi chiều ngày hôm ấy, tìm đến trước cổng nhà Lý Công Uẩn, mạnh dạn gõ cửa rầm rầm mấy tiếng. Cửa đã gõ rồi, tim y bỗng đập thình thịch từng nhịp, miệng lẩm ba lẩm bẩm không ngừng:

–       Tháng hai gió mát…tháng hai gió mát…

Cánh cửa bật mở, Cam Mộc giật mình đánh thót một cái, im bặt, kinh dị nhìn. Nô bộc vừa ra mở cửa liền nhíu mày hỏi gọn:

–       Gì thế? Đọc tiếp “Lục Thập Hoa Giáp ngoại truyện 2: Cam Mộc đọc thơ!”

Chương 21: Bằng hữu (phần 2)

Chiếc xe ngựa cọc cạch lăn bánh trên con đường đầy sỏi đá, cát bụi mịt mù theo từng vòng quay.Thoạt đầu, Trí Anh còn vén rèm lên để nắng sớm rọi vào, nhưng được một lúc đã phải hạ xuống vì bụi đất. So với đi ngựa, ngồi trên xe thoải mái hơn, tuy vậy, cả người Ngô Bình vẫn còn ê ẩm nhức mỏi, thi thoảng chiếc xe lại vấp vào đá, dằn lên dằn xuống khiến thân thể chàng bị va chạm vào mấy thanh gỗ, những lúc ấy chàng phải cố nén mấy tiếng rên rỉ vì sợ làm Trí Anh lo lắng.

Như Như tỏ ra vô cùng thuần thục trong việc điều khiển ngựa xe. Từ lúc khởi hành, đều do một tay nàng cầm cương, phần vì nàng chủ động giành lấy cái việc ngồi ngoài hứng gió bụi ấy, phần vì Trí Anh ít khi đến châu Đại Hoàng nên không rành đường sá. Hôm nay, nàng lại ăn vận kiểu nam nhân; vẫn là bộ y phục đen, cốt cách ấn tượng hệt như mấy ngày trước ở bìa rừng Đằng châu, so với vẻ dịu dàng nữ tính cùng sắc phục trắng toát tối hôm qua, quả là một màn thay đổi nhân dạng hết sức ngoạn mục. Đọc tiếp “Chương 21: Bằng hữu (phần 2)”